Chương 251: Thiên tài tập hợp (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Long Trần vừa muốn bước lên cầu, đột nhiên một đạo kình phong ập tới tới gáy hắn, đồng thời một thanh âm khinh miệt truyền đến.
- Cút ngay.
Long Trần theo bản năng lách sang bên, một thanh trường tiên bay xượt qua trước mặt Long Trần, lực lượng cường đại khiến khí lưu cuồn cuộn, thanh thế khiếp người.
Vù.
Một con cự ưng lướt qua cầu, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã biến mất trước mặt Long Trần, Long Trần chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên lưng cự ưng có bóng lưng của một thiếu niên.
Hiển nhiên một roi đó là thiếu niên kia phát ra, có điều thiếu niên đó không để Long Trần ở trong lòng, nhìn cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái đã bay thẳng về phía trước.
Nhìn bóng lưng đó, Long Trần giận lắm, thế này cũng quá ra vẻ khệnh khạng rồi, mẹ nó ngươi ngồi là tọa kỵ phi hành, chẳng liên quan mẹ gì tới cái cầu này, tiểu tử, đừng để ta gặp lại ngươi.
Xem ra, người đó có tám chín phần mười là cũng tới tới báo danh, giờ còn chưa tiến vào Huyền Thiên Biệt Viện đã ra oai phủ đầu mình, xem ra con đường cầu học này sẽ không quá bình tĩnh rồi.
Long Trần thầm cảm khái trong lòng, lên cầu, đang đi, trong không trung tối sầm, lại có một thân ảnh cực lớn bay qua.
Có điều lần này người trên phi điểu không công kích Long Trần, Long Trần tất nhiên cũng ngẩng đầu nhìn, trong không trung là một con chim có cánh nhiều màu, lông vũ màu sắc rực rỡ lấp lánh, vô cùng thần tuấn.
Long Trần ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay người trên con chim đó cũng nhìn xuống Long Trần, Long Trần không khỏi thầm hô, hay quá, không ngờ là đại mỹ nhân.
Đó là một nữ tử, nhìn qua khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ngọc thể thon dài, áo trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, giống như thác nước xõa xuống một cách tự nhiên, mày như trăng rằm, mắt như sao sáng, giống như một tinh linh không nhiễm khói lửa nhân gian.
Có điều nữ tử này đẹp thì đẹp, chỉ là hơi lạnh lùng, mặt ngọc giống như hàn băng vạn năm không tan, khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Nữ tử đó có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Tuyết, lại thản nhiên nhìn lướt qua Long Trần rồi cứ như vậy bay đi.
Trong lòng Long Trần hơi chấn động, ghê thật, ả này không phải cũng tới báo danh chứ, liếc một cái liền nhìn thấu lớp ngụy trang của Tiểu Tuyết, ánh mắt sắc bén quá.
Hơn nữa Long Trần còn chú ý tới, trên người nữ tử đó hiện lên sương mù lờ mờ, đó không phải là sương mù bình thường, mà là một loại dị tượng do linh khí đặc thù phóng thích ra bên ngoài cơ thể hình thành.
Hơn nữa Long Trần không ngờ không nhìn thấu tu vi của nàng ta, phải biết rằng Linh hồn chi lực của Long Trần cực kỳ cường đại, rất ít có người có thể che giấu tu vi trước mặt hắn.
- Tiểu tử phía trước đừng cản đường, không muốn chết thì tránh ra cho lão tử.
Long Trần đang suy tư, bỗng nhiên phía sau chấn động, một thiếu niên cưỡi man ngưu cực lớn, giống như một đạo cuồng phong lao lên mặt cầu, không ngờ không đếm xỉa tới Long Trần, trực tiếp lao tới.
Long Trần không khỏi giận dữ, thế này cũng quá khi dễ người ta rồi, lão tử là tới học bản lĩnh, không phải đến để bị khinh bỉ.
Mắt thấy man ngưu đó tới, Long Trần dẫn theo Tiểu Tuyết đi lệch sang bên, nhường ra một con đường.
Người đó thấy Long Trần nhường đường, hừ lạnh một tiếng:
- Coi như tiểu tử ngươi thức...
Người đó vừa muốn nói những lời uy phong, ngay khi man ngưu sắp đi qua bên cạnh Long Trần, Long Trần đá một cước vào bụng man ngưu.
Man ngưu đó hình thể cực lớn, so với Tiểu Tuyết còn lớn hơn một vòng, nhưng vẫn không chịu nổi lực lượng của Long Trần, trực tiếp bị đá bay, người đó sợ tới mức lớn tiếng rít lên.
Một người một thú, trực tiếp rơi vào trong sông lớn, chật vật không thôi.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho lão tử, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi.
Người đó rơi xuống sông, chỉ vào Long Trần há miệng chửi to, khiến Long Trần căm tức, thấy trái phải không có người, đứng trên đầu cầu, cởi quần, một cột nước màu vàng nhạt bắn xuống.
- Mẹ kiếp, ngươi...
Người đó chấn động, hắn không ngờ Long Trần lại ác như vậy, đái xuống người hắn, mắt thấy nước tiểu sắp rơi xuống đầu, vội vàng chui vào trong nước tránh né.
- Với chỉ số thông minh của ngươi cũng chỉ xứng uống nước tiểu của ta thôi.
Long Trần vừa trút hết nước thừa trên người vừa quát, đồng thời trong lòng có một loại hưng phấn không thể tả.
Từ nhỏ đến lớn, sinh sống trong hoàn cảnh áp lực như vậy, thời thơ ấu của Long Trần cơ hồ là một mảng u ám, để không khiến mẫu thân lo lắng, Long Trần cơ hồ trước giờ chưa từng nghịch ngợm gây sự như vậy.
Lần này cuối cùng cũng thể hội khoái cảm làm chuyện xấu, trong nhất thời tâm tình vô cùng thoải mái, đái càng lúc càng tự nhiên.
Người đó ở trong nước một lúc, nghe thấy trên mặt nước đã không còn động tĩnh, lặng lẽ thò đầu ra, nhưng hắn thò đầu ra, một dòng nước lại phun ra.
- Hỗn đản, ta phải giết ngươi.
Thì ra Long Trần chờ hắn đã lâu, khiến hắn nổi trận lôi đình, mắt cơ hồ sắp phun ra lửa.
Long Trần nhìn vẻ mặt phẫn nộ của người đó, vẫn muốn tiếp tục tặng hắn chút lễ vật, nhưng chỉ tiếc nước trong bọng đái không đủ, đành phải thôi.
- Hỗn đản thô bỉ, ngươi sao lại đi tiểu ở đây.
Khi Long Trần đang sửa sang lại quần áo, đột nhiên trong thiên không có một tiếng quát truyền đến, lại một con ma thú phi hành bay qua, bên trên là một thiếu nữ đang ôm mặt, nổi giận mắng.
- Ặc, phi lễ chờ nhìn, chưa nghe bao giờ à? Biết rõ người ta đang đi tiểu còn nhìn lén, chiếm tiện nghi còn chưa tính, cứ thầm vui một mình là được, không ngờ còn trâng tráo chỉ trích người khác, ngươi có biết thẹn không?
Long Trần trâng tráo nói.
Không biết vì sao, sau khi làm chuyện xấu, Long Trần từ trong xương tủy không ngờ có một loại giải thoát, có một loại cảm giác tùy tâm sở dục.
- Cút ngay.
Long Trần theo bản năng lách sang bên, một thanh trường tiên bay xượt qua trước mặt Long Trần, lực lượng cường đại khiến khí lưu cuồn cuộn, thanh thế khiếp người.
Vù.
Một con cự ưng lướt qua cầu, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã biến mất trước mặt Long Trần, Long Trần chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên lưng cự ưng có bóng lưng của một thiếu niên.
Hiển nhiên một roi đó là thiếu niên kia phát ra, có điều thiếu niên đó không để Long Trần ở trong lòng, nhìn cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái đã bay thẳng về phía trước.
Nhìn bóng lưng đó, Long Trần giận lắm, thế này cũng quá ra vẻ khệnh khạng rồi, mẹ nó ngươi ngồi là tọa kỵ phi hành, chẳng liên quan mẹ gì tới cái cầu này, tiểu tử, đừng để ta gặp lại ngươi.
Xem ra, người đó có tám chín phần mười là cũng tới tới báo danh, giờ còn chưa tiến vào Huyền Thiên Biệt Viện đã ra oai phủ đầu mình, xem ra con đường cầu học này sẽ không quá bình tĩnh rồi.
Long Trần thầm cảm khái trong lòng, lên cầu, đang đi, trong không trung tối sầm, lại có một thân ảnh cực lớn bay qua.
Có điều lần này người trên phi điểu không công kích Long Trần, Long Trần tất nhiên cũng ngẩng đầu nhìn, trong không trung là một con chim có cánh nhiều màu, lông vũ màu sắc rực rỡ lấp lánh, vô cùng thần tuấn.
Long Trần ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay người trên con chim đó cũng nhìn xuống Long Trần, Long Trần không khỏi thầm hô, hay quá, không ngờ là đại mỹ nhân.
Đó là một nữ tử, nhìn qua khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ngọc thể thon dài, áo trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, giống như thác nước xõa xuống một cách tự nhiên, mày như trăng rằm, mắt như sao sáng, giống như một tinh linh không nhiễm khói lửa nhân gian.
Có điều nữ tử này đẹp thì đẹp, chỉ là hơi lạnh lùng, mặt ngọc giống như hàn băng vạn năm không tan, khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Nữ tử đó có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Tuyết, lại thản nhiên nhìn lướt qua Long Trần rồi cứ như vậy bay đi.
Trong lòng Long Trần hơi chấn động, ghê thật, ả này không phải cũng tới báo danh chứ, liếc một cái liền nhìn thấu lớp ngụy trang của Tiểu Tuyết, ánh mắt sắc bén quá.
Hơn nữa Long Trần còn chú ý tới, trên người nữ tử đó hiện lên sương mù lờ mờ, đó không phải là sương mù bình thường, mà là một loại dị tượng do linh khí đặc thù phóng thích ra bên ngoài cơ thể hình thành.
Hơn nữa Long Trần không ngờ không nhìn thấu tu vi của nàng ta, phải biết rằng Linh hồn chi lực của Long Trần cực kỳ cường đại, rất ít có người có thể che giấu tu vi trước mặt hắn.
- Tiểu tử phía trước đừng cản đường, không muốn chết thì tránh ra cho lão tử.
Long Trần đang suy tư, bỗng nhiên phía sau chấn động, một thiếu niên cưỡi man ngưu cực lớn, giống như một đạo cuồng phong lao lên mặt cầu, không ngờ không đếm xỉa tới Long Trần, trực tiếp lao tới.
Long Trần không khỏi giận dữ, thế này cũng quá khi dễ người ta rồi, lão tử là tới học bản lĩnh, không phải đến để bị khinh bỉ.
Mắt thấy man ngưu đó tới, Long Trần dẫn theo Tiểu Tuyết đi lệch sang bên, nhường ra một con đường.
Người đó thấy Long Trần nhường đường, hừ lạnh một tiếng:
- Coi như tiểu tử ngươi thức...
Người đó vừa muốn nói những lời uy phong, ngay khi man ngưu sắp đi qua bên cạnh Long Trần, Long Trần đá một cước vào bụng man ngưu.
Man ngưu đó hình thể cực lớn, so với Tiểu Tuyết còn lớn hơn một vòng, nhưng vẫn không chịu nổi lực lượng của Long Trần, trực tiếp bị đá bay, người đó sợ tới mức lớn tiếng rít lên.
Một người một thú, trực tiếp rơi vào trong sông lớn, chật vật không thôi.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho lão tử, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi.
Người đó rơi xuống sông, chỉ vào Long Trần há miệng chửi to, khiến Long Trần căm tức, thấy trái phải không có người, đứng trên đầu cầu, cởi quần, một cột nước màu vàng nhạt bắn xuống.
- Mẹ kiếp, ngươi...
Người đó chấn động, hắn không ngờ Long Trần lại ác như vậy, đái xuống người hắn, mắt thấy nước tiểu sắp rơi xuống đầu, vội vàng chui vào trong nước tránh né.
- Với chỉ số thông minh của ngươi cũng chỉ xứng uống nước tiểu của ta thôi.
Long Trần vừa trút hết nước thừa trên người vừa quát, đồng thời trong lòng có một loại hưng phấn không thể tả.
Từ nhỏ đến lớn, sinh sống trong hoàn cảnh áp lực như vậy, thời thơ ấu của Long Trần cơ hồ là một mảng u ám, để không khiến mẫu thân lo lắng, Long Trần cơ hồ trước giờ chưa từng nghịch ngợm gây sự như vậy.
Lần này cuối cùng cũng thể hội khoái cảm làm chuyện xấu, trong nhất thời tâm tình vô cùng thoải mái, đái càng lúc càng tự nhiên.
Người đó ở trong nước một lúc, nghe thấy trên mặt nước đã không còn động tĩnh, lặng lẽ thò đầu ra, nhưng hắn thò đầu ra, một dòng nước lại phun ra.
- Hỗn đản, ta phải giết ngươi.
Thì ra Long Trần chờ hắn đã lâu, khiến hắn nổi trận lôi đình, mắt cơ hồ sắp phun ra lửa.
Long Trần nhìn vẻ mặt phẫn nộ của người đó, vẫn muốn tiếp tục tặng hắn chút lễ vật, nhưng chỉ tiếc nước trong bọng đái không đủ, đành phải thôi.
- Hỗn đản thô bỉ, ngươi sao lại đi tiểu ở đây.
Khi Long Trần đang sửa sang lại quần áo, đột nhiên trong thiên không có một tiếng quát truyền đến, lại một con ma thú phi hành bay qua, bên trên là một thiếu nữ đang ôm mặt, nổi giận mắng.
- Ặc, phi lễ chờ nhìn, chưa nghe bao giờ à? Biết rõ người ta đang đi tiểu còn nhìn lén, chiếm tiện nghi còn chưa tính, cứ thầm vui một mình là được, không ngờ còn trâng tráo chỉ trích người khác, ngươi có biết thẹn không?
Long Trần trâng tráo nói.
Không biết vì sao, sau khi làm chuyện xấu, Long Trần từ trong xương tủy không ngờ có một loại giải thoát, có một loại cảm giác tùy tâm sở dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.