Quyển 3 - Chương 171: Thương nhân số một
Chúng Thần
22/02/2013
Bên này Bạch Khởi xem xong biểu diễn đặc sắc này chuẩn bị quay lưng đi khỏi, Lệ Trường Không ở xa xa trăm mét xem xong, bỗng hừm lạnh một tiếng:
- Nếu đã đến rồi… vậy thì ra đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.
- Sặc! Lão tử ở xa như vậy mà ngươi vẫn phát hiện ra? Ngươi cũng thông minh đấy…
Trong lòng Bạch Khởi sau khi khẽ mắng một tiếng, đứng ra, chạy về phía mấy người này, sau đó vẻ mặt xấu hổ cười cười nói:
- Cái này… cái này ta chỉ là xem xem… xem xem mà thôi…
- Hanh? Xem xem… ta thấy không đơn giản như vậy chứ… dù sao đã đến rồi thì đừng đi nữa…
Lệ Trường Không lạnh lùng nói, nói xong quơ tay một cái, 18 vị Đấu Tông lập tức bao vây Bạch Khởi, cái kia động tác cái kia đẹp a, nếu như Lệ Trường Không nói thêm một câu ‘bao vây hắn’ vậy thì càng điêu rồi, nhưng chỉ động tác như thế 18 vị Đấu Tông giống như mười tám con chó nhỏ nghe lời bao vây Bạch Khởi.
- Đừng… đừng vậy mà… Lão tổ tông, người mau nói giúp ta a…
Bạch Khởi thấy tình cảnh như vậy cười khổ một tiếng nói, nói xong hướng về Bạch Ngọc Đường đang cười xấu ở xa, lão tiểu tử này đã sớm thấy Bạch Khởi, chỉ là không đứng ra nói chuyện mà thôi rõ ràng muốn coi trò cười của Bạch Khởi.
- Lão Bạch huynh biết hắn?
Lệ Trường Không sau khi nghe xong lời này quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường đang đứng kế bên, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ. Nói thật lúc thấy Bạch Khởi, Lệ Trường Không đã có chút nghi ngờ rồi. Xem dáng dấp của Bạch Khởi chẳng qua là đứa trẻ mười mấy tuổi nhưng đã có được thân thủ của cao thủ cấp Đấu Tông, thanh niên cao thủ như vậy đời thường hiếm gặp. Quả thật sau khi thấy Bạch Khởi, cách nghĩ đầu tiên của Lệ Trường Không là giết Bạch Khởi, thanh niên Đấu Tông cao thủ ý đồ bất minh tương lai tuyệt đối sẽ là người uy hiếp, Lệ Trường Không đã nổi lên sát tâm.
- Ha hả… người này… Là cháu của ta là con trai của Bạch Kình Thiên, cũng có thể coi là hậu bối của ta, người tương lai kế thừa Bạch Gia ta Bạch Khởi… một người chưa trưởng thành mà thôi.
Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt chòm râu trước ngực, một vẻ mặt thỏa mãn sau khi nhìn Bạch Khởi một cái nói như thế, bộ mặt đó khiến Bạch Khởi cảm thấy rất thô bỉ, tương đối thô bỉ…
Quả thật hình dáng của Bạch Ngọc Đường lúc này có chút thô bỉ, giống như một thương nhân tham lam có được một bảo bối lại sợ người khác không biết, rõ ràng là muốn khoe khoang, nhưng lại ngượng ngùng không muốn quá khoe khoang như vậy.
Thật ra không riêng gì Bạch Khởi mà tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy Bạch Ngọc Đường rất thô bỉ, không chỉ 18 vị Đấu Tông bao gồm Lệ Trường Không ở trong đó đều cảm thấy Bạch Ngọc Đường rất thô bỉ nhưng tính cách của Bạch Ngọc Đường quả thật là có chút thô bỉ, Bạch Gia người ta xuất hiện một tổ tông mới mười bảy tuổi, tên Bạch Khởi ban sáng hôm nay bọn họ cũng có nghe qua, lúc đầu còn cảm thấy có chút giả là người xung quanh khuếch đại, nhưng bây giờ xem ra quả thật có chuyện như vậy, những người xung quanh đều cảm thán Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát… Đương nhiên dị giới là không có Trường Giang, chẳng qua là ý này mà thôi.
Nói thật thấy Bạch Khởi, 18 vị Đấu Tông lúc nãy không ai bì nổi lại lần nữa bị đả kích, đả kích lần đầu đến từ Bạch Ngọc Đường và Lệ Trường Không, nhưng còn có thể lý giải được, dù sao hai người đã là Đấu Vương rồi, nhưng đả kích bây giờ lại đến từ một thằng tiểu tử chỉ mới mười bảy tuổi, tuổi của con cháu bọn họ còn lớn hơn Bạch Khởi, trong thoáng chốc bọn họ đột nhiên cảm thấy mấy năm nay mình đã sống trên thân con chó.
Đấu Tông ở đây mỗi người đều có thân phận khác nhau, có người là tiền bối của quý tộc, có người được quý tộc lễ phong là thượng tân cao thủ, có người là cao thủ của tiểu tông phái gần Vương Đô, có người lại là người tận trung với Vương Thất, những người bọn họ thuận tiện đưa ra một người đã là không xong rồi, người nào người nấy công phu tu luyện đều rất cao siêu, luôn tự phụ, nhưng khi thấy Bạch Khởi bọn họ đột nhiên cảm thấy, mình thật vô dụng, những năm này đã sống uổng phí rồi.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng xuất hiện một ý nghĩ kì quái:
- Xem ra phải móc nối quan hệ với Bạch Gia, Bạch Gia có được một Bạch Khởi như vậy, tương lai… thành tựu không thể lường trước được.
Không chỉ là bọn Đấu Tông này nghĩ như vậy mà ngay cả Lệ Trường Không cũng không ngoại lệ, sau khi hai mắt nhìn Bạch Khởi từ trên xuống dưới cười thỏa mãn nói:
- Bạch huynh, Bạch Gia huynh có con như thế, tương lai nhất định sẽ một bước lên mây… ha ha… huynh thật có phúc a,… Không giống ta… tuy rằng Sát Khí Tông có hơn vạn đệ tử, nhưng không người nào có thể giống cháu huynh… nói câu không đáng nói, lúc trước ta còn cho rằng đệ tử Sát Khí Tông ta có mấy tiểu tử có thể xưng là thiên tài, nhưng bây giờ xem ra… bọn họ chẳng qua chỉ là một lũ ngu xuẩn mà thôi, một đám ngốc đến nỗi không thể nào ngốc hơn nữa…
- Làm gì có… làm gì có… Lệ huynh nói đùa rồi, tiểu tử này rất hay gây náo loạn, tuy rằng công phu tu luyện tạm được, nhưng tâm tính thì còn phải rèn luyện, không thể coi là thiên tài gì đó được…
Bạch Ngọc Đường rất khiêm tốn nói, lời nói này vừa thốt ra khiến mặt của 18 vị Đấu Tông lần lượt đỏ ửng lên, nhịn không được ho khan hai tiếng, công phu tu luyện như vậy mà tạm được? Vậy mình thì sao? Đấu Tông mười bảy tuổi tạm được, vậy bọn Đấu Tông hơn mấy trăm tuổi như có phải đều đáng đi chết sao?
Thoáng chốc tất cả các Đấu Tông cao thủ nhịn không đươc mặt đỏ ửng lên, Lệ Trường Không thấy tình cảnh như vậy cũng ho lớn hai tiếng nói:
- Hụ hụ… ta nói lão Bạch huynh khiêm tốn quá rồi, như vậy mà gọi là tạm được, vậy như thế nào mới gọi là vừa ý? Đấu Tông mười bảy tuổi, hắc hắc vạn năm không gặp a… người như vậy sử sách ghi lại chỉ có mấy người, mỗi người đều là người kinh thiên động địa, xa không nói, gần ngàn năm nay người có thực lực như vậy e rằng chỉ có Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên… con người lão huynh đây quá khiêm tốn rồi… Ngô… nhưng… hậu bối này của huynh đã có hôn phối chưa?
Tròng mắt của Lệ Trường Không xoay một vòng lập tức nhìn qua lại thấp giọng nói, giọng nói tuy nhỏ nhưng người ở đấy là những người nào? Thấp nhất cũng là Tam Tinh Đấu Tông, mỗi một người đều là cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ của Ba Phạt Lợi Á hơn một nửa đều đang ở đây, âm thanh của Lệ Trường Không tuy nhỏ nhưng sao có thể giấu được bọn họ? Nghe xong lời này tất cả mọi người đều duỗi thẳng tai, tròng mắt không ngừng chuyển động.
Hầu như mọi người đều khẳng định một việc đó chính là… tiền đồ sau này của Bạch Khởi không thể nào lường được, Bạch Gia sau này nhất định quật khởi, đây không còn gì để nghi ngờ, đừng nói bây giờ Bạch Gia đã có một Đấu Vương, mà còn là quý tộc trung cấp, cho dù Bạch Gia không có gì lợi hại, bản thân căn bản là một bạch đinh, toàn gia đình đều là nô bộc, nhưng có một người như Bạch Khởi ở đó, bọn họ cũng tình nguyện thiết lập một chút quan hệ với Bạch Gia.
Trong các mối quan hệ, không cần nghi ngờ quan hệ hôn nhân là ổn thỏa nhất, phù hợp nhất, nghĩ xem nếu như con gái hậu bối mình gả cho Bạch Gia, gió đầu giường thổi một cái, so với cái gì cũng hữu dụng hơn, Bạch Khởi hướng về ai có thể rõ ràng rồi.
Lời của Lệ Trường Không không cần nghi ngờ đã cho bọn họ một ám thị, tuy nói bây giờ vị Đấu Vương Lệ Trường Không này mở lời, bọn họ tốt nhất không nên nói thêm gì nữa, nhưng bọn họ lại không thể mượn lời lúc này, đương nhiên là có phương pháp, dù sao thân phận của bọn họ cũng không có thấp, lo không ổn Bạch Ngọc Đường và Lệ Trường Thiên chẳng lẽ lại lo không nổi Bạch Kình Thiên? Cho dù không thể gả làm vợ, ngồi ở đó làm tiểu thiếp cũng không tồi a, không nghe qua câu thê tử không bằng thiếp sao?
Lão già Bạch Ngọc Đường này cũng khá tinh ranh, lại không phải thằng ngốc, lời này của Lệ Trường Không vừa nói ra, hắn đã hiểu đây là ý gì, tròng mắt chuyển động một cái chậm rãi nói:
- Cái này a… vậy thì chưa, đệ biết đấy Bạch Khởi chuyên tâm luyện võ, trước mắt thiếp còn chưa có sao lại có thê tử được… Nhưng… lúc đầu… ta với một lão bằng hữu bàn xong rồi, hắn muốn để cháu gái của hắn gả cho Bạch Khởi… Đương nhiên… bọn họ vẫn còn chưa gặp mặt nhau… rốt cuộc có thành hay không còn xem bản thân nó… Lão tổ tông ta tuy rằng nói có thể làm chủ được nhưng ta không muốn ảnh hưởng đến quyết định của đời sau, chuyện hôn nhân này cuối cùng vẫn phải xem ý của Bạch Khởi…
Lão già Bạch Ngọc Đường này nói như không nói, tuy rằng nói đến chuyện hôn sự của Bạch Khởi nhưng lại nói để Bạch Khởi tự mình làm chủ, như vậy nói với mọi người rằng, bây giờ Bạch Khởi chưa có thê tử, ta cũng không nhúng tay vào chuyện này, có thể thành hay không còn coi vào bản thân các ngươi.
Lời này vừa nói ra… Lệ Trường Không lập tức hội ý cười một cái, sau đó vuốt chòm râu trước mặt vẻ thỏa mãn sau khi nhìn Bạch Khởi một cái từ trên xuống dưới nói:
- Uh… vậy a… Sát Khí Tông ta có mấy đứa con gái hậu bối không tồi chút nào, trở về ta sẽ giới thiệu bọn họ cho đứa trẻ này, để thanh niên bọn họ gần gũi gần gũi… ha ha ha… biết đâu lại có duyên với nhau… Nói thật Bạch Khởi đứa trẻ này ta rất thích, nếu làm được con rể của Sát Khí Tông chúng ta thì không còn gì có thể tốt bằng… đến lúc đó chúng ta càng thêm gần gũi hơn nữa.
Lời nói tuy là như vậy nhưng thực ra trong lòng Lệ Trường Không không có đáy, hắn đã không nắm giữ Sát Khí Tông hơn mười năm rồi, hậu bối của Sát Khí Tông hắn cũng chưa gặp qua luôn ở ẩn phía sau núi, tuy rằng vẫn có quyền uy tuyệt đối trong Sát Khí Tông, nhưng đệ tử Sát Khí Tông rốt cuộc như thế nào hắn vốn không biết, nhưng thiết nghĩ có thể có mấy đệ tử nữ, cũng có mấy đệ tử xinh đẹp, nếu như không có, tìm đại một hai người tuyệt sắc là được rồi, đến lúc đó phá lệ thu nhận, bồi dưỡng một chút rồi giới thiệu cho Bạch Khởi, nếu Bạch Khởi thích thì coi như là hoàn mỹ rồi.
