Chương 420: Chiến đoàn mở ra. (1)
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
18/12/2014
Thần sắc A Ly ngượng ngùng vô cùng, đôi má ửng đỏ kiều diễm ướt át.
Diệp Thần nhẹ nhàng đem hai tay A Ly lấy ra, dùng tay nắm chặt một đôi đầy đặn này, nhẹ nhàng vuốt ve, A Ly ưm một tiếng, toàn thân giống như đã mất đi lực đạo, mềm yếu vô lực tựa ở trên người Diệp Thần, thân thể khẽ run lên.
Nữ hài Ly Miêu nhất tộc trời sinh quyến rũ động lòng người, phi thường mẫn cảm.
Diệp Thần hôn nhẹ đôi môi A Ly, một loại ngọt làm cho trong nội tâm Diệp Thần run lên, phần bụng đột nhiên bay lên một đoàn tà hỏa, giữa hai người, như là hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, trở nên rực nhiệt, tay phải Diệp Thần vuốt ve qua vai A Ly, thuận đà lướt đi mãi cho đến cái mông nở nang vung cao, nhẹ nhàng mà vuốt ve .
Trong lòng tưởng niệm, tựa hồ cũng lan tràn đi ra, Diệp Thần điên cuồng hôn môi A Ly, A Ly muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, trên lưng trắng nõn chảy ra tí ti dấu vết mồ hôi.
A Ly mềm mại không xương, trên mặt thần sắc thẹn thùng, đẹp không sao tả xiết.
- A Ly. Ngươi thật đẹp!
Diệp Thần thì thào nói, tựa hồ nghe đến động tĩnh gì, trong nội tâm đột nhiên cả kinh.
Diệp Thần bỗng dưng từ trong mộng bừng tỉnh, bò dậy, ngắm nhìn bốn phía rỗng tuếch, ở đâu có thân ảnh A Ly? Nguyên lai chỉ là một cảnh hương diễm trong mơ, Diệp Thần vô cùng thất lạc, đột nhiên cảm giác được không đúng, sờ soạng ngực thoáng một phát, Mê Huyễn Bảo Châu đã không thấy rồi. Vội vàng tìm thoáng một phát, phát hiện Mê Huyễn Bảo Châu lẳng lặng đặt ở bên gối.
Diệp Thần rõ ràng nhớ rõ, trước khi mình ngủ đem Mê Huyễn Bảo Châu đặt ở trong ngực, như thế nào lại xuất hiện ở đầu giường?
- A Ly, chẳng lẽ thật là ngươi?
Diệp Thần hồi tưởng lại vừa rồi, nếu quả thật chỉ là cảnh trong mơ, vì cái gì trong mũi còn lưu lại một tia hương khí của A Ly, xúc giác trên tay rõ ràng vô cùng?
Diệp Thần cầm Mê Huyễn Bảo Châu, thiếp thân giấu kỹ.
Ly Miêu nhất tộc khả năng có một ít bí pháp, có thể tiến vào cảnh trong mơ của người.
- A Ly, ta biết rõ nhất định là ngươi.
Diệp Thần thì thào nói, hồi tưởng lại vừa rồi. Trong nội tâm có chút hổ thẹn, mình tựa hồ quá mức càn rỡ thô lỗ rồi, sẽ không phải đem A Ly hù đi à nha. A Ly xinh đẹp để cho mình có chút kìm lòng không được, nếu như không phải trong lúc bất chợt bị đánh gãy, nói không chừng Diệp Thần đã đem A Ly ôm đến trên giường chà đạp rồi.
Vừa rồi hết thảy, thật sự là một hồi cảnh mơ hương diễm mê người, nếu cảnh trong mơ này lại có thể kéo dài 20 phút thì tốt rồi.
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, trong lòng của hắn càng xác định, A Ly nhất định còn sống, chỉ là như Tiểu Dực lúc trước đồng dạng, dừng lại ở bên trong Bảo Châu mà thôi, trong lòng lo lắng rốt cục tán đi, cảm giác tâm cảnh của mình cũng tiêu sái thêm vài phần.
