Quyển 3 - Chương 190: Thiết huyết quân đoàn
Chúng Thần
22/02/2013
Bạch Khởi một mình dùng cây đao chế tạo bằng tinh cương, đứng trước vạn quân xoay người xuống xuống ngựa, cản trở tất cả các kẻ địch lại xâm phạm, đứng ở đó như một pháo đài bất khả xâm phạm, phàm là người đến gần Bạch Khởi đều không ngoại lệ toàn bộ thân một nơi đầu một nơi.
Những sĩ binh sau lưng Bạch Khởi đều lần lượt xoay người lên tường thành, lúc một vạn người quay trở lại chỉ còn lại hơn tám trăm người, những người còn lại đều da ngựa bọc thây tử chiến trên sa trường, khi những kỵ binh thân đang bị trọng thương nắm lấy dây thừng, dây thừng bắt đầu rút lại, không ngừng hướng về tường thành, tốc độ rất nhanh khiến người khác cắn lưỡi. Mạt La Sâm đứng trên thành lâu phụ trách giám sát và đốc thúc tác chiến thấy tình cảnh như vậy lập tức quát lớn:
- Bắn tên… Bắn tên… Nhanh. Nhanh bắn tên. Bắn chết bọn chúng cho ta!
Đương nhiên đối tượng mà Mạt La Sâm muốn bắn chết không phải những kỵ sĩ anh dũng kia mà là những truy binh đuổi theo, trong thoáng chốc vô số mưa tên màu đen từ trên trời rơi thẳng xuống, bắn chết hơn nghìn người, những kỵ binh kia lập tức bao vây xung quanh Bạch Khởi, để thuận tiện giết Bạch Khởi nhưng bây giờ bọn chúng đã trở thành bia tốt nhất, gần như không cần hàm lượng kỹ thuật gì, chỉ cần cung thủ bắn mưa tên ra ngoài lúc nào cũng có thể bắn chết một người không may.
Kỵ binh Liệt Diễm quân thật sự là quá nhiều, muốn rút lui một thời nửa khắc không thể nào rút lui, chỉ có thể mắt trưng trưng nhìn chiến hữu của mình trở thành bia sống cho đối phương, một cây một cây tên lạnh băng sưu sưu sưu từ trên tường thành bắn xuống, xuyên qua thân thể của một tên một tên binh sĩ.
Thấy tình cảnh như thế, Bạch Khởi lạnh cười một tiếng, xoay người đánh trả, một luồng đấu khí màu xanh lên ùn ùn, thoáng chốc xuyên qua thân thể của vô số người, thoáng chốc tiếng kêu thảm thiết của vô số người truyền tới, hơn mười người chết trong tay Bạch Khởi, sao đó Bạch Khởi nhún người một cái bước một chân lên núi đá trên núi này, sau đó hướng về Gia Lăng Quan ở xa mà đi, vững vàng rơi xuống trên tường thành, thoáng chốc trên thành lâu truyền lại vô số tiếng hoan hô, đối ngược lại với điều này là ngọn lửa lớn cháy hừng hực trong quân doanh Liệt Diễm quân.
- Chết tiệt… Công thành cho ta! Công thành…!
Phía xa, Gia Đức Nguyên soái đốc chiến thấy tình cảnh như thế thoáng chốc nổi điên lên, chỉ về Gia Lăng Quan ở xa nổi trận lôi đình quát, việc làm của Bạch Khởi đã hoàn toàn chọc giận vị Nguyên soái ngày thường vẫn được coi là bình thản, đã hoàn toàn nổi điên rồi, không ngừng ở đó quát lớn.
Vừa dứt lời bọn kỵ binh lần lượt rút lui, hơn mười vạn sĩ binh đã tập kết hoàn tất đều lần lượt hướng về Gia Lăng Quan.
Chiến tranh lần nữa bắt đầu rồi, khói báo động tứ phía, chiến cổ lôi lôi, vô số khí giới công thành trong đêm tối này lúc ngọn lửa cháy hừng hực đã tiến về phía Gia Lăng Quan…
Nhưng đáng tiếc sau một loạt tiến công thất bại, Gia Đức Nguyên soái hồi phục lại thanh tĩnh không thể không hạ mệnh lệnh rút lui, lửa bắt đầu hủy diệt xung quanh, ngọn lửa lớn trong trại khiến bọn họ không thể không dốc toàn sức lại dập lửa.
Chiến tranh kéo dài lần nữa, kéo dài một tháng, thời gian một tháng này chiến tranh đã đi vào giai đoạn gay cấn, Liệt Diễm quân không có chiêu mới gì, tuy rằng bọn chúng vẫn còn có cao thủ, nhưng Gia Đức Nguyên soái không có dũng khí công kích lần nữa, thành công đương nhiên là tốt, nhưng một khi thất bại e rằng toàn quân đều tan vỡ.
Cho nên chỉ là không ngừng duy trì công thành và Bạch Khởi bên này không ngừng thủ thành, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều không ngừng chiến đấu, vô số binh sĩ chết dưới Gia Lăng Quan, trên mặt đất Gia Lăng Quan tràn đầy máu tươi, máu đã thấm vào mảnh đất rộng lớn, đất đai mấy thước đều bị sũng nước.
Chiến tranh không ngừng tiến hành chém giết, không ngừng có người tử vong, tám vạn người trong tay Bạch Khởi lần nữa giảm thành viên, tám vạn người trải qua một tháng chiến đấu, trong một tháng này người ngựa trong tay Bạch Khởi duy trì không tới một vạn người… Nhưng một vạn người này đều là cao thủ Đấu Sĩ các cấp, người nào cũng là chiến sĩ tinh nhuệ, người nào cũng thân kinh bách chiến, nói là một chống mười cũng không quá đáng.
Nhưng tuy rằng như vậy, thế nhưng những chiến sĩ kia toàn bộ bị trọng thương nghiêm trọng, trên thân mỗi người ít nhất có mấy vết thương, mỗi người đều quấn vải trắng, nhưng lại không thể không giữ vững trên thành lâu, lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mặt, chiến tranh đã tạm thời ngừng nghĩ rồi, nhưng Liệt Diễm quân xa xa liên mien không dứt kia vẫn như một ngọn núi đè trong lòng mỗi người.
