Chương 385: Bực Bội
Chi Chi
18/02/2022
Vương gia náo loạn một trận.
Cao thị, Bàng Ngọc Lâu và đám nha hoàn vội vàng ấn nhân trung, lau khăn lạnh để Vương thị tỉnh lại.
Nhưng vừa tỉnh lại, Vương thị liền nhắn nhở mọi người:
- Chuyện này không được nói cho cô nãi nãi!
Mọi người đương nhiên cung kính đáp "vâng" .
Vương thị vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại hai con dâu:
- Thật sự Minh thư nhi đã nói như vậy?
Cao thị và Bàng Ngọc Lâu khẽ gật đầu.
Vương Hứa thị khóc rống lên:
- Ta đã tạo nghiệp gì thế này! Ta vất vả khổ cực nuôi lớn một kẻ vong ân phụ nghĩa, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận. Trên đời này còn có loại con cái như thế ư? Mà sao Đậu gia không ngăn nó lại, để nó rẻ rúng mẹ ruột mình như thế? Chuyện gì ta cũng nghĩ cho Minh thư nhi, chuyện gì cũng xếp nó trên cháu trai cháu gái của ta là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn bù đắp cho Ánh Tuyết sao! Bằng không một người họ Đậu như nó dựa vào đâu vênh mặt hất hàm, diễu võ dương oai ở Vương gia chúng ta?"
Bà gọi Cao thị:
- Ngươi tự mình đi hỏi lại Minh thư nhi một câu, có phải nó quyết tâm không nhận Ánh Tuyết không? Nếu như nó không nhận Ánh Tuyết, thì cũng đừng hòng Vương gia chúng ta giúp nó nữa. Ta sẽ coi như trượng phu của Ánh Tuyết đã chết, con cái của Ánh Tuyết chết non. Nó và Vương gia không còn quan hệ gì nữa!"
Cao thị thực sự không muốn quay lại Ngụy gia, nhưng mẹ chồng đã dặn dò, nàng không thể không nghe theo, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Ngược lại, Bàng Ngọc Lâu thấy thiên hạ chưa đủ loạn, còn khuyên Vương Hứa thị:
- Nương, người bảo đại tẩu đến hỏi Minh thư nhi, chẳng phải là tự rước nhục vào thân sao? Mà bây giờ đại tẩu đến thì biết hỏi cái gì đây? Lúc Minh thư nhi nói câu đó, không chỉ có con, đại tẩu và cháu gái của đại tẩu đứng bên cạnh, mà còn có người của Đậu gia. Lúc ấy, Ngũ phu nhân xây xẩm mặt mày, hỏi nó mấy lần "Chẳng lẽ ngươi không nhớ mẫu thân ngươi mang nặng đẻ đau mười tháng trời mới sinh được ngươi", nhưng Minh thư nhi vẫn không có một chút hối hận hoặc do dự nào. Chúng con đâu dám lừa người, nếu người không tin có thể mời người Đậu gia đến, cần gì phải xấu mặt chạy đến phủ Tề Ninh hầu?
Vương Hứa thị ngây người, rất lâu sau mới chán nản dựa lên gối.
______
Giấy không gói được lửa, rất nhanh Vương Ánh Tuyết cũng biết.
Nàng nhìn chằm chằm Hồ ma ma, sắc mặt trắng bệch:
- Không thể nào, Minh thư nhi của ta không thể nói như vậy! Chắc chắn là Bàng thị nói xấu Minh thư nhi trước mặt mẫu thân. Ta phải đi hỏi rõ ràng!"
Vương Ánh Tuyết chạy về phía cửa.
Hồ ma ma giữ nàng lại, khuyên nhủ:
- Phu nhân của tôi ơi! Nhị cữu phu nhân lừa người, chẳng lẽ cả Đại cữu phu nhân cũng lừa người? Ngũ cô cô làm thế nhất định là kế tạm thời. Bây giờ người chỉ cần yên tâm chờ. Qua mấy ngày nữa, chuyện này lắng xuống, Ngũ cô cô sẽ đến thăm người mà.
Thật sao?
Vương Ánh Tuyết tự hỏi, nhưng trái tim vẫn đau như bị dao đâm.
Mà chuyện này cũng phức tạp hơn các nàng tưởng tượng rất nhiều. Không bao lâu, đã có tin đồn thổi Đậu Minh là con riêng, thậm chí còn lôi lại chuyện năm đó Vương Hữu Tỉnh thăng chức, Triệu Cốc Thu tự tử, của hồi môn của Đậu Chiêu móc nối lại với nhau.
Nhưng đằng sau những lời đồn đoán như này thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ ràng.
Đậu Chiêu không biết mình ngồi trong nhà cũng bị tại họa đến thăm.
Nàng và Trần Khúc Thủy đang nghiên cứu lai lịch các quản sự ngoại viện, trong đó có thế hệ ông bà của nhóm tiểu nha hoàn chữ "Phất".
- Đúng là không tra không biết, tra ra thì lại giật mình.
Đậu Chiêu không thể không cảm thán:
- Nhìn sơ qua những người này không có quan hệ gì, nhưng nếu tra từ phía đằng ngoại thì lại phát hiện bọn họ quanh đi quẩn lại đều là thân thích, tựa như bộ rễ của cây cổ thụ, gánh vác công việc cho phủ Anh Quốc Công. Nhưng tại sao Quốc Công gia lại dám xử lý những quản sự, gia đinh kia chứ?"
Trần Khúc Thủy há hốc miệng.
Nhìn lướt qua những cái tên, da đầu ông có chút tê dại:
- Tổ mẫu Phất Phong theo hầu hai đời Anh Quốc Công phu nhân, tận đến khi Lục thái phu nhân tạ thế, Tưởng phu nhân lên làm chủ, bà mới trở về bên cạnh con cháu để an dưỡng tuổi già. Tổ mẫu Phất Diệp cũng từng theo hầu Lục thái phu nhân với tổ mẫu Phất Phong. Còn nha đầu Phất Tuyết thì trong nhà nhiều anh chị em, nhìn qua tưởng không thể nuôi nổi phải đưa vào phủ, nhưng không ngờ, tổ phụ của nàng từng làm tùy tùng cho Lão Quốc Công gia, còn cứu Lão Quốc Công gia một mạng, bởi vì có tật ở chân không làm được việc nặng, nên mới dẫn theo con cháu đến điền trang sinh sống......
Đậu chiêu nghiêm túc nói:
- Đây đều là người Lục thái phu nhân và Lão Quốc Công gia trọng dụng? Vậy sau khi chỉ trì việc bếp núc, Tưởng phu nhân đã thay hết bằng người của mình, hay những người đó cũng bị Tống Nghi Xuân trừ khử rồi?"
Nghĩ đến mối quan hệ phức tạp này, hai người đều không hẹn mà cùng trầm mặc rất lâu.
Trần Khúc Thủy thở dài:
- Nếu muốn hỏi chuyện của Lão Quốc Công gia thì tìm bọn họ là đúng rồi, nhưng nếu muốn biết chuyện của Tưởng phu nhân thì e rằng bọn họ không giúp ích được gì.
Đậu Chiêu không khỏi mỉm cười, nói:
- Có nhân thì mới có quả, chưa chắc không thể tra ra chuyện Tưởng phu nhân từ phía Lão Quốc Công gia.
-Ồ!
Vẫn biết Đậu Chiêu luôn có kế sách chuẩn bị, bây giờ nghe nàng nói vậy Trần Khúc Thủy lập tức phấn trấn.
Đậu Chiêu nói tiếp:
- Đáng lẽ Anh Quốc Công không hiểu công việc thì cũng nên tìm nam tử tin cậy giúp Anh Quốc Công quản lý mới đúng. Tại sao mọi việc lớn nhỏ trong phủ Anh Quốc Công đều giao cho Tưởng phu nhân xử lý?
