Cửu Trọng Tử

Chương 377: Tìm Căn Nguyên

Chi Chi

18/02/2022

Tất cả nô bộc phủ Anh Quốc Công Anh đều có khế ước định thân, nếu họ dám đào tẩu, chắc chắn sẽ không có hộ tịch, một khi bị bắt, cho dù bị đánh chết thì cũng chỉ cần phạt mấy lượng bạc là giải quyết xong.

Tôn tử của Lệ quản sự đào tẩu nhưng không ai nhắc đến.

Là vì Lệ quản sự nên mới bao che? Hay là năm đó chết qua nhiều người, không thể tra hết?

Sắc mặt Đậu Chiêu khẽ biến.

Từ sau khi chủ trì nội trợ, sổ sách nội viện đều giao cho nàng, nàng có thể thông qua chi tiêu trong phủ để tra ra một số chuyện năm xưa. Nhưng sổ sách ngoại viện lại nằm trên tay tổng quản của Tống Nghi Xuân, bọn họ tương đối mù mờ với hoàn cảnh ở ngoại viện, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách từ từ kiểm chứng.

"Nếu nắm được danh sách vú già ở ngoại viện thì tốt rồi!" Trần Khúc Thủy cũng cảm thấy đau đầu, "Ít nhất cũng biết rốt cuộc người nào đã biến mất. Nhổ củ cải mang theo bùn, nói không chừng sẽ tra được thêm nhiều chuyện khác."

Đậu Chiêu suy nghĩ rồi nói: "Chuyện này ta sẽ tìm cách. Nhưng Lệ may vá còn nói gì không? Với một người làm may nho nhỏ lại không có hộ tịch, ai dám đứng ra đảm bảo cho hắn lên thuyền xuống nam?"

Trần Khúc Thủy liền giơ ngón tay cái về phía Đậu Chiêu: "Suy luận của phu nhân vẫn sắc bén như vậy!"

Đậu Chiêu bật cười: "Nơi này không có người khác, tiên sinh khen ngợi ta cũng chỉ như cẩm y dạ hành mà thôi. Vẫn là bàn chính sự quan trọng hơn!"

Trần Khúc Thủy cười ha hả mấy tiếng rồi mới nghiêm túc nói: "Phu nhân đoán không sai. Theo Lệ may vá lên thuyền còn có hai người. Người thứ nhất họ Hà, tên Nguyên là một tam đẳng quản sự trong phủ Anh quốc công. Phụ thân hắn là một trướng phòng tiên sinh, nhiều lần theo lệnh Tưởng phu nhân đi Quảng Đông kiểm tra sản nghiệp của thế tử gia. Trước khi hắn nhập phủ làm việc, đã vài lần theo phụ thân đi Quảng Đông, cũng kết giao được mấy bằng hữu bên đó.

"Người thứ hai họ Lý, tên Tiểu Lật, danh phụ mất sớm, tổ phụ là quản sự lo việc gác cổng, hắn con kế nghiệp cha, cũng làm gác cổng. Lý Tiểu Lật và Hà Nguyên quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ vô cùng tốt. Ngày phủ Anh Quốc Công xảy ra chuyện, bởi vì uống quá nhiều rượu nên họ đã lén lút ngủ ở chỗ của người gác cổng, nhờ vậy mới tránh được một kiếp nạn.

"Lệ quản sự và phụ thân của Hà Nguyên có qua lại. Lệ may vá đến phủ lấy tiền đều sẽ qua tay Hà An Nguyên, vì vậy hai người cũng quen mặt nhau.

"Sau khi trốn thoát, người đầu tiên Hà Nguyên tìm chính là Lệ may vá.

"Chuyện lên thuyền xuống nam cũng là đề nghị của Hà Nguyên.

"Do rời phủ sớm nên Lệ may vá không biết nhiều lắm. Mãi đến lúc cháu trai chạy tới, hắn mới biết phủ Anh Quốc Công xảy ra chuyện gì, tuy từng vào thành dò hỏi nhưng không thể nghe ngóng được chút tin tức nào, hơn nữa còn biết rất nhiều người quen đã chết bất đắc kỳ tử. Hắn bắt đầu thấy sợ hãi, vì muốn giữ được chút huyết mạch cho ca ca nên đã đồng ý cùng Hà Nguyên lên thuyền xuống nam.

"Hà Nguyên lo lắng có người tìm họ, nào ngờ chẳng có ai để ý đến.

"Hắn vẫn luôn chú ý phủ Anh quốc công mấy năm nay, cũng từng âm thầm hỏi thăm qua chuyện năm đó, nhưng không thu hoạch được gì thêm.

"Lệ may vá nói, Hà Nguyên bọn họ rất muốn hồi phủ, chỉ là không biết tình hình phủ Anh quốc công bây giờ ra sao, cũng không biết cách nào trở về, nên đàng phiêu bạt bên ngoài. Hắn còn nói, lúc biết trong phòng phu nhân cần người hầu hạ, nhưng không tiếp tục dùng người Chân Định nữa, mà là tuyển từ các điền trang, thì hắn rất vui mừng, mong những người này được phu nhân trọng dùng, bọn họ cũng có một tia hi vọng."

Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời trong nắng ấm, mấy tiểu nha hoàn còn để chỏm tóc đang đá cầu ngoài sân.

"Chuyện điền trang Đại Hưng truyền được tới tai một người què chân đã ra phủ từ rất lâu, lại làm may ở Uyển Bình. Có thể hắn thật sự không hiểu rõ việc trong phủ Anh Quốc Công, nhưng nếu nói hắn không có một chút liên hệ gì với những người trong phủ Anh Quốc Công thì ta không tin." Nàng quay sang nhìn Trần Khúc Thủy, nói, "Ban đầu chỉ định từ các nàng tìm ra một vài manh mối hữu ích, thật không ngờ ta đã lấy gùi bỏ ngọc. Đúng là đã coi thường họ rồi! Xem chừng phải phiền tiên sinh kiểm tra rõ mấy vị tiểu cô nương có chữ "Phất" bên cạnh ta."

Trần Khúc Thủy cười đáp.

Đợi Tống Mặc trở về, Đậu Chiêu kể chuyện Lệ quản sự cho hắn.

Tống Mặc nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, chỉ trầm mặc một lát rồi nói: "Tuy rằng năm đó hỗn loạn, nhưng cũng không chết nhiều người như vậy, có người bỏ trốn, cũng không hiếm lạ gì."

Hóa ra Tống Mặc biết.

Nhưng vì sao hắn không truy cứu?



Đậu Chiêu đột nhiên hiểu được.

Tống Nghi Xuân muốn hãm hại Tống Mặc, cho dù những nô bộc đó lúc đầu không biết, nhưng sau này chắc chắn đều biết, chỉ là không một ai đứng ra bảo vệ hắn, cũng không một ai ra ngoài cầu cứu viện cho hắn, thậm chí còn không lên tiếng bất bình thay hắn. Cho nên khi Tống Nghi Xuân đại khai sát giới, hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, lạnh nhạt thờ ơ.

Khi đó, nhất định hắn cảm thấy mình bị phản bội?

Cho nên hắn mới kiên quyết dùng người phủ Định Quốc Công.

Trong lòng Đậu Chiêu tràn ngập chua xót, nàng ôm hắn, khuyên bảo: "Họ chỉ là những nô bộc kiến thức hạn hẹp, chỉ biết nghe Quốc công gia sai khiến, lúc đại họa lâm đầu thì chạy trốn theo bản năng giống loài thú, hơi đâu còn lo nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ đã bình tĩnh, không phải rất hối hận rồi sao? Nếu không Trần tiên sinh đi một chuyến này, không cần dung hình cũng chẳng dụ dỗ, họ chưa chắc đã đậu đổ ống tre, thẳng thắn kể hết cho Trần tiên sinh.

"Ta phạm lỗi, chàng đều tha thứ cho ta.

"Họ càng không đáng để chàng so đo.

"Chuyện lúc trước đừng nghĩ nữa.

"Nếu có thể dùng thì cứ tạm thời dùng. Nếu không thể dùng, chúng ta hãy mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Những người bỏ trốn đều không có hộ tịch, cả đời họ sẽ không thấy ánh sáng, càng đứng nói những ngày sống tốt đẹp. Đấy cũng coi như ông trời thay chàng trừng phạt."

Tống Mặc bật cười: "Nàng đừng vì an ủi ta mà nói linh tinh." Hắn kéo vai Đậu Chiêu, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, "Nàng phạm lỗi lúc nào? Sao ta lại không biết? Những người đó lấy gì so sánh với nàng? Bọn họ xách giày cho nàng cũng không xứng. Ta lớn như vậy cũng chỉ vì nàng thỏa hiệp, bọn họ dựa vào đâu để có mặt mũi đó?"

Càng nói Tống Mặc càng ghi hận.

Đậu Chiêu đành phải làm nũng: "Dù sao chàng đã hứa, chuyện này sẽ giao cho ta, ta nói cái gì, chàng chỉ có thể đồng ý cái đó."

Thật ra Tống Mặc cũng không để những người này trong lòng.

Lão hổ lại cần bận tâm con thỏ?

Mà dù trong đàn thỏ ngẫu nhiên có sói khoác lông thỏ thì cũng chỉ tốn thêm chút sức lực thôi.

Nếu không phải vì không tìm được nguyên nhân cái chết của mẫu thân, hắn nhất quyết không để Đậu Chiêu quản chuyện này.

Nhưng nếu những người này có thể ngoan ngoãn phối hợp với Đậu Chiêu, hắn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở không so đo hiềm khích trước đây, để những người này tự sinh tự diệt!

Những người này sống dựa vào phủ Anh Quốc Công, không có phủ Anh Quốc Công, bọn họ sẽ không có giá trị gì. Nhưng phủ Anh quốc công không có bọn họ, cho dù nguyên khí đại thương, cũng sẽ chậm rãi khôi phục.

Tống Mặc không muốn vì những người này mà làm Đậu Chiêu tức giận, hắn cười nói: "Vậy nàng cần ta làm gì?"

"Chàng nghĩ cách lấy danh sách nô bộc ngoại viện mấy năm qua đưa ta nhìn một cái." Đậu Chiêu chớp mắt nhìn hắn.

Tống Mặc nghiêm nghị nói: "Năm đó ta đã nhìn qua, hình như có tận mấy rương, nàng thực sự muốn tìm manh mối từ đó?"

Đậu Chiêu coi thường bảo: "Hình như mấy năm qua có ai đó không tra được gì, rõ ràng là không biết cách xử trí!"

"Hay lắm! Dám cài bẫy ta!" Tống Mặc lao tới ôm Đậu Chiêu.

"Không được bắt nạt người mang thai!" Đậu Chiêu cười né tránh.

Tống Mặc bướng bỉnh vẫn không buông tha.

Hai người cười vang khắp phòng.

Phất Phong đỏ mặt, quay sang nói với Phất Diệp: "Thế tử và phu nhân thật tốt!"



Phất Diệp lại cau có nói: "Thật không? Phải đợi bọn họ qua hai mươi năm nữa rồi hẵng tính tiếp."

Phất Phong không khỏi líu lưỡi, đáp: "Tỷ tỷ nói chuyện thật là lợi hại!"

Phất Diệp liếc nàng một cái, rồi xoay người đi về dãy nhà sau, nơi nghỉ ngơi của bọn họ.

Phất Phong nhăn mũi, đuổi theo.

Sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Phất Phong quay đầu thì thấy Nhược Chu đang vội vã chạy vào chính phòng.

"Thế tử gia ở trong nội thất," nàng lẩm bẩm. "Không biết có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"

Trong hoàn cảnh này, nếu không phải việc quan trọng, nhóm vú già chắc chắn sẽ không quấy rầy phu thê Tống Mặc.

Nàng khoanh tay đứng ở hành lang, vừa tò mò muốn biết lại không dám tiến tới hỏi, một lúc lâu sau đành lặng lẽ thở dài rồi tiếc nuối quay đi, bỗng phát hiện có người đang lẳng lặng nhìn mình.

Phất Phong giật nảy mình, sắp hét ra tiếng thì bóng người kia đã nhanh chóng bước tới che miệng nàng.

"Ngươi muốn làm gì?" Bên tai truyền đến giọng nói rất giận dữ, "Nếu kinh động Thế tử gia và phu nhân, cẩn thận da của ngươi đó!"

Phất Phong nghe thấy liền thả lỏng, lại phát hiện người che miệng mình là Phất Diệp.

Làm tỳ nữ, kiêng kị nhất đại kinh tiểu quái.

Nàng ngượng ngùng cười, kỳ quái hỏi: "Không phải người về nhĩ phòng rồi à? Sao lại quay đây?"

Phất Diệp tức giận nói: "Không phải vì người chạy lung tung nên ta mới quay lại tìm à? Ngươi ngây ngốc đứng đó làm gì? Còn không mau cùng ta trở về!"

Phất Phong cười lấy lòng, theo Phất Diệp về nhĩ phòng.

Nhưng nàng không nhận ra, lúc hai người sắp rời khỏi chính viện, Phất Diệp lại quay đầu liếc mắt nhìn vào trong chính viện đầy suy tư.

※※※※※

Nội thất, sắc mặt của Đậu Chiêu và Tống Mặc đều có chút khó coi.

"Trong phòng Bạch Chỉ phát hiện hình nhân bị kim đâm có viết tên Xuyến Nhi?" Đậu Chiêu trầm giọng hỏi Nhược Chu, "Ma ma quản lý trong phòng Quốc công gia là Đường Hoàng - tỷ tỷ của Hoàng Thanh nói

thế nào?"

Nhược Chu nói: "Đường ma ma sợ chết khiếp, chỉ la hét bảo người đi tìm Quốc công gia, náo loạn đến mức cả phủ đều biết. Trùng hợp, Quốc công gia lại đang ở phủ Tam công chúa, không biết khi nào về......"

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Đậu Chiêu một cái.

Có lẽ trong này còn có nội tình!

Tuy rằng đây là cơ hội tốt để động tay đến hậu viện của Tống Nghi Xuân, nhưng chuyện này cũng rất dễ chuốc lấy tức giận vào thân. Tốt nhất vẫn nên để Tống Nghi Xuân đau đầu giải quyết đi?

Hơn nữa nàng cũng chỉ là con dâu!

Đậu Chiêu sợ Tống Mặc lo chuyện bao đồng, kéo tay Tống Mặc, cười nói: "Không phải còn có đại tổng quản sao? Quốc công gia không ở trong phủ, những chuyện như này cứ để hắn giải quyết! Chúng ta chỉ cần hỏi xem bên Tê Hương Viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Trọng Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook