Chương 405: Năm đó
Chi Chi
18/02/2022
Trần Gia không biết nói gì hơn.
Chuyện gì cũng thích đổ lỗi cho người khác bảo sao tên Lê Lượng này mãi chỉ là kẻ vô tích sự.
Hắn im lặng nhìn Lê Lượng.
Còn Tống Mặc đã chẳng buồn hỏi tới chuyện trong nhà y:
- Di Quý là con của ai?
Lê Lượng nghe vậy lập tức ngẩng đầu, trừng mắt không tin nhìn Tống Mặc:
- Đương nhiên là con nhà Tống gia các người!
Rồi y chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
- Chắc là tên hèn hạ vô sỉ Tống Nghi Xuân kia bảo Điệu Nương chết rồi đúng không? Năm đó, Lão Quốc Công dẫn người tới ép Điệu Nương uống thuốc phá thai. Điệu Nương chảy quá
nhiều máu nên đã ngất đi. Nhưng ông trời có mắt, Lão Quốc Công chỉ dẫn theo mấy nam nhân thô thiển. Đám người đó biết Điệu Nương từng hầu hạ tên súc sinh Tống Nghi Xuân thì không dám nhìn nhiều, chưa kiểm tra hơi thở đã lui ra ngoài. Mẫu thân tôi không ăn không ngủ chăm sóc Điệu Nương hơn nửa tháng, nhân sâm, tổ yến đều không tiếc tiền chữa trị cho nó, cuối cùng mới bảo vệ được một mạng. Chúng tôi sợ các người lại tìm đến nên lập tức bán nhà tổ và nói dối rằng muội muội tôi chết vì bạo bệnh. Hơn nữa, có một đạo sĩ nói dương khí ở kinh thành quá nặng sẽ khiến Điệu Nương nhanh mất mạng. Thế nên chúng tôi quyết định chuyển đến điền trang Bình Uyên của người thân ở tạm. Điều dưỡng thêm hai năm, Điệu Nương mới có thể xuống đất.
- Ai ngờ Tống Nghi Xuân lại tìm tới.
- Tội nghiệp cho muội muội tôi! Nó vẫn si tình với Tống Nghi Xuân, vẫn đi theo hắn.
Y vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
- Tống Nghi Xuân là loại lòng lang dạ sói.
- Sau khi trả muội muội tôi về thì mất tích luôn.
- Muội muội tôi lại mang thai.
- Đại phu nói lần trước nó bị sẩy thai, lần này không thể bỏ phải giữ cái thai ấy.
- Tôi bí mật đi tìm Tống Nghi Xuân.
- Đầu tiên hắn trốn tránh không gặp, sau đó lại hỏi tôi muốn bao nhiêu bạc.
- Suýt chút nữa tôi đã cho hắn một cái tát vì quá tức giận. Sau khi về nhà, tôi dẫn muội muội và mẫu thân đến phố Thị Tử ở ngoại thành, tránh cho lúc muội muội tôi sinh không tìm thấy bà đỡ.
- Ai ngờ lúc thai được bảy tháng, Tống Nghi Xuân lại tìm tới, bảo ông nội ngài đang bị bệnh, Điệu Nương mang trong mình giọt máu của Tống gia, ông nội ngài chắc chắn sẽ không ngang ngược như trước đây nữa. Hắn thuyết phục Điệu Nương trở về cùng hắn, nói không chừng ông nội ngài sẽ cho Điệu Nương vào cửa vì cái thai.
- Tôi thấy tốt nhất nên đợi Điệu Nương sinh xong. Là con trai, nhất định Tống gia sẽ nhận Điệu Nương và đứa bé. Là con gái, Tống gia cần con gái để làm gì?
- Nhưng mẫu thân và Điệu Nương nghĩ rằng đây là cơ hội tốt. Mặc kệ lời khuyên của tôi, Điệu Nương vẫn theo Tống Nghi Xuân đến phủ Anh Quốc Công. Trong cơn tức giận, tôi đã đến nhà cữu cữu .
- Mấy ngày sau, mẫu thân phái người báo tin Tống gia không những không nhận Điệu Nương và đứa trẻ mà Điệu Nương còn bị ép uống thuốc khiến đứa trẻ sinh non. Tính mạng Điệu Nương như ngàn cân treo sợi tóc.