Hai mắt Trần Khúc Thủy sáng lên:
- Vì sao tôi không nghĩ ra cơ chứ?
Đậu chiêu khẽ cười.
Không phải Trần Khúc Thủy không nghĩ ra mà do ở cùng mình quá lâu, thường thấy mình quá mạnh mẽ, sớm đã không coi nữ nhân gánh vác công việc gia tộc là hiếm lạ, vì vậy ông mới không nghĩ đến vấn đề này.
Nàng nói:
- Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao sau khi Tưởng phu nhân qua đời, Anh Quốc Công lại thay đổi nhiều như vậy. Là bản tính trời sinh đã thế nhưng luôn ngụy trang trước mặt Tưởng phu nhân? Hay là có chuyện gì đả đích? Nếu là lý do trước thì tại sao ông ta phải e sợ Tưởng phu nhân, còn nếu là lý do sau thì rối cuộc ông ta đã trải qua chuyện gì?
Trần Khúc Thủy đáp:
- Tôi cảm thấy lý do trước có khả năng hơn. Lúc Tưởng phu nhân chủ trì bếp núc, Lão Quốc Công gia vẫn còn trên đời. Nếu Tưởng phu nhân chèn ép người khác, chắc chắn Lão Quốc Công sẽ không yên tâm giao việc trong phủ cho Tưởng phu nhân......
Đậu chiêu cười nói:
- Tiên sinh nghĩ xem, đã liên quan đến Lão Quốc Công gia thì chắc chắc ông bà của nhóm Phất Phong, Phất Diệp phải biết gì đó chứ.
Trần Khúc Thủy gật đầu.
Hai người bàn bạc việc đi gặp những người này.
Tống Mặc về đến nhà, câu nói đầu tiên đã hỏi "Phu nhân đâu?". Sau khi biết Đậu Chiêu bận rộn công việc trong phủ từ sáng tới trưa, rồi buổi chiều lại ngồi trong thư phòng bàn chuyện với Trần Khúc Thủy đến bây giờ vẫn chưa đi ra, cũng không ai tới tìm nàng, hắn vô thức thở nhẹ một hơi.
Ngụy Đình Du đúng là bùn nhão không trát được tường.
Lúc trước hắn chọn Đậu Minh, hủy hôn ước với Đậu Chiêu, bây giờ biết Đậu Minh là con riêng thì lại ghét bỏ.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Sau khi thành thân mới biết mỹ nhân vẽ trong lòng là xinh đẹp nhất, cho nên hối hận vì đã từ bỏ Đậu Chiêu? Hay là biết Đậu Chiêu có một nửa sản nghiệp Tây Đậu, thấy tiền thì lại mơ tưởng đến chuyện xưa năm đó?
Sao hắn không nghĩ xem bản thân rốt cuộc có năng lực vượt qua được tầng sóng này không!
Tống Mặc bực bội thay áo gấm màu xanh thường mặc ở nhà, trên mặt nhìn rõ vẻ không vui.
Cam Lộ sợ hãi, vội nói:
- Thế tử gia, nô tỳ đi mời phu nhân tới ngay ạ.
Chắc là tưởng hắn giận Đậu Chiêu bàn chuyện bí mật trong thư phòng cùng Trần Khúc Thủy.
- Không cần.
Tống Mặc nhíu mày, nói:
- Phu nhân đang bàn chuyện với Trần tiên sinh. Ngươi đừng đi quấy rầy.
Thật sự không cần ư?
Cam Lộ cung kính đáp "vâng", nhưng trong lòng vẫn do dự.
Tống Mặc phất tay bảo nàng lui xuống rồi ngồi trầm tư một mình trên kháng.
Cam Lộ quyết định vẫn nên báo với phu nhân một tiếng.
Nghe nói Tống Mặc đã trở về, đương nhiên Trần Khúc Thủy không tiện ở lại.
