Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 24:

Ngưng Thành Hi

03/11/2024

Theo động tác leo lên tường của Khương Nhiêu, hai búi tóc tròn tròn trên đầu nàng cũng lúc lắc theo.

Một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán nàng.

Khương Nhiêu đang định tìm chỗ nhảy xuống thì chợt có một bóng người màu đen xuất hiện phía trước. Nàng giật mình cả người run bắn lên, suýt nữa té nhào xuống đất.

Cũng may nàng níu chặt tường nên không sao.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Nàng quay đầu sang hỏi cái bóng kia.

Khoảnh khắc lúc cả người Khương Nhiêu lung lay sắp té vừa rồi, Dung Đình cũng theo đó mà nín thở.

Cánh tay hắn đã vô thức giơ ra phía trước bày ra động tác đón lấy nàng rồi.

Nhưng sau đó thấy nàng đã ôm chặt tường ổn định lại được nên hắn lại tỉnh bơ rụt tay về.

Vẻ căng thẳng trong đôi mắt sâu thẳm kia cũng bị vẻ bình tĩnh gió êm sóng lặng thay thế.

"Ta đến tìm ngươi." Hắn lạnh nhạt trả lời.

Khương Nhiêu liếc nhìn động tác đặt tay xuống rụt vai về và ánh mắt loé lên chút sợ hãi của hắn mà không khỏi nhíu mày.

Hắn đang sợ điều gì vậy?

Nàng suy nghĩ lại cẩn thận rồi cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra sau khi nhìn thấy hai bàn tay đặt trên đầu gối đã nắm chặt lại thành nắm đấm của hắn.

Lần trước nàng không chỉ té từ trên tường nhà hắn xuống mà còn đập trúng người hắn nữa. Tai nạn này suýt nữa làm hai chân hắn hết cứu nổi luôn.

Nếu người bị đập trúng là nàng thì khi gặp lại tên đầu sỏ hại mình suýt toi nửa cái mạng, chắc chắn nàng cũng sẽ rất sợ.

Có thể thông cảm có thể thông cảm.

Vì đã hiểu ra nên Khương Nhiêu nói với người bên dưới: "Ngươi tránh ra xa chút đi, để ta nhảy xuống."

Sau khi nàng nhảy xuống thì lại tình cờ đứng rất gần hắn.

Gió đêm lành lạnh mang theo một mùi thơm nhè nhẹ.

Đến khi đứng vững trong gió rét rồi, Khương Nhiêu mới lau mồ hôi trên chóp mũi: "Sao ngươi không tránh ra?"

Nàng lo hai chân hắn còn chưa khoẻ, hành động bất tiện, ai ngờ lại nhận được một câu trả lời lạnh nhạt...

"Không cần phải tránh."

Dung Đình rụt tay vào ống tay áo rồi ngước đôi mắt sâu thẳm giá lạnh lên nhìn mặt cô nương phía trước chốc lát, trông như đang kiểm tra cẩn thận cái gì đó vậy.

Khương Nhiêu nghi ngờ sờ sờ mặt mình, nghĩ chắc người ta đến tìm mình là vì mình lỡ hẹn nên vội vàng giải thích: "Không phải hôm nay ta cố ý không đi gặp ngươi đâu mà là ta bị cha ta phạt cấm túc một ngày. Khi ấy ta có viết thư báo cho ngươi rồi."

Đúng lúc này Khương Bình leo lên một bờ tường khác rồi ngồi trên đó vẫy vẫy bức thư trong tay.

"Tiểu thiếu gia, tiểu nhân quên đi gửi thư cho người, là lỗi của tiểu nhân."

Nói xong, Khương Bình nhảy xuống dưới.

Lần này Dung Đình lại lùi hẳn về phía sau một đoạn không hề khách sáo chút nào, thẳng thắn né ra một đoạn lớn.

Hành động vô cùng dứt khoát và lưu loát.

...

Khương Nhiêu áy náy hỏi Dung Đình: "Hôm nay ngươi đợi ta lâu lắm phải không?"

"Không lâu."

Câu trả lời của hắn vô cùng đơn giản, con ngươi cũng trong vắt nhưng kỳ lạ là nàng vẫn thoáng thấy được vẻ uất ức trong đó.

Chắc chắn là hắn đã chờ nàng rất lâu.

Khương Nhiêu cắn rứt lương tâm nên vội nghiêm túc hứa: "Sau này ta sẽ không để ngươi phải chờ lâu nữa đâu."

Dung Đình ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng ánh mắt u ám: "Nhớ đừng gạt ta."

"Không đâu mà."

Dung Đình càng như vậy Khương Nhiêu càng cảm thấy hắn biết lợi dụng ưu thế vẻ ngoài của bản thân.

Mỗi thần thái và động tác của hắn đều có thể khơi dậy lòng thương của người khác, khiến nàng muốn giơ tay lên xoa xoa vỗ về ngay.

...

Khương Tứ gia vẫn chưa biết chuyện con gái mình leo tường chạy. Buổi tối lúc ngồi chuyện trò với Khương Tần thị, ông ấy còn lo lắng nói: "Hôm nay ta cấm túc Niên Niên, không biết có làm con bé... Buồn không."

Khương Tần thị không nhịn được cười: "Sao thiếp lại có cảm giác lần nào lão gia phạt Niên Niên cũng như tự phạt chính bản thân nhỉ? Thiếp thấy Niên Niên vẫn ăn ngon ngủ kỹ còn lão gia thì lại cứ suy nghĩ vẩn vơ, lo lắng lung tung hoài."

"Sao ta lại không lo cho được? Niên Niên là cục cưng mà chúng ta mất bao công sức mới có được."

Bốn năm đầu sau khi Khương Tần thị gả cho ông ấy, tình cảm phu thê giữa hai người tuy tốt nhưng bụng bà ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì. Bọn họ đi khám bệnh bốc thuốc một thời gian, đến năm thứ năm bà ấy mới có bầu. Hài tử mình trông ngóng đã lâu, lại còn là nữ nhi đúng như mình mong muốn nên Khương Tứ gia cảm thấy mình mà không thương nữ nhi thì uổng bốn năm chờ đợi rồi!

Khương Tứ gia suy tư chốc lát rồi quyết định phải đi tâm sự với cục cưng của mình một chút mới được. Thế là ông ấy khoác áo lên người rời giường rồi đốt đèn đi về phía nơi ở của Khương Nhiêu.

Lúc sắp đến nơi, Khương Tứ gia không khỏi nhíu mày khi thấy khung cảnh trước mặt.

Nến vẫn sáng nhưng bên trong quá yên tĩnh, cứ như không có ai ở trong vậy.

Nghĩ đến đây, chân mày ông ấy lại càng nhíu chặt hơn, vội vàng sải chân tiến lên đẩy cửa ra thì chỉ thấy mấy nha hoàn lạ mặt.

"Cô nương đâu rồi?"

Mấy nha hoàn tròn mắt nhìn nhau.



Trước khi đi cô nương đã dặn bọn họ không được tiết lộ mình ra ngoài.

Nhưng cô nương lại không dạy bọn họ nếu lão gia tới hỏi thì nên trả lời như nào!

Ai mà ngờ lão gia lại đến đây vào giờ này chứ?

Khương Tứ gia cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai nên trong mắt dần đong đầy tức giận. Ông ấy lạnh lùng hỏi lại lần nữa: "Cô nương đâu?"

Cuối cùng cũng có một nha hoàn không chịu nổi bầu không khí đầy áp bức này nên run rẩy lên tiếng: "Cô nương..."

Mặt mày Khương Tứ gia nhăn lại.

"Cha!"

Đúng lúc này, Khương Nhiêu thở hổn hển xuất hiện trước mặt ông ấy.

Nàng vừa mới tạm biệt Dung Đình xong quay về hậu viện. Ai ngờ ngay từ xa nàng đã thấy cửa viện mở toang, còn cha thì đang đứng trong sân.

Cảm giác này giống y chang hồi còn bé nàng lười biếng ngủ gật trong giờ học bị cha bắt được.

Thậm chí còn hơn cả thế nữa cơ.

Khương Nhiêu lập tức vọt vào sân sau đó thấp thỏm cụp mắt cúi đầu hỏi: "Cha, sao muộn thế này rồi cha còn tới đây vậy?"

"Cũng chẳng báo trước cho nữ nhi một câu." Nàng lẩm bà lẩm bẩm: "Để con ra đón."

Hiện tại tim nàng đang đập như trống trong lồng ngực.

Lúc nãy Dung Đình nói với nàng rằng hôm nay hắn không chờ lâu nhưng trên mặt lại đầy vẻ lo lắng. Điều đó khiến nàng áy náy bất an vô cùng, cuối cùng nàng lấy lý do đường xa để mời Dung Đình đến nhà mình ở.

Nhưng vì chân bị thương nên hắn không đồng ý. Khi đó nàng còn áy náy lắm nhưng bây giờ thì lại nghĩ may mà hắn không đồng ý.

Nếu không hai người bị cha bắt gặp thì e rằng hai chân của hắn sẽ vết thương chồng chất vết thương mất.

"Miệng toàn lời giả dối." Nói thì nói vậy nhưng sau khi nhìn thấy nàng, mặt mày Khương Tứ gia vẫn tươi tỉnh hơn trước nhiều, chẳng qua ông ấy vẫn chưa thôi nghi ngờ: "Con đi quậy ở chỗ nào vậy? Sao giày dính đầy bùn thế kia?"

Khương Nhiêu cúi đầu nhìn xuống giày mình một cái, quả nhiên bên dưới dính bùn đất. Nụ cười trên mặt nàng trở nên gượng gạo: "Cha, vừa nãy con tới ao sen nơi hậu viện ngắm hoa."

"Hoa ở hậu viện còn chưa nở, con ngắm cái gì?"

Khương Nhiêu lập tức đổi lời: "Ngắm trúc ạ."

Khương Tứ gia liếc nhìn nàng một cái rồi lại liếc Minh Thược và Khương Bình sau lưng nàng, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng lại không thể nói rõ ra được là không ổn chỗ nào.

Đến khi định xoay người rời đi, ông ấy mới chợt nhớ ra mục đích chuyến đi lần này của mình.

Thế là Khương Tứ gia xoay người lại nói: "Hôm nay cha cấm túc con một ngày..."

Khương Nhiêu im lặng lắng nghe.

Khương Tứ gia muốn nói rằng mình không có chủ đích khiến con gái tức giận nhưng nghĩ một hồi vẫn không biết nên nói thế nào nên đành dừng lại chốc lát rồi quyết định dùng luôn những lời mình đã nghĩ trên đường tới đây.

"Thật ra thì việc cấm túc con vốn là ý kiến của mẹ con. Bà ấy nói phải cấm túc con mấy ngày lận, có điều cha đã nói giúp cho con rồi nên cuối cùng quyết định chỉ phạt con một ngày thôi."

"Dạ?"

Khương Tứ gia bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Ông ấy còn thầm hài lòng về lời giải thích vô cùng khéo léo này của mình nữa.

Chỉ cần đổi vài từ trong câu nói là mũi dùi đã không còn chĩa về phía ông ấy nữa rồi.

Dù sao thì nữ nhi cũng chỉ bị cấm túc trong thư phòng thôi chứ còn lại chẳng có gì là không ổn cả.

Khương Nhiêu không khỏi tức cười.

Nếu không có đệ đệ báo tin thì có khi nàng tin rồi đấy.

Cha đang lừa ai đó hả...

Nhưng Khương Nhiêu không nói lời này ra. Nàng biết cha sợ mình tức giận nên thông minh nói: "Cha, nữ nhi biết sai mà, nữ nhi không giận người đâu."

Khương Tứ gia thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó chợt nghe nữ nhi nhịn cười bổ sung: "Nhưng cha nói vậy mà để mẹ nghe được là mẹ giận đấy."

Thấy không thể qua mặt được nàng, Khương Tứ gia ho khan một tiếng: "Vậy con nhớ đừng để mẹ con biết nhé."

Ông ấy bày ra vẻ nghiêm túc: "Niên Niên cũng biết mà, cha cấm túc con không chỉ là vì chuyện con về muộn."

Biểu cảm trên mặt ông ấy cũng biến thành biểu cảm đặc trưng của người cha già một lòng vì con: "Niên Niên và tiểu tử ở thành Tây càng ngày càng thân thiết với nhau, đến cả nhà cũng không thèm về nữa. Cứ nghĩ đến cảnh sau này Niên Niên thành gia lập thất là lòng cha lại khó chịu. Cha cấm túc con cũng là để cảnh tỉnh con. Con là một cô nương, phải chú ý cẩn thận giữ mình mới được."

Khương Nhiêu suýt nữa bị sặc không khí chết toi.

Khoảng cách giữa đi dạo phố và thành gia lập thất xa xôi biết bao nhiêu, thế mà cha nàng cũng nghĩ đến được.

"Thật ra thì lúc con mới sinh ra không lâu đã suýt nữa được hứa hôn cho Cửu Hoàng tử rồi."

Giọng điệu Khương Tứ gia dần trở nên nghiêm túc.

Nghe vậy, Khương Nhiêu không khỏi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chuyện này.

"Nhưng khi đó ta đã từ chối rồi nên mối hôn sự kia không thành."

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Vốn đang là người tự do lại đột nhiên nghe nói mình đã được hứa hôn với người ta. Chuyện này thật sự khiến nàng trở tay không kịp.

"Hôn sự của nữ nhi vốn là do cha mẹ sắp xếp. Nhưng ta thì không để ý nhiều quy củ như vậy, chỉ muốn phu quân của Niên Niên phải là người mà Niên Niên thích thật lòng thôi. Như vậy sau này Niên Niên mới hạnh phúc được."

Khương Nhiêu đang cảm động thì chợt nghe Khương Tứ gia thở dài: "Nhưng bây giờ ta lại đổi ý, cảm thấy dù có là người Niên Niên thích cũng phải để ta kiểm định kỹ càng, xem thử người kia có phải người tốt hay không đã. Có vẻ như việc để cha mẹ sắp xếp hôn nhân cho con cái cũng hợp lý đấy chứ."

Khương Nhiêu kiểu: "..."



Nàng thấy cha lo lắng nên giơ tay lên chạm vào chỗ giữa hai lông mày đang nhăn lại của ông ấy: "Cha, người lo xa quá."

Bây giờ nàng vẫn còn nhỏ kia mà, đã bao giờ nghiêm túc nghĩ đến dáng vẻ phu quân tương lai đâu?

Nhưng bỗng nhiên Khương Nhiêu hơi tò mò: "Hồi trước cha từ chối hứa hôn với Cửu Hoàng tử chỉ là vì có thể con sẽ không thích thôi ạ?"

"Không chỉ vậy đâu." Khương Tứ gia đáp: "Vị Cửu Hoàng tử kia là do cung nữ sinh ra, xuất thân thấp kém. Đến nay gần như không còn chút tin tức nào của hắn nữa, còn sống hay đã chết... Cũng chẳng ai biết."

Nghe cha nói vậy, Khương Nhiêu chua xót thở dài: "Hắn thật đáng thương."

...

Ngày hôm sau ở dịch trạm.

Khương Nhiêu đội mũ che khuất khuôn mặt, mặc một bộ đồ trông không hề bắt mắt đứng chờ ở chỗ này.

Nàng không ngừng liếc nhìn đám người đang ra vào thành.

Nhưng trong đó chẳng có bóng dáng ai trùng khớp với người trong giấc mơ của nàng cả.

Cuối cùng nàng chờ đến tận giữa trưa.

Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đến giờ dịch lại đổi ca cho nhau, Khương Bình quay sang hỏi Khương Nhiêu: "Cô nương, ngài có muốn về nghỉ một lúc không?"

Khương Nhiêu che miệng lại ngáp một cái rồi uể oải đáp: "Ta không đi được."

Chỉ có một mình nàng biết dáng vẻ của người áo xanh trong giấc mơ và con ngựa của gã trông như thế nào.

Lúc này chợt có tiếng vó ngựa truyền tới từ nơi cửa thành.

Khương Nhiêu liếc qua một cái sau đó hai mắt sáng bừng lên.

Đồ xanh, ngựa nâu... Là người đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng!

Khương Nhiêu lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh người áo xanh kia: "Xin hỏi quan nhân từ đâu tới đây vậy?"

Người áo xanh kia chỉ nhìn nàng với vẻ cảnh giác chứ không mở miệng trả lời.

Nhưng đám người trong dịch trạm đã được Khương Bình đút lót hôm qua rồi nên lập tức tiến lại gần hỏi gã: "Ngươi từ đâu tới?"

Người áo xanh kia chỉ chỉ bên phải đáp: "Từ một huyện nhỏ tới."

Nói dối!

Khương Nhiêu nheo mắt lại. Người này phải tới từ Kim Lăng mới đúng.

Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười cười: "Lại là một người ở nơi khác tới."

Nàng quay đầu lại, làm bộ như không hề sợ hãi nói với một dịch lại bên cạnh: "Người bên ngoài không quen với khí hậu Nghiệp thành chúng ta nên dễ gặp chuyện lắm. Chẳng phải mấy ngày trước thành Tây có vụ cháy đó sao? Lửa bùng lên lớn thật đấy."

Dịch lại đã nhận tiền hối lộ của Khương Nhiêu lập tức hùa theo: "Với thời tiết mùa này thì chút lửa nhỏ buổi tối thôi cũng dễ gây ra hoả hoạn lắm."

Lúc nghe nói đến thành Tây, người áo xanh kia lập tức dỏng tai lên nghe: "Thành Tây có cháy hả?"

"Đúng vậy, lửa cháy lớn lắm. Chậc, cái nhà kia bị thiêu rụi hoàn toàn luôn."

Dịch lại tiếp lời: "Nơi bị cháy là nhà của một tiểu công tử tới từ Kim Lăng đang dưỡng thương ở chỗ này. Suýt nữa đi tong cái mạng rồi."

Có dịch lại lên tiếng nên lời của bọn họ đáng tin hơn hẳn.

Vẻ mặt người áo xanh lập tức thay đổi.

"Vậy bây giờ người kia đang ở đâu?" Gã vội hỏi.

Dịch lại: "Đang ở căn nhà đổ nát ở thành Đông đấy, thật đáng thương."

Khương Nhiêu: "Căn nào nhỉ?"

Người áo xanh kia cũng lắng tai nghe ngóng.

Dịch lại: "Căn bên cạnh suối đó."

Khương Nhiêu: "À, ta biết rồi."

Người áo xanh sốt ruột: "Nhưng ta không biết!"

"Quan nhân muốn đi tìm hắn à?" Khương Nhiêu vào vai diễn trò cực kỳ nhập tâm, dáng vẻ ngạc nhiên rất giống thật: "Vậy để ta dẫn đường cho."

Tất nhiên người áo xanh cũng chỉ chờ có vậy mà thôi. Sau đó gã đứng im chờ Khương Nhiêu đi trước, ai ngờ thấy nàng nói xong vẫn cứ đứng yên một chỗ, tay giơ ra ra hiệu.

Người áo xanh hiểu ngay, bèn móc trong ngực ra chút ngân lượng đưa cho nàng.

Nhận được bạc vụn, Khương Nhiêu nhếch môi cười lém lỉnh, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một tên tham lam thấy tiền là sáng mắt.

Sau đó nàng đứng dậy đi trước dẫn đường.

Mà người áo xanh kia thấy vẻ tham tiền của nàng nên chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng biến mất. Gã nhanh nhẹn giục ngựa đi theo.

Lúc này ở thành Đông, những tôi tớ võ công cao cường mà Khương Nhiêu sắp xếp đã ăn uống no say cả rồi, chỉ chờ bọn họ đến nữa thôi.

...

Cách đó không xa có một đôi mắt nhìn chằm chằm cảnh Khương Nhiêu và người áo xanh chuyện trò vui vẻ, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.

Dung Đình đang ẩn mình sau một cái cây im lặng nhìn về phía dịch trạm.

Hắn nhận ra người áo xanh kia. Chỗ vạt áo gã có thêu hình một con rắn bằng chỉ bạc. Là tử sĩ...

Người của Hoàng hậu!

Nhìn tử sĩ kia đặt tiền vào tay Khương Nhiêu, ánh mắt Dung Đình rét buốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook