Chương 256: A Ly nổi bão. (2)
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
01/12/2014
Diệp Thần thong dong lui trở về.
- Địa Tôn cường giả!
Lão nhân gầy gò kia sắc mặt rùng mình, dừng lại bước chân, Địa Tôn cường giả trẻ tuổi như vậy, sợ là lai lịch không nhỏ, quay đầu lại nhìn thoáng qua mập bà trên mặt đất, khóe miệng có chút run rẩy một chút.
Diệp Tuyền chứng kiến thần sắc lão nhân gầy gò này hung ác, lôi kéo Diệp Thần, lo lắng nói:
- Diệp Thần ca ca đi mau, nơi này là Thanh Vân Tông.
Nàng rất tự trách, nếu Diệp Thần tại Thanh Vân Tông bị thương hoặc là phát sinh vấn đề, nàng cảm giác mình muôn lần chết cũng không hết tội, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Trước mắt lão nhân gầy gò kia chính là Địa Tôn cấp đỉnh phong cường giả, Thanh Vân Tông Đại Trưởng lão Trang Bách Mạch!
A Ly nhìn nhìn Diệp Tuyền, dùng tiểu móng vuốt vuốt ve đầu Diệp Tuyền một chút, như là đang an ủi Diệp Tuyền.
- Bằng hữu phương nào, đến Thanh Vân Tông ta cần làm gì? Nếu như là hiểu lầm, có thể ngồi xuống nói chuyện, nhưng nếu như bằng hữu là tới nháo sự, Thanh Vân Tông chúng ta cũng không phải có thể mặc người khi dễ !
Trang Bách Mạch trầm giọng nói.
- Ngồi xuống nói chuyện?
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng.
- Hôm nay ta chính là tìm đến Thanh Vân Tông phiền toái, mau gọi Nhiếp Thanh Vân đi ra!
Trang Bách Mạch lông mày ngưng lại, Diệp Thần rõ ràng mở miệng liền gọi tục danh Chưởng môn của bọn hắn, có thể thấy được đến có chuẩn bị, một Địa Tôn cấp cường giả, đơn thương độc mã tìm đến Thanh Vân Tông phiền toái? Hay là sau lưng Diệp Thần có một hậu trường khó lường?
Hắn ngắm nhìn bốn phía, bên người Diệp Thần ngoại trừ một con ly miêu, còn có một tiểu hài tử năm sáu tuổi, giống như không mang cao thủ gì, vì cẩn thận để đạt mục đích, hắn đối với một Địa Tôn cường giả khác bên người thì thầm vài câu, Địa Tôn cường giả kia nhẹ gật đầu, bay vút mà đi.
Ánh mắt của Trang Bách Mạch đảo qua Diệp Thần, rơi vào trên người Diệp Tuyền, hắn lập tức nhận ra người thiếu nữ trước mắt này, chính là một nữ đệ tử của Thanh Vân Tông, tên là Diệp Tuyền, có một ít thiên phú như vậy, người nam nhân này chính là gì của Diệp Tuyền?
- Diệp Tuyền, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta!
Trang Bách Mạch nhìn về phía Diệp Tuyền, hừ lạnh nói, tại Thanh Vân Tông làm Trưởng lão nhiều năm như vậy, hắn còn là hơi có chút uy thế.
- Việc này bởi vì Diệp Tuyền mà ra, Diệp Tuyền nguyện lấy cái chết đền tội, thỉnh Đại Trưởng lão buông tha ca ca ta.
Sắc mặt Diệp Tuyền buồn bả đang muốn quỳ xuống.
Diệp Thần liền vội vàng kéo Diệp Tuyền, trầm giọng nói:
- Tuyền Nhi, không cho phép quỳ, người Diệp gia ta, ngoại trừ cha mẹ trưởng bối, ai cũng không thể quỳ, mặc dù thấy Minh Vũ Đại Đế, cũng không cho quỳ!
Thân là Diệp gia Tộc trưởng, trên người Diệp Thần cũng có một ít Tộc trưởng uy nghiêm.
- Chỉ là. . .
Diệp Tuyền rơi lệ đầy mặt, Diệp Thần cũng không biết trong nội tâm nàng đau khổ, ở nàng xem ra, Diệp gia tông tộc, làm sao có thể cùng Thanh Vân Tông to như vậy đối kháng? Chỉ cần Thanh Vân Tông Chưởng môn, hoặc là Đại Trưởng lão trước mắt này ra lệnh một tiếng, Diệp Gia Bảo sợ là sẽ bị san thành bình địa! Nàng tình nguyện chết, cũng không nguyện ý mang đến họa ngập đầu cho gia tộc.
Diệp Tuyền cũng đã thật lâu chưa cùng trong nhà liên hệ, tự nhiên không biết tình huống Diệp Gia Bảo bây giờ.
Trang Bách Mạch nhìn thoáng qua Diệp Thần, trong nội tâm hiểu rõ, nguyên lai người trẻ tuổi này là ca ca của Diệp Tuyền, hắn chú ý qua Diệp Tuyền, hình như là đến từ Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo gì đó, hắn đối với chuyện bên ngoài cũng đã thật lâu không chú ý, Diệp Gia Bảo này hẳn là một tiểu gia tộc, bằng không hắn cũng sẽ không ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Nghe nói Diệp Tuyền bị Nhiếp Thừa Phong nhìn trúng, chỉ là Diệp Tuyền không thuận theo, hẳn là ở Thanh Vân Tông bị chút ít ủy khuất, ca ca người ta thay nàng xuất đầu đến đây.
Một Diệp Gia Bảo nho nhỏ, Trang Bách Mạch tự nhiên sẽ không đặt ở trong mắt, duy nhất cần để ý, chính là sư môn Diệp Thần, không biết Diệp Thần sư thừa nơi nào.
- Diệp Tuyền này đã gia nhập Thanh Vân Tông ta, phải về Thanh Vân Tông ta quản thúc, coi như là thân nhân, cũng không có quyền lực hỏi đến, nơi này đến chỗ nào đều có thể nói được thông, bằng hữu xâm nhập Thanh Vân Tông, đả thương người Thanh Vân Tông ta, làm việc không khỏi cũng quá bá đạo!
Trang Bách Mạch lo lắng một ít, lớn tiếng hỏi ngược lại.
- Đừng con mẹ nó theo ta giảng đạo lý, đánh người của Diệp gia ta, quản ngươi Thanh Vân Tông là vật gì, ngươi không có tư cách ở nơi này nói chuyện, mau kêu Nhiếp Thanh Vân đi ra cho ta, con của hắn lại muốn cướp muội muội của Diệp Thần ta, cũng không nhìn một chút hắn có bao nhiêu cân lượng!
Diệp Thần bị chọc giận, còn phải ở chỗ này nghe Trang Bách Mạch chít chít méo mó, nhịn không được bạo tục nói.
- Ngươi ¨. . .
Trang Bách Mạch khí đến sắc mặt đỏ lên, hắn thân là Thanh Vân Tông Đại Trưởng lão, đến đâu người khác không cung kính kêu một tiếng Trang Trưởng lão, chưa từng bị người mắng qua như thế, Diệp Thần lại còn nói hắn không có tư cách nói chuyện?
- Người phương nào dám can đảm tại Thanh Vân Tông ta giương oai!
Hai cổ khí tức cường giả lăng không mà tới, là hai Thiên Tôn cấp cường giả, một cái là Nhiếp Thanh Vân mập mạp, cái khác là hỏa điểu biến thành Hồng phát lão giả kia.
Thanh Vân Tông này cũng không biết là phong thuỷ như thế nào, gien chính là một dạng, hoặc là mập đến khó coi, tỷ như Nhiếp Thanh Vân còn có mập bà này, hoặc là gầy như que củi cùng Trang Bách Mạch đồng dạng.