- Đại nhân… Bây giờ đã hai tháng rồi, nếu viện quân không đến… Ta e. Chúng ta cản không nổi nữa…
Bạch Khởi trên thân cũng đeo một băng vải đứng trên thành lâu, vẻ mặt u sầu nhìn mọi thứ ở xa xa, Mạt La Sâm đứng bên cạnh Bạch Khởi có chút lo lắng nói như thế với Bạch Khởi, thần sắc có chút suy sụp và thở dài.
- Cái này… Ta nhận được tin tức của Đại tướng Quân, bọn họ chắc là trong một khoảng thời gian nữa sẽ đến, mấy ngày này La Bá Tì Nguyên soái Thống lĩnh năm quân đoàn nên đến rồi, hẳn là hôm nay sẽ đến, chỉ là… Ngươi cũng biết tốc độ tiến của đại quân rất chậm, cho dù tăng tốc cũng khó nhanh được bao nhiêu… Hy vọng bọn họ dến sớm, nếu không chúng ta cản không nổi rồi.
Thở một hơi dài Bạch Khởi đứng ở đó nhìn cảnh tượng ở xa vẻ mặt không biết làm cách nào nói, có một số chuyện không phải là Bạch Khởi có thể giải quyết, tuy rằng hắn cũng hy vọng viện quân nhanh chóng đến, nhưng những thứ này không phải Bạch Khởi có thể hiểu rõ.
- Cái này… Vậy đại nhân chúng ta… Chúng ta có phải là nên đi nói với bọn sĩ binh… Giữ vững đến cùng, chuẩn bị tử chiến rồi?
Mạt La Sâm do dự một chút hỏi như thế, vẻ mặt kiên quyết, đã chuẩn bị tử chiến đến cùng rồi, tình hình như thế, chỉ cần đối phương phát động công kích, như vậy bên mình nhất định cản không nổi, tuy rằng nói Bạch Khởi còn một vạn người, những ngày này tạo cho đối phương không ít tổn hại, lúc đầu dự đoán hai tháng công kích mãnh liệt đối phương ít nhất làm tổn thất hai quân đoàn rưỡi, thậm chí người ngựa của ba quân đoàn… Sáu mươi vạn người chết dưới Gia Lăng Quan…
Không chút khoa trương nói Gia Lăng Quan đã trở thành một máy giảo thịt, người chết ở đây đếm không xuể, số người chết của song phương lên tới trăm vạn.
- Ân… Nói với tất cả mọi người… Nếu như hôm nay chiến bại… Ta Bạch Khởi sẽ không bỏ chạy một mình, ta sẽ cùng mọi người đồng sinh cộng tử.
Bạch Khởi gật gật đầu, vẻ quả quyết trên mặt, nói thật nếu Bạch Khởi muốn trốn chạy vốn không khó, nhưng Bạch Khởi không thể làm như vậy cũng không muốn làm như vậy, nếu làm như vậy sẽ có lỗi với những chiến sĩ đã tử trận, không phải xuất phát từ lòng tận trung với Vương Quốc, Bạch Khởi quyết định như thế là vì xuất phát từ trách nhiệm đối với bọn tướng sĩ kia… Đây là vật thân là Tướng Quân nên có…
- Vâng…
Mạt La Sâm do dự một chút gật gật đầu, mắt có chút ươn ướt nói.
Đông đông đông ~~.
Tiếng trống trận như sấm sét vang lên, sau khi chuẩn bị một chút thời gian trận chiến cuối cùng cũng bắt đầu khai hỏa, Liệt Diễm quân ở xa xa xông tới, người nào người nấy hô giết hướng về phía Gia Lăng Quan, động tác cũng không phải rất nhanh, nhưng mỗi động đều để lại cho người xem cảm thấy nặng nề.
Đứng trên Gia Lăng Quan bọn tướng sĩ người nào người nấy tay cầm vũ khí đứng ở đó, mặt không có biểu tình nhìn mọi thứ trước mặt, người nào người nấy không sợ hãi đứng ở đó không ngừng lau chùi vũ khí đã có chút cong của mình, lẳng lặng chờ đợi cuộc chiến cuối cùng.
Nhìn bạn đồng hành của bọn họ, mọi người đều biết lần công kích này e rằng cản không nổi nữa, nhưng bọn họ không có ý lùi bước, qua hai tháng chiến đấu cả ngày lẫn đêm bọn họ đã trưởng thành không còn là những tân binh hồi trước nữa, người nào người nấy cũng được hiệu xưng tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho dù là những cận vệ quân của vương gia đến gần bọn họ e rằng cũng bị một kích giải quyết, đây điều là những thứ bọn chúng từ trong chiến đấu sinh tử không ngừng mà ngộ ra, phàm là những người có thể đứng ở đây, mỗi người đều có tu vi không yếu, mỗi người đều là một tay giết địch giỏi, mỗi người tuyệt đối không phải là bình thường, đứng ở đó lẳng lặng nhìn mọi thứ ở xa, bọn họ bình tĩnh lạ thường…
Bị trọng thương nghiêm trọng bọn họ không có ý muốn đầu hàng, cũng không sợ hãi và khủng hoảng, càng không có ý định rút lui, chủ soái đã quyết định ở lại tử chiến đến cùng, bọn họ đương nhiên sẽ không rút lui, trải qua thời gian hai tháng này, mỗi người bọn họ đều thiếu Bạch Khởi mấy mạng, mỗi người đều vô cùng trung thành và sủng bái Bạch Khởi, cho dù là bây giờ Bạch Khởi muốn bọn họ vung đao tự vẫn, e rằng tất cả bọn họ không một chút do dự, về phần Vương Quốc gì, Quốc vương gì, đối với bọn họ mà nói căn bản là đồ bỏ đi, Quốc vương không cứu qua bọn họ, Quốc vương cũng không đồng sinh cộng tử với bọn họ, tất cả mà bọn họ có chỉ là Tướng Quân đại nhân Bạch Khởi, người mà bọn họ thần phục cũng chỉ là Bạch Khởi.
Đát đát đát ~~.
Đột nhiên tiếng một trận vó ngựa vang lên phía sau lưng bọn họ, khắp mảnh đất rộng lớn này đã bắt đầu rung động, vô số tuấn mã từ Gia Lăng Quan tới, không thấy rõ bao nhiêu người, nhưng chỉ thấy được vô số quân phục màu đỏ, giống như thủy triều xông lên, dẫn đầu là một Nguyên soái mặc áo giáp màu vàng, một đám râu hoa râm tung bay theo gió.
- Mở cửa thành… Mở cửa thành! Mau… Mở cửa thành!
Phía xa có vô số kỵ binh chạy đến đồng thanh hô, giữa lúc nói chuyện hơn trăm sĩ binh đứng ở cửa thành thân người nào người nấy đều quấn miếng vải chiến lực thiếu hụt đều dốc hết sức lực cuối cùng của mình mở cửa thành, kỵ binh như hồng triều kia hò hét như thế xông vào, vị Tướng Quân thân mặc áo giáp màu vàng cùng với hơn trăm kỵ binh dừng lại đứng sang một bên, xoay người xuống ngựa đi lên thành lâu.
- Vạn tuế~~ Vạn tuế~~ Vạn tuế~~.
Bọn sĩ binh thủ thành đến lúc này mới phản ứng lại, quân chi viện của bọn họ đã tới, quân chi viện mà họ chờ mòn mỏi đã tới, toàn bộ đều là kỵ binh, lúc này ngựa xung phong lên trước vọt tới, trực tiếp xông ra Gia Lăng Quan, hướng về phía Liệt Diễm quân thua chưa kịp phòng… Năm quân đoàn… Có hai mươi vạn kỵ binh, toàn bộ xông ra giống như nước lũ, khí thế kinh người, những binh sĩ Liệt Diễm quân khí sĩ khí vốn không cao thấy tình cảnh như thế thua không kịp phòng căn bản không kịp phản kháng, đều lần lượt xoay người bỏ chạy, lúc này bọn họ đã mất đi dũng khí chiến đấu.
Trong lòng bọn chúng từng nghĩ Ba Phạt Lợi Á Vương quốc không kham nổi một kích, nhưng thủ quân Gia Lăng Quan đã thay đổi cách nhìn của bọn chúng, bọn họ ngày càng cảm thấy Vương quốc của Ba Phạt Lợi Á rất khủng bố, vô cùng khủng bố, bọn họ thấy chế phục màu đỏ có chút sợ hãi, có chút run, lúc này thấy tình cảnh như vậy, càng là như thế… Hai lời không nói xoay người bỏ chạy…
Không có tâm trạng quan tâm những thứ này, tình cảnh như vậy người sáng mắt đều có thể thấy Liệt Diễm quân đã không có bất kì cơ hội nào thắng rồi. Nói câu thực tế, tại chiến trường chính diện bày ra thế trận hai mươi vạn kỵ binh cũng không làm gì được đối phương, nhưng bây giờ tình hình khác rồi, theo dự đoán của Bạch Khởi kỵ binh của đối phương tuy rằng không nói là đang ngủ, nhưng ít nhất bọn chúng không có huy động, chiến mã của bọn chúng vẫn trong chuồng ngựa, những sĩ binh hậu phương của bọn chúng e rằng đang bận tổ chức ăn mừng, căn bản không nghĩ tới chi viện quân của Bạch Khởi đến vào lúc này, thua không kịp phòng, rất nhiều kỵ binh dũng mãnh xông vào, trên bình nguyên rộng lớn trước Gia Lăng Quan kết quả duy nhất là… Tất cả mọi người đầu một nơi thân một nơi, không cần nghi ngờ Liệt Diễm quân bại chắc.
Đối với trận đấu đã thắng lợi này Bạch Khởi không có hứng thú đi quan tâm, điều mà hắn quan tâm là vị Nguyên soái mặc áo giáp màu vàng đanh chậm rãi bước lên thành lâu, người này mới là đối tượng Bạch Khởi quan tâm, nhân vật số hai của Bộ Thống Soái, nhân vật tương lai sẽ là Thống soái thứ nhất La Bá Tì Nguyên soái… Về phần chiến lược sai lầm lần này của Kham Tát Tư Nguyên soái, Quốc vương Bệ hạ tuy rằng sẽ không giết hắn, nhưng ít nhất sự xếp hạng của hắn trong Bộ Thống Soái e là phải chuyển biến đột ngột rồi.
- Thuộc hạ, Quân Đoàn 35, lâm thời Quân đoàn trưởng thủ tướng Gia Lăng Quan Bạch Khởi tham kiến Nguyên soái.
Bạch Khởi quấn băng gạc tiến vài bước vội vàng đi tới, dẫn theo Mạt La Sâm còn có một đám thủ binh quỳ trước mặt La Bá Tì, quỳ một gối hành một quân lễ.
Về phần Độc Cô Chiến Thiên sau lưng Bạch Khởi vẫn ôm cây kiếm lớn của mình, vẻ mặt lạnh băng nhìn La Bá Tì một cái, sau đó đứng ở đó không nói thêm một câu nào, chỉ là trực tiếp đứng ở đó nhìn cũng không nhìn La Bá Tì một cái.
Không cần nghi ngờ đây là hành động tương đối vô lý, nhưng đối với chuyện này La Bá Tì coi như hoàn toàn không thấy gì… Nói đùa gì vậy! Độc Cô Chiến Thiên là người nào, La Bá Tì vị Vương Quốc Nguyên soái này biết rất rõ, bây giờ hắn đã sáu mươi tuổi có chuyện gì mà hắn không biết? Bọn biến thái Độc Cô Gia hắn không dám trêu chọc, Độc Cô Chiến Thiên đừng nói là đứng, cho dù là ngồi ở đó hắn cũng sẽ làm như không thấy gì, nếu như đối phương thật sự quỳ xuống hắn mới kinh sợ, La Bá Tì sợ bọn biến thái Độc Cô gia sau khi biết chuyện này sẽ trực tiếp đến Ba Phạt Lợi Á giết mình.
