Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 21:
Ngưng Thành Hi
03/11/2024
Khương Nhiêu ngây người trong giây lát.
Tuy Dung Đình xụ mặt, nhưng Khương Nhiêu kết hợp hai câu hắn vừa nói với nhau, suy nghĩ một lát, cảm thấy lời này của hắn như đang nói rằng nguyện vọng của nàng chính là nguyện vọng của hắn, đều giống nhau…
Hóa ra khi hắn còn niên thiếu lại có thể hào phóng như vậy sao?
Không giống với nam nhân có thù tất báo trong giấc mơ của nàng cho lắm.
Khương Nhiêu cúi đầu, viết chữ lên giấy ước nguyện của đèn Khổng Minh. Ngòi bút son nho nhỏ vạch ra từng nét mực trên tờ giấy Tuyên Thành, tạo thành mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đèn Khổng Minh lại lần nữa cháy lên, lần này chiếc đèn bay rất vững vàng, thuận lợi bay lên giữa không trung.
Khương Nhiêu cười, quay đầu nói với Dung Đình: “Lần này ta không tham nữa, ta chỉ viết một nguyện vọng duy nhất là cầu cho người thân của ta và ngươi được bình an.”
Ngay khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, Dung Đình lại cụp mắt xuống.
Hắn bỗng hiểu ra rốt cuộc kỳ lạ ở đâu.
Khương Nhiêu cười với hắn, vậy mới là đúng.
Chỉ cười với hắn, mới là đúng.
Như vậy là có thể dập tắt sự khó chịu trong lòng hắn.
Khương Nhiêu nhìn chiếc đèn Khổng Minh kia hóa thành chấm sáng vàng nho nhỏ, vui mừng nói: “Chúng ta cùng đi đoán đố đèn đi.”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên ở bên cạnh: “Đây chẳng phải là Khương cô nương ư?”
Vị lão đại phu ở y quán kia đang đứng bên cạnh bọn họ.
Ông ấy nhìn Khương Nhiêu và Dung Đình.
Tuy Dung Đình đang đeo mặt nạ, nhưng lão đại phu từng khám chữa cho hắn, lại thấy chiếc xe lăn, vậy nên vừa liếc mắt đã nhận ra hắn là ai.
Ông ấy nhìn Khương Nhiêu rồi lại nhìn Dung Đình, dường như đã khẳng định suy đoán nào đó ở trong lòng, nhất thời tươi cười, nói: “Khương cô nương tới thả hoa đăng với vị tiểu lang quân mà cô nương thích à?”
Phong tục ở Nghiệp thành có hơi khác với Kim Lăng, nơi này không có nhiều quy tắc gò bó như vậy. Đặc biệt là trong chuyện nam nữ, phong tục cởi mở, yêu và hận đều vô cùng thản nhiên lỗi lạc. Có vài nữ hài còn dũng cảm hơn cả nam nhi, thậm chí, chỉ cần nhìn thấy người mình thích là có thể tranh thủ ngày hội như ngày Nháo Xuân hôm nay để cản đường, thẳng thắn mà nói rằng ‘ta muốn gả cho chàng’.
Trên cầu Chu Tước, phần lớn đều là những người có đôi có cặp.
“Có lẽ cô nương không biết, thả hoa đăng ấy à, nếu cùng thắp đèn với người mình thích thì nguyện vọng sẽ càng dễ được thực hiện.” Lão đại phu cười: “Chúc Khương cô nương cầu được ước thấy.”
Giọng nói già nua của lão đại phu rất có lực xuyên qua giữa tiếng ồn ào, nhốn nháo của mọi người xung quanh, làm tai Khương Nhiêu run lên.
Nàng biết ông ấy lại hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Dung Đình như lần trước.
Khương Nhiêu hoang mang, sốt ruột, rặng mây hồng hiện lên trên gò má: “Không phải…”
“Lần trước cô nương còn nới với ta rằng hắn không phải vị hôn phu của mình, nhưng hiện tại xem ra, chắc chỉ ít ngày nữa là phải rồi nhỉ?” Giọng Khương Nhiêu nhỏ, lại bị tiếng ồn ào xung quanh lấn át nên lão đại phu không nghe thấy, ông ấy cứ vậy nói tiếp: “Phu thê làm bạn với nhau từ khi niên thiếu đến khi về già, thật đúng là khó có được. Nếu có cơ hội, nhất định phải cho lão hủ nếm thử kẹo mừng của hai vị đấy!”
Khương Nhiêu: “…”
Nhảy sông cũng rửa không sạch nữa luôn rồi.
Sau khi lão đại phu rời đi, Khương Nhiêu cụp mắt, hàng mi run rẩy.
Không biết Dung Đình có nghe thấy mấy lời lão đại phu vừa nói hay không, có cảm thấy nàng bịa đặt mối quan hệ giữa hai người họ với người khác, làm hắn khó chịu hay không.
Khương Nhiêu tự giải thích: “Ngươi đừng nghe lời lão đại phu nói, hẳn là ông ấy đã hiểu lầm rồi.”
Dung Đình cụp mắt.
Quả nhiên, Khương Nhiêu chỉ đồng tình và thương xót hắn mà thôi.