Ông theo Đậu Chiên đến gặp Tống Mặc rồi cáo từ.
Tống Mặc rất khách khí tiễn ông ra cổng chính.
Đậu Chiêu nghe Cam Lộ nói tâm trạng Tống Mặc không tốt, thấy Tống Mặc quay trở lại thì tươi cười ôm lấy tay hắn, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại đen như trời sắp mưa thế này.
Tống Mặc bật cười, nói:
- Nàng đừng nghe những nha hoàn đó nói linh tinh. Ta chỉ hơi mệt, không muốn nói chuyện thôi.
Vừa nói hắn vừa sờ bụng nàng, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay con có ngoan không?
Hết thời kỳ ba tháng đầu, Đậu Chiêu ăn được ngủ được, hơn nữa còn tăng cân.
- Con rất nghe lời!
- Cao Hưng gia được cữu mẫu dặn dò, mỗi ngày nhắc ta đi ba vòng trong sân. Bây giờ hậu viện nhà chúng ta có bao nhiêu cây cỏ ta đều biết rõ.
Tống Mặc bật cười, nói:
- Cao Hưng gia là việc rất tốt, xứng đáng được thưởng!
Đậu chiêu cũng cười theo, nàng hỏi hắn:
- Hôm nay chàng làm gì?
- Cũng không có chuyện gì để làm.
Tống Mặc nói:
- Cố Ngọc tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương. Ta, hắn và Cao Viễn Hoa, ba người đi uống trà chiều, sau đó, Đổng Kỳ tới mời chúng ta đến Túy Tiên lâu dùng bữa tối. Cao Viễn Hoa nghĩ kiểu gì cũng đụng mặt người quen ở Túy Tiên lâu cho nên không muốn đi. Đổng Kỳ tiếp tục đề nghị đến tiệm ăn Lý Ký gia ở ngõ Thiên Phật tự. Nhưng Cố Ngọc không đồng ý, nói đến Lý Ký gia thì chi bằng đến Vạn Xuân lâu ở ngoài thành phía cổng Triêu Dương, Cao Viễn Hoa lại cảm thấy quá xa. Mọi người bàn tới bàn lui cả buổi vẫn không quyết định. Kết quả, Hoàng Thượng truyền gọi Cao Viễn Hoa, Cố Ngọc thì lười nói chuyện với Đổng Kỳ, rồi cũng giải tán.
Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao Cố Ngọc không về cùng chàng?
Tống Mặc cười nói:
- Hắn ngồi xe ngựa của ta đến cổng chính rồi thì lại bị gia đinh trong nhà kéo đi, nói Tứ đệ hắn không ổn, Vân Dương bá bảo hắn về nhanh.
Cố Ngọc có ba đệ đệ cùng cha khác mẹ, tứ đệ kia năm nay mới ba tuổi, từ lúc ngã xuống đất thì đau ốm liên miên.
Đậu Chiêu hỏi:
- Có cần phái người đến thăm không?
- Ta đã phái người đi cùng rồi, nếu ổn thì sẽ báo."
Đậu chiêu lại hỏi về hôn sự của Cố Ngọc:
- Vẫn chưa quyết chọn ai sao?
Tống Mặc nói:
- Hôm nay Cố Ngọc tiến cung chính vì muốn thăm dò ý của Hoàng Hậu nương nương. Ai ngờ Hoàng Hậu nương nương lại nói "chỉ cần Cố Ngọc thích thì không quan trọng xuất thân thế nào". Lúc ở trên xe ngựa, Cố Ngọc cũng kể với ta chuyện này. Nghe giọng điệu của hắn, hình như Vân Dương bá định gán ghép hắn với thập nhất tiểu thư nhà Vĩnh Ân bá. Hắn không vừa lòng lắm.
Tống Mặc lắc đầu, lại nói:
- Vốn dĩ hắn muốn mượn thế của Hoàng Hậu nương nương, nhưng không ngờ Hoàng Hậu nương nương lại nói vậy.
