Chương 277: Thu hoạch phong phú (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Thanh âm của Long Trần vô cùng nhu hòa, giống như chào hỏi lão bằng hữu, trên mặt treo nụ cười giống như thiên quan chúc phúc, khiến người ta cảm thấy vô cùng khẩn thiết.
Nhưng ở trong mắt ba người, nụ cười đó còn khủng bố dữ tợn hơn cả ma quỷ, thử hỏi ai có thể vừa hung hăng đánh người khác một trận xong lại vẫn có thể vẻ mặt ôn hoà nói chuyện như vậy?
- Long Trần... Ngươi... Đừng quá phận.
Mắt gà chọi hoảng sợ nói.
- Con người của ta chưa bao giờ quá phận, dùng bầu không khí như vậy để thương lượng, kỳ thật ta cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Cái này chỉ có thể các trách ngươi trời sinh đã có một cái mặt gợi đòn, nếu không đánh các ngươi, ta lo lão thiên gia sẽ dùng sét đánh ta.
Long Trần bất đắc dĩ nói.
- Ngươi..
- Được rồi, nói chính sự đi, tiếp tục đề tài vừa rồi, sự có mặt của các ngươi khiến ta rất cao hứng, ở đây ta chỉ đại biểu cho cá nhân ta, tỏ ý hoan nghênh nhiệt liệt đối với sự có mặt của các ngươi.
Long Trần nói xong, còn tự vỗ tay hai cái, sau đó tiếp tục nói:
- Thứ nhất, các ngươi tới đã giúp ta giải quyêt vấn đề nhân thủ không đủ, ta vừa hay cần người giúp ta làm lồng bắt cá.
Thứ hai, huynh đệ mắt gà chọi, ta vô cùng cảm tạ lễ vật ngươi mang đến, đối với sự thô lỗ vừa rồi của ta, ta vô cùng xin lỗi, cho nên, hy vọng ngươi đừng khiến ta áy náy nhiều hơn, nào đưa đây, chắc ngươi hiểu rồi chứ.
Long Trần nói xong, vươn tay ra, ý tứ đó rất rõ ràng, nếu ngươi không chịu giao ra sinh mệnh giới chỉ, ta chết có thể không ngừng áy náy.
- Đừng hòng, đó là tổ truyền của ta.. Được rồi, cho ngươi là được.
Mắt gà chọi vốn muốn cứng rắn tới cùng, nhưng thấy Long Trần vung tay lắc chân, chuẩn bị làm nóng người, lập tức ném tới sinh mệnh giới chỉ trong tay.
- Khà khà, làm khó một mảng thành tâm của mắt gà chọi huynh rồi, ta thật sự không đành lòng không nhận, ngươi cũng không cần cảm kích ta, ta thật sự là một người mềm lòng.
Long Trần tiếp nhận sinh mệnh giới chỉ, thở dài nói.
Mắt gà chọi tức tới trước mắt tối sầm, cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, người này thật sự quá vô sỉ, đánh cướp người khác còn bảo người ta không cần cảm tạ.
- Long Trần, ngươi cũng là đệ tử thế gia, sao có thể vô lại như vậy, đây căn bản chính là hành vi của tiểu nhân.
Một người khó chịu nói.
- Ngươi sai rồi, ta không phải là đệ tử thế gia gì cả, lão tử chính là một rễ cỏ, tiểu nhân là bản tính của ta, vô lại là mỹ đức của ta, cướp bóc là chức nghiệp của ta, đánh người là thú vui của ta.
Long Trần vừa thử dùng thần thức mở sinh mệnh giới chỉ, vừa đáp lại.
Ba người tức tới tái mặt, vô sỉ cũng có thể tự hào như vậy, điều này đã đảo lộn nhận thức của đệ tử thế gia như bọn họ, Long Trần không hề cố kỵ thân phận, khiến bọn họ vừa phẫn nộ đồng thời lại vừa sợ hãi.
Sau mấy hơi thở, Long Trần xóa bỏ ấn ký linh hồn vốn có trên sinh mệnh giới chỉ, mở sinh mệnh giới chỉ, nhìn thấy không gian bên trong.
Khiến Long Trần bất ngờ là, sinh mệnh giới chỉ không giống không gian giới chỉ khác, không phải hình vuông, mà là hình cầu.
Đường kính khoảng mười trượng, bên trong giống như một hoa viên nho nhỏ, ở giữa có một hồ nước, chung quanh còn gieo trồng một số cây nhỏ và hoa cỏ.
- Thú vị.
Tâm thần Long Trần khẽ động, lấy ra Tiên Nhân Cúc trong không gian giới chỉ, bỏ vào trong sinh mệnh giới chỉ, dùng Linh hồn chi lực ở trên mặt đất đào ra một hố nhỏ, trồng Tiên Nhân Cúc vào trong đó.
Vốn Tiên Nhân Cúc cho dù mang theo bùn ở rễ, lại để vào trong bình ngọc, ở trong không gian giới chỉ cũng không sống được quá ba ngày, đây là lý do vì sao không gian giới chỉ không thể chứa vật sống, ngay cả thực vật cũng không được.
Có điều cũng may hiện giờ Tiên Nhân Cúc chưa chết, sau khi được trồng ở đây, tuy không thể tiếp tục trưởng thành khỏe mạnh, có điều cũng không đến nỗi chết đi, đây là tin tức tốt.
Tiên Nhân Cúc còn sống, so với đã chết thì hữu dụng hơn nhiều, bởi vì thiên tài địa bảo một khi chết đi, tinh hoa của chúng sẽ mất đi một bộ phận, đây là chuyện bất đắc dĩ.
Hiện giờ có sự tiện lợi của sinh mệnh giới chỉ, Tiên Nhân Cúc này có thể sống trong thời gian rất lâu, có điều đáng tiếc là, sinh mệnh giới chỉ này cấp quá thấp, nếu không Tiên Nhân Cúc cũng có thể tiếp tục sinh trưởng trong giới chỉ.
- Nể tình cái giới chỉ này, ta sẽ không đánh cướp ngọc bài trên người các ngươi.
Long Trần nhìn giới chỉ, gật đầu hài lòng.
Hai người đó nghe thấy Long Trần nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có điều chỉ có mắt gà chọi là vẫn có biểu cảm đau lòng muốn chết.
Tuy sinh mệnh giới chỉ đó không có tác dụng lớn, nhưng vẫn là thần khí để hắn khoe khoang, bởi vì thứ này quá ít ỏi, người khác căn bản không có, ngay cả thấy cũng chưa thấy bao giờ.
Bất kể là ở trước mặt người nào, chỉ cần lấy ra sinh mệnh giới chỉ, hắn lập tức sẽ trở thành tiêu điểm, có vốn để khoác lác, kể ra vinh quang của tổ tiên mình.
Hơn nữa sinh mệnh giới chỉ không phải quá thực dụng, cũng sẽ không dẫn tới sự đố kỵ của người khác, cho nên không bị ai cướp đoạt.
Nhưng hiện giờ bị Long Trần bắt gặp, mà Long Trần thì lại rất cần thứ này, thế là khiến mắt gà chọi phải nhỏ máu.
- Mắt gà chọi huynh.
- Ta họ Triệu.
Mắt gà chọi cả giận nói.
- Triệu gà huynh.
- Lão tử tên là Triệu Thiên Hạo.
Bốp.
Một cái bạt tai hạ xuống mặt mắt gà chọi, Long Trần cả giận nói:
- Mẹ nó, muốn ăn đòn à, hiện tại ngươi tên là mắt gà chọi, nếu ngươi còn dám phản kháng, lão tử sẽ ném ngươi vào trong nước cho rùa ăn.
Mắt gà chọi trợn mắt nhìn Long Trần, nhưng hắn không dám cãi, hắn xem như đã triệt để sợ người này rồi.
Nhưng ở trong mắt ba người, nụ cười đó còn khủng bố dữ tợn hơn cả ma quỷ, thử hỏi ai có thể vừa hung hăng đánh người khác một trận xong lại vẫn có thể vẻ mặt ôn hoà nói chuyện như vậy?
- Long Trần... Ngươi... Đừng quá phận.
Mắt gà chọi hoảng sợ nói.
- Con người của ta chưa bao giờ quá phận, dùng bầu không khí như vậy để thương lượng, kỳ thật ta cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Cái này chỉ có thể các trách ngươi trời sinh đã có một cái mặt gợi đòn, nếu không đánh các ngươi, ta lo lão thiên gia sẽ dùng sét đánh ta.
Long Trần bất đắc dĩ nói.
- Ngươi..
- Được rồi, nói chính sự đi, tiếp tục đề tài vừa rồi, sự có mặt của các ngươi khiến ta rất cao hứng, ở đây ta chỉ đại biểu cho cá nhân ta, tỏ ý hoan nghênh nhiệt liệt đối với sự có mặt của các ngươi.
Long Trần nói xong, còn tự vỗ tay hai cái, sau đó tiếp tục nói:
- Thứ nhất, các ngươi tới đã giúp ta giải quyêt vấn đề nhân thủ không đủ, ta vừa hay cần người giúp ta làm lồng bắt cá.
Thứ hai, huynh đệ mắt gà chọi, ta vô cùng cảm tạ lễ vật ngươi mang đến, đối với sự thô lỗ vừa rồi của ta, ta vô cùng xin lỗi, cho nên, hy vọng ngươi đừng khiến ta áy náy nhiều hơn, nào đưa đây, chắc ngươi hiểu rồi chứ.
Long Trần nói xong, vươn tay ra, ý tứ đó rất rõ ràng, nếu ngươi không chịu giao ra sinh mệnh giới chỉ, ta chết có thể không ngừng áy náy.
- Đừng hòng, đó là tổ truyền của ta.. Được rồi, cho ngươi là được.
Mắt gà chọi vốn muốn cứng rắn tới cùng, nhưng thấy Long Trần vung tay lắc chân, chuẩn bị làm nóng người, lập tức ném tới sinh mệnh giới chỉ trong tay.
- Khà khà, làm khó một mảng thành tâm của mắt gà chọi huynh rồi, ta thật sự không đành lòng không nhận, ngươi cũng không cần cảm kích ta, ta thật sự là một người mềm lòng.
Long Trần tiếp nhận sinh mệnh giới chỉ, thở dài nói.
Mắt gà chọi tức tới trước mắt tối sầm, cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, người này thật sự quá vô sỉ, đánh cướp người khác còn bảo người ta không cần cảm tạ.
- Long Trần, ngươi cũng là đệ tử thế gia, sao có thể vô lại như vậy, đây căn bản chính là hành vi của tiểu nhân.
Một người khó chịu nói.
- Ngươi sai rồi, ta không phải là đệ tử thế gia gì cả, lão tử chính là một rễ cỏ, tiểu nhân là bản tính của ta, vô lại là mỹ đức của ta, cướp bóc là chức nghiệp của ta, đánh người là thú vui của ta.
Long Trần vừa thử dùng thần thức mở sinh mệnh giới chỉ, vừa đáp lại.
Ba người tức tới tái mặt, vô sỉ cũng có thể tự hào như vậy, điều này đã đảo lộn nhận thức của đệ tử thế gia như bọn họ, Long Trần không hề cố kỵ thân phận, khiến bọn họ vừa phẫn nộ đồng thời lại vừa sợ hãi.
Sau mấy hơi thở, Long Trần xóa bỏ ấn ký linh hồn vốn có trên sinh mệnh giới chỉ, mở sinh mệnh giới chỉ, nhìn thấy không gian bên trong.
Khiến Long Trần bất ngờ là, sinh mệnh giới chỉ không giống không gian giới chỉ khác, không phải hình vuông, mà là hình cầu.
Đường kính khoảng mười trượng, bên trong giống như một hoa viên nho nhỏ, ở giữa có một hồ nước, chung quanh còn gieo trồng một số cây nhỏ và hoa cỏ.
- Thú vị.
Tâm thần Long Trần khẽ động, lấy ra Tiên Nhân Cúc trong không gian giới chỉ, bỏ vào trong sinh mệnh giới chỉ, dùng Linh hồn chi lực ở trên mặt đất đào ra một hố nhỏ, trồng Tiên Nhân Cúc vào trong đó.
Vốn Tiên Nhân Cúc cho dù mang theo bùn ở rễ, lại để vào trong bình ngọc, ở trong không gian giới chỉ cũng không sống được quá ba ngày, đây là lý do vì sao không gian giới chỉ không thể chứa vật sống, ngay cả thực vật cũng không được.
Có điều cũng may hiện giờ Tiên Nhân Cúc chưa chết, sau khi được trồng ở đây, tuy không thể tiếp tục trưởng thành khỏe mạnh, có điều cũng không đến nỗi chết đi, đây là tin tức tốt.
Tiên Nhân Cúc còn sống, so với đã chết thì hữu dụng hơn nhiều, bởi vì thiên tài địa bảo một khi chết đi, tinh hoa của chúng sẽ mất đi một bộ phận, đây là chuyện bất đắc dĩ.
Hiện giờ có sự tiện lợi của sinh mệnh giới chỉ, Tiên Nhân Cúc này có thể sống trong thời gian rất lâu, có điều đáng tiếc là, sinh mệnh giới chỉ này cấp quá thấp, nếu không Tiên Nhân Cúc cũng có thể tiếp tục sinh trưởng trong giới chỉ.
- Nể tình cái giới chỉ này, ta sẽ không đánh cướp ngọc bài trên người các ngươi.
Long Trần nhìn giới chỉ, gật đầu hài lòng.
Hai người đó nghe thấy Long Trần nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có điều chỉ có mắt gà chọi là vẫn có biểu cảm đau lòng muốn chết.
Tuy sinh mệnh giới chỉ đó không có tác dụng lớn, nhưng vẫn là thần khí để hắn khoe khoang, bởi vì thứ này quá ít ỏi, người khác căn bản không có, ngay cả thấy cũng chưa thấy bao giờ.
Bất kể là ở trước mặt người nào, chỉ cần lấy ra sinh mệnh giới chỉ, hắn lập tức sẽ trở thành tiêu điểm, có vốn để khoác lác, kể ra vinh quang của tổ tiên mình.
Hơn nữa sinh mệnh giới chỉ không phải quá thực dụng, cũng sẽ không dẫn tới sự đố kỵ của người khác, cho nên không bị ai cướp đoạt.
Nhưng hiện giờ bị Long Trần bắt gặp, mà Long Trần thì lại rất cần thứ này, thế là khiến mắt gà chọi phải nhỏ máu.
- Mắt gà chọi huynh.
- Ta họ Triệu.
Mắt gà chọi cả giận nói.
- Triệu gà huynh.
- Lão tử tên là Triệu Thiên Hạo.
Bốp.
Một cái bạt tai hạ xuống mặt mắt gà chọi, Long Trần cả giận nói:
- Mẹ nó, muốn ăn đòn à, hiện tại ngươi tên là mắt gà chọi, nếu ngươi còn dám phản kháng, lão tử sẽ ném ngươi vào trong nước cho rùa ăn.
Mắt gà chọi trợn mắt nhìn Long Trần, nhưng hắn không dám cãi, hắn xem như đã triệt để sợ người này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.