Chương 387: Chỉ Trích
Chi Chi
18/02/2022
Mấy ngày nay, mọi người trong Binh mã tư Ngũ thành đều nhìn Ngụy Đình Du bằng ánh mắt tò mò.
Ngụy Đình Du chậm hiểu, tận đến lúc Khương Nghi chính thức lên đài hắn mới biết ngọn nguồn trong đó.
Hắn nhớ tới ánh mắt các đồng liêu nhìn mình thì không thể ngồi yên trong nha môn được nữa, lập tức trở về bảo với Đậu Minh:
- Hôm nào đó nàng dành chút thời gian đến phủ Anh Quốc Công gặp Thọ Cô đi. Tống Nghiên Đường vừa đề bạt một kẻ không có bất kỳ quan hệ hay thân thích nào lên làm Chỉ huy sứ Nam thành. Nàng hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì?
Bất luận thân thích hay giao tình, Tống Mặc nên đề bạt hắn mới đúng.
Chuyện Khương Nghi lần này khiến hắn giật mình nhận ra, từ sau khi thành thân hắn và Tống Mặc chưa từng đi uống rượu với nhau, chưa từng ngồi nói chuyện riêng bữa nào.
Đúng là mình quá sao nhãng chỗ Tống Mặc rồi.
Đậu Minh nghe Ngụy Đình Du nói vậy thì rất tức giận, nhưng nghĩ đến việc hai người vừa mới làm hòa nên đành nuốt cục tức này xuống bụng, chỉ là nụ cười trên mặt khó che dấu gượng gạo:
- Tên Thọ Cô là để cho chàng gọi à? Cẩn thận lỡ miệng trước mặt Tống Nghiên Đường rồi đến lúc đó sắc mặt ai cũng khó coi. Mà chàng cũng biết từ sau khi ta gả cho chàng, Đậu Chiêu luôn tỏ thái độ không tốt với ta. Ta đi gặp nàng ta, còn không bằng chàng đi gặp trực tiếp Tống Nghiên Đường. Không phải chàng hay kể hai người rất thân sao? Chàng bảo với hắn chuyện nhỏ này có khó gì?
Ngụy Đình Du hiểu vấn đề của mình.
Cho dù lúc Tống Mặc đối xử tốt nhất với hắn, giúp hắn việc buôn bán, tặng hắn ngựa quý, giới thiệu bằng hữu cho hắn, nhưng hắn càng biết nhiều về Tống Mặc thì càng sợ hơn. Thành ra, đứng trước Tống Mặc, hắn chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, sợ nói sai, sợ uống nhiều rượu, sợ bị Tống Mặc ghét. Vậy nên khi phủ Anh Quốc Công xảy ra biến cố, hắn muốn nhân cơ hội phủi sạch tất cả với Tống Mặc, rồi sau đó mới nói cho tỷ tỷ nghe những lời kia. Bây giờ Tống Mặc lạnh nhạt với hắn như này, hắn nào dám tìm đến nữa!
Nhưng hắn không tiện kể trước Đậu Minh nên đành phải miễn cưỡng đi mời Tống Mặc uống rượu.
Tống Mặc nghe nói Ngụy Đình Du đến nhà thì hốt hoảng trong lòng, dặn dò Trần Hạch:
- Truyền lời cho người dưới biết, sau này Tề Ninh hầu đến, mời hắn vào phòng khách ở ngoại viện uống trà là được, không cần tìm ta hoặc phu nhân. Hôm nay ta phải chép "Trần điều" cho Hoàng Thượng, ngươi đi hỏi xem Tề Ninh hầu đến vì việc gì? Nếu như không quan trọng thì giúp hắn làm. Nếu quan trọng thì bảo với hắn là ta đang bận, có thể nhắn lại với ngươi rồi ta sẽ suy nghĩ tiếp
Nói qua nói lại, chính là sẽ không gặp Tề Ninh hầu nữa, cũng không giúp hắn việc gì.
Trần Hạch nghĩ thần trong bụng.
Ngụy Đình Du kia đúng là không có đầu óc. Sao hắn còn dám bước chân vào Di Chí Đường?
Trần Hạch đi phòng khách.
Ngụy Đình Du muốn nhờ Tống Mặc giúp hắn thăng quan, nhưng chuyện này biết nói với một tên người hầu thế nào đây?
Hắn ngập ngừng một lúc lâu, ngay cả lời mình nói cũng không hiểu, cuối cùng thất vọng ra về.
Trần Hạch vội vàng làm theo dăn dò của Tống Mặc.
Ngụy Đình Du đi phủ Cảnh Quốc Công.
Ngụy Đình Trân nghe đệ đệ kể thì tức đến mức giậm chân ầm ầm.
- Chẳng lẽ đệ còn chưa nhận ra, bởi vì Đậu Minh nên Tống Nghiên Đường mới không muốn gặp đệ.
Nàng cau có nói:
- Ta đã sớm bảo với đệ rồi, Đậu Minh là tai ương, bảo đệ đừng lấy nàng ta nhưng đệ không nghe. Bây giờ thì hay rồi, trơ mắt nhìn cái ghế Chỉ huy sứ Nam thành rơi vào tay người khác! Nếu đệ không nghe ta, sau này còn nhiều thứ tốt đang đợi đệ chịu lắm......
Ngụy Đình Du phiền muốn chết, nói:
- Đây đều là chuyện lúc trước, tỷ nhắc đi nhắc lại làm gì? Chẳng lẽ đệ có thể bỏ Đậu Minh à?
Nói đến đây, hắn thấy sắc mặt tỷ tỷ đột nhiên thay đổi thì giật nảy mình, vội nói:
- Cho dù có bỏ được Đậu Minh, chẳng lẽ Tống Nghiên Đường sẽ đối xử với đệ như trước? Nói không chừng, lúc đó sẽ đắc tội Đậu gia và Vương gia. Thế càng phiền toái hơn!" Muốn đánh nhau tiêu tỷ tỷ ý niệm trong đầu.
Hắn muốn đánh tan suy nghĩ trong đầu của tỷ tỷ
Quả nhiên Ngụy Đình Trân nghe vậy thì buồn bã, im lặng một lát rồi bảo:
- Để ta hỏi tỷ phu của đệ xem có biện pháp gì không?
Ngụy Đình Du không muốn về nhà. Hắn ở lại chơi với cháu gái và đợi Trương Nguyên Minh về.
Trương Nguyên Minh cũng không nghĩ ra biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn ngoài nói:
- Hay là đi nhờ Đông Bình bá? Không phải ông ta là nhạc phụ của Uông Đại Hà sao? Cũng coi như là có quan hệ.
Ngụy Đình Du lại đi tìm Uông Thanh Hải.
Vì liên quan đến tiền đồ của Ngụy Đình Du, Uông Thanh Hải sẽ không từ chối. Hắn cùng Ngụy Đình Du đến phủ Đông Bình bá.
Đương nhiên không cần nghĩ cũng biết kết qua ra sao. Ngụy Đình Du quanh quẩn hơn nửa tháng vẫn không thu được gì. Ngược lại, còn kinh động đến Chỉ huy sứ Đông - Hách Đại Dũng.
Nhờ án hỏa hoạn phủ Anh Quốc Công nên hắn mới có cơ hội diện kiến Thế tử Anh Quốc Công rồi theo đó được hưởng ít vinh quang. Sau khi kết án, hắn thăng lên chức Thiêm sự Binh mã tư Ngũ thành, nhưng vì Đông Bình bá thường không quan tâm đến việc của Binh mã tư Ngũ thành mà hắn lại có chút mặt mũi trước Thế tử Anh Quốc Công nên Đông Bình bá đã giao mọi việc của Binh mã tư Ngũ thành cho hắn xử lý, bây giờ hắn nghiễm nhiên được coi như Chỉ huy sứ Binh mã tư Ngũ thành. Tuy đang tiền hô hậu ủng, uy phong lẫm liệt, nhưng hắn không thể đắc ý, phải vắt óc nghĩ cách làm sao tiến thêm một tầng quan hệ cùng Tống Mặc và Đông Bình bá. Nếu được họ nâng đỡ thì chắc chắn có thể ngồi vững trên cái ghế Chỉ huy sứ Binh mã tư Ngũ thành.