…
“Bệ hạ.”
Gia Hòa Hoàng hậu bước vào tẩm cung của Chiêu Vũ Đế, cung nữ bê một chiếc bình theo sau: “Nghe nói bệ hạ chính vụ quấn thân, vẫn luôn không đi ra ngoài. Thần thiếp bảo Ngự thiện phòng làm chút canh trần bì, để bệ hạ bồi bổ sức khỏe, tỉnh táo tinh thần.”
Chiêu Vũ Đế mệt mỏi, ngẩng đầu lên khỏi chiếc bàn chất đầy đầy tấu chương.
Hoàng hậu thân mật mà bước đến xoa bóp bả vai cho Hoàng đế, mềm giọng nói: “Sao tấu chương lại tích nhiều như vậy ạ?”
Chiêu Vũ Đế cau mày: “Tình hình lũ lụt ở Nam Chương vẫn chưa ổn định, vậy nên mới có nhiều tấu chương bẩm báo hơn một ít.”
Hoàng hậu kính cẩn nghe lời, cụp mắt nói: “Giờ đã có ba vị hoàng tử tới tuổi nhược quán, không bằng bệ hạ để bọn họ giúp người chia sẻ một ít.”
Bà ta cố ý dẫn dắt để phe Tứ Hoàng tử của mình được nắm nhiều quyền lực hơn, sau đó lại khéo léo mà đề cập đến những Hoàng tử khác, ra vẻ công bằng công chính, che giấu tư tâm.
Chiêu Vũ Đế trầm tư: “Tạm thời không được.”
Một là vì ông ta đang tuổi tráng niên, còn chưa đến lúc phải giao chính vụ cho nhi tử.
Hai là vì không phải trước đây ông ta chưa từng thử giao chính sự cho mấy nhi tử của mình làm.
Nhưng mấy đứa con lớn tuổi nhất kia không những không đủ vững vàng mà tính cách còn nóng nảy, chỉ muốn đua đòi, thậm chí còn âm thầm ngáng chân lẫn nhau.
Không một ai được việc, thật đúng là phiền lòng.
Cũng không biết trong số mấy Hoàng tử chưa lớn lên kia có ai giỏi giang, chín chắn, đủ để làm ông ta hài lòng hay không.
Thấy Chiêu Vũ Đế có hơi không kiên nhẫn, Gia Hòa Hoàng hậu lập tức không hề nhắc tới chuyện này nữa.
Chỉ tri kỷ, yên lặng và kiên trì xoa bóp bả vai nhức mỏi cho Chiêu Vũ Đế.
Chiêu Vũ Đế luôn rất hưởng thụ động tác dịu dàng của bà ta. Hoàng đế thích ý, chút dịu dàng của người làm trượng phu cũng nhiều lên, ông ta hỏi đến Thập Thất Hoàng tử: “Mấy hôm nay Tiểu Thập Thất có luyện bắn tên nữa không?”
Thấy Hoàng đế chủ động hỏi đến Tiểu Thập Thất, Gia Hòa Hoàng hậu mừng thầm trong lòng.
Lại nhớ tới trước khi đến chỗ Chiêu Vũ Đế, bà ta vừa mắng Thập Thất Hoàng tử một trận vì tội lười biếng, Hoàng hậu bỗng thấy sốt ruột, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bà ta đè ép tâm trạng, làm bản thân bình tĩnh trở lại rồi trả lời: “Thằng bé vẫn đang tập luyện, còn rầu rĩ không vui vì chuyện lần trước nữa. Thằng bé cứ nói rằng phải tập luyện thật tốt, phải thể hiện tài năng cho phụ hoàng thấy đấy ạ.”
“Tiếc là bệ hạ bận rộn chính vụ, không có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tập bắn tên của Tiểu Thập Thất. Trước khi tập, thằng bé lúc nào cũng phải nhìn bức tranh săn thú của bệ hạ thời trẻ, muốn học theo dáng vẻ của người.” Hoàng hậu cong môi cười: “Nhưng Tiểu Thập Thất còn nhỏ tuổi, thần thiếp thấy thằng bé muốn có tư thế oai hùng của phụ hoàng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.”
Mấy lời này của bà ta vừa khen Tiểu Thập Thất vừa khen Chiêu Vũ Đế. Hoàng hậu đang chờ Chiêu Vũ Đế đáp lời thì lại nghe ông ta nói: “Để Cửu ca của Tiểu Thập Thất dạy, tốt hơn là nhìn bức tranh của trẫm nhiều. Có khi trẫm năm đó cũng không bì được với tài bắn cung của Tiểu Cửu ấy chứ.”
Ngực Hoàng hậu như vừa trúng một mũi tên, bà ta siết chặt bàn tay, nhưng đôi mắt lại rưng rưng muốn khóc: “Tiếc là bây giờ Tiểu Cửu không ở trong cung. Tiểu Cửu…”
“Thần thiếp nuôi nấng thằng bé mười ba năm, năm nay thằng bé không ở bên cạnh thần thiếp, thần thiếp…”
Bà ta ngừng lời, như thể quá đau lòng nên không nói tiếp được nữa.
“Trẫm cũng nhớ Tiểu Cửu.” Chiêu Vũ Đế vỗ lưng Hoàng hậu, an ủi: “Chờ chân Tiểu Cửu khỏi là thằng bé sẽ quay về ấy mà.”
Hoàng hậu giả vờ giả vịt mà lau nước mắt.
Bà ta tốn bao nhiêu công sức mới đuổi được Dung Đình ra khỏi Kim Lăng, nếu hắn trở lại thì chẳng phải là công sức của bà ta đổ sông đổ bể rồi hay sao?
Sợ là bà ta sẽ tức muốn hộc máu, nghi ngờ ông trời đang chống đối bà ta.
Sẽ không có ngày đó.
Bà ta thầm an ủi bản thân.
Chiêu Vũ Đế vốn định nhắc tới chuyện ông ta đã sai người đi đón Dung Đình về, để ông ta tận mắt nhìn xem vết thương của Dung Đình đã khôi phục đến mức độ nào.
Nhưng thấy Hoàng hậu đau lòng như vậy, Chiêu Vũ Đế bỗng có kế hoạch khác.
Ông ta thương tiếc cho nỗi sốt ruột của người mẹ hiền là Hoàng hậu, vậy nên dứt khoát quyết định đợi đến lúc đón Dung Đình về rồi mới nói cho bà ta, cho bà ta một bất ngờ.
…
Sạp đố đèn, ba đồng tiền được đoán một lần.
Đoán trúng sẽ có phần thưởng, nếu trực tiếp bày ra bán thì có lẽ Khương Nhiêu sẽ không thấy hứng thú, nhưng một khi biến thành đoán trúng đố đèn mới được nhận thưởng thì nàng lại thấy rất thú vị.
Nàng muốn có.
Khương Nhiêu đổi đầy một túi tiền đồng, dừng chân trước hàng đố đèn, hưng phấn ngồi xuống.
Phía sau, xe lăn của Dung Đình cách băng ghế của nàng nửa bước. Bả vai hắn rộng lớn, sau lưng là dòng người tấp nập, thi thoảng lại có góc áo của người đi đường quệt phải Dung Đình.
Ánh mắt rầu rĩ của Dung Đình biến thành u ám.
Hắn cố nén sự kiên nhẫn trong lòng, nhẫn nhịn mà che chắn cho tiểu cô nương đang vui vẻ chạy tới hàng đố đèn với đám người chen chúc ở phía sau sạp hàng.
Khương Nhiêu là tay đoán đèn lão luyện.
Trước đây, mỗi dịp Tết Thượng Nguyên, nàng đều phải đoán hết tất cả các câu đố ở hàng đố đèn rồi mới chịu về nhà.
Làm Khương Tứ gia không thể không ra quy định rằng dù có ăn Tết thì nàng cũng phải về nhà trước giờ Tuất.
Lần này thấy ngày Nháo Xuân ở Nghiệp thành có hàng đố đèn, Khương Nhiêu vẫn luôn ngứa ngáy, vừa xuống cầu Chu Tước là đã chạy ngay đến chỗ đố đèn.
Nàng trả 30 đồng tiền trước, rút mười câu hỏi, độ khó tầm trung, đang định mở một cái trong số đó ra thì dưới ánh đèn phía đối diện có một giọng nói nho nhã, chất chứa ý cười vang lên.
“Khương cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Khương Nhiêu ngước mắt nhìn thấy Dương Tu Trúc, nhưng ánh mắt nàng lại bị người bên cạnh hắn ta hấp dẫn.
Đó là một tiểu cô nương dung mạo xinh xắn, cũng có đôi mắt thụy phượng, mí mắt hơi mỏng như Dương Tu Trúc, khuôn mặt của hai người đó cũng có đôi nét tương tự. Chỉ là khi nhìn nàng, đôi mắt nàng ta như đang phừng phừng lửa giận.
Khương Nhiêu cảm thấy rất kỳ quặc.
Nàng ta thể hiện rõ ác ý lên mặt, thiếu điều muốn nói thẳng cho nàng nghe thấy.
Rõ ràng là lần đầu gặp mặt.
Nhưng đối phương còn chưa có hành động gì, Khương Nhiêu cúi đầu tiếp tục chơi đố chữ.
Người khác không chọc nàng thì nàng cũng sẽ không làm gì người khác.
Dương Kỳ An tức giận.
Khương Nhiêu đang đeo mặt nạ trên mặt, làm nàng ta không nhìn thấy biểu cảm của Khương Nhiêu.
Thấy Khương Nhiêu hoàn toàn không đặt nàng ta vào trong mắt, khác hẳn với những quý nữ Nghiệp thành vây quanh, khen tặng nàng ta. Đây là lần đầu tiên Dương Kỳ An bị làm lơ như vậy, nàng ta vô cùng buồn bực, cơn tức bốc thẳng lên đầu, nói với chủ quán: “Ta cũng muốn mười câu đố đèn.”
Dương Kỳ An nhìn mặt nạ trên mặt Khương Nhiêu, không vui mà dẩu môi lên.
Thật là xấu.