Nhiếp Thanh Vân cùng Hồng phát lão giả kia rơi vào trong viện, ánh mắt Nhiếp Thanh Vân đảo qua, chứng kiến Tiểu Dực bên người Diệp Thần, sợ tới mức liền lùi lại hai bước, trước cùng Tiểu Dực trận chiến ấy, Nhiếp Thanh Vân chính là ký ức hãy còn mới mẻ. Hai người kia vì cái gì còn tìm tới cửa? Nhiếp Thanh Vân không khỏi da đầu run lên!
- Người đến từ phương nào, không có bái thiếp, rõ ràng dám can đảm tự tiện xông vào Thanh Vân Tông!
Hồng phát lão giả gay gắt nhìn lướt qua mấy người Diệp Thần quát.
- Một con lão điểu, cũng dám ở trước mặt ta giương oai! Đừng có tự mình mất mặt!
Diệp Thần khinh thường hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói.
- Nhanh giao tiểu tử Nhiếp Thừa Phong kia ra đây, trước tiên đem tiểu tử kia đánh một trận, sau đó lại thu thập các ngươi, nếu có nửa điểm qua loa, hôm nay ta hủy đi Thanh Vân Tông các ngươi!
Một Thiên Sư cấp huyền thú mà thôi, cũng dám ở trước mặt mình kêu gào, Yêu Vương cảnh huyền thú ta còn không sợ, còn có thể sợ ngươi? Đợi lát nữa làm cho Tiểu Dực lộ ra bản thể, xem ngươi sợ tới mức nào!
Diệp Tuyền lo lắng lôi kéo Diệp Thần, nàng chính là biết rõ, lão giả này là lão tổ tông Thanh Vân Tông, Thiên Tôn đỉnh phong cường giả, còn tên mập mạp bên cạnh kia, là Tông chủ Nhiếp Thanh Vân, cũng là Thiên Tôn đỉnh phong cường giả, Diệp Thần ca đây là muốn rước lấy đại họa a.
Hồng phát lão giả thấy Diệp Thần vô lễ như thế, thập phần giận dỗi, nhìn về phía bọn người Nhiếp Thanh Vân hỏi:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Địa Tôn cường giả!
Lão nhân gầy gò kia sắc mặt rùng mình, dừng lại bước chân, Địa Tôn cường giả trẻ tuổi như vậy, sợ là lai lịch không nhỏ, quay đầu lại nhìn thoáng qua mập bà trên mặt đất, khóe miệng có chút run rẩy một chút.
Diệp Tuyền chứng kiến thần sắc lão nhân gầy gò này hung ác, lôi kéo Diệp Thần, lo lắng nói:
- Diệp Thần ca ca đi mau, nơi này là Thanh Vân Tông.
Nàng rất tự trách, nếu Diệp Thần tại Thanh Vân Tông bị thương hoặc là phát sinh vấn đề, nàng cảm giác mình muôn lần chết cũng không hết tội, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Trước mắt lão nhân gầy gò kia chính là Địa Tôn cấp đỉnh phong cường giả, Thanh Vân Tông Đại Trưởng lão Trang Bách Mạch!
A Ly nhìn nhìn Diệp Tuyền, dùng tiểu móng vuốt vuốt ve đầu Diệp Tuyền một chút, như là đang an ủi Diệp Tuyền.
- Bằng hữu phương nào, đến Thanh Vân Tông ta cần làm gì? Nếu như là hiểu lầm, có thể ngồi xuống nói chuyện, nhưng nếu như bằng hữu là tới nháo sự, Thanh Vân Tông chúng ta cũng không phải có thể mặc người khi dễ !
Trang Bách Mạch trầm giọng nói.
- Ngồi xuống nói chuyện?
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng.
- Hôm nay ta chính là tìm đến Thanh Vân Tông phiền toái, mau gọi Nhiếp Thanh Vân đi ra!
Trang Bách Mạch lông mày ngưng lại, Diệp Thần rõ ràng mở miệng liền gọi tục danh Chưởng môn của bọn hắn, có thể thấy được đến có chuẩn bị, một Địa Tôn cấp cường giả, đơn thương độc mã tìm đến Thanh Vân Tông phiền toái? Hay là sau lưng Diệp Thần có một hậu trường khó lường?
Hắn ngắm nhìn bốn phía, bên người Diệp Thần ngoại trừ một con ly miêu, còn có một tiểu hài tử năm sáu tuổi, giống như không mang cao thủ gì, vì cẩn thận để đạt mục đích, hắn đối với một Địa Tôn cường giả khác bên người thì thầm vài câu, Địa Tôn cường giả kia nhẹ gật đầu, bay vút mà đi.
Ánh mắt của Trang Bách Mạch đảo qua Diệp Thần, rơi vào trên người Diệp Tuyền, hắn lập tức nhận ra người thiếu nữ trước mắt này, chính là một nữ đệ tử của Thanh Vân Tông, tên là Diệp Tuyền, có một ít thiên phú như vậy, người nam nhân này chính là gì của Diệp Tuyền?
- Diệp Tuyền, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta!
Trang Bách Mạch nhìn về phía Diệp Tuyền, hừ lạnh nói, tại Thanh Vân Tông làm Trưởng lão nhiều năm như vậy, hắn còn là hơi có chút uy thế.
- Việc này bởi vì Diệp Tuyền mà ra, Diệp Tuyền nguyện lấy cái chết đền tội, thỉnh Đại Trưởng lão buông tha ca ca ta.
Sắc mặt Diệp Tuyền buồn bả đang muốn quỳ xuống.
Diệp Thần liền vội vàng kéo Diệp Tuyền, trầm giọng nói:
- Tuyền Nhi, không cho phép quỳ, người Diệp gia ta, ngoại trừ cha mẹ trưởng bối, ai cũng không thể quỳ, mặc dù thấy Minh Vũ Đại Đế, cũng không cho quỳ!
Thân là Diệp gia Tộc trưởng, trên người Diệp Thần cũng có một ít Tộc trưởng uy nghiêm.
- Chỉ là. . .
Diệp Tuyền rơi lệ đầy mặt, Diệp Thần cũng không biết trong nội tâm nàng đau khổ, ở nàng xem ra, Diệp gia tông tộc, làm sao có thể cùng Thanh Vân Tông to như vậy đối kháng? Chỉ cần Thanh Vân Tông Chưởng môn, hoặc là Đại Trưởng lão trước mắt này ra lệnh một tiếng, Diệp Gia Bảo sợ là sẽ bị san thành bình địa! Nàng tình nguyện chết, cũng không nguyện ý mang đến họa ngập đầu cho gia tộc.
Diệp Tuyền cũng đã thật lâu chưa cùng trong nhà liên hệ, tự nhiên không biết tình huống Diệp Gia Bảo bây giờ.
Trang Bách Mạch nhìn thoáng qua Diệp Thần, trong nội tâm hiểu rõ, nguyên lai người trẻ tuổi này là ca ca của Diệp Tuyền, hắn chú ý qua Diệp Tuyền, hình như là đến từ Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo gì đó, hắn đối với chuyện bên ngoài cũng đã thật lâu không chú ý, Diệp Gia Bảo này hẳn là một tiểu gia tộc, bằng không hắn cũng sẽ không ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Nghe nói Diệp Tuyền bị Nhiếp Thừa Phong nhìn trúng, chỉ là Diệp Tuyền không thuận theo, hẳn là ở Thanh Vân Tông bị chút ít ủy khuất, ca ca người ta thay nàng xuất đầu đến đây.
Một Diệp Gia Bảo nho nhỏ, Trang Bách Mạch tự nhiên sẽ không đặt ở trong mắt, duy nhất cần để ý, chính là sư môn Diệp Thần, không biết Diệp Thần sư thừa nơi nào.
- Diệp Tuyền này đã gia nhập Thanh Vân Tông ta, phải về Thanh Vân Tông ta quản thúc, coi như là thân nhân, cũng không có quyền lực hỏi đến, nơi này đến chỗ nào đều có thể nói được thông, bằng hữu xâm nhập Thanh Vân Tông, đả thương người Thanh Vân Tông ta, làm việc không khỏi cũng quá bá đạo!
