Chương 197: Trù tính
Chi Chi
12/09/2014
Đậu Minh nhảy dựng lên: “Người điên rồi?” Nàng trợn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Vương Ánh Tuyết.
Vương Ánh Tuyết cười lạnh: “Con thấy ta giống kẻ điên sao?” Sau đó đem chuyện mình mượn danh nghĩa Đậu Minh mời Ngụy Đình Du đến phủ kể cho nàng nghe, “Nếu con không ỷ vào việc gọi hắn đến thì đến bảo hắn đi thì đi thì dám hẹn hắn đến chùa Đại Tướng Quốc sao?”
Đậu Minh hét ầm lên: “Có người làm mẫu thân như người sao? Mẫu thân có phải là không muốn thấy con sống tốt? Lại đi xui khiến con làm chuyện này?!” Lại nghĩ đến chuyện mình bị Kỷ Vịnh uy hiếp, không dám nói cho ai, nhất thời vừa sợ hãi vừa tủi thân, giọng nói càng thêm sắc bén. “Mẫu thân chẳng biết gì cả! Chẳng biết gì cả! Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào mũi chân mà sống, chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện của con hết…”
Lời của con gái khiến Vương Ánh Tuyết đau đớn, nước mắt lập tức trào ra: “Sao ta lại cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào mũi chân mà sống? Nếu không phải vì con, ta sẽ nén giận mà ở lại Đậu gia sao? Nếu không phải vì con, ta sẽ đi thăm dò Tế Ninh hầu kia sao? Nếu không phải vì con, giờ ta sẽ bị con chỉ trích thế sao? Bao năm qua, con luôn trách ta không như những người mẹ khác, có thể đem lại sự tôn quý cho con nhưng con có nghĩ tới không, nếu không có ta, con có thể đứng vững ở Đậu gia được sao? Nếu không có ta, con có thể trở thành đích nữ của Đậu gia sao? Ta bảo con gả cho Tế Ninh hầu thì làm sao? Hôn nhân vốn là vì muốn hai nhà thêm thân. Giờ tỷ tỷ con khóc lóc không muốn gả, chẳng lẽ chúng ta còn không thể làm gì sao? Giờ con trách ta nói chuyện khó nghe, con đi tìm ai nói chuyện không khó nghe đi!”
“Đại cữu mẫu của con nói chuyện chắc không khó nghe, nhưng con có biết hôn sự mà Cao gia bọn họ sắp đặt cho con thế nào không? Nam tử kia mất cha từ năm mới lên hai, một quả phụ dựa vào huynh đệ nhà mẹ đẻ mà nuôi nó lớn, giờ chẳng qua mới là một cử nhân, còn phải thi cử, phải mưu cầu chức tước, phải xã giao trên dưới, có phải con muốn đổ hết của hồi môn của con vào đó không? Nếu chỉ trợ cấp cho quả phụ kia, ta không phải đối. Nhưng con đừng quên, nó còn một cữu cữu, cả nhà còn đang trơ mắt chờ đợi cháu ngoại thăng quan để trả ơn dưỡng dục đó!”
“Ngoại tổ mẫu con nói chuyện thì không khó nghe, nhưng người muốn gả con cho Đàn ca nhi, dựa vào của hồi môn của con, giữ không cho Đàn ca nhi cầm bạc đi đánh bài bạc. Ánh mắt con và Đàn ca nhi phải nhìn theo Nam ca nhi.”
“Nhị cữu mẫu con nói chuyện cũng không khó nghe, nhưng người ta mỗi lần thấy ta thì đều hỏi, tỷ tỷ của Minh thư nhi có một nửa tài sản của Tây Đậu, ngươi thì dưới gối không con trai, so với để lại cho người khác thì chẳng bằng để lại cho Minh thư nhi, ta nghe nói trên danh nghĩa mỗi năm Thọ Cô có đến năm vạn lượng bạc tiền sinh hoạt, Minh thư nhi xuất giá, kiểu gì cô gia chẳng chuẩn bị của hồi môn đến mười vạn lạng bạc? Ấy là đang nói cho ta biết, của hồi môn của con mà không đủ mười vạn lượng thì bà ấy cũng chẳng đồng ý mối hôn sự này đâu…”
“Mẫu thân đừng nói nữa!” Đậu Minh nằm trên giường, khóc òa lên. “Mẫu thân đừng nói nữa!”
