Chương 274: Ly Miêu nhất tộc. (2)
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
07/12/2014
- Không sai.
Diệp Thần cũng không giấu diếm, mặc dù hắn là nhân loại, nhưng mà là nhân loại có thần hồn, chứng kiến A Ly có chút nặng nề, bộ dạng đối với Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc cũng không chào đón thế nào, Diệp Thần cảm thấy hắn hẳn là càng cường thế một chút.
- Nha.
Lão bà bà kia nhẹ gật đầu, ý ở ngoài lời nói:
- Công tử là trăm ngàn năm qua, một người duy nhất tiến vào thôn này.
Nàng những lời này, muốn biểu đạt ý tứ gì? Nhân loại tiến vào thôn này đều phải chết?
Diệp Thần cũng không trả lời, đi ở đằng sau lão bà bà, cất bước vào từ đường. Tiểu Dực đi theo đằng sau Diệp Thần, một bên tò mò nhìn quanh bốn phía.
Một con bạch sắc ly miêu năm vĩ đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào A Ly trên bờ vai Diệp Thần.
Tiểu Dực quay đầu lại, phát hiện công ly miêu này một mực nhìn lén A Ly tỷ tỷ, có điểm sinh khí, ở hắn xem ra, chỉ có Diệp Thần ca ca mới xứng đôi A Ly tỷ tỷ, hắn đối với chích công ly miêu này bỗng nhiên lè lưỡi làm cái mặt quỷ, trong đôi mắt u quang đại phóng.
Chích năm vĩ ly miêu kia sợ tới mức lông tơ toàn thân đứng thẳng, xèo xèo gọi bậy, dường như mất mạng hoảng loạn trốn, "Bùm" một tiếng đâm vào trên tường, tựa như uống rượu say, lung la lung lay đứng không vững, nhãn mạo kim tinh, cuối cùng "Bùm" một tiếng ngã trên mặt đất.
- Tiểu Dực, chuyện gì xảy ra?
Diệp Thần nghe phía sau có động tĩnh, quay đầu lại nghi hoặc hỏi thăm.
Tiểu Dực đầu lắc giống như trống bỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô lộ ra tiếu dung tựa như người vô hại, hồn nhiên nói:
- Diệp Thần ca ca, có con ly miêu đi đường té ngã .
- Nha.
Tất cả lực chú ý của Diệp Thần đều đặt ở trên người ba Huyền Tôn cường giả phía trước, cũng không có để ý, ngưng thần hướng phía trước nhìn lại.
A Ly khó được lộ ra vẻ tươi cười, híp mắt nhìn về phía Tiểu Dực, Tiểu Dực sờ lên đầu, nháy mắt hì hì cười một chút.
Đây là một cái từ đường không lớn, sau khi đi đến ba tầng bậc thang, liền chứng kiến phía trước có một bàn thờ, ba lão bà bà tóc hoa râm, ra vẻ đạo mạo thẳng tắp ngồi ở chỗ kia, cùng Diệp Thần trước kia gặp qua Tam Thanh tổ sư trong miếu có điểm tương tự, thật là có chút hương vị pháp tướng, trước bàn thờ còn bầy đặt một bàn thờ, phía trên có hương khói hoa quả, thịt nướng.
Ba lão bà bà kia trang phục khác nhau, người bên trái mặc đại hồng bào tử rộng thùng thình, giống như là tân nương vậy, phối hợp nét mặt già nua như vỏ quýt, làm cho người ta không thể không lo lắng thưởng thức của nàng có vấn đề, chính giữa một thân áo bào tro, tay phải cầm một cây quải trượng, thần sắc âm trầm, có điểm giống lão vu bà, bên phải kia hơi chút bình thường một ít, chỉ là trang phục bình thường, như lão phụ nhân nông thôn.
Ba lão bà bà này chính là do ly miêu biến thành, rõ ràng trang giống như tượng thần, làm cho Diệp Thần cảm thấy có chút buồn cười.
Diệp Thần, A Ly cùng Tiểu Dực tiến vào từ đường, ba lão bà bà này tất cả đều mở hai mắt ra.
Lão bà bà như lão phụ nhân bình thường kia chứng kiến A Ly, trong đôi mắt lập tức lệ quang lập loè, run giọng nói gì đó, bộ dạng hết sức kích động.
Về phần hai lão bà bà bên trái cùng chính giữa, thần sắc đều cực kỳ bình thản.
Lão bà bà bên phải kia nhận thức A Ly? Diệp Thần nhìn về phía A Ly, phát hiện trong mắt thanh tịnh của A Ly, cũng có chút lệ quang lập loè.
- Lão bà bà kia là tổ cô cô của A Ly tỷ tỷ!
Tiểu Dực ở một bên nói.
Không nghĩ tới A Ly có thân thích ở nơi này, bất quá tổ cô cô, cái bối phận này cách có chút lớn, Diệp Thần không khỏi nghĩ.
Lão bà bà kia run run rẩy rẩy đi xuống, nhìn xem A Ly, vẻ mặt áy náy.
Thấy tổ cô cô, A Ly y nguyên quật cường ở trên bờ vai của Diệp Thần.
Lão bà bà kia thấy thế, có chút thở dài một hơi, thần sắc hơi có chút sa sút.
- Đa tạ công tử cho tới nay chiếu cố Ngưng nhi, lão thân thay cha mẹ trưởng bối Ngưng nhi tạ ơn công tử.
Lão bà bà kia đối với Diệp Thần có chút khom người nói.
Ngưng nhi? Diệp Thần đột nhiên nghĩ đến, đây đại khái là nhũ danh của A Ly a, so sánh xuống dưới, Diệp Thần càng ưa thích cái tên A Ly này, đáp lễ nói:
- Tiền bối khách khí.
- Ngưng nhi là hài tử mệnh khổ, nửa năm trước cha mẹ tộc nhân của nàng bị Yêu Lang đuổi giết. . . .
A Ly tổ cô cô nói lên chuyện tình nửa năm trước, thổn thức không thôi.
- Lúc ấy cha mẹ A Ly hướng chúng ta cầu cứu, chúng ta lại không thể đi, đứa nhỏ Ngưng nhi này, chắc là hận lão thân.
A Ly tổ cô cô áy náy mà nhìn xem A Ly, A Ly giận dữ quay đầu đi.
A Ly tổ cô cô giọng điệu thập phần thành khẩn, thái độ hiền lành, làm cho Diệp Thần sinh lòng hảo cảm, lúc ấy A Ly tổ cô cô không có đi Liên Vân Sơn, chắc là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.
- Là lão thân hạ lệnh tộc nhân không được đi cứu viện.
Sau lưng lão bà bà lớn lên có điểm giống lão vu bà kia, chống quải trượng đi xuống, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Chứng kiến lão vu bà kia đi xuống, A Ly tổ cô cô lập tức khom người thối lui đến một bên, đối với Diệp Thần nói:
- Công tử, vị này chính là Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc Tộc trưởng của chúng ta.
Lão vu bà mặt nhiều nếp nhăn, da giống như cây khô không có sinh cơ, nhưng mà một đôi con mắt, lại là tinh mang lập loè, ánh mắt giống như thực chất ở trên người của Diệp Thần đảo qua.
Loại ánh mắt trên cao nhìn xuống này làm Diệp Thần rất không dễ chịu, Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, từ khi thần hồn của hắn ngưng hóa kim giáp binh sĩ, còn cho tới bây giờ không có đụng phải qua huyền thú kiêu ngạo như vậy! Tuy hắn biết rõ, mình là một giả Yêu Vương, nhưng mặc dù là giả Yêu Vương, đối với huyền thú mà nói, cũng có được uy hiếp thật lớn.
- Nếu Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc đi Liên Vân Sơn đối phó Yêu Lang, tất nhiên sẽ khiến Lang Vương điện bất mãn, sẽ cho Ly Miêu nhất tộc tạo thành họa diệt tộc, cho nên ta hạ lệnh tất cả tộc nhân không được đi cứu viện.
Thanh âm Lão vu bà âm trầm, chói tai nói không nên lời, làn da trên người, tay chống quải trượng, nếp uốn đến làm cho người chán ghét.
Diệp Thần nguyên bản còn tưởng rằng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ gì, tỷ như Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc cũng bị công kích, đuổi không qua,… bởi vì A Ly quan hệ, hắn đem Ly Miêu nhất tộc thậm chí nghĩ đến quá lương thiện rồi, nguyên lai Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc gần kề chỉ là vì tự bảo vệ mình, mà bỏ mặc gia tộc A Ly bị hủy diệt, khó trách sau khi A Ly tới đây, đối với ly miêu nơi này thần sắc lãnh đạm.
Diệp Thần nguyên bản tiếu dung chân thành, dần dần lãnh đạm xuống, lạnh lùng nói:
- Bởi vì lo lắng rước lấy họa sát thân, để cho đồng tộc bị tàn sát, sợ chết còn nói được lẽ thẳng khí hùng như vậy, thật sự là vô liêm sỉ!
Nghe được Diệp Thần nói, thân hình A Ly run lên, trong đôi mắt toát ra phẫn nộ cùng đau thương khó tả.
Diệp Thần cũng không giấu diếm, mặc dù hắn là nhân loại, nhưng mà là nhân loại có thần hồn, chứng kiến A Ly có chút nặng nề, bộ dạng đối với Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc cũng không chào đón thế nào, Diệp Thần cảm thấy hắn hẳn là càng cường thế một chút.
- Nha.
Lão bà bà kia nhẹ gật đầu, ý ở ngoài lời nói:
- Công tử là trăm ngàn năm qua, một người duy nhất tiến vào thôn này.
Nàng những lời này, muốn biểu đạt ý tứ gì? Nhân loại tiến vào thôn này đều phải chết?
Diệp Thần cũng không trả lời, đi ở đằng sau lão bà bà, cất bước vào từ đường. Tiểu Dực đi theo đằng sau Diệp Thần, một bên tò mò nhìn quanh bốn phía.
Một con bạch sắc ly miêu năm vĩ đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào A Ly trên bờ vai Diệp Thần.
Tiểu Dực quay đầu lại, phát hiện công ly miêu này một mực nhìn lén A Ly tỷ tỷ, có điểm sinh khí, ở hắn xem ra, chỉ có Diệp Thần ca ca mới xứng đôi A Ly tỷ tỷ, hắn đối với chích công ly miêu này bỗng nhiên lè lưỡi làm cái mặt quỷ, trong đôi mắt u quang đại phóng.
Chích năm vĩ ly miêu kia sợ tới mức lông tơ toàn thân đứng thẳng, xèo xèo gọi bậy, dường như mất mạng hoảng loạn trốn, "Bùm" một tiếng đâm vào trên tường, tựa như uống rượu say, lung la lung lay đứng không vững, nhãn mạo kim tinh, cuối cùng "Bùm" một tiếng ngã trên mặt đất.
- Tiểu Dực, chuyện gì xảy ra?
Diệp Thần nghe phía sau có động tĩnh, quay đầu lại nghi hoặc hỏi thăm.
Tiểu Dực đầu lắc giống như trống bỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô lộ ra tiếu dung tựa như người vô hại, hồn nhiên nói:
- Diệp Thần ca ca, có con ly miêu đi đường té ngã .
- Nha.
Tất cả lực chú ý của Diệp Thần đều đặt ở trên người ba Huyền Tôn cường giả phía trước, cũng không có để ý, ngưng thần hướng phía trước nhìn lại.
A Ly khó được lộ ra vẻ tươi cười, híp mắt nhìn về phía Tiểu Dực, Tiểu Dực sờ lên đầu, nháy mắt hì hì cười một chút.
Đây là một cái từ đường không lớn, sau khi đi đến ba tầng bậc thang, liền chứng kiến phía trước có một bàn thờ, ba lão bà bà tóc hoa râm, ra vẻ đạo mạo thẳng tắp ngồi ở chỗ kia, cùng Diệp Thần trước kia gặp qua Tam Thanh tổ sư trong miếu có điểm tương tự, thật là có chút hương vị pháp tướng, trước bàn thờ còn bầy đặt một bàn thờ, phía trên có hương khói hoa quả, thịt nướng.
Ba lão bà bà kia trang phục khác nhau, người bên trái mặc đại hồng bào tử rộng thùng thình, giống như là tân nương vậy, phối hợp nét mặt già nua như vỏ quýt, làm cho người ta không thể không lo lắng thưởng thức của nàng có vấn đề, chính giữa một thân áo bào tro, tay phải cầm một cây quải trượng, thần sắc âm trầm, có điểm giống lão vu bà, bên phải kia hơi chút bình thường một ít, chỉ là trang phục bình thường, như lão phụ nhân nông thôn.
Ba lão bà bà này chính là do ly miêu biến thành, rõ ràng trang giống như tượng thần, làm cho Diệp Thần cảm thấy có chút buồn cười.
Diệp Thần, A Ly cùng Tiểu Dực tiến vào từ đường, ba lão bà bà này tất cả đều mở hai mắt ra.
Lão bà bà như lão phụ nhân bình thường kia chứng kiến A Ly, trong đôi mắt lập tức lệ quang lập loè, run giọng nói gì đó, bộ dạng hết sức kích động.
Về phần hai lão bà bà bên trái cùng chính giữa, thần sắc đều cực kỳ bình thản.
Lão bà bà bên phải kia nhận thức A Ly? Diệp Thần nhìn về phía A Ly, phát hiện trong mắt thanh tịnh của A Ly, cũng có chút lệ quang lập loè.