Nguyên lai tâm tình, mỗi một phần cảm xúc đều chịu lấy hắn ảnh hưởng.
Diệp Thần sờ lên Mê Huyễn Bảo Châu trên ngực, hắn cảm giác được, A Ly ở bên người, vì vậy thoải mái cười .
- Tiểu Ly Miêu, lúc này đây lại bị ngươi hấp dẫn rồi.
Diệp Thần thì thào nói, ngẩng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, ngoài cửa sổ tựa hồ truyền đến trận trận ánh lửa, xa xa hơn mấy ngàn thước, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, cắn nuốt vài tòa đình đài lầu các.
Hoàng cung cháy rồi hả? Diệp Thần rất là kinh ngạc, xa xa những đình đài lầu các kia đều là kiến trúc mộc chế, cháy cũng rất bình thường.
Diệp Thần đang chuẩn bị tiến đến cứu hoả, đột nhiên nghe được tại chỗ rất xa đao kiếm va chạm phát ra thanh âm "leng keng", còn có thanh âm mũi tên phá không, làm cho trong nội tâm Diệp Thần đột nhiên cả kinh, cả người thanh tỉnh không ít.
Đây không phải cháy, mà là có địch tập kích!
Chẳng lẽ người Nam Man quốc đã đánh tới hoàng cung rồi?
Diệp Thần bỗng nhiên đứng dậy, xông ra khỏi phòng, hướng gian phòng bên cạnh nhìn lại, phát hiện Tiểu Dực đã là một tay ôm Tiểu Vưu đi ra, vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, còn có chút mơ mơ màng màng, ngẩng đầu nhìn xem Diệp Thần hỏi:
- Diệp Thần ca ca, xảy ra chuyện gì, sao nhao nhao như vậy?
- Tiểu Dực, có thể là người Nam Man quốc công tiến hoàng cung rồi, chúng ta đi!
Diệp Thần nói, thả người hướng địa phương hỏa diễm thiêu đốt chạy đi.
Diệp Thần vừa lướt đi mấy trăm mét, đột nhiên nghĩ đến, không đúng, đây là kế điệu hổ ly sơn, nếu như người Nam Man quốc đánh vào hoàng cung, mục tiêu hàng đầu nhất định là Minh Võ Đại Đế, mà phương hướng thư phòng của Minh Võ Đại Đế, cùng nơi lửa cháy, lại là phương hướng ngược nhau, nghĩ đến chỗ này, hắn lập tức thay đổi phương hướng, hướng vào thư phòng chạy như điên.
Vào thư phòng, tại đây đã là một mảnh hỗn loạn, thanh âm kim thiết vang lên kịch liệt.
Phụ cận đã chết trọn vẹn mấy ngàn người, trên mặt đất thây ngang khắp đồng, mấy người Nam Man quốc thân hình cường tráng một đường sát phạt, mặt khác còn có mấy người mặc trường bào, trên trường bào thêu lên đồ án hỏa diễm đang từng bước một hướng bọn người Minh Võ Đại Đế tới gần.
- Cái này là Tây Võ Đế Quốc hoàng đế? Tiểu quốc hoàng đế, bất quá là Thiên Tôn cấp, thật sự là không thú vị, còn tưởng rằng sẽ đụng cao thủ gì chứ!
Một trung niên nhân người cao ngất, tóc huyết hồng, hai hàng lông mày thô đậm nói ra, đôi mắt hắn lam lục, chính là một dị tộc chi nhân, tướng mạo tà dị quỷ mị, tay phải mang theo một thanh quỷ đầu đao khổng lồ.
- Tây Võ Đế Quốc này xem ra cũng không có cao thủ gì, giết hắn đi, chúng ta có thể hồi tông môn báo cáo kết quả công tác rồi.
Một trung niên nhân cao lớn khác nói ra, tướng mạo hắn cùng người xách quỷ đầu đao giống như đúc, ngay cả chòm râu cũng là nhất trí, bất quá trong tay lại cầm một thanh Cự Kiếm.
Bọn họ đều là người Hỏa Tà Tông, mang theo quỷ đầu đao gọi Tà Đao, cái khác sử kiếm gọi Tà Kiếm, tu luyện đều là Hắc Hỏa tà công của Hỏa Tà Tông, phân tông bọn hắn đóng ở Nam Man quốc, bị Thác Bạt Hồng Dã mời, đến đây hiệp trợ Thác Bạt Hồng Dã công chiếm Tây Võ Đế Quốc.
- Hai vị tiền bối, lão đầu râu dài tóc trắng kia gọi Hiên Dật, là Dược Tôn, chính là người quốc chủ muốn, người này không thể giết, những thứ khác có thể giết chết.
Một Địa Tôn cao thủ trang phục Nam Man quốc rơi vào bên người Tà Đao Tà Kiếm, cung kính nói.
Tà Đao nhíu lông mày thoáng một phát, vung quỷ đầu đao ở bên trong tay lên, "phốc" một tiếng, Địa Tôn cao thủ Nam Man quốc kia bị trảm bay đi ra ngoài:
- Tà Đao ta làm việc, còn cần các ngươi ở chỗ này lắm miệng? Nhiệm vụ của ta là đến giúp các ngươi giết Minh Võ, mặt khác, một mực không ở trong phạm vi chúng ta cân nhắc.
Đôi mắt màu xanh lá của Tà Đao lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người Nam Man quốc.
Một đám người Nam Man quốc lập tức câm như hến, hai người Tà Đao Tà Kiếm này rõ ràng tính cả bạn cũng giết, thật đúng không thể trêu vào!
- Đại ca, lão nhân kia có lẽ là Hiên Dật Dược Tôn trong truyền thuyết rồi, không nghĩ tới hắn rõ ràng cam nguyện ở nơi này, lão đầu tử này luyện đan tạo nghệ rất cao, chúng ta bắt trở về tông môn tuyệt đối là một cái công lớn.
Diệp Thần nhẹ nhàng đem hai tay A Ly lấy ra, dùng tay nắm chặt một đôi đầy đặn này, nhẹ nhàng vuốt ve, A Ly ưm một tiếng, toàn thân giống như đã mất đi lực đạo, mềm yếu vô lực tựa ở trên người Diệp Thần, thân thể khẽ run lên.
Nữ hài Ly Miêu nhất tộc trời sinh quyến rũ động lòng người, phi thường mẫn cảm.
Diệp Thần hôn nhẹ đôi môi A Ly, một loại ngọt làm cho trong nội tâm Diệp Thần run lên, phần bụng đột nhiên bay lên một đoàn tà hỏa, giữa hai người, như là hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, trở nên rực nhiệt, tay phải Diệp Thần vuốt ve qua vai A Ly, thuận đà lướt đi mãi cho đến cái mông nở nang vung cao, nhẹ nhàng mà vuốt ve .
Trong lòng tưởng niệm, tựa hồ cũng lan tràn đi ra, Diệp Thần điên cuồng hôn môi A Ly, A Ly muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, trên lưng trắng nõn chảy ra tí ti dấu vết mồ hôi.
A Ly mềm mại không xương, trên mặt thần sắc thẹn thùng, đẹp không sao tả xiết.
- A Ly. Ngươi thật đẹp!
Diệp Thần thì thào nói, tựa hồ nghe đến động tĩnh gì, trong nội tâm đột nhiên cả kinh.
Diệp Thần bỗng dưng từ trong mộng bừng tỉnh, bò dậy, ngắm nhìn bốn phía rỗng tuếch, ở đâu có thân ảnh A Ly? Nguyên lai chỉ là một cảnh hương diễm trong mơ, Diệp Thần vô cùng thất lạc, đột nhiên cảm giác được không đúng, sờ soạng ngực thoáng một phát, Mê Huyễn Bảo Châu đã không thấy rồi. Vội vàng tìm thoáng một phát, phát hiện Mê Huyễn Bảo Châu lẳng lặng đặt ở bên gối.
Diệp Thần rõ ràng nhớ rõ, trước khi mình ngủ đem Mê Huyễn Bảo Châu đặt ở trong ngực, như thế nào lại xuất hiện ở đầu giường?
- A Ly, chẳng lẽ thật là ngươi?
Diệp Thần hồi tưởng lại vừa rồi, nếu quả thật chỉ là cảnh trong mơ, vì cái gì trong mũi còn lưu lại một tia hương khí của A Ly, xúc giác trên tay rõ ràng vô cùng?
Diệp Thần cầm Mê Huyễn Bảo Châu, thiếp thân giấu kỹ.
Ly Miêu nhất tộc khả năng có một ít bí pháp, có thể tiến vào cảnh trong mơ của người.
- A Ly, ta biết rõ nhất định là ngươi.
Diệp Thần thì thào nói, hồi tưởng lại vừa rồi. Trong nội tâm có chút hổ thẹn, mình tựa hồ quá mức càn rỡ thô lỗ rồi, sẽ không phải đem A Ly hù đi à nha. A Ly xinh đẹp để cho mình có chút kìm lòng không được, nếu như không phải trong lúc bất chợt bị đánh gãy, nói không chừng Diệp Thần đã đem A Ly ôm đến trên giường chà đạp rồi.
Vừa rồi hết thảy, thật sự là một hồi cảnh mơ hương diễm mê người, nếu cảnh trong mơ này lại có thể kéo dài 20 phút thì tốt rồi.
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, trong lòng của hắn càng xác định, A Ly nhất định còn sống, chỉ là như Tiểu Dực lúc trước đồng dạng, dừng lại ở bên trong Bảo Châu mà thôi, trong lòng lo lắng rốt cục tán đi, cảm giác tâm cảnh của mình cũng tiêu sái thêm vài phần.
Nguyên lai tâm tình, mỗi một phần cảm xúc đều chịu lấy hắn ảnh hưởng.
Diệp Thần sờ lên Mê Huyễn Bảo Châu trên ngực, hắn cảm giác được, A Ly ở bên người, vì vậy thoải mái cười .
- Tiểu Ly Miêu, lúc này đây lại bị ngươi hấp dẫn rồi.
Diệp Thần thì thào nói, ngẩng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, ngoài cửa sổ tựa hồ truyền đến trận trận ánh lửa, xa xa hơn mấy ngàn thước, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, cắn nuốt vài tòa đình đài lầu các.
Hoàng cung cháy rồi hả? Diệp Thần rất là kinh ngạc, xa xa những đình đài lầu các kia đều là kiến trúc mộc chế, cháy cũng rất bình thường.
Diệp Thần đang chuẩn bị tiến đến cứu hoả, đột nhiên nghe được tại chỗ rất xa đao kiếm va chạm phát ra thanh âm "leng keng", còn có thanh âm mũi tên phá không, làm cho trong nội tâm Diệp Thần đột nhiên cả kinh, cả người thanh tỉnh không ít.
Đây không phải cháy, mà là có địch tập kích!
Chẳng lẽ người Nam Man quốc đã đánh tới hoàng cung rồi?
Diệp Thần bỗng nhiên đứng dậy, xông ra khỏi phòng, hướng gian phòng bên cạnh nhìn lại, phát hiện Tiểu Dực đã là một tay ôm Tiểu Vưu đi ra, vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, còn có chút mơ mơ màng màng, ngẩng đầu nhìn xem Diệp Thần hỏi:
- Diệp Thần ca ca, xảy ra chuyện gì, sao nhao nhao như vậy?
- Tiểu Dực, có thể là người Nam Man quốc công tiến hoàng cung rồi, chúng ta đi!
Diệp Thần nói, thả người hướng địa phương hỏa diễm thiêu đốt chạy đi.
Diệp Thần vừa lướt đi mấy trăm mét, đột nhiên nghĩ đến, không đúng, đây là kế điệu hổ ly sơn, nếu như người Nam Man quốc đánh vào hoàng cung, mục tiêu hàng đầu nhất định là Minh Võ Đại Đế, mà phương hướng thư phòng của Minh Võ Đại Đế, cùng nơi lửa cháy, lại là phương hướng ngược nhau, nghĩ đến chỗ này, hắn lập tức thay đổi phương hướng, hướng vào thư phòng chạy như điên.
Vào thư phòng, tại đây đã là một mảnh hỗn loạn, thanh âm kim thiết vang lên kịch liệt.
Phụ cận đã chết trọn vẹn mấy ngàn người, trên mặt đất thây ngang khắp đồng, mấy người Nam Man quốc thân hình cường tráng một đường sát phạt, mặt khác còn có mấy người mặc trường bào, trên trường bào thêu lên đồ án hỏa diễm đang từng bước một hướng bọn người Minh Võ Đại Đế tới gần.
- Cái này là Tây Võ Đế Quốc hoàng đế? Tiểu quốc hoàng đế, bất quá là Thiên Tôn cấp, thật sự là không thú vị, còn tưởng rằng sẽ đụng cao thủ gì chứ!
Một trung niên nhân người cao ngất, tóc huyết hồng, hai hàng lông mày thô đậm nói ra, đôi mắt hắn lam lục, chính là một dị tộc chi nhân, tướng mạo tà dị quỷ mị, tay phải mang theo một thanh quỷ đầu đao khổng lồ.
- Tây Võ Đế Quốc này xem ra cũng không có cao thủ gì, giết hắn đi, chúng ta có thể hồi tông môn báo cáo kết quả công tác rồi.
Một trung niên nhân cao lớn khác nói ra, tướng mạo hắn cùng người xách quỷ đầu đao giống như đúc, ngay cả chòm râu cũng là nhất trí, bất quá trong tay lại cầm một thanh Cự Kiếm.
Bọn họ đều là người Hỏa Tà Tông, mang theo quỷ đầu đao gọi Tà Đao, cái khác sử kiếm gọi Tà Kiếm, tu luyện đều là Hắc Hỏa tà công của Hỏa Tà Tông, phân tông bọn hắn đóng ở Nam Man quốc, bị Thác Bạt Hồng Dã mời, đến đây hiệp trợ Thác Bạt Hồng Dã công chiếm Tây Võ Đế Quốc.
- Hai vị tiền bối, lão đầu râu dài tóc trắng kia gọi Hiên Dật, là Dược Tôn, chính là người quốc chủ muốn, người này không thể giết, những thứ khác có thể giết chết.
Một Địa Tôn cao thủ trang phục Nam Man quốc rơi vào bên người Tà Đao Tà Kiếm, cung kính nói.
Tà Đao nhíu lông mày thoáng một phát, vung quỷ đầu đao ở bên trong tay lên, "phốc" một tiếng, Địa Tôn cao thủ Nam Man quốc kia bị trảm bay đi ra ngoài:
- Tà Đao ta làm việc, còn cần các ngươi ở chỗ này lắm miệng? Nhiệm vụ của ta là đến giúp các ngươi giết Minh Võ, mặt khác, một mực không ở trong phạm vi chúng ta cân nhắc.
Đôi mắt màu xanh lá của Tà Đao lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người Nam Man quốc.
Một đám người Nam Man quốc lập tức câm như hến, hai người Tà Đao Tà Kiếm này rõ ràng tính cả bạn cũng giết, thật đúng không thể trêu vào!
- Đại ca, lão nhân kia có lẽ là Hiên Dật Dược Tôn trong truyền thuyết rồi, không nghĩ tới hắn rõ ràng cam nguyện ở nơi này, lão đầu tử này luyện đan tạo nghệ rất cao, chúng ta bắt trở về tông môn tuyệt đối là một cái công lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.