Cửu U Long Giới

Quyển 3 - Chương 213

Chúng Thần

22/02/2013

Lời của Lý Tự Minh làm Bạch Khởi thấy có chút không hài lòng. Nhưng hắn cũng không dám nói bừa trước mặt Hoàng Đế, gượng cười nói:

- Thần biết… thưa Bệ hạ…

- Ừm… Ha ha… Tốt lắm… Ta biết ngươi rất thông minh, quả nhiên ta không nhìn lầm người… Có việc gì ngươi mau đi làm đi, đã có ta chống đỡ cho rồi…

Lý Tự Minh cười lớn, vỗ vào vai Bạch Khởi nói…

Nói đoạn lại hạ giọng:

- Hôm nay đừng đi đâu nữa, cứ về nhà trước đi… Ngươi cũng biết ta tuổi cao rồi, nhưng vẫn giữ thói quen quan tâm đến thủ hạ. Ngươi về rồi cứ làm theo lời ta bảo. Tuy ngươi đã là Đại Nguyên soái, nhưng dù sao vẫn là vãn bối. Tất nhiên thanh niên có lúc kích động cũng khó tránh, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được. Ngươi hiểu ý ta chứ?

Bạch Khởi không biết nói lời gì. Trong lòng hắn thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng không thể nói ra. Ai bảo Lý Tự Minh là Hoàng Đế, mà mình chỉ là một Nguyên soái…

‘Vô liêm sỉ thiên hạ vô địch’. Với Bạch Khởi lúc này Lý Tự Minh đúng là người như thế.

- Bệ hạ an tâm, thần biết phải làm thế nào…

Bạch Khởi miễn cưỡng nói, cố gắng nhẫn nhịn không để Lý Tự Minh phát hiện ra.

- Ừm… Biết thì tốt… Đi đi… Đi đi… Ha ha. Ngươi mau về nhà đi.

Lý Tự Minh cười rồi cho Bạch Khởi cáo lui. Bạch Khởi vừa bước ra cửa đã thấy ba người bọn Lý Tầm Hoan đứng đợi mình. Nhìn thấy Bạch Khởi vội chạy lại.

- Thế nào? Phụ hoàng ta nói gì với ngươi? Trọng thưởng cho ngươi chứ?

Lý Tầm Hoan phấn khích hỏi.

- Đúng thế, Bệ hạ thưởng gì cho ngươi vậy? Ha ha. Ta không cần biết nhiều. Tục ngữ nói, hảo kiến diện phân nhất bán. Ngươi có phần, không thể thiếu ta được đâu.

Bối Tác Tư trêu đùa. Ba người bọn họ thấy rất hả hê khi trêu chọc Bạch Khởi.

- Đương nhiên là có… nhưng cũng không đến lượt hai huynh đâu. Bạch Khởi ca ca trên sa trường anh dũng chiến đấu, Bệ hạ trọng thưởng là điều đương nhiên. Ai như hai người, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, sao lại phải để phần cho các huynh chứ? Đúng không Bạch Khởi ca ca?…

Lý Linh thêm lời. Bạch Khởi nghe xong lặng người một lát rồi bình tâm lại ngay.

- Thưởng ở đâu ra vậy? Có thì đã tốt… Kỳ thực cũng có một chút… Bệ hạ nói với ta… Nhà ta không hòa thuận, bảo ta về nhà không được kích động, không được căng thẳng với Đỗ Tân Gia… Còn nói…

Bạch Khởi gượng cười nói.

Chưa nói hết câu thì Lý Tầm Hoan bên cạnh đã gào lên:

- Cái gì? Ý Phụ hoàng là gì vậy? Ngươi đường đường là Nguyên soái của Đế Quốc, lẽ nào lại phải nhịn một mụ đàn bà của Đỗ Tân Gia? Không được… Ngươi đợi ở đây… Ta phải đi tìm Phụ hoàng.