Hắn hỏi thuộc hạ bên cạnh:
- Dạo gần đây phủ Anh Quốc Công có chuyện gì đáng ăn mừng không?
Thuộc hạ kia suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cháu trai của phu nhân Thế tử Anh Quốc Công kim bảng đề danh, đỗ Tiến sĩ có được tính là chuyện đáng ăn mừng không ạ?
Hách Đại Dũng đập mạnh một quyền lên vai thuộc hạ, suýt chút nữa khiến người ta ngã nhào xuống đất:
- Đồ ngu này! Chuyện tốt như vậy mà không nói sớm! Những chuyện như này không đáng ăn mừng thì còn chuyện gì đáng ăn mừng nữa?
Rồi hắn lập tức chuẩn bị hai trăm lượng bạc làm quà đi biếu ngõ Hòe Thụ.
Nghe nói người quen của Tống Mặc lại đến, đại tổng quản ngõ Hòe Thụ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy quái dị.
Tứ cô gia kết bằng hữu kiểu gì vậy? Sao toàn những người không mời mà đến thế!
Hắn vội kêu quản sự đưa Hách Đại Dũng tới phòng khách uống trà.
Hác Đại Dũng đã nhìn thấy mấy người quen ở Binh mã tư Ngũ thành. Hắn tự nhiên chào hỏi bọn họ.
Đậu Thế Xu nghe người hầu báo lại thì không khỏi đau đầu, suy nghĩ một lát rồi dặn dò đại tổng quản:
- Ngươi đi báo cho Thế tử gia một tiếng. Người đến là khách, nhưng lại dù sao cũng phải báo rõ. Không đáp lễ cũng phải nói tiếng cảm ơn.
Đại Tổng Quản theo lệnh mà đi.
Tống Mặc đang cùng Đậu Thế Anh nghe một đám người Hàn Lâm viện khoác lác, thấy người hầu đến báo thì tươi cười giải thích vài câu với Đậu Thế Anh, rồi đi phòng khách.
Đậu Thế Anh lại kéo Tống Mặc lại, nói:
- Ta đi cùng con. Nếu bọn họ nể mặt con thì Đậu gia chúng ta cũng không thể quá lạnh nhạt được.
Tống Mặc gãi gãi mũi, đành theo phía sau Đậu Thế Anh đi gặp Hách Đại Dũng và những người khác.
Đều là người có mắt nhìn, nhóm Hách Đại Dũng thấy Tống Mặc cung kính đỡ nhạc phụ Đậu Thế Anh đến chiêu đãi bọn hắn thì đương nhiên biết mình đã vỗ trúng mông ngựa. Một người mở miệng ra liền nịnh nọt khiến Đậu Thế Anh chạy trối chết, trong lòng không thoải mái tìm Đậu Thế Xu phàn nàn:
- Huynh cứ giữ lấy quà biếu của bằng hữu Nghiên Đường, còn danh sách thì giao cho đệ. Đệ sẽ trả lại phần ân tình này.
Người ta đâu nịnh nọt ngươi. Người ta nịnh nọt Tống Nghiên Đường mà!
Ngươi đi trả ân tình càng không vui vẻ, ngược lại còn bị bọn họ nghênh đón vì có thể tăng thêm mối quan hệ với Tống Nghiên Đường.
Lời đã tới miệng nhưng nhìn bộ dạng không hiểu gì của Đậu Thế Anh, Đậu Thế Xu lại phải nhịn xuống.
Bây giờ hắn đã có con rể tốt lo liệu mọi chuyện, mình đâu cần bận tâm nữa!
- Được!
Ông sảng khoái dặn dò đại tổng quản lát nữa đưa danh sách quà biếu cho Đậu Thế Anh.
Đậu Thế Anh nói với Tống Mặc:
- Con yên tâm, ta sẽ trả lại chỗ quà biếu này cho.