Trang Bách Mạch lo lắng một ít, lớn tiếng hỏi ngược lại.
- Đừng con mẹ nó theo ta giảng đạo lý, đánh người của Diệp gia ta, quản ngươi Thanh Vân Tông là vật gì, ngươi không có tư cách ở nơi này nói chuyện, mau kêu Nhiếp Thanh Vân đi ra cho ta, con của hắn lại muốn cướp muội muội của Diệp Thần ta, cũng không nhìn một chút hắn có bao nhiêu cân lượng!
Diệp Thần bị chọc giận, còn phải ở chỗ này nghe Trang Bách Mạch chít chít méo mó, nhịn không được bạo tục nói.
- Ngươi ¨. . .
Trang Bách Mạch khí đến sắc mặt đỏ lên, hắn thân là Thanh Vân Tông Đại Trưởng lão, đến đâu người khác không cung kính kêu một tiếng Trang Trưởng lão, chưa từng bị người mắng qua như thế, Diệp Thần lại còn nói hắn không có tư cách nói chuyện?
- Người phương nào dám can đảm tại Thanh Vân Tông ta giương oai!
Hai cổ khí tức cường giả lăng không mà tới, là hai Thiên Tôn cấp cường giả, một cái là Nhiếp Thanh Vân mập mạp, cái khác là hỏa điểu biến thành Hồng phát lão giả kia.
Thanh Vân Tông này cũng không biết là phong thuỷ như thế nào, gien chính là một dạng, hoặc là mập đến khó coi, tỷ như Nhiếp Thanh Vân còn có mập bà này, hoặc là gầy như que củi cùng Trang Bách Mạch đồng dạng.
Nhiếp Thanh Vân cùng Hồng phát lão giả kia rơi vào trong viện, ánh mắt Nhiếp Thanh Vân đảo qua, chứng kiến Tiểu Dực bên người Diệp Thần, sợ tới mức liền lùi lại hai bước, trước cùng Tiểu Dực trận chiến ấy, Nhiếp Thanh Vân chính là ký ức hãy còn mới mẻ. Hai người kia vì cái gì còn tìm tới cửa? Nhiếp Thanh Vân không khỏi da đầu run lên!
- Người đến từ phương nào, không có bái thiếp, rõ ràng dám can đảm tự tiện xông vào Thanh Vân Tông!
Hồng phát lão giả gay gắt nhìn lướt qua mấy người Diệp Thần quát.
- Một con lão điểu, cũng dám ở trước mặt ta giương oai! Đừng có tự mình mất mặt!
Diệp Thần khinh thường hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói.
- Nhanh giao tiểu tử Nhiếp Thừa Phong kia ra đây, trước tiên đem tiểu tử kia đánh một trận, sau đó lại thu thập các ngươi, nếu có nửa điểm qua loa, hôm nay ta hủy đi Thanh Vân Tông các ngươi!
Một Thiên Sư cấp huyền thú mà thôi, cũng dám ở trước mặt mình kêu gào, Yêu Vương cảnh huyền thú ta còn không sợ, còn có thể sợ ngươi? Đợi lát nữa làm cho Tiểu Dực lộ ra bản thể, xem ngươi sợ tới mức nào!
Diệp Tuyền lo lắng lôi kéo Diệp Thần, nàng chính là biết rõ, lão giả này là lão tổ tông Thanh Vân Tông, Thiên Tôn đỉnh phong cường giả, còn tên mập mạp bên cạnh kia, là Tông chủ Nhiếp Thanh Vân, cũng là Thiên Tôn đỉnh phong cường giả, Diệp Thần ca đây là muốn rước lấy đại họa a.
Hồng phát lão giả thấy Diệp Thần vô lễ như thế, thập phần giận dỗi, nhìn về phía bọn người Nhiếp Thanh Vân hỏi:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.