Chương 120: Thập giai linh miêu
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
21/10/2014
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Thần đem hồn niệm của mình đặt tên là thần hồn, hồn niệm của hắn nguyên từ thần trí nhân loại, cùng hồn niệm Huyền thú hẳn là khác nhau, hắn có thể rõ ràng cảm thụ đi ra ngoài.
Bất kể như thế nào, Yêu Vương kia cuối cùng là rút lui, trong lòng Diệp Thần không khỏi có một tia may mắn sống sót sau tai nạn, xem ra mặc dù có thần hồn, Yêu Vương cũng không phải là dẽ đối phó như vậy, đụng phải một chút tuyệt thế cao thủ, nói không chừng đã bị vạch trần rồi, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào!
- Vương gia, ta cảm thấy được ngài vẫn là trở về đi thôi, nếu ngài xảy ra chút gì ngoài ý muốn, dân chúng Ngân Bắc làm sao bây giờ ?
Triển Hổ nhìn về phía Ân Mông Điền, khẩn thiết nói.
- Đúng vậy Vương gia, ngài trở về đi thôi, thật sự không được, cho chúng ta thay mặt ngài đi đi.
Mấy hộ vệ rối rít nói.
Ân Mông Điền lắc đầu, kiên quyết nói:
- Chuyến này không đi không thể, Triển Hổ, ngươi là con trai độc nhất trong nhà, trên có cha mẹ dưới có thê nhi, thay ta trở về báo tin a.
- Vương gia, ngài không đi trở về, Triển Hổ cũng sẽ không đi.
Thanh âm Triển Hổ có chút khàn giọng.
Ân Mông Điền này thật đúng là bướng bỉnh, Diệp Thần một bên chú ý đến động tĩnh quanh thân, một bên trầm tư, mới vừa rồi đụng phải Yêu Vương kia là Lang Vương điện, không biết Yêu Vương của Minh Viễn là Sư Vương Điện kia có tới hay không, dọc theo con đường này Yêu Vương cấp cao thủ có thể còn có nhiều hơn, đụng phải thập giai cường giả thậm chí là cao thủ hơi chút lợi hại, nói không chừng còn có cơ hội mạng sống, nhưng mà đụng phải loại cao thủ cấp bậc đó, vậy thì một chút đường sống cũng không có, Hạ Địa Quỳnh Lâu này, có đi hay là không ?
Xem ra cái vấn đề này, hẳn là phải suy tư một phen.
Ân Mông Điền nhìn về phía Diệp Thần, Diệp Thần cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, làm trong lòng hắn cũng nhiều mấy phần sầu lo.
- Bao năm qua cường giả đi Hạ Địa Quỳnh Lâu, có thể sống được mấy người?
Diệp Thần nhìn về phía Ân Mông Điền hỏi.
- Cấp chín cao thủ mà nói, trong một ngàn người có mấy người có thể còn sống sót, thập giai cường giả, trong mười có một có thể sống.
Ân Mông Điền nói, Diệp Thần đột nhiên hỏi cái này là muốn biết thứ gì ? Hắn cũng không có giấu diếm, thành thật trả lời.
- Không có đạo lý a.
Diệp Thần âm thầm nghĩ, giống như Yêu Vương cấp cao thủ kia, hồn niệm tùy tiện đảo qua, cho dù thập giai cường giả lẫn nhanh nữa, cũng bị bắt tới một cái tát chụp chết, mười có thể sống được một cái ? Hắn đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề, trong lòng rộng mở trong sáng, Hạ Địa Quỳnh Lâu này phân rất nhiều tầng, càng hướng xuống mặt đi càng nguy hiểm, Yêu Vương cấp cao thủ nhất định là hướng dưới cùng chui, hơn nữa lấy Yêu Vương tôn sư khẳng định khinh thường động thủ với thập giai võ giả bình thường, chỉ cần hơi chút khiêm tốn, không triển lộ thần hồn, hơn nữa không nên hướng dưới cùng Hạ Địa Quỳnh Lâu đi, ngốc ở mấy tầng phía trên, liền sẽ không khiến cho Yêu Vương cấp cường giả chú ý!
Mới vừa rồi sở dĩ Diệp Thần sẽ đem Lang Vương điện Yêu Vương kia đưa tới, là bởi vì hắn không chút kiêng kỵ sử dụng thần hồn, hấp dẫn Yêu Vương kia chú ý, chỉ cần đem thần hồn khống chế ở trong phạm vi nhỏ, có thể sẽ không có vấn đề gì.
Trên bầu trời mấy thân ảnh gào thét mà qua, hẳn là vài nhân loại cường giả cắt ngang hư không, thân ảnh kia rất nhanh biến mất ở cuối hắc ám.
- Cắt ngang hư không, mấy cái mới vừa rồi, ít nhất là Thiên tôn cấp cường giả.
Sắc mặt Ân Mông Điền đại biến, ngay cả Minh Võ đại đế cũng chỉ là Thiên tôn cấp cường giả mà thôi, nơi này lại xuất hiện nhiều Thiên tôn cấp cường giả như vậy.
- Vậy có thể là nước khác tới, ta thấy được có người Nam Man Quốc.
Triển Hổ cả kinh nói.
- Nghĩ đến Hạ Địa Quỳnh Lâu hấp dẫn tới cao thủ thật không ít, ngay cả nước khác cũng tới.
Diệp Thần âm thầm nghĩ.
Nghe nói có cao thủ Nam Man Quốc, Ân Mông Điền không khỏi cau mày, nếu bị người Nam Man Quốc bắt được thượng cổ thần binh bí tịch gì đó, kia Tây Vũ Đế Quốc càng thêm nguy hiểm.
- Hạ Địa Quỳnh Lâu tổng cộng chín tầng, một hai tầng này vẫn là có thể xông vào một lần, xuống chút nữa vẫn là không nên đi.
Diệp Thần nói, vạn nhất đến phía dưới, đụng phải cao thủ, sợ rằng ngay cả muốn khóc cũng không kịp.
- Đã như vậy, vậy thì đi một hai tầng xem một chút đi.
Ân Mông Điền gật đầu, hắn cũng biết, lấy thực lực của bọn họ căn bản không thể nào lại tiếp tục đi xuống, chẳng qua là Hạ Địa Quỳnh Lâu mở ra nhiều lần như vậy, mỗi lần cũng có nhiều người mạo hiểm xông vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, một hai tầng này đoán chừng không có vật gì tốt.
- Đi thôi.
Diệp Thần nói.
Nghe Diệp Thần nói như thế, bọn người Ân Mông Điền đứng lên, đi theo phía sau Diệp Thần.
Diệp Thần thẳng đường đi tới, không dám không chút kiêng kỵ sử dụng thần hồn nữa rồi, đem thần hồn thu trở lại, đụng phải có hồn niệm quét tới, sẽ triển lộ một tia hơi thở, đem đối phương hù dọa đi là được rồi.
Thẳng đường đi tới cũng không đụng phải phiền toái gì, đụng phải yêu thú, đám người Diệp Thần liền trực tiếp tránh ra.
Trong đống nham thạch bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến gầm lên giận dữ, một đầu linh miêu toàn thân đen nhánh, hình thể to lớn chui ra, chỉ linh miêu này cùng Huyền Thiên Xích Hổ không sai biệt lắm, nanh vuốt bén nhọn giống như cương đao, ở trong bóng tối phát ra kim khí sáng bóng .
Linh miêu này am hiểu ẩn nặc, đột nhiên từ trong đống nham thạch đập ra, đám người Triển Hổ thấy mà sắc mặt đại biến.
- Vương gia cẩn thận!
Triển Hổ rút ra huyền thiết cương đao, vận chuyển huyền khí, bảo vệ Ân Mông Điền ở sau lưng, hướng đầu linh miêu này chém tới.
Đương một tiếng, cương đao của Triển Hổ bị chân trước của linh miêu sinh sôi vỗ gảy, lực đạo cường đại quét ngang mà đến, thân thể Triển Hổ không tự chủ được bay ra ngoài.
Ngay cả huyền thiết cương đao cũng có thể vỗ gảy, mọi người kinh hãi, là thập giai yêu thú!
- Là thập giai yêu thú, mọi người cẩn thận!
Đám người Ân Mông Điền rối rít quay đầu lại, kết thành trận thế, chuẩn bị cùng đầu linh miêu này tỷ thí.
Thấy nhiều nhân loại cầm cương đao như vậy, linh miêu kia cũng có một chút chần chờ, lui lại mấy bước.
Diệp Thần thấy đầu linh miêu này, trong con ngươi cũng hiện lên một tia mừng như điên, thập giai yêu thú là phi thường hiếm thấy, ở chỗ sâu nhất trong Liên Vân Sơn Mạch cũng là rất khó tìm được, bọn họ đoạn đường này đi tới, đụng phải phần lớn là cấp chín yêu thú, Diệp gia bảo đã có hai con cấp chín yêu thú rồi, bắt cấp chín yêu thú nữa không có ý gì, Diệp Thần cũng muốn thử xem, thần hồn của mình có thể bắt được thập giai yêu thú hay không, chỉ linh miêu này xuất hiện, liền dễ dàng thí nghiệm một chút.
Thực lực linh miêu này thật giống như không chỉ là thập giai sơ kỳ, ít nhất hẳn là thập giai trung kỳ rồi, mặc dù Diệp Thần có chút hưng phấn, nhưng vẫn lộ ra vẻ cực kỳ cẩn thận, vạn nhất thần hồn đối với linh miêu không có hiệu quả, thập giai trung kỳ yêu thú cũng là tương đối khó dây dưa.
Bất kể như thế nào, Yêu Vương kia cuối cùng là rút lui, trong lòng Diệp Thần không khỏi có một tia may mắn sống sót sau tai nạn, xem ra mặc dù có thần hồn, Yêu Vương cũng không phải là dẽ đối phó như vậy, đụng phải một chút tuyệt thế cao thủ, nói không chừng đã bị vạch trần rồi, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào!
- Vương gia, ta cảm thấy được ngài vẫn là trở về đi thôi, nếu ngài xảy ra chút gì ngoài ý muốn, dân chúng Ngân Bắc làm sao bây giờ ?
Triển Hổ nhìn về phía Ân Mông Điền, khẩn thiết nói.
- Đúng vậy Vương gia, ngài trở về đi thôi, thật sự không được, cho chúng ta thay mặt ngài đi đi.
Mấy hộ vệ rối rít nói.
Ân Mông Điền lắc đầu, kiên quyết nói:
- Chuyến này không đi không thể, Triển Hổ, ngươi là con trai độc nhất trong nhà, trên có cha mẹ dưới có thê nhi, thay ta trở về báo tin a.
- Vương gia, ngài không đi trở về, Triển Hổ cũng sẽ không đi.
Thanh âm Triển Hổ có chút khàn giọng.
Ân Mông Điền này thật đúng là bướng bỉnh, Diệp Thần một bên chú ý đến động tĩnh quanh thân, một bên trầm tư, mới vừa rồi đụng phải Yêu Vương kia là Lang Vương điện, không biết Yêu Vương của Minh Viễn là Sư Vương Điện kia có tới hay không, dọc theo con đường này Yêu Vương cấp cao thủ có thể còn có nhiều hơn, đụng phải thập giai cường giả thậm chí là cao thủ hơi chút lợi hại, nói không chừng còn có cơ hội mạng sống, nhưng mà đụng phải loại cao thủ cấp bậc đó, vậy thì một chút đường sống cũng không có, Hạ Địa Quỳnh Lâu này, có đi hay là không ?
Xem ra cái vấn đề này, hẳn là phải suy tư một phen.
Ân Mông Điền nhìn về phía Diệp Thần, Diệp Thần cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, làm trong lòng hắn cũng nhiều mấy phần sầu lo.
- Bao năm qua cường giả đi Hạ Địa Quỳnh Lâu, có thể sống được mấy người?
Diệp Thần nhìn về phía Ân Mông Điền hỏi.
- Cấp chín cao thủ mà nói, trong một ngàn người có mấy người có thể còn sống sót, thập giai cường giả, trong mười có một có thể sống.
Ân Mông Điền nói, Diệp Thần đột nhiên hỏi cái này là muốn biết thứ gì ? Hắn cũng không có giấu diếm, thành thật trả lời.
- Không có đạo lý a.
Diệp Thần âm thầm nghĩ, giống như Yêu Vương cấp cao thủ kia, hồn niệm tùy tiện đảo qua, cho dù thập giai cường giả lẫn nhanh nữa, cũng bị bắt tới một cái tát chụp chết, mười có thể sống được một cái ? Hắn đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề, trong lòng rộng mở trong sáng, Hạ Địa Quỳnh Lâu này phân rất nhiều tầng, càng hướng xuống mặt đi càng nguy hiểm, Yêu Vương cấp cao thủ nhất định là hướng dưới cùng chui, hơn nữa lấy Yêu Vương tôn sư khẳng định khinh thường động thủ với thập giai võ giả bình thường, chỉ cần hơi chút khiêm tốn, không triển lộ thần hồn, hơn nữa không nên hướng dưới cùng Hạ Địa Quỳnh Lâu đi, ngốc ở mấy tầng phía trên, liền sẽ không khiến cho Yêu Vương cấp cường giả chú ý!
Mới vừa rồi sở dĩ Diệp Thần sẽ đem Lang Vương điện Yêu Vương kia đưa tới, là bởi vì hắn không chút kiêng kỵ sử dụng thần hồn, hấp dẫn Yêu Vương kia chú ý, chỉ cần đem thần hồn khống chế ở trong phạm vi nhỏ, có thể sẽ không có vấn đề gì.
Trên bầu trời mấy thân ảnh gào thét mà qua, hẳn là vài nhân loại cường giả cắt ngang hư không, thân ảnh kia rất nhanh biến mất ở cuối hắc ám.
- Cắt ngang hư không, mấy cái mới vừa rồi, ít nhất là Thiên tôn cấp cường giả.