Vương Ánh Tuyết nhìn con gái đau lòng muốn chết, lại hối hận vì khi nãy mình nói quá gay gắt.
Nàng không khỏi đi qua, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm của nàng, thấp giọng nói: “Minh thư nhi, ta là mẫu thân của con, ta không vì tốt cho con thì tốt cho ai? Nếu nó chẳng có tình ý gì với con thì ta cũng sẽ chẳng nói những lời này. Con phải tin tưởng ta, đời này mẫu thân đã nhìn nhầm phụ thân con. Là ta… là ta quá coi trọng hắn, còn chưa làm việc gì đã đánh mất trái tim mình. Nhưng lần này, ta sẽ không nhìn nhầm nữa. Ta tự sẽ có cách để con gả qua đó một cách thỏa đáng, đường hoàng làm con dâu phủ Tế Ninh hầu!”
“Không, con không cần!” Đậu Minh ngẩng đầu lên, nước mắt loang lổ. “Con không cần thứ tỷ tỷ thấy chướng mắt…”
“Con ngốc à, tỷ tỷ con là loại người nào? Nó mà không ưa Tế Ninh hầu thì sớm đã đi thu thập hắn rồi, còn cần đi đường vòng thế sao? Tên Bàng Côn Bạch kia đến giờ vẫn còn phải có người dìu mới đi lại nổi đó!” Vương Ánh Tuyết lại nhìn Đậu Minh đầy thương yêu. “Nhưng con nhìn bây giờ mà xem, con và Tế Ninh hầu lén lút gặp gỡ ở Đại Tướng Quốc nhưng nó vẫn nhịn lại, có thể thấy nó rất coi trọng Tế Ninh hầu.”
Đậu Minh lập tức ngây người.
Nàng nhớ tới trước đó mấy ngày đám gia đinh trong nhà đồn ầm lên rằng Ngụy Đình Du qua đêm ở Nam phong quán… còn cả chuyện Ngụy gia thực tế là nhằm trúng con gái út nhà Diên An hầu… tỷ tỷ vẫn nhịn…
Vẻ mặt thoáng chút giật mình của con gái khiến Vương Ánh Tuyết càng thêm chắc chắn. Vương Ánh Tuyết hòa hoãn lại, giọng nói dịu dàng: “Ta là mẫu thân con, chẳng lẽ còn hại con được sao? Con chẳng phải vẫn muốn gả vào nhà người tốt sao? Thái phu nhân nhà Tế Ninh hầu rất dịu dàng đôn hậu, Tế Ninh hầu tướng mạo đường đường, nhân phẩm đoan chính, chỉ có tỷ tỷ gả cho thế tử gia phủ Cảnh Quốc công, con gả qua chính là Tế Ninh hầu phu nhân, đi đến đâu mà chẳng được ngẩng đầu ưỡn ngực? Đây chẳng phải đúng ý con rồi sao? Sao con còn chưa biết đủ?”
Đậu Minh như lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Lang bát tiểu thư sớm đã bị nàng chôn thật sâu trong lòng: “Ngươi chẳng qua chỉ là con của thiếp mà thôi, còn dám ở đây giả mạo làm đại tiểu thư, đúng là không biết xấu hổ.”
Như điên rồ, nàng hỏi Vương Ánh Tuyết: “Mẫu thân tính làm thế nào bây giờ?”
※※※※※
Đúng vậy?
Nàng tính làm sao bây giờ?
Vương Ánh Tuyết đứng trước mặt con gái thì vỗ ngực đầy tự tin nhưng ra khỏi phòng Đậu Minh thì bắt đầu có chút thất thố.
Gả qua, nói thì dễ chứ làm thì quá khó.
Giờ không nói Đậu Thế Anh có đồng ý hay không mà chỉ riêng việc có giấu được Đậu Chiêu hay không cũng là không dễ dàng gì. Huống chi khí Đậu Chiêu gả đi còn cả Triệu gia cữu phu nhân sẽ đến đây nữa, những ngườiđến để giúp ngũ phu nhân và lục phu nhân, Thái phu nhân đến làm người toàn phúc… Đừng nói giờ nàng đã bị tước đoạt quyền chủ trì việc nội trợ trong nhà mà dù nàng có thực sự là Đậu gia thất phu nhân thì việc này cũng quá khó khăn.
(Người toàn phúc: Người có đức hạnh… xem lại lúc Đậu Chiêu làm lễ cập kê)
Nghĩ đến đây, nhất thời nàng cảm thấy đau đầu muốn chết.
Đầu tiên, nàng ở ngõ Tĩnh An Tự.
Phụ thân không phải đã nhờ Cao gia tìm mối hôn sự cho Đậu Minh sao? Mình là mẫu thân, chắc chắn phải xem xét kỹ càng. Liên quan đến con gái, trước giờ Đậu Thế Anh luôn chẳng nói gì.
Hay là cứ dùng cái cớ này đi!
Lại chính là Đậu Chiêu.
Gả đi, cơ hội duy nhất chính là sau khi đã trang điểm xong xuôi, chờ đợi kiệu hoa đến,
Đến lúc đó trong phòng ngoài ngũ phu nhân, lục phu nhân, Triệu gia cữu phu nhân ra còn có người toàn phúc và nha hoàn hồi môn.
Nha hoàn hồi môn … đến lúc đó, Đậu Chiêu chắc chắn sẽ về ngõ Tĩnh An tự để xuất giá, bên này tất cả đều là người của mình, nha hoàn bên người của Đậu Chiêu lại là lần đầu tiên gặp chuyện thế này, phong tục lễ nghi đem ra làm cái cớ, có thể đưa đẩy đám nha hoàn này rời đi.
Bên ngũ phu nhân, cứ nói có khách muốn gặp là được, nghĩ cách để bà ở lại đại sảnh lâu một chút.
Phiền phức chính là Lục phu nhân và Triệu gia cữu phu nhân, các nàng chắc chắn sẽ ngồi bên Đậu Chiêu một bước không rời…
Vương Ánh Tuyết trầm tư.
Nếu người toàn phúc Thái phu nhân có thể giúp mình thì tốt rồi!
Đến lúc đó có thể tìm cớ kéo Lục phu nhân và Triệu gia cữu phu nhân đi.
Còn cả Đậu Chiêu, trước khi xuất giá phải uống canh hạt sen bách hợp, trong bát canh bỏ thêm thuốc mê… Trong bếp có người của mình, dụ dỗ vợ Cao Thăng là được…
Vương Ánh Tuyết nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không thể được, nhưng nếu thực sự hành sự theo kế thì có rất nhiều lỗ hổng, khiến cho nàng ta nhất thời cũng không hạ được quyết tâm.
Vừa khéo bên ngõ Liễu Diệp mang thư đến, nói là ngày mai Cao thị mời Lưu Thanh Trạc về nhà ăn cơm, bảo nàng dẫn Đậu Minh qua xem sao.
Vương Ánh Tuyết lập tức cảm thấy phiền chán, miễn cưỡng đáp “Biết rồi”, sau đó lại vào phòng Đậu Minh.
Đậu Minh đang ôm đàn tỳ bà ngồi bên cửa sổ ngây người ra.
Vương Ánh Tuyết nhẹ nhàng đi đến, thấp giọng nói: “Đại cữu mẫu con bảo mai chúng ta về đó ăn cơm, nói là Lưu Thanh Trạc kia cũng đến, cho chúng ta gặp mặt một lần…”
Ngón tay Đậu Minh ôm đàn tỳ bà trắng bệch lại.
Vương Ánh Tuyết thở dài nói: “Chuyện này tự con quyết định đi. Ta vẫn sẽ đứng về phía con. Dù có là núi đao biển lửa thì mẫu thân cũng sẽ gánh vác cho con.”
Đậu Minh không nói gì.
Vương Ánh Tuyết đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, phía sau nàng truyền đến tiếng tỳ bà.
Đậu Thế Anh về nhà, nghe Vương Ánh Tuyết nói Cao gia giới thiệu mối hôn sự cho Đậu Minh, nhà trai hơn hai mươi tuổi, đã trúng cử, lòng rất hài lòng, dặn Cao Thăng cầm ba trăm lạng bạc cho Đậu Minh mua quần áo phấn son, cũng bảo Vương Ánh Tuyết nhắn cho Đậu Minh: “Nam tài nữ mạo, nam tử chỉ có tài học hơn người mới có thể chống đỡ một gia đình, tướng mạo gia thế cũng không phải là điều quan trọng nhất.”
Đậu Minh cúi đầu đồng ý, lại lăn lộn cả đêm không ngủ.
Nàng biết, chỉ cần đồng ý thì hôn sự này chắc chắn sẽ thành, tiền đồ của mình cũng được định đoạt, không thể nào đổi ý nữa.
Lưu Thanh Trạc dáng người bình thường, thân thể cường tráng, diện mạo hiền hậu, mặc áo lụa màu xanh ngọc mới tinh, nhìn qua tựa như tiểu tử từ nông thông vào thành mưu sinh, không có chút nho nhã nào của một người đọc sách.
Đậu Minh rất thất vọng.
Vương Ánh Tuyết lại kéo Đậu Minh rời khỏi bình phong sau phòng khách, lấy cớ chuyện này còn phải thương lượng với Đậu gia, dùng cơm trưa rồi vội vàng quay về ngõ Tĩnh An.
Đậu Minh không đợi Vương Ánh Tuyết mở miệng đã tự nhốt mình vào thư phòng.
Vương Ánh Tuyết ở trong phòng cười lạnh.
Dựa vào cái gì mà Minh thư nhi nhà mình phải gả cho người như vậy? Vương Nam lấy Cao Minh Châu thì mắt ngọc mày ngài ai cũng thương yêu?
Nàng vân vê khăn tay suy nghĩ.
Thái phu nhân cũng là thân gia của Ngũ phu nhân, lo việc nội trợ nhiều năm, trượng phu là học sĩ Hàn lâm viện phú quý, giao du rộng, về cơ bản đều quen biết với các quan lại lớn, bản thân bà lại là người khéo léo, có tiền có quyền, rất có uy vọng trong những thế gia quan lại ở kinh thành. Mà mình chẳng qua lại chỉ là một người đàn bà của Đậu gia chẳng có tiếng tăm, vừa không thể giúp Thái Bật thăng quan phát tài lại chẳng thể tăng thể diện cho bà, dựa vào cái gì bà phải giúp mình chứ?
Vương Ánh Tuyết nghĩ tới danh vọng của Thái Bật trong kinh thành, không khỏi tim đập thình thịch.
Trên đời này không có thứ không mua được, chỉ xem ngươi có chịu trả giá hay không mà thôi.
Ánh mắt Vương Ánh Tuyết không khỏi dừng lại ở tờ ngân phiếu ba trăm lượng mà Đậu Thế Anh cho Đậu Minh mua đồ trang điểm…
Vương Ánh Tuyết cười lạnh: “Con thấy ta giống kẻ điên sao?” Sau đó đem chuyện mình mượn danh nghĩa Đậu Minh mời Ngụy Đình Du đến phủ kể cho nàng nghe, “Nếu con không ỷ vào việc gọi hắn đến thì đến bảo hắn đi thì đi thì dám hẹn hắn đến chùa Đại Tướng Quốc sao?”
Đậu Minh hét ầm lên: “Có người làm mẫu thân như người sao? Mẫu thân có phải là không muốn thấy con sống tốt? Lại đi xui khiến con làm chuyện này?!” Lại nghĩ đến chuyện mình bị Kỷ Vịnh uy hiếp, không dám nói cho ai, nhất thời vừa sợ hãi vừa tủi thân, giọng nói càng thêm sắc bén. “Mẫu thân chẳng biết gì cả! Chẳng biết gì cả! Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào mũi chân mà sống, chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện của con hết…”
Lời của con gái khiến Vương Ánh Tuyết đau đớn, nước mắt lập tức trào ra: “Sao ta lại cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào mũi chân mà sống? Nếu không phải vì con, ta sẽ nén giận mà ở lại Đậu gia sao? Nếu không phải vì con, ta sẽ đi thăm dò Tế Ninh hầu kia sao? Nếu không phải vì con, giờ ta sẽ bị con chỉ trích thế sao? Bao năm qua, con luôn trách ta không như những người mẹ khác, có thể đem lại sự tôn quý cho con nhưng con có nghĩ tới không, nếu không có ta, con có thể đứng vững ở Đậu gia được sao? Nếu không có ta, con có thể trở thành đích nữ của Đậu gia sao? Ta bảo con gả cho Tế Ninh hầu thì làm sao? Hôn nhân vốn là vì muốn hai nhà thêm thân. Giờ tỷ tỷ con khóc lóc không muốn gả, chẳng lẽ chúng ta còn không thể làm gì sao? Giờ con trách ta nói chuyện khó nghe, con đi tìm ai nói chuyện không khó nghe đi!”
“Đại cữu mẫu của con nói chuyện chắc không khó nghe, nhưng con có biết hôn sự mà Cao gia bọn họ sắp đặt cho con thế nào không? Nam tử kia mất cha từ năm mới lên hai, một quả phụ dựa vào huynh đệ nhà mẹ đẻ mà nuôi nó lớn, giờ chẳng qua mới là một cử nhân, còn phải thi cử, phải mưu cầu chức tước, phải xã giao trên dưới, có phải con muốn đổ hết của hồi môn của con vào đó không? Nếu chỉ trợ cấp cho quả phụ kia, ta không phải đối. Nhưng con đừng quên, nó còn một cữu cữu, cả nhà còn đang trơ mắt chờ đợi cháu ngoại thăng quan để trả ơn dưỡng dục đó!”
“Ngoại tổ mẫu con nói chuyện thì không khó nghe, nhưng người muốn gả con cho Đàn ca nhi, dựa vào của hồi môn của con, giữ không cho Đàn ca nhi cầm bạc đi đánh bài bạc. Ánh mắt con và Đàn ca nhi phải nhìn theo Nam ca nhi.”
“Nhị cữu mẫu con nói chuyện cũng không khó nghe, nhưng người ta mỗi lần thấy ta thì đều hỏi, tỷ tỷ của Minh thư nhi có một nửa tài sản của Tây Đậu, ngươi thì dưới gối không con trai, so với để lại cho người khác thì chẳng bằng để lại cho Minh thư nhi, ta nghe nói trên danh nghĩa mỗi năm Thọ Cô có đến năm vạn lượng bạc tiền sinh hoạt, Minh thư nhi xuất giá, kiểu gì cô gia chẳng chuẩn bị của hồi môn đến mười vạn lạng bạc? Ấy là đang nói cho ta biết, của hồi môn của con mà không đủ mười vạn lượng thì bà ấy cũng chẳng đồng ý mối hôn sự này đâu…”
“Mẫu thân đừng nói nữa!” Đậu Minh nằm trên giường, khóc òa lên. “Mẫu thân đừng nói nữa!”
Vương Ánh Tuyết nhìn con gái đau lòng muốn chết, lại hối hận vì khi nãy mình nói quá gay gắt.
Nàng không khỏi đi qua, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm của nàng, thấp giọng nói: “Minh thư nhi, ta là mẫu thân của con, ta không vì tốt cho con thì tốt cho ai? Nếu nó chẳng có tình ý gì với con thì ta cũng sẽ chẳng nói những lời này. Con phải tin tưởng ta, đời này mẫu thân đã nhìn nhầm phụ thân con. Là ta… là ta quá coi trọng hắn, còn chưa làm việc gì đã đánh mất trái tim mình. Nhưng lần này, ta sẽ không nhìn nhầm nữa. Ta tự sẽ có cách để con gả qua đó một cách thỏa đáng, đường hoàng làm con dâu phủ Tế Ninh hầu!”
“Không, con không cần!” Đậu Minh ngẩng đầu lên, nước mắt loang lổ. “Con không cần thứ tỷ tỷ thấy chướng mắt…”
“Con ngốc à, tỷ tỷ con là loại người nào? Nó mà không ưa Tế Ninh hầu thì sớm đã đi thu thập hắn rồi, còn cần đi đường vòng thế sao? Tên Bàng Côn Bạch kia đến giờ vẫn còn phải có người dìu mới đi lại nổi đó!” Vương Ánh Tuyết lại nhìn Đậu Minh đầy thương yêu. “Nhưng con nhìn bây giờ mà xem, con và Tế Ninh hầu lén lút gặp gỡ ở Đại Tướng Quốc nhưng nó vẫn nhịn lại, có thể thấy nó rất coi trọng Tế Ninh hầu.”
Đậu Minh lập tức ngây người.
Nàng nhớ tới trước đó mấy ngày đám gia đinh trong nhà đồn ầm lên rằng Ngụy Đình Du qua đêm ở Nam phong quán… còn cả chuyện Ngụy gia thực tế là nhằm trúng con gái út nhà Diên An hầu… tỷ tỷ vẫn nhịn…
Vẻ mặt thoáng chút giật mình của con gái khiến Vương Ánh Tuyết càng thêm chắc chắn. Vương Ánh Tuyết hòa hoãn lại, giọng nói dịu dàng: “Ta là mẫu thân con, chẳng lẽ còn hại con được sao? Con chẳng phải vẫn muốn gả vào nhà người tốt sao? Thái phu nhân nhà Tế Ninh hầu rất dịu dàng đôn hậu, Tế Ninh hầu tướng mạo đường đường, nhân phẩm đoan chính, chỉ có tỷ tỷ gả cho thế tử gia phủ Cảnh Quốc công, con gả qua chính là Tế Ninh hầu phu nhân, đi đến đâu mà chẳng được ngẩng đầu ưỡn ngực? Đây chẳng phải đúng ý con rồi sao? Sao con còn chưa biết đủ?”
Đậu Minh như lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Lang bát tiểu thư sớm đã bị nàng chôn thật sâu trong lòng: “Ngươi chẳng qua chỉ là con của thiếp mà thôi, còn dám ở đây giả mạo làm đại tiểu thư, đúng là không biết xấu hổ.”
Như điên rồ, nàng hỏi Vương Ánh Tuyết: “Mẫu thân tính làm thế nào bây giờ?”
※※※※※
Đúng vậy?
Nàng tính làm sao bây giờ?
Vương Ánh Tuyết đứng trước mặt con gái thì vỗ ngực đầy tự tin nhưng ra khỏi phòng Đậu Minh thì bắt đầu có chút thất thố.
Gả qua, nói thì dễ chứ làm thì quá khó.
Giờ không nói Đậu Thế Anh có đồng ý hay không mà chỉ riêng việc có giấu được Đậu Chiêu hay không cũng là không dễ dàng gì. Huống chi khí Đậu Chiêu gả đi còn cả Triệu gia cữu phu nhân sẽ đến đây nữa, những ngườiđến để giúp ngũ phu nhân và lục phu nhân, Thái phu nhân đến làm người toàn phúc… Đừng nói giờ nàng đã bị tước đoạt quyền chủ trì việc nội trợ trong nhà mà dù nàng có thực sự là Đậu gia thất phu nhân thì việc này cũng quá khó khăn.
(Người toàn phúc: Người có đức hạnh… xem lại lúc Đậu Chiêu làm lễ cập kê)
Nghĩ đến đây, nhất thời nàng cảm thấy đau đầu muốn chết.
Đầu tiên, nàng ở ngõ Tĩnh An Tự.
Phụ thân không phải đã nhờ Cao gia tìm mối hôn sự cho Đậu Minh sao? Mình là mẫu thân, chắc chắn phải xem xét kỹ càng. Liên quan đến con gái, trước giờ Đậu Thế Anh luôn chẳng nói gì.
Hay là cứ dùng cái cớ này đi!
Lại chính là Đậu Chiêu.
Gả đi, cơ hội duy nhất chính là sau khi đã trang điểm xong xuôi, chờ đợi kiệu hoa đến,
Đến lúc đó trong phòng ngoài ngũ phu nhân, lục phu nhân, Triệu gia cữu phu nhân ra còn có người toàn phúc và nha hoàn hồi môn.
Nha hoàn hồi môn … đến lúc đó, Đậu Chiêu chắc chắn sẽ về ngõ Tĩnh An tự để xuất giá, bên này tất cả đều là người của mình, nha hoàn bên người của Đậu Chiêu lại là lần đầu tiên gặp chuyện thế này, phong tục lễ nghi đem ra làm cái cớ, có thể đưa đẩy đám nha hoàn này rời đi.
Bên ngũ phu nhân, cứ nói có khách muốn gặp là được, nghĩ cách để bà ở lại đại sảnh lâu một chút.
Phiền phức chính là Lục phu nhân và Triệu gia cữu phu nhân, các nàng chắc chắn sẽ ngồi bên Đậu Chiêu một bước không rời…
Vương Ánh Tuyết trầm tư.
Nếu người toàn phúc Thái phu nhân có thể giúp mình thì tốt rồi!
Đến lúc đó có thể tìm cớ kéo Lục phu nhân và Triệu gia cữu phu nhân đi.
Còn cả Đậu Chiêu, trước khi xuất giá phải uống canh hạt sen bách hợp, trong bát canh bỏ thêm thuốc mê… Trong bếp có người của mình, dụ dỗ vợ Cao Thăng là được…
Vương Ánh Tuyết nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không thể được, nhưng nếu thực sự hành sự theo kế thì có rất nhiều lỗ hổng, khiến cho nàng ta nhất thời cũng không hạ được quyết tâm.