- Tôi chạy cả ngày lần đêm tới kinh thành, dọc đường gặp mẫu thân và Điệu Nương.
- Điệu Nương đang thoi thóp thở còn con bé lại rất khỏe mạnh. Tuy mới sinh nhưng cuống rốn vẫn còn chưa đứt, da thịt cũng mềm mại trắng nõn, không hề nhăn nhúm giống những đứa trẻ khác.
- Tôi vừa thấy đã thương.
- Vậy nên lúc mẫu thân định cho con bé đi, tôi nhất quyết ngăn cản và đặt cho cái tên "Di Quý".
- Hy vọng con bé có thể trở về Tống gia, có thể thuận buồm xuôi gió gả vào một gia đình tốt.
- Điệu Nương bệnh nên không có sữa. Mỗi ngày tôi đều nấu cháo bón Di Quý ăn.
- Điệu Nương hận Tống Nghi Xuân nên không muốn nhìn thấy Di Quý. Tôi phải dùng tiền ăn học của mình thuê vú nuôi chăm sóc.
- Sau khi thành thân, Di Quý thường quấn lấy theo vợ của tôi.
- Tôi coi con bé như con gái ruột. Con gái tôi có cái gì, con bé cũng có cái đó. Con gái tôi không có thì cũng phải lo cho con bé trước.
- Tôi chăm sóc con bé như bảo bối suốt mười mấy năm, ai ngờ lại hại nó ở thời điểm mấu chốt......
Lê Lượng dùng bên tay lành bưng mặt khóc.
Trần Gia thở dài trong bụng.
Hắn tin những điều Lê Lượng nó.
Bởi vì Di Quý đã vội vàng theo hắn khi nghe nói hắn quen Lê Lượng và vừa nãy cũng không do dự quỳ xuống xin cho y.
Nhưng như vậy thì sao?
Nếu Di Quý đúng là con của Tưởng phu nhân, cho dù Lê Lượng xả thân cắt thịt nuôi Di Quý, Tống Mặc vẫn sẽ không bỏ qua cho y. Tốt nhất y nên tìm cách nhờ Di Quý xin Tống Mặc giúp mình đi.
Không!
Bây giờ Tống Mặc đang hận chết Lê gia. Nếu Di Quý xin cho Lê gia, có lẽ Tống Mặc càng hận nhiều hơn.
Vừa rồi hắn phát hiện mỗi khi Tống Mặc không thoải mái đều sẽ nắm tay Đậu phu nhân, chắc chắn Đậu phu nhân có vị trí rất cao trong lòng Tống Mặc.
Nhờ Di Quý và hắn xin Tống Mặc thì chi bằng nhờ Đậu phu nhân.
Hơn nữa Đậu phu nhân là người ngoài cuộc nên trong chuyện này phu nhân sẽ tỉnh táo hơn Tống Mặc rất nhiều.
Vấn đề là trong phòng chỉ có hắn, Lê Lượng và Tống Mặc. Làm cách nào đưa tin cho Đậu phu nhân đây?
Trần Gia đang đau đầu suy nghĩ thì nghe thấy Tống Mặc gọi hắn:
- Ngươi bảo Hạ Liễn mang Lê Điệu Nương tới đây!
Trần Gia vội vàng ra ngoài truyền lời và không quên ra hiệu với Đoạn Công Nghĩa.
Đoạn Công Nghĩa hiểu ý gật gật đầu.
Trần Gia thở phào nhẹ nhõm rồi nghe thấy tiếng "bịch" từ trong phòng truyền ra.
Vừa vén rèm đi vào, hắn lập tức thấy Tống Mặc đang đứng trước mặt Lê Lượng. Y bị đã ngã lăn trên đất, bởi vì nửa người không thể cử động nên chỉ có thể quằn quại trên đất giống như con tôm đang chờ chết.
Sao lại chọc giận Tống Mặc rồi?
Thế tử Anh Quốc Công nổi tiếng trầm tĩnh khó đoán nhưng hôm nay có bao nhiêu tức giận và hung ác đều hiện rõ trên mặt.
Trần Gia nhủ thầm trong bụng, định cúi người đỡ Lê Lượng thì Tống Mặc đã dẫm nát ngón cái của Lê Lượng. Hắn hỏi Trần Gia:
- Ta nghe nói nếu ngón cái bị phế thì suốt đời không thể cầm bút. Có đúng không?
Lê Lượng càng sợ hơn. Y gào to:
- Ngươi muốn làm gì? Trong mắt ngươi có còn vương pháp không?
Tống Mặc nhếch môi cười. Nụ cười như gió xuân tháng ba, trong trẻo và ấm áp nhưng giọng nói càng trầm hơn. Hắn hỏi Lê Lượng:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Nếu là Tống Hàn thì sẽ khác gì?
Lê Lượng và Trần Gia đều ngẩn người.
Tống Mặc nghiền mũi chân xuống.
Lập tức Lê Lượng hét thảm một tiếng.
Trần Gia không nhìn cũng biết ngón cái này phế rồi.
Tống Mặc bình tĩnh đá ngón trỏ của Lê Lượng, tiếp tục hỏi:
- Nếu là Tống Hàn thì sẽ khác gì?
Trán Lê Lượng lấm tấm mồ hôi vì đau.
Tống Mặc giẫm xuống.
Bên tai Trần Gia lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lê Lượng.
Hắn không nhịn được mắng thầm Lê Lượng trong bụng.
Tên Lê Lượng này đúng là ngu mà. Cứ thế này y sẽ bỏ mạng ở đây mất.
Trần Gia vội ngồi xổm xuống khuyên:
- Chuyện đã đến nước này còn có gì không thể nói? Coi như ngươi không nói thì Thế tử gia cũng có thế hỏi muội muội ngươi, hỏi nhị gia, thậm chí còn hỏi Quốc Công gia. Ngươi không vì mình thì phải vì vợ con ở nhà chứ. Nếu ngươi chết ở đây......
Thế nhưng hắn đã quên mất vì sao Tống Mặc sớm không giẫm muộn không giẫm lại đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi mới bắt đầu dạy dỗ Lê Lượng.
Trong mắt Lê Lượng, những người này ai cũng đáng sợ. Nhìn chung chỉ có Trần Gia là dễ nói chuyện hơn cả, mỗi lần gặp nạn đều là hắn nói đỡ. Bây giờ nghe Trần Gia bảo, y bắt đầu thấy do dự.
Trần Gia vội nói:
- Ngươi cũng nghe rồi đấy. Thế tử gia đã phái hộ vệ đắc lực nhất đi bắt muội muội ngươi. Ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn lệnh muội chịu khổ ư? Thế tử gia không có ý gì khác, chỉ muốn biết rõ chuyện của Di Quý cô nương. Ngươi nuôi Di Quý cô nương từ bé, chẳng lẽ không muốn nàng ấy nhận tổ quy tông, có được cuộc sống tốt về sau?
Lê Lượng chán nản cúi đầu.
Y rên đau hai tiếng rồi lẩm bẩm:
- Muội muội tôi...... từ nhỏ đã không an phận...... Bị Anh Quốc Công vứt bỏ, đáng lẽ nó sẽ không dễ dàng nhận thua như thế. Nhưng mấy năm nay nó vẫn ngoan ngoãn sống cùng tôi...... Nó cũng không để bụng chuyện Di Quý nữa. Lúc Di Quý còn nhỏ, hơi một tí là nó lại cầm chổi lông gà đánh con bé gần chết. Con bé vừa khóc xin tha vừa hô to "mẫu thân" nhưng nó vẫn không ngừng tay. Ngay cả người luôn muốn cho con bé đi là mẹ tôi cũng không vừa mắt, bấy giờ mới đồng ý giao cho vợ tôi chăm sóc......
Trần Gia sợ tái mặt, vội liếc sang Tống Mặc.
Tống Mặc yên lặng đứng đó giống như đang nghe người khác lại câu chuyện ngày xưa.
Tim Trần Gia đập loạn. Hắn không ngừng mắng Lê Lượng trong bụng.
Ngươi muốn nói thì cũng phải biết lựa lời chứ. Có phải ngươi chê mình sống lâu?
Hắn ước gì có thế chạy đến che cái miệng gây họa của Lê Lượng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lê Lượng vẫn không hề phát giác. Y tiếp tục kể:
- Vợ tôi bảo chưa từng gặp người mẹ nào nhẫn tâm như nó, còn nói tuy Di Quý sinh non nhưng may có sức khỏe tốt không thì đã sớm mất mạng rồi...... Lúc ấy tôi bắt đầu thấy kỳ quái, nếu Tống Gia biết con cháu lưu lạc bên ngoài vì sao đột nhiên đến đón muội muội tôi đi, rồi sau đó lại bỏ cả mẹ lẫn con. Coi như ghét muôi muội tôi, không quan tâm muội muội tôi thì tại sao ngay cả đứa bé cũng không cần? Chẳng lẽ đứa con muội muội tôi sinh đang ở Tống gia, còn Di Quý được muội muôi tôi ôm về trong lúc nó đang đau khổ mất con?
- Ta hỏi một hồi thì nó bảo tôi nghĩ lung tung.
- Mấy ngày sau, nó đối xử với Di Quý đã tốt hơn nhiều.
- Tôi cũng nghĩ có lẽ mình đa tâm. Chỉ đơn giản là nó không thích con bé mà thôi.
- Năm năm trước tôi bị cảm lạnh, uống thuốc hơn nửa năm vẫn chưa đỡ. Lúc ấy trong nhà lại hết gạo. Mẹ và vợ tôi tính bán hơn mười mẫu đất tổ đi, ai ngờ muội muội tôi cầm ra mấy tấm ngân phiếu, bảo là tiền dành dụm của nó.
- Đương nhiên tôi biết trong nhà có bao nhiêu tiền.
- Hồi trước vì chăm sóc cho nó, tiền của mẫu thân đã không còn một đồng. Về sau nó bị Tống gia trả về, ngoại trừ bộ y phục trên người thì chỉ có ngân phiếu hai trăm lượng nhét trong tã lót của Di Quý. Mấy năm nay trong nhà khó khăn, một năm tôi cho nó năm, sáu lượng bạc tiền mua son phấn. Còn tiền may xiêm y, tiền ăn vặt, hai trăm lượng đó làm sao đủ?
- Tôi hỏi nó lấy bạc ở đây thì nó cắn răng nói là của Tống gia.
- Về sau tôi phát hiện nó tiêu xài còn nhiều hơn số tiền tôi kiếm được, hơn nữa càng ngày càng phung phí, muốn mua thì mua, không hề sợ thiếu tiền.
- Tôi nghi ngờ nó vẫn chưa cắt đứt với Tống Nghi Xuân.
Chuyện gì cũng thích đổ lỗi cho người khác bảo sao tên Lê Lượng này mãi chỉ là kẻ vô tích sự.
Hắn im lặng nhìn Lê Lượng.
Còn Tống Mặc đã chẳng buồn hỏi tới chuyện trong nhà y:
- Di Quý là con của ai?
Lê Lượng nghe vậy lập tức ngẩng đầu, trừng mắt không tin nhìn Tống Mặc:
- Đương nhiên là con nhà Tống gia các người!
Rồi y chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
- Chắc là tên hèn hạ vô sỉ Tống Nghi Xuân kia bảo Điệu Nương chết rồi đúng không? Năm đó, Lão Quốc Công dẫn người tới ép Điệu Nương uống thuốc phá thai. Điệu Nương chảy quá
nhiều máu nên đã ngất đi. Nhưng ông trời có mắt, Lão Quốc Công chỉ dẫn theo mấy nam nhân thô thiển. Đám người đó biết Điệu Nương từng hầu hạ tên súc sinh Tống Nghi Xuân thì không dám nhìn nhiều, chưa kiểm tra hơi thở đã lui ra ngoài. Mẫu thân tôi không ăn không ngủ chăm sóc Điệu Nương hơn nửa tháng, nhân sâm, tổ yến đều không tiếc tiền chữa trị cho nó, cuối cùng mới bảo vệ được một mạng. Chúng tôi sợ các người lại tìm đến nên lập tức bán nhà tổ và nói dối rằng muội muội tôi chết vì bạo bệnh. Hơn nữa, có một đạo sĩ nói dương khí ở kinh thành quá nặng sẽ khiến Điệu Nương nhanh mất mạng. Thế nên chúng tôi quyết định chuyển đến điền trang Bình Uyên của người thân ở tạm. Điều dưỡng thêm hai năm, Điệu Nương mới có thể xuống đất.
- Ai ngờ Tống Nghi Xuân lại tìm tới.
- Tội nghiệp cho muội muội tôi! Nó vẫn si tình với Tống Nghi Xuân, vẫn đi theo hắn.