- Đúng thế. Đỗ Tân Gia là cái thá gì chứ… Dám so sánh với huynh đệ của ta sao? Cẩn thận ta diệt hết cả nhà đó? Ngươi đợi ta tìm phụ thân ta, rồi chúng ta cùng đến gặp Bệ hạ nói lý lẽ…



Bối Tác Tư nghe xong nổi giận lôi đình, không chỉ muốn một mình đi tìm Lý Tự Minh mà còn muốn kéo theo cả phụ thân cùng đi.

- Ừm… Bệ hạ quá thiên vị rồi. Đệ cũng đi. Đệ nhất định khiến Bệ hạ thay đổi ý kiến. Dựa vào cái gì mà thiên vị Đỗ Tân Gia chứ? Hứ…

Lý Linh đỏ mặt đầy tức tối. Nói đoạn ba người cùng bước vào định tìm Lý Tự Minh hỏi cho ra nhẽ.

Bạch Khởi vội kéo ba cái tên ‘Vua phá hoại’ lại, vội vàng nói:

- Đợi đã… các ngươi nghe ta nói đã… Bệ hạ nói ta tuổi trẻ khó tránh khỏi kích động… Người còn nói Đỗ Tân Gia là người của Thái tử… Thật ra có chút kích động cũng không sao, chỉ cần không quá náo loạn là được… Các ngươi hiểu chứ?

Ba người nghe xong sững sờ một lát, rồi cùng cười lớn. Lý Tầm Hoan cười sảng khoái nhất. Bối Tác Tư thì mặt có chút cổ quái, nói:

- Bệ hạ không phải có thù với Đỗ Tân Gia chứ, sao lại nói những lời như vậy. Chẳng phải là muốn ngươi đi tìm Đỗ Tân Gia gây phiền phức sao? Lúc nào ngươi đi không được quên ta đâu đấy? Ha ha… Ta sớm đã thấy Đỗ Tân Gia đó chướng mắt rồi. Lần này phải dạy dỗ chúng mới được…

- Đúng thế… Còn ta… à… còn bọn ta nữa… ngươi không được quên bọn ta đâu…

Lý Tầm Hoan mặt mày hớn hở nói. Hắn vốn định nói mình, nhưng chợt nhìn Lý Linh bên cạnh vội chữa lời.

- Không cần đâu… Các ngươi muốn xem kịch hay, ngày mai đi theo là được rồi… Bệ hạ bảo ta sớm về nhà. Việc gì nên giải quyết thì giải quyết sớm. Bữa hôm nay ta nợ các ngươi rồi…

Bạch Khởi gượng cười nói.

o0o

Bốn người nói vài câu rồi Bạch Khởi và Độc Cô Chiến Thiên cùng mười mấy kỵ binh rời khỏi. Chiến mã hí vang, phi về hướng phủ Bạch Gia. Về tới phủ, Bạch Khởi thấy ba ngàn thân binh của mình đang ngồi trên ngựa đợi sẵn. Lưu Dịch Tư, Ảnh Nguyệt và hai Đấu Vương của Ảnh Tộc, Ảnh Diệt, Ảnh Tuyệt cũng ở đó.

- Đi nào… cùng ta vào phủ.

Bạch Khởi phi ngựa tới, vừa dứt lời thì vài ngàn chiến mã hí vang theo sau.

Vài ngàn kỵ binh phi ngựa bụi mịt mù. Một số quan lại còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng đóng chặt cửa lớn, chỉ dám lén nhìn qua cửa. Khi đoàn kỵ binh dừng lại ở cổng Bạch Gia phủ, bọn chúng mởi thở phào nhẹ nhõm. Có người còn tưởng Bạch Gia ắt phải phạm tội lớn gì mới có trăm ngàn kỵ binh kéo tới như vậy.

Lúc nhìn thấy một thanh niên dáng người thẳng tắp, tướng mạo anh tuấn, mái tóc trắng như cước, mọi người mới hiểu rằng Bạch Khởi – người hùng của Bạch Gia, Đại Nguyên soái của Đế Quốc đã trở về.

Biết tin Bạch Khởi trở về, bọn quan lại vội vàng chuẩn bị lễ vật đến nịnh nọt hắn. Dù sao Bạch Khởi hiện giờ cũng thuộc hàng quan Nhất phẩm của Đế Quốc, làm một nhân vật có thực quyền. Có thể thắt chặt quan hệ với hắn là giấc mơ của không ít người.

