Chương 7: Gương vỡ lại lành
Duy An Chủ
19/05/2021
"Ha ha, đây không phải là Hoa Ngôn đại nhân của chúng ta đây sao? Sao có hứng thú tới quán rượu nhỏ nhỏ của ta vậy, ha ha ha." Hồ Tư Tư dùng tay đụng đụng Hoa Ngôn đã uống say.
"Tửu là thứ tốt, chẳng trách mọi người đều thích uống." Hoa Ngôn cũng chẳng thèm để ý tới Hồ Tư Tư, vẫn tự lầu bầu với mình.
"Hoa Ngôn đại nhân cũng học đêm khuya mua say à? Ha ha ha...."
"Ta nói... Hồ.. Hồ Tư Tư, ngươi ở nhân giới đã lâu vậy rồi, vẫn không bỏ được hết tật xấu của ngươi." Hoa Ngôn lại muốn vươn tay lấy rượu thì bị Hồ Tư Tư ngăn lại.
"Ngươi làm gì, cho ta tửu." Cánh tay Hoa Ngôn động động bị Hồ Tư Tư đè lại.
"Chớ uống nữa, đã đủ rồi."
"Ngươi không để ta uống, ta đi nơi khác uống." Hoa Ngôn lảo lảo đảo đảo đứng lên, có thể là say thật mà người ngửa ra sau, lúc này được người ôm chặt lại.
"Ngươi tới rồi.. Ha ha ha.."
Hồ Linh chỉ là nhìn Hoa Ngôn không nói lời nào.
"Nàng uống không ít tửu, mà ta còn chưa muốn thấy bộ dạng nàng mượn tửu giả điên ở quán của ta đâu, ha ha ha."
Hồ Linh nhìn bóng lưng Hồ Tư Tư rời đi, ôm lấy Hoa Ngôn rời khỏi quán rượu.
"Cô.. Cô là ai!" Bé Kỳ Yên Nhi ở phòng khách xem TV, bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ đen ôm một người phụ nữ khác đang ngủ mê man.
"Lệnh Hồ Mị." Thanh âm lạnh tanh phát ra, bé Kỳ Yên Nhi không khỏi đánh cái rùng mình, thật lạnh.
"Má Mị, má Mị! Có người tới tìm má." Bé Kỳ Yên Nhi như khói bay chạy về phòng mình, trở về phòng còn đang suy nghĩ người phụ nữ phiêu lượng kia là lão hổ!
"Ai a?" Mới vừa tắm xong, Lệnh Hồ Mị đang lau tóc, đá dép đi ra.
"Ơ? Sao ngươi tới đây?" Nhìn tới Hoa Ngôn, Lệnh Hồ Mị cũng không kỳ quái, nhưng Hồ Linh có chuyện gì, hơn nữa hai người cùng một chỗ lại là chuyện gì?
"Nàng uống say, ta không biết mang nàng đi đâu." Vẫn là thanh âm không có cảm tình, có điều lại nhiều chút quan tâm.
"Nga.... Lầu hai bên phải có phòng cho khách, ngươi mang nàng lên đi. Phòng đó có nhà tắm, tốt nhất ngươi nên tắm cho nàng ấy đi." Lệnh Hồ Mị chỉ chỉ trên lầu, lại chỉ chỉ Hoa Ngôn, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
"Tạ tạ." Hồ Linh ôm Hoa Ngôn đi lên cầu thang, để lại một câu như vậy khiến Lệnh Hồ Mị kinh ngạc không thôi, đến nổi ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Ai ui, ta không nghe lầm chứ, băng sơn vạn năm ngươi nói cảm tạ với ta, ha ha ha ha." Hồ Linh chỉ là liếc Lệnh Hồ Mị một cái, hoàn toàn không để tâm tới Lệnh Hồ Mị đang cười chết đi sống lại ở đằng sau.
Bởi vì trong tâm các nàng đều biết, Hồ Linh cảm tạ Lệnh Hồ Mị cứu Hoa Ngôn, mà Lệnh Hồ Mị biết nàng sẽ nhận thức Hồ Linh này trở lại.
Kỳ thực là Lệnh Hồ Mị cùng Hồ Linh có chuyện sâu xa. Mẫu thân của Lệnh Hồ Mị và mẫu thân của Hồ Linh là bằng hữu rất thân, từ nhỏ Lệnh Hồ Mị và Hồ Linh đã lớn lên cùng nhau, có thể nói là đôi trẻ thanh mai trúc mã vô tư. Có điều cũng không ai biết tại sao mẫu thân của Hồ Linh lại xích mích thành thù với mẫu thân của Lệnh Hồ Mị, bởi vậy đôi bằng hữu thân cũng biến thành người dưng. Mãi tới khi Hồ Linh gặp Hoa Ngôn, lại tới khi Hoa Ngôn rời đi, Hồ Linh mới hiểu rõ điều gì là trọng yếu nhất, cho nên nàng vẫn là cảm tạ Lệnh Hồ Mị.
Hồ Linh ôm Hoa Ngôn vào nhà tắm, nhìn Hoa Ngôn đã say tới bất tỉnh, trong con ngươi càng là thâm tình, nhẹ nhàng vuốt qua lông mày của nàng. Đây là người nàng tư niệm thâm sâu, rốt cuộc trở lại bên cạnh ngươi, lần này ta sẽ không buông tay. Hồ Linh âm thầm thề trong lòng.
Hồ Linh cởi đồ của Hoa Ngôn ra, nhìn thân thể Hoa Ngôn không mảnh vải che thân mà ngốc lăng trong cái chớp mắt đó, tấm thân này nàng đã bao lâu rồi chưa nhìn tới, tựa hồ biến đổi càng lớn.
"Ngô...." Không có đồ, Hoa Ngôn cảm giác thân thể có chút lạnh không khỏi cuộn lại. Hồ Linh cũng tựa như cảm giác được Hoa Ngôn bị lạnh, nhanh chóng giúp Hoa Ngôn tắm rửa lau khô thân thể, ôm Hoa Ngôn lên giường. Hồ Linh ôm Hoa Ngôn từ phía sau thật chặt, như hai ngàn năm trước vậy, Hoa Ngôn lui lui vào cái ôm của Hồ Linh, tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, Hồ Linh hôn hôn trán Hoa Ngôn cũng tiến vào mộng đẹp. Sự tồn tại của Hoa Ngôn cho nàng cảm giác an ổn.
Bên này Hồ Linh cùng Hoa Ngôn ngủ thoải mái, còn Lệnh Hồ Mị ở bên kia lại không được như vậy. Tại sao chứ, bởi vì Kỳ Uyển Ca đi công tác rồi!
Lệnh Hồ Mị thật là muốn hỏi tổ tông mười tám đời nhà Kỳ Uyển Ca, nàng vừa mới bày tỏ thôi có được hay không, vừa mới có chút tiến triển thôi có được hay không, còn chưa ăn được Kỳ Uyển Ca đã bắt đầu độc thủ phòng không, còn có thiên lý hay không hả?! Lệnh Hồ Mị ôm chăn lộn qua lộn lại ở trên giường lớn! Khóc không ra nước mắt.
Đang lúc Lệnh Hồ Mị xoắn xuýt, Kỳ Uyển Ca ở bên này cũng không được tốt, nói là đi công tác tới nơi mới phát hiện là bị lừa rồi. Thì ra là cha mẹ cô muốn cô đi coi mắt mới làm ra như vậy, người coi mắt chẳng quen mời đi ăn uống khiến Kỳ Uyển Ca tâm phiền không dứt, cô đang suy nghĩ làm sao giới thiệu Lệnh Hồ Mị cho cha mẹ của cô.
"Mẹ, con đã có con rồi, con không nghĩ kết hôn, hơn nữa con đã có người thích rồi."
"Hừ, còn có mặt mũi đi nói, cũng không biết là con của ai, Kỳ gia chúng ta sao lại có con gái như bây chứ?" Kỳ cha tức giận đập đập gậy.
"Được rồi, được rồi, ông nên ít nói mấy câu, Uyển ca rất không dễ gì về một bữa." Kỳ mẹ vội giảng hòa, rất sợ cha với con gái ầm ĩ không vui mà tan.
"Sợ không phải do tôi, mà nó ngay cả tâm tư trở về cũng không có đó."
"Ba..." Kỳ cha vẫn thật không sai, Kỳ Uyển Ca thật không muốn trở về.
"Được rồi được rồi, nếu Uyển Ca đã có người thích, lúc nào thì dẫn về cho mẹ gặp mặt?" Kỳ mẹ vội kéo tay Kỳ Uyển Ca hỏi.