- Mau… Mau đứng lên… Ha ha ha. Bạch Khởi a Bạch Khởi, người ta đều nói ngươi là tương môn hổ tử, nhưng theo ta thấy, tiểu tử nhà ngươi quả thật là trò giỏi hơn thầy… Thống lĩnh một quân đoàn tân binh còn có mười vạn Cảnh Bị Quân địa phương không có lực chiến đấu, lại ngăn được hơn một trăm vạn tinh nhuệ quân của An Đức Liệt, tròn sáu quân đoàn a, còn giết hơn sáu mươi vạn người của người ta… Ta không thể không bội phục ngươi a… Tiểu tử nhà ngươi xứng đáng với hai chữ Sát Thần trong miệng Bệ hạ, ngươi cũng không cần khách khí với ta, lần này chiến công của ngươi công bất khả không, Bệ hạ đã truyền chỉ cho ta… Thưởng danh cho Quân Đoàn 35, hiệu xưng Thiết Huyết Quân Đoàn, đồng thời bổ nhiệm ngươi làm Quân đoàn trưởng, ha ha, Thống soái quan quân tinh nhuệ, ha ha… có thể ngang bằng với lão tử Bạch Kình Thiên của ngươi rồi… Ha ha… Tiểu tử nhà ngươi nếu lập thêm chiến công nữa ta tin rằng Bệ hạ trực tiếp cho ngươi gia nhập Bộ Thống Soái, đến lúc đó ngươi sẽ cộng sự với ta rồi…
La Bá Tì Nguyên soái đứng ở đó cười ha ha vỗ vai Bạch Khởi nói.
- Cái này… Đa tạ đại nhân dìu dắt… Bạch Khởi không dám nhận…
Bạch Khởi nghe xong lời này vẫn cung kính đáp.
- Không dám nhận cái rắm! Đều là người mình, ngươi đừng khách sáo với ta, nói thật cho ngươi biết, tiểu tử Bạch Kình Thiên phụ thân của ngươi lúc đầu là tân binh của ta, giữa ta và ngươi đừng diễn trò này nữa, ha ha ngươi lần này công bất khả không a, nếu không có ngươi e rằng Vương Quốc lần này toàn tuyến tan vỡ rồi, trực tiếp thăng ngươi lên làm Tướng Quân đoàn trưởng theo ta thấy còn có chút nhẹ… Nói thật, Quốc vương Bệ hạ trong thư nói với ta định trực tiếp dẫn ngươi vào Bộ Thống Soái, dù sao công ngươi lập được quả thật không ít, nhưng suy nghĩ đến ngươi còn quá trẻ nên thôi… Tiểu tử ngươi làm tốt vào, tiền đồ tương lai rất sáng lạng a…
La Bá Tì Nguyên soái khoác vai Bạch Khởi cười ha ha nói.
Nói xong La Bá Tì Nguyên soái lần nữa xoay người nói lớn:
- Tất cả các thành viên còn lại, toàn thể thăng một cấp, chuyện nội bộ Thiết Huyết Quân Đoàn do bản thân Bạch Khởi toàn quyền quyết định, tất cả các sĩ binh thăng lên làm quan quân, Vương Quốc phong thưởng sau… Mọi người chờ thêm thời gian, ở đây giao cho chúng tôi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt…
Nói xong kéo Bạch Khởi đi về phía xa, sau đó vẻ mặt tươi cười của La Bá Tì thoáng chốc trầm xuống nói với Bạch Khởi:
- Cơ sở xây dựng quân đoàn tinh nhuệ ngươi có rồi, Quốc vương Bệ hạ cũng chấp thuận ngươi sử dụng điều lệ chiến tranh, tự chủ trưng binh, nhưng ta hy vọng hành động của ngươi có thể nhanh chút, về phần tiền tài và vật phẩm cần thiết, ta đã nói qua với tổng đốc của mấy hành tỉnh lân cận, dù sao ngươi cũng cố gắng nhanh lên…
Nghe xong lời này Bạch Khởi trước là sửng người, sau đó lập tức hiểu ra, vẻ mặt ngưng trọng nhìn La Bá Tì trước mặt nói nhỏ:
- Vương Quốc tình hình chiến đấu bất lợi?
- Ân… Thú tộc đã bắt đầu tiến công Thiết Bích Bảo, Thiết Bích quân đoàn dốc toàn lực ứng phó phòng ngự, quân lực Đông Bắc bị điều đi hết, Đông Bắc trống rỗng, Gia Lam Đế Quốc ngu ngốc đã hành động rồi, quân đội bọn chúng đã tăng thêm ba quân đoàn lúc nào cũng có thể xuất binh, Hải Long quân đoàn phía Đông bị Hải tộc giữ chân căn bản không thể nào nhúc nhích, về phần chiến sự Tây Bắc… Ai… Kham Tát Tư lão gia kia bị đối phương giữ lại, bây giờ đang cầm cự với một quân đoàn của An Đức Liệt, tình hình không khác bao nhiêu so với Gia Lăng Quan ở đây chỉ là mất người dẫn đầu mà thôi, hai quân đoàn phía Bắc đã bị quân An Đức Liệt đánh tan… Bây giờ bọn họ dang xâm lấn Đế Quốc trung bộ… Nói thật nếu không phải là ngươi cản được đại quân của An Đức Liệt, để bọn ta có cơ hội giải quyết nhanh chóng bọn chúng, sau đại chiến lần này chúng ta có thể đánh thẳng một mạch đến Tây Bắc, ép An Đức Liệt không thể không điều quân trở về, nếu không e rằng Vương Quốc đã gặp nguy hiểm rồi, nhưng chiến tranh lớn hơn đang ở phía sau, ngươi phải chuẩn bị tốt, lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu… Cho nên ngươi phải làm việc nhanh lên.
La Bá Tì Nguyên soái gật gật đầu vẻ mặt ngưng trọng đáp.
Tuy lời của Nguyên soái La Bá Tì không nhiều lắm, chỉ nói như vậy vài câu, nhưng mỗi một câu đều khiến cho người ta hết hồn, nghe lời này… Bạch Khởi thắng lợi trong trận chiến lần này quả nhiên đáng ăn mừng, nhưng… chiến tranh còn rất lâu vẫn chưa kết thúc, trái lại còn càng kịch liệt hơn, chiến tranh đã không đơn thuần là chiến tranh giữa Ba Phạt Lợi Á và An Đức Liệt, mà là chiến tranh giữa cả Ba Phạt Lơi Á với Thú Tộc, Hải tộc, cộng thêm Gia Lam Đế Quốc, cùng với An Đức Liệt… trận chiến tranh này định trước là phải bắt đầu mở rộng, đã không phải là một mình vùng đất Tây Bắc có thể giải quyết được.
Những sĩ binh sau lưng Bạch Khởi đều lần lượt xoay người lên tường thành, lúc một vạn người quay trở lại chỉ còn lại hơn tám trăm người, những người còn lại đều da ngựa bọc thây tử chiến trên sa trường, khi những kỵ binh thân đang bị trọng thương nắm lấy dây thừng, dây thừng bắt đầu rút lại, không ngừng hướng về tường thành, tốc độ rất nhanh khiến người khác cắn lưỡi. Mạt La Sâm đứng trên thành lâu phụ trách giám sát và đốc thúc tác chiến thấy tình cảnh như vậy lập tức quát lớn:
- Bắn tên… Bắn tên… Nhanh. Nhanh bắn tên. Bắn chết bọn chúng cho ta!
Đương nhiên đối tượng mà Mạt La Sâm muốn bắn chết không phải những kỵ sĩ anh dũng kia mà là những truy binh đuổi theo, trong thoáng chốc vô số mưa tên màu đen từ trên trời rơi thẳng xuống, bắn chết hơn nghìn người, những kỵ binh kia lập tức bao vây xung quanh Bạch Khởi, để thuận tiện giết Bạch Khởi nhưng bây giờ bọn chúng đã trở thành bia tốt nhất, gần như không cần hàm lượng kỹ thuật gì, chỉ cần cung thủ bắn mưa tên ra ngoài lúc nào cũng có thể bắn chết một người không may.
Kỵ binh Liệt Diễm quân thật sự là quá nhiều, muốn rút lui một thời nửa khắc không thể nào rút lui, chỉ có thể mắt trưng trưng nhìn chiến hữu của mình trở thành bia sống cho đối phương, một cây một cây tên lạnh băng sưu sưu sưu từ trên tường thành bắn xuống, xuyên qua thân thể của một tên một tên binh sĩ.
Thấy tình cảnh như thế, Bạch Khởi lạnh cười một tiếng, xoay người đánh trả, một luồng đấu khí màu xanh lên ùn ùn, thoáng chốc xuyên qua thân thể của vô số người, thoáng chốc tiếng kêu thảm thiết của vô số người truyền tới, hơn mười người chết trong tay Bạch Khởi, sao đó Bạch Khởi nhún người một cái bước một chân lên núi đá trên núi này, sau đó hướng về Gia Lăng Quan ở xa mà đi, vững vàng rơi xuống trên tường thành, thoáng chốc trên thành lâu truyền lại vô số tiếng hoan hô, đối ngược lại với điều này là ngọn lửa lớn cháy hừng hực trong quân doanh Liệt Diễm quân.
- Chết tiệt… Công thành cho ta! Công thành…!
Phía xa, Gia Đức Nguyên soái đốc chiến thấy tình cảnh như thế thoáng chốc nổi điên lên, chỉ về Gia Lăng Quan ở xa nổi trận lôi đình quát, việc làm của Bạch Khởi đã hoàn toàn chọc giận vị Nguyên soái ngày thường vẫn được coi là bình thản, đã hoàn toàn nổi điên rồi, không ngừng ở đó quát lớn.
Vừa dứt lời bọn kỵ binh lần lượt rút lui, hơn mười vạn sĩ binh đã tập kết hoàn tất đều lần lượt hướng về Gia Lăng Quan.
Chiến tranh lần nữa bắt đầu rồi, khói báo động tứ phía, chiến cổ lôi lôi, vô số khí giới công thành trong đêm tối này lúc ngọn lửa cháy hừng hực đã tiến về phía Gia Lăng Quan…
Nhưng đáng tiếc sau một loạt tiến công thất bại, Gia Đức Nguyên soái hồi phục lại thanh tĩnh không thể không hạ mệnh lệnh rút lui, lửa bắt đầu hủy diệt xung quanh, ngọn lửa lớn trong trại khiến bọn họ không thể không dốc toàn sức lại dập lửa.
Chiến tranh kéo dài lần nữa, kéo dài một tháng, thời gian một tháng này chiến tranh đã đi vào giai đoạn gay cấn, Liệt Diễm quân không có chiêu mới gì, tuy rằng bọn chúng vẫn còn có cao thủ, nhưng Gia Đức Nguyên soái không có dũng khí công kích lần nữa, thành công đương nhiên là tốt, nhưng một khi thất bại e rằng toàn quân đều tan vỡ.
Cho nên chỉ là không ngừng duy trì công thành và Bạch Khởi bên này không ngừng thủ thành, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều không ngừng chiến đấu, vô số binh sĩ chết dưới Gia Lăng Quan, trên mặt đất Gia Lăng Quan tràn đầy máu tươi, máu đã thấm vào mảnh đất rộng lớn, đất đai mấy thước đều bị sũng nước.
Chiến tranh không ngừng tiến hành chém giết, không ngừng có người tử vong, tám vạn người trong tay Bạch Khởi lần nữa giảm thành viên, tám vạn người trải qua một tháng chiến đấu, trong một tháng này người ngựa trong tay Bạch Khởi duy trì không tới một vạn người… Nhưng một vạn người này đều là cao thủ Đấu Sĩ các cấp, người nào cũng là chiến sĩ tinh nhuệ, người nào cũng thân kinh bách chiến, nói là một chống mười cũng không quá đáng.
Nhưng tuy rằng như vậy, thế nhưng những chiến sĩ kia toàn bộ bị trọng thương nghiêm trọng, trên thân mỗi người ít nhất có mấy vết thương, mỗi người đều quấn vải trắng, nhưng lại không thể không giữ vững trên thành lâu, lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mặt, chiến tranh đã tạm thời ngừng nghĩ rồi, nhưng Liệt Diễm quân xa xa liên mien không dứt kia vẫn như một ngọn núi đè trong lòng mỗi người.
- Đại nhân… Bây giờ đã hai tháng rồi, nếu viện quân không đến… Ta e. Chúng ta cản không nổi nữa…
Bạch Khởi trên thân cũng đeo một băng vải đứng trên thành lâu, vẻ mặt u sầu nhìn mọi thứ ở xa xa, Mạt La Sâm đứng bên cạnh Bạch Khởi có chút lo lắng nói như thế với Bạch Khởi, thần sắc có chút suy sụp và thở dài.
- Cái này… Ta nhận được tin tức của Đại tướng Quân, bọn họ chắc là trong một khoảng thời gian nữa sẽ đến, mấy ngày này La Bá Tì Nguyên soái Thống lĩnh năm quân đoàn nên đến rồi, hẳn là hôm nay sẽ đến, chỉ là… Ngươi cũng biết tốc độ tiến của đại quân rất chậm, cho dù tăng tốc cũng khó nhanh được bao nhiêu… Hy vọng bọn họ dến sớm, nếu không chúng ta cản không nổi rồi.
Thở một hơi dài Bạch Khởi đứng ở đó nhìn cảnh tượng ở xa vẻ mặt không biết làm cách nào nói, có một số chuyện không phải là Bạch Khởi có thể giải quyết, tuy rằng hắn cũng hy vọng viện quân nhanh chóng đến, nhưng những thứ này không phải Bạch Khởi có thể hiểu rõ.
- Cái này… Vậy đại nhân chúng ta… Chúng ta có phải là nên đi nói với bọn sĩ binh… Giữ vững đến cùng, chuẩn bị tử chiến rồi?
Mạt La Sâm do dự một chút hỏi như thế, vẻ mặt kiên quyết, đã chuẩn bị tử chiến đến cùng rồi, tình hình như thế, chỉ cần đối phương phát động công kích, như vậy bên mình nhất định cản không nổi, tuy rằng nói Bạch Khởi còn một vạn người, những ngày này tạo cho đối phương không ít tổn hại, lúc đầu dự đoán hai tháng công kích mãnh liệt đối phương ít nhất làm tổn thất hai quân đoàn rưỡi, thậm chí người ngựa của ba quân đoàn… Sáu mươi vạn người chết dưới Gia Lăng Quan…
Không chút khoa trương nói Gia Lăng Quan đã trở thành một máy giảo thịt, người chết ở đây đếm không xuể, số người chết của song phương lên tới trăm vạn.
- Ân… Nói với tất cả mọi người… Nếu như hôm nay chiến bại… Ta Bạch Khởi sẽ không bỏ chạy một mình, ta sẽ cùng mọi người đồng sinh cộng tử.
Bạch Khởi gật gật đầu, vẻ quả quyết trên mặt, nói thật nếu Bạch Khởi muốn trốn chạy vốn không khó, nhưng Bạch Khởi không thể làm như vậy cũng không muốn làm như vậy, nếu làm như vậy sẽ có lỗi với những chiến sĩ đã tử trận, không phải xuất phát từ lòng tận trung với Vương Quốc, Bạch Khởi quyết định như thế là vì xuất phát từ trách nhiệm đối với bọn tướng sĩ kia… Đây là vật thân là Tướng Quân nên có…
- Vâng…
Mạt La Sâm do dự một chút gật gật đầu, mắt có chút ươn ướt nói.
Đông đông đông ~~.
Tiếng trống trận như sấm sét vang lên, sau khi chuẩn bị một chút thời gian trận chiến cuối cùng cũng bắt đầu khai hỏa, Liệt Diễm quân ở xa xa xông tới, người nào người nấy hô giết hướng về phía Gia Lăng Quan, động tác cũng không phải rất nhanh, nhưng mỗi động đều để lại cho người xem cảm thấy nặng nề.
Đứng trên Gia Lăng Quan bọn tướng sĩ người nào người nấy tay cầm vũ khí đứng ở đó, mặt không có biểu tình nhìn mọi thứ trước mặt, người nào người nấy không sợ hãi đứng ở đó không ngừng lau chùi vũ khí đã có chút cong của mình, lẳng lặng chờ đợi cuộc chiến cuối cùng.
Nhìn bạn đồng hành của bọn họ, mọi người đều biết lần công kích này e rằng cản không nổi nữa, nhưng bọn họ không có ý lùi bước, qua hai tháng chiến đấu cả ngày lẫn đêm bọn họ đã trưởng thành không còn là những tân binh hồi trước nữa, người nào người nấy cũng được hiệu xưng tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho dù là những cận vệ quân của vương gia đến gần bọn họ e rằng cũng bị một kích giải quyết, đây điều là những thứ bọn chúng từ trong chiến đấu sinh tử không ngừng mà ngộ ra, phàm là những người có thể đứng ở đây, mỗi người đều có tu vi không yếu, mỗi người đều là một tay giết địch giỏi, mỗi người tuyệt đối không phải là bình thường, đứng ở đó lẳng lặng nhìn mọi thứ ở xa, bọn họ bình tĩnh lạ thường…
Bị trọng thương nghiêm trọng bọn họ không có ý muốn đầu hàng, cũng không sợ hãi và khủng hoảng, càng không có ý định rút lui, chủ soái đã quyết định ở lại tử chiến đến cùng, bọn họ đương nhiên sẽ không rút lui, trải qua thời gian hai tháng này, mỗi người bọn họ đều thiếu Bạch Khởi mấy mạng, mỗi người đều vô cùng trung thành và sủng bái Bạch Khởi, cho dù là bây giờ Bạch Khởi muốn bọn họ vung đao tự vẫn, e rằng tất cả bọn họ không một chút do dự, về phần Vương Quốc gì, Quốc vương gì, đối với bọn họ mà nói căn bản là đồ bỏ đi, Quốc vương không cứu qua bọn họ, Quốc vương cũng không đồng sinh cộng tử với bọn họ, tất cả mà bọn họ có chỉ là Tướng Quân đại nhân Bạch Khởi, người mà bọn họ thần phục cũng chỉ là Bạch Khởi.
Đát đát đát ~~.
Đột nhiên tiếng một trận vó ngựa vang lên phía sau lưng bọn họ, khắp mảnh đất rộng lớn này đã bắt đầu rung động, vô số tuấn mã từ Gia Lăng Quan tới, không thấy rõ bao nhiêu người, nhưng chỉ thấy được vô số quân phục màu đỏ, giống như thủy triều xông lên, dẫn đầu là một Nguyên soái mặc áo giáp màu vàng, một đám râu hoa râm tung bay theo gió.
- Mở cửa thành… Mở cửa thành! Mau… Mở cửa thành!
Phía xa có vô số kỵ binh chạy đến đồng thanh hô, giữa lúc nói chuyện hơn trăm sĩ binh đứng ở cửa thành thân người nào người nấy đều quấn miếng vải chiến lực thiếu hụt đều dốc hết sức lực cuối cùng của mình mở cửa thành, kỵ binh như hồng triều kia hò hét như thế xông vào, vị Tướng Quân thân mặc áo giáp màu vàng cùng với hơn trăm kỵ binh dừng lại đứng sang một bên, xoay người xuống ngựa đi lên thành lâu.
- Vạn tuế~~ Vạn tuế~~ Vạn tuế~~.
Bọn sĩ binh thủ thành đến lúc này mới phản ứng lại, quân chi viện của bọn họ đã tới, quân chi viện mà họ chờ mòn mỏi đã tới, toàn bộ đều là kỵ binh, lúc này ngựa xung phong lên trước vọt tới, trực tiếp xông ra Gia Lăng Quan, hướng về phía Liệt Diễm quân thua chưa kịp phòng… Năm quân đoàn… Có hai mươi vạn kỵ binh, toàn bộ xông ra giống như nước lũ, khí thế kinh người, những binh sĩ Liệt Diễm quân khí sĩ khí vốn không cao thấy tình cảnh như thế thua không kịp phòng căn bản không kịp phản kháng, đều lần lượt xoay người bỏ chạy, lúc này bọn họ đã mất đi dũng khí chiến đấu.
Trong lòng bọn chúng từng nghĩ Ba Phạt Lợi Á Vương quốc không kham nổi một kích, nhưng thủ quân Gia Lăng Quan đã thay đổi cách nhìn của bọn chúng, bọn họ ngày càng cảm thấy Vương quốc của Ba Phạt Lợi Á rất khủng bố, vô cùng khủng bố, bọn họ thấy chế phục màu đỏ có chút sợ hãi, có chút run, lúc này thấy tình cảnh như vậy, càng là như thế… Hai lời không nói xoay người bỏ chạy…
Không có tâm trạng quan tâm những thứ này, tình cảnh như vậy người sáng mắt đều có thể thấy Liệt Diễm quân đã không có bất kì cơ hội nào thắng rồi. Nói câu thực tế, tại chiến trường chính diện bày ra thế trận hai mươi vạn kỵ binh cũng không làm gì được đối phương, nhưng bây giờ tình hình khác rồi, theo dự đoán của Bạch Khởi kỵ binh của đối phương tuy rằng không nói là đang ngủ, nhưng ít nhất bọn chúng không có huy động, chiến mã của bọn chúng vẫn trong chuồng ngựa, những sĩ binh hậu phương của bọn chúng e rằng đang bận tổ chức ăn mừng, căn bản không nghĩ tới chi viện quân của Bạch Khởi đến vào lúc này, thua không kịp phòng, rất nhiều kỵ binh dũng mãnh xông vào, trên bình nguyên rộng lớn trước Gia Lăng Quan kết quả duy nhất là… Tất cả mọi người đầu một nơi thân một nơi, không cần nghi ngờ Liệt Diễm quân bại chắc.
Đối với trận đấu đã thắng lợi này Bạch Khởi không có hứng thú đi quan tâm, điều mà hắn quan tâm là vị Nguyên soái mặc áo giáp màu vàng đanh chậm rãi bước lên thành lâu, người này mới là đối tượng Bạch Khởi quan tâm, nhân vật số hai của Bộ Thống Soái, nhân vật tương lai sẽ là Thống soái thứ nhất La Bá Tì Nguyên soái… Về phần chiến lược sai lầm lần này của Kham Tát Tư Nguyên soái, Quốc vương Bệ hạ tuy rằng sẽ không giết hắn, nhưng ít nhất sự xếp hạng của hắn trong Bộ Thống Soái e là phải chuyển biến đột ngột rồi.
- Thuộc hạ, Quân Đoàn 35, lâm thời Quân đoàn trưởng thủ tướng Gia Lăng Quan Bạch Khởi tham kiến Nguyên soái.
Bạch Khởi quấn băng gạc tiến vài bước vội vàng đi tới, dẫn theo Mạt La Sâm còn có một đám thủ binh quỳ trước mặt La Bá Tì, quỳ một gối hành một quân lễ.
Về phần Độc Cô Chiến Thiên sau lưng Bạch Khởi vẫn ôm cây kiếm lớn của mình, vẻ mặt lạnh băng nhìn La Bá Tì một cái, sau đó đứng ở đó không nói thêm một câu nào, chỉ là trực tiếp đứng ở đó nhìn cũng không nhìn La Bá Tì một cái.
Không cần nghi ngờ đây là hành động tương đối vô lý, nhưng đối với chuyện này La Bá Tì coi như hoàn toàn không thấy gì… Nói đùa gì vậy! Độc Cô Chiến Thiên là người nào, La Bá Tì vị Vương Quốc Nguyên soái này biết rất rõ, bây giờ hắn đã sáu mươi tuổi có chuyện gì mà hắn không biết? Bọn biến thái Độc Cô Gia hắn không dám trêu chọc, Độc Cô Chiến Thiên đừng nói là đứng, cho dù là ngồi ở đó hắn cũng sẽ làm như không thấy gì, nếu như đối phương thật sự quỳ xuống hắn mới kinh sợ, La Bá Tì sợ bọn biến thái Độc Cô gia sau khi biết chuyện này sẽ trực tiếp đến Ba Phạt Lợi Á giết mình.
- Mau… Mau đứng lên… Ha ha ha. Bạch Khởi a Bạch Khởi, người ta đều nói ngươi là tương môn hổ tử, nhưng theo ta thấy, tiểu tử nhà ngươi quả thật là trò giỏi hơn thầy… Thống lĩnh một quân đoàn tân binh còn có mười vạn Cảnh Bị Quân địa phương không có lực chiến đấu, lại ngăn được hơn một trăm vạn tinh nhuệ quân của An Đức Liệt, tròn sáu quân đoàn a, còn giết hơn sáu mươi vạn người của người ta… Ta không thể không bội phục ngươi a… Tiểu tử nhà ngươi xứng đáng với hai chữ Sát Thần trong miệng Bệ hạ, ngươi cũng không cần khách khí với ta, lần này chiến công của ngươi công bất khả không, Bệ hạ đã truyền chỉ cho ta… Thưởng danh cho Quân Đoàn 35, hiệu xưng Thiết Huyết Quân Đoàn, đồng thời bổ nhiệm ngươi làm Quân đoàn trưởng, ha ha, Thống soái quan quân tinh nhuệ, ha ha… có thể ngang bằng với lão tử Bạch Kình Thiên của ngươi rồi… Ha ha… Tiểu tử nhà ngươi nếu lập thêm chiến công nữa ta tin rằng Bệ hạ trực tiếp cho ngươi gia nhập Bộ Thống Soái, đến lúc đó ngươi sẽ cộng sự với ta rồi…
La Bá Tì Nguyên soái đứng ở đó cười ha ha vỗ vai Bạch Khởi nói.
- Cái này… Đa tạ đại nhân dìu dắt… Bạch Khởi không dám nhận…
Bạch Khởi nghe xong lời này vẫn cung kính đáp.
- Không dám nhận cái rắm! Đều là người mình, ngươi đừng khách sáo với ta, nói thật cho ngươi biết, tiểu tử Bạch Kình Thiên phụ thân của ngươi lúc đầu là tân binh của ta, giữa ta và ngươi đừng diễn trò này nữa, ha ha ngươi lần này công bất khả không a, nếu không có ngươi e rằng Vương Quốc lần này toàn tuyến tan vỡ rồi, trực tiếp thăng ngươi lên làm Tướng Quân đoàn trưởng theo ta thấy còn có chút nhẹ… Nói thật, Quốc vương Bệ hạ trong thư nói với ta định trực tiếp dẫn ngươi vào Bộ Thống Soái, dù sao công ngươi lập được quả thật không ít, nhưng suy nghĩ đến ngươi còn quá trẻ nên thôi… Tiểu tử ngươi làm tốt vào, tiền đồ tương lai rất sáng lạng a…
La Bá Tì Nguyên soái khoác vai Bạch Khởi cười ha ha nói.
Nói xong La Bá Tì Nguyên soái lần nữa xoay người nói lớn:
- Tất cả các thành viên còn lại, toàn thể thăng một cấp, chuyện nội bộ Thiết Huyết Quân Đoàn do bản thân Bạch Khởi toàn quyền quyết định, tất cả các sĩ binh thăng lên làm quan quân, Vương Quốc phong thưởng sau… Mọi người chờ thêm thời gian, ở đây giao cho chúng tôi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt…
Nói xong kéo Bạch Khởi đi về phía xa, sau đó vẻ mặt tươi cười của La Bá Tì thoáng chốc trầm xuống nói với Bạch Khởi:
- Cơ sở xây dựng quân đoàn tinh nhuệ ngươi có rồi, Quốc vương Bệ hạ cũng chấp thuận ngươi sử dụng điều lệ chiến tranh, tự chủ trưng binh, nhưng ta hy vọng hành động của ngươi có thể nhanh chút, về phần tiền tài và vật phẩm cần thiết, ta đã nói qua với tổng đốc của mấy hành tỉnh lân cận, dù sao ngươi cũng cố gắng nhanh lên…
Nghe xong lời này Bạch Khởi trước là sửng người, sau đó lập tức hiểu ra, vẻ mặt ngưng trọng nhìn La Bá Tì trước mặt nói nhỏ:
- Vương Quốc tình hình chiến đấu bất lợi?
- Ân… Thú tộc đã bắt đầu tiến công Thiết Bích Bảo, Thiết Bích quân đoàn dốc toàn lực ứng phó phòng ngự, quân lực Đông Bắc bị điều đi hết, Đông Bắc trống rỗng, Gia Lam Đế Quốc ngu ngốc đã hành động rồi, quân đội bọn chúng đã tăng thêm ba quân đoàn lúc nào cũng có thể xuất binh, Hải Long quân đoàn phía Đông bị Hải tộc giữ chân căn bản không thể nào nhúc nhích, về phần chiến sự Tây Bắc… Ai… Kham Tát Tư lão gia kia bị đối phương giữ lại, bây giờ đang cầm cự với một quân đoàn của An Đức Liệt, tình hình không khác bao nhiêu so với Gia Lăng Quan ở đây chỉ là mất người dẫn đầu mà thôi, hai quân đoàn phía Bắc đã bị quân An Đức Liệt đánh tan… Bây giờ bọn họ dang xâm lấn Đế Quốc trung bộ… Nói thật nếu không phải là ngươi cản được đại quân của An Đức Liệt, để bọn ta có cơ hội giải quyết nhanh chóng bọn chúng, sau đại chiến lần này chúng ta có thể đánh thẳng một mạch đến Tây Bắc, ép An Đức Liệt không thể không điều quân trở về, nếu không e rằng Vương Quốc đã gặp nguy hiểm rồi, nhưng chiến tranh lớn hơn đang ở phía sau, ngươi phải chuẩn bị tốt, lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu… Cho nên ngươi phải làm việc nhanh lên.
La Bá Tì Nguyên soái gật gật đầu vẻ mặt ngưng trọng đáp.
Tuy lời của Nguyên soái La Bá Tì không nhiều lắm, chỉ nói như vậy vài câu, nhưng mỗi một câu đều khiến cho người ta hết hồn, nghe lời này… Bạch Khởi thắng lợi trong trận chiến lần này quả nhiên đáng ăn mừng, nhưng… chiến tranh còn rất lâu vẫn chưa kết thúc, trái lại còn càng kịch liệt hơn, chiến tranh đã không đơn thuần là chiến tranh giữa Ba Phạt Lợi Á và An Đức Liệt, mà là chiến tranh giữa cả Ba Phạt Lơi Á với Thú Tộc, Hải tộc, cộng thêm Gia Lam Đế Quốc, cùng với An Đức Liệt… trận chiến tranh này định trước là phải bắt đầu mở rộng, đã không phải là một mình vùng đất Tây Bắc có thể giải quyết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.