Người làm trong Bạch Gia bắt đầu thấy hoảng sợ, lần lượt lui về phía sau. Khó trách bọn họ sợ hãi như vậy. Đến những vệ binh từng theo Bạch Kình Thiên xông pha chiến trận còn lùi về sau vài bước, cầm sẵn binh khí của mình, tay toát đầy mồ hôi, dường như đang chuẩn bị liều chết vậy. Bọn họ vừa nhìn cũng hiểu rằng vài ngàn kỵ binh kia đều là những binh sĩ tinh nhuệ, không dễ gì đối phó.

- Đại… Đại thiếu gia?

Một vệ binh gác cổng nhìn thấy Bạch Khởi ngây người một lát rồi ấp a ấp úng nói. Nói đoạn liền quay vào trong phủ hét lớn:

- Người đâu… Người đâu… Đại thiếu gia trở về… Đại thiếu gia về rồi…

Người làm trong Bạch Gia vô cùng yêu quý Bạch Khởi, bởi nhờ hắn mà địa vị của họ cũng được nâng lên. Tuy Bạch Kình Thiên là Thống lĩnh của Cấm Vệ Quân, nhưng cũng chỉ là một Bá Tước. Trong Đế Đô này có quá nhiều Bá Tước. Tuy ông cũng nắm binh quyền nhưng người lợi hại hơn ông trong Đế Đô này không đếm xuể. Trước đây, người hầu của Bạch Gia ở ngoài bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng. Bởi đối phương là người hầu nhà có địa vị cao hơn Bạch Gia.

Nhưng từ khi có Bạch Khởi, người hầu trong Bạch Gia cũng được thơm lây. Đằng sau Bạch Khởi có Độc Cô Chiến Thiên, Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan ba người, không kẻ nào dám bắt nạt người của Bạch Khởi nữa. Sau khi Bạch Khởi cho người chắn cửa Đỗ Tân Gia, càng có nhiều phủ đệ muốn kết giao với Bạch Gia. Nhất là từ lúc Bạch Khởi trở thành quan Nhất phẩm, người làm trong Bạch Gia ra ngoài có thể ngẩng cao đầu, thậm chí nhiều kẻ còn nịnh bợ họ. Bọn họ thấy rất tự hào bởi vì có Bạch Khởi, vì thế lúc hắn trở về vệ binh mới thét to lên như vậy.



- Đại thiếu gia trở về rồi… Đại thiếu gia vể rồi Người đâu… Đại thiếu gia về rồi…

Người trong phủ lần lượt truyền tin. Bạch Khởi mỉm cười, bước vào trong phủ.

- Ha ha… Con trai… Cuối cùng con đã về rồi… Con thể hiện rất tốt, quả không hổ là con cháu của Bạch Gia, con trai của ta… Thật không ngờ Bạch Gia ta lại có một Đại Nguyên soái, quan Nhất phẩm của Đế Quốc… Ha ha… Trong một năm mà con đã lợi hại hơn ta rồi… Nếu con không phải con trai ta e rằng ta gặp con cũng phải hành lễ rồi… Ha ha… Tốt lắm Nguyên soái… Ha ha ha…

Bạch Khởi vừa bước vào thì Bạch Kình Thiên vội chạy tới, ôm chầm lấy hắn, mặt đầy hứng khởi.

Khó trách Bạch Kình Thiên vui mừng như vậy. Quả đúng là con hơn cha là nhà có phúc, Có con trai như Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên không tự hào mới lạ.

- Vù…

Một bóng người từ phía sau vụt tới vỗ vào gáy Bạch Khởi, định tấn công hắn. Đấu khí màu xanh hướng thẳng vào sau lưng Bạch Khởi. Nhưng Bạch Khởi cũng không cần động thủ. Lưu Dịch Tư nhìn thấy liền trợn mắt, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Bạch Khởi, chặn đầu khí màu xanh kia lại, rồi tóm gọn một ông già râu tóc bạc phơ.

Lưu Dịch Tư ra tay nhanh như cắt. Lúc đang định kết liễu kẻ tấn công thì Bạch Khởi ngăn lại:

- Lão Lưu… Dừng tay.

Bạch Khởi lúc này đã nhận ra kẻ đến không phải ai khác chính là Lão tổ tông của Bạch Gia, Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lúc này vô cùng sầu não, bởi ông đường đường là một Tam Tinh Đấu Vương, bây giờ lại bị tóm như tóm một con gà, lại còn ngay trước mặt con cháu của mình. Bạch Ngọc Đường vô cùng xẩu hổ… Ông vốn chỉ định thử xem thân thủ của Bạch Khởi có tiến bộ hay không. Ai ngờ lại lâm vào cảnh này. Mặt ông đỏ lựng cả lên…

Bạch Ngọc Đường cũng vô cùng kinh ngạc, bởi có thể dễ dàng bắt được mình ít nhất đối phương cũng phải là một Đấu Hoàng… hơn nữa có thể còn là Đấu Hoàng cấp cao. Nghĩ đến đây Bạch Ngọc Đường có chút kinh hãi… Bao nhiêu năm rồi Bất Diệt Hoàng Triều không có cao thủ cấp Đấu Hoàng xuất hiện, không ngờ ở đây lại xuất hiện một người, hơn nữa lại còn va chạm với mình.

Còn Bạch Kình Thiên đứng đó mắt trợn tròn đầy kinh ngạc. Thấy Lão tổ tông của Bạch Gia bị tóm một cách dễ dàng, ông không ngạc nhiên mới lạ.

- Haiz… Lão Lưu à, người ngươi bắt chính là Lão tổ tông của ta Bạch Ngọc Đường… Lão tổ tông, vị này là Lão Lưu, Hỏa Diễm Đấu Hoàng của Gia Lam, Lưu Dịch Tư…

Bạch Khởi lúng túng thở dài một tiếng, cố làm dịu bầu không khí đang căng thẳng.

Lưu Dịch Tư gật đầu rồi lập tức thả Bạch Ngọc Đường ra. Bạch Ngọc Đường mặt đỏ bừng nhìn Bạch Khởi, rồi chắp tay nói với Lưu Dịch Tư:

- Ban nãy đắc tội rồi, mong tiền bối thứ lỗi.

Bạch Ngọc Đường tỏ ra vô cùng cung kính. Dù sao Lưu Dịch Tư cũng là một cao thủ cấp Đấu Hoàng.

- Chủ nhân, nô tài lắm chuyện rồi, mong chủ nhân lượng thứ.

Lưu Dịch Tư nói xong liền đứng sang một bên, gật đầu với Bạch Ngọc Đường rồi nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào. Có điều mọi người xung quanh không thể không chú ý đến ông.

- Chuyện này là…?

Bạch Kình Thiên kéo Bạch Khởi ra hỏi nhỏ. Tuy ông cũng là Tướng quân thống lĩnh vạn quân, nhưng đối mặt với một Đấu Hoàng không tránh khỏi có chút căng thẳng. Dù sao Đấu Hoàng cũng là biểu tượng đỉnh điểm của sức mạnh. Trong thiên hạ trừ một vài nhân vật ra, Đấu Hoàng có thể coi là thiên hạ vô địch. Đấu Hoàng ở bất cứ Đế Quốc nào cũng rất được trọng dụng, thậm chí trước mặt Quốc Vương cũng không cần hành lễ. Thế mà vị Đấu Hoàng này lại gọi một tiểu tử là chủ nhân…

- Haiz… chẳng phải con đã nói với cha rồi ư? Vị này là Hỏa Diễm Đấu Hoàng của Gia Lam, Lưu Dịch Tư – Lão Lưu. Nhưng bây giờ Lão Lưu là hộ vệ của con. Cha đừng hỏi nhiều nữa, có cơ hội con sẽ giải thích với cha… Đúng rồi, gần đây mọi việc vẫn tốt chứ à?

Bạch Khởi mỉm cười nói với Bạch Kình Thiên, rồi chuyển hướng câu chuyện sang chủ đề khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu U Long Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook