Chương 188: Vô cùng khẩn cấp (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
- Khi đó Vân Kỳ Đại Sư đang bế quan luyện đan, huống chi chuyện này làm cực kỳ kín, Vân Kỳ Đại Sư không biết, về sau khi biết được thì người nhà của ngươi đã bị nhốt vào thiên lao rồi.
Vân Kỳ Đại Sư từng tự mình vào hoàng cung, yêu cầu Thái Hậu thả người, có điều Thái Hậu đưa ra Lưu Ảnh Ngọc thế tử kích sát Đại Hạ hoàng tử, Vân Kỳ Đại Sư cũng đành bất lực.
Man Hoang Hầu nói.
Mình sơ suất quá, Long Trần không khỏi thầm hận mình ngu xuẩn, hiển nhiên Lưu Ảnh Ngọc đó là Anh Hầu mang về.
Hắn kích sát Hạ Trường Phong, chỉ là một khâu trong kế hoạch của Tứ hoàng tử, tuy Vân Kỳ Đại Sư địa vị hiển hách, nhưng thân phận của hắn đặc thù, không thể trực tiếp tham dự việc đế quốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Sở Hạ.
Long Trần không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hắn thậm chí nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập trào phúng đó của Tứ hoàng tử, trong nhất thời sát ý tràn ngập trong lòng.
- Còn gì nữa?
Long Trần hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ trong lòng, hỏi.
- Còn có xử trảm hung thủ.
Sắc mặt Man Hoang Hầu hơi biến đổi, rụt rè nói.
Hắn thấy sắc mặt Long Trần âm trầm tới dọa người, hắn sợ Long Trần dưới cơn thịnh nộ một phát đập chết hắn.
- Không bắt được ta, lấy người nhà ta ra cho đủ số.
Song quyền Long Trần nắm chặt lại, lửa giận trong hai mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.
- Chỉ sợ là như vậy.
Man Hoang Hầu nói.
- Hừ, chỉ sợ mục đích làm như vậy là để dụ cha ta?
Long Trần hừ lạnh một tiếng, tuy phẫn nộ, cực độ nhưng Long Trần vẫn có thể phân tích ra mục đích của Tứ hoàng tử.
Trong mắt Tứ hoàng tử, Long Trần chỉ là một quân cờ, dùng tình thế trước mắt hắn xây dựng ra để dẫn dụ Long Thiên Khiếu.
Không cần nghĩ cũng biết, hiện tại đế đô chính là một nơi đầm rồng hang hổ, chỉ chờ Long Thiên Khiếu mắc câu.
Cảm giác bị người ta coi làm quân cờ vô cùng khó chịu, nhưng là vì Sở Dao, Long Trần cam nguyện đi làm quân cờ một lần.
Không ngờ Tứ hoàng tử lại khinh người quá đáng, không chỉ tính kế Long Trần, còn tính kế cả nhà Long Trần, lại muốn tính mạng cả nhà hắn, đây là chuyện không ai có thể chịu được.
- Sở Hạ, ngươi chờ đó cho ta, lần này nếu không chặt bỏ cái đầu chó của ngươi, ta không phải là Long Trần.
Long Trần bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, biến sắc, hỏi:
- Ngày xử trảm là lúc nào?
Man Hoang Hầu cũng cả kinh:
- Tính ngày thì chính là ngày kia.
Nghe đến đây, Long Trần không lắm lời với Man Hoang Hậu nữa, gọi Tiểu Tuyết, chạy như điên ra ngoài núi.
Đang đi, Tiểu Tuyết rống lên một tiếng.
Long Trần hơi sửng sốt:
- Ngươi bảo ta cưỡi trên người ngươi á?
Tiểu Tuyết gầm khẽ một tiếng, mặc kệ Long Trần có nguyện ý hay không, cái đầu to liền hất người Long Trần một cái, Long Trần lập tức cảm thấy cả người nhẹ bẫng bay lên, trực tiếp ngồi trên lưng Tiểu Tuyết.
Hiện giờ Tiểu Tuyết được thần rừng mở linh, thân đã cao hơn cả tuấn mã, người dài hơn một trượng, không còn là tiểu bất điểm bên cạnh Long Trần nữa.
Gừ.
Tiểu Tuyết lại phát ra một tiếng gầm khẽ.
Long Trần mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta bám chắc rồi, sẽ không ngã đâu. Ối...
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Tuyết đã tung chân, giống như một đạo lưu quang chạy đi, dưới tình huống Long Trần không chú ý, thiếu chút nữa thì bị hất bay, vội vàng túm lấy lông trên lưng Tiểu Tuyết.
Long Trần lúc này mới cảm nhận được tốc độ khủng bố của ma thú cấp hai, đại thụ hai bên điên cuồng lùi lại sau, Long Trần thấy mà hoa cả mắt, cuồng phong gào thét, khiến hắn muốn mở mắt cũng khó khăn.
- Tiểu Tuyết giỏi quá.
Long Trần lại khen một tiếng, vốn hắn còn lo lắng cho mình không kịp quay về đế đô, hiện giờ có tốc độ của Tiểu Tuyết, trên cơ bản là không có vấn đề gì.
Lo lắng cũng tiêu tán không ít, nhìn nhìn cây cối nhanh chóng lùi lại phía sau, trong hai mắt Long Trần toàn là vẻ sắc bén: Đế đô, Long Trần ta tới đây.
...
Man Hoang Hầu thấy Long Trần đi rồi, trong lòng cũng thả lỏng, mạng này cuối cùng cũng nhặt về được rồi, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập phẫn hận.
Khi hắn trẻ tuổi, từng thua trong tay Long Thiên Khiếu, đan điền bị chấn động, tu vi cũng dừng lại ở Ngưng Huyết sơ kỳ.
Hiện giờ mười mấy năm trôi qua, hắn lại ngã trong tay con của hắn, hơn nữa còn thảm thiết hơn, nếu không phải nịnh hót lấy lòng, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Man Hoang Hầu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, có điều khóe miệng lập tức lại hiện lên một nụ cười âm trầm, Long Trần về đế đô, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng sống sót.
Có điều trước đó, hắn cần phải làm một chuyện, đó chính là giết sạch những thôn dân đó, Long Trần nhất định đã để lại cho họ không ít đan dược.
- A.
Bỗng nhiên Man Hoang Hầu hét thảm một tiếng, trên cánh tay đau nhói, vội vàng nhìn lại, hắn phát hiện không biết từ lúc nào, một con kiến màu đỏ sậm xuất hiện trên cánh tay hắn, nó đã cắn một cái lên tay hắn.
- Phệ Tâm Nghĩ?
Man Hoang Hầu hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ, hắn nhận ra con kiến nho nhỏ đó, chính là một loại độc trùng vô cùng khủng bố.
Nghe nói loại kiến này cũng không cường đại, chỉ có chứa một tia độc tính, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi chúng cắn người sẽ vô cùng đau đớn, giống như tim bị gì cắn vậy.
Man Hoang Hậu một phát đập chết con Phệ Tâm Nghĩ đó, vừa muốn có động tác, đột nhiên trong hai mắt toàn là vẻ sợ hãi, không biết từ lúc nào, trên đại thụ chung quanh, phủ kín Phệ Tâm Nghĩ, quả thực là phô thiên cái địa.
Man Hoang Hậu đột nhiên nhớ tới viên đan dược Long Trần cho hắn, hắn nhớ ra khi Long Trần đưa hắn đan dược, trong mắt lấp lánh một tia trào phúng.
- A.
Đúng lúc này, ngàn vạn Phệ Tâm Nghĩ ngửi thấy vị đạo đặc thù trên người Man Hoang Hậu, đều nhào tới, liều mạng cắn xé, ở trong mắt chúng, Man Hoang Hậu chính là một mỹ vị cực lớn.
Không ngừng hét thảm, độc tính Phệ Tâm Nghĩ không mạnh, trong chốc lát sẽ không mất mạng, nhưng sự đau đớn đó lại có thể khiến người ta toàn thân run rẩy, đau tới không thể hành động.
