Chương 329: Trùng Hợp
Chi Chi
22/07/2021
Editor: uyenchap210
Kiếp trước hay kiếp này, Đậu Chiêu khát vọng nhất chính là có thể vì mái nhà riêng của mình, do đó, kiếp trước thậm chí còn vui mừng nhảy nhót muốn gả cho Ngụy Đình Du, suy bụng ta ra bụng người, nàng đương nhiên không hy vọng Tố Tâm dồn toàn bộ tâm sức chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nàng
"Không cần." Tay nàng vô thức đặt lên bụng mình, "Chờ hôn sự của Tố Tâm và Tố Lan định xuống, để các nàng chuyển ra ngoài đi! Khi nào rảnh rỗi, lại đến nhìn ta là được." Sau đó cùng Tống Mặc nói đến việc thêm người, "Ta đã bảo với trang đầu điền trang Đại Hưng tức phụ, thừa dịp mấy ngày này Tố Tâm còn chưa vội, phái nàng đến điền trang Đại Hưng một chuyến, chọn vài người trở lại."
Nếu thực sự có, ba tháng đầu thai vị vẫn còn bất ổn, nàng phải tĩnh dưỡng cho tốt mới được.
Đều là việc nhỏ, Tống Mặc đương nhiên sẽ nghe theo Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu phái người đến điền trang Đại Hưng đưa tin, quyết định ngày hai mốt tháng mười một đi điền trang chọn người.
Vừa vặn ngày đó phụ mẫu Triệu Lương Bích được tin tức từ Chân Định chạy tới Kinh đô, cùng Trần Khúc Thủy bàn bạc hôn sự của Triệu Lương Bích. Tố Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt, sáng sớm liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa đi điền trang Đại Hưng, Đậu Chiêu vì muốn cho Tố Tâm mặt mũi, để xe ngựa của Tống Mặc đưa Tố Tâm đi Đại Hưng, lại tự mình tiếp đón phụ mẫu Triệu Lương Bích.
Triệu Lương Bích có được như ngày hôm nay, đều nhờ Đậu Chiêu nâng đỡ, hiện giờ còn muốn đem đại nha hoàn thân cận nhất gả cho Triệu Lương Bích, Triệu mẫu cảm kích không thôi, vừa vào cửa liền quỳ xuống dập đầu với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu vội tự mình đỡ Triệu mẫu đứng dậy: "Đều là người Thôi gia trang, Triệu thái thái ngàn vạn lần không cần khách khí với ta, coi như là người một nhà đi lại với nhau."
Triệu mẫu là một phụ nhân thành thật, đối mặt với vẻ ung dung mang vài phần hiên ngang của Đậu Chiêu, thì không dám ngẩng đầu. Đậu Chiêu liền chủ động cùng nàng hỏi việc nhà, hỏi hoa màu năm nay như thế nào, mấy hài tử trong nhà ra sao, nuôi bao nhiêu heo, chăn bao nhiêu gà. Triệu mẫu thấy Đậu Chiêu nói chuyện thân thiết lại thực tâm, lo lắng trong lòng mới giảm bớt, bắt đầu đáp lời Đậu Chiêu.
Trần Khúc Thủy bên kia càng thuận lợi.
Theo ý của phụ thân Triệu Lương Bích, Triệu Lương Bích ở Đậu gia mấy năm nay không chỉ có tiền đồ, hơn nữa còn học được nhiều kiến thức, hôn sự để hắn tự làm chủ, sính lễ bao nhiêu, tân phòng ở đâu, cưới gả cử hành nơi nào, hai vợ chồng già bọn họ đều không phản đối.
Triệu Lương Bích lúc này mới biết Đậu Chiêu muốn đem Tố Tâm gả cho hắn.
Mộng tưởng nhiều năm thành hiện thực, hắn trăm loại cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt ướt át mờ mịt nhìn không rõ, hận không thể lập tức đi tìm Tố Tâm, muốn hỏi nàng nghĩ gì sau khi biết chuyện.
