Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 27:
Ngưng Thành Hi
05/11/2024
Bóng đêm dần bao phủ khắp nơi.
Ở thành Tây, những người được Khương Nhiêu phái tới đây bị Dung Đình sắp xếp cho ở sau nhà hết.
Có một người hầu hỏi Khương Bình: "Cô nương để chúng ta đảm bảo an toàn cho tiểu thiếu gia kia nhưng hắn lại nói không cần. Vậy lỡ hắn gặp chuyện thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Khương Bình đáp: "Ta thấy mặc dù tiểu thiếu gia kia mặt mày tái nhợt người đầy bệnh tật nhưng dáng người cao ráo, cũng không có vẻ chán chường ủ dột như bệnh nhân bình thường."
Nhiều nhất là người này có một khuôn mặt đẹp đến mức khó tin mà thôi.
"Có khi chính hắn có thể tự xử lý cũng nên." Khương Bình nói: "Chúng ta cứ đứng ngoài canh gác thôi, nếu nghe thấy tiếng động lạ thì vọt vào trong, không thể để hắn gặp chuyện được, như vậy chúng ta mới dễ báo cáo với cô nương."
Lúc này trong phòng đang đốt lửa than. Ngọn lửa bùng lên hắt hai bóng người trong phòng lên mặt tường màu trắng.
Một bóng người bị treo trên xà nhà cao ngất.
Đó là tử sĩ áo xanh kia.
Bóng người còn lại ở cách gã một đoạn.
Dung Đình đang ngồi cạnh lò lửa.
Ánh lửa hắt lên mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Hắn đang thong thả lau chùi vết máu trên thanh dao nhỏ trong tay.
Hai tay của tên tử sĩ bị trói gô lại treo vắt vẻo trên xà nhà, máu trên người thấm ướt cả quần áo, có vài giọt máu đỏ tươi tí tách giọt xuống đất, cằm gã vẫn đang trong trạng thái bị trật khớp chưa được bẻ về, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng túa ra trên trán gã. Hiện tại tên này đã đau đến mức không phát ra được chút âm thanh nào nữa rồi.
Đến khi thanh dao trong tay dần sạch sẽ sáng loáng trở lại, Dung Đình mới giơ lên ngắm nghía vài lần. Khuôn mặt đẹp như tượng tạc nhưng ánh mắt lại lạnh như băng của hắn phản chiếu trên lưỡi dao. Hắn ngẩng đầu lên hỏi tử sĩ kia: "Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi muốn trả lời thì gật đầu, còn nếu không muốn..."
Đến đây, Dung Đình nhướng mày: "Sáng nay ta bẻ khớp cằm của ngươi, lúc nãy lại chặt đứt gân tay ngươi nên hiện tại ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong. Nếu ngươi không muốn trả lời thì ta sẽ chặt tay ngươi ra thành nhiều khúc."
Hắn nhếch mép cười lạnh, giọng điệu cũng đầy ý đe doạ nhưng lại vì khuôn mặt quá đẹp và ánh mắt trong veo mà trông chẳng khác gì một hài tử tàn nhẫn bẩm sinh, không chuyện ác nào không dám làm. Linh hồn tà ác, vẻ ngoài ngây thơ.
"Có trả lời không?" Dung Đình vứt ra câu hỏi đầu tiên.
Tử sĩ ú ớ mấy tiếng gì đó.
Bây giờ gã chỉ một lòng muốn chết mà thôi.
Muốn chết một cách dứt khoát, không muốn bị hành hạ nữa.
Thấy gã không gật đầu mà chỉ ú ớ bậy bạ, Dung Đình không vui nheo mắt lại: "Ngươi muốn lấy mạng nàng thì ta sẽ lấy mạng ngươi."
"Muốn chết hả? Đừng vội vậy chứ." Ngón tay Dung Đình cọ nhẹ lên lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo của thanh dao trong tay, sau đó hắn nhẹ nhàng giơ dao lên gõ nhẹ vào gò má tử sĩ: "Chờ ta hỏi được hết những gì muốn biết rồi ta sẽ tự mình tiễn ngươi một đoạn đường."
Hắn sẽ khiến tên này phải chết đi trong đau đớn, như vậy mới coi như là báo thù xong việc gã dùng ám khí muốn hại nàng.
...
Đã là người thì ai cũng có nhược điểm và những lúc yếu đuối.
Dung Đình có lấy được thông tin mình muốn biết hay không thì còn phải xem giữa hắn và tử sĩ ai ác hơn đã.
Sáng sớm bốn ngày sau...
Đây là lần đầu tiên sau bốn ngày Dung Đình bước chân ra khỏi nhà.
Trên người hắn thoang thoảng mùi máu tanh, trong tay cầm một bức thư, phía trên đã có sẵn dấu tay của tên tử sĩ đã đứt hơi bên trong.
Hắn đưa bức thư này tới dịch trạm rồi gửi đi Kim Lăng.
Nếu Hoàng hậu đã muốn điều tra xem ai giúp hắn thì chính người "được" điều tra là hắn đây sẽ trả lời bà ta.
...
Quý ma ma vội vàng bước vào cung Cẩm Tú.
Bà ta vừa nghe ngóng được một tin tức nói rằng bây giờ Khương Tứ gia của Khương gia đang ở Nghiệp thành!
Bọn họ chờ đợi ở Kinh thành đã nhiều ngày nhưng không thấy tử sĩ được phái tới Nghiệp thành truyền tin về, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra bên Nghiệp thành. Ngay lúc Gia Hòa Hoàng hậu sắp phát điên đến nơi thì đột nhiên Quý ma ma nhận được tin này. Bà ta lập tức sải bước chạy về báo cáo ngay cho Hoàng hậu nương nương.
Có khi chính vị Khương Tứ gia kia đã âm thầm giúp đỡ Cửu Hoàng tử, ngáng đường bọn họ cũng nên.
Quý ma ma đi rất nhanh, sau khi bước vào cung Cẩm Tú lại thấy mặt mày Hoàng hậu nương nương vô cùng u ám, trong tay cầm một bức thư.
Quý ma ma gọi: "Nương nương!"
Tiếng gọi này làm Hoàng hậu nương nương giật mình hoàn hồn từ trong suy nghĩ riêng của bản thân. Bà ta ngẩng đầu lên nhìn lại. Thấy Quý ma ma đi tới, bà ta không còn không đề phòng gì mà đưa bức thư trong tay cho Quý ma ma xem như thường ngày nữa mà vội vàng gấp thư lại rồi đặt sang một bên.
Ánh mắt bà ta nhìn Quý ma ma cũng đã có thêm chút nghi ngờ mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Quý ma ma là người hầu già nhất bên cạnh Hoàng hậ, cũng là người được Hoàng hậu nương nương tin tưởng nhất. Nhưng sau khi đọc được nội dung bức thư kia, trong lòng Hoàng hậu đã sinh ra đề phòng.
Trong thư nói người âm thầm trợ giúp Dung Đình không phải ai khác mà chính là vị Quý ma ma bà ta tin tưởng nhất này!
Nếu đây chỉ là một bức thư bình thường thì chắc chắn Hoàng hậu nương nương sẽ không tin tưởng nhanh đến vậy.
Nhưng bên dưới bức thư này lại có vẽ hoa văn tử sĩ Từ gia nhà bà ta, còn cả dấu tay máu do tử sĩ bà ta phái đi ấn xuống nữa, đến cả vị trí vết sẹo cũng giống nhau như đúc.
Trong thư viết rằng Nghiệp thành vừa có tuyết rơi nhiều nên gã không thể chạy về ngay được, đành phải gửi thư về trước nhắc nhở bà ta đề phòng người xung quanh.
Thế là tự dưng Hoàng hậu nương nương nghi ngờ Quý ma ma. Bà ta cất giọng lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm gì mà vội vàng quá vậy?"
Quý ma ma vui vẻ nói: "Lão nô mới nghe ngóng được ít chuyện ạ."
"Nói đi."
"Người còn nhớ Khương Tứ gia của phủ Ninh An Bá nữa không?"
Gia Hòa Hoàng hậu nhíu mày: "Cái vị trước giờ luôn thích dạo chơi bên ngoài chứ nói sao cũng không chịu hồi kinh kia à?"
"Đúng vậy." Quý ma ma kề sát vào tai Hoàng hậu nói: "Lão nô hỏi thăm được rằng bây giờ ông ta đang ở Nghiệp thành."
Vẻ mặt Gia Hòa Hoàng hậu hơi thay đổi.
Quý ma ma cười nói: "Lão nô cảm thấy người giúp đỡ Cửu Hoàng tử chính là ông ta."
Nhất thời Gia Hòa Hoàng hậu cũng không biết có nên tin lời này hay không.
Nếu không có lá thư vừa rồi thì chắc chắn bà ta sẽ tin ngay.
Nhưng cũng là vì lá thư vừa rồi nên bà ta vô thức nghĩ nhiều hơn. Nghe nói Khương Tứ gia của phủ Ninh An Bá là một người thích sự tự do, hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với quyền lực. Trái lại, người này hướng tới một cuộc sống yên ấm hạnh phúc, không muốn dính đến rắc rối. Trước đây vì sợ phải gánh vác cả phủ Ninh An Bá mà người này vội vàng rời khỏi Kim Lăng ra ngoài ngao du khắp nơi.
Một người có tính cách như vậy không giống người sẽ nhúng tay vào chuyện của người khác.
Thấy Gia Hòa Hoàng hậu nhíu mày, Quý ma ma bèn hỏi: "Nương nương đang lo lắng Khương Tứ gia khó đối phó ạ?"
Nếp nhăn nơi khoé mắt Quý ma ma lại càng sâu hơn, vẻ tàn nhẫn dày đặc trong mắt: "Chuyện này nương nương không cần lo đâu. Mặc dù Khương Hành Chu giàu nứt đố đổ vách nhưng dù sao thì ông ta cũng đã rời khỏi Kim Lăng nhiều năm, vừa không có mạng lưới quan hệ vừa không có quyền thế. Nếu nương nương muốn yên tâm hẳn thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót cũng được."
Nghe vậy, Gia Hòa Hoàng hậu càng khó chịu hơn.
Nội dung trong đọc thư vừa đọc được kia vốn đã khiến bà ta cảnh giác xoi mói rồi, giờ Quý ma ma nói như vậy lại càng khiến bà ta cảm thấy kẻ này tàn nhẫn độc đoán hơn.
Chỉ mới biết Khương Hành Chu ở Nghiệp thành thôi mà, sao chưa gì đã khẳng định chắc chắn ông ta chính là người gây rắc rối cho bọn họ rồi vậy?
Chiêu Vũ Đế rất thích chữ do Khương Hành Chu viết, nếu bà ta nghi oan cho người ta thì bà ta sẽ không chỉ mất lòng Khương Hành Chu mà còn mất lòng cả Hoàng thượng nữa!
Bây giờ Gia Hòa Hoàng hậu đã dần tin những gì viết trong thư rồi.
Có thể Quý ma ma đã thật sự phản bội bà ta!
Nghĩ đến đây, bà ta nhếch môi cười với Quý ma ma, làm bộ như mình đã nghe lọt tai những lời vừa rồi: "Ma ma vất vả rồi."
Tuy bà ta đang cười nhưng ánh mắt nhìn Quý ma ma lại u ám lạnh như băng: "Lần này chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nhờ có ma ma để ý, cũng mất không ít công sức. Ma ma muốn được thưởng gì?"
Nghe vậy, vẻ vui sướng lộ ra trên mặt Quý ma ma: "Mấy ngày nữa cháu của lão nô sẽ tham gia khoa cử năm nay, có điều nó hơi nghịch ngợm, bình thường không chịu cố gắng học hành. Chẳng qua cùng lớp với nó có một hài tử có tài văn chương tên là Bùi Nhiên..."
Bà ta chỉ nói đến đây nhưng Gia Hòa Hoàng hậu đã hiểu ý bà ta là gì rồi. Hoàng hậu nhếch môi cười lạnh: "Hoàng đế vô cùng để ý đến khoa cử năm nay nên e rằng không dễ đổi bài thi lắm đâu."
Ý trong lời này là từ chối.
Nụ cười vui sướng của Quý ma ma cứng ngắc trên mặt.
Bà ta vội nói ngay: "Lão nô cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong tôn nhi có thể đậu tú tài là được rồi."
Hoàng hậu nương nương khẽ lắc đầu một cái.
Dù sao Hoàng hậu cũng đã nghi ngờ Quý ma ma rồi nên không muốn mạo hiểm thêm một lần nào chỉ để bà ta được nếm quả ngọt nữa.
Thậm chí trong lòng bà ta đã dấy lên suy nghĩ muốn diệt trừ Quý ma ma.
Nhưng dù sao thì Quý ma ma cũng đã ở bên bà ta bao lâu năm, biết quá nhiều chuyện của bà ta rồi, bình thường cũng giúp bà ta liên lạc với rất nhiều người nên một khi muốn động đến Quý ma ma thì bà ta phải tìm được người thay thế vị trí đó cái đã rồi mới từ từ ra tay được.
Hoàng hậu nương nương nói: "Ma ma thông cảm cho bổn cung nhé. Chuyện này thật sự khó mà làm được. Lát nữa ngươi đến chỗ quản sự lấy cây trâm cài tóc Kim Chi Minh Thuý dành để sau này tặng cho nhi tức nhé. Coi như đó là tấm lòng của bổn cung."
Quý ma ma suýt nữa không nhịn được mà bật cười tại chỗ.
Rõ ràng là lần khoa cử trước bà ta nghe nói Hoàng hậu nương nương giúp hài tử nhà một quan viên nhất phẩm tráo bài thi với người khác mà. Cái tên kia vừa bất tài vừa ngu ngốc, thế mà cuối cùng lại trở thành một trong ba người đứng đầu!
Chắc hẳn Hoàng hậu thấy bà ta chỉ là một người hầu nên mới không chịu giúp thôi.
Một bức thư không những khiến Gia Hòa Hoàng hậu nổi ý đề phòng mà còn khiến cả Quý ma ma nảy sinh bất mãn với Gia Hòa Hoàng hậu nữa.
Giữa chủ tớ hai người đã hoàn toàn có khoảng cách.
Sau khi Quý ma ma ra ngoài, Gia Hòa Hoàng hậu lập tức lấy giấy ra nhanh nhẹn viết thư hồi âm muốn gửi tới Nghiệp thành.
Lần này bà ta không sai Quý ma ma nữa mà sai một cung nữ đi gửi thư giúp mình.
...
Đọc xong thư hồi âm, Dung Đình không khỏi nhếch môi cười khẽ một tiếng.
Cá cắn câu rồi.
Lần này Hoàng hậu nương nương ra lệnh cho tử sĩ của mình đi điều tra những quan viên vốn nên trung thành với bà ta nhưng lại cấu kết với Quý ma ma.
Dung Đình gấp phong thư lại cẩn thận rồi cất đi để sau này lấy ra làm chứng cứ. Sau đó hắn lấy một tờ giấy viết thư khác đã có sẵn dấu tay máu của tử sĩ ra viết một bức thư gửi lại cho Hoàng hậu.
Viết xong, Dung Đình đẩy cửa ra.
Vì hắn đã mở cửa sổ suốt hai ngày liền nên gió bên ngoài đã mang mùi máu tanh trong phòng đi gần hết rồi, bây giờ gần như không còn ngửi thấy mùi gì nữa.
Dung Đình suy tư chốc lát, cảm thấy hôm nay đã có thể mời Khương Nhiêu tới chơi.
Mấy ngày rồi hắn không gặp nàng.
Vừa nghĩ đến Khương Nhiêu là trong mắt Dung Đình lại loé lên vẻ dịu dàng mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Những hạ nhân của Khương gia do Khương Nhiêu cử đến đã bị hắn lùa về cả rồi.
Còn về nguyên nhân cái chết của tên tử sĩ kia thì Dung Đình nói với Khương Nhiêu rằng gã đã nhân lúc hắn không để ý mà tự sát.
Tử sĩ vốn phải tự sát nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ do chủ nhân giao nên Khương Nhiêu cũng không nghĩ nhiều, vừa nghe đã tin ngay.
Thậm chí nàng còn thở phào nhẹ nhõm nữa.
Nàng luôn cảm thấy để một tử sĩ ở chung một phòng với một người bệnh như Dung Đình là quá nguy hiểm. Dù sao thì tên kia cũng là tử sĩ được huấn luyện bài bản, thực lực rất mạnh. Dung Đình cơ thể yếu ớt nhiều bệnh sao mà địch nổi.
