Chương 374: Bất Mãn
Chi Chi
18/02/2022
Đậu Chiêu dở khóc dở cười, hỏi Tố Lan: "Em nói xem, chuyện này là thế nào?"
Tố Lan khẽ cười, đáp: "Phu nhân nên mừng vì lão đại nhân rất thích Thế tử gia mới đúng."
"Đúng vậy!" Đậu Chiêu thở dài, "Ta không phải là nữ nhi tốt, may mà có Thế tử."
Tâm tình nàng lại phấn chấn, còn tự mình xuống bếp hướng dẫn bà tử làm bàn tiệc đưa ra ngoại viện.
Cùng Tống Mặc dong dài một phen, tâm trạng Đậu Thế Anh tốt lên rất nhiều, ngồi chơi ở Di Chí Đường cho đến lúc lên đèn mới hồi phủ. Đợi đến lúc cả nhà Triệu Tư rời kinh, ông đã không còn để tâm đến thái độ lạnh nhạt của Triệu Tư nữa.
Nếu đó là muội muội mình, e rằng mình cũng khó bỏ qua.
Trên đời này có ai đủ khả năng làm vừa lòng tất cả mọi người? Chỉ cần không thấy hổ thẹn với lương tâm bản thân là được!
Nghiên Đường nói rất đúng.
Chỉ cần không thẹn với lương tâm, người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào, đó là chuyện của họ.
Sau nhiều năm u uất, cuối cùng ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có thể tự tay chuẩn bị một phần quà lễ cho Triệu Tư, còn tự mình mang đến ngõ Ngọc Kiều, ngồi uống trà, nói chuyện vài câu với cữu mẫu rồi đứng dậy cáo từ.
Cữu mẫu đi thư phòng.
Thấy trượng phu đang luyện chữ kiềm chế cơn giận thì không khỏi thở dài, đành quay người đi đến chỗ Triệu Chương Như, xem nàng đã chuẩn bị hành lý đến đâu: "...... Đừng bỏ quên thứ gì."
Triệu Chương Như lại chẳng hề để ý, nói: "Đây là tòa nhà của Thọ Cô, cho dù có quên thứ gì, chắc chắn Thọ Cô sẽ giữ giúp chúng ta, muội ấy còn có điền trang ở Hồ Quảng, đến lúc đó phái người đưa đến Hồ Quảng là được."
Cữu mẫu rất tức giận.
May mà Tống Viêm bước vào đúng lúc, cười nói: "Nương, người đừng lo, con sẽ chú ý không quên đồ gì."
Mặt Triệu Chương Như đỏ bừng, nàng nhìn trượng phu cười cười.
Cữu mẫu không khỏi lắc đầu, trở về chính đường.
May có Tống Viêm.Từ nhỏ nó đã ăn cơm trăm nhà để lớn, cho nên rất cẩn thận, vừa hay bù đắp cho nữ nhi vô tâm tùy hứng của mình. Mà Chương Như hoạt bát rộng lượng cũng có thể bù đắp cho Tống Viêm nhạy cảm tinh tế. Mối hôn sự này đúng là vô cùng tốt.
※※※※※
Sau khi tiễn nhà cữu cữu rời kinh, Đậu Chiêu lập tức chuẩn bị hôn sự cho Tố Lan.
Nàng cũng cho Tố Lan của hồi môn tương tự Tố Tâm.
Trần Hạch vô cùng bất an, muốn Tố Lan từ chối: "Bởi vì tỷ phu ít tài sản, hơn nữa cũng làm việc cho phu nhân. Còn ta là nhũ huynh của Thế tử gia, đã có Thé tử gia nâng đỡ nên không cần phải như thế."
Tố Lan lắc đầu, phản bác: "Trưởng giả ban, không dám từ; chủ nhân ban đồ cũng giống vậy. Chàng và ta nên vui mừng mới đúng. Chỉ là về sau nhận đồ của người khác thì phải nhớ lại chủ nhân đã đối xử với chúng ta thế nào, phải biết mình nên làm việc cho ai, làm những việc gì nên làm. Đó chính là báo đáp chủ nhân."
