Quyển 3 - Chương 177: Sự kiện giải cứu tiểu thư quý tộc
Chúng Thần
22/02/2013
Vào buổi sáng của một ngày, mặt trời đã mọc từ lâu, khi ánh mắt nhìn thấy thời gian đã gần trưa, một đội Hắc Y Kỵ Sĩ khoảng hơn ba mươi người đẩy mấy chiếc xe từ xa chậm rãi đi tới, hướng về phía đường Bình An.
Một người trong Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đâm phải một nữ nhân, nữ nhân này sau đó hung dữ quát:
- Khốn khiếp, ngươi không có mắt à…
- Xin lỗi…
Thành viên đó của đội Hắc Y Kỵ Sĩ nhìn thoáng qua người phụ nữ hung dữ trước mặt liền giật mình, sau đó lui lại mấy bước, sau khi trong lòng bình tĩnh lại mới nói như vậy. Thật ra không phải bọn họ sợ nữ nhân đó, mà chỉ do nơi này dù sao cũng là Vương Đô, không phải là Tây Bắc, không phải là địa bàn của bọn họ… Bọn họ không muốn gây sự ở nơi này vì làm như vậy sẽ rất phiền phức, hơn nữa một ngày nào đó bị Vương Đô bắt được, đem chuyện này ra nhất định sẽ không được yên.
- Sao chứ? Xin lỗi là xong à? Nói cho ngươi biết… Ngươi phá hủy trinh tiết của bổn tiểu thư, sao có thể chỉ như vậy là xong? Người đâu… Bắt hắn lại cho ta! Ta phải bắt hắn bồi thường cho ta…
Luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, nữ tinh tinh hung dữ lần này không nói vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề, đương nhiên đây là chủ ý của Bạch Khởi, hơn nữa cô ta cũng không phải lần đầu làm chuyện này. Chuyện vì để hoàn thành nhiệm vụ và chuyện bản thân cam tâm tình nguyện đi làm có sự khác biệt rất lớn, cho nên nữ tinh tinh này không nói nhiều lời, mà trực tiếp đi vào chủ đề chính, giọng vừa lưu loát lại vừa có chút dọa người.
- Ừng ực…
Người xung quanh sau khi nghe xong lời này bất luận là những người trong Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ hay là lão bách tính đứng xung quanh đều không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng những lão bách tính này nghĩ tướng mạo của nữ tinh tinh này có chút khiến người ta hoảng sợ. Còn phản ứng đầu tiên của người trong Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ chính là đề phòng, vì trong tiềm thức của bọn họ đây chính là người muốn tìm bọn họ gây phiền phức…
- Ngươi là ai?
Một người giống như thủ lĩnh bước ra, nhìn vị nữ tinh tinh đang đứng trước mặt hỏi với vẻ đề phòng. Khi nói câu này đám người xung quanh đã từ từ bỏ những thứ trong tay mình xuống vây tròn lại…
- Ta là ai à? Liên quan gì đến các ngươi?! Người đâu, bắt tên phá hoại trinh tiết của bổn tiểu thư lại cho ta, ta phải bắt hắn chịu trách nhiệm…
Nữ tinh tinh kiêu ngạo nói. Mặc dù đối phương có hơn 30 người nhưng cô ta cũng không biết thân phận của đối phương là gì. Bạch Khởi chỉ nói cô ta đi tìm một đoàn nguời mặc áo đen gây chuyện, nhưng cũng không nói thân phận của đối phương, cô ta đương nhiên không sợ, huống chi cô ta cũng biết phụ thân mình mang theo hơn một trăm người đang mai phục phía sau, có gì mà sợ chứ? Đối phương chỉ có hơn ba mươi người mà thôi nhưng nếu cô ta biết bản thân mình đang đối diện với Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ của thủ hạ Đại Công Tước An Đức Liệt trong truyền thuyết không biết có còn nói hùng hổ như vậy nữa không.
Mấy gia đinh của nữ tinh tinh cũng không nương tay lập tức động thủ, người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đương nhiên không thể để cho họ động thủ bắt người, ai biết bọn họ muốn làm gì? Cho nên lập tức đánh trả, chỉ với mấy đòn thế đơn giản và mấy quyền nhẹ nhàng… mấy người hầu của nữ tinh tinh đã bị đánh ngã xuống đất.
Địch Á Tử Tước từ đằng xa trông thấy cảnh như vậy không nói nhiều bèn vung tay đưa người hùng hổ xông ra. Trong nháy mắt trên đường Bình An, gà bay chó sủa, hơn một trăm tên người hầu cầm gậy gộc dần dần xông ra, bao vây ba mươi mấy người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ, từng người một đều hùng hổ nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt.
- Người đâu… đánh cho ta…
Địch Á Tử Tước cũng không nói nhiều, giữa câu nói hơn một trăm tên người hầu xem ra giống như Cổ Hoặc Tử kêu la ầm ĩ…
Nhưng đáng tiếc thủ hạ của Địch Á Tử Tước đều là người hầu cho dù có mấy người là Đấu Sĩ nhưng cũng không phải đẳng cấp cao, lợi hại nhất cũng chỉ có hai người là Đấu Sư Tam Tinh mà thôi. Đối diện với đội ngũ toàn bộ đều là Đấu Sư hợp thành tự nhiên sẽ mất lợi thế. Mặc dù đối phương không có vũ khí nhưng sự phối hợp ăn ý lại lên tới cực điểm, thực lực lại rất cao siêu, đối phó với Địch Á Tử Tước bọn họ đương nhiên không có vấn đề gì.
Chỉ sau mấy phút người của phủ Địch Á Tử Tước toàn bộ đều nằm dưới đất, vốn cũng không có gì nhưng sống chết khó đoán, không biết kẻ nào lại cho Địch Á Tử Tước một đao, Địch Á Tử Tước đứng ở đó nhất thời ôm chặt bụng, nét mặt như không tin vào sự thật, ngã xuống đất, máu tươi như nước cứ thế mà phun ra, gia nhập vào đám thi thể ngổn ngang trên mặt đường.
- Hự.
Địch Á Tử Tước mới kêu một tiếng trước khi ngã xuống đất đã chết thẳng cẳng rồi.
Người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ lạnh lùng nhìn cảnh tượng như vậy. Những người hầu là thủ hạ của Địch Á Tử Tước đứng xung quanh đều ngơ ngẩn, trong phút chốc không biết nên làm thế nào, nữ tinh tinh cũng không khí thế như ban đầu, dù thế nào cô ta cũng không nghĩ vì chuyện này mà phụ thân của mình lại chết ở đây, sau khi sửng sốt một lúc thì bắt đầu gào khóc thảm thiết.
- Không hay rồi… Tử Tước đại nhân chết rồi… bị bọn họ giết chết rồi… Tử Tước đại nhân bị bọn họ giết chết rồi… bọn chúng cưỡng bức tiểu thư lại còn giết chết Tử Tước đại nhân…
Cũng không biết ai kêu câu này đầu tiên, sau đó những người của phủ Địch Á Tử Tước đều kêu lên như vậy… hơn nữa còn đổi trắng thay đen nói là người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ cưỡng bức tiểu thư Địch Á.
Tình cảnh như vậy khiến cho người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đầu tiên là sửng sốt, đầu lĩnh của bọn họ lập tức đột nhiên biến sắc mặt, thầm kêu một tiếng không hay rồi. Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ lão đầu đến gây chuyện với bọn họ, hơn nữa lại còn chết trong tay bọn họ lại là một quý tộc, hơn nữa lại còn là một Tử Tước, nếu chuyện này truyền đi thì quả thật là phiền phức rồi…
- Đem nữ nhân này đi, coi chừng bọn chúng, kêu người của chúng ta bắt giữ tất cả bọn chúng lại, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài…
Người đầu lĩnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức lạnh lùng nói, hạ truyền mệnh lệnh của mình.
Không hề nghi ngờ, mệnh lệnh như vậy trong tình cảnh này là chính xác nhất, chuyện này phải nhanh chóng khống chế, sau đó dần dần báo lại với Vương Đô, đương nhiên tiền đề là phải đối phó với đám người hầu, không nói giết chết bọn chúng, tối thiểu nhất phải khiến bọn chúng nói thật, chứ không thể đi nói xằng bậy. Nói cách khác chuyện nhạy cảm là bọn họ đã giết quý tộc và cưỡng bức tiểu thư quý tộc đối với ba nghìn người của Hắc Y Kỵ Sĩ đoàn mà nói là chuyện vô cùng bất lợi, đối với chủ nhân Đại Công Tước An Đức Liệt đứng phía sau bọn họ mà nói cũng là một chuyện tương đối phiền phức.
Người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đều là những quân nhân phục tùng mệnh lệnh, xem đó là thiên chức của mình. Sau khi nghe xong mệnh lệnh của đầu lĩnh không có nghĩ gì mà bắt đầu hành động. Sau khi đánh bất tỉnh hơn một trăm người, bọn họ nhanh chóng gộp về một chỗ, sau đó trói lại ở chỗ này. Mấy người đang kêu khóc bên phía nữ tinh tinh sau khi bị đánh bất tỉnh nhanh chóng được mang về chỗ dừng chân của bọn họ.
Nhưng bọn họ không chú ý tới một người đang đứng trên chỗ cao phía xa, trên lưng đeo một đại kiếm từ nơi xa đã quan sát thấy tất cả. Độc Cô Chiến Thiên sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy liền xoay người rời khỏi nơi này…
- Chủ nhân… mọi chuyện đã làm xong rồi…
Sau khoảng mười phút Độc Cô Chiến Thiên xuất hiện ở phủ Đặc Cảnh Ty cung kính nói với Bạch Khởi đang ngồi bắt chéo chân ở chính đường trong phủ chờ tin tức.
Nghe xong lời này, Bạch Khởi đứng lên cười ha hả nói rằng:
- Ha ha ha… tốt… người đâu… truyền lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị xuất phát, sau lệnh giới nghiêm mười phút thì ra tay, bây giờ phái Binh Đoàn I giới nghiêm tất cả đường cái xung quanh Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ, nghiêm cấm không cho bất cứ ai ra vào.
- Vâng…
Những thân binh đã hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Khởi giao phó đứng bên cạnh Bạch Khởi từ từ cung kính xoay người nói, trong mắt từng người đều ánh lên vẻ cuồng nhiệt, vì bọn họ đã biết đại sự sắp xảy ra, trong cơ thể dòng máu nhiệt tình của quân nhân bất giác bắt đầu sôi trào lên.
Sau khi mệnh lệnh của Bạch Khởi được truyền đi, tất cả mọi người đều bắt hành động. Vì chuyện này Bạch Kình Thiên của Cấm Vệ Quân vì để bảo vệ con trai của mình đã đặc biệt điều binh lực của một Sư đoàn tới. Còn đối với mệnh lệnh của vị Phó sư đoàn tiềm lực vô hạn thân tín nhất của Quốc vương Bệ hạ, những quan chỉ huy của các binh đoàn Vương Đô Đặc Cảnh Ty cũng không dám khinh suất, huống chi trong Vương Đô toàn quân đang chuẩn bị chiến tranh, nếu nói không có sự cho phép của Quốc vương Bệ hạ có lẽ đánh chết bọn họ cũng không dám tin. Vì vậy sau khi nghe được mệnh lệnh này, tất cả bọn họ đều bắt đầu hành động, ngoại trừ Cấm Vệ Quân tinh nhuệ ra, ngay cả Vương Đô Đặc Cảnh Ty mềm yếu hàng ngày cũng bắt đầu hành động. Từng người một đều cầm binh khí áo giáp, chuẩn bị mọi thứ cho chiến tranh.
Còn tất cả các tướng lĩnh đều tập trung ở trong tòa lầu cao bên ngoài nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ đoàn ở khu Tây. Khi tất cả tiến vào đều hướng về Bạch Khởi hành lễ, sau khi Bạch Khởi trả lễ đã đem kế hoạch của mình còn có mệnh lệnh của Quốc vương nói cho tất cả mọi người. Đương nhiên kế hoạch của mình thì Bạch Khởi nói rõ, còn mệnh lệnh của Quốc vương thì lại nói một cách mập mờ cho mọi người.
Còn có một chuyện Bạch Khởi không nói rõ đó là phải diệt sạch Hắc Y Kỵ Sĩ đoàn mà chỉ nói là vì cứu một tiểu thư quý tộc và thi hành luật pháp với tội giết chết một quý tộc… nhưng những điều này, tất cả mọi người đều không tin, vì để báo thù cho một Tử Tước nhỏ bé sao? Vì để cứu một tiểu thư quý tộc sao? Dù cho vị tiểu tước đó là thân thích của Công Tước, dù cho vị tiểu thư quý tộc đó là thần tiên cũng không đáng điều động nhiều người tròn hai Sư đoàn như vậy… Mặc dù người ngựa của Vương Đô Đặc Cảnh Ty không chuẩn bị đủ nhưng vẫn có rất nhiều, còn một Sư đoàn năm vạn người của Cấm Vệ Quân, tổng cộng số lượng xuất binh là mười vạn người… lẽ nào chỉ vì nguyên nhân đó thôi sao? Bọn họ không phải là lũ ngốc, đương nhiên sẽ không tin những lý do này…
Sau khi tất cả nghe Bạch Khởi nói bất giác đều hiểu rằng đây là ý của Quốc vương Bệ hạ, hơn nữa… sợ là lần này vị quan chỉ huy trẻ tuổi này phải tiêu diệt sạch ba ngàn người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn… đối với thủ đoạn này của Bạch Khởi, bọn họ không dám khen tặng nhưng bọn họ thừa nhận thời kỳ nhạy cảm này sử dụng thủ đoạn như vậy thật sự là tốt nhất, hơn nữa còn khiến người khác không tìm được lý do nào để bắt bẻ.
Một người trong Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đâm phải một nữ nhân, nữ nhân này sau đó hung dữ quát:
- Khốn khiếp, ngươi không có mắt à…
- Xin lỗi…
Thành viên đó của đội Hắc Y Kỵ Sĩ nhìn thoáng qua người phụ nữ hung dữ trước mặt liền giật mình, sau đó lui lại mấy bước, sau khi trong lòng bình tĩnh lại mới nói như vậy. Thật ra không phải bọn họ sợ nữ nhân đó, mà chỉ do nơi này dù sao cũng là Vương Đô, không phải là Tây Bắc, không phải là địa bàn của bọn họ… Bọn họ không muốn gây sự ở nơi này vì làm như vậy sẽ rất phiền phức, hơn nữa một ngày nào đó bị Vương Đô bắt được, đem chuyện này ra nhất định sẽ không được yên.
- Sao chứ? Xin lỗi là xong à? Nói cho ngươi biết… Ngươi phá hủy trinh tiết của bổn tiểu thư, sao có thể chỉ như vậy là xong? Người đâu… Bắt hắn lại cho ta! Ta phải bắt hắn bồi thường cho ta…
Luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, nữ tinh tinh hung dữ lần này không nói vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề, đương nhiên đây là chủ ý của Bạch Khởi, hơn nữa cô ta cũng không phải lần đầu làm chuyện này. Chuyện vì để hoàn thành nhiệm vụ và chuyện bản thân cam tâm tình nguyện đi làm có sự khác biệt rất lớn, cho nên nữ tinh tinh này không nói nhiều lời, mà trực tiếp đi vào chủ đề chính, giọng vừa lưu loát lại vừa có chút dọa người.
