Chương 96: Xuyên Sơn Giáp? (1)
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
13/10/2014
Đưa lễ toàn bộ tiếp thu, đã qua ba bốn giờ, những người tặng lễ kia tất cả đều tiến vào bên trong Diệp gia bảo, tùy tùng bình thường cũng bị an trí ở phía đông Diệp gia bảo, nhưng mà chỗ ở không đủ, phần lớn người chỉ có thể trước ngốc ở trên quảng trường bên ngoài, một chút tộc trưởng, bảo chủ thì tiến vào trong đại sảnh Diệp gia gia tộc.
Diệp Thần ngồi ở trên ghế đầu, nhìn phía dưới những bảo chủ, tộc trưởng kia, mặc dù bọn họ những người này ở trong Đông Lâm quận hết sức quan trọng, nhưng Diệp Thần ngược lại không khẩn trương thế nào, lộ ra vẻ bình thản ung dung.
- Chư vị, đã quên cùng mọi người tuyên bố, tiểu nhi Diệp Thần đã là Diệp gia tộc trưởng ta.
Diệp Chiến Thiên đối với mọi người trong đại sảnh ôm quyền nói.
- Cảm tạ các vị tộc trưởng, bảo chủ đường xa mà đến, Diệp gia bảo vô cùng vinh hạnh.
- Chiến Thiên huynh nói quá lời.
Đông đảo bảo chủ, tộc trưởng rối rít đáp lễ nói, tin tức Diệp Thần làm tộc trưởng kia, đối với bọn họ mà nói cũng không làm người ta kinh ngạc thế nào, nếu gia tộc của bọn họ xuất hiện một thiên tài như vậy, bọn họ khẳng định cũng là khẩn cấp nâng đến trên tộc trưởng vị!
Bọn họ nhìn thoáng qua Diệp Thần ngồi thẳng trên ghế đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ghen tỵ cùng với hâm mộ, làm sao gia tộc mình sẽ không ra một thiên tài như vậy? Trên trăm gia tộc đến đây tặng lễ chúc mừng, Diệp gia bảo hôm nay thật đúng là phong quang vô hạn!
Những người này một đám rối rít đi lên cùng đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền kết giao tình lôi kéo làm quen.
Diệp Chiến Thiên quét qua mọi người, có một chút tộc trưởng, bảo chủ hắn thậm chí còn không nhận ra, bất quá cũng thấy mấy người quen, trong mọi người, đám người Nghiêm Dận, Tần Vũ rõ ràng cũng ở trong đội ngũ, nịnh hót cười cười, nhìn về phía Diệp Chiến Thiên khẽ thi lễ.
Diệp Chiến Thiên không để ý tới, ánh mắt lãnh đạm quét qua, mấy đầu tường thảo này nhất định phải gõ một phen. Bất quá nếu Nghiêm Dận, Tần Vũ thoát khỏi Vân gia bảo, Diệp gia bảo không cần thiết phải gây thù hằn quá nhiều. Không thể đem những người này tất cả đều đẩy tới bên Vân gia bảo kia.
- Chư vị, sắp tới buổi trưa, Diệp gia bảo ta bày xuống tiệc rược, lúc đó kính xin mọi người dời bước, có chừng một giờ, chúng ta không ngại trước ở chỗ này ôn chuyện như thế nào.
Diệp Chiến Thiên cười cười nói.
- Vậy thì làm phiền!
Mọi người rối rít đáp.
Đông đảo bảo chủ đem đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Long vây đến nước chảy không lọt, đám người Diệp Chiến Thiên khéo léo ứng phó.
Diệp Thần ngồi ở trên ghế đầu không có xuống, cũng là mừng rỡ thanh nhàn, nhiều người như vậy, thấy mà đầu hắn cũng đau chết, còn muốn đi xuống ứng phó mà nói, còn không bằng chết đi coi như xong.
Ánh mắt Diệp Thần ở trên thân một đám Diệp gia tộc nhân quét qua, nơi xa trong góc, Diệp Nhu lẳng lặng đứng thẳng, mặc một thân bạch y, giống như một đóa sen thanh khiết, trang nhã mê người, nàng thấy ánh mắt Diệp Thần phóng tới đây, không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Diệp Nhu tươi cười, mang theo vài phần ranh mãnh, Diệp Thần không khỏi cười khổ, cô gái nhỏ này giống như là đang nhìn hắn chê cười. Bất quá hắn một người như thế ngồi ở chỗ nầy, cùng phía dưới tràng diện, quả thật có chút không hợp nhau.
Diệp Thần đột nhiên cảm nhận được một tia khí tức khác, trong lòng rùng mình, là khí tức hồn niệm! Không biết là thần thánh phương nào, lại dám theo dõi hắn, Diệp Thần lập tức thả ra thần hồn của mình, một binh sĩ cả người kim giáp, ở trong hư không phía sau Diệp Thần nghiêm nghị mà đứng, thần hồn nhanh chóng tìm tòi, rất nhanh khóa một trung niên nhân mặc y phục vải thô ở phía ngoài trên quảng trường, người nọ đại khái ba mươi bảy tuổi, râu quai nón, thân hình cao lớn.
Trên người người trung niên này tản ra một loại khí tức đặc thù, cường độ hồn niệm so sánh với Diệp Thần lúc trước gặp phải Yêu Lang màu đỏ mạnh hơn mấy lần, bất quá so với thần hồn của mình vẫn là kém nhiều lắm.
- Chẳng lẻ người nầy không phải là nhân loại ?
Diệp Thần cau mày thầm nghĩ, nghe nói yêu thú có thể biến hóa, nghĩ tới đây, thần hồn hắn hướng trung niên nhân kia bao vây lại.
Hồn niệm người trung niên nhân kia cảm nhận được áp bách khổng lồ, hướng nơi xa nhìn lại, trong hư không bầu trời đại sảnh, một binh sĩ mặc kim giáp đang tức giận nhìn hắn, nhất thời sắc mặt trắng bệch, chân run run một chút, vội vàng hướng phương hướng Diệp Thần quỳ xuống.
- Yêu Vương điện hạ, xin tha thứ tại hạ, tại hạ cũng không ác ý.
Trung niên nhân kia run run nói, ngay cả nói cũng nói không liền mạch.
- Ngươi là ai, đến từ phương nào ?
Thần hồn Diệp Thần truyền một tia tin tức đi qua, bọn người kia đối với thần hồn của mình vô cùng sợ hãi, lại có một tên đem mình nhận thức thành Yêu Vương, không biết có phải là đồng bọn của Yêu Lang màu đỏ kia hay không.
- Tiểu nhân là một con Xuyên Sơn Giáp, bây giờ mới vừa tới Địa sư cảnh giới, là Sư Vương Điện thám báo quan.
Người trung niên nhân kia trả lời, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Địa sư cảnh giới, Sư Vương Điện thám báo quan ?
Diệp Thần nghe được trung niên nhân kia nói, không khỏi cau mày, những yêu thú này đem mình nhận thức là Yêu Vương, suy nghĩ một chút, thân phận Yêu Vương này hẳn là tương đối cao, dứt khoát liền giả dạng làm Yêu Vương a, nếu muốn giả bộ thành Yêu Vương, có chút vấn đề hắn không có biện pháp hỏi, nói thí dụ như Địa sư cảnh giới rốt cuộc là loại cảnh giới gì, Sư Vương Điện là chuyện gì xảy ra.
- Không biết điện hạ tại sao lại trà trộn ở trong nhân loại, Sư Vương Điện Sư Vương chúng ta muốn mời điện hạ đi Sư Vương Điện, muốn mời ngài trở thành cung phụng Sư Vương Điện, không biết điện hạ có nguyện ý hay không ?
- Sư Vương của các ngươi là cảnh giới gì?
- Sư Vương đã là Yêu Vương đỉnh phong.
Thì ra cũng là Yêu Vương cảnh giới, kia cũng không quá đáng sợ rồi, đoán chừng cái Sư Vương Điện này cũng sẽ không dễ dàng trở mặt, Diệp Thần cự tuyệt nói:
- Trở về chuyển đạt ta nói, nói cho Sư Vương của các ngươi biết, Bổn vương cám ơn hảo ý của hắn, ta còn có một ít chuyện chưa dứt, không muốn đi Sư Vương Điện.
- Vâng, điện hạ, Sư Vương để cho thuộc hạ mang tới một chút lễ vật tới đây, dùng bày tỏ kính ý, nếu ngài nguyện ý đi Sư Vương Điện, hắn tùy thời đợi đại giá.
Trung niên nhân kia nói, lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm bộ dáng Yêu Vương này thật dễ nói chuyện, ở Huyền thú thế giới, cường giả cấp bậc Yêu Vương hỉ nộ vô thường, tiện tay là có thể giết hắn, Sư Vương cũng không có thể bởi vì hắn mà cùng một Yêu Vương trở mặt.
- Mang lễ vật tới đây ?
Diệp Thần tâm niệm vừa chuyển , Sư Vương gì kia hẳn là muốn kết giao hắn, nếu lễ vật cũng đưa tới, Diệp Thần nhất định là thu nhận, nếu từ chối, ngược lại chọc cho đối phương không vui.
- Ngươi tại nguyên chỗ chờ, ta cho người dẫn ngươi tới đại sảnh.
Diệp Thần thản nhiên nói, nếu quyết định ngụy trang thành Yêu Vương, vẫn là phải giả ra một chút khí thế.
Diệp Thần ngồi ở trên ghế đầu, nhìn phía dưới những bảo chủ, tộc trưởng kia, mặc dù bọn họ những người này ở trong Đông Lâm quận hết sức quan trọng, nhưng Diệp Thần ngược lại không khẩn trương thế nào, lộ ra vẻ bình thản ung dung.
- Chư vị, đã quên cùng mọi người tuyên bố, tiểu nhi Diệp Thần đã là Diệp gia tộc trưởng ta.
Diệp Chiến Thiên đối với mọi người trong đại sảnh ôm quyền nói.
- Cảm tạ các vị tộc trưởng, bảo chủ đường xa mà đến, Diệp gia bảo vô cùng vinh hạnh.
- Chiến Thiên huynh nói quá lời.
Đông đảo bảo chủ, tộc trưởng rối rít đáp lễ nói, tin tức Diệp Thần làm tộc trưởng kia, đối với bọn họ mà nói cũng không làm người ta kinh ngạc thế nào, nếu gia tộc của bọn họ xuất hiện một thiên tài như vậy, bọn họ khẳng định cũng là khẩn cấp nâng đến trên tộc trưởng vị!
Bọn họ nhìn thoáng qua Diệp Thần ngồi thẳng trên ghế đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ghen tỵ cùng với hâm mộ, làm sao gia tộc mình sẽ không ra một thiên tài như vậy? Trên trăm gia tộc đến đây tặng lễ chúc mừng, Diệp gia bảo hôm nay thật đúng là phong quang vô hạn!
Những người này một đám rối rít đi lên cùng đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền kết giao tình lôi kéo làm quen.
Diệp Chiến Thiên quét qua mọi người, có một chút tộc trưởng, bảo chủ hắn thậm chí còn không nhận ra, bất quá cũng thấy mấy người quen, trong mọi người, đám người Nghiêm Dận, Tần Vũ rõ ràng cũng ở trong đội ngũ, nịnh hót cười cười, nhìn về phía Diệp Chiến Thiên khẽ thi lễ.
Diệp Chiến Thiên không để ý tới, ánh mắt lãnh đạm quét qua, mấy đầu tường thảo này nhất định phải gõ một phen. Bất quá nếu Nghiêm Dận, Tần Vũ thoát khỏi Vân gia bảo, Diệp gia bảo không cần thiết phải gây thù hằn quá nhiều. Không thể đem những người này tất cả đều đẩy tới bên Vân gia bảo kia.
- Chư vị, sắp tới buổi trưa, Diệp gia bảo ta bày xuống tiệc rược, lúc đó kính xin mọi người dời bước, có chừng một giờ, chúng ta không ngại trước ở chỗ này ôn chuyện như thế nào.
Diệp Chiến Thiên cười cười nói.
- Vậy thì làm phiền!
Mọi người rối rít đáp.
Đông đảo bảo chủ đem đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Long vây đến nước chảy không lọt, đám người Diệp Chiến Thiên khéo léo ứng phó.
Diệp Thần ngồi ở trên ghế đầu không có xuống, cũng là mừng rỡ thanh nhàn, nhiều người như vậy, thấy mà đầu hắn cũng đau chết, còn muốn đi xuống ứng phó mà nói, còn không bằng chết đi coi như xong.
Ánh mắt Diệp Thần ở trên thân một đám Diệp gia tộc nhân quét qua, nơi xa trong góc, Diệp Nhu lẳng lặng đứng thẳng, mặc một thân bạch y, giống như một đóa sen thanh khiết, trang nhã mê người, nàng thấy ánh mắt Diệp Thần phóng tới đây, không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Diệp Nhu tươi cười, mang theo vài phần ranh mãnh, Diệp Thần không khỏi cười khổ, cô gái nhỏ này giống như là đang nhìn hắn chê cười. Bất quá hắn một người như thế ngồi ở chỗ nầy, cùng phía dưới tràng diện, quả thật có chút không hợp nhau.
Diệp Thần đột nhiên cảm nhận được một tia khí tức khác, trong lòng rùng mình, là khí tức hồn niệm! Không biết là thần thánh phương nào, lại dám theo dõi hắn, Diệp Thần lập tức thả ra thần hồn của mình, một binh sĩ cả người kim giáp, ở trong hư không phía sau Diệp Thần nghiêm nghị mà đứng, thần hồn nhanh chóng tìm tòi, rất nhanh khóa một trung niên nhân mặc y phục vải thô ở phía ngoài trên quảng trường, người nọ đại khái ba mươi bảy tuổi, râu quai nón, thân hình cao lớn.
Trên người người trung niên này tản ra một loại khí tức đặc thù, cường độ hồn niệm so sánh với Diệp Thần lúc trước gặp phải Yêu Lang màu đỏ mạnh hơn mấy lần, bất quá so với thần hồn của mình vẫn là kém nhiều lắm.
- Chẳng lẻ người nầy không phải là nhân loại ?
Diệp Thần cau mày thầm nghĩ, nghe nói yêu thú có thể biến hóa, nghĩ tới đây, thần hồn hắn hướng trung niên nhân kia bao vây lại.
Hồn niệm người trung niên nhân kia cảm nhận được áp bách khổng lồ, hướng nơi xa nhìn lại, trong hư không bầu trời đại sảnh, một binh sĩ mặc kim giáp đang tức giận nhìn hắn, nhất thời sắc mặt trắng bệch, chân run run một chút, vội vàng hướng phương hướng Diệp Thần quỳ xuống.
- Yêu Vương điện hạ, xin tha thứ tại hạ, tại hạ cũng không ác ý.
Trung niên nhân kia run run nói, ngay cả nói cũng nói không liền mạch.
- Ngươi là ai, đến từ phương nào ?
Thần hồn Diệp Thần truyền một tia tin tức đi qua, bọn người kia đối với thần hồn của mình vô cùng sợ hãi, lại có một tên đem mình nhận thức thành Yêu Vương, không biết có phải là đồng bọn của Yêu Lang màu đỏ kia hay không.
- Tiểu nhân là một con Xuyên Sơn Giáp, bây giờ mới vừa tới Địa sư cảnh giới, là Sư Vương Điện thám báo quan.
Người trung niên nhân kia trả lời, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Địa sư cảnh giới, Sư Vương Điện thám báo quan ?
Diệp Thần nghe được trung niên nhân kia nói, không khỏi cau mày, những yêu thú này đem mình nhận thức là Yêu Vương, suy nghĩ một chút, thân phận Yêu Vương này hẳn là tương đối cao, dứt khoát liền giả dạng làm Yêu Vương a, nếu muốn giả bộ thành Yêu Vương, có chút vấn đề hắn không có biện pháp hỏi, nói thí dụ như Địa sư cảnh giới rốt cuộc là loại cảnh giới gì, Sư Vương Điện là chuyện gì xảy ra.
- Không biết điện hạ tại sao lại trà trộn ở trong nhân loại, Sư Vương Điện Sư Vương chúng ta muốn mời điện hạ đi Sư Vương Điện, muốn mời ngài trở thành cung phụng Sư Vương Điện, không biết điện hạ có nguyện ý hay không ?
- Sư Vương của các ngươi là cảnh giới gì?
- Sư Vương đã là Yêu Vương đỉnh phong.
Thì ra cũng là Yêu Vương cảnh giới, kia cũng không quá đáng sợ rồi, đoán chừng cái Sư Vương Điện này cũng sẽ không dễ dàng trở mặt, Diệp Thần cự tuyệt nói:
- Trở về chuyển đạt ta nói, nói cho Sư Vương của các ngươi biết, Bổn vương cám ơn hảo ý của hắn, ta còn có một ít chuyện chưa dứt, không muốn đi Sư Vương Điện.
- Vâng, điện hạ, Sư Vương để cho thuộc hạ mang tới một chút lễ vật tới đây, dùng bày tỏ kính ý, nếu ngài nguyện ý đi Sư Vương Điện, hắn tùy thời đợi đại giá.
Trung niên nhân kia nói, lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm bộ dáng Yêu Vương này thật dễ nói chuyện, ở Huyền thú thế giới, cường giả cấp bậc Yêu Vương hỉ nộ vô thường, tiện tay là có thể giết hắn, Sư Vương cũng không có thể bởi vì hắn mà cùng một Yêu Vương trở mặt.
- Mang lễ vật tới đây ?
Diệp Thần tâm niệm vừa chuyển , Sư Vương gì kia hẳn là muốn kết giao hắn, nếu lễ vật cũng đưa tới, Diệp Thần nhất định là thu nhận, nếu từ chối, ngược lại chọc cho đối phương không vui.
- Ngươi tại nguyên chỗ chờ, ta cho người dẫn ngươi tới đại sảnh.
Diệp Thần thản nhiên nói, nếu quyết định ngụy trang thành Yêu Vương, vẫn là phải giả ra một chút khí thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.