Chương 87
Dữu Vu Tử Duyệt
04/10/2022
“Sao lại không thể?”
“Dựa vào các manh mối trước mắt”, Yến Trục Quang hỏi ngược lại: “Ngươi cho ta lý do để phủ định đi. Ngoại trừ người này ra, ngươi có thể tìm được người khác phù hợp với những điều kiện đó sao?”
Ách... Ký chủ, ngươi đây là đang làm khó hệ thống ta a!
“Ta... đúng là ta tìm không ra, nhưng mà trước kia ta cũng từng nói... linh hồn của Tô Kiền Nhi không giống nữ chủ a. Hai mươi lần nhiệm vụ trước, ta đã từng gặp nữ chủ, khí tức linh hồn nàng ấy đâu có giống...”
“Chỉ căn cứ vào khí tức linh hồn là có thể phán đoán được sao?”
Yến Trục Quang nói: “Ngươi đừng quên, linh hồn của “Tô Kiền Nhi” đặc biệt, thích ứng cực nhanh với thân thể mới, ngươi có thể đảm bảo khí tức mà ngươi cảm nhận được chính là khí tức vốn có của “Tô Kiền Nhi”, chứ không phải là khí tức hình thành sau khi nàng ấy đã thích ứng với thân thể mới hay không?”
“A? Linh hồn thích ứng?” Hệ thống có chút ngơ ngác.
Yến Trục Quang dừng một chút, nhớ tới lúc trước Tô Kiền Nhi dùng Thiên Tâm Liên Tử, có một khoảng thời gian hệ thống bị “cấp trên” của nó triệu tập, mà đúng là trong lúc ấy, nàng cùng Đại sư tỷ phát hiện việc linh hồn của Tô Kiền Nhi bị bài xích.
Yến Trục Quang nhớ lại những việc phát sinh ngày hôm đó rồi nói cho hệ thống.
Hệ thống không khỏi há hốc mồm: “Thì ra còn có việc này nữa sao...” Chẳng trách ký chủ vẫn luôn hoài nghi thân phận của “Tô Kiền Nhi”, linh hồn của nàng ta xác thật rất kì lạ.
Nếu vậy, hệ thống cũng không thể khẳng định “Tô Kiền Nhi” không phải là nữ chủ: “Nhưng mà... không phải Tô Kiền Nhi trọng sinh hay sao, trên người nàng là năng lượng trọng sinh ở thời không này, sao có thể liên quan đến nữ chủ ở không gian song song được chứ?”
“Nếu là Tô Kiền Nhi ở thời không này chết đi bị xóa mất ký ức rồi đầu thai đến Thẩm Uyển Tình ở thời không song song, Thẩm Uyển Tình xuyên không đến Tu chân giới trở thành nữ chủ, diễn xong đoạn cốt truyện kia rồi vô cớ bỏ mình, lại trùng hợp gặp phải Tô Kiền Nhi ở thế giới này chết đi, trọng sinh thêm lần nữa mang theo ký ức của Thẩm Uyển Tình trở thành Tô Kiền Nhi hiện tại, ngươi thấy có khả năng không?”
Hệ thống sắp xếp lại các mối liên hệ trong đó, xong rồi, ký chủ càng nói ta càng cảm thấy hợp lý, làm sao bây giờ?
Hệ thống quyết định không nghĩ những việc này nữa, nó hiện tại chỉ có một vấn đề: “Ký chủ đại nhân, sao ngươi lại quen thuộc với nguyên lý thời gian song song như vậy?”
Ký chủ đại nhân không phải là người trong Tu chân giới sao? Nếu nàng là người ở một thế giới phát triển mạnh xuyên đến nơi này, có suy nghĩ rộng như vậy cũng không kỳ quái, nhưng mà ký chủ đại nhân chẳng phải là dân bản xứ ở Tu chân giới à? Vì sao nàng ấy có thể quen thuộc với nguyên lý về không gian song song?
Chẳng lẽ ký chủ đại nhân đã lừa nó ngay từ đầu, càng nghĩ càng thấy ớn a.
“Ngươi cũng quá xem thường ta rồi”, Yến Trục Quang có chút bất mãn với sự nghi ngờ của hệ thống, “Không gian song song là một chi nhánh không tách rời khỏi thời gian chi thụ, sao ta lại không biết?”