Y vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
- Tống Nghi Xuân là loại lòng lang dạ sói.
- Sau khi trả muội muội tôi về thì mất tích luôn.
- Muội muội tôi lại mang thai.
- Đại phu nói lần trước nó bị sẩy thai, lần này không thể bỏ phải giữ cái thai ấy.
- Tôi bí mật đi tìm Tống Nghi Xuân.
- Đầu tiên hắn trốn tránh không gặp, sau đó lại hỏi tôi muốn bao nhiêu bạc.
- Suýt chút nữa tôi đã cho hắn một cái tát vì quá tức giận. Sau khi về nhà, tôi dẫn muội muội và mẫu thân đến phố Thị Tử ở ngoại thành, tránh cho lúc muội muội tôi sinh không tìm thấy bà đỡ.
- Ai ngờ lúc thai được bảy tháng, Tống Nghi Xuân lại tìm tới, bảo ông nội ngài đang bị bệnh, Điệu Nương mang trong mình giọt máu của Tống gia, ông nội ngài chắc chắn sẽ không ngang ngược như trước đây nữa. Hắn thuyết phục Điệu Nương trở về cùng hắn, nói không chừng ông nội ngài sẽ cho Điệu Nương vào cửa vì cái thai.
- Tôi thấy tốt nhất nên đợi Điệu Nương sinh xong. Là con trai, nhất định Tống gia sẽ nhận Điệu Nương và đứa bé. Là con gái, Tống gia cần con gái để làm gì?
- Nhưng mẫu thân và Điệu Nương nghĩ rằng đây là cơ hội tốt. Mặc kệ lời khuyên của tôi, Điệu Nương vẫn theo Tống Nghi Xuân đến phủ Anh Quốc Công. Trong cơn tức giận, tôi đã đến nhà cữu cữu .
- Mấy ngày sau, mẫu thân phái người báo tin Tống gia không những không nhận Điệu Nương và đứa trẻ mà Điệu Nương còn bị ép uống thuốc khiến đứa trẻ sinh non. Tính mạng Điệu Nương như ngàn cân treo sợi tóc.
- Tôi chạy cả ngày lần đêm tới kinh thành, dọc đường gặp mẫu thân và Điệu Nương.
- Điệu Nương đang thoi thóp thở còn con bé lại rất khỏe mạnh. Tuy mới sinh nhưng cuống rốn vẫn còn chưa đứt, da thịt cũng mềm mại trắng nõn, không hề nhăn nhúm giống những đứa trẻ khác.
- Tôi vừa thấy đã thương.
- Vậy nên lúc mẫu thân định cho con bé đi, tôi nhất quyết ngăn cản và đặt cho cái tên "Di Quý".
- Hy vọng con bé có thể trở về Tống gia, có thể thuận buồm xuôi gió gả vào một gia đình tốt.
- Điệu Nương bệnh nên không có sữa. Mỗi ngày tôi đều nấu cháo bón Di Quý ăn.
- Điệu Nương hận Tống Nghi Xuân nên không muốn nhìn thấy Di Quý. Tôi phải dùng tiền ăn học của mình thuê vú nuôi chăm sóc.
- Sau khi thành thân, Di Quý thường quấn lấy theo vợ của tôi.
- Tôi coi con bé như con gái ruột. Con gái tôi có cái gì, con bé cũng có cái đó. Con gái tôi không có thì cũng phải lo cho con bé trước.
- Tôi chăm sóc con bé như bảo bối suốt mười mấy năm, ai ngờ lại hại nó ở thời điểm mấu chốt......
Lê Lượng dùng bên tay lành bưng mặt khóc.
Trần Gia thở dài trong bụng.
Hắn tin những điều Lê Lượng nó.
Bởi vì Di Quý đã vội vàng theo hắn khi nghe nói hắn quen Lê Lượng và vừa nãy cũng không do dự quỳ xuống xin cho y.
Nhưng như vậy thì sao?
Nếu Di Quý đúng là con của Tưởng phu nhân, cho dù Lê Lượng xả thân cắt thịt nuôi Di Quý, Tống Mặc vẫn sẽ không bỏ qua cho y. Tốt nhất y nên tìm cách nhờ Di Quý xin Tống Mặc giúp mình đi.
Không!
Bây giờ Tống Mặc đang hận chết Lê gia. Nếu Di Quý xin cho Lê gia, có lẽ Tống Mặc càng hận nhiều hơn.
Vừa rồi hắn phát hiện mỗi khi Tống Mặc không thoải mái đều sẽ nắm tay Đậu phu nhân, chắc chắn Đậu phu nhân có vị trí rất cao trong lòng Tống Mặc.
Nhờ Di Quý và hắn xin Tống Mặc thì chi bằng nhờ Đậu phu nhân.
Hơn nữa Đậu phu nhân là người ngoài cuộc nên trong chuyện này phu nhân sẽ tỉnh táo hơn Tống Mặc rất nhiều.
Vấn đề là trong phòng chỉ có hắn, Lê Lượng và Tống Mặc. Làm cách nào đưa tin cho Đậu phu nhân đây?
Trần Gia đang đau đầu suy nghĩ thì nghe thấy Tống Mặc gọi hắn:
- Ngươi bảo Hạ Liễn mang Lê Điệu Nương tới đây!
Trần Gia vội vàng ra ngoài truyền lời và không quên ra hiệu với Đoạn Công Nghĩa.
Đoạn Công Nghĩa hiểu ý gật gật đầu.
Trần Gia thở phào nhẹ nhõm rồi nghe thấy tiếng "bịch" từ trong phòng truyền ra.
Vừa vén rèm đi vào, hắn lập tức thấy Tống Mặc đang đứng trước mặt Lê Lượng. Y bị đã ngã lăn trên đất, bởi vì nửa người không thể cử động nên chỉ có thể quằn quại trên đất giống như con tôm đang chờ chết.
Sao lại chọc giận Tống Mặc rồi?
Thế tử Anh Quốc Công nổi tiếng trầm tĩnh khó đoán nhưng hôm nay có bao nhiêu tức giận và hung ác đều hiện rõ trên mặt.
Trần Gia nhủ thầm trong bụng, định cúi người đỡ Lê Lượng thì Tống Mặc đã dẫm nát ngón cái của Lê Lượng. Hắn hỏi Trần Gia:
- Ta nghe nói nếu ngón cái bị phế thì suốt đời không thể cầm bút. Có đúng không?
Lê Lượng càng sợ hơn. Y gào to:
- Ngươi muốn làm gì? Trong mắt ngươi có còn vương pháp không?
Tống Mặc nhếch môi cười. Nụ cười như gió xuân tháng ba, trong trẻo và ấm áp nhưng giọng nói càng trầm hơn. Hắn hỏi Lê Lượng:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Nếu là Tống Hàn thì sẽ khác gì?
Lê Lượng và Trần Gia đều ngẩn người.
Tống Mặc nghiền mũi chân xuống.
Lập tức Lê Lượng hét thảm một tiếng.
Trần Gia không nhìn cũng biết ngón cái này phế rồi.
Tống Mặc bình tĩnh đá ngón trỏ của Lê Lượng, tiếp tục hỏi:
- Nếu là Tống Hàn thì sẽ khác gì?
Trán Lê Lượng lấm tấm mồ hôi vì đau.
Tống Mặc giẫm xuống.
Bên tai Trần Gia lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lê Lượng.
Hắn không nhịn được mắng thầm Lê Lượng trong bụng.
Tên Lê Lượng này đúng là ngu mà. Cứ thế này y sẽ bỏ mạng ở đây mất.
Trần Gia vội ngồi xổm xuống khuyên:
- Chuyện đã đến nước này còn có gì không thể nói? Coi như ngươi không nói thì Thế tử gia cũng có thế hỏi muội muội ngươi, hỏi nhị gia, thậm chí còn hỏi Quốc Công gia. Ngươi không vì mình thì phải vì vợ con ở nhà chứ. Nếu ngươi chết ở đây......
Thế nhưng hắn đã quên mất vì sao Tống Mặc sớm không giẫm muộn không giẫm lại đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi mới bắt đầu dạy dỗ Lê Lượng.
Trong mắt Lê Lượng, những người này ai cũng đáng sợ. Nhìn chung chỉ có Trần Gia là dễ nói chuyện hơn cả, mỗi lần gặp nạn đều là hắn nói đỡ. Bây giờ nghe Trần Gia bảo, y bắt đầu thấy do dự.
Trần Gia vội nói:
- Ngươi cũng nghe rồi đấy. Thế tử gia đã phái hộ vệ đắc lực nhất đi bắt muội muội ngươi. Ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn lệnh muội chịu khổ ư? Thế tử gia không có ý gì khác, chỉ muốn biết rõ chuyện của Di Quý cô nương. Ngươi nuôi Di Quý cô nương từ bé, chẳng lẽ không muốn nàng ấy nhận tổ quy tông, có được cuộc sống tốt về sau?
Lê Lượng chán nản cúi đầu.
Y rên đau hai tiếng rồi lẩm bẩm:
- Muội muội tôi...... từ nhỏ đã không an phận...... Bị Anh Quốc Công vứt bỏ, đáng lẽ nó sẽ không dễ dàng nhận thua như thế. Nhưng mấy năm nay nó vẫn ngoan ngoãn sống cùng tôi...... Nó cũng không để bụng chuyện Di Quý nữa. Lúc Di Quý còn nhỏ, hơi một tí là nó lại cầm chổi lông gà đánh con bé gần chết. Con bé vừa khóc xin tha vừa hô to "mẫu thân" nhưng nó vẫn không ngừng tay. Ngay cả người luôn muốn cho con bé đi là mẹ tôi cũng không vừa mắt, bấy giờ mới đồng ý giao cho vợ tôi chăm sóc......
Trần Gia sợ tái mặt, vội liếc sang Tống Mặc.
Tống Mặc yên lặng đứng đó giống như đang nghe người khác lại câu chuyện ngày xưa.
Tim Trần Gia đập loạn. Hắn không ngừng mắng Lê Lượng trong bụng.
Ngươi muốn nói thì cũng phải biết lựa lời chứ. Có phải ngươi chê mình sống lâu?
Hắn ước gì có thế chạy đến che cái miệng gây họa của Lê Lượng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lê Lượng vẫn không hề phát giác. Y tiếp tục kể:
- Vợ tôi bảo chưa từng gặp người mẹ nào nhẫn tâm như nó, còn nói tuy Di Quý sinh non nhưng may có sức khỏe tốt không thì đã sớm mất mạng rồi...... Lúc ấy tôi bắt đầu thấy kỳ quái, nếu Tống Gia biết con cháu lưu lạc bên ngoài vì sao đột nhiên đến đón muội muội tôi đi, rồi sau đó lại bỏ cả mẹ lẫn con. Coi như ghét muôi muội tôi, không quan tâm muội muội tôi thì tại sao ngay cả đứa bé cũng không cần? Chẳng lẽ đứa con muội muội tôi sinh đang ở Tống gia, còn Di Quý được muội muôi tôi ôm về trong lúc nó đang đau khổ mất con?
- Ta hỏi một hồi thì nó bảo tôi nghĩ lung tung.
- Mấy ngày sau, nó đối xử với Di Quý đã tốt hơn nhiều.
- Tôi cũng nghĩ có lẽ mình đa tâm. Chỉ đơn giản là nó không thích con bé mà thôi.
- Năm năm trước tôi bị cảm lạnh, uống thuốc hơn nửa năm vẫn chưa đỡ. Lúc ấy trong nhà lại hết gạo. Mẹ và vợ tôi tính bán hơn mười mẫu đất tổ đi, ai ngờ muội muội tôi cầm ra mấy tấm ngân phiếu, bảo là tiền dành dụm của nó.
- Đương nhiên tôi biết trong nhà có bao nhiêu tiền.
- Hồi trước vì chăm sóc cho nó, tiền của mẫu thân đã không còn một đồng. Về sau nó bị Tống gia trả về, ngoại trừ bộ y phục trên người thì chỉ có ngân phiếu hai trăm lượng nhét trong tã lót của Di Quý. Mấy năm nay trong nhà khó khăn, một năm tôi cho nó năm, sáu lượng bạc tiền mua son phấn. Còn tiền may xiêm y, tiền ăn vặt, hai trăm lượng đó làm sao đủ?
- Tôi hỏi nó lấy bạc ở đây thì nó cắn răng nói là của Tống gia.
- Về sau tôi phát hiện nó tiêu xài còn nhiều hơn số tiền tôi kiếm được, hơn nữa càng ngày càng phung phí, muốn mua thì mua, không hề sợ thiếu tiền.
- Tôi nghi ngờ nó vẫn chưa cắt đứt với Tống Nghi Xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.