Quyển 2 - Chương 82: Thần quỷ chớ đến gần, Độc Cô Chiến Thiên
Chúng Thần
22/02/2013
“Ây da…Đây không phải là tiếu gia của nhà Bạch thống lĩnh sao? Sao vừa thấy ta đã vội đi vậy? khinh thường ta ư?” Một giọng nói ngạo mạn bỗng vang lên từ phía sau, Bối Tác Tư từ xa rõ ràng đã nhìn thấy Bạch Khởi và bộ dạng của bọn chúng, với giọng cười đùa cợt, hắn bước tới, không mặn không lạt nói…..
Hắn vừa thốt ra những lời này, Bạch khởi rõ ràng cảm thấy tiểu bá vương Tiêu Sái trong tay mình đang run lên, sau đó mềm nhũn tại đó, cũng không dãy dụa nữa nhưng mấy tên hầu của Bạch Tiêu Sái thì run đến mức đứng cũng không vững.
“Không… đâu có… tôi... làm sao tôi dám…. Bối… Bối Tác Tư đại ca… tôi tôi… đâu dám trốn ngài.... thật ra…. tôi không dám, ngài nhất định phải tin tôi…” Bạch tiêu sái quay đầu lại, khóc nức nở nói, khi nói nước mắt trào ra ào ạt…
“Mẹ kiếp.... đồ nhát gan, yên tâm đi. Ta không tính toán với một tên tiểu tử như ngươi đâu…” Bối Tác Tư sau khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của Bạch Tiêu Sái, hừ nhạt một tiếng rồi khinh thường nói.
Nói xong đưa mắt nhìn Bạch khởi, thấy Bạch Khởi không sợ hãi gì, cũng không có chút giao động nào, nhất thời thấy hứng thú, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên dáng vẻ tươi cười, vui vẻ nói với Bạch khởi: “ Ngươi hình như…… không sợ ta thì phải?”
“Vì sao ta phải sợ ngươi chứ?” Bạch Khởi trả lời lại.
“ Tại sao phải sợ ta ư? Ngươi nói vì sao phải sợ ta? Ha ha ha…. Đây là việc buồn cười nhất mà ta từng nghe qua….. ngươi hỏi vì sao phải sợ ta? Ha ha…” Không ngờ Bối Tác Tư nghe xong những lời này lặng đi một chút rồi cười phá lên, bộ dạng đó thật sự giống như vừa phát hiện được việc gì đó buồn cười lắm.
“Đại ca của ta à, ngài là đại ca thân thiết của tôi, người làm sao trêu chọc một tên như thế chứ…. ngươi biết Bối Tác Tư là người thế nào không? Hắn ta là…hắn được gọi với biệt danh là… ai gặp cũng sợ…. các con cháu quí tộc ở vương đô này cho dù là người đã phong có tước vị, khi thấy hắn ai mà chẳng bỏ chạy cơ chứ? Trời ạ, người sao lại trêu chọc hắn ta chứ…chúng ta làm sao mà sống được…tên này…. không bỏ qua cho chúng ta đâu….” nhìn Bạch khởi đang đứng đối diện cách Bối Tác Tư cách tầm ba bốn mét, Bạch Tiêu Sái khóc nức nở quay sang thấp giọng nói với Bạch khởi, nước mắt lại sắp trào ra lần nữa.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Bạch Khởi vẫn nghe thấy, hai vệ sĩ của Bối tác tư cách đó không xa cũng nghe thấy những lời này…Nhưng hai người không chú ý đến, hình như đã quen như vậy rồi, hai người đại hán tầm ba mươi tuổi nhất thời khóe miệng để lộ ra tia cười quỷ dị.
“Bối Tác Tư ai gặp đều sợ? A…. Tên rất hay…. Bất quá ta không cần phải sợ ngươi…. ngươi là ngươi…. ta là ta. Ta lại không đắc tội gì với ngươi, ta vì sao phải sợ ngươi chứ?” Bạch Khởi sau khi nghe xong những lời đó bình thản đáp.
“ Ha ha ha…. Được… Câu nói này của ngươi ta thích… nhưng..ngươi thực sự không sợ ta ư? Ồ…. Ngươi có biết người thường đắc tội với ta thì sẽ bị thế nào không?” Bối Tác Tư nghe xong những lời của Bạch khởi liền cười sảng khoái nói, khi nói những lời này lần thứ hai hắn bước lại gần phía Bạch Khởi hai bước, cùng Bạch khởi đối nhãn.
“Bối… Bối Tác Tư lão đại… Ca ca tôi… Ca ca tôi. Là vừa từ quê đến nên cái gì cũng không biết…. Ngài… Ngài đừng tính toán với hắn…. chúng tôi… Chúng tôi lập tức đi ngay…” Bạch Tiêu Sái lúc này mở miệng ra nói, mang theo ngữ khí cầu khẩn ra hiệu cho Bạch Khởi
Lúc này không phải là Bạch Tiêu Sái quan tâm nhiều đến Bạch khởi, thẳng thắn mà nói, hắn căn bản là sợ bị Bạch Khởi làm liên lụy đến mình, nếu như hôm nay chỉ có một mình Bạch Khởi ở đây, Nếu Bối Tác Tư không không thấy hắn và Bạch Khởi ở chung với nhau, nói không chừng Bạch Tiêu Sái còn muốn Bối Tác Tư đánh Bạch Khởi nữa, nhưng hắn ta bây giờ đã không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện này nữa rồi.
Bối Tác Tư là ai? Chính là đại công tử của tể tướng. Con cháu của khai quốc công thần, người thừa kế của gia tộc Lan Lăng, công tước tương lai, Tên này tuyệt đối không phải là địa chủ vừa, trong kinh thành này được mệnh danh là người thấy người sợ, ngoại trừ hai người ra, không có người nào không bị hắn ức hiếp cả….
Cần biết rằng vị Bối Tác Tư thiếu gia này rốt cuộc cũng không phải là người xấu, nhưng con cháu dòng dõi quí tộc trong kinh thành nhìn thấy hắn đều như nhìn thấy hổ, vội bỏ chạy ngay, bởi vì vị thiếu gia này từ trước tới nay chưa bao giờ ức hiếp bá tánh bình dân, ức nam phách nữ, áp bức người lương thiện. Việc như thế hắn ta không bao giờ làm, cũng có thể là chẳng đáng để làm, nhưng hắn trời sinh ra đã có thù giống với con cháu có dòng dõi quí tộc. Cả ngày đều không ngừng ức hiếp các con cháu có dòng dõi quí tộc, phàm là con cháu dòng dõi quí tộc, các công tử của gia đình phú thương giàu có bị hắn bắt gặp trên phố thì chưa bao giờ họ có thể sống yên ổn được….mỗi một người đều rất thảm, rất thảm…
Nổi danh nhất là một vị tử tước ở ngoại thành đã đắc tội với vị thiếu gia này. Đêm ngày thứ hai, những người vệ sĩ của tử tước này đều bị chết hết, còn ngài tử tước đáng kính thì bị đánh đến nối không còn nhận ra hình dạng. Mọi người trên lầu trong thành đều nhìn thấy, sau cùng vị tử tước đó chỉ có thể đau khổ trở về nhà mình, được biết sau đó thì bị điên
Có một lần, một người là con của bá tước đã đắc tội với vị này, hình như là trêu chọc mỹ nữ trên phố, kết quả là bị tên này bắt gặp, không nói nhiều, liền đánh thành tàn phế, sau đó còn cắt bỏ ***… không chỉ làm đứt hương hỏa mà vị công tử đó còn bị bán sang một nước nhỏ ở biên giới làm thái giám…
Những ví dụ như vậy nhiều không kể xiết, không lâu sau, vị Bối Tác Tư chỉ cần vừa ra khỏi cửa, phàm là con cháu dòng dõi quí tộc chỉ cần nhìn thấy vị thiếu gia này thì cho dù là lớn hay nhỏ, đều trốn tránh cả, sợ như sợ hổ, lỡ như không cẩn thận đắc tội với vị thiếu gia này thì hậu quả sẽ khó lường, huống hồ… Vì vậy nên phẩm chất ưu tú của người này đã khiến không ít con cháu dòng dõi quí tộc căm thù đến tận xương tủy, nếu như vậy thì đó chính là liên lụy tới cửu tộc, đương nhiên không liên lụy mẫu thân, chỉ là ai cùng đắc tội với hắn, cho dù là quan hệ tốt, không cần hỏi, hắn chết chắc rồi…
Cho nên lúc này Bạch Tiêu Sái mới nói. Nói cách khác, đánh chết hắn cũng không muốn nói nhiều, sở dĩ hắn nói là vì sợ Bạch Khởi làm liên lụy mà thôi.
“Câm miệng, ở đây không đến lượt ngươi phải nói…!” Hai người Bối Tác Tư và Bạch Khởi gần như mở miệng nói cùng một lúc, lập tức hai người đều sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
“Ha ha. Thú vị thật… hay lắm… Ta lâu rồi không gặp người nào thú vị như ngươi… Nhưng ngươi rốt cuộc là đã mạo phạm ta… Ta cũng sẽ không buông tha ngươi dễ dàng đâu…. nói đi. Ngươi còn lời gì thì bây giờ nói hết đi. Nói không chừng…chậc chậc.... Sợ là ngươi sau này không có cơ hội nói nữa….” Bối Tác Tư mỉm cười, bình thản nói. Xem ra vị này cũng không phải là là người tốt như vậy. Mặc dù hắn đang thưởng thức Bạch khởi hoặc là tương đối có hứng thú với Bạch Khởi, nhưng hình như không có ý định kết giao.
Bất quá, loại người Bối Tác Tư, tuyệt đối là nhân vật có tầm nhìn cao, người khiến hắn xem trọng hay là kết giao sợ là cả vương quóc Ba Phạt Lợi Á này cũng không tìm không ra được mấy người…. Mặc dù gia cảnh của Bạch Khởi cũng khá, Bạch gia cũng được coi là quí tộc, hơn nữa còn là một bá tước, nhưng so với Lan Lăng gia khai quốc gia tộc lại không tính là gì, nếu Bạch Khởi không phải là người đặc biệt xuất chúng thì Bối Tác Tư cũng không chú ý tới.
“Sau này không còn cơ hội sao? Ha ha, ta không nghĩ vậy…” Bạch khởi mỉm cười từ chối nói.
“Có ý tứ, rất có ý tứ, ta cũng không muốn động đến ngươi, nhưng ngươi làm mất hứng của ta, cho dù bây giờ ta cảm thấy có chút thích thú ngươi, nhưng còn lâu mới đủ… Người đâu…Đưa cho ta…” Bối tác tư vẫn dáng vẻ tươi cười, nhưng sau khi nói như vậy thì sắc mặt liền lạnh tanh, khi đang muốn gọi người lại tự nhiên dừng lại.
Bộ dạng tươi cười trên khuôn mặt Bối Tác Tư biến mất, khóe miệng có chút co lại, nhìn về phía sau Bạch Khởi, hành động này khiến nhiều người sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Bối Tác Tư. Phát hiện một nam nhân tóc đen, vẻ mặt lạnh tanh đang đi tới, mặc bộ võ phục màu đen, phía sau còn có một cây đại hắc kiếm hơn một mét rưỡi, hướng Đắc Nguyệt lầu mà đi đến…. Ánh mắt của Bối Tác Tư chính là nhìn người đang đến này.
Khi nhìn thấy người này, Bạch Khởi cũng sững sờ, bởi vì người này Bạch khởi biết…. Người này không phải ai khác. Chính là Độc Cô Chiến Thiên mà mình đã gặp ở Hoành Đoạn sơn mạch!
Mà Bạch Tiêu Sái đang bị Bạch Khởi xách cổ, khi nhìn thấy Độc Cô Chiến Thiên đi tới, nhất thời toàn thân run lên, đảo đảo đôi mắt trắng dã, cả người sắp đần ra, lập tức hét: “Trời ạ…. Thần quỷ vật cận (thần quỷ chớ đến gần) Độc cô chiến thiên…. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, hắn làm sao cũng đến đây…xong rồi….. xong rồi…”
Sửng sốt một lúc, Bạch Tiêu Sái mới tỉnh lại, nhìn theo ánh mắt Bạch Khởi phát hiện Bạch Khởi đang lộ ra dáng vẻ tươi cười nhìn về phía Độc Cô Chiến Thiên. Bạch Tiêu Sái suýt nữa ngất xỉu đi, thấp giọng khẩn cầu với Bạch khởi: “Ca ca à…. Ca ca tốt của tôi, ta cầu xin người…Ngài trêu chọc Bối Tác Tư lão đại đã đành, chí ít hai ta cũng không mất mạng, nhiều nhất cũng bị đánh hai lần mà thôi, nhưng ngài nhất quyết không được trêu chọc tên này, hắn là Thần quỉ vật cận…. Dám lại gần trêu chọc hắn…. nhất định sẽ bị chém thành hai….Ngài nhất định không được đi….Nói cách khác hai chúng ta chết chắc rồi….ta còn trẻ….chưa muốn chết…”
“Chết tiệt sao hắn lại tới đây….Tiểu tử của Bạch gia, sự việc ngày hôm nay như vậy đi, tên này ghét nhất người khác trước mặt hắn gây sự, ta không muốn trêu chọc hắn ta…..ta còn chưa sống đủ…nhớ đó, đứng gây sự, việc này như vậy đi…...” Giọng nói của Bối Tác Tư cũng vang bên tai Bạch khởi, giọng nói rất nhỏ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Độc Cô Chiến Thiên, xem ra cho dù là Bối tác tư cũng hết sức kiêng kỵ Độc Cô Chiến Thiên.
Hắn vừa thốt ra những lời này, Bạch khởi rõ ràng cảm thấy tiểu bá vương Tiêu Sái trong tay mình đang run lên, sau đó mềm nhũn tại đó, cũng không dãy dụa nữa nhưng mấy tên hầu của Bạch Tiêu Sái thì run đến mức đứng cũng không vững.
“Không… đâu có… tôi... làm sao tôi dám…. Bối… Bối Tác Tư đại ca… tôi tôi… đâu dám trốn ngài.... thật ra…. tôi không dám, ngài nhất định phải tin tôi…” Bạch tiêu sái quay đầu lại, khóc nức nở nói, khi nói nước mắt trào ra ào ạt…
“Mẹ kiếp.... đồ nhát gan, yên tâm đi. Ta không tính toán với một tên tiểu tử như ngươi đâu…” Bối Tác Tư sau khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của Bạch Tiêu Sái, hừ nhạt một tiếng rồi khinh thường nói.
Nói xong đưa mắt nhìn Bạch khởi, thấy Bạch Khởi không sợ hãi gì, cũng không có chút giao động nào, nhất thời thấy hứng thú, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên dáng vẻ tươi cười, vui vẻ nói với Bạch khởi: “ Ngươi hình như…… không sợ ta thì phải?”
“Vì sao ta phải sợ ngươi chứ?” Bạch Khởi trả lời lại.
“ Tại sao phải sợ ta ư? Ngươi nói vì sao phải sợ ta? Ha ha ha…. Đây là việc buồn cười nhất mà ta từng nghe qua….. ngươi hỏi vì sao phải sợ ta? Ha ha…” Không ngờ Bối Tác Tư nghe xong những lời này lặng đi một chút rồi cười phá lên, bộ dạng đó thật sự giống như vừa phát hiện được việc gì đó buồn cười lắm.
“Đại ca của ta à, ngài là đại ca thân thiết của tôi, người làm sao trêu chọc một tên như thế chứ…. ngươi biết Bối Tác Tư là người thế nào không? Hắn ta là…hắn được gọi với biệt danh là… ai gặp cũng sợ…. các con cháu quí tộc ở vương đô này cho dù là người đã phong có tước vị, khi thấy hắn ai mà chẳng bỏ chạy cơ chứ? Trời ạ, người sao lại trêu chọc hắn ta chứ…chúng ta làm sao mà sống được…tên này…. không bỏ qua cho chúng ta đâu….” nhìn Bạch khởi đang đứng đối diện cách Bối Tác Tư cách tầm ba bốn mét, Bạch Tiêu Sái khóc nức nở quay sang thấp giọng nói với Bạch khởi, nước mắt lại sắp trào ra lần nữa.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Bạch Khởi vẫn nghe thấy, hai vệ sĩ của Bối tác tư cách đó không xa cũng nghe thấy những lời này…Nhưng hai người không chú ý đến, hình như đã quen như vậy rồi, hai người đại hán tầm ba mươi tuổi nhất thời khóe miệng để lộ ra tia cười quỷ dị.
“Bối Tác Tư ai gặp đều sợ? A…. Tên rất hay…. Bất quá ta không cần phải sợ ngươi…. ngươi là ngươi…. ta là ta. Ta lại không đắc tội gì với ngươi, ta vì sao phải sợ ngươi chứ?” Bạch Khởi sau khi nghe xong những lời đó bình thản đáp.
“ Ha ha ha…. Được… Câu nói này của ngươi ta thích… nhưng..ngươi thực sự không sợ ta ư? Ồ…. Ngươi có biết người thường đắc tội với ta thì sẽ bị thế nào không?” Bối Tác Tư nghe xong những lời của Bạch khởi liền cười sảng khoái nói, khi nói những lời này lần thứ hai hắn bước lại gần phía Bạch Khởi hai bước, cùng Bạch khởi đối nhãn.
“Bối… Bối Tác Tư lão đại… Ca ca tôi… Ca ca tôi. Là vừa từ quê đến nên cái gì cũng không biết…. Ngài… Ngài đừng tính toán với hắn…. chúng tôi… Chúng tôi lập tức đi ngay…” Bạch Tiêu Sái lúc này mở miệng ra nói, mang theo ngữ khí cầu khẩn ra hiệu cho Bạch Khởi
Lúc này không phải là Bạch Tiêu Sái quan tâm nhiều đến Bạch khởi, thẳng thắn mà nói, hắn căn bản là sợ bị Bạch Khởi làm liên lụy đến mình, nếu như hôm nay chỉ có một mình Bạch Khởi ở đây, Nếu Bối Tác Tư không không thấy hắn và Bạch Khởi ở chung với nhau, nói không chừng Bạch Tiêu Sái còn muốn Bối Tác Tư đánh Bạch Khởi nữa, nhưng hắn ta bây giờ đã không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện này nữa rồi.
Bối Tác Tư là ai? Chính là đại công tử của tể tướng. Con cháu của khai quốc công thần, người thừa kế của gia tộc Lan Lăng, công tước tương lai, Tên này tuyệt đối không phải là địa chủ vừa, trong kinh thành này được mệnh danh là người thấy người sợ, ngoại trừ hai người ra, không có người nào không bị hắn ức hiếp cả….
Cần biết rằng vị Bối Tác Tư thiếu gia này rốt cuộc cũng không phải là người xấu, nhưng con cháu dòng dõi quí tộc trong kinh thành nhìn thấy hắn đều như nhìn thấy hổ, vội bỏ chạy ngay, bởi vì vị thiếu gia này từ trước tới nay chưa bao giờ ức hiếp bá tánh bình dân, ức nam phách nữ, áp bức người lương thiện. Việc như thế hắn ta không bao giờ làm, cũng có thể là chẳng đáng để làm, nhưng hắn trời sinh ra đã có thù giống với con cháu có dòng dõi quí tộc. Cả ngày đều không ngừng ức hiếp các con cháu có dòng dõi quí tộc, phàm là con cháu dòng dõi quí tộc, các công tử của gia đình phú thương giàu có bị hắn bắt gặp trên phố thì chưa bao giờ họ có thể sống yên ổn được….mỗi một người đều rất thảm, rất thảm…
Nổi danh nhất là một vị tử tước ở ngoại thành đã đắc tội với vị thiếu gia này. Đêm ngày thứ hai, những người vệ sĩ của tử tước này đều bị chết hết, còn ngài tử tước đáng kính thì bị đánh đến nối không còn nhận ra hình dạng. Mọi người trên lầu trong thành đều nhìn thấy, sau cùng vị tử tước đó chỉ có thể đau khổ trở về nhà mình, được biết sau đó thì bị điên
Có một lần, một người là con của bá tước đã đắc tội với vị này, hình như là trêu chọc mỹ nữ trên phố, kết quả là bị tên này bắt gặp, không nói nhiều, liền đánh thành tàn phế, sau đó còn cắt bỏ ***… không chỉ làm đứt hương hỏa mà vị công tử đó còn bị bán sang một nước nhỏ ở biên giới làm thái giám…
Những ví dụ như vậy nhiều không kể xiết, không lâu sau, vị Bối Tác Tư chỉ cần vừa ra khỏi cửa, phàm là con cháu dòng dõi quí tộc chỉ cần nhìn thấy vị thiếu gia này thì cho dù là lớn hay nhỏ, đều trốn tránh cả, sợ như sợ hổ, lỡ như không cẩn thận đắc tội với vị thiếu gia này thì hậu quả sẽ khó lường, huống hồ… Vì vậy nên phẩm chất ưu tú của người này đã khiến không ít con cháu dòng dõi quí tộc căm thù đến tận xương tủy, nếu như vậy thì đó chính là liên lụy tới cửu tộc, đương nhiên không liên lụy mẫu thân, chỉ là ai cùng đắc tội với hắn, cho dù là quan hệ tốt, không cần hỏi, hắn chết chắc rồi…
Cho nên lúc này Bạch Tiêu Sái mới nói. Nói cách khác, đánh chết hắn cũng không muốn nói nhiều, sở dĩ hắn nói là vì sợ Bạch Khởi làm liên lụy mà thôi.
“Câm miệng, ở đây không đến lượt ngươi phải nói…!” Hai người Bối Tác Tư và Bạch Khởi gần như mở miệng nói cùng một lúc, lập tức hai người đều sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
“Ha ha. Thú vị thật… hay lắm… Ta lâu rồi không gặp người nào thú vị như ngươi… Nhưng ngươi rốt cuộc là đã mạo phạm ta… Ta cũng sẽ không buông tha ngươi dễ dàng đâu…. nói đi. Ngươi còn lời gì thì bây giờ nói hết đi. Nói không chừng…chậc chậc.... Sợ là ngươi sau này không có cơ hội nói nữa….” Bối Tác Tư mỉm cười, bình thản nói. Xem ra vị này cũng không phải là là người tốt như vậy. Mặc dù hắn đang thưởng thức Bạch khởi hoặc là tương đối có hứng thú với Bạch Khởi, nhưng hình như không có ý định kết giao.
Bất quá, loại người Bối Tác Tư, tuyệt đối là nhân vật có tầm nhìn cao, người khiến hắn xem trọng hay là kết giao sợ là cả vương quóc Ba Phạt Lợi Á này cũng không tìm không ra được mấy người…. Mặc dù gia cảnh của Bạch Khởi cũng khá, Bạch gia cũng được coi là quí tộc, hơn nữa còn là một bá tước, nhưng so với Lan Lăng gia khai quốc gia tộc lại không tính là gì, nếu Bạch Khởi không phải là người đặc biệt xuất chúng thì Bối Tác Tư cũng không chú ý tới.
“Sau này không còn cơ hội sao? Ha ha, ta không nghĩ vậy…” Bạch khởi mỉm cười từ chối nói.
“Có ý tứ, rất có ý tứ, ta cũng không muốn động đến ngươi, nhưng ngươi làm mất hứng của ta, cho dù bây giờ ta cảm thấy có chút thích thú ngươi, nhưng còn lâu mới đủ… Người đâu…Đưa cho ta…” Bối tác tư vẫn dáng vẻ tươi cười, nhưng sau khi nói như vậy thì sắc mặt liền lạnh tanh, khi đang muốn gọi người lại tự nhiên dừng lại.
Bộ dạng tươi cười trên khuôn mặt Bối Tác Tư biến mất, khóe miệng có chút co lại, nhìn về phía sau Bạch Khởi, hành động này khiến nhiều người sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Bối Tác Tư. Phát hiện một nam nhân tóc đen, vẻ mặt lạnh tanh đang đi tới, mặc bộ võ phục màu đen, phía sau còn có một cây đại hắc kiếm hơn một mét rưỡi, hướng Đắc Nguyệt lầu mà đi đến…. Ánh mắt của Bối Tác Tư chính là nhìn người đang đến này.
Khi nhìn thấy người này, Bạch Khởi cũng sững sờ, bởi vì người này Bạch khởi biết…. Người này không phải ai khác. Chính là Độc Cô Chiến Thiên mà mình đã gặp ở Hoành Đoạn sơn mạch!
Mà Bạch Tiêu Sái đang bị Bạch Khởi xách cổ, khi nhìn thấy Độc Cô Chiến Thiên đi tới, nhất thời toàn thân run lên, đảo đảo đôi mắt trắng dã, cả người sắp đần ra, lập tức hét: “Trời ạ…. Thần quỷ vật cận (thần quỷ chớ đến gần) Độc cô chiến thiên…. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, hắn làm sao cũng đến đây…xong rồi….. xong rồi…”
Sửng sốt một lúc, Bạch Tiêu Sái mới tỉnh lại, nhìn theo ánh mắt Bạch Khởi phát hiện Bạch Khởi đang lộ ra dáng vẻ tươi cười nhìn về phía Độc Cô Chiến Thiên. Bạch Tiêu Sái suýt nữa ngất xỉu đi, thấp giọng khẩn cầu với Bạch khởi: “Ca ca à…. Ca ca tốt của tôi, ta cầu xin người…Ngài trêu chọc Bối Tác Tư lão đại đã đành, chí ít hai ta cũng không mất mạng, nhiều nhất cũng bị đánh hai lần mà thôi, nhưng ngài nhất quyết không được trêu chọc tên này, hắn là Thần quỉ vật cận…. Dám lại gần trêu chọc hắn…. nhất định sẽ bị chém thành hai….Ngài nhất định không được đi….Nói cách khác hai chúng ta chết chắc rồi….ta còn trẻ….chưa muốn chết…”
“Chết tiệt sao hắn lại tới đây….Tiểu tử của Bạch gia, sự việc ngày hôm nay như vậy đi, tên này ghét nhất người khác trước mặt hắn gây sự, ta không muốn trêu chọc hắn ta…..ta còn chưa sống đủ…nhớ đó, đứng gây sự, việc này như vậy đi…...” Giọng nói của Bối Tác Tư cũng vang bên tai Bạch khởi, giọng nói rất nhỏ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Độc Cô Chiến Thiên, xem ra cho dù là Bối tác tư cũng hết sức kiêng kỵ Độc Cô Chiến Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.