Sắc mặt Ân Mông Điền đại biến, ngay cả Minh Võ đại đế cũng chỉ là Thiên tôn cấp cường giả mà thôi, nơi này lại xuất hiện nhiều Thiên tôn cấp cường giả như vậy.
- Vậy có thể là nước khác tới, ta thấy được có người Nam Man Quốc.
Triển Hổ cả kinh nói.
- Nghĩ đến Hạ Địa Quỳnh Lâu hấp dẫn tới cao thủ thật không ít, ngay cả nước khác cũng tới.
Diệp Thần âm thầm nghĩ.
Nghe nói có cao thủ Nam Man Quốc, Ân Mông Điền không khỏi cau mày, nếu bị người Nam Man Quốc bắt được thượng cổ thần binh bí tịch gì đó, kia Tây Vũ Đế Quốc càng thêm nguy hiểm.
- Hạ Địa Quỳnh Lâu tổng cộng chín tầng, một hai tầng này vẫn là có thể xông vào một lần, xuống chút nữa vẫn là không nên đi.
Diệp Thần nói, vạn nhất đến phía dưới, đụng phải cao thủ, sợ rằng ngay cả muốn khóc cũng không kịp.
- Đã như vậy, vậy thì đi một hai tầng xem một chút đi.
Ân Mông Điền gật đầu, hắn cũng biết, lấy thực lực của bọn họ căn bản không thể nào lại tiếp tục đi xuống, chẳng qua là Hạ Địa Quỳnh Lâu mở ra nhiều lần như vậy, mỗi lần cũng có nhiều người mạo hiểm xông vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, một hai tầng này đoán chừng không có vật gì tốt.
- Đi thôi.
Diệp Thần nói.
Nghe Diệp Thần nói như thế, bọn người Ân Mông Điền đứng lên, đi theo phía sau Diệp Thần.
Diệp Thần thẳng đường đi tới, không dám không chút kiêng kỵ sử dụng thần hồn nữa rồi, đem thần hồn thu trở lại, đụng phải có hồn niệm quét tới, sẽ triển lộ một tia hơi thở, đem đối phương hù dọa đi là được rồi.
Thẳng đường đi tới cũng không đụng phải phiền toái gì, đụng phải yêu thú, đám người Diệp Thần liền trực tiếp tránh ra.
Trong đống nham thạch bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến gầm lên giận dữ, một đầu linh miêu toàn thân đen nhánh, hình thể to lớn chui ra, chỉ linh miêu này cùng Huyền Thiên Xích Hổ không sai biệt lắm, nanh vuốt bén nhọn giống như cương đao, ở trong bóng tối phát ra kim khí sáng bóng .
Linh miêu này am hiểu ẩn nặc, đột nhiên từ trong đống nham thạch đập ra, đám người Triển Hổ thấy mà sắc mặt đại biến.
- Vương gia cẩn thận!
Triển Hổ rút ra huyền thiết cương đao, vận chuyển huyền khí, bảo vệ Ân Mông Điền ở sau lưng, hướng đầu linh miêu này chém tới.
Đương một tiếng, cương đao của Triển Hổ bị chân trước của linh miêu sinh sôi vỗ gảy, lực đạo cường đại quét ngang mà đến, thân thể Triển Hổ không tự chủ được bay ra ngoài.
Ngay cả huyền thiết cương đao cũng có thể vỗ gảy, mọi người kinh hãi, là thập giai yêu thú!
- Là thập giai yêu thú, mọi người cẩn thận!
Đám người Ân Mông Điền rối rít quay đầu lại, kết thành trận thế, chuẩn bị cùng đầu linh miêu này tỷ thí.
Thấy nhiều nhân loại cầm cương đao như vậy, linh miêu kia cũng có một chút chần chờ, lui lại mấy bước.
Diệp Thần thấy đầu linh miêu này, trong con ngươi cũng hiện lên một tia mừng như điên, thập giai yêu thú là phi thường hiếm thấy, ở chỗ sâu nhất trong Liên Vân Sơn Mạch cũng là rất khó tìm được, bọn họ đoạn đường này đi tới, đụng phải phần lớn là cấp chín yêu thú, Diệp gia bảo đã có hai con cấp chín yêu thú rồi, bắt cấp chín yêu thú nữa không có ý gì, Diệp Thần cũng muốn thử xem, thần hồn của mình có thể bắt được thập giai yêu thú hay không, chỉ linh miêu này xuất hiện, liền dễ dàng thí nghiệm một chút.
Thực lực linh miêu này thật giống như không chỉ là thập giai sơ kỳ, ít nhất hẳn là thập giai trung kỳ rồi, mặc dù Diệp Thần có chút hưng phấn, nhưng vẫn lộ ra vẻ cực kỳ cẩn thận, vạn nhất thần hồn đối với linh miêu không có hiệu quả, thập giai trung kỳ yêu thú cũng là tương đối khó dây dưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.