Là cao hứng hay là thất vọng?
Nàng có giống mình cũng chờ đợi hôn sự này? Hay là vì vướng mắc ân tình mới miễn cưỡng đáp ứng?
Triệu Lương Bích lo sợ bất an đứng ở hành lang trước sương phòng của Trần Khúc Thủy.
Mặt Trần Khúc Thủy đầy nếp nhăn, cùng Triệu phụ lưng còng đi ra.
Thấy Triệu Lương Bích, Triệu phụ hắc hắc cười không ngừng, nhịn không được nói: "Khó trách ta và nương ngươi tìm bao nhiêu người, ngươi đều không đồng ý, khuê nữ của Biệt gia thật tốt!"
Triệu phụ đã gặp qua Tố Tâm.
Lúc ấy liền cảm thấy cô nương Tố Tâm này không chỉ xinh đẹp, phẩm hạnh đoan trang, hơn nữa thông minh khéo léo, không biết nhà ai có phúc cưới về.
Không nghĩ tới thế nhưng lại trở thành tức phụ nhà bọn họ.
Cho tới bây giờ vẫn cảm thấy giống như đang mơ.
Triệu Lương Bích đỏ mặt tiến lên đỡ phụ thân.
Triệu phụ khách khí mà vẫy tay với Trần Khúc Thủy: "Ngài vào nhà đi nghỉ ngơi đi. Hôn sự của hài tử, ta sẽ cùng nương hắn bàn bạc, tuyệt đối không ủy khuất Biệt cô nương."
Trần Khúc Thủy cười gật đầu, tiễn phụ tử triệu gia ra cửa.
Triệu mẫu đi cùng Cam Lộ, gặp phụ tử Triệu Lương Bích đang đợi trước sân viện của Trần Khúc Thủy.
Người một nhà nhìn nhau, Triệu Lương Bích thẹn thùng mà không dám ngẩng đầu, phu thê Triệu thị lại cùng Trần Khúc Thủy, Cam Lộ hàn huyên vài câu, lúc sau mới trở về sương phòng của Triệu Lương Bích ở Di Chí Đường.
Trần Khúc Thủy đi gặp Đậu Chiêu, đem sự tình kể lại: "...... Hai người rất là vui mừng, nghe nói phải làm mai cho Lương Bích, liền đem tám mươi mấy lượng bạc tích góp ra, bọn họ chuẩn bị buổi chiều sẽ mời người làm mai tới cầu thân."
Kiếp trước, phụ mẫu Triệu Lương Bích đối với con dâu vô cùng đôn hậu.
Đậu Chiêu nghe xong cười trong trẻo, gọi Cao Hưng gia tiến vào, bảo nàng đi giúp đỡ người làm mai.
Chuyện Tố tâm gả cho Triệu Lương Bích không thể giấu, rất nhanh truyền ra.
Tuy rằng bệnh tình Tống Nghi Xuân chuyển biến tốt đẹp, nhưng tâm tình thì không, hắn vẫn như cũ nằm trên giường.
Bởi vậy Tê Hương Viện không ai dám đem hôn sự của Tố Tâm nói cho Tống Nghi Xuân, ngược lại là Tống Mặc, từ Binh mã tư Ngũ thành chạy về sớm, hỏi hôn sự có thành hay không.
"Rất thuận lợi." Đậu Chiêu nhịn không được mà cười mỹ mãn, "Triệu thái thái thấu tình đạt lý, để Tố Tâm sau khi thành thân ở lại Kinh đô cùng Triệu Lương Bích. Ta chuẩn bị mua cho Tố Tâm một tòa nhà ba gian làm của hồi môn." Nàng nghĩ tới Tố Lan, lại nói, "Cũng mua cho Tố Lan, Cam Lộ, Tố Quyên mỗi người một tòa"
Kiếp trước, Cam Lộ và Tố Quyên đi theo nàng chịu nhiều cực khổ, kiếp này, nàng muốn các nàng cũng phải nghĩ tới cuộc sống của chính mình.