Cao thị, Bàng Ngọc Lâu và đám nha hoàn vội vàng ấn nhân trung, lau khăn lạnh để Vương thị tỉnh lại.
Nhưng vừa tỉnh lại, Vương thị liền nhắn nhở mọi người:
- Chuyện này không được nói cho cô nãi nãi!
Mọi người đương nhiên cung kính đáp "vâng" .
Vương thị vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại hai con dâu:
- Thật sự Minh thư nhi đã nói như vậy?
Cao thị và Bàng Ngọc Lâu khẽ gật đầu.
Vương Hứa thị khóc rống lên:
- Ta đã tạo nghiệp gì thế này! Ta vất vả khổ cực nuôi lớn một kẻ vong ân phụ nghĩa, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận. Trên đời này còn có loại con cái như thế ư? Mà sao Đậu gia không ngăn nó lại, để nó rẻ rúng mẹ ruột mình như thế? Chuyện gì ta cũng nghĩ cho Minh thư nhi, chuyện gì cũng xếp nó trên cháu trai cháu gái của ta là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn bù đắp cho Ánh Tuyết sao! Bằng không một người họ Đậu như nó dựa vào đâu vênh mặt hất hàm, diễu võ dương oai ở Vương gia chúng ta?"
Bà gọi Cao thị:
- Ngươi tự mình đi hỏi lại Minh thư nhi một câu, có phải nó quyết tâm không nhận Ánh Tuyết không? Nếu như nó không nhận Ánh Tuyết, thì cũng đừng hòng Vương gia chúng ta giúp nó nữa. Ta sẽ coi như trượng phu của Ánh Tuyết đã chết, con cái của Ánh Tuyết chết non. Nó và Vương gia không còn quan hệ gì nữa!"
Cao thị thực sự không muốn quay lại Ngụy gia, nhưng mẹ chồng đã dặn dò, nàng không thể không nghe theo, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Ngược lại, Bàng Ngọc Lâu thấy thiên hạ chưa đủ loạn, còn khuyên Vương Hứa thị:
- Nương, người bảo đại tẩu đến hỏi Minh thư nhi, chẳng phải là tự rước nhục vào thân sao? Mà bây giờ đại tẩu đến thì biết hỏi cái gì đây? Lúc Minh thư nhi nói câu đó, không chỉ có con, đại tẩu và cháu gái của đại tẩu đứng bên cạnh, mà còn có người của Đậu gia. Lúc ấy, Ngũ phu nhân xây xẩm mặt mày, hỏi nó mấy lần "Chẳng lẽ ngươi không nhớ mẫu thân ngươi mang nặng đẻ đau mười tháng trời mới sinh được ngươi", nhưng Minh thư nhi vẫn không có một chút hối hận hoặc do dự nào. Chúng con đâu dám lừa người, nếu người không tin có thể mời người Đậu gia đến, cần gì phải xấu mặt chạy đến phủ Tề Ninh hầu?
Vương Hứa thị ngây người, rất lâu sau mới chán nản dựa lên gối.
______
Giấy không gói được lửa, rất nhanh Vương Ánh Tuyết cũng biết.
Nàng nhìn chằm chằm Hồ ma ma, sắc mặt trắng bệch:
- Không thể nào, Minh thư nhi của ta không thể nói như vậy! Chắc chắn là Bàng thị nói xấu Minh thư nhi trước mặt mẫu thân. Ta phải đi hỏi rõ ràng!"
Vương Ánh Tuyết chạy về phía cửa.
Hồ ma ma giữ nàng lại, khuyên nhủ:
- Phu nhân của tôi ơi! Nhị cữu phu nhân lừa người, chẳng lẽ cả Đại cữu phu nhân cũng lừa người? Ngũ cô cô làm thế nhất định là kế tạm thời. Bây giờ người chỉ cần yên tâm chờ. Qua mấy ngày nữa, chuyện này lắng xuống, Ngũ cô cô sẽ đến thăm người mà.
Thật sao?
Vương Ánh Tuyết tự hỏi, nhưng trái tim vẫn đau như bị dao đâm.
Mà chuyện này cũng phức tạp hơn các nàng tưởng tượng rất nhiều. Không bao lâu, đã có tin đồn thổi Đậu Minh là con riêng, thậm chí còn lôi lại chuyện năm đó Vương Hữu Tỉnh thăng chức, Triệu Cốc Thu tự tử, của hồi môn của Đậu Chiêu móc nối lại với nhau.
Nhưng đằng sau những lời đồn đoán như này thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ ràng.
Đậu Chiêu không biết mình ngồi trong nhà cũng bị tại họa đến thăm.
Nàng và Trần Khúc Thủy đang nghiên cứu lai lịch các quản sự ngoại viện, trong đó có thế hệ ông bà của nhóm tiểu nha hoàn chữ "Phất".
- Đúng là không tra không biết, tra ra thì lại giật mình.
Đậu Chiêu không thể không cảm thán:
- Nhìn sơ qua những người này không có quan hệ gì, nhưng nếu tra từ phía đằng ngoại thì lại phát hiện bọn họ quanh đi quẩn lại đều là thân thích, tựa như bộ rễ của cây cổ thụ, gánh vác công việc cho phủ Anh Quốc Công. Nhưng tại sao Quốc Công gia lại dám xử lý những quản sự, gia đinh kia chứ?"
Trần Khúc Thủy há hốc miệng.
Nhìn lướt qua những cái tên, da đầu ông có chút tê dại:
- Tổ mẫu Phất Phong theo hầu hai đời Anh Quốc Công phu nhân, tận đến khi Lục thái phu nhân tạ thế, Tưởng phu nhân lên làm chủ, bà mới trở về bên cạnh con cháu để an dưỡng tuổi già. Tổ mẫu Phất Diệp cũng từng theo hầu Lục thái phu nhân với tổ mẫu Phất Phong. Còn nha đầu Phất Tuyết thì trong nhà nhiều anh chị em, nhìn qua tưởng không thể nuôi nổi phải đưa vào phủ, nhưng không ngờ, tổ phụ của nàng từng làm tùy tùng cho Lão Quốc Công gia, còn cứu Lão Quốc Công gia một mạng, bởi vì có tật ở chân không làm được việc nặng, nên mới dẫn theo con cháu đến điền trang sinh sống......
Đậu chiêu nghiêm túc nói:
- Đây đều là người Lục thái phu nhân và Lão Quốc Công gia trọng dụng? Vậy sau khi chỉ trì việc bếp núc, Tưởng phu nhân đã thay hết bằng người của mình, hay những người đó cũng bị Tống Nghi Xuân trừ khử rồi?"
Nghĩ đến mối quan hệ phức tạp này, hai người đều không hẹn mà cùng trầm mặc rất lâu.
Trần Khúc Thủy thở dài:
- Nếu muốn hỏi chuyện của Lão Quốc Công gia thì tìm bọn họ là đúng rồi, nhưng nếu muốn biết chuyện của Tưởng phu nhân thì e rằng bọn họ không giúp ích được gì.
Đậu Chiêu không khỏi mỉm cười, nói:
- Có nhân thì mới có quả, chưa chắc không thể tra ra chuyện Tưởng phu nhân từ phía Lão Quốc Công gia.
-Ồ!
Vẫn biết Đậu Chiêu luôn có kế sách chuẩn bị, bây giờ nghe nàng nói vậy Trần Khúc Thủy lập tức phấn trấn.
Đậu Chiêu nói tiếp:
- Đáng lẽ Anh Quốc Công không hiểu công việc thì cũng nên tìm nam tử tin cậy giúp Anh Quốc Công quản lý mới đúng. Tại sao mọi việc lớn nhỏ trong phủ Anh Quốc Công đều giao cho Tưởng phu nhân xử lý?
Hai mắt Trần Khúc Thủy sáng lên:
- Vì sao tôi không nghĩ ra cơ chứ?
Đậu chiêu khẽ cười.
Không phải Trần Khúc Thủy không nghĩ ra mà do ở cùng mình quá lâu, thường thấy mình quá mạnh mẽ, sớm đã không coi nữ nhân gánh vác công việc gia tộc là hiếm lạ, vì vậy ông mới không nghĩ đến vấn đề này.
Nàng nói:
- Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao sau khi Tưởng phu nhân qua đời, Anh Quốc Công lại thay đổi nhiều như vậy. Là bản tính trời sinh đã thế nhưng luôn ngụy trang trước mặt Tưởng phu nhân? Hay là có chuyện gì đả đích? Nếu là lý do trước thì tại sao ông ta phải e sợ Tưởng phu nhân, còn nếu là lý do sau thì rối cuộc ông ta đã trải qua chuyện gì?
Trần Khúc Thủy đáp:
- Tôi cảm thấy lý do trước có khả năng hơn. Lúc Tưởng phu nhân chủ trì bếp núc, Lão Quốc Công gia vẫn còn trên đời. Nếu Tưởng phu nhân chèn ép người khác, chắc chắn Lão Quốc Công sẽ không yên tâm giao việc trong phủ cho Tưởng phu nhân......
Đậu chiêu cười nói:
- Tiên sinh nghĩ xem, đã liên quan đến Lão Quốc Công gia thì chắc chắc ông bà của nhóm Phất Phong, Phất Diệp phải biết gì đó chứ.
Trần Khúc Thủy gật đầu.
Hai người bàn bạc việc đi gặp những người này.
Tống Mặc về đến nhà, câu nói đầu tiên đã hỏi "Phu nhân đâu?". Sau khi biết Đậu Chiêu bận rộn công việc trong phủ từ sáng tới trưa, rồi buổi chiều lại ngồi trong thư phòng bàn chuyện với Trần Khúc Thủy đến bây giờ vẫn chưa đi ra, cũng không ai tới tìm nàng, hắn vô thức thở nhẹ một hơi.
Ngụy Đình Du đúng là bùn nhão không trát được tường.
Lúc trước hắn chọn Đậu Minh, hủy hôn ước với Đậu Chiêu, bây giờ biết Đậu Minh là con riêng thì lại ghét bỏ.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Sau khi thành thân mới biết mỹ nhân vẽ trong lòng là xinh đẹp nhất, cho nên hối hận vì đã từ bỏ Đậu Chiêu? Hay là biết Đậu Chiêu có một nửa sản nghiệp Tây Đậu, thấy tiền thì lại mơ tưởng đến chuyện xưa năm đó?
Sao hắn không nghĩ xem bản thân rốt cuộc có năng lực vượt qua được tầng sóng này không!
Tống Mặc bực bội thay áo gấm màu xanh thường mặc ở nhà, trên mặt nhìn rõ vẻ không vui.
Cam Lộ sợ hãi, vội nói:
- Thế tử gia, nô tỳ đi mời phu nhân tới ngay ạ.
Chắc là tưởng hắn giận Đậu Chiêu bàn chuyện bí mật trong thư phòng cùng Trần Khúc Thủy.
- Không cần.
Tống Mặc nhíu mày, nói:
- Phu nhân đang bàn chuyện với Trần tiên sinh. Ngươi đừng đi quấy rầy.
Thật sự không cần ư?
Cam Lộ cung kính đáp "vâng", nhưng trong lòng vẫn do dự.
Tống Mặc phất tay bảo nàng lui xuống rồi ngồi trầm tư một mình trên kháng.
Cam Lộ quyết định vẫn nên báo với phu nhân một tiếng.
Nghe nói Tống Mặc đã trở về, đương nhiên Trần Khúc Thủy không tiện ở lại.
Ông theo Đậu Chiên đến gặp Tống Mặc rồi cáo từ.
Tống Mặc rất khách khí tiễn ông ra cổng chính.
Đậu Chiêu nghe Cam Lộ nói tâm trạng Tống Mặc không tốt, thấy Tống Mặc quay trở lại thì tươi cười ôm lấy tay hắn, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại đen như trời sắp mưa thế này.
Tống Mặc bật cười, nói:
- Nàng đừng nghe những nha hoàn đó nói linh tinh. Ta chỉ hơi mệt, không muốn nói chuyện thôi.
Vừa nói hắn vừa sờ bụng nàng, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay con có ngoan không?
Hết thời kỳ ba tháng đầu, Đậu Chiêu ăn được ngủ được, hơn nữa còn tăng cân.
- Con rất nghe lời!
- Cao Hưng gia được cữu mẫu dặn dò, mỗi ngày nhắc ta đi ba vòng trong sân. Bây giờ hậu viện nhà chúng ta có bao nhiêu cây cỏ ta đều biết rõ.
Tống Mặc bật cười, nói:
- Cao Hưng gia là việc rất tốt, xứng đáng được thưởng!
Đậu chiêu cũng cười theo, nàng hỏi hắn:
- Hôm nay chàng làm gì?
- Cũng không có chuyện gì để làm.
Tống Mặc nói:
- Cố Ngọc tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương. Ta, hắn và Cao Viễn Hoa, ba người đi uống trà chiều, sau đó, Đổng Kỳ tới mời chúng ta đến Túy Tiên lâu dùng bữa tối. Cao Viễn Hoa nghĩ kiểu gì cũng đụng mặt người quen ở Túy Tiên lâu cho nên không muốn đi. Đổng Kỳ tiếp tục đề nghị đến tiệm ăn Lý Ký gia ở ngõ Thiên Phật tự. Nhưng Cố Ngọc không đồng ý, nói đến Lý Ký gia thì chi bằng đến Vạn Xuân lâu ở ngoài thành phía cổng Triêu Dương, Cao Viễn Hoa lại cảm thấy quá xa. Mọi người bàn tới bàn lui cả buổi vẫn không quyết định. Kết quả, Hoàng Thượng truyền gọi Cao Viễn Hoa, Cố Ngọc thì lười nói chuyện với Đổng Kỳ, rồi cũng giải tán.
Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao Cố Ngọc không về cùng chàng?
Tống Mặc cười nói:
- Hắn ngồi xe ngựa của ta đến cổng chính rồi thì lại bị gia đinh trong nhà kéo đi, nói Tứ đệ hắn không ổn, Vân Dương bá bảo hắn về nhanh.
Cố Ngọc có ba đệ đệ cùng cha khác mẹ, tứ đệ kia năm nay mới ba tuổi, từ lúc ngã xuống đất thì đau ốm liên miên.
Đậu Chiêu hỏi:
- Có cần phái người đến thăm không?
- Ta đã phái người đi cùng rồi, nếu ổn thì sẽ báo."
Đậu chiêu lại hỏi về hôn sự của Cố Ngọc:
- Vẫn chưa quyết chọn ai sao?
Tống Mặc nói:
- Hôm nay Cố Ngọc tiến cung chính vì muốn thăm dò ý của Hoàng Hậu nương nương. Ai ngờ Hoàng Hậu nương nương lại nói "chỉ cần Cố Ngọc thích thì không quan trọng xuất thân thế nào". Lúc ở trên xe ngựa, Cố Ngọc cũng kể với ta chuyện này. Nghe giọng điệu của hắn, hình như Vân Dương bá định gán ghép hắn với thập nhất tiểu thư nhà Vĩnh Ân bá. Hắn không vừa lòng lắm.
Tống Mặc lắc đầu, lại nói:
- Vốn dĩ hắn muốn mượn thế của Hoàng Hậu nương nương, nhưng không ngờ Hoàng Hậu nương nương lại nói vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.