Mặt nạ xấu, chưa biết chừng gương mặt dưới chiếc mặt nạ kia cũng xấu xí muốn chết.
Chủ quán nhận ra Dương Kỳ An: “Ấy, chẳng phải đây là tiểu tài nữ đấy ư?”
Dương Kỳ An đắc ý hếch cằm, “hừ” một tiếng về phía Khương Nhiêu.
Dương Tu Trúc nhăn mày, quở mắng: “Muội lịch sự chút đi.”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Kỳ An, cứ như thật sự cho rằng bản thân tài hoa hơn người vậy.
Người khác không biết nhưng hắn ta làm ca ca nên rất rõ ràng, với chút mực trong bụng muội muội hắn ta thì sao có thể xứng được với cái danh “tài nữ”?
Người khác gọi Dương Kỳ An như vậy, một nửa là vì nể mặt hắn ta, một nửa còn lại là vì nể mặt cha của bọn họ.
Không liên quan gì đến bản thân Dương Kỳ An hết.
Dương Kỳ An càng thêm khó chịu, cảm thấy linh hồn bé nhỏ của ca ca đều bị người đeo mặt nạ kia quyến rũ. Nàng ta cất cao giọng, nói đầy ẩn ý: “Đố đèn này ấy à, không phải là ai cũng đoán được đâu.”
Khương Nhiêu: “…”
Muốn đổi hàng.
Ồn ào ngứa mắt.
Khương Nhiêu nhẫn nại, bắt tay vào giải mười câu đố kia rồi đưa cho chủ quán.
Dù gì cũng là tay lão luyện, hiểu hết mọi kiểu đố ngược, đố xuôi nên nàng giải đố rất nhanh chóng.
Dung Đình ở phía sau lưng nàng, nhìn biểu cảm tự hào, vui vẻ của nàng mỗi khi giải được một câu đố.
Trông nàng hoạt bát hơn lúc một mình ở bên hắn nhiều.
Thật xinh đẹp…
Thấy câu đố trong tay Khương Nhiêu được nàng thong thả phá giải từng cái, Dương Kỳ An sượng mặt.
Nàng ta còn đang cầm tờ giấy ghi câu đố thứ nhất, hoàn toàn không có manh mối, thấy Khương Nhiêu đã giải đố xong từ sớm thì càng thêm nóng vội.
Càng sốt ruột, đầu óc càng trống rỗng.
Lời nàng ta vừa nói chẳng khác gì tự bê đá đập vào chân mình.
Dương Kỳ An sốt ruột đến mức chảy mồ hôi đầy đầu, vội vàng xin Dương Tu Trúc bên cạnh giúp đỡ: “Ca ca, huynh giúp muội với.”
Dương Tu Trúc nhìn Khương Nhiêu bằng ánh mắt đầy kinh ngạc và si mê. Hắn ta không buồn để ý đến Dương Kỳ An, lạnh lùng nói: “Đã là tài nữ thì tự giải đố đi.”
Dương Kỳ An xấu hổ đến độ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Nàng ta bực tức, mày nhăn thành hình chữ xuyên (川), lại hô một tiếng với Khương Nhiêu: “Chỉ giải đố thôi thì có gì lợi hại đâu chứ. Có giỏi thì giải câu đố khó nhất đi!”
Khương Nhiêu đang định rời đi, nhưng bị một người không quen biết năm lần bảy lượt khiêu khích thì dù nàng có tốt tính đến đâu cũng vẫn sẽ thấy mất hứng.
Khương Nhiêu vốn được người thân trong nhà yêu chiều hết mực, không phải là người sẽ bị người khác đắn đo, bắt nạt. Nàng quay người lại: “Ông chủ, ta muốn câu đố ở đầu kia.”
Nhưng chờ đến khi câu đố đến tay, Khương Nhiêu bỗng thấy hơi hối hận.
Dù là tay lão luyện thì cũng sẽ té ngã.
Câu đố này khó thật đấy.
Vẻ xấu hổ và bối rối hiện lên trên mặt nàng.
Ở đầu bên kia, Dương Kỳ An nhạy bén mà nhìn thấy biểu cảm của Khương Nhiêu, cuối cùng nàng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ vui sướng, khóe môi nhếch lên: “Sao rồi? Không giải được đúng không?”
Lúc này, có một bàn tay vươn ra từ sau lưng Khương Nhiêu, rút tờ giấy ra khỏi tay nàng.
Khương Nhiêu mới vừa quay đầu lại mà giọng nói lạnh nhạt của người phía sau đã vang lên: “Khuynh trong khuynh thành.”
Chủ quán vỗ tay tán thưởng, nhìn Dung Đình, nói: “Câu đố này ở trong quán mấy năm mà vẫn chưa có ai đoán trúng, tiểu công tử là người đầu tiên, thật là lợi hại.”
Dương Kỳ An nghẹn lời, nàng ta không hài lòng với kết quả này, oán hận mà vỗ cái bàn, nói thẳng với Khương Nhiêu: “Lại không phải do chính ngươi đoán, thế thì tính là bản lĩnh gì chứ!”
Lại nghe thiếu niên ngồi trên xe lăn lạnh nhạt nói: “Là nàng ấy dạy ta.”