"Vâng, qua mấy bữa nữa con sẽ dẫn người đó về." Kỳ Uyển Ca cảm thấy giờ chưa phải là lúc thẳng thắn với cha mẹ, chỉ có đi một bước nhìn một bước thôi.
"Phải rồi mẹ, công ty còn có việc, ngày mai con phải về rồi."
"Gấp vậy sao?"
"Vâng, có mấy dự án gấp cần xử lý." Kỳ Uyển Ca vội vàng tìm cớ, sợ rằng Kỳ mẹ không chịu thả người.
"Vậy thôi, trên đường cẩn thận, lầu sau trở về nhớ mang theo con rể tốt của mẹ về cùng." Kỳ mẹ mỉm cười vỗ vỗ tay Kỳ Uyển Ca, con gái lớn không giữ lại được a.
"Mẹ...." Kỳ Uyển Ca không khỏi đỏ mặt lên.
"Tốt rồi tốt rồi, mau ăn cơm đi, để một lúc nữa đồ ăn lạnh hết." Nhìn Kỳ Uyển Ca như vậy, Kỳ mẹ cũng hơi hơi yên tâm.
~~~~~~~~~~~~
"Ặc....." Đây là xảy ra chuyện gì. Hoa Ngôn tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong ngực Hồ Linh, vỗ vỗ trán muốn khiến mình nhanh thanh tỉnh hơn chút. Kỳ thực Hồ Linh đã tỉnh rồi, chỉ là hiếu kỳ khi Hoa Ngôn tỉnh lại sẽ có phản ứng ra sao, hơn nữa nàng cũng rất tham luyến cái ôm này, không phải sao.
Hoa Ngôn cẩn trọng đẩy đẩy Hồ Linh, định tránh thoát khỏi cái ôm của nàng, mà lúc này Hồ Linh trái lại mở mắt ra.
"Ngươi ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Hoa Ngôn nắm chăn thật chặt, miệng hỏi không được mạch lạc.
Hồ Linh chỉ nhìn Hoa Ngôn, cũng không có ý định giải thích. Hoa Ngôn nhìn ánh mắt Hồ Linh dần dần hạ thấp, cúi đầu vừa nhìn thiếu chút nữa lăn xuống giường, lại bị Hồ Linh một tay chụp lại.
"Ngươi ngươi, ta!"
"Ngôn nhi, ta quay về rồi, ta rất nhớ nàng." Bất chấp bộ dạng luống cuống của Hoa Ngôn mà ôm chặt lấy nàng, gần kề bên tai Hoa Ngôn trầm thấp niệm ra.
Lúc này Hoa Ngôn cũng đã khóc không thành tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt đánh lên người Hồ Linh lại đau trong tim Hồ Linh. Ngôn nhi của nàng rốt cuộc đã chịu biết bao khổ.
"Ngươi còn về làm chi, không phải không muốn ta rồi sao?" Hoa Ngôn liều mạng đấm trước ngực Hồ Linh, tựa như muốn phát tiết oán hạn bao năm qua ra ngoài. Vẫn là bộ dạng mặt đẫm nước mắt, lại khiến Hồ Linh càng thêm áy náy, nghiêng người theo nước mắt của Hoa Ngôn mà hôn xuống.
"Thật xin lỗi, Hoa Ngôn, sau này ta cũng sẽ không rời xa nàng nữa, tha thứ cho ta được không?" Chỉ là mấy câu đơn giản đã khiến tâm Hoa Ngôn mềm nhũn xuống, cúi đầu thấy mình không một mảnh vải, mặt đỏ lên trong nháy mắt.
Hồ Linh cũng thấy bộ dạng quẫn bách của Hoa Ngôn thì không khỏi trêu ghẹo. "Ngôn nhi của ta thật khả ái mà."
Hồ Linh hôn một đường chầm chậm hướng tới gần khóe môi Hoa Ngôn, môi đang định dán lên môi Hoa Ngôn thì "Ê! Hồ Linh! Hoa Ngôn! Ăn cơm thôi!" Lệnh Hồ Mị đẩy cửa vào.
Hồ Linh hung ác trừng Lệnh Hồ Mị, Hoa Ngôn nhìn dáng vẻ căm phẫn của Hồ Linh thì tâm tình không khỏi thật tốt.
"Nga, hắc hắc các người tiếp tục tiếp tục đi, ta đi nhầm phòng. Ta không nhìn thấy gì cả. Cái gì cũng chưa thấy đâu." Nà ní. Lúc này còn chưa chạy thì đợi lúc nào nữa!? Nhìn người khác đều thành đôi thành cặp rồi, Lệnh Hồ Mị không khỏi than thở một trận. Uyển Ca a, khi nào em mới có thể về đây?
"Aiz....." Bé Kỳ Yên Nhi nhìn đồ ăn trên bàn không khỏi bắt đầu thở dài! Nay đã là ngày thứ mấy không được ăn thịt rồi!
"Aiz....." Lệnh Hồ Mị nhìn Hồ Linh với Hoa Ngôn bộ dạng ân ái cũng bắt đầu thở dài! Nà ní, có còn biết giới hạn hay không a! Chú ý chút người bên cạnh đi được không? Ta đây một thân một mình a!! Là một người đó!
"Linh.... Nào há miệng!" Hoa Ngôn ngồi trên đùi Hồ Linh, một tay vắt ở cổ Hồ Linh, tay kia đưa đũa thức ăn vào miệng Hồ Linh. Hồ Linh vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.
"Ta nói..... Hai ngươi giỡn đủ chưa!?" Lệnh Hồ Mị bực tức rồi! Mà cặp người ân ái tựa hồ chẳng thấy bộ dạng phát điên của Lệnh Hồ Mị mà tiếp tục một bên đút cơm một bên ăn cơm.
"Má Mị bình tĩnh! Xung động là ma quỷ!" Bé Kỳ Yên Nhi mặt đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép, vỗ vỗ lưng Lệnh Hồ Mị.
"Tiểu Yên. Con nói xem sao ta lại mệnh khổ vậy chứ! Con nhìn hai người họ đi! Con nhìn họ đi! Hu hu hu hu hu tiểu Yên.. Vẫn là con tốt!' Lệnh Hồ Mị nằm trên đùi bé Kỳ Yên Nhi liều mạng nặn ra mấy giọt nước mắt.
"Má Mị... Mẹ bảo hôm nay về..."
"Thật sao? Thật sao?.. Uyển Ca của ta."
"Ê ê... Tiểu gia hỏa. Lệnh Hồ Mị vẫn luôn thần kinh như vậy?" Hoa Ngôn nhìn Lệnh Hồ Mị đã bắt đầu vào cõi tiên thì mặt ghét bỏ hỏi.
"Aiz... má Mị thường như vậy, tập quen là được!" Bé Kỳ Yên Nhi dùng bộ dạng loại này lạ lắm sao, tựa như đang nói con đã tập quen rồi.
"Một khúc năm ấy, từng tiếc duyên bên bờ nhược thủy. Hai bờ tương tư, không thể thiếu phượng, đành say trước hoa. Ba nhành..."*
[đoạn nhạc trong 'bạch đầu ngâm', bài cũng êm tai nên mình có để kèm video vietsub trên youtube để trên đầu chương đó, và tất nhiên đoạn nhạc này mình cũng chép lại theo vietsub đó chứ không phải mình dịch:P]
"A... Điện thoại, điện thoại của Uyển Ca...." Lệnh Hồ Mị cầm điện thoại lên vội vàng nghe, chuông điện thoại do Lệnh Hồ Mị cố ý cài riêng cho Kỳ Uyển Ca.
"Uyển Uyển thân yêu.." Lệnh Hồ Mị vừa nghe điện thoại, vừa cười thầm, còn không ngừng lén nhìn Hoa Ngôn với Hồ Linh. Ai ân ái còn chưa biết đâu ha!
"Ặc.. Mị chị không sao chứ?" Kỳ Uyển Ca cầm điện thoại sửng sốt lên! Hoàn toàn bị Lệnh Hồ Mị làm buồn nôn rồi!
"Uyển Uyển thân yêu, người ta thật là nhớ em đó, lúc nào em về đây?"
"Phụt...." Hoa Ngôn đang uống nước, bị sự buồn nôn của Lệnh Hồ Mị làm phun hết ra.
"Sao không cẩn thận vậy chứ." Hồ Linh trừng trừng Lệnh Hồ Mị, ôn nhu thay Hoa Ngôn lau vết nước bên miệng.
"Ừm ừm, Uyển Uyển thân yêu, chị biết rồi.. Người ta chờ em nga." Lệnh Hồ Mị vui vẻ cúp điện thoại, mà Kỳ Uyển Ca bên kia lại nhìn điện thoại không nghĩ ra được Lệnh Hồ Mị phát thần kinh gì đây.
"Aiz.. má Mị lại phát rồ rồi.." Bé Kỳ Yên Nhi lắc lắc đầu, một mặt bất đắc dĩ.
"Tửu là thứ tốt, chẳng trách mọi người đều thích uống." Hoa Ngôn cũng chẳng thèm để ý tới Hồ Tư Tư, vẫn tự lầu bầu với mình.
"Hoa Ngôn đại nhân cũng học đêm khuya mua say à? Ha ha ha...."
"Ta nói... Hồ.. Hồ Tư Tư, ngươi ở nhân giới đã lâu vậy rồi, vẫn không bỏ được hết tật xấu của ngươi." Hoa Ngôn lại muốn vươn tay lấy rượu thì bị Hồ Tư Tư ngăn lại.
"Ngươi làm gì, cho ta tửu." Cánh tay Hoa Ngôn động động bị Hồ Tư Tư đè lại.
"Chớ uống nữa, đã đủ rồi."
"Ngươi không để ta uống, ta đi nơi khác uống." Hoa Ngôn lảo lảo đảo đảo đứng lên, có thể là say thật mà người ngửa ra sau, lúc này được người ôm chặt lại.
"Ngươi tới rồi.. Ha ha ha.."
Hồ Linh chỉ là nhìn Hoa Ngôn không nói lời nào.
"Nàng uống không ít tửu, mà ta còn chưa muốn thấy bộ dạng nàng mượn tửu giả điên ở quán của ta đâu, ha ha ha."
Hồ Linh nhìn bóng lưng Hồ Tư Tư rời đi, ôm lấy Hoa Ngôn rời khỏi quán rượu.
"Cô.. Cô là ai!" Bé Kỳ Yên Nhi ở phòng khách xem TV, bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ đen ôm một người phụ nữ khác đang ngủ mê man.
"Lệnh Hồ Mị." Thanh âm lạnh tanh phát ra, bé Kỳ Yên Nhi không khỏi đánh cái rùng mình, thật lạnh.
"Má Mị, má Mị! Có người tới tìm má." Bé Kỳ Yên Nhi như khói bay chạy về phòng mình, trở về phòng còn đang suy nghĩ người phụ nữ phiêu lượng kia là lão hổ!
"Ai a?" Mới vừa tắm xong, Lệnh Hồ Mị đang lau tóc, đá dép đi ra.
"Ơ? Sao ngươi tới đây?" Nhìn tới Hoa Ngôn, Lệnh Hồ Mị cũng không kỳ quái, nhưng Hồ Linh có chuyện gì, hơn nữa hai người cùng một chỗ lại là chuyện gì?
"Nàng uống say, ta không biết mang nàng đi đâu." Vẫn là thanh âm không có cảm tình, có điều lại nhiều chút quan tâm.
"Nga.... Lầu hai bên phải có phòng cho khách, ngươi mang nàng lên đi. Phòng đó có nhà tắm, tốt nhất ngươi nên tắm cho nàng ấy đi." Lệnh Hồ Mị chỉ chỉ trên lầu, lại chỉ chỉ Hoa Ngôn, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
"Tạ tạ." Hồ Linh ôm Hoa Ngôn đi lên cầu thang, để lại một câu như vậy khiến Lệnh Hồ Mị kinh ngạc không thôi, đến nổi ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Ai ui, ta không nghe lầm chứ, băng sơn vạn năm ngươi nói cảm tạ với ta, ha ha ha ha." Hồ Linh chỉ là liếc Lệnh Hồ Mị một cái, hoàn toàn không để tâm tới Lệnh Hồ Mị đang cười chết đi sống lại ở đằng sau.
Bởi vì trong tâm các nàng đều biết, Hồ Linh cảm tạ Lệnh Hồ Mị cứu Hoa Ngôn, mà Lệnh Hồ Mị biết nàng sẽ nhận thức Hồ Linh này trở lại.
Kỳ thực là Lệnh Hồ Mị cùng Hồ Linh có chuyện sâu xa. Mẫu thân của Lệnh Hồ Mị và mẫu thân của Hồ Linh là bằng hữu rất thân, từ nhỏ Lệnh Hồ Mị và Hồ Linh đã lớn lên cùng nhau, có thể nói là đôi trẻ thanh mai trúc mã vô tư. Có điều cũng không ai biết tại sao mẫu thân của Hồ Linh lại xích mích thành thù với mẫu thân của Lệnh Hồ Mị, bởi vậy đôi bằng hữu thân cũng biến thành người dưng. Mãi tới khi Hồ Linh gặp Hoa Ngôn, lại tới khi Hoa Ngôn rời đi, Hồ Linh mới hiểu rõ điều gì là trọng yếu nhất, cho nên nàng vẫn là cảm tạ Lệnh Hồ Mị.
Hồ Linh ôm Hoa Ngôn vào nhà tắm, nhìn Hoa Ngôn đã say tới bất tỉnh, trong con ngươi càng là thâm tình, nhẹ nhàng vuốt qua lông mày của nàng. Đây là người nàng tư niệm thâm sâu, rốt cuộc trở lại bên cạnh ngươi, lần này ta sẽ không buông tay. Hồ Linh âm thầm thề trong lòng.
Hồ Linh cởi đồ của Hoa Ngôn ra, nhìn thân thể Hoa Ngôn không mảnh vải che thân mà ngốc lăng trong cái chớp mắt đó, tấm thân này nàng đã bao lâu rồi chưa nhìn tới, tựa hồ biến đổi càng lớn.
"Ngô...." Không có đồ, Hoa Ngôn cảm giác thân thể có chút lạnh không khỏi cuộn lại. Hồ Linh cũng tựa như cảm giác được Hoa Ngôn bị lạnh, nhanh chóng giúp Hoa Ngôn tắm rửa lau khô thân thể, ôm Hoa Ngôn lên giường. Hồ Linh ôm Hoa Ngôn từ phía sau thật chặt, như hai ngàn năm trước vậy, Hoa Ngôn lui lui vào cái ôm của Hồ Linh, tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, Hồ Linh hôn hôn trán Hoa Ngôn cũng tiến vào mộng đẹp. Sự tồn tại của Hoa Ngôn cho nàng cảm giác an ổn.
Bên này Hồ Linh cùng Hoa Ngôn ngủ thoải mái, còn Lệnh Hồ Mị ở bên kia lại không được như vậy. Tại sao chứ, bởi vì Kỳ Uyển Ca đi công tác rồi!
Lệnh Hồ Mị thật là muốn hỏi tổ tông mười tám đời nhà Kỳ Uyển Ca, nàng vừa mới bày tỏ thôi có được hay không, vừa mới có chút tiến triển thôi có được hay không, còn chưa ăn được Kỳ Uyển Ca đã bắt đầu độc thủ phòng không, còn có thiên lý hay không hả?! Lệnh Hồ Mị ôm chăn lộn qua lộn lại ở trên giường lớn! Khóc không ra nước mắt.
Đang lúc Lệnh Hồ Mị xoắn xuýt, Kỳ Uyển Ca ở bên này cũng không được tốt, nói là đi công tác tới nơi mới phát hiện là bị lừa rồi. Thì ra là cha mẹ cô muốn cô đi coi mắt mới làm ra như vậy, người coi mắt chẳng quen mời đi ăn uống khiến Kỳ Uyển Ca tâm phiền không dứt, cô đang suy nghĩ làm sao giới thiệu Lệnh Hồ Mị cho cha mẹ của cô.
"Mẹ, con đã có con rồi, con không nghĩ kết hôn, hơn nữa con đã có người thích rồi."
"Hừ, còn có mặt mũi đi nói, cũng không biết là con của ai, Kỳ gia chúng ta sao lại có con gái như bây chứ?" Kỳ cha tức giận đập đập gậy.
"Được rồi, được rồi, ông nên ít nói mấy câu, Uyển ca rất không dễ gì về một bữa." Kỳ mẹ vội giảng hòa, rất sợ cha với con gái ầm ĩ không vui mà tan.
"Sợ không phải do tôi, mà nó ngay cả tâm tư trở về cũng không có đó."
"Ba..." Kỳ cha vẫn thật không sai, Kỳ Uyển Ca thật không muốn trở về.
"Được rồi được rồi, nếu Uyển Ca đã có người thích, lúc nào thì dẫn về cho mẹ gặp mặt?" Kỳ mẹ vội kéo tay Kỳ Uyển Ca hỏi.
"Vâng, qua mấy bữa nữa con sẽ dẫn người đó về." Kỳ Uyển Ca cảm thấy giờ chưa phải là lúc thẳng thắn với cha mẹ, chỉ có đi một bước nhìn một bước thôi.
"Phải rồi mẹ, công ty còn có việc, ngày mai con phải về rồi."
"Gấp vậy sao?"
"Vâng, có mấy dự án gấp cần xử lý." Kỳ Uyển Ca vội vàng tìm cớ, sợ rằng Kỳ mẹ không chịu thả người.
"Vậy thôi, trên đường cẩn thận, lầu sau trở về nhớ mang theo con rể tốt của mẹ về cùng." Kỳ mẹ mỉm cười vỗ vỗ tay Kỳ Uyển Ca, con gái lớn không giữ lại được a.
"Mẹ...." Kỳ Uyển Ca không khỏi đỏ mặt lên.
"Tốt rồi tốt rồi, mau ăn cơm đi, để một lúc nữa đồ ăn lạnh hết." Nhìn Kỳ Uyển Ca như vậy, Kỳ mẹ cũng hơi hơi yên tâm.
~~~~~~~~~~~~
"Ặc....." Đây là xảy ra chuyện gì. Hoa Ngôn tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong ngực Hồ Linh, vỗ vỗ trán muốn khiến mình nhanh thanh tỉnh hơn chút. Kỳ thực Hồ Linh đã tỉnh rồi, chỉ là hiếu kỳ khi Hoa Ngôn tỉnh lại sẽ có phản ứng ra sao, hơn nữa nàng cũng rất tham luyến cái ôm này, không phải sao.
Hoa Ngôn cẩn trọng đẩy đẩy Hồ Linh, định tránh thoát khỏi cái ôm của nàng, mà lúc này Hồ Linh trái lại mở mắt ra.
"Ngươi ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Hoa Ngôn nắm chăn thật chặt, miệng hỏi không được mạch lạc.
Hồ Linh chỉ nhìn Hoa Ngôn, cũng không có ý định giải thích. Hoa Ngôn nhìn ánh mắt Hồ Linh dần dần hạ thấp, cúi đầu vừa nhìn thiếu chút nữa lăn xuống giường, lại bị Hồ Linh một tay chụp lại.
"Ngươi ngươi, ta!"
"Ngôn nhi, ta quay về rồi, ta rất nhớ nàng." Bất chấp bộ dạng luống cuống của Hoa Ngôn mà ôm chặt lấy nàng, gần kề bên tai Hoa Ngôn trầm thấp niệm ra.
Lúc này Hoa Ngôn cũng đã khóc không thành tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt đánh lên người Hồ Linh lại đau trong tim Hồ Linh. Ngôn nhi của nàng rốt cuộc đã chịu biết bao khổ.
"Ngươi còn về làm chi, không phải không muốn ta rồi sao?" Hoa Ngôn liều mạng đấm trước ngực Hồ Linh, tựa như muốn phát tiết oán hạn bao năm qua ra ngoài. Vẫn là bộ dạng mặt đẫm nước mắt, lại khiến Hồ Linh càng thêm áy náy, nghiêng người theo nước mắt của Hoa Ngôn mà hôn xuống.
"Thật xin lỗi, Hoa Ngôn, sau này ta cũng sẽ không rời xa nàng nữa, tha thứ cho ta được không?" Chỉ là mấy câu đơn giản đã khiến tâm Hoa Ngôn mềm nhũn xuống, cúi đầu thấy mình không một mảnh vải, mặt đỏ lên trong nháy mắt.
Hồ Linh cũng thấy bộ dạng quẫn bách của Hoa Ngôn thì không khỏi trêu ghẹo. "Ngôn nhi của ta thật khả ái mà."
Hồ Linh hôn một đường chầm chậm hướng tới gần khóe môi Hoa Ngôn, môi đang định dán lên môi Hoa Ngôn thì "Ê! Hồ Linh! Hoa Ngôn! Ăn cơm thôi!" Lệnh Hồ Mị đẩy cửa vào.
Hồ Linh hung ác trừng Lệnh Hồ Mị, Hoa Ngôn nhìn dáng vẻ căm phẫn của Hồ Linh thì tâm tình không khỏi thật tốt.
"Nga, hắc hắc các người tiếp tục tiếp tục đi, ta đi nhầm phòng. Ta không nhìn thấy gì cả. Cái gì cũng chưa thấy đâu." Nà ní. Lúc này còn chưa chạy thì đợi lúc nào nữa!? Nhìn người khác đều thành đôi thành cặp rồi, Lệnh Hồ Mị không khỏi than thở một trận. Uyển Ca a, khi nào em mới có thể về đây?
"Aiz....." Bé Kỳ Yên Nhi nhìn đồ ăn trên bàn không khỏi bắt đầu thở dài! Nay đã là ngày thứ mấy không được ăn thịt rồi!
"Aiz....." Lệnh Hồ Mị nhìn Hồ Linh với Hoa Ngôn bộ dạng ân ái cũng bắt đầu thở dài! Nà ní, có còn biết giới hạn hay không a! Chú ý chút người bên cạnh đi được không? Ta đây một thân một mình a!! Là một người đó!
"Linh.... Nào há miệng!" Hoa Ngôn ngồi trên đùi Hồ Linh, một tay vắt ở cổ Hồ Linh, tay kia đưa đũa thức ăn vào miệng Hồ Linh. Hồ Linh vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.
"Ta nói..... Hai ngươi giỡn đủ chưa!?" Lệnh Hồ Mị bực tức rồi! Mà cặp người ân ái tựa hồ chẳng thấy bộ dạng phát điên của Lệnh Hồ Mị mà tiếp tục một bên đút cơm một bên ăn cơm.
"Má Mị bình tĩnh! Xung động là ma quỷ!" Bé Kỳ Yên Nhi mặt đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép, vỗ vỗ lưng Lệnh Hồ Mị.
"Tiểu Yên. Con nói xem sao ta lại mệnh khổ vậy chứ! Con nhìn hai người họ đi! Con nhìn họ đi! Hu hu hu hu hu tiểu Yên.. Vẫn là con tốt!' Lệnh Hồ Mị nằm trên đùi bé Kỳ Yên Nhi liều mạng nặn ra mấy giọt nước mắt.
"Má Mị... Mẹ bảo hôm nay về..."
"Thật sao? Thật sao?.. Uyển Ca của ta."
"Ê ê... Tiểu gia hỏa. Lệnh Hồ Mị vẫn luôn thần kinh như vậy?" Hoa Ngôn nhìn Lệnh Hồ Mị đã bắt đầu vào cõi tiên thì mặt ghét bỏ hỏi.
"Aiz... má Mị thường như vậy, tập quen là được!" Bé Kỳ Yên Nhi dùng bộ dạng loại này lạ lắm sao, tựa như đang nói con đã tập quen rồi.
"Một khúc năm ấy, từng tiếc duyên bên bờ nhược thủy. Hai bờ tương tư, không thể thiếu phượng, đành say trước hoa. Ba nhành..."*
[đoạn nhạc trong 'bạch đầu ngâm', bài cũng êm tai nên mình có để kèm video vietsub trên youtube để trên đầu chương đó, và tất nhiên đoạn nhạc này mình cũng chép lại theo vietsub đó chứ không phải mình dịch:P]
"A... Điện thoại, điện thoại của Uyển Ca...." Lệnh Hồ Mị cầm điện thoại lên vội vàng nghe, chuông điện thoại do Lệnh Hồ Mị cố ý cài riêng cho Kỳ Uyển Ca.
"Uyển Uyển thân yêu.." Lệnh Hồ Mị vừa nghe điện thoại, vừa cười thầm, còn không ngừng lén nhìn Hoa Ngôn với Hồ Linh. Ai ân ái còn chưa biết đâu ha!
"Ặc.. Mị chị không sao chứ?" Kỳ Uyển Ca cầm điện thoại sửng sốt lên! Hoàn toàn bị Lệnh Hồ Mị làm buồn nôn rồi!
"Uyển Uyển thân yêu, người ta thật là nhớ em đó, lúc nào em về đây?"
"Phụt...." Hoa Ngôn đang uống nước, bị sự buồn nôn của Lệnh Hồ Mị làm phun hết ra.
"Sao không cẩn thận vậy chứ." Hồ Linh trừng trừng Lệnh Hồ Mị, ôn nhu thay Hoa Ngôn lau vết nước bên miệng.
"Ừm ừm, Uyển Uyển thân yêu, chị biết rồi.. Người ta chờ em nga." Lệnh Hồ Mị vui vẻ cúp điện thoại, mà Kỳ Uyển Ca bên kia lại nhìn điện thoại không nghĩ ra được Lệnh Hồ Mị phát thần kinh gì đây.
"Aiz.. má Mị lại phát rồ rồi.." Bé Kỳ Yên Nhi lắc lắc đầu, một mặt bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.