Vừa khéo bên ngõ Liễu Diệp mang thư đến, nói là ngày mai Cao thị mời Lưu Thanh Trạc về nhà ăn cơm, bảo nàng dẫn Đậu Minh qua xem sao.
Vương Ánh Tuyết lập tức cảm thấy phiền chán, miễn cưỡng đáp “Biết rồi”, sau đó lại vào phòng Đậu Minh.
Đậu Minh đang ôm đàn tỳ bà ngồi bên cửa sổ ngây người ra.
Vương Ánh Tuyết nhẹ nhàng đi đến, thấp giọng nói: “Đại cữu mẫu con bảo mai chúng ta về đó ăn cơm, nói là Lưu Thanh Trạc kia cũng đến, cho chúng ta gặp mặt một lần…”
Ngón tay Đậu Minh ôm đàn tỳ bà trắng bệch lại.
Vương Ánh Tuyết thở dài nói: “Chuyện này tự con quyết định đi. Ta vẫn sẽ đứng về phía con. Dù có là núi đao biển lửa thì mẫu thân cũng sẽ gánh vác cho con.”
Đậu Minh không nói gì.
Vương Ánh Tuyết đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, phía sau nàng truyền đến tiếng tỳ bà.
Đậu Thế Anh về nhà, nghe Vương Ánh Tuyết nói Cao gia giới thiệu mối hôn sự cho Đậu Minh, nhà trai hơn hai mươi tuổi, đã trúng cử, lòng rất hài lòng, dặn Cao Thăng cầm ba trăm lạng bạc cho Đậu Minh mua quần áo phấn son, cũng bảo Vương Ánh Tuyết nhắn cho Đậu Minh: “Nam tài nữ mạo, nam tử chỉ có tài học hơn người mới có thể chống đỡ một gia đình, tướng mạo gia thế cũng không phải là điều quan trọng nhất.”
Đậu Minh cúi đầu đồng ý, lại lăn lộn cả đêm không ngủ.
Nàng biết, chỉ cần đồng ý thì hôn sự này chắc chắn sẽ thành, tiền đồ của mình cũng được định đoạt, không thể nào đổi ý nữa.
Lưu Thanh Trạc dáng người bình thường, thân thể cường tráng, diện mạo hiền hậu, mặc áo lụa màu xanh ngọc mới tinh, nhìn qua tựa như tiểu tử từ nông thông vào thành mưu sinh, không có chút nho nhã nào của một người đọc sách.
Đậu Minh rất thất vọng.
Vương Ánh Tuyết lại kéo Đậu Minh rời khỏi bình phong sau phòng khách, lấy cớ chuyện này còn phải thương lượng với Đậu gia, dùng cơm trưa rồi vội vàng quay về ngõ Tĩnh An.
Đậu Minh không đợi Vương Ánh Tuyết mở miệng đã tự nhốt mình vào thư phòng.
Vương Ánh Tuyết ở trong phòng cười lạnh.
Dựa vào cái gì mà Minh thư nhi nhà mình phải gả cho người như vậy? Vương Nam lấy Cao Minh Châu thì mắt ngọc mày ngài ai cũng thương yêu?
Nàng vân vê khăn tay suy nghĩ.
Thái phu nhân cũng là thân gia của Ngũ phu nhân, lo việc nội trợ nhiều năm, trượng phu là học sĩ Hàn lâm viện phú quý, giao du rộng, về cơ bản đều quen biết với các quan lại lớn, bản thân bà lại là người khéo léo, có tiền có quyền, rất có uy vọng trong những thế gia quan lại ở kinh thành. Mà mình chẳng qua lại chỉ là một người đàn bà của Đậu gia chẳng có tiếng tăm, vừa không thể giúp Thái Bật thăng quan phát tài lại chẳng thể tăng thể diện cho bà, dựa vào cái gì bà phải giúp mình chứ?
Vương Ánh Tuyết nghĩ tới danh vọng của Thái Bật trong kinh thành, không khỏi tim đập thình thịch.
Trên đời này không có thứ không mua được, chỉ xem ngươi có chịu trả giá hay không mà thôi.
Ánh mắt Vương Ánh Tuyết không khỏi dừng lại ở tờ ngân phiếu ba trăm lượng mà Đậu Thế Anh cho Đậu Minh mua đồ trang điểm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.