Kiểu chết thống khổ nhất trên thế gian chính là rõ ràng cảm nhận được thống khổ vô tận, nhưng muốn hôn mê cũng là một loại xa xỉ, cho tới khi hắn trở thành xương trắng ơn ởn.
Vân Kỳ Đại Sư từng tự mình vào hoàng cung, yêu cầu Thái Hậu thả người, có điều Thái Hậu đưa ra Lưu Ảnh Ngọc thế tử kích sát Đại Hạ hoàng tử, Vân Kỳ Đại Sư cũng đành bất lực.
Man Hoang Hầu nói.
Mình sơ suất quá, Long Trần không khỏi thầm hận mình ngu xuẩn, hiển nhiên Lưu Ảnh Ngọc đó là Anh Hầu mang về.
Hắn kích sát Hạ Trường Phong, chỉ là một khâu trong kế hoạch của Tứ hoàng tử, tuy Vân Kỳ Đại Sư địa vị hiển hách, nhưng thân phận của hắn đặc thù, không thể trực tiếp tham dự việc đế quốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Sở Hạ.
Long Trần không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hắn thậm chí nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập trào phúng đó của Tứ hoàng tử, trong nhất thời sát ý tràn ngập trong lòng.
- Còn gì nữa?
Long Trần hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ trong lòng, hỏi.
- Còn có xử trảm hung thủ.
Sắc mặt Man Hoang Hầu hơi biến đổi, rụt rè nói.
Hắn thấy sắc mặt Long Trần âm trầm tới dọa người, hắn sợ Long Trần dưới cơn thịnh nộ một phát đập chết hắn.
- Không bắt được ta, lấy người nhà ta ra cho đủ số.
Song quyền Long Trần nắm chặt lại, lửa giận trong hai mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.
- Chỉ sợ là như vậy.
Man Hoang Hầu nói.
- Hừ, chỉ sợ mục đích làm như vậy là để dụ cha ta?
Long Trần hừ lạnh một tiếng, tuy phẫn nộ, cực độ nhưng Long Trần vẫn có thể phân tích ra mục đích của Tứ hoàng tử.
Trong mắt Tứ hoàng tử, Long Trần chỉ là một quân cờ, dùng tình thế trước mắt hắn xây dựng ra để dẫn dụ Long Thiên Khiếu.
Không cần nghĩ cũng biết, hiện tại đế đô chính là một nơi đầm rồng hang hổ, chỉ chờ Long Thiên Khiếu mắc câu.
Cảm giác bị người ta coi làm quân cờ vô cùng khó chịu, nhưng là vì Sở Dao, Long Trần cam nguyện đi làm quân cờ một lần.
Không ngờ Tứ hoàng tử lại khinh người quá đáng, không chỉ tính kế Long Trần, còn tính kế cả nhà Long Trần, lại muốn tính mạng cả nhà hắn, đây là chuyện không ai có thể chịu được.
- Sở Hạ, ngươi chờ đó cho ta, lần này nếu không chặt bỏ cái đầu chó của ngươi, ta không phải là Long Trần.
Long Trần bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, biến sắc, hỏi:
- Ngày xử trảm là lúc nào?
Man Hoang Hầu cũng cả kinh:
- Tính ngày thì chính là ngày kia.
Nghe đến đây, Long Trần không lắm lời với Man Hoang Hậu nữa, gọi Tiểu Tuyết, chạy như điên ra ngoài núi.
Đang đi, Tiểu Tuyết rống lên một tiếng.
Long Trần hơi sửng sốt:
- Ngươi bảo ta cưỡi trên người ngươi á?
Tiểu Tuyết gầm khẽ một tiếng, mặc kệ Long Trần có nguyện ý hay không, cái đầu to liền hất người Long Trần một cái, Long Trần lập tức cảm thấy cả người nhẹ bẫng bay lên, trực tiếp ngồi trên lưng Tiểu Tuyết.
Hiện giờ Tiểu Tuyết được thần rừng mở linh, thân đã cao hơn cả tuấn mã, người dài hơn một trượng, không còn là tiểu bất điểm bên cạnh Long Trần nữa.
Gừ.
Tiểu Tuyết lại phát ra một tiếng gầm khẽ.
Long Trần mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta bám chắc rồi, sẽ không ngã đâu. Ối...
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Tuyết đã tung chân, giống như một đạo lưu quang chạy đi, dưới tình huống Long Trần không chú ý, thiếu chút nữa thì bị hất bay, vội vàng túm lấy lông trên lưng Tiểu Tuyết.
Long Trần lúc này mới cảm nhận được tốc độ khủng bố của ma thú cấp hai, đại thụ hai bên điên cuồng lùi lại sau, Long Trần thấy mà hoa cả mắt, cuồng phong gào thét, khiến hắn muốn mở mắt cũng khó khăn.
- Tiểu Tuyết giỏi quá.
Long Trần lại khen một tiếng, vốn hắn còn lo lắng cho mình không kịp quay về đế đô, hiện giờ có tốc độ của Tiểu Tuyết, trên cơ bản là không có vấn đề gì.
Lo lắng cũng tiêu tán không ít, nhìn nhìn cây cối nhanh chóng lùi lại phía sau, trong hai mắt Long Trần toàn là vẻ sắc bén: Đế đô, Long Trần ta tới đây.
...
Man Hoang Hầu thấy Long Trần đi rồi, trong lòng cũng thả lỏng, mạng này cuối cùng cũng nhặt về được rồi, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập phẫn hận.
Khi hắn trẻ tuổi, từng thua trong tay Long Thiên Khiếu, đan điền bị chấn động, tu vi cũng dừng lại ở Ngưng Huyết sơ kỳ.
Hiện giờ mười mấy năm trôi qua, hắn lại ngã trong tay con của hắn, hơn nữa còn thảm thiết hơn, nếu không phải nịnh hót lấy lòng, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Man Hoang Hầu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, có điều khóe miệng lập tức lại hiện lên một nụ cười âm trầm, Long Trần về đế đô, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng sống sót.
Có điều trước đó, hắn cần phải làm một chuyện, đó chính là giết sạch những thôn dân đó, Long Trần nhất định đã để lại cho họ không ít đan dược.
- A.
Bỗng nhiên Man Hoang Hầu hét thảm một tiếng, trên cánh tay đau nhói, vội vàng nhìn lại, hắn phát hiện không biết từ lúc nào, một con kiến màu đỏ sậm xuất hiện trên cánh tay hắn, nó đã cắn một cái lên tay hắn.
- Phệ Tâm Nghĩ?
Man Hoang Hầu hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ, hắn nhận ra con kiến nho nhỏ đó, chính là một loại độc trùng vô cùng khủng bố.
Nghe nói loại kiến này cũng không cường đại, chỉ có chứa một tia độc tính, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi chúng cắn người sẽ vô cùng đau đớn, giống như tim bị gì cắn vậy.
Man Hoang Hậu một phát đập chết con Phệ Tâm Nghĩ đó, vừa muốn có động tác, đột nhiên trong hai mắt toàn là vẻ sợ hãi, không biết từ lúc nào, trên đại thụ chung quanh, phủ kín Phệ Tâm Nghĩ, quả thực là phô thiên cái địa.
Man Hoang Hậu đột nhiên nhớ tới viên đan dược Long Trần cho hắn, hắn nhớ ra khi Long Trần đưa hắn đan dược, trong mắt lấp lánh một tia trào phúng.
- A.
Đúng lúc này, ngàn vạn Phệ Tâm Nghĩ ngửi thấy vị đạo đặc thù trên người Man Hoang Hậu, đều nhào tới, liều mạng cắn xé, ở trong mắt chúng, Man Hoang Hậu chính là một mỹ vị cực lớn.
Không ngừng hét thảm, độc tính Phệ Tâm Nghĩ không mạnh, trong chốc lát sẽ không mất mạng, nhưng sự đau đớn đó lại có thể khiến người ta toàn thân run rẩy, đau tới không thể hành động.
Kiểu chết thống khổ nhất trên thế gian chính là rõ ràng cảm nhận được thống khổ vô tận, nhưng muốn hôn mê cũng là một loại xa xỉ, cho tới khi hắn trở thành xương trắng ơn ởn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.