Cửu U Long Giới

Quyển 3 - Chương 169: Cuộc chiến Đấu vương

Chúng Thần

22/02/2013

“18 đấu tông, 2 đấu vương, mạnh tay thế à! Xem ra lần này bệ hạ thực sự không định cho Tư Hiêu Kiệt quay về nữa rồi.” Bạch Khởi không nén được kêu lên kinh ngạc. Thực ra Bạch Khởi kêu lên kinh ngạc như thế cũng phải, lực lượng này quá lớn, hầu như gồm hơn một nửa số cao thủ ở Ba Phạt Lợi Á rồi…

Phải biết rằng, ở Ba Phạt Lợi Á, như mọi người đều biết, chỉ có 2 đấu vương, một là đấu vương Tây Bắc Tư Hiêu Kiệt, một là đấu vương kinh sư Lệ Trường Không, Tư Hiêu Kiệt đại diện cho dòng họ Liệt Diệm Tây Bắc, Lệ Trường Không đại diện cho dòng họ Sát Khí trung ương, hai dòng đấu khí đã thù hằn nhau từ lâu… Còn đấu vương ngầm, Bạch Khởi biết 2 người, một là lão tổ tông của hắn Bạch Ngọc Đường, một là tộc trưởng dòng họ Hoàng Cực. Bạch Ngọc Đường là một đấu vương “hàng thật đúng giá”. Dòng họ Hoàng Cực đóng tại núi Ngọc Hoàng gần Vương Đô tuy lâu nay không xuất thế nhưng không ai dám coi thường họ. Phải biết rằng, chẳng bao lâu các cao thủ dòng họ Hoàng Cực đã chống đỡ cuộc chiến tranh đối ngoại của cả hoàng triều bất diệt, độ kinh khủng của họ thì bình thường thôi, tuy đã cách đây hàng nghìn năm, thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, bên ngoài đồn rằng hàng nghìn năm không va chạm với trần thế, dòng họ Hoàng Cực đã suy tàn, nhưng vẫn có rất nhiều người tin rằng, cho dù dòng họ Hoàng Cực có suy tàn đi nữa, thì tộc trưởng của họ vẫn là một cao thủ cấp đấu vương.

Còn các cao thủ cấp đấu vương còn lại thì chưa từng nghe nói. Có thể nói ở Ba Phạt Lợi Á hiện nay, ngoài tứ đại đấu vương, lợi hại nhất là các cao thủ cấp đấu tông đó. Những người này rất có thể là người đứng đầu dòng đấu khí quy mô nhỏ nào đó, cũng có người là tiên tổ của các đại quý tộc, cũng có người tận hiến cho quý tộc và hoàng thất. Nhưng dù thế nào, tập hợp được những người này lại thực sự không phải việc đơn giản. 18 đấu tông, lại còn 2 đấu vương chứ không phải những cái rau cải bẹ bên đường, muốn tìm là tìm được. E rằng cho dù là quốc vương bệ hạ, tìm được họ chắc cũng phải tiến hành không ít thỏa hiệp với các đại quý tộc và giữa các thế lực.

Song trong việc này cũng phải khâm phục tính toán, thủ đoạn và vẻ quyết đoán của quốc vương bệ hạ. Tư Hiêu Kiệt là con át chủ bài hộ thân của An Đức Liệt, có lẽ trên chiến trường tác dụng của lá bài này không lớn, nhưng có thể làm An Đức Liệt yên tâm, ít ra có Tư Hiêu Kiệt ở bên thì An Đức Liệt không sợ các cao thủ đến từ Vương Đô ám sát, có thể yên tâm dồn sức vào sự nghiệp mưu phản. Nếu Tư Hiêu Kiệt chết, e rằng An Đức Liệt phải lo ngay ngáy suốt ngày, không có vị đấu vương này ở bên bảo vệ, chỉ dựa vào những binh hèn tướng nhát kia thì hoàn toàn không ngăn được những cao thủ kinh khủng đến từ Vương Đô. Đến lúc đó có mưu phản, e rằng Vương Đô cũng sẽ chiếm thế thượng phong.

“Bố… Con cũng đi xem thế nào…” Cuộc chiến giữa các đấu vương chắc chắn rất hay, Bạch Khởi không muốn bỏ qua trận chiến này, trong lòng muốn đến đó nên chắp tay trước Bạch Kình Thiên, rồi “vù” biến mất như một vệt sáng trong màn đêm đen kịt.

Trong đêm tối vắng vẻ, hơn chục vệt sáng từ vương cung xông thiên lao thẳng tới phía Tây thành Hoa Hồng phương xa, nơi ở của sứ đoàn đại công tước An Đức Liệt. Bạch Khởi từ xa đã trông thấy từng vệt sáng bay nối đuôi nhau, bay theo bọn họ.

Tư Hiêu Kiệt vốn ngồi trong nhà nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở to mắt, khuôn mặt biến sắc, vội vàng chạy ra hét lớn: “Người đâu… Nhanh… Đề phòng… Nhanh!”

Tiếng kêu vừa dứt thì liền ngay sau đó là tiếng cười vang trời truyền đến: “Ha ha ha… Tư Hiêu Kiệt. Chuẩn bị… Ngươi cho rằng cái đám ô hợp này dẫu có chuẩn bị thì làm nên trò trống gì?... Hôm nay… Tư Hiêu Kiệt ngươi chết chắc rồi.”

Cùng với giọng nói ấy, một ông già trạc 50 tuổi, hàm én mày ngài, mái tóc hoa râm, cơ thể cường tráng, mặc một bộ quần áo màu xanh xuất hiện trên nóc nhà, cười lạnh nhìn Tư Hiêu Kiệt và đoàn kị sĩ hắc y đang hoang mang cầm vũ khí, chỉnh đốn hàng ngũ phía trước mặt.

“Hừ… Lệ Trường Không? Chỉ dựa vào ngươi? Tuy rằng sức ngươi hơn ta lưỡng tinh. Nhưng muốn lấy mạng ta trong đoàn kị sĩ hắc y này, ngươi quá đề cao mình rồi đó.” Tư Hiêu Kiệt cười lạnh nói.

“Vậy nếu thêm ta nữa thì sao?” Một giọng nói vang lên ngay liền sau đó. Bạch Ngọc Đường với đấu khí màu xanh da trời vận chuyển quanh mình xuất hiện bên trái Lệ Trường Không.

Thấy người mới đến, Tư Hiêu Kiệt lúc đầu một vẻ khinh thường thì trong nháy mắt sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chặp vào Bạch Ngọc Đường trước mặt, vừa không dám tin vừa tức giận nói: “Bạch Ngọc Đường là ngươi… Không ngờ ngươi và Lệ Trường Không lại cùng nhau thảo phạt ta… Lẽ nào Liễu thành Bạch gia bọn ngươi muốn tuyệt hậu sao?”

“Ha ha… Liễu thành Bạch gia tuyệt hậu? Tư Hiêu Kiệt, ngươi có phần đề cao mình quá rồi đó. Liệt Diệm Tông bọn ngươi quả đúng có thể làm được điều đó, nhưng trước tiên là ngươi phải không chết cái đã… Ha ha, nhưng hôm nay, e rằng ngươi có thêm cánh cũng khó thoát rồi. Hơn nữa cũng không giấu gì ngươi, ta đã bàn kĩ với Ngọc Đường huynh. Toàn bộ các cao thủ Trung Ương Sát Khí Tông bọn ta đã đến Liễu thành cả rồi. Chỉ dựa vào bọn ngươi mà muốn đối phó với Liễu thành Bạch gia? Ta thấy chỉ có nằm mơ.” Lệ Trường Không khinh thường nói.

“Người đâu… chuẩn bị chiến đấu…” Tư Hiêu Kiệt nhìn Lệ Trường Không trước mặt, rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên trái, cuối cùng cắn răng căm hận nhìn hai kẻ đang cười lạnh phía trước nói, vừa nói vừa vung tay, cả nghìn kị sĩ hắc y tay đã cầm vũ khí xông lên, ngắm đầu mâu lao về phía hai người phía xa, cứ như thể luôn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.



Đương nhiên Ti Kiêu Kị không hề ngây ngô cho rằng đoàn 3000 kị sĩ hắc y có thể giải quyết được hai vị đấu vương. E là cộng thêm mình liều mạng thì giỏi lắm cũng chỉ thủ hòa mà thôi. Đây không phải là điều Tư Hiêu Kiệt mong muốn. Mặc dù không hiểu tại sao mình lại bị phát hiện, hơn nữa lại bị mắc kẹt ở đây bởi hai lão già kia, nhưng Tư Hiêu Kiệt đã chuẩn bị phương án chạy trốn.

Mặc dù làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của bản thân, nhưng danh tiếng sao sánh được với cái đầu của chính mình. Ngộ nhỡ ở lại liều mạng thì e là cái đầu của mình sẽ rụng ở đây thật.

Đó gọi là hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt. Tư Hiêu Kiệt khi nhìn thấy hai người đã chuẩn bị bỏ trốn rồi. Y không muốn ở lại liều mạng với hai người kia. Chỉ có thằng ngu mới làm điều đó. Vì nếu làm thế không những khiến đoàn 3000 kị sĩ hắc y uổng mạng dưới tay hai tên đấu vương kia, mà còn thêm cả cái mạng của mình nữa. Vì thế Tư Hiêu Kiệt mặc dù miệng nói chuẩn bị chiến đấu, nhưng thực ra đã lặng lẽ chuẩn bị phương án rút lui.

Tư Hiêu Kiệt biết mình chính là mục tiêu của hai tên kia. Một khi mình bỏ trốn, chúng sẽ không làm khó đám tiểu lâu la kia, mà sẽ trực tiếp truy kích mình. Làm thế sẽ cứu được đám người đó, lại tốt cho bản thân, mặc dù danh tiếng có đôi chút bị tổn hại. Nhưng việc này cớ sao mà không làm, dù sao Tư Hiêu Kiệt cũng không phải hạng thủ cựu, không hề có tinh thần liều chết chiến đấu.

Đoàn kị sĩ hắc y mấy nghìn người xông về phía Lệ Trường Không và Bạch Ngọc Đường. Người nào người nấy đấu khí bốc lên chói lọi xông lên phía trước. Những kị sĩ hắc y này đều là cao thủ. Mỗi người đều mang sức mạnh của cấp đấu sư. Mặc dù đa số đều là đấu sư thấp cấp, nhưng so với đám quân sĩ thông thường thì lợi hại hơn nhiều.

Tất cả bọn họ xông tới, còn Lệ Trường Không và Bạch Ngọc Đường thì nhìn nhau cười lạnh, rồi xông thẳng về phía Tư Hiêu Kiệt. Về phía đám kị sĩ hắc y kia, 18 tia đấu khí màu xanh xán lạn lập tức xuất hiện, như hổ vào đàn dê, tàn sát đám tinh nhuệ của đoàn kị sĩ.

Còn Bạch Ngọc Đường và Lệ Trường Không, mỗi người một bên trái phải xông tới bao vây Tư Hiêu Kiệt ở phía xa. Lệ Trường Không cười lạnh khinh thường nói: “Thật không ngờ, Tây Bắc đấu vương Tư Hiêu Kiệt danh tiếng lừng lẫy lại muốn chạy trốn. Nhưng… Hôm nay e rằng người có thêm cánh cũng khó thoát.”

“Thật… thật lớn mạnh. Lí Tự Minh xem ra hôm nay thực sự muốn giữ chân ta lại rồi. 18 đấu tông, thêm 2 đấu vương, e là toàn bộ cao thủ ở vương đô đều đã đến cả. Tốt lắm! Nhưng muốn giết ta à? Không dễ vậy đâu!” Tư Hiêu Kiệt khinh thường cười lạnh nói. Khi nói liền rút ra một thanh trường đao phía sau lưng, ngắm thẳng phía hai người. Trong nháy mắt, đấu khí bạo phát, đấu khí màu xanh phun ra, lao thẳng về phía hai người ở trước mặt.

“Ầm ầm!” Bụi bay mù mịt. Trên mặt đất xuất hiện một vết nứt. Hai người trong nháy mắt tránh được, nhưng mấy chục kị sĩ hắc y thì bị phân thây ngay tại chỗ. Còn Tư Hiêu Kiệt thì hóa thành một trận lưu quang tức tốc lao về phía xa chạy trốn.

“Không được để hắn chạy… Đừng để ý đến đám lâu la kia. Đuổi cho ta!” Lệ Trường Không mặt biến sắc hét lớn. Vừa nói vừa xông lên đầu tiên. Còn Bạch Ngọc Đường thì theo sát ngay sau không kém một li. 18 vị đấu tông sau khi chém giết đám người cản đường thì cũng rời đi trong nháy mắt.

Còn các thành viên của đoàn kị sĩ hắc y thì ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ chưa đầy một phút mà đoàn kị sĩ hắc y được mệnh danh là tinh nhuệ này đã phải bỏ mạng mất bốn năm trăm người. Họ muốn đuổi theo, nhưng họ hiểu rằng, thứ nhất bọn họ có đi cũng chẳng tác dụng gì, bởi cuộc chiến của các đấu vương đấu tông không phải là nơi mà họ có thể chen chân vào được. Với người dân thường thì họ cao cao tại thượng, nhưng đúng như Lệ Trường Không vừa nói, trong mắt đám đấu vương đấu tông, thì họ cũng phàm là một đám tiểu lâu la mà thôi. Thứ hai, họ căn bản đuổi không kịp, vì tốc độ của những cao thủ đó quá nhanh, trong nháy mắt mà đã bặt vô âm tín.

Nhìn một lượt các thành viên của đoàn kị sĩ hắc y, Bạch khởi mỉm cười, cũng chẳng để ý gì, xông thẳng ra phía ngoài, đuổi theo phía sau đám người ngựa. Y biết rằng sắp có kịch hay xem rồi. Tư Hiêu Kiệt muốn chạy trốn… E là không dễ dàng gì.

Nếu như thực sự để Tư Hiêu Kiệt chạy thoát thì Bạch Ngọc Đường, Lệ Trường Không và 18 vị đấu tông kia chỉ còn nước gác kiếm mà về quê. Huống chi mọi người có thể không biết, nhưng Bạch Khởi thì biết rõ Bạch Ngọc Đường là một đấu vương có sở trường về tốc độ. Sức mạnh của Tư Hiêu Kiệt có thể hơn Bạch Ngọc Đường đôi chút, nhưng tốc độ thì không thể sánh ngang được. Nếu chạy thoát thì quá kì lạ… Trừ phi vị nhân huynh này đã đột phá hoàng cấp. Nhưng… Điều này có thể xảy ra ư? Câu trả lời hiển nhiên là không. Nếu thực sự đã đột phá rồi, thì người phải chạy hôm nay không phải là y, mà là Bạch Ngọc Đường, Lệ Trường Không và 18 vị đấu tông kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu U Long Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook