Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 1:
Ngưng Thành Hi
31/10/2024
Cuối mùa đông, một trận tuyết lớn bất ngờ ập xuống Nghiệp thành.
Chỉ trong một đêm, tuyết lớn phủ khắp tòa thành, người bên ngoài muốn vào thành không được, người trong thành muốn rời đi cũng không xong. Sáng sớm ra đường mà không thể đi đâu, nhất thời tiếng phàn nàn vang vọng khắp đường phố.
Vì trận tuyết lớn này mà cả gia đình Khương Nhiêu đều phải nán lại nơi này.
Trong phủ đệ, một nha hoàn đang bưng một chiếc nồi sứ nhỏ được làm rất tinh xảo tiến về phía sân của Khương Nhiêu.
Trong nồi là canh bồ câu non vừa được hầm chín, vẫn còn nóng hôi hổi.
Sau khi vào phòng, nàng ấy thông báo với nha hoàn gác đêm: “Lão gia bảo ta đưa canh bồ câu non đến cho cô nương.”
Nha hoàn gác đêm ngáp một cái, thở ra khí trắng: “Sao sớm vậy?”
“Hôm qua cô nương bảo sắp có tuyết rơi nên phải rời khỏi thành, lão gia không tin nên cãi cọ với cô nương mấy câu, hai người đều không vui vẻ. Nào ngờ hôm nay thật sự có tuyết lớn phủ khắp thành, lão gia cảm thấy áy náy nên bảo nhà bếp hầm canh bồ câu non mà cô nương thích uống để xin lỗi cô nương.”
Lão gia mà nha hoàn nhắc đến là Tứ gia của Khương gia, Khương Hành Chu.
Trước khi thành hôn, ông ấy là lang quân phong lưu phóng khoáng nổi tiếng khắp Kim Lăng, sau khi thành hôn lại nổi tiếng biết chăm lo cho gia đình, yêu thương thê tử. Sau khi có nữ nhi lại càng cưng chiều nữ nhi hết mực. Hành động vì lấy lòng nữ nhi mà chuyện bé xé ra to như thế này thường xuyên xảy ra đối với ông ấy, thế nên đám người hầu đều đã quá quen với cảnh tượng này, không còn gì để nói.
Nha hoàn gác đêm mở cửa cho nàng ấy, khẽ nói: “Cô nương vẫn chưa dậy, ngươi đặt canh trên bàn trước đã, nhớ nhẹ tay nhẹ chân một chút.”
Trong phòng đốt địa long sưởi ấm, cả gian phòng ấm áp như xuân khiến thân thể người ta nóng lên, càng trái ngược với thời tiết giá lạnh rét buốt, tuyết rơi gió thổi bừa bãi bên ngoài.
Nha hoàn đặt nồi canh bồ câu non xuống bàn, vừa bước ra khỏi cửa phòng thì bông tuyết lạnh lẽo đã phả vào mặt, gió tuyết sắc bén như lưỡi dao cứa vào da thịt con người.
Nàng ấy không nhịn được khẽ phàn nàn: “Nếu lão gia nghe lời cô nương thì tốt rồi, chuyện hồi kinh sẽ không bị chậm trễ, chúng ta cũng không cần ở lại đây chịu rét.”
Nha hoàn gác đêm quay đầu đóng cửa lại: “Nhưng hôm qua nắng chiếu rực rỡ, ai mà ngờ được sẽ đột ngột tuyết rơi chứ.”
“Chẳng phải cô nương đoán được à?”
Hai người vừa trò chuyện vừa nhìn thoáng qua trong phòng.
Trên giường, một người nằm co người lại như một chú mèo con.
Tóc đen như mây, môi đỏ như chu sa, dung nhan đang say giấc nồng diễm lệ không sao kể xiết. Mái tóc đen bóng óng mượt như tơ lụa tựa như dòng suối chảy trên gối đầu, làn da trắng nõn đến nỗi như muốn tranh sắc với tuyết rơi trên đầu canh.
Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy được, đây là dung nhan xinh đẹp không tì vết.
Kim Lăng Khương phủ nhiều mỹ nhân, đây là sự thật được cả Đại Chiêu công nhận. Từ nhỏ, Khương Nhiêu đã là một tiểu mỹ nhân có dung nhan xinh đẹp động lòng người, tiếc rằng từ năm 6 tuổi, nàng đã đi theo phụ thân thích vân du tứ phương cùng nhau rời khỏi cố hương Kim Lăng, lâu ngày dần dần bị người đời quên lãng, cho dù sau nhiều năm, nàng dần dần trổ mã duyên dáng yêu kiều, quyến rũ động lòng người, song khi nhắc đến mỹ nhân của Khương phủ, rất hiếm có người nhắc đến nàng.