Tống Mặc cười nói: "Thật hào phóng, nhưng mà các đại nha hoàn đều thả ra ngoài, trong phòng nàng về sau phải làm sao bây giờ?"
Học quy củ không phải một ngày hai ngày, lại còn phải biết nhìn mặt đoán ý, xem sắc mặt của Đậu Chiêu, vậy càng khó.
"Rồi cũng sẽ tới lúc!" Đậu Chiêu thở dài, "Dù sao hôn sự của Cam Lộ và Tố Quyên cũng chưa thấy bóng dáng đâu!"
Nàng có chút mệt mỏi dựa lên gối.
Tống Mặc quan tâm sờ trán nàng, ôn nhu hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm."
Đậu Chiêu không khỏi sờ sờ mặt, đáp: "Có thể là do đêm qua ngủ không đủ!" lời vừa nói xong, nàng đột nhiên nhận ra hình như bản thân rất mệt.
Khó trách người khác đều nói cảnh do tâm tạo, lúc này nàng mới hoài nghi khả năng có thai, sinh ra đủ loại khó chịu.
Kiếp trước đâu có như vậy?
Nàng ở trong lòng nói thầm, hỏi Tống Mặc: "Có muốn gọi nha hoàn vào bày cơm không?"
"Cũng tốt!" Đôi mắt Tống Mặc vẫn luôn không rời khỏi mặt nàng, thanh âm cũng lộ ra vài phần lo lắng, "Nàng dùng cơm trưa, rồi nghỉ ngơi thật tốt, Hoàng Hậu nương nương muốn ta buổi chiều tiến cung, ta tranh thủ về sớm một chút bồi nàng."
Đậu Chiêu nghe xong lại có chút khẩn trương mà ngồi thẳng lưng: "Hoàng Hậu nương nương tìm chàng có việc gì?"
Nàng vẫn luôn nhớ tới chuyện Vạn Hoàng Hậu muốn Tống Mặc đi tặng đồ cho Liêu Vơng.
"Hiện tại không biết." Tống Mặc hành sự ổn trọng, không nắm chắc mười phần sẽ không nói.
Đậu Chiêu nhắc nhở hắn: "Nếu lại muốn chàng đi Liêu Đông tặng đồ, chàng ngàn vạn lần đừng đồng ý." Nàng vô thức kéo ống tay áo Tống Mặc. "Ta không thoải mái. Chàng đừng đi......"
Tống Mặc sửng sốt.
Đậu Chiêu nói xong cũng sửng sốt.
Nàng vậy mà làm nũng với Tống Mặc......
Nhất thời mặt Đậu Chiêu nóng ran.
Ý Cười đáy mắt Tống Mặc nhảy múa, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, thấp giọng nói: "Được, ta không đi, ở nhà bồi nàng."
Hai kiếp làm người, nàng chưa bao giờ như vậy a.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, rất muốn giải thích không phải muốn hắn ở nhà bồi mình, mà chính là không muốn hắn quá thân cận với Vạn Hoàng Hậu và Liêu Vương, Liêu Vương kiếp trước thao túng Tống Mặc như thế nào, một khắc nàng cũng không quên. Nhưng lời vừa tới miệng, nàng trong lòng ẩn ẩn cảm thấy nói như vậy quá mất hứng, lại đem lời này nuốt xuống.
Tống Mặc nhìn tai nàng nóng đỏ, lại nghĩ tới Đậu Chiêu rộng lượng, nhưng cũng là nữ tử, nếu mình không đáp ứng, chọc giận nàng, về sau làm chuyện gì cũng đều nghiêm trang với mình, giữa hai phu thê cũng mất đi nhiều lạc thú, cho nên không dám cùng Đậu Chiêu nói đùa, chỉ coi như không thấy, cao giọng gọi nha hoàn bày cơm trưa.
Đậu Chiêu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bọn nha hoàn tiến vào.
Cam Lộ hấp tấp vừa chạy vừa hô "Phu nhân". Ngẩng đầu thấy Tống Mặc, thì hoảng loạn mà hành lễ "Thế tử gia".
Đậu Chiêu vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Cam Lộ vội la lên: "Tố Tâm tỷ tỷ đi điền trang Đại Hưng, nửa đường bị cướp, may mà có mấy người Chu hộ vệ, còn gặp được Cẩm Y Vệ Trần đại nhân, lúc này mới trong dữ hóa lành......"
Nàng còn chưa nói xong, Tống Mặc và Đậu Chiêu đã cùng biến sắc.
Tố Tâm ngồi xe ngựa của Tống Mặc, dùng chính là hộ vệ của Đậu Chiêu.
Tống Mặc sắc mặt liền trầm xuống, hỏi Cam Lộ: "Tố Tâm đâu?"
"Đang ra lệnh cho bà tử đưa Ngược Đan và Nhược Chu bị thương đến hậu viện."
Nhược Đan và Nhược Chu là hai nhị đẳng nha hoàn trong phòng Đậu Chiêu. Tố Tâm cảm thấy hai nha hoàn này làm việc chu đáo, mấy ngày nay luôn mang theo bên mình cẩn thận dạy dỗ, lần này đi điền trang Đại Hưng, cũng dẫn theo để các nàng mở rộng tầm mắt
Đậu Chiêu cùng Tống Mặc thần sắc ngưng trọng đi hậu viện nơi bọn nha hoàn ở.
Nhược Đan và Nhược Chu, một người đầu chảy máu, một người tay bị gãy, đều đã băng bó tốt, nhưng mặt tái nhợt còn vài phần kinh hồn bạt vía mà nằm trên giường.
Thấy Đậu Chiêu tiến vào, hai người vội giãy giụa muốn ngồi dậy.
"Các ngươi cứ nằm xuống." Đậu Chiêu ngăn hai cái nha hoàn lại, biểu cảm nghiêm trọng quay sang hỏi Tố Tâm, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt Tố Tâm hiện lên một tia sắc bén, trầm giọng nói: "Nô tỳ cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chúng nô tỳ thuận lợi ra khỏi cửa thành, cách điền trang chưa đến năm mươi dặm, ngựa đột nhiên kinh hãi, xe ngựa bị lật. Mấy người Chu hộ vệ vội tiến lên phía trước xem xét, đột nhiên từ trong rừng nhảy ra rất nhiều hắc y nhân che mặt, rút đao tấn công.
"Những người đó thân thủ rất tốt, ra tay rất hiểm, do không kịp phòng bị, mấy người Chu hộ vệ, Hoàng hộ vệ đều bị thương.
"Dần dần chúng nô tỳ không địch lại được. Vừa vặn Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ - Trần Gia Trần đại nhân đi ngang qua cứu giúp, còn tóm được hai đạo tặc. Nô tỳ không dám tiếp tục đi tiếp, liền nhờ Trần đại nhân đưa hồi phủ. Trần đại nhân nhiệt tình rộng lượng, không chỉ một đường hộ tống, sau khi vào thành, còn mời đại phu tới băng bó cho nhóm người Chu hộ vệ."
Tố Tâm nói, thần sắc phức tạp mà liếc nhìn Đậu Chiêu.
Nhiều năm bồi dưỡng đã trở nên ăn ý, Đậu Chiêu lập tức minh bạch lời Tố Tâm.
Chuyện này có nội tình.
Trần Gia xuất hiện quá trùng hợp.
Đậu Chiêu bất động thanh sắc, an ủi Nhược Đan và Nhược Chu một lúc, rồi rời khỏi hậu viện.
Tố Tâm cũng ra ngoài.
Đậu Chiêu ám hiệu bằng mắt với Tống Mặc đang đứng ngoài đợi.
Ba người cùng đi thư phòng.
Kiếp trước hay kiếp này, Đậu Chiêu khát vọng nhất chính là có thể vì mái nhà riêng của mình, do đó, kiếp trước thậm chí còn vui mừng nhảy nhót muốn gả cho Ngụy Đình Du, suy bụng ta ra bụng người, nàng đương nhiên không hy vọng Tố Tâm dồn toàn bộ tâm sức chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nàng
"Không cần." Tay nàng vô thức đặt lên bụng mình, "Chờ hôn sự của Tố Tâm và Tố Lan định xuống, để các nàng chuyển ra ngoài đi! Khi nào rảnh rỗi, lại đến nhìn ta là được." Sau đó cùng Tống Mặc nói đến việc thêm người, "Ta đã bảo với trang đầu điền trang Đại Hưng tức phụ, thừa dịp mấy ngày này Tố Tâm còn chưa vội, phái nàng đến điền trang Đại Hưng một chuyến, chọn vài người trở lại."
Nếu thực sự có, ba tháng đầu thai vị vẫn còn bất ổn, nàng phải tĩnh dưỡng cho tốt mới được.
Đều là việc nhỏ, Tống Mặc đương nhiên sẽ nghe theo Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu phái người đến điền trang Đại Hưng đưa tin, quyết định ngày hai mốt tháng mười một đi điền trang chọn người.
Vừa vặn ngày đó phụ mẫu Triệu Lương Bích được tin tức từ Chân Định chạy tới Kinh đô, cùng Trần Khúc Thủy bàn bạc hôn sự của Triệu Lương Bích. Tố Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt, sáng sớm liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa đi điền trang Đại Hưng, Đậu Chiêu vì muốn cho Tố Tâm mặt mũi, để xe ngựa của Tống Mặc đưa Tố Tâm đi Đại Hưng, lại tự mình tiếp đón phụ mẫu Triệu Lương Bích.
Triệu Lương Bích có được như ngày hôm nay, đều nhờ Đậu Chiêu nâng đỡ, hiện giờ còn muốn đem đại nha hoàn thân cận nhất gả cho Triệu Lương Bích, Triệu mẫu cảm kích không thôi, vừa vào cửa liền quỳ xuống dập đầu với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu vội tự mình đỡ Triệu mẫu đứng dậy: "Đều là người Thôi gia trang, Triệu thái thái ngàn vạn lần không cần khách khí với ta, coi như là người một nhà đi lại với nhau."
Triệu mẫu là một phụ nhân thành thật, đối mặt với vẻ ung dung mang vài phần hiên ngang của Đậu Chiêu, thì không dám ngẩng đầu. Đậu Chiêu liền chủ động cùng nàng hỏi việc nhà, hỏi hoa màu năm nay như thế nào, mấy hài tử trong nhà ra sao, nuôi bao nhiêu heo, chăn bao nhiêu gà. Triệu mẫu thấy Đậu Chiêu nói chuyện thân thiết lại thực tâm, lo lắng trong lòng mới giảm bớt, bắt đầu đáp lời Đậu Chiêu.
Trần Khúc Thủy bên kia càng thuận lợi.
Theo ý của phụ thân Triệu Lương Bích, Triệu Lương Bích ở Đậu gia mấy năm nay không chỉ có tiền đồ, hơn nữa còn học được nhiều kiến thức, hôn sự để hắn tự làm chủ, sính lễ bao nhiêu, tân phòng ở đâu, cưới gả cử hành nơi nào, hai vợ chồng già bọn họ đều không phản đối.
Triệu Lương Bích lúc này mới biết Đậu Chiêu muốn đem Tố Tâm gả cho hắn.
Mộng tưởng nhiều năm thành hiện thực, hắn trăm loại cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt ướt át mờ mịt nhìn không rõ, hận không thể lập tức đi tìm Tố Tâm, muốn hỏi nàng nghĩ gì sau khi biết chuyện.
Là cao hứng hay là thất vọng?
Nàng có giống mình cũng chờ đợi hôn sự này? Hay là vì vướng mắc ân tình mới miễn cưỡng đáp ứng?
Triệu Lương Bích lo sợ bất an đứng ở hành lang trước sương phòng của Trần Khúc Thủy.
Mặt Trần Khúc Thủy đầy nếp nhăn, cùng Triệu phụ lưng còng đi ra.
Thấy Triệu Lương Bích, Triệu phụ hắc hắc cười không ngừng, nhịn không được nói: "Khó trách ta và nương ngươi tìm bao nhiêu người, ngươi đều không đồng ý, khuê nữ của Biệt gia thật tốt!"
Triệu phụ đã gặp qua Tố Tâm.
Lúc ấy liền cảm thấy cô nương Tố Tâm này không chỉ xinh đẹp, phẩm hạnh đoan trang, hơn nữa thông minh khéo léo, không biết nhà ai có phúc cưới về.
Không nghĩ tới thế nhưng lại trở thành tức phụ nhà bọn họ.
Cho tới bây giờ vẫn cảm thấy giống như đang mơ.
Triệu Lương Bích đỏ mặt tiến lên đỡ phụ thân.
Triệu phụ khách khí mà vẫy tay với Trần Khúc Thủy: "Ngài vào nhà đi nghỉ ngơi đi. Hôn sự của hài tử, ta sẽ cùng nương hắn bàn bạc, tuyệt đối không ủy khuất Biệt cô nương."
Trần Khúc Thủy cười gật đầu, tiễn phụ tử triệu gia ra cửa.
Triệu mẫu đi cùng Cam Lộ, gặp phụ tử Triệu Lương Bích đang đợi trước sân viện của Trần Khúc Thủy.
Người một nhà nhìn nhau, Triệu Lương Bích thẹn thùng mà không dám ngẩng đầu, phu thê Triệu thị lại cùng Trần Khúc Thủy, Cam Lộ hàn huyên vài câu, lúc sau mới trở về sương phòng của Triệu Lương Bích ở Di Chí Đường.
Trần Khúc Thủy đi gặp Đậu Chiêu, đem sự tình kể lại: "...... Hai người rất là vui mừng, nghe nói phải làm mai cho Lương Bích, liền đem tám mươi mấy lượng bạc tích góp ra, bọn họ chuẩn bị buổi chiều sẽ mời người làm mai tới cầu thân."
Kiếp trước, phụ mẫu Triệu Lương Bích đối với con dâu vô cùng đôn hậu.
Đậu Chiêu nghe xong cười trong trẻo, gọi Cao Hưng gia tiến vào, bảo nàng đi giúp đỡ người làm mai.
Chuyện Tố tâm gả cho Triệu Lương Bích không thể giấu, rất nhanh truyền ra.
Tuy rằng bệnh tình Tống Nghi Xuân chuyển biến tốt đẹp, nhưng tâm tình thì không, hắn vẫn như cũ nằm trên giường.
Bởi vậy Tê Hương Viện không ai dám đem hôn sự của Tố Tâm nói cho Tống Nghi Xuân, ngược lại là Tống Mặc, từ Binh mã tư Ngũ thành chạy về sớm, hỏi hôn sự có thành hay không.
"Rất thuận lợi." Đậu Chiêu nhịn không được mà cười mỹ mãn, "Triệu thái thái thấu tình đạt lý, để Tố Tâm sau khi thành thân ở lại Kinh đô cùng Triệu Lương Bích. Ta chuẩn bị mua cho Tố Tâm một tòa nhà ba gian làm của hồi môn." Nàng nghĩ tới Tố Lan, lại nói, "Cũng mua cho Tố Lan, Cam Lộ, Tố Quyên mỗi người một tòa"
Kiếp trước, Cam Lộ và Tố Quyên đi theo nàng chịu nhiều cực khổ, kiếp này, nàng muốn các nàng cũng phải nghĩ tới cuộc sống của chính mình.
Tống Mặc cười nói: "Thật hào phóng, nhưng mà các đại nha hoàn đều thả ra ngoài, trong phòng nàng về sau phải làm sao bây giờ?"
Học quy củ không phải một ngày hai ngày, lại còn phải biết nhìn mặt đoán ý, xem sắc mặt của Đậu Chiêu, vậy càng khó.
"Rồi cũng sẽ tới lúc!" Đậu Chiêu thở dài, "Dù sao hôn sự của Cam Lộ và Tố Quyên cũng chưa thấy bóng dáng đâu!"
Nàng có chút mệt mỏi dựa lên gối.
Tống Mặc quan tâm sờ trán nàng, ôn nhu hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm."
Đậu Chiêu không khỏi sờ sờ mặt, đáp: "Có thể là do đêm qua ngủ không đủ!" lời vừa nói xong, nàng đột nhiên nhận ra hình như bản thân rất mệt.
Khó trách người khác đều nói cảnh do tâm tạo, lúc này nàng mới hoài nghi khả năng có thai, sinh ra đủ loại khó chịu.
Kiếp trước đâu có như vậy?
Nàng ở trong lòng nói thầm, hỏi Tống Mặc: "Có muốn gọi nha hoàn vào bày cơm không?"
"Cũng tốt!" Đôi mắt Tống Mặc vẫn luôn không rời khỏi mặt nàng, thanh âm cũng lộ ra vài phần lo lắng, "Nàng dùng cơm trưa, rồi nghỉ ngơi thật tốt, Hoàng Hậu nương nương muốn ta buổi chiều tiến cung, ta tranh thủ về sớm một chút bồi nàng."
Đậu Chiêu nghe xong lại có chút khẩn trương mà ngồi thẳng lưng: "Hoàng Hậu nương nương tìm chàng có việc gì?"
Nàng vẫn luôn nhớ tới chuyện Vạn Hoàng Hậu muốn Tống Mặc đi tặng đồ cho Liêu Vơng.
"Hiện tại không biết." Tống Mặc hành sự ổn trọng, không nắm chắc mười phần sẽ không nói.
Đậu Chiêu nhắc nhở hắn: "Nếu lại muốn chàng đi Liêu Đông tặng đồ, chàng ngàn vạn lần đừng đồng ý." Nàng vô thức kéo ống tay áo Tống Mặc. "Ta không thoải mái. Chàng đừng đi......"
Tống Mặc sửng sốt.
Đậu Chiêu nói xong cũng sửng sốt.
Nàng vậy mà làm nũng với Tống Mặc......
Nhất thời mặt Đậu Chiêu nóng ran.
Ý Cười đáy mắt Tống Mặc nhảy múa, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, thấp giọng nói: "Được, ta không đi, ở nhà bồi nàng."
Hai kiếp làm người, nàng chưa bao giờ như vậy a.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, rất muốn giải thích không phải muốn hắn ở nhà bồi mình, mà chính là không muốn hắn quá thân cận với Vạn Hoàng Hậu và Liêu Vương, Liêu Vương kiếp trước thao túng Tống Mặc như thế nào, một khắc nàng cũng không quên. Nhưng lời vừa tới miệng, nàng trong lòng ẩn ẩn cảm thấy nói như vậy quá mất hứng, lại đem lời này nuốt xuống.
Tống Mặc nhìn tai nàng nóng đỏ, lại nghĩ tới Đậu Chiêu rộng lượng, nhưng cũng là nữ tử, nếu mình không đáp ứng, chọc giận nàng, về sau làm chuyện gì cũng đều nghiêm trang với mình, giữa hai phu thê cũng mất đi nhiều lạc thú, cho nên không dám cùng Đậu Chiêu nói đùa, chỉ coi như không thấy, cao giọng gọi nha hoàn bày cơm trưa.
Đậu Chiêu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bọn nha hoàn tiến vào.
Cam Lộ hấp tấp vừa chạy vừa hô "Phu nhân". Ngẩng đầu thấy Tống Mặc, thì hoảng loạn mà hành lễ "Thế tử gia".
Đậu Chiêu vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Cam Lộ vội la lên: "Tố Tâm tỷ tỷ đi điền trang Đại Hưng, nửa đường bị cướp, may mà có mấy người Chu hộ vệ, còn gặp được Cẩm Y Vệ Trần đại nhân, lúc này mới trong dữ hóa lành......"
Nàng còn chưa nói xong, Tống Mặc và Đậu Chiêu đã cùng biến sắc.
Tố Tâm ngồi xe ngựa của Tống Mặc, dùng chính là hộ vệ của Đậu Chiêu.
Tống Mặc sắc mặt liền trầm xuống, hỏi Cam Lộ: "Tố Tâm đâu?"
"Đang ra lệnh cho bà tử đưa Ngược Đan và Nhược Chu bị thương đến hậu viện."
Nhược Đan và Nhược Chu là hai nhị đẳng nha hoàn trong phòng Đậu Chiêu. Tố Tâm cảm thấy hai nha hoàn này làm việc chu đáo, mấy ngày nay luôn mang theo bên mình cẩn thận dạy dỗ, lần này đi điền trang Đại Hưng, cũng dẫn theo để các nàng mở rộng tầm mắt
Đậu Chiêu cùng Tống Mặc thần sắc ngưng trọng đi hậu viện nơi bọn nha hoàn ở.
Nhược Đan và Nhược Chu, một người đầu chảy máu, một người tay bị gãy, đều đã băng bó tốt, nhưng mặt tái nhợt còn vài phần kinh hồn bạt vía mà nằm trên giường.
Thấy Đậu Chiêu tiến vào, hai người vội giãy giụa muốn ngồi dậy.
"Các ngươi cứ nằm xuống." Đậu Chiêu ngăn hai cái nha hoàn lại, biểu cảm nghiêm trọng quay sang hỏi Tố Tâm, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt Tố Tâm hiện lên một tia sắc bén, trầm giọng nói: "Nô tỳ cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chúng nô tỳ thuận lợi ra khỏi cửa thành, cách điền trang chưa đến năm mươi dặm, ngựa đột nhiên kinh hãi, xe ngựa bị lật. Mấy người Chu hộ vệ vội tiến lên phía trước xem xét, đột nhiên từ trong rừng nhảy ra rất nhiều hắc y nhân che mặt, rút đao tấn công.
"Những người đó thân thủ rất tốt, ra tay rất hiểm, do không kịp phòng bị, mấy người Chu hộ vệ, Hoàng hộ vệ đều bị thương.
"Dần dần chúng nô tỳ không địch lại được. Vừa vặn Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ - Trần Gia Trần đại nhân đi ngang qua cứu giúp, còn tóm được hai đạo tặc. Nô tỳ không dám tiếp tục đi tiếp, liền nhờ Trần đại nhân đưa hồi phủ. Trần đại nhân nhiệt tình rộng lượng, không chỉ một đường hộ tống, sau khi vào thành, còn mời đại phu tới băng bó cho nhóm người Chu hộ vệ."
Tố Tâm nói, thần sắc phức tạp mà liếc nhìn Đậu Chiêu.
Nhiều năm bồi dưỡng đã trở nên ăn ý, Đậu Chiêu lập tức minh bạch lời Tố Tâm.
Chuyện này có nội tình.
Trần Gia xuất hiện quá trùng hợp.
Đậu Chiêu bất động thanh sắc, an ủi Nhược Đan và Nhược Chu một lúc, rồi rời khỏi hậu viện.
Tố Tâm cũng ra ngoài.
Đậu Chiêu ám hiệu bằng mắt với Tống Mặc đang đứng ngoài đợi.
Ba người cùng đi thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.