Trần Hạch không ngờ một Tố Lan luôn tùy hứng lại có thể nói ra đạo lý lớn như vậy. Hắn không thể không nhìn nàng bằng con mắt khác, cũng không dám coi nàng là nữ tử không rành thế sự, từ đây càng thêm tôn trọng thê tử.
Trần mẫu thấy Trần Hạch thật lòng thích tức phụ, liền nghĩ đến Trần Đào đã mất, bà cảm thấy họa phúc trên đời vô thường, đối với Tố Lan cũng thêm một phần bao dung. Tố Lan sau khi gả qua vô cùng hạnh phúc, ngoài cả dự liệu ban đầu của Đậu Chiêu.
Chỉ là hiện tại nàng vẫn chưa biết.
Hai ngày trước khi Tố Lan xuất giá, Lữ Chính gia mang theo hai tiểu nha hoàn đến thượng viện đông phòng để hầu hạ trong viện của Tống Hàn, lại nghe nói Đậu Chiêu đang ở hậu viện xem nhóm vú già sửa sang hoa cỏ, nàng suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi thỉnh an Đậu Chiêu.
Bụng Đậu Chiêu đã hơi nặng, nàng đứng lâu sẽ cảm thấy mệt. Lúc Lữ Chính gia đến thỉnh an, Đậu Chiêu đang ngồi trên ghế mỹ nhân được lót đệm lông, nàng thuận tay lấy hai trái quýt ngọt Phúc Kiến trên đĩa sứ thưởng cho Lữ Chính gia: "Cầm về cho bọn nhỏ đi!"
Lữ Chính gia cúi đầu cảm tạ, thấp giọng thưa: "Nô tỳ nghe người bên Tê Hương Viện kể, Quốc công gia định đưa Xuyến Nhi của Tê Hương viện cho Nhị gia, nhưng Xuyến Nhi là người hầu hạ bên cạnh Quốc Công gia, sao có thể chuyển đến phòng Nhị gia được. Chuyện này còn xin ý kiến phu nhân ạ."
Người hầu hạ bên cạnh Tống Nghi Xuân?
Muốn dùng người của mình?
Nói thật, nàng đúng là chưa tìm hiểu kỹ
Đậu Chiêu chậm rãi nói: "Ta đã bảo rồi, chuyện trong phòng Nhị gia, Nhị gia tự quyết là được. Nếu là đây không phải ý của Nhị gia, ta chắc chắn sẽ ngăn cản."
Ngụ ý, nếu chỉ là ý của một mình Lữ Chính gia, cho dù Xuyến Nhi từng hầu hạ bên cạnh Tống Nghi Xuân, nàng cũng có thể mắt nhắm mắt mở.
Lữ Chính gia ngượng đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói: "Phu nhân có điều chưa biết, Xuyến Nhi kia giống như yêu tinh, nam nhân thấy nàng ta đều nhìn không chớp mắt. Nhị gia còn nhỏ tuổi, nếu biết Quốc Công gia đưa Xuyến Nhi tới phòng mình, làm sao có thể từ chối? Hơn nữa, Xuyến Nhi đắc tội với Bạch Chỉ cô nương trong phòng Quốc Công gia, bị Bạch Chỉ cô nương gài bẫy, chọc giận Quốc Công gia, vì vậy Quốc Công gia mới đưa Xuyến Nhi đến phòng Nhị gia. Nếu người như vậy vào phòng Nhị gia, không biết sẽ làm phòng Nhị gia loạn đến mức nào!"
Nàng quỳ gối trước mặt Đậu Chiêu, thưa: "Xin phu nhân thành toàn tâm ý này của nô tỳ."
Bạch Chỉ?
Nàng ta không phải là nhị đẳng nha hoàn trong phòng Tống Nghi Xuân à?