Chỉ có người hầu hầu hạ trong Khương gia mới biết cô nương nhà mình xinh đẹp nhường nào, bây giờ nhắm mắt ngủ say cũng trông hệt như người bước ra từ trong tranh vẽ, gò má hồng hào mềm mại.
Mới mười ba tuổi mà đã trổ mã cỡ này, có thể tưởng tượng sau này nàng sẽ là bậc giai nhân tuyệt sắc nhường nào.
Lúc này, đôi lông mày như núi xanh của nàng nhíu thật chặt, thoạt nhìn có vẻ rất phiền lòng.
Khương Nhiêu ngủ thật sự không yên giấc.
Bởi vì dạo gần đây, nàng liên tục mơ thấy ác mộng… Hơn nữa còn nhiều lần trở thành sự thật!
Lần đầu tiên, nàng mơ thấy con ngựa trong nhà nổi điên.
Ban đầu, nàng chỉ cho rằng đó là ác mộng bình thường nhưng hôm sau, nàng lại nghe tin phụ thân ngã xuống ngựa bị thương.
Kế tiếp là trận tuyết này.
Mà hiện tại, nàng lại bị một cơn ác mộng cuốn lấy.
Trong giấc mơ hình như mà lúc trời sáng mây tan, có nha hoàn vừa hô to một câu “Thiếu gia bị người ta bắt nạt” vừa xông vào.
Thiếu gia mà nàng ấy nhắc đến là đệ đệ ruột thịt của Khương Nhiêu, Khương Cẩn Hành.
Tính nết của cậu bé hoàn toàn trái ngược với cái tên, vừa bướng bỉnh vừa dễ xúc động, rất giỏi gây chuyện thị phi, chuyên môn đi phá làng phá xóm. Tiếc rằng cậu bé mới bảy tuổi, còn quá nhỏ nên chẳng những không thể ức hiếp người khác mà trái lại còn bị người ta ức hiếp.
Xưa nay Khương Nhiêu vẫn yêu quý đệ đệ của mình, nghe tin cậu bé chịu ấm ức thì vội vã dẫn người chạy đến đó.
Trong tuyết, nàng gặp được người nổi lên xung đột với đệ đệ - một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Đệ đệ nói rằng, người nọ cho ngựa nhà nàng ăn thứ không nên ăn nên mới hại phụ thân của nàng bị thương.
Trên người thiếu niên kia dính đầy máu và bùn đất, mùa đông mà toàn thân ướt đẫm, chật vật như khất cái, chỉ có đôi mắt là sáng ngời. Có điều trong đôi mắt ấy không có một chút nhiệt độ và cảm xúc, ngược lại tràn ngập vẻ lạnh lẽo và khinh thường, hung ác dữ dằn, cực kỳ giống ánh mắt tàn nhẫn của sói con lúc bị thương.
Hắn đứng ngoài chuồng ngựa, tay cầm thảo dược sẽ làm ngựa nổi điên sau khi ăn nhầm nhưng lại mạnh miệng không thừa nhận, càng không chịu nói kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai.
Thậm chí khi bị hạ nhân mà nàng dẫn đến đè xuống tuyết thẩm vấn, hắn vẫn cắn môi không nói một lời, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu, cứ như không cảm nhận được đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Bị đôi mắt hung ác như sói con của hắn nhìn chằm chằm, da đầu Khương Nhiêu run lên, dẫn Khương Cẩn Hành rời khỏi nơi đó.
Sau này tìm được hung thủ chân chính khiến ngựa nhà nàng nổi điên… Không phải thiếu niên ấy mà là kẻ khác, trong lòng Khương Nhiêu tràn đầy áy náy, quay về tìm hắn nhưng hắn đã biến mất không để lại dấu vết, cho dù nàng tìm kiếm cũng không thấy.
Mãi đến mấy năm sau, nàng bị trói lại, ném xuống dưới chân một nam nhân ngồi xe lăn.
Nam nhân mặc áo khoác màu đen, nước da trắng xanh, cao ngạo vô cùng, khí chất âm u tà mị và gương mặt xinh đẹp cực kỳ hiếm thấy trong đám nam nhân, mắt phượng bễ nghễ dường như chiếm hết nhan sắc của nhân gian, ánh mắt lạnh lẽo âm u lưu chuyển sự tàn nhẫn mà nàng vừa quen thuộc vừa sợ hãi.
Nhìn mấy lần, nàng mới nhận ra hắn.
Đó là tiểu khất cái từng lẻ loi một mình bị đè xuống tuyết.
Nay hắn lại được người hầu vây quanh, cẩm y hoa phục, nét mặt hờ hững ngồi trên chủ vị, dáng người cao lớn, phong thần tuấn dật, tựa như một vị thần linh.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, hắn đã trở thành một người quyền cao chức trọng, không ai dám đắc tội.
Thủ đoạn trả thù nàng của hắn càng điên cuồng mà tàn nhẫn…
Khương Nhiêu chợt bừng tỉnh, kinh hãi chảy mồ hôi ròng ròng.
Vừa bừng tỉnh từ trong ác mộng, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cứ như thể đã chết một lần rồi sống lại, trái tim như bị ai đó siết chặt rồi buông ra, đến giờ này nhịp tim vẫn chết lặng, cảm giác ngộp thở và tuyệt vọng chồng chất trong lồng ngực.
Giấc mơ vừa rồi… Thật đáng sợ.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, tuyết rơi ào ào.
Trái tim của Khương Nhiêu đập thình thịch nhanh hơn.
Thời tiết trong giấc mơ lúc nãy cũng giống hệt thế này…
Trời vừa tảng sáng, ánh sáng nơi chân trời tối tăm, bầu trời âm u khiến lòng người hoảng hốt.
Lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng két, một nha hoàn xông vào phòng, trên vai vẫn đọng đầy tuyết, vừa thở hổn hển vừa kêu lên: “Cô nương, thiếu gia ở bên ngoài bị người ta ức hiếp ạ!”
Trong khoảnh khắc, Khương Nhiêu còn tưởng mình đang nằm mơ.
Trời vừa sáng, nha hoàn xông vào nhà, rõ ràng đều là cảnh tượng vừa diễn ra trong mơ.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nha hoàn ấy, đập vào mắt nàng là gương mặt mà mình mới thấy trong mơ.
Khương Nhiêu gần như nín thở, thân thể khẽ run lên như bị kim đâm: “Cẩn Hành đâu rồi?”
“Ở… Ở ngoài chuồng ngựa bên cạnh Dịch quán.”
Ngoài chuồng ngựa, bên cạnh Dịch quán.
Cũng giống hệt trong giấc mơ.
Nói cách khác, giấc mơ ấy kể lại chuyện sẽ xảy ra hôm nay…
Khương Nhiêu vội vã đứng dậy, xốc chăn lên, bối rối thò mũi chân vào giày thêu đặt dưới giường: “Mau dẫn ta đến đó!”
…
Trận tuyết hôm qua như một con Thao Thiết nuốt chửng toàn bộ sắc màu trên thế gian chỉ trong một đêm. Giờ đây chỉ còn một màu trắng vô cùng vô tận, che trời lấp đất, mãi đến khi một vệt màu đỏ bất thình lình xâm nhập vào không gian này.
Ấy là Khương Nhiêu, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, đang chạy về phía chuồng ngựa.
Nàng chạy rất vội vã, dây thắt áo choàng lỏng lẻo bị thổi ra đằng sau, góc áo bị gió thổi phồng lên, vạt áo bay phấp phới.
Suốt chặng đường, nàng cứ nghĩ bên chỗ chuồng ngựa sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Nếu đệ đệ còn chưa làm gì thì nàng sẽ trực tiếp dẫn cậu bé rời đi, cách thiếu niên kia xa chừng nào hay chừng ấy.
Nhưng nếu đệ đệ đã đắc tội người ta…
Khương Nhiêu không khỏi đau đầu.
Dựa vào tính cách có thù phải trả của thiếu niên trong tương lai, nếu đệ đệ đã đắc tội hắn, nàng không biết mình có thể thay đổi vận mệnh sẽ bị trả thù sau này hay không.
Nàng càng nghĩ lại càng có linh cảm chẳng lành.
Ác mộng mấy lần trước, cho dù đã được biết trước nhưng nàng vẫn không thể thay đổi kết cục cuối cùng, lỡ như lần này cũng không thể…
Bỗng chốc, mấy bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Một nhóm người tụ tập ngoài chuồng ngựa, trong nhóm người đó có đệ đệ của nàng, cũng có người hầu trong nhà nàng.
Nhưng nàng lại không thấy thiếu niên kia ở đâu.
Sau khi tìm kiếm một lượt, Khương Nhiêu chợt hít sâu một hơi…
Chỉ trong một đêm, tuyết lớn phủ khắp tòa thành, người bên ngoài muốn vào thành không được, người trong thành muốn rời đi cũng không xong. Sáng sớm ra đường mà không thể đi đâu, nhất thời tiếng phàn nàn vang vọng khắp đường phố.
Vì trận tuyết lớn này mà cả gia đình Khương Nhiêu đều phải nán lại nơi này.
Trong phủ đệ, một nha hoàn đang bưng một chiếc nồi sứ nhỏ được làm rất tinh xảo tiến về phía sân của Khương Nhiêu.
Trong nồi là canh bồ câu non vừa được hầm chín, vẫn còn nóng hôi hổi.
Sau khi vào phòng, nàng ấy thông báo với nha hoàn gác đêm: “Lão gia bảo ta đưa canh bồ câu non đến cho cô nương.”
Nha hoàn gác đêm ngáp một cái, thở ra khí trắng: “Sao sớm vậy?”
“Hôm qua cô nương bảo sắp có tuyết rơi nên phải rời khỏi thành, lão gia không tin nên cãi cọ với cô nương mấy câu, hai người đều không vui vẻ. Nào ngờ hôm nay thật sự có tuyết lớn phủ khắp thành, lão gia cảm thấy áy náy nên bảo nhà bếp hầm canh bồ câu non mà cô nương thích uống để xin lỗi cô nương.”
Lão gia mà nha hoàn nhắc đến là Tứ gia của Khương gia, Khương Hành Chu.
Trước khi thành hôn, ông ấy là lang quân phong lưu phóng khoáng nổi tiếng khắp Kim Lăng, sau khi thành hôn lại nổi tiếng biết chăm lo cho gia đình, yêu thương thê tử. Sau khi có nữ nhi lại càng cưng chiều nữ nhi hết mực. Hành động vì lấy lòng nữ nhi mà chuyện bé xé ra to như thế này thường xuyên xảy ra đối với ông ấy, thế nên đám người hầu đều đã quá quen với cảnh tượng này, không còn gì để nói.
Nha hoàn gác đêm mở cửa cho nàng ấy, khẽ nói: “Cô nương vẫn chưa dậy, ngươi đặt canh trên bàn trước đã, nhớ nhẹ tay nhẹ chân một chút.”
Trong phòng đốt địa long sưởi ấm, cả gian phòng ấm áp như xuân khiến thân thể người ta nóng lên, càng trái ngược với thời tiết giá lạnh rét buốt, tuyết rơi gió thổi bừa bãi bên ngoài.
Nha hoàn đặt nồi canh bồ câu non xuống bàn, vừa bước ra khỏi cửa phòng thì bông tuyết lạnh lẽo đã phả vào mặt, gió tuyết sắc bén như lưỡi dao cứa vào da thịt con người.
Nàng ấy không nhịn được khẽ phàn nàn: “Nếu lão gia nghe lời cô nương thì tốt rồi, chuyện hồi kinh sẽ không bị chậm trễ, chúng ta cũng không cần ở lại đây chịu rét.”
Nha hoàn gác đêm quay đầu đóng cửa lại: “Nhưng hôm qua nắng chiếu rực rỡ, ai mà ngờ được sẽ đột ngột tuyết rơi chứ.”
“Chẳng phải cô nương đoán được à?”
Hai người vừa trò chuyện vừa nhìn thoáng qua trong phòng.
Trên giường, một người nằm co người lại như một chú mèo con.
Tóc đen như mây, môi đỏ như chu sa, dung nhan đang say giấc nồng diễm lệ không sao kể xiết. Mái tóc đen bóng óng mượt như tơ lụa tựa như dòng suối chảy trên gối đầu, làn da trắng nõn đến nỗi như muốn tranh sắc với tuyết rơi trên đầu canh.
Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy được, đây là dung nhan xinh đẹp không tì vết.
Kim Lăng Khương phủ nhiều mỹ nhân, đây là sự thật được cả Đại Chiêu công nhận. Từ nhỏ, Khương Nhiêu đã là một tiểu mỹ nhân có dung nhan xinh đẹp động lòng người, tiếc rằng từ năm 6 tuổi, nàng đã đi theo phụ thân thích vân du tứ phương cùng nhau rời khỏi cố hương Kim Lăng, lâu ngày dần dần bị người đời quên lãng, cho dù sau nhiều năm, nàng dần dần trổ mã duyên dáng yêu kiều, quyến rũ động lòng người, song khi nhắc đến mỹ nhân của Khương phủ, rất hiếm có người nhắc đến nàng.
Chỉ có người hầu hầu hạ trong Khương gia mới biết cô nương nhà mình xinh đẹp nhường nào, bây giờ nhắm mắt ngủ say cũng trông hệt như người bước ra từ trong tranh vẽ, gò má hồng hào mềm mại.
Mới mười ba tuổi mà đã trổ mã cỡ này, có thể tưởng tượng sau này nàng sẽ là bậc giai nhân tuyệt sắc nhường nào.
Lúc này, đôi lông mày như núi xanh của nàng nhíu thật chặt, thoạt nhìn có vẻ rất phiền lòng.
Khương Nhiêu ngủ thật sự không yên giấc.
Bởi vì dạo gần đây, nàng liên tục mơ thấy ác mộng… Hơn nữa còn nhiều lần trở thành sự thật!
Lần đầu tiên, nàng mơ thấy con ngựa trong nhà nổi điên.
Ban đầu, nàng chỉ cho rằng đó là ác mộng bình thường nhưng hôm sau, nàng lại nghe tin phụ thân ngã xuống ngựa bị thương.
Kế tiếp là trận tuyết này.
Mà hiện tại, nàng lại bị một cơn ác mộng cuốn lấy.
Trong giấc mơ hình như mà lúc trời sáng mây tan, có nha hoàn vừa hô to một câu “Thiếu gia bị người ta bắt nạt” vừa xông vào.
Thiếu gia mà nàng ấy nhắc đến là đệ đệ ruột thịt của Khương Nhiêu, Khương Cẩn Hành.
Tính nết của cậu bé hoàn toàn trái ngược với cái tên, vừa bướng bỉnh vừa dễ xúc động, rất giỏi gây chuyện thị phi, chuyên môn đi phá làng phá xóm. Tiếc rằng cậu bé mới bảy tuổi, còn quá nhỏ nên chẳng những không thể ức hiếp người khác mà trái lại còn bị người ta ức hiếp.
Xưa nay Khương Nhiêu vẫn yêu quý đệ đệ của mình, nghe tin cậu bé chịu ấm ức thì vội vã dẫn người chạy đến đó.
Trong tuyết, nàng gặp được người nổi lên xung đột với đệ đệ - một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Đệ đệ nói rằng, người nọ cho ngựa nhà nàng ăn thứ không nên ăn nên mới hại phụ thân của nàng bị thương.
Trên người thiếu niên kia dính đầy máu và bùn đất, mùa đông mà toàn thân ướt đẫm, chật vật như khất cái, chỉ có đôi mắt là sáng ngời. Có điều trong đôi mắt ấy không có một chút nhiệt độ và cảm xúc, ngược lại tràn ngập vẻ lạnh lẽo và khinh thường, hung ác dữ dằn, cực kỳ giống ánh mắt tàn nhẫn của sói con lúc bị thương.
Hắn đứng ngoài chuồng ngựa, tay cầm thảo dược sẽ làm ngựa nổi điên sau khi ăn nhầm nhưng lại mạnh miệng không thừa nhận, càng không chịu nói kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai.
Thậm chí khi bị hạ nhân mà nàng dẫn đến đè xuống tuyết thẩm vấn, hắn vẫn cắn môi không nói một lời, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu, cứ như không cảm nhận được đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Bị đôi mắt hung ác như sói con của hắn nhìn chằm chằm, da đầu Khương Nhiêu run lên, dẫn Khương Cẩn Hành rời khỏi nơi đó.
Sau này tìm được hung thủ chân chính khiến ngựa nhà nàng nổi điên… Không phải thiếu niên ấy mà là kẻ khác, trong lòng Khương Nhiêu tràn đầy áy náy, quay về tìm hắn nhưng hắn đã biến mất không để lại dấu vết, cho dù nàng tìm kiếm cũng không thấy.
Mãi đến mấy năm sau, nàng bị trói lại, ném xuống dưới chân một nam nhân ngồi xe lăn.
Nam nhân mặc áo khoác màu đen, nước da trắng xanh, cao ngạo vô cùng, khí chất âm u tà mị và gương mặt xinh đẹp cực kỳ hiếm thấy trong đám nam nhân, mắt phượng bễ nghễ dường như chiếm hết nhan sắc của nhân gian, ánh mắt lạnh lẽo âm u lưu chuyển sự tàn nhẫn mà nàng vừa quen thuộc vừa sợ hãi.
Nhìn mấy lần, nàng mới nhận ra hắn.
Đó là tiểu khất cái từng lẻ loi một mình bị đè xuống tuyết.
Nay hắn lại được người hầu vây quanh, cẩm y hoa phục, nét mặt hờ hững ngồi trên chủ vị, dáng người cao lớn, phong thần tuấn dật, tựa như một vị thần linh.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, hắn đã trở thành một người quyền cao chức trọng, không ai dám đắc tội.
Thủ đoạn trả thù nàng của hắn càng điên cuồng mà tàn nhẫn…
Khương Nhiêu chợt bừng tỉnh, kinh hãi chảy mồ hôi ròng ròng.
Vừa bừng tỉnh từ trong ác mộng, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cứ như thể đã chết một lần rồi sống lại, trái tim như bị ai đó siết chặt rồi buông ra, đến giờ này nhịp tim vẫn chết lặng, cảm giác ngộp thở và tuyệt vọng chồng chất trong lồng ngực.
Giấc mơ vừa rồi… Thật đáng sợ.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, tuyết rơi ào ào.
Trái tim của Khương Nhiêu đập thình thịch nhanh hơn.
Thời tiết trong giấc mơ lúc nãy cũng giống hệt thế này…
Trời vừa tảng sáng, ánh sáng nơi chân trời tối tăm, bầu trời âm u khiến lòng người hoảng hốt.
Lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng két, một nha hoàn xông vào phòng, trên vai vẫn đọng đầy tuyết, vừa thở hổn hển vừa kêu lên: “Cô nương, thiếu gia ở bên ngoài bị người ta ức hiếp ạ!”
Trong khoảnh khắc, Khương Nhiêu còn tưởng mình đang nằm mơ.
Trời vừa sáng, nha hoàn xông vào nhà, rõ ràng đều là cảnh tượng vừa diễn ra trong mơ.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nha hoàn ấy, đập vào mắt nàng là gương mặt mà mình mới thấy trong mơ.
Khương Nhiêu gần như nín thở, thân thể khẽ run lên như bị kim đâm: “Cẩn Hành đâu rồi?”
“Ở… Ở ngoài chuồng ngựa bên cạnh Dịch quán.”
Ngoài chuồng ngựa, bên cạnh Dịch quán.
Cũng giống hệt trong giấc mơ.
Nói cách khác, giấc mơ ấy kể lại chuyện sẽ xảy ra hôm nay…
Khương Nhiêu vội vã đứng dậy, xốc chăn lên, bối rối thò mũi chân vào giày thêu đặt dưới giường: “Mau dẫn ta đến đó!”
…
Trận tuyết hôm qua như một con Thao Thiết nuốt chửng toàn bộ sắc màu trên thế gian chỉ trong một đêm. Giờ đây chỉ còn một màu trắng vô cùng vô tận, che trời lấp đất, mãi đến khi một vệt màu đỏ bất thình lình xâm nhập vào không gian này.
Ấy là Khương Nhiêu, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, đang chạy về phía chuồng ngựa.
Nàng chạy rất vội vã, dây thắt áo choàng lỏng lẻo bị thổi ra đằng sau, góc áo bị gió thổi phồng lên, vạt áo bay phấp phới.
Suốt chặng đường, nàng cứ nghĩ bên chỗ chuồng ngựa sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Nếu đệ đệ còn chưa làm gì thì nàng sẽ trực tiếp dẫn cậu bé rời đi, cách thiếu niên kia xa chừng nào hay chừng ấy.
Nhưng nếu đệ đệ đã đắc tội người ta…
Khương Nhiêu không khỏi đau đầu.
Dựa vào tính cách có thù phải trả của thiếu niên trong tương lai, nếu đệ đệ đã đắc tội hắn, nàng không biết mình có thể thay đổi vận mệnh sẽ bị trả thù sau này hay không.
Nàng càng nghĩ lại càng có linh cảm chẳng lành.
Ác mộng mấy lần trước, cho dù đã được biết trước nhưng nàng vẫn không thể thay đổi kết cục cuối cùng, lỡ như lần này cũng không thể…
Bỗng chốc, mấy bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Một nhóm người tụ tập ngoài chuồng ngựa, trong nhóm người đó có đệ đệ của nàng, cũng có người hầu trong nhà nàng.
Nhưng nàng lại không thấy thiếu niên kia ở đâu.
Sau khi tìm kiếm một lượt, Khương Nhiêu chợt hít sâu một hơi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.