Có lẽ vì Đậu Thế Anh cảm thấy ông đã có thể làm chủ cuộc sống của mình, vô tình hay cố ý lựa chọn việc dùng tiền tài để bù đắp khuyết điểm .
Tống Mặc mơ hồ hiểu được tâm trạng của Đậu Thế Anh. Hắn không chối từ, chiều theo ý ông:
- Hai ngày trước Thọ Cô cũng trách con nhận lễ linh tinh. Người thấy rồi đó, không phải con mời người ta đến, nhưng mà Đậu gia đang có chuyện vui, con không thể đuổi người ta đi được. Bây giờ có nhạc phụ lo liệu việc này thì không thể tốt hơn!
Đậu Thế Anh lại dặn dò hắn:
- Con không cần chấp nhặt Thọ Cô, nó đang có thai nên nóng giận vô cớ. Lúc mẫu thân nó mang thai thì đang là mùa đông khắc nghiệt, sắp đến ngày sinh mà vẫn nằng nặc đòi ăn lá hương xuân non. Ta biết đi đâu tìm lá hương xuân non cho nàng đây?
Bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây, sắc mặt ông có chút buồn bã.
Tống Mặc không dám khuyên Đậu Thế Anh không nên đắm chìm trong chuyện cũ, hắn vội nói:
- Nhạc phụ, Bá Ngạn sắp thi thứ cát sĩ. Hắn rất thân với nhà chúng ta. Người thấy chúng ta có nên tìm giúp hắn chỗ yên tĩnh để đọc sách không? Nếu hắn thi đỗ thứ cát sĩ thì sẽ phải ở lại kinh thành ba năm, đến lúc đó cũng cần người bên cạnh chăm sóc, có chỗ ở ổn định không phải càng tốt hơn!
Đậu Thế Anh rất thích Tống Mặc dùng từ "chúng ta".
Mặt ông tràn ngập ý cười, nói:
- Chúng ta đi hỏi ý kiến Bá Ngạn xem thế nào!
Tống Mặc túm lấy một nha hoàn hỏi Đậu Khải Tuấn đang ở đâu.
Nha hoàn đáp:
- Ngũ
thiếu gia vẫn đang bị các phu nhân giữ lại nói chuyện ạ!
Tống Mặc cười đùa với Đậu Thế Anh:
- Người nghĩ chúng ta có cần cứu hắn không?
Đậu Thế Anh cũng thích thú nói:
- Đương nhiên phải nghĩ cách kéo Bá Ngạn ra!
Sau đó ông nói với nha hoàn kia:
- Bằng hữu của ta tới chúc mừng, ngươi bảo Ngũ thiếu gia ra tiếp khách.
Nha hoàn khom gối hành lễ, bước nhanh đi nội viện.
Đậu Thế Anh và Tống Mặc quay sang nhìn nhau cười, tựa như đồng bọn cùng nghĩ ra trò vui gì đó.
Đậu Khải Tuấn đang nói chuyện với Đậu Chiêu ở dưới bóng cây thạch lựu trước chính viện.
- Mấy ngày nay bận rộn, cháu vẫn chưa nói cảm ơn Tứ cô phụ và Tứ cô cô về chuyện Khuông gia.
Hắn áy náy cười nhưng giữa hai mày vẫn thấy rõ sự vui mừng vì được ghi tên bảng vàng.
- Đợi qua một thời gian, cháu sẽ đến nhà mời Tứ cô phụ uống vài chung rượu.
Sau khi biết ai đứng sau chuyện Khuông gia, bọn họ cảm thấy đội tàu này như miếng thịt béo bở, người này không đến cắn thì người khác cũng không bỏ qua, cuối cùng quyết định bán giá thấp cho Uông Cách.
Khuông Trác Nhiên bảo hắn sẽ chăm chỉ ôn luyện để chuẩn bị thi tiến sĩ.
Đậu Chiêu thấy như vậy cũng tốt.
Thương gia không có quan lại bảo vệ trước sau cũng sẽ rơi vào vòng nô dịch.
Đợi cử nghiệp của Khuông Trác Nhiên thành công, Khuông gia cũng có thể hồi sinh.
Ngụy Đình Du chậm hiểu, tận đến lúc Khương Nghi chính thức lên đài hắn mới biết ngọn nguồn trong đó.
Hắn nhớ tới ánh mắt các đồng liêu nhìn mình thì không thể ngồi yên trong nha môn được nữa, lập tức trở về bảo với Đậu Minh:
- Hôm nào đó nàng dành chút thời gian đến phủ Anh Quốc Công gặp Thọ Cô đi. Tống Nghiên Đường vừa đề bạt một kẻ không có bất kỳ quan hệ hay thân thích nào lên làm Chỉ huy sứ Nam thành. Nàng hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì?
Bất luận thân thích hay giao tình, Tống Mặc nên đề bạt hắn mới đúng.
Chuyện Khương Nghi lần này khiến hắn giật mình nhận ra, từ sau khi thành thân hắn và Tống Mặc chưa từng đi uống rượu với nhau, chưa từng ngồi nói chuyện riêng bữa nào.
Đúng là mình quá sao nhãng chỗ Tống Mặc rồi.
Đậu Minh nghe Ngụy Đình Du nói vậy thì rất tức giận, nhưng nghĩ đến việc hai người vừa mới làm hòa nên đành nuốt cục tức này xuống bụng, chỉ là nụ cười trên mặt khó che dấu gượng gạo:
- Tên Thọ Cô là để cho chàng gọi à? Cẩn thận lỡ miệng trước mặt Tống Nghiên Đường rồi đến lúc đó sắc mặt ai cũng khó coi. Mà chàng cũng biết từ sau khi ta gả cho chàng, Đậu Chiêu luôn tỏ thái độ không tốt với ta. Ta đi gặp nàng ta, còn không bằng chàng đi gặp trực tiếp Tống Nghiên Đường. Không phải chàng hay kể hai người rất thân sao? Chàng bảo với hắn chuyện nhỏ này có khó gì?
Ngụy Đình Du hiểu vấn đề của mình.
Cho dù lúc Tống Mặc đối xử tốt nhất với hắn, giúp hắn việc buôn bán, tặng hắn ngựa quý, giới thiệu bằng hữu cho hắn, nhưng hắn càng biết nhiều về Tống Mặc thì càng sợ hơn. Thành ra, đứng trước Tống Mặc, hắn chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, sợ nói sai, sợ uống nhiều rượu, sợ bị Tống Mặc ghét. Vậy nên khi phủ Anh Quốc Công xảy ra biến cố, hắn muốn nhân cơ hội phủi sạch tất cả với Tống Mặc, rồi sau đó mới nói cho tỷ tỷ nghe những lời kia. Bây giờ Tống Mặc lạnh nhạt với hắn như này, hắn nào dám tìm đến nữa!
Nhưng hắn không tiện kể trước Đậu Minh nên đành phải miễn cưỡng đi mời Tống Mặc uống rượu.
Tống Mặc nghe nói Ngụy Đình Du đến nhà thì hốt hoảng trong lòng, dặn dò Trần Hạch:
- Truyền lời cho người dưới biết, sau này Tề Ninh hầu đến, mời hắn vào phòng khách ở ngoại viện uống trà là được, không cần tìm ta hoặc phu nhân. Hôm nay ta phải chép "Trần điều" cho Hoàng Thượng, ngươi đi hỏi xem Tề Ninh hầu đến vì việc gì? Nếu như không quan trọng thì giúp hắn làm. Nếu quan trọng thì bảo với hắn là ta đang bận, có thể nhắn lại với ngươi rồi ta sẽ suy nghĩ tiếp
Nói qua nói lại, chính là sẽ không gặp Tề Ninh hầu nữa, cũng không giúp hắn việc gì.
Trần Hạch nghĩ thần trong bụng.
Ngụy Đình Du kia đúng là không có đầu óc. Sao hắn còn dám bước chân vào Di Chí Đường?
Trần Hạch đi phòng khách.
Ngụy Đình Du muốn nhờ Tống Mặc giúp hắn thăng quan, nhưng chuyện này biết nói với một tên người hầu thế nào đây?
Hắn ngập ngừng một lúc lâu, ngay cả lời mình nói cũng không hiểu, cuối cùng thất vọng ra về.
Trần Hạch vội vàng làm theo dăn dò của Tống Mặc.
Ngụy Đình Du đi phủ Cảnh Quốc Công.
Ngụy Đình Trân nghe đệ đệ kể thì tức đến mức giậm chân ầm ầm.
- Chẳng lẽ đệ còn chưa nhận ra, bởi vì Đậu Minh nên Tống Nghiên Đường mới không muốn gặp đệ.
Nàng cau có nói:
- Ta đã sớm bảo với đệ rồi, Đậu Minh là tai ương, bảo đệ đừng lấy nàng ta nhưng đệ không nghe. Bây giờ thì hay rồi, trơ mắt nhìn cái ghế Chỉ huy sứ Nam thành rơi vào tay người khác! Nếu đệ không nghe ta, sau này còn nhiều thứ tốt đang đợi đệ chịu lắm......
Ngụy Đình Du phiền muốn chết, nói:
- Đây đều là chuyện lúc trước, tỷ nhắc đi nhắc lại làm gì? Chẳng lẽ đệ có thể bỏ Đậu Minh à?
Nói đến đây, hắn thấy sắc mặt tỷ tỷ đột nhiên thay đổi thì giật nảy mình, vội nói:
- Cho dù có bỏ được Đậu Minh, chẳng lẽ Tống Nghiên Đường sẽ đối xử với đệ như trước? Nói không chừng, lúc đó sẽ đắc tội Đậu gia và Vương gia. Thế càng phiền toái hơn!" Muốn đánh nhau tiêu tỷ tỷ ý niệm trong đầu.
Hắn muốn đánh tan suy nghĩ trong đầu của tỷ tỷ
Quả nhiên Ngụy Đình Trân nghe vậy thì buồn bã, im lặng một lát rồi bảo:
- Để ta hỏi tỷ phu của đệ xem có biện pháp gì không?
Ngụy Đình Du không muốn về nhà. Hắn ở lại chơi với cháu gái và đợi Trương Nguyên Minh về.
Trương Nguyên Minh cũng không nghĩ ra biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn ngoài nói:
- Hay là đi nhờ Đông Bình bá? Không phải ông ta là nhạc phụ của Uông Đại Hà sao? Cũng coi như là có quan hệ.
Ngụy Đình Du lại đi tìm Uông Thanh Hải.
Vì liên quan đến tiền đồ của Ngụy Đình Du, Uông Thanh Hải sẽ không từ chối. Hắn cùng Ngụy Đình Du đến phủ Đông Bình bá.
Đương nhiên không cần nghĩ cũng biết kết qua ra sao. Ngụy Đình Du quanh quẩn hơn nửa tháng vẫn không thu được gì. Ngược lại, còn kinh động đến Chỉ huy sứ Đông - Hách Đại Dũng.
Nhờ án hỏa hoạn phủ Anh Quốc Công nên hắn mới có cơ hội diện kiến Thế tử Anh Quốc Công rồi theo đó được hưởng ít vinh quang. Sau khi kết án, hắn thăng lên chức Thiêm sự Binh mã tư Ngũ thành, nhưng vì Đông Bình bá thường không quan tâm đến việc của Binh mã tư Ngũ thành mà hắn lại có chút mặt mũi trước Thế tử Anh Quốc Công nên Đông Bình bá đã giao mọi việc của Binh mã tư Ngũ thành cho hắn xử lý, bây giờ hắn nghiễm nhiên được coi như Chỉ huy sứ Binh mã tư Ngũ thành. Tuy đang tiền hô hậu ủng, uy phong lẫm liệt, nhưng hắn không thể đắc ý, phải vắt óc nghĩ cách làm sao tiến thêm một tầng quan hệ cùng Tống Mặc và Đông Bình bá. Nếu được họ nâng đỡ thì chắc chắn có thể ngồi vững trên cái ghế Chỉ huy sứ Binh mã tư Ngũ thành.
Hắn hỏi thuộc hạ bên cạnh:
- Dạo gần đây phủ Anh Quốc Công có chuyện gì đáng ăn mừng không?
Thuộc hạ kia suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cháu trai của phu nhân Thế tử Anh Quốc Công kim bảng đề danh, đỗ Tiến sĩ có được tính là chuyện đáng ăn mừng không ạ?
Hách Đại Dũng đập mạnh một quyền lên vai thuộc hạ, suýt chút nữa khiến người ta ngã nhào xuống đất:
- Đồ ngu này! Chuyện tốt như vậy mà không nói sớm! Những chuyện như này không đáng ăn mừng thì còn chuyện gì đáng ăn mừng nữa?
Rồi hắn lập tức chuẩn bị hai trăm lượng bạc làm quà đi biếu ngõ Hòe Thụ.
Nghe nói người quen của Tống Mặc lại đến, đại tổng quản ngõ Hòe Thụ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy quái dị.
Tứ cô gia kết bằng hữu kiểu gì vậy? Sao toàn những người không mời mà đến thế!
Hắn vội kêu quản sự đưa Hách Đại Dũng tới phòng khách uống trà.
Hác Đại Dũng đã nhìn thấy mấy người quen ở Binh mã tư Ngũ thành. Hắn tự nhiên chào hỏi bọn họ.
Đậu Thế Xu nghe người hầu báo lại thì không khỏi đau đầu, suy nghĩ một lát rồi dặn dò đại tổng quản:
- Ngươi đi báo cho Thế tử gia một tiếng. Người đến là khách, nhưng lại dù sao cũng phải báo rõ. Không đáp lễ cũng phải nói tiếng cảm ơn.
Đại Tổng Quản theo lệnh mà đi.
Tống Mặc đang cùng Đậu Thế Anh nghe một đám người Hàn Lâm viện khoác lác, thấy người hầu đến báo thì tươi cười giải thích vài câu với Đậu Thế Anh, rồi đi phòng khách.
Đậu Thế Anh lại kéo Tống Mặc lại, nói:
- Ta đi cùng con. Nếu bọn họ nể mặt con thì Đậu gia chúng ta cũng không thể quá lạnh nhạt được.
Tống Mặc gãi gãi mũi, đành theo phía sau Đậu Thế Anh đi gặp Hách Đại Dũng và những người khác.
Đều là người có mắt nhìn, nhóm Hách Đại Dũng thấy Tống Mặc cung kính đỡ nhạc phụ Đậu Thế Anh đến chiêu đãi bọn hắn thì đương nhiên biết mình đã vỗ trúng mông ngựa. Một người mở miệng ra liền nịnh nọt khiến Đậu Thế Anh chạy trối chết, trong lòng không thoải mái tìm Đậu Thế Xu phàn nàn:
- Huynh cứ giữ lấy quà biếu của bằng hữu Nghiên Đường, còn danh sách thì giao cho đệ. Đệ sẽ trả lại phần ân tình này.
Người ta đâu nịnh nọt ngươi. Người ta nịnh nọt Tống Nghiên Đường mà!
Ngươi đi trả ân tình càng không vui vẻ, ngược lại còn bị bọn họ nghênh đón vì có thể tăng thêm mối quan hệ với Tống Nghiên Đường.
Lời đã tới miệng nhưng nhìn bộ dạng không hiểu gì của Đậu Thế Anh, Đậu Thế Xu lại phải nhịn xuống.
Bây giờ hắn đã có con rể tốt lo liệu mọi chuyện, mình đâu cần bận tâm nữa!
- Được!
Ông sảng khoái dặn dò đại tổng quản lát nữa đưa danh sách quà biếu cho Đậu Thế Anh.
Đậu Thế Anh nói với Tống Mặc:
- Con yên tâm, ta sẽ trả lại chỗ quà biếu này cho.
Có lẽ vì Đậu Thế Anh cảm thấy ông đã có thể làm chủ cuộc sống của mình, vô tình hay cố ý lựa chọn việc dùng tiền tài để bù đắp khuyết điểm .
Tống Mặc mơ hồ hiểu được tâm trạng của Đậu Thế Anh. Hắn không chối từ, chiều theo ý ông:
- Hai ngày trước Thọ Cô cũng trách con nhận lễ linh tinh. Người thấy rồi đó, không phải con mời người ta đến, nhưng mà Đậu gia đang có chuyện vui, con không thể đuổi người ta đi được. Bây giờ có nhạc phụ lo liệu việc này thì không thể tốt hơn!
Đậu Thế Anh lại dặn dò hắn:
- Con không cần chấp nhặt Thọ Cô, nó đang có thai nên nóng giận vô cớ. Lúc mẫu thân nó mang thai thì đang là mùa đông khắc nghiệt, sắp đến ngày sinh mà vẫn nằng nặc đòi ăn lá hương xuân non. Ta biết đi đâu tìm lá hương xuân non cho nàng đây?
Bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây, sắc mặt ông có chút buồn bã.
Tống Mặc không dám khuyên Đậu Thế Anh không nên đắm chìm trong chuyện cũ, hắn vội nói:
- Nhạc phụ, Bá Ngạn sắp thi thứ cát sĩ. Hắn rất thân với nhà chúng ta. Người thấy chúng ta có nên tìm giúp hắn chỗ yên tĩnh để đọc sách không? Nếu hắn thi đỗ thứ cát sĩ thì sẽ phải ở lại kinh thành ba năm, đến lúc đó cũng cần người bên cạnh chăm sóc, có chỗ ở ổn định không phải càng tốt hơn!
Đậu Thế Anh rất thích Tống Mặc dùng từ "chúng ta".
Mặt ông tràn ngập ý cười, nói:
- Chúng ta đi hỏi ý kiến Bá Ngạn xem thế nào!
Tống Mặc túm lấy một nha hoàn hỏi Đậu Khải Tuấn đang ở đâu.
Nha hoàn đáp:
- Ngũ
thiếu gia vẫn đang bị các phu nhân giữ lại nói chuyện ạ!
Tống Mặc cười đùa với Đậu Thế Anh:
- Người nghĩ chúng ta có cần cứu hắn không?
Đậu Thế Anh cũng thích thú nói:
- Đương nhiên phải nghĩ cách kéo Bá Ngạn ra!
Sau đó ông nói với nha hoàn kia:
- Bằng hữu của ta tới chúc mừng, ngươi bảo Ngũ thiếu gia ra tiếp khách.
Nha hoàn khom gối hành lễ, bước nhanh đi nội viện.
Đậu Thế Anh và Tống Mặc quay sang nhìn nhau cười, tựa như đồng bọn cùng nghĩ ra trò vui gì đó.
Đậu Khải Tuấn đang nói chuyện với Đậu Chiêu ở dưới bóng cây thạch lựu trước chính viện.
- Mấy ngày nay bận rộn, cháu vẫn chưa nói cảm ơn Tứ cô phụ và Tứ cô cô về chuyện Khuông gia.
Hắn áy náy cười nhưng giữa hai mày vẫn thấy rõ sự vui mừng vì được ghi tên bảng vàng.
- Đợi qua một thời gian, cháu sẽ đến nhà mời Tứ cô phụ uống vài chung rượu.
Sau khi biết ai đứng sau chuyện Khuông gia, bọn họ cảm thấy đội tàu này như miếng thịt béo bở, người này không đến cắn thì người khác cũng không bỏ qua, cuối cùng quyết định bán giá thấp cho Uông Cách.
Khuông Trác Nhiên bảo hắn sẽ chăm chỉ ôn luyện để chuẩn bị thi tiến sĩ.
Đậu Chiêu thấy như vậy cũng tốt.
Thương gia không có quan lại bảo vệ trước sau cũng sẽ rơi vào vòng nô dịch.
Đợi cử nghiệp của Khuông Trác Nhiên thành công, Khuông gia cũng có thể hồi sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.