Chương 290: Thủ đoạn âm hiểm (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Lôi Thiên Thương quát lạnh một tiếng, Lôi đình chi lực toàn thân lại vận chuyển.
- Ngươi đã muốn vậy thì cứ đến đây.
Sắc mặt Đường Uyển Nhi trầm xuống, nàng ta không ngờ Lôi Thiên Thương lại mặt dày mày dạn không giữ lời như vậy, trong lòng không khỏi có chút tức giận, lại triệu hồi ra phong nhận, có điều lần này phong nhận Đường Uyển Nhi triệu hồi ra so với lúc trước thì nhiều hơn gấp đôi.
Lôi Thiên Thương coi như không thấy sự phẫn nộ của Đường Uyển Nhi, trên bàn tay chậm rãi hiện lên một quả cầu.
Toàn bộ quả cầu đó đều là từ Lôi đình chi lực tạo thành, tỏa ra uy áp khủng bố, khiến người ta tóc gáy dựng đứng.
- Xem chiêu.
Lôi Thiên Thương tay cầm quả cầu lôi đình, lao thẳng tới Đường Uyển Nhi.
Khóe miệng Đường Uyển Nhi hiện lên một nụ cười lạnh, lôi cầu đạo lôi cầu đó cường đại, bên trong tràn ngập lực lượng cuồng bạo, đáng tiếc nó không thể rời tay, phải ở trong tay Lôi Thiên Thương mới có thể duy trì.
Chỉ cần Đường Uyển Nhi khống chế phong nhận, cho dù chỉ là một đạo phong nhận đánh vào trên lôi cầu đó, lôi cầu đó tất nhiên sẽ nổ tung.
Cho nên ở trong mắt Đường Uyển Nhi, hành động này của Lôi Thiên Thương không có ý nghĩa gì cả, chẳng qua là một hồi biểu diễn pháo hoa mà thôi.
Đường Uyển Nhi vừa chuẩn bị khu động phong nhận công kích Lôi Thiên Thương, đột nhiên thân ảnh của Lôi Thiên Thương biến mất trước mắt nàng ta, khiến nàng ta sửng sốt, lập tức biến sắc.
- Long Trần cẩn thận.
Không biết Lôi Thiên Thương dùng thân pháp gì, trên đường đang đánh về phía Đường Uyển Nhi, giống như là thuấn di, thay đổi phương hướng, lại như một mũi tên lao về phía Long Trần.
Cự ly mấy trăm trượng, cơ hồ trong nháy mắt là vượt qua, lôi cầu trong tay đập thẳng về phía Long Trần, trên mặt Lôi Thiên Thương hiện lên vẻ lạnh lùng:
- Tiểu tử, chết đi cho ta.
Long Trần cũng không ngờ, công kích này của Lôi Thiên Thương, mục tiêu lại là mình, chờ khi hắn có phản ứng, Lôi Thiên Thương đã đến gần, muốn tránh né cũng không kịp, đành phải hít sâu một hơi, vung ra một quyền.
Ầm.
Tiếng nổ vang lên, quang mang chói mắt chiếu ra, khiến người ta hai mắt như mù.
Long Trần chỉ thấy một cỗ đại lực ập tới, bất giác bay ra sau, đồng thời ngũ tạng lục phủ cũng giống như bay ra theo, vô số Lôi đình chi lực cuồng bạo không ngừng phá hoại thân thể hắn.
Hự.
Long Trần bay ngược ra cự ly hơn chục trượng, phun ra một ngụm máu tươi, người toàn trường đều hét lên kinh hãi.
- Lôi Thiên Thương, ngươi muốn chết.
Thanh âm của Đường Uyển Nhi tràn ngập phẫn nộ, nàng ta không ngờ Lôi Thiên Thương lại giảo hoạt như vậy, đi đánh lén Long Trần.
Phong nhận quanh người cấp tốc xoay tròn, tạo thành một thanh cự nhận, chém xuống Lôi Thiên Thương, lần này Đường Uyển Nhi thật sự nổi giận rồi.
Ầm.
Nhận chém nứt đại địa, có điều Lôi Thiên Thương đã sớm đoán được phản ứng của Đường Uyển Nhi, trước khi cự nhận rơi xuống đất đã bay ngược ra sau.
- Long Trần, ngươi giết thủ hạ của ta, ta tặng ngươi Lôi đình chi chủng, khiến ngươi ngày đêm chịu nỗi khổ lôi đình cắn thân, coi như là báo thù cho huynh đệ của ta, chuyện hôm nay dừng ở đây, chúng ta đi.
Lôi Thiên Thương nói xong, vung tay, muốn dẫn mọi người rời khỏi.
- Còn muốn đi? Ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi à?
Mặt Đường Uyển Nhi lạnh như hàn sương, lạnh lùng nhìn Lôi Thiên Thương, hiển nhiên, nàng ta muốn Lôi Thiên Thương để lại một câu trả lời.
- Long Trần, ngươi sao rồi...
Thanh Ngọc chạy đến bên cạnh Long Trần khi, muốn đỡ Long Trần, nhưng vừa chạm vào thân thể Long Trần, liền cảm thấy cánh tay tê dại, hét lên một tiếng.
Lúc này cả người Long Trần đều là Lôi đình chi lực, người khác đụng vào cũng sẽ bị lôi đình ăn mòn.
- Khà khà, Đường Uyển Nhi, tuy ta thưởng thức ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ sợ ngươi, nếu như ngươi thật sự muốn đánh nhau, vậy ta phụng bồi là được.
Lôi Thiên Thương cười lạnh nói.
Hiện tại khảo hạch vừa mới bắt đầu, chưa đến giai đoạn cuối cùng, mọi người đều sẽ giữ lại thực lực để tranh đoạt danh ngạch đệ tử hạch tâm.
Cho nên bọn họ mới đều có cố kỵ, không dám xuất thủ toàn lực, nhưng hiện giờ hành vi của Lôi Thiên Thương quả thật đã chọc giận Đường Uyển Nhi, nàng ta đã không quan tâm tới hậu quả.
Tuy lúc ban đầu lôi kéo Long Trần là để trả thù hắn, nhưng sau khi trải qua chuyện Triệu Vũ, không biết vì sao, trong lòng nàng ta không ngờ bắt đầu có một bóng hình mờ mờ.
Hiện giờ thấy Long Trần bị thương, lập tức khiến nàng ta phẫn nộ tới không thể ức chế, điều này rốt cuộc là sao, ngay cả chính nàng ta cũng không biết, nàng ta hiện tại chỉ muốn đánh đập Lôi Thiên Thương một hồi.
- Thả cho hắn cút đi.
Thoáng thanh âm hơi khàn khàn truyền đến, Đường Uyển Nhi quay đầu nhìn một cái, phát hiện Long Trần đang đi tới.
Long Trần lau vết máu ở khóe miệng, thản nhiên nhìn Lôi Thiên Thương nói:
- Là ta xem nhẹ ngươi.
- Hừ, đây là cái giá phải trả vì ngươi giết đã giết người?
Lôi Thiên Thương hừ lạnh nói.
- Ta không ngờ, một đại tinh tinh lại có trí tuệ của con người, học được đánh lén người khác, ài, thời đại thay đổi rồi, cầm thú cũng trở nên biết suy nghĩ, đáng sợ quá?
Long Trần thở dài một hơi, vô cùng cảm khái nói.
- Muốn chọc giận ta? Khà khà, nằm mơ đi, ngươi hay là hưởng thụ nỗi khổ lôi đình cắn thân đi.
Lôi Thiên Thương cười lạnh một tiếng, dẫn theo các thủ hạ đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập nghênh ngang mà đi.
Có điều hắn không chú ý tới, sâu trong ánh mắt Long Trần, không hề có vẻ phẫn nộ, ngược lại mang theo một tia trào phúng.
- Ngươi đã muốn vậy thì cứ đến đây.
Sắc mặt Đường Uyển Nhi trầm xuống, nàng ta không ngờ Lôi Thiên Thương lại mặt dày mày dạn không giữ lời như vậy, trong lòng không khỏi có chút tức giận, lại triệu hồi ra phong nhận, có điều lần này phong nhận Đường Uyển Nhi triệu hồi ra so với lúc trước thì nhiều hơn gấp đôi.
Lôi Thiên Thương coi như không thấy sự phẫn nộ của Đường Uyển Nhi, trên bàn tay chậm rãi hiện lên một quả cầu.
Toàn bộ quả cầu đó đều là từ Lôi đình chi lực tạo thành, tỏa ra uy áp khủng bố, khiến người ta tóc gáy dựng đứng.
- Xem chiêu.
Lôi Thiên Thương tay cầm quả cầu lôi đình, lao thẳng tới Đường Uyển Nhi.
Khóe miệng Đường Uyển Nhi hiện lên một nụ cười lạnh, lôi cầu đạo lôi cầu đó cường đại, bên trong tràn ngập lực lượng cuồng bạo, đáng tiếc nó không thể rời tay, phải ở trong tay Lôi Thiên Thương mới có thể duy trì.
Chỉ cần Đường Uyển Nhi khống chế phong nhận, cho dù chỉ là một đạo phong nhận đánh vào trên lôi cầu đó, lôi cầu đó tất nhiên sẽ nổ tung.
Cho nên ở trong mắt Đường Uyển Nhi, hành động này của Lôi Thiên Thương không có ý nghĩa gì cả, chẳng qua là một hồi biểu diễn pháo hoa mà thôi.
Đường Uyển Nhi vừa chuẩn bị khu động phong nhận công kích Lôi Thiên Thương, đột nhiên thân ảnh của Lôi Thiên Thương biến mất trước mắt nàng ta, khiến nàng ta sửng sốt, lập tức biến sắc.
- Long Trần cẩn thận.
Không biết Lôi Thiên Thương dùng thân pháp gì, trên đường đang đánh về phía Đường Uyển Nhi, giống như là thuấn di, thay đổi phương hướng, lại như một mũi tên lao về phía Long Trần.
Cự ly mấy trăm trượng, cơ hồ trong nháy mắt là vượt qua, lôi cầu trong tay đập thẳng về phía Long Trần, trên mặt Lôi Thiên Thương hiện lên vẻ lạnh lùng:
- Tiểu tử, chết đi cho ta.
Long Trần cũng không ngờ, công kích này của Lôi Thiên Thương, mục tiêu lại là mình, chờ khi hắn có phản ứng, Lôi Thiên Thương đã đến gần, muốn tránh né cũng không kịp, đành phải hít sâu một hơi, vung ra một quyền.
Ầm.
Tiếng nổ vang lên, quang mang chói mắt chiếu ra, khiến người ta hai mắt như mù.
Long Trần chỉ thấy một cỗ đại lực ập tới, bất giác bay ra sau, đồng thời ngũ tạng lục phủ cũng giống như bay ra theo, vô số Lôi đình chi lực cuồng bạo không ngừng phá hoại thân thể hắn.
Hự.
Long Trần bay ngược ra cự ly hơn chục trượng, phun ra một ngụm máu tươi, người toàn trường đều hét lên kinh hãi.
- Lôi Thiên Thương, ngươi muốn chết.
Thanh âm của Đường Uyển Nhi tràn ngập phẫn nộ, nàng ta không ngờ Lôi Thiên Thương lại giảo hoạt như vậy, đi đánh lén Long Trần.
Phong nhận quanh người cấp tốc xoay tròn, tạo thành một thanh cự nhận, chém xuống Lôi Thiên Thương, lần này Đường Uyển Nhi thật sự nổi giận rồi.