- Ừng ực…
Người xung quanh sau khi nghe xong lời này bất luận là những người trong Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ hay là lão bách tính đứng xung quanh đều không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng những lão bách tính này nghĩ tướng mạo của nữ tinh tinh này có chút khiến người ta hoảng sợ. Còn phản ứng đầu tiên của người trong Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ chính là đề phòng, vì trong tiềm thức của bọn họ đây chính là người muốn tìm bọn họ gây phiền phức…
- Ngươi là ai?
Một người giống như thủ lĩnh bước ra, nhìn vị nữ tinh tinh đang đứng trước mặt hỏi với vẻ đề phòng. Khi nói câu này đám người xung quanh đã từ từ bỏ những thứ trong tay mình xuống vây tròn lại…
- Ta là ai à? Liên quan gì đến các ngươi?! Người đâu, bắt tên phá hoại trinh tiết của bổn tiểu thư lại cho ta, ta phải bắt hắn chịu trách nhiệm…
Nữ tinh tinh kiêu ngạo nói. Mặc dù đối phương có hơn 30 người nhưng cô ta cũng không biết thân phận của đối phương là gì. Bạch Khởi chỉ nói cô ta đi tìm một đoàn nguời mặc áo đen gây chuyện, nhưng cũng không nói thân phận của đối phương, cô ta đương nhiên không sợ, huống chi cô ta cũng biết phụ thân mình mang theo hơn một trăm người đang mai phục phía sau, có gì mà sợ chứ? Đối phương chỉ có hơn ba mươi người mà thôi nhưng nếu cô ta biết bản thân mình đang đối diện với Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ của thủ hạ Đại Công Tước An Đức Liệt trong truyền thuyết không biết có còn nói hùng hổ như vậy nữa không.
Mấy gia đinh của nữ tinh tinh cũng không nương tay lập tức động thủ, người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đương nhiên không thể để cho họ động thủ bắt người, ai biết bọn họ muốn làm gì? Cho nên lập tức đánh trả, chỉ với mấy đòn thế đơn giản và mấy quyền nhẹ nhàng… mấy người hầu của nữ tinh tinh đã bị đánh ngã xuống đất.
Địch Á Tử Tước từ đằng xa trông thấy cảnh như vậy không nói nhiều bèn vung tay đưa người hùng hổ xông ra. Trong nháy mắt trên đường Bình An, gà bay chó sủa, hơn một trăm tên người hầu cầm gậy gộc dần dần xông ra, bao vây ba mươi mấy người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ, từng người một đều hùng hổ nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt.
- Người đâu… đánh cho ta…
Địch Á Tử Tước cũng không nói nhiều, giữa câu nói hơn một trăm tên người hầu xem ra giống như Cổ Hoặc Tử kêu la ầm ĩ…
Nhưng đáng tiếc thủ hạ của Địch Á Tử Tước đều là người hầu cho dù có mấy người là Đấu Sĩ nhưng cũng không phải đẳng cấp cao, lợi hại nhất cũng chỉ có hai người là Đấu Sư Tam Tinh mà thôi. Đối diện với đội ngũ toàn bộ đều là Đấu Sư hợp thành tự nhiên sẽ mất lợi thế. Mặc dù đối phương không có vũ khí nhưng sự phối hợp ăn ý lại lên tới cực điểm, thực lực lại rất cao siêu, đối phó với Địch Á Tử Tước bọn họ đương nhiên không có vấn đề gì.
Chỉ sau mấy phút người của phủ Địch Á Tử Tước toàn bộ đều nằm dưới đất, vốn cũng không có gì nhưng sống chết khó đoán, không biết kẻ nào lại cho Địch Á Tử Tước một đao, Địch Á Tử Tước đứng ở đó nhất thời ôm chặt bụng, nét mặt như không tin vào sự thật, ngã xuống đất, máu tươi như nước cứ thế mà phun ra, gia nhập vào đám thi thể ngổn ngang trên mặt đường.
- Hự.
Địch Á Tử Tước mới kêu một tiếng trước khi ngã xuống đất đã chết thẳng cẳng rồi.
Người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ lạnh lùng nhìn cảnh tượng như vậy. Những người hầu là thủ hạ của Địch Á Tử Tước đứng xung quanh đều ngơ ngẩn, trong phút chốc không biết nên làm thế nào, nữ tinh tinh cũng không khí thế như ban đầu, dù thế nào cô ta cũng không nghĩ vì chuyện này mà phụ thân của mình lại chết ở đây, sau khi sửng sốt một lúc thì bắt đầu gào khóc thảm thiết.
- Không hay rồi… Tử Tước đại nhân chết rồi… bị bọn họ giết chết rồi… Tử Tước đại nhân bị bọn họ giết chết rồi… bọn chúng cưỡng bức tiểu thư lại còn giết chết Tử Tước đại nhân…
Cũng không biết ai kêu câu này đầu tiên, sau đó những người của phủ Địch Á Tử Tước đều kêu lên như vậy… hơn nữa còn đổi trắng thay đen nói là người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ cưỡng bức tiểu thư Địch Á.
Tình cảnh như vậy khiến cho người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đầu tiên là sửng sốt, đầu lĩnh của bọn họ lập tức đột nhiên biến sắc mặt, thầm kêu một tiếng không hay rồi. Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ lão đầu đến gây chuyện với bọn họ, hơn nữa lại còn chết trong tay bọn họ lại là một quý tộc, hơn nữa lại còn là một Tử Tước, nếu chuyện này truyền đi thì quả thật là phiền phức rồi…
- Đem nữ nhân này đi, coi chừng bọn chúng, kêu người của chúng ta bắt giữ tất cả bọn chúng lại, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài…
Người đầu lĩnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức lạnh lùng nói, hạ truyền mệnh lệnh của mình.
Không hề nghi ngờ, mệnh lệnh như vậy trong tình cảnh này là chính xác nhất, chuyện này phải nhanh chóng khống chế, sau đó dần dần báo lại với Vương Đô, đương nhiên tiền đề là phải đối phó với đám người hầu, không nói giết chết bọn chúng, tối thiểu nhất phải khiến bọn chúng nói thật, chứ không thể đi nói xằng bậy. Nói cách khác chuyện nhạy cảm là bọn họ đã giết quý tộc và cưỡng bức tiểu thư quý tộc đối với ba nghìn người của Hắc Y Kỵ Sĩ đoàn mà nói là chuyện vô cùng bất lợi, đối với chủ nhân Đại Công Tước An Đức Liệt đứng phía sau bọn họ mà nói cũng là một chuyện tương đối phiền phức.
Người của Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ đều là những quân nhân phục tùng mệnh lệnh, xem đó là thiên chức của mình. Sau khi nghe xong mệnh lệnh của đầu lĩnh không có nghĩ gì mà bắt đầu hành động. Sau khi đánh bất tỉnh hơn một trăm người, bọn họ nhanh chóng gộp về một chỗ, sau đó trói lại ở chỗ này. Mấy người đang kêu khóc bên phía nữ tinh tinh sau khi bị đánh bất tỉnh nhanh chóng được mang về chỗ dừng chân của bọn họ.
Nhưng bọn họ không chú ý tới một người đang đứng trên chỗ cao phía xa, trên lưng đeo một đại kiếm từ nơi xa đã quan sát thấy tất cả. Độc Cô Chiến Thiên sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy liền xoay người rời khỏi nơi này…
- Chủ nhân… mọi chuyện đã làm xong rồi…
Sau khoảng mười phút Độc Cô Chiến Thiên xuất hiện ở phủ Đặc Cảnh Ty cung kính nói với Bạch Khởi đang ngồi bắt chéo chân ở chính đường trong phủ chờ tin tức.
Nghe xong lời này, Bạch Khởi đứng lên cười ha hả nói rằng:
- Ha ha ha… tốt… người đâu… truyền lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị xuất phát, sau lệnh giới nghiêm mười phút thì ra tay, bây giờ phái Binh Đoàn I giới nghiêm tất cả đường cái xung quanh Đoàn Hắc Y Kỵ Sĩ, nghiêm cấm không cho bất cứ ai ra vào.
- Vâng…
Những thân binh đã hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Khởi giao phó đứng bên cạnh Bạch Khởi từ từ cung kính xoay người nói, trong mắt từng người đều ánh lên vẻ cuồng nhiệt, vì bọn họ đã biết đại sự sắp xảy ra, trong cơ thể dòng máu nhiệt tình của quân nhân bất giác bắt đầu sôi trào lên.
Sau khi mệnh lệnh của Bạch Khởi được truyền đi, tất cả mọi người đều bắt hành động. Vì chuyện này Bạch Kình Thiên của Cấm Vệ Quân vì để bảo vệ con trai của mình đã đặc biệt điều binh lực của một Sư đoàn tới. Còn đối với mệnh lệnh của vị Phó sư đoàn tiềm lực vô hạn thân tín nhất của Quốc vương Bệ hạ, những quan chỉ huy của các binh đoàn Vương Đô Đặc Cảnh Ty cũng không dám khinh suất, huống chi trong Vương Đô toàn quân đang chuẩn bị chiến tranh, nếu nói không có sự cho phép của Quốc vương Bệ hạ có lẽ đánh chết bọn họ cũng không dám tin. Vì vậy sau khi nghe được mệnh lệnh này, tất cả bọn họ đều bắt đầu hành động, ngoại trừ Cấm Vệ Quân tinh nhuệ ra, ngay cả Vương Đô Đặc Cảnh Ty mềm yếu hàng ngày cũng bắt đầu hành động. Từng người một đều cầm binh khí áo giáp, chuẩn bị mọi thứ cho chiến tranh.
Còn tất cả các tướng lĩnh đều tập trung ở trong tòa lầu cao bên ngoài nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ đoàn ở khu Tây. Khi tất cả tiến vào đều hướng về Bạch Khởi hành lễ, sau khi Bạch Khởi trả lễ đã đem kế hoạch của mình còn có mệnh lệnh của Quốc vương nói cho tất cả mọi người. Đương nhiên kế hoạch của mình thì Bạch Khởi nói rõ, còn mệnh lệnh của Quốc vương thì lại nói một cách mập mờ cho mọi người.
Còn có một chuyện Bạch Khởi không nói rõ đó là phải diệt sạch Hắc Y Kỵ Sĩ đoàn mà chỉ nói là vì cứu một tiểu thư quý tộc và thi hành luật pháp với tội giết chết một quý tộc… nhưng những điều này, tất cả mọi người đều không tin, vì để báo thù cho một Tử Tước nhỏ bé sao? Vì để cứu một tiểu thư quý tộc sao? Dù cho vị tiểu tước đó là thân thích của Công Tước, dù cho vị tiểu thư quý tộc đó là thần tiên cũng không đáng điều động nhiều người tròn hai Sư đoàn như vậy… Mặc dù người ngựa của Vương Đô Đặc Cảnh Ty không chuẩn bị đủ nhưng vẫn có rất nhiều, còn một Sư đoàn năm vạn người của Cấm Vệ Quân, tổng cộng số lượng xuất binh là mười vạn người… lẽ nào chỉ vì nguyên nhân đó thôi sao? Bọn họ không phải là lũ ngốc, đương nhiên sẽ không tin những lý do này…
Sau khi tất cả nghe Bạch Khởi nói bất giác đều hiểu rằng đây là ý của Quốc vương Bệ hạ, hơn nữa… sợ là lần này vị quan chỉ huy trẻ tuổi này phải tiêu diệt sạch ba ngàn người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn… đối với thủ đoạn này của Bạch Khởi, bọn họ không dám khen tặng nhưng bọn họ thừa nhận thời kỳ nhạy cảm này sử dụng thủ đoạn như vậy thật sự là tốt nhất, hơn nữa còn khiến người khác không tìm được lý do nào để bắt bẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.