Thời gian trôi đi, thế giới tràn ngập vô số khả năng không xác định được, chỉ cần sai lệch một chút liền có thể dẫn đến thay đổi rất lớn trong tương lai, mà những sai lệch này hình thành ở các mốc thời gian, trên các mốc thời gian này sẽ sinh ra vô số chi nhánh, đó chính là không gian song song.
Liên kết các mốc thời gian này cùng chi nhánh của nó lại, liền sẽ hình thành thời gian chi thụ, cũng chính là đại đạo mà Yến Trục Quang nói. Chân lý ẩn chứa trong thời gian chi thụ vô cùng phức tạp. Đồng thời cũng là mục tiêu cuối cùng của người tu đạo.
Đối với người hiện đại phù phiếm mà nói, nguyên lý về không gian song song vốn là sinh ra từ trí tưởng tượng, là hư vô mờ mịt, là thứ không có cách nào chứng thực được.
Nhưng đối với người ở Tu chân giới mà nói, đó là thứ mà bọn họ phải thật sự đi tìm hiểu. Đương nhiên, cũng chỉ khi nào đạt đến trình độ cực cao, mới có cực ít khả năng hiểu được chân chính ý nghĩa trong đó. Cách tiếp xúc này, là thật sự chạm vào thời gian chi thụ, không giống như tưởng tượng mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ của ký chủ đại nhân, cũng không giống như tự bịa ra nha.
Hệ thống cảm thấy ký chủ càng ngày càng đáng sợ, đến cả thời gian chi thụ cũng biết? Chắc chắn đời trước ký chủ cũng không đơn giản chỉ là người tu chân bình thường... Càng ngày càng tò mò thân phận ký chủ ở đời trước.
Hệ thống cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được nói với Yến Trục Quang: “Ký chủ đại nhân, có thể nào tiết lộ cho tiểu nhân, rốt cuộc thì đời trước ngài có thân phận gì không?”
Ngữ khí Yến Trục Quang có chút thâm thuý: “Nếu nói hết cho ngươi thì còn gì thú vị nữa? Giữ lại một vài bí mật nhỏ chẳng phải càng thú vị hơn sao? Có lẽ, ngươi có thể tự điều tra thử một chút.”
Hệ thống nghẹn nghẹn, nó cảm thấy với chỉ số thông minh của nó, có khả năng cả đời cũng không đoán ra được.
Biết ký chủ đại nhân nói một là một, hai là hai, đã nói không cho nó biết thì dù nó có năn nỉ thế nào đi nữa cũng sẽ không đổi ý, bất quá, hệ thống quanh co một chút, cầu xin: “Ký chủ đại nhân, có thể gợi ý một chút được không?”
Yến Trục Quang nghĩ nghĩ, trong sự chờ đợi của hệ thống, sâu kín nói một câu: “Ngươi cho rằng, tàn hồn của ta xuất hiện ở trong khe hở không gian, là ngẫu nhiên sao?”
Hệ thống nghe Yến Trục Quang nói vậy, bỗng nhiên giật mình.
Lúc nó đang tìm kiếm ký chủ thứ hai mươi mốt, tình cờ gặp được ký chủ đại nhân ở trong khe hở không gian, lúc ấy, ký chủ chỉ còn lại một mảnh tàn hồn, hơn nữa nàng đã mất đi ý thức.
Nó bị sắc đẹp của ký chủ đại nhân làm choáng váng, cho nên cũng không cẩn thận điều tra lai lịch của mảnh tàn hồn này, liền tự tiện nhận nàng làm ký chủ, cuốn vào thế giới này.
Sau khi tỉnh táo lại, đến lúc nó muốn điều tra ký chủ, thì trên người ký chủ đã không còn bất cứ manh mối gì, chuyện này nó cũng đành chịu.
Ý của ký chủ nói ban nãy là, tàn hồn của nàng ấy phiêu đãng đến trong khe hở không gian cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là do nàng ấy cố tình sao? Lực lượng mạnh đến mức có thể phá vỡ được không gian... rốt cuộc đời trước ký chủ trâu bò đến mức nào vậy.
Trong lúc nói chuyện cùng hệ thống, Yến Trục Quang đã cùng Vân Mật Tuyết và Tô Kiền Nhi tới băng tuyết tiểu trúc trên Trú Tuyết Phong, Yến Trục Quang dùng một câu nửa thật nửa giả để chặn miệng hệ thống lại, sau đó tập trung quan sát biểu cảm của Tô Kiền Nhi.
Thủ đoạn che giấu của Tô Kiền Nhi không được thành thục, có lẽ là vì bận tập luyện ngự kiếm, hoặc có lẽ do lời nói của Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết lúc trước đã thu hút sự chú ý của nàng, khiến nàng cũng đã quên mất che giấu bản thân mình.
Quả nhiên Tô Kiền Nhi biết đường đi đến Trú Tuyết Phong, thậm chí không ngừng nghỉ mà đi thẳng tới băng tuyết tiểu trúc, ngựa quen đường cũ như thế, giống như đã từng đến đây vô số lần.
Trong cốt truyện, nơi ở của Thẩm Uyển Tình trong Phong Hoa Tiên Tông, chính là băng tuyết tiểu trúc. Đương nhiên, cũng không phải tòa nhà hiện tại, mà là một tòa tiểu viện được Cố Sâm tỉ mỉ dựng lại sau khi Vân Mật Tuyết chết, từng cảnh sắc trông giống tòa băng tuyết tiểu trúc này y như đúc.
Để tiện cho người không có linh căn như Thẩm Uyển Tình ra vào nơi này, Cố Sâm điều cho nàng vài vị đệ tử ký danh, dùng thuật ngự kiếm đưa nàng lên xuống núi, vừa giám thị vừa bảo hộ.
Nếu xem xét dựa trên phán đoán đã có, nhìn thế nào cũng thấy Tô Kiền Nhi khớp với Thẩm Uyển Tình.
Yến Trục Quang nhắm mắt lại, gạt đi những suy nghĩ miên man trong lòng.
Vân Mật Tuyết mời Tô Kiền Nhi vào trong tiểu viện, vừa bước vào trong viện, liền gặp phải cây Tinh Lăng Thiên Sương Quả xinh đẹp không gì sánh bằng kia.
Vân Mật Tuyết vốn định mời Tô Kiền Nhi đi đến dưới tàng cây nói chuyện, Tô Kiền Nhi lại cự tuyệt: “Có thể nói chuyện ở trong nhà được không? Cảnh tuyết đẹp thì đẹp, nhưng lại lạnh lẽo.”
Vân Mật Tuyết nhận thấy nàng ấy dường như không thích cảnh sắc nơi này, săn sóc mà đồng ý nàng: “Cũng được.”
Ba người vào trong rồi ngồi xuống, Vân Mật Tuyết đóng cửa lại, sau đó phong bế cả tòa tiểu trúc. Tô Kiền Nhi thấy hành động của Vân Mật Tuyết, trong lòng càng thêm bất an với việc mà các nàng sắp nói.
Yến Trục Quang chờ Vân Mật Tuyết xong hết những việc đó, cũng không cố tình kéo dài thời gian khiến Tô Kiền Nhi tò mò, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Tô sư muội, ngươi thật ra không phải là người của Kiều gia.”
Tô Kiền Nhi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng. Lúc trước nghe Vân Mật Tuyết nói, việc này có liên quan đến thân thế của nàng, sau khi miên man suy nghĩ, Tô Kiền Nhi đã đoán ra được khả năng này, kỳ thực nàng cũng không kinh ngạc lắm.
Ngược lại lúc nghe Yến Trục Quang nói vậy, nàng có một loại cảm giác thì ra là thế.
Nàng thay đổi chủ đề, nói: “Yến sư tỷ, vì ngăn ta đến Kiều gia nên mới cố ý nói như vậy sao?”
Yến Trục Quang biết nàng ta đã tin, hiện tại nói như vậy, cũng chẳng qua là để lừa mình dối người mà thôi, “Cũng không phải là muốn ngăn cản ngươi, ngược lại ta còn mong ngươi đi điều tra, bởi vì đám người gia chủ chi nhánh đáng để ngươi tìm lại công đạo cho bọn họ.”
Tô Kiền Nhi nhíu mày, “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết liếc mắt nhìn nhau, “Việc này, còn phải bắt đầu từ mấy chục năm về trước...”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết thay phiên nhau, nói từ việc chưởng môn tiền nhiệm Phong Hoa Tiên Tông có liên quan đến Tô U Ma Quân Tích Huyết Ma Vực, nói hết tất cả thân thế của Tô Kiền Nhi cho nàng.
Mới vừa nghe thấy bốn chữ “Tô U Ma Quân”, Tô Kiền Nhi liền có chút khác thường. Càng về sau, Tô Kiền Nhi càng nhíu mày lại, mãi cho đến khi Yến Trục Quang cho nàng biết, nàng chính là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm cùng Tô U Ma Quân, Tô Kiền Nhi đột nhiên có chút thất lễ, nàng đứng phắt dậy, khiến cho chiếc ghế nàng ngồi ngã đổ ra phía sau, phát ra một tiếng “Ầm!” thật lớn.
“Tô Kiền Nhi là nữ nhi của Tô U Ma Quân sao?!”
Sắc mặt Tô Kiền Nhi có chút kỳ quái, có chút chán ghét, có chút kinh hoảng cùng không dám tin tưởng, còn có một ít mê mang: “Tại sao lại như vậy...”
Yến Trục Quang cảm thấy kỳ lạ, dáng vẻ này của Tô Kiền Nhi, cũng không phải là kinh ngạc khi nghe được việc một ma tu xa lạ là mẫu thân của “mình”, ngược lại giống như có gút mắc gì đó với Tô U Ma Quân?
“Thẩm Uyển Tình” mà nàng suy đoán ra, vậy mà biết đến Tô U Ma Quân sao?
“Có khi nào đã xảy ra vấn đề gì không?” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hệ thống mới nói: “Lúc nữ chủ xuyên không đến, Ma Quân của Tích Huyết Ma Vực đã đổi thành Huyết Liên, Tô U đã chết rồi.”
Yến Trục Quang không có trả lời hệ thống, cùng Vân Mật Tuyết đang thập phần nghi hoặc liếc nhìn nhau, Vân Mật Tuyết không thể không hỏi: “Tô sư muội biết Tô U Ma Quân sao?”
Chuyện chưởng môn tiền nhiệm bị Tô U Ma Quân giết chết, là sau khi Tô Kiền Nhi cùng Yến Trục Quang tiến vào Thanh Công Tháp rồi mới được công bố cho thiên hạ, Tô Kiền Nhi mới vừa rời khỏi Thanh Công Tháp, hẳn là chưa từng nghe đến người này.
Hay là, Tô U Ma Quân đã từng tiếp xúc với Tô Kiền Nhi hiện tại?
Tô Kiền Nhi bị câu hỏi của Vân Mật Tuyết lôi trở về, nhớ tới hành động thất lễ của mình vừa rồi, nàng nắm chặt bàn tay, lắc đầu nói: “Không, ta không quen biết nàng... Các ngươi, không có gạt ta chứ?”
Yến Trục Quang nói: “Tô sư muội cho rằng, thể chất ngươi khác thường từ nhỏ, không thể tu hành, thật sự là ngẫu nhiên sao?”
Tô Kiền Nhi cố gắng bình tĩnh, tay run run nâng lên chiếc ghế ngã xuống ban nãy rồi chậm rãi ngồi xuống, dường như đang phải dùng hết sức lực của mình.
Lúc nghe đến “Thiên Khắc Chi Thể”, sự trốn tránh và hoài nghi của Tô Kiền Nhi bị đánh vỡ hoàn toàn, “Nếu thuốc thang vô dụng, vậy thứ mà các ngươi cho ta uống, rốt cuộc là thứ linh dược gì vậy?”
Yến Trục Quang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Kiền Nhi: “Không biết Tô cô nương đã từng nghe nói đến... Thiên Tâm Liên Tử chưa?”
Tô Kiền Nhi tỉnh ngộ, nàng mở ra bàn tay, nhìn lòng bàn tay bị nàng nắm thành từng dấu móng tay hình trăng khuyết, lại chậm rãi nắm tay lại, càng nắm càng chặt, giống như nắm lấy vật gì đó vô hình: “Thì ra... là như thế, Thiên Tâm Liên Tử...”
Thấy sắc mặt nàng ta hoảng hốt, Yến Trục Quang và Vân Mật Tuyết không có nói nữa, chờ nàng ta tự sắp xếp lại thông tin cho rõ ràng.
Một lát sau, Tô Kiền Nhi nói: “Nếu như ta là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm cùng Tô U Ma Quân, thì sao lại đến Kiều gia?”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết lại lần nữa trao đổi ánh mắt, kế tiếp, chính là vở kịch lớn.
“Dựa vào các manh mối trước mắt”, Yến Trục Quang hỏi ngược lại: “Ngươi cho ta lý do để phủ định đi. Ngoại trừ người này ra, ngươi có thể tìm được người khác phù hợp với những điều kiện đó sao?”
Ách... Ký chủ, ngươi đây là đang làm khó hệ thống ta a!
“Ta... đúng là ta tìm không ra, nhưng mà trước kia ta cũng từng nói... linh hồn của Tô Kiền Nhi không giống nữ chủ a. Hai mươi lần nhiệm vụ trước, ta đã từng gặp nữ chủ, khí tức linh hồn nàng ấy đâu có giống...”
“Chỉ căn cứ vào khí tức linh hồn là có thể phán đoán được sao?”
Yến Trục Quang nói: “Ngươi đừng quên, linh hồn của “Tô Kiền Nhi” đặc biệt, thích ứng cực nhanh với thân thể mới, ngươi có thể đảm bảo khí tức mà ngươi cảm nhận được chính là khí tức vốn có của “Tô Kiền Nhi”, chứ không phải là khí tức hình thành sau khi nàng ấy đã thích ứng với thân thể mới hay không?”
“A? Linh hồn thích ứng?” Hệ thống có chút ngơ ngác.
Yến Trục Quang dừng một chút, nhớ tới lúc trước Tô Kiền Nhi dùng Thiên Tâm Liên Tử, có một khoảng thời gian hệ thống bị “cấp trên” của nó triệu tập, mà đúng là trong lúc ấy, nàng cùng Đại sư tỷ phát hiện việc linh hồn của Tô Kiền Nhi bị bài xích.
Yến Trục Quang nhớ lại những việc phát sinh ngày hôm đó rồi nói cho hệ thống.
Hệ thống không khỏi há hốc mồm: “Thì ra còn có việc này nữa sao...” Chẳng trách ký chủ vẫn luôn hoài nghi thân phận của “Tô Kiền Nhi”, linh hồn của nàng ta xác thật rất kì lạ.
Nếu vậy, hệ thống cũng không thể khẳng định “Tô Kiền Nhi” không phải là nữ chủ: “Nhưng mà... không phải Tô Kiền Nhi trọng sinh hay sao, trên người nàng là năng lượng trọng sinh ở thời không này, sao có thể liên quan đến nữ chủ ở không gian song song được chứ?”
“Nếu là Tô Kiền Nhi ở thời không này chết đi bị xóa mất ký ức rồi đầu thai đến Thẩm Uyển Tình ở thời không song song, Thẩm Uyển Tình xuyên không đến Tu chân giới trở thành nữ chủ, diễn xong đoạn cốt truyện kia rồi vô cớ bỏ mình, lại trùng hợp gặp phải Tô Kiền Nhi ở thế giới này chết đi, trọng sinh thêm lần nữa mang theo ký ức của Thẩm Uyển Tình trở thành Tô Kiền Nhi hiện tại, ngươi thấy có khả năng không?”
Hệ thống sắp xếp lại các mối liên hệ trong đó, xong rồi, ký chủ càng nói ta càng cảm thấy hợp lý, làm sao bây giờ?
Hệ thống quyết định không nghĩ những việc này nữa, nó hiện tại chỉ có một vấn đề: “Ký chủ đại nhân, sao ngươi lại quen thuộc với nguyên lý thời gian song song như vậy?”
Ký chủ đại nhân không phải là người trong Tu chân giới sao? Nếu nàng là người ở một thế giới phát triển mạnh xuyên đến nơi này, có suy nghĩ rộng như vậy cũng không kỳ quái, nhưng mà ký chủ đại nhân chẳng phải là dân bản xứ ở Tu chân giới à? Vì sao nàng ấy có thể quen thuộc với nguyên lý về không gian song song?
Chẳng lẽ ký chủ đại nhân đã lừa nó ngay từ đầu, càng nghĩ càng thấy ớn a.
“Ngươi cũng quá xem thường ta rồi”, Yến Trục Quang có chút bất mãn với sự nghi ngờ của hệ thống, “Không gian song song là một chi nhánh không tách rời khỏi thời gian chi thụ, sao ta lại không biết?”
Thời gian trôi đi, thế giới tràn ngập vô số khả năng không xác định được, chỉ cần sai lệch một chút liền có thể dẫn đến thay đổi rất lớn trong tương lai, mà những sai lệch này hình thành ở các mốc thời gian, trên các mốc thời gian này sẽ sinh ra vô số chi nhánh, đó chính là không gian song song.
Liên kết các mốc thời gian này cùng chi nhánh của nó lại, liền sẽ hình thành thời gian chi thụ, cũng chính là đại đạo mà Yến Trục Quang nói. Chân lý ẩn chứa trong thời gian chi thụ vô cùng phức tạp. Đồng thời cũng là mục tiêu cuối cùng của người tu đạo.
Đối với người hiện đại phù phiếm mà nói, nguyên lý về không gian song song vốn là sinh ra từ trí tưởng tượng, là hư vô mờ mịt, là thứ không có cách nào chứng thực được.
Nhưng đối với người ở Tu chân giới mà nói, đó là thứ mà bọn họ phải thật sự đi tìm hiểu. Đương nhiên, cũng chỉ khi nào đạt đến trình độ cực cao, mới có cực ít khả năng hiểu được chân chính ý nghĩa trong đó. Cách tiếp xúc này, là thật sự chạm vào thời gian chi thụ, không giống như tưởng tượng mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ của ký chủ đại nhân, cũng không giống như tự bịa ra nha.
Hệ thống cảm thấy ký chủ càng ngày càng đáng sợ, đến cả thời gian chi thụ cũng biết? Chắc chắn đời trước ký chủ cũng không đơn giản chỉ là người tu chân bình thường... Càng ngày càng tò mò thân phận ký chủ ở đời trước.
Hệ thống cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được nói với Yến Trục Quang: “Ký chủ đại nhân, có thể nào tiết lộ cho tiểu nhân, rốt cuộc thì đời trước ngài có thân phận gì không?”
Ngữ khí Yến Trục Quang có chút thâm thuý: “Nếu nói hết cho ngươi thì còn gì thú vị nữa? Giữ lại một vài bí mật nhỏ chẳng phải càng thú vị hơn sao? Có lẽ, ngươi có thể tự điều tra thử một chút.”
Hệ thống nghẹn nghẹn, nó cảm thấy với chỉ số thông minh của nó, có khả năng cả đời cũng không đoán ra được.
Biết ký chủ đại nhân nói một là một, hai là hai, đã nói không cho nó biết thì dù nó có năn nỉ thế nào đi nữa cũng sẽ không đổi ý, bất quá, hệ thống quanh co một chút, cầu xin: “Ký chủ đại nhân, có thể gợi ý một chút được không?”
Yến Trục Quang nghĩ nghĩ, trong sự chờ đợi của hệ thống, sâu kín nói một câu: “Ngươi cho rằng, tàn hồn của ta xuất hiện ở trong khe hở không gian, là ngẫu nhiên sao?”
Hệ thống nghe Yến Trục Quang nói vậy, bỗng nhiên giật mình.
Lúc nó đang tìm kiếm ký chủ thứ hai mươi mốt, tình cờ gặp được ký chủ đại nhân ở trong khe hở không gian, lúc ấy, ký chủ chỉ còn lại một mảnh tàn hồn, hơn nữa nàng đã mất đi ý thức.
Nó bị sắc đẹp của ký chủ đại nhân làm choáng váng, cho nên cũng không cẩn thận điều tra lai lịch của mảnh tàn hồn này, liền tự tiện nhận nàng làm ký chủ, cuốn vào thế giới này.
Sau khi tỉnh táo lại, đến lúc nó muốn điều tra ký chủ, thì trên người ký chủ đã không còn bất cứ manh mối gì, chuyện này nó cũng đành chịu.
Ý của ký chủ nói ban nãy là, tàn hồn của nàng ấy phiêu đãng đến trong khe hở không gian cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là do nàng ấy cố tình sao? Lực lượng mạnh đến mức có thể phá vỡ được không gian... rốt cuộc đời trước ký chủ trâu bò đến mức nào vậy.
Trong lúc nói chuyện cùng hệ thống, Yến Trục Quang đã cùng Vân Mật Tuyết và Tô Kiền Nhi tới băng tuyết tiểu trúc trên Trú Tuyết Phong, Yến Trục Quang dùng một câu nửa thật nửa giả để chặn miệng hệ thống lại, sau đó tập trung quan sát biểu cảm của Tô Kiền Nhi.
Thủ đoạn che giấu của Tô Kiền Nhi không được thành thục, có lẽ là vì bận tập luyện ngự kiếm, hoặc có lẽ do lời nói của Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết lúc trước đã thu hút sự chú ý của nàng, khiến nàng cũng đã quên mất che giấu bản thân mình.
Quả nhiên Tô Kiền Nhi biết đường đi đến Trú Tuyết Phong, thậm chí không ngừng nghỉ mà đi thẳng tới băng tuyết tiểu trúc, ngựa quen đường cũ như thế, giống như đã từng đến đây vô số lần.
Trong cốt truyện, nơi ở của Thẩm Uyển Tình trong Phong Hoa Tiên Tông, chính là băng tuyết tiểu trúc. Đương nhiên, cũng không phải tòa nhà hiện tại, mà là một tòa tiểu viện được Cố Sâm tỉ mỉ dựng lại sau khi Vân Mật Tuyết chết, từng cảnh sắc trông giống tòa băng tuyết tiểu trúc này y như đúc.
Để tiện cho người không có linh căn như Thẩm Uyển Tình ra vào nơi này, Cố Sâm điều cho nàng vài vị đệ tử ký danh, dùng thuật ngự kiếm đưa nàng lên xuống núi, vừa giám thị vừa bảo hộ.
Nếu xem xét dựa trên phán đoán đã có, nhìn thế nào cũng thấy Tô Kiền Nhi khớp với Thẩm Uyển Tình.
Yến Trục Quang nhắm mắt lại, gạt đi những suy nghĩ miên man trong lòng.
Vân Mật Tuyết mời Tô Kiền Nhi vào trong tiểu viện, vừa bước vào trong viện, liền gặp phải cây Tinh Lăng Thiên Sương Quả xinh đẹp không gì sánh bằng kia.
Vân Mật Tuyết vốn định mời Tô Kiền Nhi đi đến dưới tàng cây nói chuyện, Tô Kiền Nhi lại cự tuyệt: “Có thể nói chuyện ở trong nhà được không? Cảnh tuyết đẹp thì đẹp, nhưng lại lạnh lẽo.”
Vân Mật Tuyết nhận thấy nàng ấy dường như không thích cảnh sắc nơi này, săn sóc mà đồng ý nàng: “Cũng được.”
Ba người vào trong rồi ngồi xuống, Vân Mật Tuyết đóng cửa lại, sau đó phong bế cả tòa tiểu trúc. Tô Kiền Nhi thấy hành động của Vân Mật Tuyết, trong lòng càng thêm bất an với việc mà các nàng sắp nói.
Yến Trục Quang chờ Vân Mật Tuyết xong hết những việc đó, cũng không cố tình kéo dài thời gian khiến Tô Kiền Nhi tò mò, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Tô sư muội, ngươi thật ra không phải là người của Kiều gia.”
Tô Kiền Nhi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng. Lúc trước nghe Vân Mật Tuyết nói, việc này có liên quan đến thân thế của nàng, sau khi miên man suy nghĩ, Tô Kiền Nhi đã đoán ra được khả năng này, kỳ thực nàng cũng không kinh ngạc lắm.
Ngược lại lúc nghe Yến Trục Quang nói vậy, nàng có một loại cảm giác thì ra là thế.
Nàng thay đổi chủ đề, nói: “Yến sư tỷ, vì ngăn ta đến Kiều gia nên mới cố ý nói như vậy sao?”
Yến Trục Quang biết nàng ta đã tin, hiện tại nói như vậy, cũng chẳng qua là để lừa mình dối người mà thôi, “Cũng không phải là muốn ngăn cản ngươi, ngược lại ta còn mong ngươi đi điều tra, bởi vì đám người gia chủ chi nhánh đáng để ngươi tìm lại công đạo cho bọn họ.”
Tô Kiền Nhi nhíu mày, “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết liếc mắt nhìn nhau, “Việc này, còn phải bắt đầu từ mấy chục năm về trước...”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết thay phiên nhau, nói từ việc chưởng môn tiền nhiệm Phong Hoa Tiên Tông có liên quan đến Tô U Ma Quân Tích Huyết Ma Vực, nói hết tất cả thân thế của Tô Kiền Nhi cho nàng.
Mới vừa nghe thấy bốn chữ “Tô U Ma Quân”, Tô Kiền Nhi liền có chút khác thường. Càng về sau, Tô Kiền Nhi càng nhíu mày lại, mãi cho đến khi Yến Trục Quang cho nàng biết, nàng chính là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm cùng Tô U Ma Quân, Tô Kiền Nhi đột nhiên có chút thất lễ, nàng đứng phắt dậy, khiến cho chiếc ghế nàng ngồi ngã đổ ra phía sau, phát ra một tiếng “Ầm!” thật lớn.
“Tô Kiền Nhi là nữ nhi của Tô U Ma Quân sao?!”
Sắc mặt Tô Kiền Nhi có chút kỳ quái, có chút chán ghét, có chút kinh hoảng cùng không dám tin tưởng, còn có một ít mê mang: “Tại sao lại như vậy...”
Yến Trục Quang cảm thấy kỳ lạ, dáng vẻ này của Tô Kiền Nhi, cũng không phải là kinh ngạc khi nghe được việc một ma tu xa lạ là mẫu thân của “mình”, ngược lại giống như có gút mắc gì đó với Tô U Ma Quân?
“Thẩm Uyển Tình” mà nàng suy đoán ra, vậy mà biết đến Tô U Ma Quân sao?
“Có khi nào đã xảy ra vấn đề gì không?” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hệ thống mới nói: “Lúc nữ chủ xuyên không đến, Ma Quân của Tích Huyết Ma Vực đã đổi thành Huyết Liên, Tô U đã chết rồi.”
Yến Trục Quang không có trả lời hệ thống, cùng Vân Mật Tuyết đang thập phần nghi hoặc liếc nhìn nhau, Vân Mật Tuyết không thể không hỏi: “Tô sư muội biết Tô U Ma Quân sao?”
Chuyện chưởng môn tiền nhiệm bị Tô U Ma Quân giết chết, là sau khi Tô Kiền Nhi cùng Yến Trục Quang tiến vào Thanh Công Tháp rồi mới được công bố cho thiên hạ, Tô Kiền Nhi mới vừa rời khỏi Thanh Công Tháp, hẳn là chưa từng nghe đến người này.
Hay là, Tô U Ma Quân đã từng tiếp xúc với Tô Kiền Nhi hiện tại?
Tô Kiền Nhi bị câu hỏi của Vân Mật Tuyết lôi trở về, nhớ tới hành động thất lễ của mình vừa rồi, nàng nắm chặt bàn tay, lắc đầu nói: “Không, ta không quen biết nàng... Các ngươi, không có gạt ta chứ?”
Yến Trục Quang nói: “Tô sư muội cho rằng, thể chất ngươi khác thường từ nhỏ, không thể tu hành, thật sự là ngẫu nhiên sao?”
Tô Kiền Nhi cố gắng bình tĩnh, tay run run nâng lên chiếc ghế ngã xuống ban nãy rồi chậm rãi ngồi xuống, dường như đang phải dùng hết sức lực của mình.
Lúc nghe đến “Thiên Khắc Chi Thể”, sự trốn tránh và hoài nghi của Tô Kiền Nhi bị đánh vỡ hoàn toàn, “Nếu thuốc thang vô dụng, vậy thứ mà các ngươi cho ta uống, rốt cuộc là thứ linh dược gì vậy?”
Yến Trục Quang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Kiền Nhi: “Không biết Tô cô nương đã từng nghe nói đến... Thiên Tâm Liên Tử chưa?”
Tô Kiền Nhi tỉnh ngộ, nàng mở ra bàn tay, nhìn lòng bàn tay bị nàng nắm thành từng dấu móng tay hình trăng khuyết, lại chậm rãi nắm tay lại, càng nắm càng chặt, giống như nắm lấy vật gì đó vô hình: “Thì ra... là như thế, Thiên Tâm Liên Tử...”
Thấy sắc mặt nàng ta hoảng hốt, Yến Trục Quang và Vân Mật Tuyết không có nói nữa, chờ nàng ta tự sắp xếp lại thông tin cho rõ ràng.
Một lát sau, Tô Kiền Nhi nói: “Nếu như ta là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm cùng Tô U Ma Quân, thì sao lại đến Kiều gia?”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết lại lần nữa trao đổi ánh mắt, kế tiếp, chính là vở kịch lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.