Chương 11: Bảo vật, bảo vật
Hứa Duy Hạ
14/10/2020
Thích Thiếu Thương cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Hắn thật sự rất sung sướng.
Hạnh phúc này đang len vào từng thớ thịt trên người hắn.
Hắn ôm lấy Cố Tích Triều, “Giống như đang nằm mơ.”
Cố Tích Triều bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt. Thích Thiếu Thương mới vừa phát giác, chỉ biết là không xong, nhưng không còn kịp nữa.
Cố Tích Triều hung hăng cắn mạnh bờ vai hắn.
Thích Thiếu Thương đau đến méo miệng, “Cố Tích Triều, lúc ngươi tính toán xảo kế, ánh mắt yêu nghiệt lại lộ ra ngay.”
“Sao nào, không được à?”
“Đương nhiên được rồi, Cố đại công tử xin cứ tận tình báo đáp… Vô luận cách nào đều được.”
Kỳ thật những lời này không có vấn đề gì, chính là…giọng điệu Thích Thiếu Thương có phần ngả ngớn, làm cho người ta không thể không nghĩ bậy.
“Thích, Thiếu, Thương!” Cố Tích Triều tức giận đảo cặp mắt trắng dã.
Thích Thiếu Thương lại lộ ra vẻ u buồn, “Tích Triều, ngươi mới vừa nói, ngươi vì sao dám quay về Biện Lương?”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Ngươi nếu tin ta, hãy đưa ta vào cung. Ta có vài thứ muốn tặng cho tên hoàng đế kia.”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Có thể, nhưng nhất định phải thừa dịp Thái Kinh không ở đó. Ta nghĩ ta nên đi tìm Thần Hầu.”
Cố Tích Triều kinh dị nhìn hắn, “Gia Cát Chính Ngã? Ngươi tin hắn sẽ giúp ngươi?”
Thích Thiếu Thương cười cười, “Tích Triều ngươi biết không? Nếu không phải Thần Hầu khuyên bảo, có lẽ ta đến bây giờ cũng còn nhìn không thấu tâm ý của mình, và cả của ngươi”.
“A? Thật không? Hắn nói như thế nào?” Cố Tích Triều rất ngạc nhiên.
“Thần Hầu nói, khi ta gặp lại ngươi, nên thuận theo tâm ý. Tài năng của ngươi không được trọng dụng, là phụ ý thượng thiên.”
Cố Tích Triều như đang muốn nói gì, chính là hắn phát hiện mình nói không nên lời.
Ngày ấy là Gia Cát Chính Ngã phá kế hoạch của hắn, nhưng giờ hắn có phải là nên cảm tạ lão già ấy không?
Thiên ngôn vạn ngữ, hắn lại không tìm được gì để nói cho rõ ràng.
Thích Thiếu Thương lại nâng cằm hắn, chậm rãi nói, “Tích Triều, Thần Hầu nói rất đúng, tài ba của ngươi không được trọng dụng là phụ ý thượng thiên. Mà ta, không muốn ông trời tiếc nuối, lại càng không muốn chính mình tiếc nuối.”
Cố Tích Triều khi đang trốn chạy từng hỏi lòng tại sao thanh thiên không cho hắn gặp Thích Thiếu Thương trước Phó Tông Thư?
Hiện giờ, hết thảy vẫn còn chưa muộn.
Khi Gia Cát Chính Ngã tiến cung triệu kiến, Triệu Cát đang họa tranh.
Gia Cát tới gần, Triệu Cát đã thấy phát hoảng. Hắn không muốn nghe Gia Cát giảng thiên hạ chi đạo. Hắn lại thích cùng Thái Kinh luận bàn thư pháp.
Ai ngờ hôm nay Gia Cát không đến giảng đạo lý.
Gia Cát tới gần rồi hỏi hắn, “Hoàng Thượng còn nhớ rõ cái tên Cố Tích Triều năm đó?”
Triệu Cát nghĩ, “Đương nhiên trẫm nhớ rõ tên tặc tử muốn bức vua thoái vị mưu phản, may mắn chúng ái khanh có công hộ giá.”
Gia Cát còn nói, “Hoàng Thượng còn nhớ rõ lúc ấy giáng tội hắn thế nào?”
“Nhớ không rõ, trẫm nhớ rõ Thái Khanh muốn xử trí hắn, làm yên lòng trẫm”.
Gia Cát gật gật đầu, “Hoàng Thượng, kỳ thật án kia vẫn là Phó Tông Thư có điều sai, Cố Tích Triều bất quá là tuân lệnh làm việc.”
“Lời tuy nói như vậy, chính là Thái Khanh muốn làm ta yên lòng, cũng không có gì quá đáng.” Triệu Cát lại họa thêm vài nét trên giấy, thập phần đắc ý.
“Ái khanh, mau đến xem bức họa mới của ta.”
Gia Cát bỗng nhiên nói, “Hoàng Thượng, kỳ thật, Cố Tích Triều hôm nay cùng thần vào cung, đang ngoài điện.”
Triệu Cát sửng sốt, “Đây là… Sao lại thế này?”
“Cố Tích Triều năm đó cũng là bị người bài bố, giả tạo trung thành, hắn tuy ba năm đào vong bên ngoài, nhưng vẫn nghĩ tận trung vì Hoàng Thượng. Cho nên trở lại kinh thành, tìm được cựu thần, nhất định thỉnh cựu thần giúp hắn đem bảo vật dâng hiến cho Hoàng Thượng.”
“A? Thật không? Bảo vật gì? Truyền vào!”
Triệu Cát vẫn vừa hoang *** vô độ, vừa mê đắm kỳ trân dị bảo, phái người cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, không thèm để ý khuyên can. Khi vừa nghe có bảo vật, hắn tự nhiên liền vui vẻ dị thường.
Cố Tích Triều nhẹ nhàng tiến vào hành lễ, không kiêu ngạo cũng không có ý xiểm nịnh.
Triệu Cát nhìn hắn nhất biểu nhân tài, tuấn lãng bất phàm, thập phần có phong thái xưa của Ngụy Tấn, bèn chỉ lên hai bức họa treo trên tường hỏi hắn, “Nghe nói ngươi đối thi họa cũng có nghiên cứu qua, ngươi nói cho trẫm hay, hai bức họa này của trẫm có điểm gì bất đồng?”
Cố Tích Triều nhìn hai bức họa kia, một bức sở hoạ sĩ tế, dùng bút tinh diệu, danh viết 《 Thính cầm đồ 》, một bức bút pháp đơn giản, không thượng duyên hoa, mà nắm giữ được cái thú của tự nhiên, danh viết 《 Trì đường thu vãn đồ》.
Cố Tích Triều hiểu rõ cười, “Hoàng Thượng, tại hạ lại cảm thấy chỉ có một bức là do Hoàng Thượng đích thân ngự bút. Hoàng Thượng đang thử ta đúng không?”
“A?” Triệu cát có chút kinh hỉ, “Ngươi làm sao thấy được? Nói mau.”
“Bức 《 Thính cầm đồ 》, tuy rằng dùng bút tinh tế, thập phần khéo léo thú vị, phong cách quá tinh tế, tựa như đồ khắc tinh xảo, đồ mài tinh, cho nên bỏ qua. Họa mà tốt quá cũng không thể coi là đồ cao cấp. Họa đồ của Hoàng Thượng vẫn là có nét tự nhiên vãn tục, có phong thái tiên nhân phiêu diêu tự tại, mà bức《 Trì đường thu vãn đồ》này đúng là như thế, cho nên, tại hạ có thể thực dễ dàng nhìn ra,《 Trì đường thu vãn đồ 》 mới chính là ngự đồ.”
Triệu Cát lập tức cười tóe lên vui vẻ.
Triệu Cát thờ phụng đạo giáo, tự xưng “Giáo chủ đạo quân hoàng đế”, trong cung những kẻ xu nịnh nhất tâng nịnh là hắn có phong cốt tiên nhân. Cho nên Cố Tích Triều nói những lời này, thật là nói trúng tâm vọng của hắn.
Nhất thời cao hứng, Triệu Cát cũng nghĩ nên nhân dịp này khoe vẻ nhân từ, nhất là đối với người tường tận họa đồ. Hắn nói, “Cố Tích Triều, ngươi có bảo vật gì hiến cho trẫm, nếu là xác thực kỳ trân dị bảo hi hữu khó tìm, trẫm liền đặc xá tội của ngươi, còn ngợi khen ngươi. Còn không mau dâng bảo vật lên?”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, trình lên một bức họa cuốn.
Triệu Cát rất ngạc nhiên, “Đây là cái gì?”
“Hoàng Thượng, không biết ngươi còn nhớ rõ bức họa thất lạc《 thanh minh thượng hà đồ>>? Tại hạ đã tìm được nó về đây.”
Lời này vừa nói ra, Triệu Cát cơ hồ kích động đến muốn rơi lệ.
Triệu Cát tuy bàn chính trị rất ngu dốt, nhưng lại có cống hiến rất lớn với hội họa và thư pháp. Hắn thiết lập Họa Học, phát triển Hoạ Viện, bồi dưỡng một số hoạ sĩ lừng danh, họa ra rất nhiều tác phẩm để lưu truyền hậu thế.
Trong đó chọn ra đoan bức《 Thanh minh thượng hà đồ 》tinh phẩm, Triệu Cát thập phần yêu thích, tôn sùng là chí bảo. Chỉ trong bức họa này, hắn mới có thể nhìn thấy một Bắc Tống thái bình thịnh thế. Hoàng đế nào chẳng ôm mộng thái bình thịnh trị?
Hắn tự mình hạ ngự bút, viết lên năm chữ rồng bay phượng múa “Thanh minh thượng hà đồ”, còn đóng ấn triện.
Chỉ là trong lúc triều đình hỗn loạn, thế cuộc rối bời, bức họa không cánh mà bay.
Đây là nỗi đau đến điếng người của Triệu Cát.
Hắn từng sai nhiều thủ hạ tìm kiếm, cũng từng dùng đến tuyệt chiêu treo thưởng thiên hạ để tìm về, nhưng lâu rồi mà vẫn bặt vô âm tín.
Hiện giờ tay hắn cơ hồ run rẩy. Hắn run rẩy mở ra bức họa, tận mắt tận tay kiểm chứng họa tích cùng long ấn của mình.
Không phải nhạn phẩm. (đồ dỏm)
Đúng《 Thanh minh thượng hà đồ 》thật.
《 Thanh minh thượng hà đồ 》hoàn cố chủ.
Triệu Cát thật sự khóc ra nước mắt.
Hắn thật sự rất sung sướng.
Hạnh phúc này đang len vào từng thớ thịt trên người hắn.
Hắn ôm lấy Cố Tích Triều, “Giống như đang nằm mơ.”
Cố Tích Triều bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt. Thích Thiếu Thương mới vừa phát giác, chỉ biết là không xong, nhưng không còn kịp nữa.
Cố Tích Triều hung hăng cắn mạnh bờ vai hắn.
Thích Thiếu Thương đau đến méo miệng, “Cố Tích Triều, lúc ngươi tính toán xảo kế, ánh mắt yêu nghiệt lại lộ ra ngay.”
“Sao nào, không được à?”
“Đương nhiên được rồi, Cố đại công tử xin cứ tận tình báo đáp… Vô luận cách nào đều được.”
Kỳ thật những lời này không có vấn đề gì, chính là…giọng điệu Thích Thiếu Thương có phần ngả ngớn, làm cho người ta không thể không nghĩ bậy.
“Thích, Thiếu, Thương!” Cố Tích Triều tức giận đảo cặp mắt trắng dã.
Thích Thiếu Thương lại lộ ra vẻ u buồn, “Tích Triều, ngươi mới vừa nói, ngươi vì sao dám quay về Biện Lương?”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Ngươi nếu tin ta, hãy đưa ta vào cung. Ta có vài thứ muốn tặng cho tên hoàng đế kia.”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Có thể, nhưng nhất định phải thừa dịp Thái Kinh không ở đó. Ta nghĩ ta nên đi tìm Thần Hầu.”
Cố Tích Triều kinh dị nhìn hắn, “Gia Cát Chính Ngã? Ngươi tin hắn sẽ giúp ngươi?”
Thích Thiếu Thương cười cười, “Tích Triều ngươi biết không? Nếu không phải Thần Hầu khuyên bảo, có lẽ ta đến bây giờ cũng còn nhìn không thấu tâm ý của mình, và cả của ngươi”.
“A? Thật không? Hắn nói như thế nào?” Cố Tích Triều rất ngạc nhiên.
“Thần Hầu nói, khi ta gặp lại ngươi, nên thuận theo tâm ý. Tài năng của ngươi không được trọng dụng, là phụ ý thượng thiên.”
Cố Tích Triều như đang muốn nói gì, chính là hắn phát hiện mình nói không nên lời.
Ngày ấy là Gia Cát Chính Ngã phá kế hoạch của hắn, nhưng giờ hắn có phải là nên cảm tạ lão già ấy không?
Thiên ngôn vạn ngữ, hắn lại không tìm được gì để nói cho rõ ràng.
Thích Thiếu Thương lại nâng cằm hắn, chậm rãi nói, “Tích Triều, Thần Hầu nói rất đúng, tài ba của ngươi không được trọng dụng là phụ ý thượng thiên. Mà ta, không muốn ông trời tiếc nuối, lại càng không muốn chính mình tiếc nuối.”
Cố Tích Triều khi đang trốn chạy từng hỏi lòng tại sao thanh thiên không cho hắn gặp Thích Thiếu Thương trước Phó Tông Thư?
Hiện giờ, hết thảy vẫn còn chưa muộn.
Khi Gia Cát Chính Ngã tiến cung triệu kiến, Triệu Cát đang họa tranh.
Gia Cát tới gần, Triệu Cát đã thấy phát hoảng. Hắn không muốn nghe Gia Cát giảng thiên hạ chi đạo. Hắn lại thích cùng Thái Kinh luận bàn thư pháp.
Ai ngờ hôm nay Gia Cát không đến giảng đạo lý.
Gia Cát tới gần rồi hỏi hắn, “Hoàng Thượng còn nhớ rõ cái tên Cố Tích Triều năm đó?”
Triệu Cát nghĩ, “Đương nhiên trẫm nhớ rõ tên tặc tử muốn bức vua thoái vị mưu phản, may mắn chúng ái khanh có công hộ giá.”
Gia Cát còn nói, “Hoàng Thượng còn nhớ rõ lúc ấy giáng tội hắn thế nào?”
“Nhớ không rõ, trẫm nhớ rõ Thái Khanh muốn xử trí hắn, làm yên lòng trẫm”.
Gia Cát gật gật đầu, “Hoàng Thượng, kỳ thật án kia vẫn là Phó Tông Thư có điều sai, Cố Tích Triều bất quá là tuân lệnh làm việc.”
“Lời tuy nói như vậy, chính là Thái Khanh muốn làm ta yên lòng, cũng không có gì quá đáng.” Triệu Cát lại họa thêm vài nét trên giấy, thập phần đắc ý.
“Ái khanh, mau đến xem bức họa mới của ta.”
Gia Cát bỗng nhiên nói, “Hoàng Thượng, kỳ thật, Cố Tích Triều hôm nay cùng thần vào cung, đang ngoài điện.”
Triệu Cát sửng sốt, “Đây là… Sao lại thế này?”
“Cố Tích Triều năm đó cũng là bị người bài bố, giả tạo trung thành, hắn tuy ba năm đào vong bên ngoài, nhưng vẫn nghĩ tận trung vì Hoàng Thượng. Cho nên trở lại kinh thành, tìm được cựu thần, nhất định thỉnh cựu thần giúp hắn đem bảo vật dâng hiến cho Hoàng Thượng.”
“A? Thật không? Bảo vật gì? Truyền vào!”
Triệu Cát vẫn vừa hoang *** vô độ, vừa mê đắm kỳ trân dị bảo, phái người cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, không thèm để ý khuyên can. Khi vừa nghe có bảo vật, hắn tự nhiên liền vui vẻ dị thường.
Cố Tích Triều nhẹ nhàng tiến vào hành lễ, không kiêu ngạo cũng không có ý xiểm nịnh.
Triệu Cát nhìn hắn nhất biểu nhân tài, tuấn lãng bất phàm, thập phần có phong thái xưa của Ngụy Tấn, bèn chỉ lên hai bức họa treo trên tường hỏi hắn, “Nghe nói ngươi đối thi họa cũng có nghiên cứu qua, ngươi nói cho trẫm hay, hai bức họa này của trẫm có điểm gì bất đồng?”
Cố Tích Triều nhìn hai bức họa kia, một bức sở hoạ sĩ tế, dùng bút tinh diệu, danh viết 《 Thính cầm đồ 》, một bức bút pháp đơn giản, không thượng duyên hoa, mà nắm giữ được cái thú của tự nhiên, danh viết 《 Trì đường thu vãn đồ》.
Cố Tích Triều hiểu rõ cười, “Hoàng Thượng, tại hạ lại cảm thấy chỉ có một bức là do Hoàng Thượng đích thân ngự bút. Hoàng Thượng đang thử ta đúng không?”
“A?” Triệu cát có chút kinh hỉ, “Ngươi làm sao thấy được? Nói mau.”
“Bức 《 Thính cầm đồ 》, tuy rằng dùng bút tinh tế, thập phần khéo léo thú vị, phong cách quá tinh tế, tựa như đồ khắc tinh xảo, đồ mài tinh, cho nên bỏ qua. Họa mà tốt quá cũng không thể coi là đồ cao cấp. Họa đồ của Hoàng Thượng vẫn là có nét tự nhiên vãn tục, có phong thái tiên nhân phiêu diêu tự tại, mà bức《 Trì đường thu vãn đồ》này đúng là như thế, cho nên, tại hạ có thể thực dễ dàng nhìn ra,《 Trì đường thu vãn đồ 》 mới chính là ngự đồ.”
Triệu Cát lập tức cười tóe lên vui vẻ.
Triệu Cát thờ phụng đạo giáo, tự xưng “Giáo chủ đạo quân hoàng đế”, trong cung những kẻ xu nịnh nhất tâng nịnh là hắn có phong cốt tiên nhân. Cho nên Cố Tích Triều nói những lời này, thật là nói trúng tâm vọng của hắn.
Nhất thời cao hứng, Triệu Cát cũng nghĩ nên nhân dịp này khoe vẻ nhân từ, nhất là đối với người tường tận họa đồ. Hắn nói, “Cố Tích Triều, ngươi có bảo vật gì hiến cho trẫm, nếu là xác thực kỳ trân dị bảo hi hữu khó tìm, trẫm liền đặc xá tội của ngươi, còn ngợi khen ngươi. Còn không mau dâng bảo vật lên?”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, trình lên một bức họa cuốn.
Triệu Cát rất ngạc nhiên, “Đây là cái gì?”
“Hoàng Thượng, không biết ngươi còn nhớ rõ bức họa thất lạc《 thanh minh thượng hà đồ>>? Tại hạ đã tìm được nó về đây.”
Lời này vừa nói ra, Triệu Cát cơ hồ kích động đến muốn rơi lệ.
Triệu Cát tuy bàn chính trị rất ngu dốt, nhưng lại có cống hiến rất lớn với hội họa và thư pháp. Hắn thiết lập Họa Học, phát triển Hoạ Viện, bồi dưỡng một số hoạ sĩ lừng danh, họa ra rất nhiều tác phẩm để lưu truyền hậu thế.
Trong đó chọn ra đoan bức《 Thanh minh thượng hà đồ 》tinh phẩm, Triệu Cát thập phần yêu thích, tôn sùng là chí bảo. Chỉ trong bức họa này, hắn mới có thể nhìn thấy một Bắc Tống thái bình thịnh thế. Hoàng đế nào chẳng ôm mộng thái bình thịnh trị?
Hắn tự mình hạ ngự bút, viết lên năm chữ rồng bay phượng múa “Thanh minh thượng hà đồ”, còn đóng ấn triện.
Chỉ là trong lúc triều đình hỗn loạn, thế cuộc rối bời, bức họa không cánh mà bay.
Đây là nỗi đau đến điếng người của Triệu Cát.
Hắn từng sai nhiều thủ hạ tìm kiếm, cũng từng dùng đến tuyệt chiêu treo thưởng thiên hạ để tìm về, nhưng lâu rồi mà vẫn bặt vô âm tín.
Hiện giờ tay hắn cơ hồ run rẩy. Hắn run rẩy mở ra bức họa, tận mắt tận tay kiểm chứng họa tích cùng long ấn của mình.
Không phải nhạn phẩm. (đồ dỏm)
Đúng《 Thanh minh thượng hà đồ 》thật.
《 Thanh minh thượng hà đồ 》hoàn cố chủ.
Triệu Cát thật sự khóc ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.