- Ngô… trở về nhất định phải triệu tập tất cả nữ đồ đệ xem xem… Uh… không được, không được, đợi lát về lập tức viết thư cho đồ đệ kia của ta bảo hắn chọn ra những nữ đồ đệ đẹp nhất…
Trong lòng Lệ Trường Không nghĩ như thế.
- Đúng vậy. Quả thật nên để thanh niên bọn nó gần gũi gần gũi, trong nhà ta vừa đúng có một cô cháu gái tướng mạo như hoa, tuổi lại tương đương Bạch Khởi, có thời gian cũng nên bọn họ gần gũi gần gũi…
Một Đấu Tông nhịn không được mở miệng nói, tuy rằng lời nói này đắc tội Lệ Trường Không, nhưng hắn là thân phận tông thân, họ Lý, có thể coi là tiền bối Lý gia, tuy rằng đã thuộc về bàng chi, nhưng thân phận ở đó cũng không sợ Lệ Trường Không gây phiền phức cho hắn.
Có một người mở miệng, tất cả mọi người đều mở miệng, lúc này nguy mất, bọn Đấu Tông đức cao vọng trọng người nào người nấy như bì điều khách, đề cử nữ đồ đệ, nữ hậu bối cho Bạch Khởi, đem những cô gái đó khuếch trương xinh đẹp như hoa, khiến Bạch Khởi không nói được lời nào, trong thoáng chốc không biết nên nói gì cho tốt.
Ngược lại Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt râu của mình nụ cười thỏa mãn hiện lên trên mặt, nhìn mọi thứ trước mắt, mặt khác sắc mặt Lệ Trường Không đã đỏ lên, xem bộ dạng tức giận không nhẹ, nếu không suy xét đến thái độ của Vương Thất, nếu như không suy xét đến thế lực không nhỏ sau lưng bọn họ, Lệ Trường Không e rằng đã nhịn không được giết người rồi, dù sao bọn kia dám tranh giành chàng rể với Sát Khí Tông, đó đích thực là trực tiếp khiêu khích hắn.
- Nếu đã đến rồi… vậy thì ra đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.
- Sặc! Lão tử ở xa như vậy mà ngươi vẫn phát hiện ra? Ngươi cũng thông minh đấy…
Trong lòng Bạch Khởi sau khi khẽ mắng một tiếng, đứng ra, chạy về phía mấy người này, sau đó vẻ mặt xấu hổ cười cười nói:
- Cái này… cái này ta chỉ là xem xem… xem xem mà thôi…
- Hanh? Xem xem… ta thấy không đơn giản như vậy chứ… dù sao đã đến rồi thì đừng đi nữa…
Lệ Trường Không lạnh lùng nói, nói xong quơ tay một cái, 18 vị Đấu Tông lập tức bao vây Bạch Khởi, cái kia động tác cái kia đẹp a, nếu như Lệ Trường Không nói thêm một câu ‘bao vây hắn’ vậy thì càng điêu rồi, nhưng chỉ động tác như thế 18 vị Đấu Tông giống như mười tám con chó nhỏ nghe lời bao vây Bạch Khởi.
- Đừng… đừng vậy mà… Lão tổ tông, người mau nói giúp ta a…
Bạch Khởi thấy tình cảnh như vậy cười khổ một tiếng nói, nói xong hướng về Bạch Ngọc Đường đang cười xấu ở xa, lão tiểu tử này đã sớm thấy Bạch Khởi, chỉ là không đứng ra nói chuyện mà thôi rõ ràng muốn coi trò cười của Bạch Khởi.
- Lão Bạch huynh biết hắn?
Lệ Trường Không sau khi nghe xong lời này quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường đang đứng kế bên, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ. Nói thật lúc thấy Bạch Khởi, Lệ Trường Không đã có chút nghi ngờ rồi. Xem dáng dấp của Bạch Khởi chẳng qua là đứa trẻ mười mấy tuổi nhưng đã có được thân thủ của cao thủ cấp Đấu Tông, thanh niên cao thủ như vậy đời thường hiếm gặp. Quả thật sau khi thấy Bạch Khởi, cách nghĩ đầu tiên của Lệ Trường Không là giết Bạch Khởi, thanh niên Đấu Tông cao thủ ý đồ bất minh tương lai tuyệt đối sẽ là người uy hiếp, Lệ Trường Không đã nổi lên sát tâm.
- Ha hả… người này… Là cháu của ta là con trai của Bạch Kình Thiên, cũng có thể coi là hậu bối của ta, người tương lai kế thừa Bạch Gia ta Bạch Khởi… một người chưa trưởng thành mà thôi.
Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt chòm râu trước ngực, một vẻ mặt thỏa mãn sau khi nhìn Bạch Khởi một cái nói như thế, bộ mặt đó khiến Bạch Khởi cảm thấy rất thô bỉ, tương đối thô bỉ…
Quả thật hình dáng của Bạch Ngọc Đường lúc này có chút thô bỉ, giống như một thương nhân tham lam có được một bảo bối lại sợ người khác không biết, rõ ràng là muốn khoe khoang, nhưng lại ngượng ngùng không muốn quá khoe khoang như vậy.
Thật ra không riêng gì Bạch Khởi mà tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy Bạch Ngọc Đường rất thô bỉ, không chỉ 18 vị Đấu Tông bao gồm Lệ Trường Không ở trong đó đều cảm thấy Bạch Ngọc Đường rất thô bỉ nhưng tính cách của Bạch Ngọc Đường quả thật là có chút thô bỉ, Bạch Gia người ta xuất hiện một tổ tông mới mười bảy tuổi, tên Bạch Khởi ban sáng hôm nay bọn họ cũng có nghe qua, lúc đầu còn cảm thấy có chút giả là người xung quanh khuếch đại, nhưng bây giờ xem ra quả thật có chuyện như vậy, những người xung quanh đều cảm thán Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát… Đương nhiên dị giới là không có Trường Giang, chẳng qua là ý này mà thôi.
Nói thật thấy Bạch Khởi, 18 vị Đấu Tông lúc nãy không ai bì nổi lại lần nữa bị đả kích, đả kích lần đầu đến từ Bạch Ngọc Đường và Lệ Trường Không, nhưng còn có thể lý giải được, dù sao hai người đã là Đấu Vương rồi, nhưng đả kích bây giờ lại đến từ một thằng tiểu tử chỉ mới mười bảy tuổi, tuổi của con cháu bọn họ còn lớn hơn Bạch Khởi, trong thoáng chốc bọn họ đột nhiên cảm thấy mấy năm nay mình đã sống trên thân con chó.
Đấu Tông ở đây mỗi người đều có thân phận khác nhau, có người là tiền bối của quý tộc, có người được quý tộc lễ phong là thượng tân cao thủ, có người là cao thủ của tiểu tông phái gần Vương Đô, có người lại là người tận trung với Vương Thất, những người bọn họ thuận tiện đưa ra một người đã là không xong rồi, người nào người nấy công phu tu luyện đều rất cao siêu, luôn tự phụ, nhưng khi thấy Bạch Khởi bọn họ đột nhiên cảm thấy, mình thật vô dụng, những năm này đã sống uổng phí rồi.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng xuất hiện một ý nghĩ kì quái:
- Xem ra phải móc nối quan hệ với Bạch Gia, Bạch Gia có được một Bạch Khởi như vậy, tương lai… thành tựu không thể lường trước được.
Không chỉ là bọn Đấu Tông này nghĩ như vậy mà ngay cả Lệ Trường Không cũng không ngoại lệ, sau khi hai mắt nhìn Bạch Khởi từ trên xuống dưới cười thỏa mãn nói:
- Bạch huynh, Bạch Gia huynh có con như thế, tương lai nhất định sẽ một bước lên mây… ha ha… huynh thật có phúc a,… Không giống ta… tuy rằng Sát Khí Tông có hơn vạn đệ tử, nhưng không người nào có thể giống cháu huynh… nói câu không đáng nói, lúc trước ta còn cho rằng đệ tử Sát Khí Tông ta có mấy tiểu tử có thể xưng là thiên tài, nhưng bây giờ xem ra… bọn họ chẳng qua chỉ là một lũ ngu xuẩn mà thôi, một đám ngốc đến nỗi không thể nào ngốc hơn nữa…
- Làm gì có… làm gì có… Lệ huynh nói đùa rồi, tiểu tử này rất hay gây náo loạn, tuy rằng công phu tu luyện tạm được, nhưng tâm tính thì còn phải rèn luyện, không thể coi là thiên tài gì đó được…
Bạch Ngọc Đường rất khiêm tốn nói, lời nói này vừa thốt ra khiến mặt của 18 vị Đấu Tông lần lượt đỏ ửng lên, nhịn không được ho khan hai tiếng, công phu tu luyện như vậy mà tạm được? Vậy mình thì sao? Đấu Tông mười bảy tuổi tạm được, vậy bọn Đấu Tông hơn mấy trăm tuổi như có phải đều đáng đi chết sao?
Thoáng chốc tất cả các Đấu Tông cao thủ nhịn không đươc mặt đỏ ửng lên, Lệ Trường Không thấy tình cảnh như vậy cũng ho lớn hai tiếng nói:
- Hụ hụ… ta nói lão Bạch huynh khiêm tốn quá rồi, như vậy mà gọi là tạm được, vậy như thế nào mới gọi là vừa ý? Đấu Tông mười bảy tuổi, hắc hắc vạn năm không gặp a… người như vậy sử sách ghi lại chỉ có mấy người, mỗi người đều là người kinh thiên động địa, xa không nói, gần ngàn năm nay người có thực lực như vậy e rằng chỉ có Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên… con người lão huynh đây quá khiêm tốn rồi… Ngô… nhưng… hậu bối này của huynh đã có hôn phối chưa?
Tròng mắt của Lệ Trường Không xoay một vòng lập tức nhìn qua lại thấp giọng nói, giọng nói tuy nhỏ nhưng người ở đấy là những người nào? Thấp nhất cũng là Tam Tinh Đấu Tông, mỗi một người đều là cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ của Ba Phạt Lợi Á hơn một nửa đều đang ở đây, âm thanh của Lệ Trường Không tuy nhỏ nhưng sao có thể giấu được bọn họ? Nghe xong lời này tất cả mọi người đều duỗi thẳng tai, tròng mắt không ngừng chuyển động.
Hầu như mọi người đều khẳng định một việc đó chính là… tiền đồ sau này của Bạch Khởi không thể nào lường được, Bạch Gia sau này nhất định quật khởi, đây không còn gì để nghi ngờ, đừng nói bây giờ Bạch Gia đã có một Đấu Vương, mà còn là quý tộc trung cấp, cho dù Bạch Gia không có gì lợi hại, bản thân căn bản là một bạch đinh, toàn gia đình đều là nô bộc, nhưng có một người như Bạch Khởi ở đó, bọn họ cũng tình nguyện thiết lập một chút quan hệ với Bạch Gia.
Trong các mối quan hệ, không cần nghi ngờ quan hệ hôn nhân là ổn thỏa nhất, phù hợp nhất, nghĩ xem nếu như con gái hậu bối mình gả cho Bạch Gia, gió đầu giường thổi một cái, so với cái gì cũng hữu dụng hơn, Bạch Khởi hướng về ai có thể rõ ràng rồi.
Lời của Lệ Trường Không không cần nghi ngờ đã cho bọn họ một ám thị, tuy nói bây giờ vị Đấu Vương Lệ Trường Không này mở lời, bọn họ tốt nhất không nên nói thêm gì nữa, nhưng bọn họ lại không thể mượn lời lúc này, đương nhiên là có phương pháp, dù sao thân phận của bọn họ cũng không có thấp, lo không ổn Bạch Ngọc Đường và Lệ Trường Thiên chẳng lẽ lại lo không nổi Bạch Kình Thiên? Cho dù không thể gả làm vợ, ngồi ở đó làm tiểu thiếp cũng không tồi a, không nghe qua câu thê tử không bằng thiếp sao?
Lão già Bạch Ngọc Đường này cũng khá tinh ranh, lại không phải thằng ngốc, lời này của Lệ Trường Không vừa nói ra, hắn đã hiểu đây là ý gì, tròng mắt chuyển động một cái chậm rãi nói:
- Cái này a… vậy thì chưa, đệ biết đấy Bạch Khởi chuyên tâm luyện võ, trước mắt thiếp còn chưa có sao lại có thê tử được… Nhưng… lúc đầu… ta với một lão bằng hữu bàn xong rồi, hắn muốn để cháu gái của hắn gả cho Bạch Khởi… Đương nhiên… bọn họ vẫn còn chưa gặp mặt nhau… rốt cuộc có thành hay không còn xem bản thân nó… Lão tổ tông ta tuy rằng nói có thể làm chủ được nhưng ta không muốn ảnh hưởng đến quyết định của đời sau, chuyện hôn nhân này cuối cùng vẫn phải xem ý của Bạch Khởi…
Lão già Bạch Ngọc Đường này nói như không nói, tuy rằng nói đến chuyện hôn sự của Bạch Khởi nhưng lại nói để Bạch Khởi tự mình làm chủ, như vậy nói với mọi người rằng, bây giờ Bạch Khởi chưa có thê tử, ta cũng không nhúng tay vào chuyện này, có thể thành hay không còn coi vào bản thân các ngươi.
Lời này vừa nói ra… Lệ Trường Không lập tức hội ý cười một cái, sau đó vuốt chòm râu trước mặt vẻ thỏa mãn sau khi nhìn Bạch Khởi một cái từ trên xuống dưới nói:
- Uh… vậy a… Sát Khí Tông ta có mấy đứa con gái hậu bối không tồi chút nào, trở về ta sẽ giới thiệu bọn họ cho đứa trẻ này, để thanh niên bọn họ gần gũi gần gũi… ha ha ha… biết đâu lại có duyên với nhau… Nói thật Bạch Khởi đứa trẻ này ta rất thích, nếu làm được con rể của Sát Khí Tông chúng ta thì không còn gì có thể tốt bằng… đến lúc đó chúng ta càng thêm gần gũi hơn nữa.
Lời nói tuy là như vậy nhưng thực ra trong lòng Lệ Trường Không không có đáy, hắn đã không nắm giữ Sát Khí Tông hơn mười năm rồi, hậu bối của Sát Khí Tông hắn cũng chưa gặp qua luôn ở ẩn phía sau núi, tuy rằng vẫn có quyền uy tuyệt đối trong Sát Khí Tông, nhưng đệ tử Sát Khí Tông rốt cuộc như thế nào hắn vốn không biết, nhưng thiết nghĩ có thể có mấy đệ tử nữ, cũng có mấy đệ tử xinh đẹp, nếu như không có, tìm đại một hai người tuyệt sắc là được rồi, đến lúc đó phá lệ thu nhận, bồi dưỡng một chút rồi giới thiệu cho Bạch Khởi, nếu Bạch Khởi thích thì coi như là hoàn mỹ rồi.
- Ngô… trở về nhất định phải triệu tập tất cả nữ đồ đệ xem xem… Uh… không được, không được, đợi lát về lập tức viết thư cho đồ đệ kia của ta bảo hắn chọn ra những nữ đồ đệ đẹp nhất…
Trong lòng Lệ Trường Không nghĩ như thế.
- Đúng vậy. Quả thật nên để thanh niên bọn nó gần gũi gần gũi, trong nhà ta vừa đúng có một cô cháu gái tướng mạo như hoa, tuổi lại tương đương Bạch Khởi, có thời gian cũng nên bọn họ gần gũi gần gũi…
Một Đấu Tông nhịn không được mở miệng nói, tuy rằng lời nói này đắc tội Lệ Trường Không, nhưng hắn là thân phận tông thân, họ Lý, có thể coi là tiền bối Lý gia, tuy rằng đã thuộc về bàng chi, nhưng thân phận ở đó cũng không sợ Lệ Trường Không gây phiền phức cho hắn.
Có một người mở miệng, tất cả mọi người đều mở miệng, lúc này nguy mất, bọn Đấu Tông đức cao vọng trọng người nào người nấy như bì điều khách, đề cử nữ đồ đệ, nữ hậu bối cho Bạch Khởi, đem những cô gái đó khuếch trương xinh đẹp như hoa, khiến Bạch Khởi không nói được lời nào, trong thoáng chốc không biết nên nói gì cho tốt.
Ngược lại Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt râu của mình nụ cười thỏa mãn hiện lên trên mặt, nhìn mọi thứ trước mắt, mặt khác sắc mặt Lệ Trường Không đã đỏ lên, xem bộ dạng tức giận không nhẹ, nếu không suy xét đến thái độ của Vương Thất, nếu như không suy xét đến thế lực không nhỏ sau lưng bọn họ, Lệ Trường Không e rằng đã nhịn không được giết người rồi, dù sao bọn kia dám tranh giành chàng rể với Sát Khí Tông, đó đích thực là trực tiếp khiêu khích hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.