Ầm.
Nhận chém nứt đại địa, có điều Lôi Thiên Thương đã sớm đoán được phản ứng của Đường Uyển Nhi, trước khi cự nhận rơi xuống đất đã bay ngược ra sau.
- Long Trần, ngươi giết thủ hạ của ta, ta tặng ngươi Lôi đình chi chủng, khiến ngươi ngày đêm chịu nỗi khổ lôi đình cắn thân, coi như là báo thù cho huynh đệ của ta, chuyện hôm nay dừng ở đây, chúng ta đi.
Lôi Thiên Thương nói xong, vung tay, muốn dẫn mọi người rời khỏi.
- Còn muốn đi? Ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi à?
Mặt Đường Uyển Nhi lạnh như hàn sương, lạnh lùng nhìn Lôi Thiên Thương, hiển nhiên, nàng ta muốn Lôi Thiên Thương để lại một câu trả lời.
- Long Trần, ngươi sao rồi...
Thanh Ngọc chạy đến bên cạnh Long Trần khi, muốn đỡ Long Trần, nhưng vừa chạm vào thân thể Long Trần, liền cảm thấy cánh tay tê dại, hét lên một tiếng.
Lúc này cả người Long Trần đều là Lôi đình chi lực, người khác đụng vào cũng sẽ bị lôi đình ăn mòn.
- Khà khà, Đường Uyển Nhi, tuy ta thưởng thức ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ sợ ngươi, nếu như ngươi thật sự muốn đánh nhau, vậy ta phụng bồi là được.
Lôi Thiên Thương cười lạnh nói.
Hiện tại khảo hạch vừa mới bắt đầu, chưa đến giai đoạn cuối cùng, mọi người đều sẽ giữ lại thực lực để tranh đoạt danh ngạch đệ tử hạch tâm.
Cho nên bọn họ mới đều có cố kỵ, không dám xuất thủ toàn lực, nhưng hiện giờ hành vi của Lôi Thiên Thương quả thật đã chọc giận Đường Uyển Nhi, nàng ta đã không quan tâm tới hậu quả.
Tuy lúc ban đầu lôi kéo Long Trần là để trả thù hắn, nhưng sau khi trải qua chuyện Triệu Vũ, không biết vì sao, trong lòng nàng ta không ngờ bắt đầu có một bóng hình mờ mờ.
Hiện giờ thấy Long Trần bị thương, lập tức khiến nàng ta phẫn nộ tới không thể ức chế, điều này rốt cuộc là sao, ngay cả chính nàng ta cũng không biết, nàng ta hiện tại chỉ muốn đánh đập Lôi Thiên Thương một hồi.
- Thả cho hắn cút đi.
Thoáng thanh âm hơi khàn khàn truyền đến, Đường Uyển Nhi quay đầu nhìn một cái, phát hiện Long Trần đang đi tới.
Long Trần lau vết máu ở khóe miệng, thản nhiên nhìn Lôi Thiên Thương nói:
- Là ta xem nhẹ ngươi.
- Hừ, đây là cái giá phải trả vì ngươi giết đã giết người?
Lôi Thiên Thương hừ lạnh nói.
- Ta không ngờ, một đại tinh tinh lại có trí tuệ của con người, học được đánh lén người khác, ài, thời đại thay đổi rồi, cầm thú cũng trở nên biết suy nghĩ, đáng sợ quá?
Long Trần thở dài một hơi, vô cùng cảm khái nói.
- Muốn chọc giận ta? Khà khà, nằm mơ đi, ngươi hay là hưởng thụ nỗi khổ lôi đình cắn thân đi.
Lôi Thiên Thương cười lạnh một tiếng, dẫn theo các thủ hạ đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập nghênh ngang mà đi.
Có điều hắn không chú ý tới, sâu trong ánh mắt Long Trần, không hề có vẻ phẫn nộ, ngược lại mang theo một tia trào phúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.