Tuy Dung Đình xụ mặt, nhưng Khương Nhiêu kết hợp hai câu hắn vừa nói với nhau, suy nghĩ một lát, cảm thấy lời này của hắn như đang nói rằng nguyện vọng của nàng chính là nguyện vọng của hắn, đều giống nhau…
Hóa ra khi hắn còn niên thiếu lại có thể hào phóng như vậy sao?
Không giống với nam nhân có thù tất báo trong giấc mơ của nàng cho lắm.
Khương Nhiêu cúi đầu, viết chữ lên giấy ước nguyện của đèn Khổng Minh. Ngòi bút son nho nhỏ vạch ra từng nét mực trên tờ giấy Tuyên Thành, tạo thành mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đèn Khổng Minh lại lần nữa cháy lên, lần này chiếc đèn bay rất vững vàng, thuận lợi bay lên giữa không trung.
Khương Nhiêu cười, quay đầu nói với Dung Đình: “Lần này ta không tham nữa, ta chỉ viết một nguyện vọng duy nhất là cầu cho người thân của ta và ngươi được bình an.”
Ngay khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, Dung Đình lại cụp mắt xuống.
Hắn bỗng hiểu ra rốt cuộc kỳ lạ ở đâu.
Khương Nhiêu cười với hắn, vậy mới là đúng.
Chỉ cười với hắn, mới là đúng.
Như vậy là có thể dập tắt sự khó chịu trong lòng hắn.
Khương Nhiêu nhìn chiếc đèn Khổng Minh kia hóa thành chấm sáng vàng nho nhỏ, vui mừng nói: “Chúng ta cùng đi đoán đố đèn đi.”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên ở bên cạnh: “Đây chẳng phải là Khương cô nương ư?”
Vị lão đại phu ở y quán kia đang đứng bên cạnh bọn họ.
Ông ấy nhìn Khương Nhiêu và Dung Đình.
Tuy Dung Đình đang đeo mặt nạ, nhưng lão đại phu từng khám chữa cho hắn, lại thấy chiếc xe lăn, vậy nên vừa liếc mắt đã nhận ra hắn là ai.
Ông ấy nhìn Khương Nhiêu rồi lại nhìn Dung Đình, dường như đã khẳng định suy đoán nào đó ở trong lòng, nhất thời tươi cười, nói: “Khương cô nương tới thả hoa đăng với vị tiểu lang quân mà cô nương thích à?”
Phong tục ở Nghiệp thành có hơi khác với Kim Lăng, nơi này không có nhiều quy tắc gò bó như vậy. Đặc biệt là trong chuyện nam nữ, phong tục cởi mở, yêu và hận đều vô cùng thản nhiên lỗi lạc. Có vài nữ hài còn dũng cảm hơn cả nam nhi, thậm chí, chỉ cần nhìn thấy người mình thích là có thể tranh thủ ngày hội như ngày Nháo Xuân hôm nay để cản đường, thẳng thắn mà nói rằng ‘ta muốn gả cho chàng’.
Trên cầu Chu Tước, phần lớn đều là những người có đôi có cặp.
“Có lẽ cô nương không biết, thả hoa đăng ấy à, nếu cùng thắp đèn với người mình thích thì nguyện vọng sẽ càng dễ được thực hiện.” Lão đại phu cười: “Chúc Khương cô nương cầu được ước thấy.”
Giọng nói già nua của lão đại phu rất có lực xuyên qua giữa tiếng ồn ào, nhốn nháo của mọi người xung quanh, làm tai Khương Nhiêu run lên.
Nàng biết ông ấy lại hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Dung Đình như lần trước.
Khương Nhiêu hoang mang, sốt ruột, rặng mây hồng hiện lên trên gò má: “Không phải…”
“Lần trước cô nương còn nới với ta rằng hắn không phải vị hôn phu của mình, nhưng hiện tại xem ra, chắc chỉ ít ngày nữa là phải rồi nhỉ?” Giọng Khương Nhiêu nhỏ, lại bị tiếng ồn ào xung quanh lấn át nên lão đại phu không nghe thấy, ông ấy cứ vậy nói tiếp: “Phu thê làm bạn với nhau từ khi niên thiếu đến khi về già, thật đúng là khó có được. Nếu có cơ hội, nhất định phải cho lão hủ nếm thử kẹo mừng của hai vị đấy!”
Khương Nhiêu: “…”
Nhảy sông cũng rửa không sạch nữa luôn rồi.
Sau khi lão đại phu rời đi, Khương Nhiêu cụp mắt, hàng mi run rẩy.
Không biết Dung Đình có nghe thấy mấy lời lão đại phu vừa nói hay không, có cảm thấy nàng bịa đặt mối quan hệ giữa hai người họ với người khác, làm hắn khó chịu hay không.
Khương Nhiêu tự giải thích: “Ngươi đừng nghe lời lão đại phu nói, hẳn là ông ấy đã hiểu lầm rồi.”
Dung Đình cụp mắt.
Quả nhiên, Khương Nhiêu chỉ đồng tình và thương xót hắn mà thôi.
…
“Bệ hạ.”
Gia Hòa Hoàng hậu bước vào tẩm cung của Chiêu Vũ Đế, cung nữ bê một chiếc bình theo sau: “Nghe nói bệ hạ chính vụ quấn thân, vẫn luôn không đi ra ngoài. Thần thiếp bảo Ngự thiện phòng làm chút canh trần bì, để bệ hạ bồi bổ sức khỏe, tỉnh táo tinh thần.”
Chiêu Vũ Đế mệt mỏi, ngẩng đầu lên khỏi chiếc bàn chất đầy đầy tấu chương.
Hoàng hậu thân mật mà bước đến xoa bóp bả vai cho Hoàng đế, mềm giọng nói: “Sao tấu chương lại tích nhiều như vậy ạ?”
Chiêu Vũ Đế cau mày: “Tình hình lũ lụt ở Nam Chương vẫn chưa ổn định, vậy nên mới có nhiều tấu chương bẩm báo hơn một ít.”
Hoàng hậu kính cẩn nghe lời, cụp mắt nói: “Giờ đã có ba vị hoàng tử tới tuổi nhược quán, không bằng bệ hạ để bọn họ giúp người chia sẻ một ít.”
Bà ta cố ý dẫn dắt để phe Tứ Hoàng tử của mình được nắm nhiều quyền lực hơn, sau đó lại khéo léo mà đề cập đến những Hoàng tử khác, ra vẻ công bằng công chính, che giấu tư tâm.
Chiêu Vũ Đế trầm tư: “Tạm thời không được.”
Một là vì ông ta đang tuổi tráng niên, còn chưa đến lúc phải giao chính vụ cho nhi tử.
Hai là vì không phải trước đây ông ta chưa từng thử giao chính sự cho mấy nhi tử của mình làm.
Nhưng mấy đứa con lớn tuổi nhất kia không những không đủ vững vàng mà tính cách còn nóng nảy, chỉ muốn đua đòi, thậm chí còn âm thầm ngáng chân lẫn nhau.
Không một ai được việc, thật đúng là phiền lòng.
Cũng không biết trong số mấy Hoàng tử chưa lớn lên kia có ai giỏi giang, chín chắn, đủ để làm ông ta hài lòng hay không.
Thấy Chiêu Vũ Đế có hơi không kiên nhẫn, Gia Hòa Hoàng hậu lập tức không hề nhắc tới chuyện này nữa.
Chỉ tri kỷ, yên lặng và kiên trì xoa bóp bả vai nhức mỏi cho Chiêu Vũ Đế.
Chiêu Vũ Đế luôn rất hưởng thụ động tác dịu dàng của bà ta. Hoàng đế thích ý, chút dịu dàng của người làm trượng phu cũng nhiều lên, ông ta hỏi đến Thập Thất Hoàng tử: “Mấy hôm nay Tiểu Thập Thất có luyện bắn tên nữa không?”
Thấy Hoàng đế chủ động hỏi đến Tiểu Thập Thất, Gia Hòa Hoàng hậu mừng thầm trong lòng.
Lại nhớ tới trước khi đến chỗ Chiêu Vũ Đế, bà ta vừa mắng Thập Thất Hoàng tử một trận vì tội lười biếng, Hoàng hậu bỗng thấy sốt ruột, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bà ta đè ép tâm trạng, làm bản thân bình tĩnh trở lại rồi trả lời: “Thằng bé vẫn đang tập luyện, còn rầu rĩ không vui vì chuyện lần trước nữa. Thằng bé cứ nói rằng phải tập luyện thật tốt, phải thể hiện tài năng cho phụ hoàng thấy đấy ạ.”
“Tiếc là bệ hạ bận rộn chính vụ, không có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tập bắn tên của Tiểu Thập Thất. Trước khi tập, thằng bé lúc nào cũng phải nhìn bức tranh săn thú của bệ hạ thời trẻ, muốn học theo dáng vẻ của người.” Hoàng hậu cong môi cười: “Nhưng Tiểu Thập Thất còn nhỏ tuổi, thần thiếp thấy thằng bé muốn có tư thế oai hùng của phụ hoàng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.”
Mấy lời này của bà ta vừa khen Tiểu Thập Thất vừa khen Chiêu Vũ Đế. Hoàng hậu đang chờ Chiêu Vũ Đế đáp lời thì lại nghe ông ta nói: “Để Cửu ca của Tiểu Thập Thất dạy, tốt hơn là nhìn bức tranh của trẫm nhiều. Có khi trẫm năm đó cũng không bì được với tài bắn cung của Tiểu Cửu ấy chứ.”
Ngực Hoàng hậu như vừa trúng một mũi tên, bà ta siết chặt bàn tay, nhưng đôi mắt lại rưng rưng muốn khóc: “Tiếc là bây giờ Tiểu Cửu không ở trong cung. Tiểu Cửu…”
“Thần thiếp nuôi nấng thằng bé mười ba năm, năm nay thằng bé không ở bên cạnh thần thiếp, thần thiếp…”
Bà ta ngừng lời, như thể quá đau lòng nên không nói tiếp được nữa.
“Trẫm cũng nhớ Tiểu Cửu.” Chiêu Vũ Đế vỗ lưng Hoàng hậu, an ủi: “Chờ chân Tiểu Cửu khỏi là thằng bé sẽ quay về ấy mà.”
Hoàng hậu giả vờ giả vịt mà lau nước mắt.
Bà ta tốn bao nhiêu công sức mới đuổi được Dung Đình ra khỏi Kim Lăng, nếu hắn trở lại thì chẳng phải là công sức của bà ta đổ sông đổ bể rồi hay sao?
Sợ là bà ta sẽ tức muốn hộc máu, nghi ngờ ông trời đang chống đối bà ta.
Sẽ không có ngày đó.
Bà ta thầm an ủi bản thân.
Chiêu Vũ Đế vốn định nhắc tới chuyện ông ta đã sai người đi đón Dung Đình về, để ông ta tận mắt nhìn xem vết thương của Dung Đình đã khôi phục đến mức độ nào.
Nhưng thấy Hoàng hậu đau lòng như vậy, Chiêu Vũ Đế bỗng có kế hoạch khác.
Ông ta thương tiếc cho nỗi sốt ruột của người mẹ hiền là Hoàng hậu, vậy nên dứt khoát quyết định đợi đến lúc đón Dung Đình về rồi mới nói cho bà ta, cho bà ta một bất ngờ.
…
Sạp đố đèn, ba đồng tiền được đoán một lần.
Đoán trúng sẽ có phần thưởng, nếu trực tiếp bày ra bán thì có lẽ Khương Nhiêu sẽ không thấy hứng thú, nhưng một khi biến thành đoán trúng đố đèn mới được nhận thưởng thì nàng lại thấy rất thú vị.
Nàng muốn có.
Khương Nhiêu đổi đầy một túi tiền đồng, dừng chân trước hàng đố đèn, hưng phấn ngồi xuống.
Phía sau, xe lăn của Dung Đình cách băng ghế của nàng nửa bước. Bả vai hắn rộng lớn, sau lưng là dòng người tấp nập, thi thoảng lại có góc áo của người đi đường quệt phải Dung Đình.
Ánh mắt rầu rĩ của Dung Đình biến thành u ám.
Hắn cố nén sự kiên nhẫn trong lòng, nhẫn nhịn mà che chắn cho tiểu cô nương đang vui vẻ chạy tới hàng đố đèn với đám người chen chúc ở phía sau sạp hàng.
Khương Nhiêu là tay đoán đèn lão luyện.
Trước đây, mỗi dịp Tết Thượng Nguyên, nàng đều phải đoán hết tất cả các câu đố ở hàng đố đèn rồi mới chịu về nhà.
Làm Khương Tứ gia không thể không ra quy định rằng dù có ăn Tết thì nàng cũng phải về nhà trước giờ Tuất.
Lần này thấy ngày Nháo Xuân ở Nghiệp thành có hàng đố đèn, Khương Nhiêu vẫn luôn ngứa ngáy, vừa xuống cầu Chu Tước là đã chạy ngay đến chỗ đố đèn.
Nàng trả 30 đồng tiền trước, rút mười câu hỏi, độ khó tầm trung, đang định mở một cái trong số đó ra thì dưới ánh đèn phía đối diện có một giọng nói nho nhã, chất chứa ý cười vang lên.
“Khương cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Khương Nhiêu ngước mắt nhìn thấy Dương Tu Trúc, nhưng ánh mắt nàng lại bị người bên cạnh hắn ta hấp dẫn.
Đó là một tiểu cô nương dung mạo xinh xắn, cũng có đôi mắt thụy phượng, mí mắt hơi mỏng như Dương Tu Trúc, khuôn mặt của hai người đó cũng có đôi nét tương tự. Chỉ là khi nhìn nàng, đôi mắt nàng ta như đang phừng phừng lửa giận.
Khương Nhiêu cảm thấy rất kỳ quặc.
Nàng ta thể hiện rõ ác ý lên mặt, thiếu điều muốn nói thẳng cho nàng nghe thấy.
Rõ ràng là lần đầu gặp mặt.
Nhưng đối phương còn chưa có hành động gì, Khương Nhiêu cúi đầu tiếp tục chơi đố chữ.
Người khác không chọc nàng thì nàng cũng sẽ không làm gì người khác.
Dương Kỳ An tức giận.
Khương Nhiêu đang đeo mặt nạ trên mặt, làm nàng ta không nhìn thấy biểu cảm của Khương Nhiêu.
Thấy Khương Nhiêu hoàn toàn không đặt nàng ta vào trong mắt, khác hẳn với những quý nữ Nghiệp thành vây quanh, khen tặng nàng ta. Đây là lần đầu tiên Dương Kỳ An bị làm lơ như vậy, nàng ta vô cùng buồn bực, cơn tức bốc thẳng lên đầu, nói với chủ quán: “Ta cũng muốn mười câu đố đèn.”
Dương Kỳ An nhìn mặt nạ trên mặt Khương Nhiêu, không vui mà dẩu môi lên.
Thật là xấu.
Mặt nạ xấu, chưa biết chừng gương mặt dưới chiếc mặt nạ kia cũng xấu xí muốn chết.
Chủ quán nhận ra Dương Kỳ An: “Ấy, chẳng phải đây là tiểu tài nữ đấy ư?”
Dương Kỳ An đắc ý hếch cằm, “hừ” một tiếng về phía Khương Nhiêu.
Dương Tu Trúc nhăn mày, quở mắng: “Muội lịch sự chút đi.”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Kỳ An, cứ như thật sự cho rằng bản thân tài hoa hơn người vậy.
Người khác không biết nhưng hắn ta làm ca ca nên rất rõ ràng, với chút mực trong bụng muội muội hắn ta thì sao có thể xứng được với cái danh “tài nữ”?
Người khác gọi Dương Kỳ An như vậy, một nửa là vì nể mặt hắn ta, một nửa còn lại là vì nể mặt cha của bọn họ.
Không liên quan gì đến bản thân Dương Kỳ An hết.
Dương Kỳ An càng thêm khó chịu, cảm thấy linh hồn bé nhỏ của ca ca đều bị người đeo mặt nạ kia quyến rũ. Nàng ta cất cao giọng, nói đầy ẩn ý: “Đố đèn này ấy à, không phải là ai cũng đoán được đâu.”
Khương Nhiêu: “…”
Muốn đổi hàng.
Ồn ào ngứa mắt.
Khương Nhiêu nhẫn nại, bắt tay vào giải mười câu đố kia rồi đưa cho chủ quán.
Dù gì cũng là tay lão luyện, hiểu hết mọi kiểu đố ngược, đố xuôi nên nàng giải đố rất nhanh chóng.
Dung Đình ở phía sau lưng nàng, nhìn biểu cảm tự hào, vui vẻ của nàng mỗi khi giải được một câu đố.
Trông nàng hoạt bát hơn lúc một mình ở bên hắn nhiều.
Thật xinh đẹp…
Thấy câu đố trong tay Khương Nhiêu được nàng thong thả phá giải từng cái, Dương Kỳ An sượng mặt.
Nàng ta còn đang cầm tờ giấy ghi câu đố thứ nhất, hoàn toàn không có manh mối, thấy Khương Nhiêu đã giải đố xong từ sớm thì càng thêm nóng vội.
Càng sốt ruột, đầu óc càng trống rỗng.
Lời nàng ta vừa nói chẳng khác gì tự bê đá đập vào chân mình.
Dương Kỳ An sốt ruột đến mức chảy mồ hôi đầy đầu, vội vàng xin Dương Tu Trúc bên cạnh giúp đỡ: “Ca ca, huynh giúp muội với.”
Dương Tu Trúc nhìn Khương Nhiêu bằng ánh mắt đầy kinh ngạc và si mê. Hắn ta không buồn để ý đến Dương Kỳ An, lạnh lùng nói: “Đã là tài nữ thì tự giải đố đi.”
Dương Kỳ An xấu hổ đến độ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Nàng ta bực tức, mày nhăn thành hình chữ xuyên (川), lại hô một tiếng với Khương Nhiêu: “Chỉ giải đố thôi thì có gì lợi hại đâu chứ. Có giỏi thì giải câu đố khó nhất đi!”
Khương Nhiêu đang định rời đi, nhưng bị một người không quen biết năm lần bảy lượt khiêu khích thì dù nàng có tốt tính đến đâu cũng vẫn sẽ thấy mất hứng.
Khương Nhiêu vốn được người thân trong nhà yêu chiều hết mực, không phải là người sẽ bị người khác đắn đo, bắt nạt. Nàng quay người lại: “Ông chủ, ta muốn câu đố ở đầu kia.”
Nhưng chờ đến khi câu đố đến tay, Khương Nhiêu bỗng thấy hơi hối hận.
Dù là tay lão luyện thì cũng sẽ té ngã.
Câu đố này khó thật đấy.
Vẻ xấu hổ và bối rối hiện lên trên mặt nàng.
Ở đầu bên kia, Dương Kỳ An nhạy bén mà nhìn thấy biểu cảm của Khương Nhiêu, cuối cùng nàng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ vui sướng, khóe môi nhếch lên: “Sao rồi? Không giải được đúng không?”
Lúc này, có một bàn tay vươn ra từ sau lưng Khương Nhiêu, rút tờ giấy ra khỏi tay nàng.
Khương Nhiêu mới vừa quay đầu lại mà giọng nói lạnh nhạt của người phía sau đã vang lên: “Khuynh trong khuynh thành.”
Chủ quán vỗ tay tán thưởng, nhìn Dung Đình, nói: “Câu đố này ở trong quán mấy năm mà vẫn chưa có ai đoán trúng, tiểu công tử là người đầu tiên, thật là lợi hại.”
Dương Kỳ An nghẹn lời, nàng ta không hài lòng với kết quả này, oán hận mà vỗ cái bàn, nói thẳng với Khương Nhiêu: “Lại không phải do chính ngươi đoán, thế thì tính là bản lĩnh gì chứ!”
Lại nghe thiếu niên ngồi trên xe lăn lạnh nhạt nói: “Là nàng ấy dạy ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.