Chương 312: Tranh đoạt kịch liệt (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Long Trần nói một cách rất trịnh trọng, không hề có một chút vui đùa, đồng thời người ở đây đều có thể cảm nhận được loại sát ý từ trong xương tủy này của Long Trần, khiến lòng người lạnh toát.
Đường Uyển Nhi không khỏi chấn động, lúc này giống hệt khi Long Trần kích sát Triệu Vũ, giống như giết người đối với hắn mà nói chỉ là chuyện cơm bữa, hắn rốt cuộc đã từng giết bao nhiêu người?
- Hừ, ngươi cứ mạnh miệng đi, ta nói rồi, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã tới thế giới này, ngươi chờ đó.
Tề Tín hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lôi Thiên Thương cũng híp mắt nhìn Long Trần nói:
- Tiểu tử, sau này đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Long Trần lắc đầu nói:
- Các ngươi đều là một đám hài tử bốc đồng, nhưng nhớ kỹ tùy hứng cũng phải có hạn độ, nếu không cái giá phải trả sẽ rất đắt.
Long Trần có thể cảm nhận được hận ý phát ra từ trong lòng hai người, nhưng Long Trần tự thấy mình không làm gì sai.
Ngày đầu tiên vừa gặp mặt, Tề Tín đã sai người khác làm nhục Long Trần, bắt Long Trần phải dập đầu nhận sai, đây là còn nhục nhã ác độc hơn giết người ta.
Cho nên mới có Tiểu Tuyết xuất thủ, kịch chiến Tề Tín, mà Lôi Thiên Thương cũng gần như vậy, phái Triệu Vũ phế bỏ mình.
Về sau lại dùng ám chiêu, gieo Lôi đình chi chủng trên người mình, muốn mình chịu khổ bị lôi đình cắn người.
Nói thật, Long Trần cũng quá ghi hận, cho rằng ở trong học viện, đây là một trò chơi, có thua có thắng là rất bình thường, không cần thiết phải tính toán lợi hại nhất thời.
Nhưng hôm nay Tề Tín và Lôi Thiên Thương lại mang tới cho hắn một tín hiệu khác, bọn họ không ngờ muốn bất chấp thủ đoạn để đối phó mình.
Nếu chỉ là nhằm vào hắn, quang minh chính đại mà đến, bọn họ có thủ đoạn gì, Long Trần sẽ tiếp hết.
Nhưng nếu quá phận, dùng một số thủ pháp hèn hạ, vậy thì đừng trách Long Trần thủ đoạn độc ác vô tình.
Khi huyết chiến ở đế đô, không biết vì sao, Long Trần lại có một loại hưng phấn và chờ mong không hiểu đối với giết chóc.
Điều này khiến hắn có chút sợ hãi, hắn sợ mình sẽ trở thành một sát nhân ma vương khát máu, cho nên hắn vẫn luôn khắc chế.
Nhưng hôm nay sự uy hiếp của Tề Tín và Lôi Thiên Thương khiến trái tim giết chóc đó của hắn lại bắt đầu rục rịch.
- Được rồi, đừng vì họ mà tức giận, trong biệt viện, quy củ sâm nghiêm, bọn họ không dám xằng bậy đâu.
Thấy sắc mặt Long Trần vẫn lạnh lùng, Đường Uyển Nhi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Không biết vì sao, nàng ta không thích Long Trần như thế này, nàng ta thà đối mặt với Long Trần vô lại, cợt nhả kia còn hơn, Long Trần này khiến nàng ta cảm thấy xa lạ.
Long Trần hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ trong lòng, thay bằng biểu cảm ủy khuất, nói:
- Uyển Nhi tiểu thư thân ái, ta cảm thấy tâm linh của ta rất tổn thương, niệm tình ta vừa khổ chiến, an ủi ta một chút được không? Chúng ta tiến hành một cái ôm thuần khiết đi, ái. Hay là thôi đi.
Long Trần vừa giang hai tay ra, Đường Uyển Nhi đã nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, trong tay ngọc một thanh phong nhận đang cấp tốc xoay tròn, nhìn tư thế đó, chỉ cần Long Trần dám tới, nàng ta sẽ dám chém Long Trần.
- Khụ khụ, chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy.
Long Trần cười cười xấu hổ, vươn tay lấy ra hộp ngọc đựng Huyền Linh Diệu Quả từ trong không gian giới chỉ, đưa tới.
- Nào, cho ai đây?
Long Trần nhìn hai người nói.
- Ta từ bỏ, hai người các ngươi chia đi?
Đường Uyển Nhi do dự một chút, lắc đầu nói.
- Vì sao?
Diệp Tri Thu giật mình nói, phải biết rằng đây chính là Huyền Linh Diệu Quả, liên quan tới tương lai của một người, vừa rồi còn đánh sống đánh chết, giờ lại không cần?
- Vốn tranh Huyền Linh Diệu Quả này là ta muốn... Ừ, kỳ thật ta là linh căn cấp Bạch Ngân, không có nó cũng vẫn có cơ hội thăng cấp hoàn mỹ rất lớn, hay là hai người các ngươi chia đi.
Đường Uyển Nhi nói tới một nửa, mặt hơi đỏ lên, nhìn trộm Long Trần một cái.
- Như vậy thì đa tạ Uyển Nhi, phần tình này Tri Thu ghi nhớ, Long Trần, hai người chúng ta chia đi.
Diệp Tri Thu nói.
Huyền Linh Diệu Quả này vô cùng thần kỳ, không cần phục dụng khi thăng cấp, chỉ cần ăn nó, hấp thụ tinh hoa của nó, sẽ tự động củng cố cảnh giới của người ta, khiến khi thăng cấp sẽ gia tăng xác suất thăng cấp hoàn mỹ.
Bình thường mà nói, thiên tài có linh căn cấp Bạch Ngân, ăn một quả Huyền Linh Diệu Quả, xác suất thăng cấp hoàn mỹ của nàng ta sẽ từ ba thành trước kia đề thăng tới bảy thành.
Nhưng nếu tách Huyền Linh Diệu Quả ra, mỗi người ăn một nửa, tinh hoa phân tán, xác suất thăng cấp hoàn mỹ sẽ giảm xuống, đại khái chỉ có năm thành.
Có điều bất kể là nói như thế nào, cho dù gia tăng nửa tầng cũng là chuyện tốt cực lớn, cho nên mọi người mới coi trọng Huyền Linh Diệu Quả như vậy.
Đây cũng là vì sao khi Lôi Thiên Thương và Tề Tín đi, sắc mặt lại khó coi như vậy.
Thực lực của người tu hành tất nhiên là trọng yếu, nhưng vận khí cũng vô cùng trọng yếu, thường thường nửa tầng xác suất đó, có thể khiến thành tựu tương lai của một võ giả có cách biệt một trời một vực.
Long Trần nhìn nhìn Đường Uyển Nhi, lại nhìn nhìn Diệp Tri Thu, lắc đầu nói:
- Tự ngươi ăn đi, ta không cần dùng đến nó.
Diệp Tri Thu và Đường Uyển Nhi chấn động, hai đôi mắt đẹp đồng thời nhìn chằm chằm Long Trần, đồng thanh nói:
- Vì sao?
Long Trần nhìn hai khuôn mặt đó, vẻ mặt khó xử, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói:
- Ta hôm nay nói với các ngươi một bí mật, nhưng các ngươi phải giữ bí mật ta, kỳ thật ta là một thiên tài tuyệt thế, linh căn trong đan điền là linh căn... Cấp Ám Kim trong truyền thuyết.
Đường Uyển Nhi không khỏi chấn động, lúc này giống hệt khi Long Trần kích sát Triệu Vũ, giống như giết người đối với hắn mà nói chỉ là chuyện cơm bữa, hắn rốt cuộc đã từng giết bao nhiêu người?
- Hừ, ngươi cứ mạnh miệng đi, ta nói rồi, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã tới thế giới này, ngươi chờ đó.
Tề Tín hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lôi Thiên Thương cũng híp mắt nhìn Long Trần nói:
- Tiểu tử, sau này đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Long Trần lắc đầu nói:
- Các ngươi đều là một đám hài tử bốc đồng, nhưng nhớ kỹ tùy hứng cũng phải có hạn độ, nếu không cái giá phải trả sẽ rất đắt.
Long Trần có thể cảm nhận được hận ý phát ra từ trong lòng hai người, nhưng Long Trần tự thấy mình không làm gì sai.
Ngày đầu tiên vừa gặp mặt, Tề Tín đã sai người khác làm nhục Long Trần, bắt Long Trần phải dập đầu nhận sai, đây là còn nhục nhã ác độc hơn giết người ta.
Cho nên mới có Tiểu Tuyết xuất thủ, kịch chiến Tề Tín, mà Lôi Thiên Thương cũng gần như vậy, phái Triệu Vũ phế bỏ mình.
Về sau lại dùng ám chiêu, gieo Lôi đình chi chủng trên người mình, muốn mình chịu khổ bị lôi đình cắn người.
Nói thật, Long Trần cũng quá ghi hận, cho rằng ở trong học viện, đây là một trò chơi, có thua có thắng là rất bình thường, không cần thiết phải tính toán lợi hại nhất thời.
Nhưng hôm nay Tề Tín và Lôi Thiên Thương lại mang tới cho hắn một tín hiệu khác, bọn họ không ngờ muốn bất chấp thủ đoạn để đối phó mình.
Nếu chỉ là nhằm vào hắn, quang minh chính đại mà đến, bọn họ có thủ đoạn gì, Long Trần sẽ tiếp hết.
Nhưng nếu quá phận, dùng một số thủ pháp hèn hạ, vậy thì đừng trách Long Trần thủ đoạn độc ác vô tình.
Khi huyết chiến ở đế đô, không biết vì sao, Long Trần lại có một loại hưng phấn và chờ mong không hiểu đối với giết chóc.
Điều này khiến hắn có chút sợ hãi, hắn sợ mình sẽ trở thành một sát nhân ma vương khát máu, cho nên hắn vẫn luôn khắc chế.
Nhưng hôm nay sự uy hiếp của Tề Tín và Lôi Thiên Thương khiến trái tim giết chóc đó của hắn lại bắt đầu rục rịch.
- Được rồi, đừng vì họ mà tức giận, trong biệt viện, quy củ sâm nghiêm, bọn họ không dám xằng bậy đâu.
Thấy sắc mặt Long Trần vẫn lạnh lùng, Đường Uyển Nhi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Không biết vì sao, nàng ta không thích Long Trần như thế này, nàng ta thà đối mặt với Long Trần vô lại, cợt nhả kia còn hơn, Long Trần này khiến nàng ta cảm thấy xa lạ.
Long Trần hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ trong lòng, thay bằng biểu cảm ủy khuất, nói:
- Uyển Nhi tiểu thư thân ái, ta cảm thấy tâm linh của ta rất tổn thương, niệm tình ta vừa khổ chiến, an ủi ta một chút được không? Chúng ta tiến hành một cái ôm thuần khiết đi, ái. Hay là thôi đi.
Long Trần vừa giang hai tay ra, Đường Uyển Nhi đã nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, trong tay ngọc một thanh phong nhận đang cấp tốc xoay tròn, nhìn tư thế đó, chỉ cần Long Trần dám tới, nàng ta sẽ dám chém Long Trần.
- Khụ khụ, chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy.
Long Trần cười cười xấu hổ, vươn tay lấy ra hộp ngọc đựng Huyền Linh Diệu Quả từ trong không gian giới chỉ, đưa tới.
- Nào, cho ai đây?
Long Trần nhìn hai người nói.
- Ta từ bỏ, hai người các ngươi chia đi?
Đường Uyển Nhi do dự một chút, lắc đầu nói.
- Vì sao?
Diệp Tri Thu giật mình nói, phải biết rằng đây chính là Huyền Linh Diệu Quả, liên quan tới tương lai của một người, vừa rồi còn đánh sống đánh chết, giờ lại không cần?
- Vốn tranh Huyền Linh Diệu Quả này là ta muốn... Ừ, kỳ thật ta là linh căn cấp Bạch Ngân, không có nó cũng vẫn có cơ hội thăng cấp hoàn mỹ rất lớn, hay là hai người các ngươi chia đi.
Đường Uyển Nhi nói tới một nửa, mặt hơi đỏ lên, nhìn trộm Long Trần một cái.
- Như vậy thì đa tạ Uyển Nhi, phần tình này Tri Thu ghi nhớ, Long Trần, hai người chúng ta chia đi.
Diệp Tri Thu nói.
Huyền Linh Diệu Quả này vô cùng thần kỳ, không cần phục dụng khi thăng cấp, chỉ cần ăn nó, hấp thụ tinh hoa của nó, sẽ tự động củng cố cảnh giới của người ta, khiến khi thăng cấp sẽ gia tăng xác suất thăng cấp hoàn mỹ.
Bình thường mà nói, thiên tài có linh căn cấp Bạch Ngân, ăn một quả Huyền Linh Diệu Quả, xác suất thăng cấp hoàn mỹ của nàng ta sẽ từ ba thành trước kia đề thăng tới bảy thành.
Nhưng nếu tách Huyền Linh Diệu Quả ra, mỗi người ăn một nửa, tinh hoa phân tán, xác suất thăng cấp hoàn mỹ sẽ giảm xuống, đại khái chỉ có năm thành.
Có điều bất kể là nói như thế nào, cho dù gia tăng nửa tầng cũng là chuyện tốt cực lớn, cho nên mọi người mới coi trọng Huyền Linh Diệu Quả như vậy.
Đây cũng là vì sao khi Lôi Thiên Thương và Tề Tín đi, sắc mặt lại khó coi như vậy.
Thực lực của người tu hành tất nhiên là trọng yếu, nhưng vận khí cũng vô cùng trọng yếu, thường thường nửa tầng xác suất đó, có thể khiến thành tựu tương lai của một võ giả có cách biệt một trời một vực.
Long Trần nhìn nhìn Đường Uyển Nhi, lại nhìn nhìn Diệp Tri Thu, lắc đầu nói:
- Tự ngươi ăn đi, ta không cần dùng đến nó.
Diệp Tri Thu và Đường Uyển Nhi chấn động, hai đôi mắt đẹp đồng thời nhìn chằm chằm Long Trần, đồng thanh nói:
- Vì sao?
Long Trần nhìn hai khuôn mặt đó, vẻ mặt khó xử, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói:
- Ta hôm nay nói với các ngươi một bí mật, nhưng các ngươi phải giữ bí mật ta, kỳ thật ta là một thiên tài tuyệt thế, linh căn trong đan điền là linh căn... Cấp Ám Kim trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.