Lần trước mình tới Tê Hương viện hầu bệnh, chỉ thấy được hai đại nha hoàn là Lạc Nhạn và Trầm Ngư cùng mấy tiểu nha hoàn còn để chỏm tóc, lúc ấy nàng cũng cảm thấy kỳ quái, sao bên cạnh Tống Nghi Xuân chỉ có mấy nha hoàn thôi. Sau này xem lại danh sách người hầu trong phủ Anh Quốc Công mới biết phòng Tống Nghi Xuân có bốn đại nha hoàn, tám nhị đẳng nha hoàn, mười hai tam đẳng nha hoàn và một số nô tỳ khác, tổng cộng là 44 người.
Nàng còn chưa biết hết người trong Tê Hương viện, thật không ngờ chỉ vì một nhị đẳng nha hoàn tên Xuyến Chi mà có cơ hội tìm hiểu.
Đậu Chiêu nói: "Chuyện này, ta sẽ châm chước."
Lữ Chính gia thất vọng lui xuống.
Đậu Chiêu cao giọng gọi "Tố Tâm".
Cam Lộ tiến vào, cười đáp: "Sao phu nhân lại quên rồi —— Tố Tâm tỷ tỷ cùng Tố Quyên tỷ tỷ đang đi đưa trái cây cho thiếu gia."
Đậu Chiêu bật cười.
Hôm nay là ngày thứ ba thi hương, giống như hai ngày trước, nàng đều chuẩn bị giỏ trái cây tươi để Tố Tâm mang đến trường thi.
Bình thường có việc gì cũng đều quen miệng gọi Tố Tâm.
Chờ đến mùa hè Triệu Lương Bích hồi kinh, Tố Tâm sẽ về nhà, nàng cũng không còn tỳ nữ nào để tâm sự nữa.
Có lẽ nàng nên quen dần với việc nha hoàn tâm phúc từng người từng người phải rời đi thôi.
Đậu Chiêu chợt nhớ đến Trần Khúc Thủy.
Khó trách nam nhân đều thích dùng phụ tá.
Ngoại trừ kiến thức sâu rộng, thì còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là có thể đi cùng nhau lâu dài, dần dần cả thói quen lẫn suy nghĩ đều sẽ càng ngày càng ăn ý.
Nàng chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm bảo Cam Lộ mời Trần Khúc Thủy.
Trần Khúc Thủy ngồi xuống vị trí đối diện Đậu Chiêu, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Tố Tâm xuất giá, chắc chắn phu nhân cảm thấy không quen, không có người để bàn bạc cùng nên mới mời tôi đến?"
Đậu Chiêu nghe vậy mặt liền hơi hồng.
Trần Khúc Thủy lại nói: "Thực ra phu nhân không tìm tôi, tôi cũng sẽ tới tìm phu nhân." Thần sắc ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Đến nay tôi vẫn nhớ rõ lần đầu gặp phu nhân. Hôm đó, Biệt quán chủ sắp không qua khỏi, phu nhân mặc váy dài xếp ly màu trắng bình tĩnh bước vào, dung mạo đoan trang của người lập tức khiến cả căn phòng bừng sáng. Biệt quán chủ nhờ tôi cầu người thu nhận tỷ muội Biệt thị, người tỏ rõ không muốn nhưng vẫn cân nhắc được mất. Chính phong thái tự tin vì đã nắm chắc mọi việc trong tay này khiến phu nhân tựa như đá quý ở trong gạch ngói, chỉ một tia sáng cũng rực rỡ lóa mắt. Lúc ấy tôi liền nghĩ, vị tiểu cô nương này nhất định được ngàn vạn yêu thương tụ một thân thì mới có thể ngoan cường như vậy.
"Sau đó tôi biết được tình cảnh của
phu nhân, nhưng cũng chỉ có bội phục.
"Cho nên khi phu nhân mời tôi làm tây tịch*, tôi đã rất xúc động.
"Kiếp này tôi không bao giờ còn cơ hội làm phụ tá cho vị đại quan nào nữa, nhưng tôi lại có thể trợ lực giúp một tiểu cô nương đứng đầu cả gia tộc.
"Quả nhiên phu nhân không khiến tôi thất vọng.
"Nhìn nhận thời thế, tỉnh táo từ bỏ kế hoạch độc thân, cùng Thế tử gia trở thành một đôi phu thê ân ái.