- Lão bà bà kia là tổ cô cô của A Ly tỷ tỷ!
Tiểu Dực ở một bên nói.
Không nghĩ tới A Ly có thân thích ở nơi này, bất quá tổ cô cô, cái bối phận này cách có chút lớn, Diệp Thần không khỏi nghĩ.
Lão bà bà kia run run rẩy rẩy đi xuống, nhìn xem A Ly, vẻ mặt áy náy.
Thấy tổ cô cô, A Ly y nguyên quật cường ở trên bờ vai của Diệp Thần.
Lão bà bà kia thấy thế, có chút thở dài một hơi, thần sắc hơi có chút sa sút.
- Đa tạ công tử cho tới nay chiếu cố Ngưng nhi, lão thân thay cha mẹ trưởng bối Ngưng nhi tạ ơn công tử.
Lão bà bà kia đối với Diệp Thần có chút khom người nói.
Ngưng nhi? Diệp Thần đột nhiên nghĩ đến, đây đại khái là nhũ danh của A Ly a, so sánh xuống dưới, Diệp Thần càng ưa thích cái tên A Ly này, đáp lễ nói:
- Tiền bối khách khí.
- Ngưng nhi là hài tử mệnh khổ, nửa năm trước cha mẹ tộc nhân của nàng bị Yêu Lang đuổi giết. . . .
A Ly tổ cô cô nói lên chuyện tình nửa năm trước, thổn thức không thôi.
- Lúc ấy cha mẹ A Ly hướng chúng ta cầu cứu, chúng ta lại không thể đi, đứa nhỏ Ngưng nhi này, chắc là hận lão thân.
A Ly tổ cô cô áy náy mà nhìn xem A Ly, A Ly giận dữ quay đầu đi.
A Ly tổ cô cô giọng điệu thập phần thành khẩn, thái độ hiền lành, làm cho Diệp Thần sinh lòng hảo cảm, lúc ấy A Ly tổ cô cô không có đi Liên Vân Sơn, chắc là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.
- Là lão thân hạ lệnh tộc nhân không được đi cứu viện.
Sau lưng lão bà bà lớn lên có điểm giống lão vu bà kia, chống quải trượng đi xuống, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Chứng kiến lão vu bà kia đi xuống, A Ly tổ cô cô lập tức khom người thối lui đến một bên, đối với Diệp Thần nói:
- Công tử, vị này chính là Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc Tộc trưởng của chúng ta.
Lão vu bà mặt nhiều nếp nhăn, da giống như cây khô không có sinh cơ, nhưng mà một đôi con mắt, lại là tinh mang lập loè, ánh mắt giống như thực chất ở trên người của Diệp Thần đảo qua.
Loại ánh mắt trên cao nhìn xuống này làm Diệp Thần rất không dễ chịu, Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, từ khi thần hồn của hắn ngưng hóa kim giáp binh sĩ, còn cho tới bây giờ không có đụng phải qua huyền thú kiêu ngạo như vậy! Tuy hắn biết rõ, mình là một giả Yêu Vương, nhưng mặc dù là giả Yêu Vương, đối với huyền thú mà nói, cũng có được uy hiếp thật lớn.
- Nếu Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc đi Liên Vân Sơn đối phó Yêu Lang, tất nhiên sẽ khiến Lang Vương điện bất mãn, sẽ cho Ly Miêu nhất tộc tạo thành họa diệt tộc, cho nên ta hạ lệnh tất cả tộc nhân không được đi cứu viện.
Thanh âm Lão vu bà âm trầm, chói tai nói không nên lời, làn da trên người, tay chống quải trượng, nếp uốn đến làm cho người chán ghét.
Diệp Thần nguyên bản còn tưởng rằng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ gì, tỷ như Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc cũng bị công kích, đuổi không qua,… bởi vì A Ly quan hệ, hắn đem Ly Miêu nhất tộc thậm chí nghĩ đến quá lương thiện rồi, nguyên lai Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc gần kề chỉ là vì tự bảo vệ mình, mà bỏ mặc gia tộc A Ly bị hủy diệt, khó trách sau khi A Ly tới đây, đối với ly miêu nơi này thần sắc lãnh đạm.
Diệp Thần nguyên bản tiếu dung chân thành, dần dần lãnh đạm xuống, lạnh lùng nói:
- Bởi vì lo lắng rước lấy họa sát thân, để cho đồng tộc bị tàn sát, sợ chết còn nói được lẽ thẳng khí hùng như vậy, thật sự là vô liêm sỉ!
Nghe được Diệp Thần nói, thân hình A Ly run lên, trong đôi mắt toát ra phẫn nộ cùng đau thương khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.