"Nhưng bây giờ, khi người đã danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công, người lại bắt đầu do dự, chần chừ. Người dưỡng nhóm Đoạn sư phó như những hộ vệ bình thường, che chở tôi như che chở người gần đất xa trời. Đó hoàn toàn đi ngược lại với quyết định ban đầu.
"Nhưng tôi hiểu.
"Nếu người đã quyết tâm giúp Thế tử gia gỡ bỏ mâu thuẫn giữa hai phụ tử họ, thì người chắc chắn sẽ làm được.
"Tôi không biết trong đó có ẩn tình gì.
"Mà có ẩn tình gì đi nữa, tôi cũng chỉ muốn nói với phu nhân rằng, chúng tôi - những người từ Chân Định tới, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn cùng phu nhân. Nếu phu nhân có mệnh hệ gì, dù cho tôi muốn làm Trình Anh*, nhưng với quan hệ mật thiết giữa hai chúng ta, e rằng cũng không được."
Đậu Chiêu chấn động.
Thật sự sao?
Trong lòng Trần Khúc Thủy giống như nổi lên ngàn cơn sóng dữ.
Quả nhiên phu nhân gặp chuyện liên quan đến sinh tử.
Ông lại nói: "Nếu bây giờ phu nhân đuổi chúng tôi về Chân Định, phu nhân nghĩ ai sẽ chịu cưu mang những người không còn chỗ dựa như chúng tôi?"
Một câu đánh thức người trong mộng.
Khi nàng bảo Trần Khúc Thủy dẫn theo nhóm Đoạn Công Nghĩa vào kinh, thì vận mệnh của những người này đã buộc chặt với nàng.
Không phải muốn phủi sạch là có thể phủi sạch.
Nàng đã sai.
Ánh mắt Đậu Chiêu trở nên kiên định như núi.
Trần Khúc Thủy nở nụ cười.
Đậu Chiêu đứng dậy, nói: "Tiên sinh, chúng ta đến đình hóng gió ở hậu viện bàn chuyện đi."
Nơi đó tầm nhìn trống trải, tuy rằng mọi người đều có thể thấy nàng và Trần Khúc Thủy, nhưng ai lại gần bọn họ, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Trần Khúc Thủy gật đầu, theo Đậu Chiêu đến đình hóng gió.
Gió xuân se lạnh, Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy ở đình hóng gió một canh giờ rồi trở lại tiểu sảnh tiếp tục bàn chuyện.
"Nói như vậy, người nghi ngờ Liêu vương?" Sắc mặt Trần Khúc Thủy tái nhợt, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu cũng đầy khó hiểu.
Đậu Chiêu khẽ gật đầu.
Trần Khúc Thủy vuốt cằm, một lúc lâu vẫn không đáp lời.
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua khiến những chiếc lá xanh non khẽ rung nhè nhẹ chứa đầy ý xuân.
(*) Tây tịch: chỗ ngồi hướng về phía Tây, đối diện chủ nhà, chỉ những vị gia sư, thầy giáo thời xưa.
(*) Trình Anh: một gia nhân của nhà họ Triệu (thời Xuân Thu). Triệu gia gặp họa diệt tộc. Môn khách của Triệu gia là Công tôn Xử Cữu cùng với Trình Anh thương lượng việc bảo vệ huyết mạch của Triệu gia (Triệu Vũ), Đồ Ngạn Giả đem quân bao vây phủ để bắt ông. Trình Anh bí mật lẻn đưa Triệu Vũ ra ngoài. Đồ Ngạn Giả biết được đuổi theo. Trong lúc nguy cấp, Trình Anh đưa con trai mình (thế chỗ Triệu Vũ) đến cho Đồ Ngạn Giả, cũng dẫn Ngạn Giả về chỗ của công tôn Xử Cữu. Công tôn Xữ Cữu giả mắng nhiếc Trình Anh để Đồ Ngạn Giả không nghi ngờ. Sau Ngạn Giả gϊếŧ công tôn Xử Cữu và con của Trình Anh. Triệu Vũ thoát nạn, được Trình Anh dung dưỡng.
(Suýt nữa nhầm với nhân vật Trình Anh trong Thần Điêu Hiệp Nữ của Kim Dung^^)
Tố Lan khẽ cười, đáp: "Phu nhân nên mừng vì lão đại nhân rất thích Thế tử gia mới đúng."
"Đúng vậy!" Đậu Chiêu thở dài, "Ta không phải là nữ nhi tốt, may mà có Thế tử."
Tâm tình nàng lại phấn chấn, còn tự mình xuống bếp hướng dẫn bà tử làm bàn tiệc đưa ra ngoại viện.
Cùng Tống Mặc dong dài một phen, tâm trạng Đậu Thế Anh tốt lên rất nhiều, ngồi chơi ở Di Chí Đường cho đến lúc lên đèn mới hồi phủ. Đợi đến lúc cả nhà Triệu Tư rời kinh, ông đã không còn để tâm đến thái độ lạnh nhạt của Triệu Tư nữa.
Nếu đó là muội muội mình, e rằng mình cũng khó bỏ qua.
Trên đời này có ai đủ khả năng làm vừa lòng tất cả mọi người? Chỉ cần không thấy hổ thẹn với lương tâm bản thân là được!
Nghiên Đường nói rất đúng.
Chỉ cần không thẹn với lương tâm, người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào, đó là chuyện của họ.
Sau nhiều năm u uất, cuối cùng ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có thể tự tay chuẩn bị một phần quà lễ cho Triệu Tư, còn tự mình mang đến ngõ Ngọc Kiều, ngồi uống trà, nói chuyện vài câu với cữu mẫu rồi đứng dậy cáo từ.
Cữu mẫu đi thư phòng.
Thấy trượng phu đang luyện chữ kiềm chế cơn giận thì không khỏi thở dài, đành quay người đi đến chỗ Triệu Chương Như, xem nàng đã chuẩn bị hành lý đến đâu: "...... Đừng bỏ quên thứ gì."
Triệu Chương Như lại chẳng hề để ý, nói: "Đây là tòa nhà của Thọ Cô, cho dù có quên thứ gì, chắc chắn Thọ Cô sẽ giữ giúp chúng ta, muội ấy còn có điền trang ở Hồ Quảng, đến lúc đó phái người đưa đến Hồ Quảng là được."
Cữu mẫu rất tức giận.
May mà Tống Viêm bước vào đúng lúc, cười nói: "Nương, người đừng lo, con sẽ chú ý không quên đồ gì."
Mặt Triệu Chương Như đỏ bừng, nàng nhìn trượng phu cười cười.
Cữu mẫu không khỏi lắc đầu, trở về chính đường.
May có Tống Viêm.Từ nhỏ nó đã ăn cơm trăm nhà để lớn, cho nên rất cẩn thận, vừa hay bù đắp cho nữ nhi vô tâm tùy hứng của mình. Mà Chương Như hoạt bát rộng lượng cũng có thể bù đắp cho Tống Viêm nhạy cảm tinh tế. Mối hôn sự này đúng là vô cùng tốt.
※※※※※
Sau khi tiễn nhà cữu cữu rời kinh, Đậu Chiêu lập tức chuẩn bị hôn sự cho Tố Lan.
Nàng cũng cho Tố Lan của hồi môn tương tự Tố Tâm.
Trần Hạch vô cùng bất an, muốn Tố Lan từ chối: "Bởi vì tỷ phu ít tài sản, hơn nữa cũng làm việc cho phu nhân. Còn ta là nhũ huynh của Thế tử gia, đã có Thé tử gia nâng đỡ nên không cần phải như thế."
Tố Lan lắc đầu, phản bác: "Trưởng giả ban, không dám từ; chủ nhân ban đồ cũng giống vậy. Chàng và ta nên vui mừng mới đúng. Chỉ là về sau nhận đồ của người khác thì phải nhớ lại chủ nhân đã đối xử với chúng ta thế nào, phải biết mình nên làm việc cho ai, làm những việc gì nên làm. Đó chính là báo đáp chủ nhân."
Trần Hạch không ngờ một Tố Lan luôn tùy hứng lại có thể nói ra đạo lý lớn như vậy. Hắn không thể không nhìn nàng bằng con mắt khác, cũng không dám coi nàng là nữ tử không rành thế sự, từ đây càng thêm tôn trọng thê tử.
Trần mẫu thấy Trần Hạch thật lòng thích tức phụ, liền nghĩ đến Trần Đào đã mất, bà cảm thấy họa phúc trên đời vô thường, đối với Tố Lan cũng thêm một phần bao dung. Tố Lan sau khi gả qua vô cùng hạnh phúc, ngoài cả dự liệu ban đầu của Đậu Chiêu.
Chỉ là hiện tại nàng vẫn chưa biết.
Hai ngày trước khi Tố Lan xuất giá, Lữ Chính gia mang theo hai tiểu nha hoàn đến thượng viện đông phòng để hầu hạ trong viện của Tống Hàn, lại nghe nói Đậu Chiêu đang ở hậu viện xem nhóm vú già sửa sang hoa cỏ, nàng suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi thỉnh an Đậu Chiêu.
Bụng Đậu Chiêu đã hơi nặng, nàng đứng lâu sẽ cảm thấy mệt. Lúc Lữ Chính gia đến thỉnh an, Đậu Chiêu đang ngồi trên ghế mỹ nhân được lót đệm lông, nàng thuận tay lấy hai trái quýt ngọt Phúc Kiến trên đĩa sứ thưởng cho Lữ Chính gia: "Cầm về cho bọn nhỏ đi!"
Lữ Chính gia cúi đầu cảm tạ, thấp giọng thưa: "Nô tỳ nghe người bên Tê Hương Viện kể, Quốc công gia định đưa Xuyến Nhi của Tê Hương viện cho Nhị gia, nhưng Xuyến Nhi là người hầu hạ bên cạnh Quốc Công gia, sao có thể chuyển đến phòng Nhị gia được. Chuyện này còn xin ý kiến phu nhân ạ."
Người hầu hạ bên cạnh Tống Nghi Xuân?
Muốn dùng người của mình?
Nói thật, nàng đúng là chưa tìm hiểu kỹ
Đậu Chiêu chậm rãi nói: "Ta đã bảo rồi, chuyện trong phòng Nhị gia, Nhị gia tự quyết là được. Nếu là đây không phải ý của Nhị gia, ta chắc chắn sẽ ngăn cản."
Ngụ ý, nếu chỉ là ý của một mình Lữ Chính gia, cho dù Xuyến Nhi từng hầu hạ bên cạnh Tống Nghi Xuân, nàng cũng có thể mắt nhắm mắt mở.
Lữ Chính gia ngượng đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói: "Phu nhân có điều chưa biết, Xuyến Nhi kia giống như yêu tinh, nam nhân thấy nàng ta đều nhìn không chớp mắt. Nhị gia còn nhỏ tuổi, nếu biết Quốc Công gia đưa Xuyến Nhi tới phòng mình, làm sao có thể từ chối? Hơn nữa, Xuyến Nhi đắc tội với Bạch Chỉ cô nương trong phòng Quốc Công gia, bị Bạch Chỉ cô nương gài bẫy, chọc giận Quốc Công gia, vì vậy Quốc Công gia mới đưa Xuyến Nhi đến phòng Nhị gia. Nếu người như vậy vào phòng Nhị gia, không biết sẽ làm phòng Nhị gia loạn đến mức nào!"
Nàng quỳ gối trước mặt Đậu Chiêu, thưa: "Xin phu nhân thành toàn tâm ý này của nô tỳ."
Bạch Chỉ?
Nàng ta không phải là nhị đẳng nha hoàn trong phòng Tống Nghi Xuân à?
Lần trước mình tới Tê Hương viện hầu bệnh, chỉ thấy được hai đại nha hoàn là Lạc Nhạn và Trầm Ngư cùng mấy tiểu nha hoàn còn để chỏm tóc, lúc ấy nàng cũng cảm thấy kỳ quái, sao bên cạnh Tống Nghi Xuân chỉ có mấy nha hoàn thôi. Sau này xem lại danh sách người hầu trong phủ Anh Quốc Công mới biết phòng Tống Nghi Xuân có bốn đại nha hoàn, tám nhị đẳng nha hoàn, mười hai tam đẳng nha hoàn và một số nô tỳ khác, tổng cộng là 44 người.
Nàng còn chưa biết hết người trong Tê Hương viện, thật không ngờ chỉ vì một nhị đẳng nha hoàn tên Xuyến Chi mà có cơ hội tìm hiểu.
Đậu Chiêu nói: "Chuyện này, ta sẽ châm chước."
Lữ Chính gia thất vọng lui xuống.
Đậu Chiêu cao giọng gọi "Tố Tâm".
Cam Lộ tiến vào, cười đáp: "Sao phu nhân lại quên rồi —— Tố Tâm tỷ tỷ cùng Tố Quyên tỷ tỷ đang đi đưa trái cây cho thiếu gia."
Đậu Chiêu bật cười.
Hôm nay là ngày thứ ba thi hương, giống như hai ngày trước, nàng đều chuẩn bị giỏ trái cây tươi để Tố Tâm mang đến trường thi.
Bình thường có việc gì cũng đều quen miệng gọi Tố Tâm.
Chờ đến mùa hè Triệu Lương Bích hồi kinh, Tố Tâm sẽ về nhà, nàng cũng không còn tỳ nữ nào để tâm sự nữa.
Có lẽ nàng nên quen dần với việc nha hoàn tâm phúc từng người từng người phải rời đi thôi.
Đậu Chiêu chợt nhớ đến Trần Khúc Thủy.
Khó trách nam nhân đều thích dùng phụ tá.
Ngoại trừ kiến thức sâu rộng, thì còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là có thể đi cùng nhau lâu dài, dần dần cả thói quen lẫn suy nghĩ đều sẽ càng ngày càng ăn ý.
Nàng chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm bảo Cam Lộ mời Trần Khúc Thủy.
Trần Khúc Thủy ngồi xuống vị trí đối diện Đậu Chiêu, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Tố Tâm xuất giá, chắc chắn phu nhân cảm thấy không quen, không có người để bàn bạc cùng nên mới mời tôi đến?"
Đậu Chiêu nghe vậy mặt liền hơi hồng.
Trần Khúc Thủy lại nói: "Thực ra phu nhân không tìm tôi, tôi cũng sẽ tới tìm phu nhân." Thần sắc ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Đến nay tôi vẫn nhớ rõ lần đầu gặp phu nhân. Hôm đó, Biệt quán chủ sắp không qua khỏi, phu nhân mặc váy dài xếp ly màu trắng bình tĩnh bước vào, dung mạo đoan trang của người lập tức khiến cả căn phòng bừng sáng. Biệt quán chủ nhờ tôi cầu người thu nhận tỷ muội Biệt thị, người tỏ rõ không muốn nhưng vẫn cân nhắc được mất. Chính phong thái tự tin vì đã nắm chắc mọi việc trong tay này khiến phu nhân tựa như đá quý ở trong gạch ngói, chỉ một tia sáng cũng rực rỡ lóa mắt. Lúc ấy tôi liền nghĩ, vị tiểu cô nương này nhất định được ngàn vạn yêu thương tụ một thân thì mới có thể ngoan cường như vậy.
"Sau đó tôi biết được tình cảnh của
phu nhân, nhưng cũng chỉ có bội phục.
"Cho nên khi phu nhân mời tôi làm tây tịch*, tôi đã rất xúc động.
"Kiếp này tôi không bao giờ còn cơ hội làm phụ tá cho vị đại quan nào nữa, nhưng tôi lại có thể trợ lực giúp một tiểu cô nương đứng đầu cả gia tộc.
"Quả nhiên phu nhân không khiến tôi thất vọng.
"Nhìn nhận thời thế, tỉnh táo từ bỏ kế hoạch độc thân, cùng Thế tử gia trở thành một đôi phu thê ân ái.
"Nhưng bây giờ, khi người đã danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công, người lại bắt đầu do dự, chần chừ. Người dưỡng nhóm Đoạn sư phó như những hộ vệ bình thường, che chở tôi như che chở người gần đất xa trời. Đó hoàn toàn đi ngược lại với quyết định ban đầu.
"Nhưng tôi hiểu.
"Nếu người đã quyết tâm giúp Thế tử gia gỡ bỏ mâu thuẫn giữa hai phụ tử họ, thì người chắc chắn sẽ làm được.
"Tôi không biết trong đó có ẩn tình gì.
"Mà có ẩn tình gì đi nữa, tôi cũng chỉ muốn nói với phu nhân rằng, chúng tôi - những người từ Chân Định tới, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn cùng phu nhân. Nếu phu nhân có mệnh hệ gì, dù cho tôi muốn làm Trình Anh*, nhưng với quan hệ mật thiết giữa hai chúng ta, e rằng cũng không được."
Đậu Chiêu chấn động.
Thật sự sao?
Trong lòng Trần Khúc Thủy giống như nổi lên ngàn cơn sóng dữ.
Quả nhiên phu nhân gặp chuyện liên quan đến sinh tử.
Ông lại nói: "Nếu bây giờ phu nhân đuổi chúng tôi về Chân Định, phu nhân nghĩ ai sẽ chịu cưu mang những người không còn chỗ dựa như chúng tôi?"
Một câu đánh thức người trong mộng.
Khi nàng bảo Trần Khúc Thủy dẫn theo nhóm Đoạn Công Nghĩa vào kinh, thì vận mệnh của những người này đã buộc chặt với nàng.
Không phải muốn phủi sạch là có thể phủi sạch.
Nàng đã sai.
Ánh mắt Đậu Chiêu trở nên kiên định như núi.
Trần Khúc Thủy nở nụ cười.
Đậu Chiêu đứng dậy, nói: "Tiên sinh, chúng ta đến đình hóng gió ở hậu viện bàn chuyện đi."
Nơi đó tầm nhìn trống trải, tuy rằng mọi người đều có thể thấy nàng và Trần Khúc Thủy, nhưng ai lại gần bọn họ, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Trần Khúc Thủy gật đầu, theo Đậu Chiêu đến đình hóng gió.
Gió xuân se lạnh, Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy ở đình hóng gió một canh giờ rồi trở lại tiểu sảnh tiếp tục bàn chuyện.
"Nói như vậy, người nghi ngờ Liêu vương?" Sắc mặt Trần Khúc Thủy tái nhợt, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu cũng đầy khó hiểu.
Đậu Chiêu khẽ gật đầu.
Trần Khúc Thủy vuốt cằm, một lúc lâu vẫn không đáp lời.
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua khiến những chiếc lá xanh non khẽ rung nhè nhẹ chứa đầy ý xuân.
(*) Tây tịch: chỗ ngồi hướng về phía Tây, đối diện chủ nhà, chỉ những vị gia sư, thầy giáo thời xưa.
(*) Trình Anh: một gia nhân của nhà họ Triệu (thời Xuân Thu). Triệu gia gặp họa diệt tộc. Môn khách của Triệu gia là Công tôn Xử Cữu cùng với Trình Anh thương lượng việc bảo vệ huyết mạch của Triệu gia (Triệu Vũ), Đồ Ngạn Giả đem quân bao vây phủ để bắt ông. Trình Anh bí mật lẻn đưa Triệu Vũ ra ngoài. Đồ Ngạn Giả biết được đuổi theo. Trong lúc nguy cấp, Trình Anh đưa con trai mình (thế chỗ Triệu Vũ) đến cho Đồ Ngạn Giả, cũng dẫn Ngạn Giả về chỗ của công tôn Xử Cữu. Công tôn Xữ Cữu giả mắng nhiếc Trình Anh để Đồ Ngạn Giả không nghi ngờ. Sau Ngạn Giả gϊếŧ công tôn Xử Cữu và con của Trình Anh. Triệu Vũ thoát nạn, được Trình Anh dung dưỡng.
(Suýt nữa nhầm với nhân vật Trình Anh trong Thần Điêu Hiệp Nữ của Kim Dung^^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.