Nếu tử sĩ đã tự sát thì nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
...
Trước khi hẹn gặp Khương Nhiêu, Dung Đình lại tới Diệu Thực các một chuyến.
Bây giờ hắn đã biết khẩu vị của nàng như thế nào rồi. Nàng thích ăn đồ ngọt nhưng lại càng thích những món ăn có thêm vị khác ngoài vị ngọt hơn, ví dụ như vị chua hoặc vị cay. Chỉ mỗi vị ngọt sẽ khiến nàng thấy ngán.
Ông chủ Diệu Thực các nhận ra vị khách quen Dung Đình này: "Tiểu thiếu gia lại tới rồi."
Khác với lần đầu tiên tới đây chẳng phân biệt được đống bánh ngọt bày biện trong các nên đành nhìn chúng như nhìn kẻ thù, bây giờ Dung Đình đã có thể gọi tên các loại bánh trong đây rồi.
Mua bánh xong, ông chủ Diệu Thực các hỏi hắn: "Tiểu thiếu gia, trông mặt mày ngài tốt hơn trước rất nhiều. Vết thương trên chân ngài đã khá hơn chưa?"
Dung Đình nhếch môi trả lời qua loa: "Còn cần thêm chút thời gian nữa."
Sáng nay khi đứng dậy hắn đã không cần chỗ dựa nữa rồi. Mặc dù hiện tại hắn mới chỉ đi được xa nhất là hai bước nhưng so với trước đây thì như vậy đã là tốt hơn rất nhiều rồi.
Nhưng chuyện này không cần phải nói cho người không quan trọng nghe.
Dù sao thì vẻ ngoài yếu ớt bệnh tật cũng dễ giúp hắn che giấu tham vọng trong lòng hơn.
Sau khi rời khỏi Diệu Thực các, Dung Đình đi về phía y quán nhờ lão đại phu xem giúp một chút xem chân mình đã khôi phục đến mức nào rồi.
Đến y quán, lão đại phu giơ cái gậy gỗ nhỏ lên gõ gõ lên đùi Dung Đình một hồi rồi bật ra một tiếng cảm thán: "Nhậm thần y quả nhiên là thần y."
"Dù có sống thêm một đời nữa ta cũng không nghĩ ra được phương thuốc này." Ông ấy nhìn Dung Đình: "Có điều ngươi cũng giỏi chịu đựng đấy."
Phương thuốc mà Nhậm thần y đưa cho Dung Đình có thể giúp hắn trị hết vết thương ở chân, chỉ là nếu kết hợp những vị thuốc trong đó lại thì sẽ gây nên tác dụng phụ khiến người bệnh vô cùng nhức đầu mỗi khi đêm xuống, đau đến mức không muốn sống nữa.
Thế mà từ trước đến nay trên mặt tiểu thiếu niên này chưa từng xuất hiện chút khó chịu đau đớn nào.
Rõ ràng là một người đẹp mã nhưng tính khí cũng kiên cường không kém.
"Thảo nào tiểu nha đầu kia lại thích ngươi như vậy."
Dung Đình khẽ ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Là tiểu cô nương cùng thả đèn hoa với ngươi trên cầu Chu Tước hồi trước ấy."
Dung Đình chớp mắt đáp: "Lão tiên sinh hiểu nhầm rồi."
Lão đại phu lắc đầu rồi lại nói: "Cô bé kia chạy đến chỗ ta hỏi thăm tin tức về ngươi từ lâu rồi, còn dặn nếu ngươi đến đây thì phải báo cho cô bé biết nữa. Vừa nghe nói chân ngươi bị thương nghiêm trọng, hai mắt cô bé lập tức ầng ậc nước, như kiểu ngay giây tiếp theo sẽ khóc oà vậy."
Dung Đình vô thức nín thở.
Thấy hắn có vẻ không tin lắm, lão đại phu "chậc" một tiếng: "Sao người trẻ tuổi bây giờ đứa nào cũng sợ này sợ nọ vậy nhỉ?"
"Nếu ngươi không tin lời ta nói thì một người từng trải như ta đây sẽ dạy cho ngươi cách này. Bao giờ gặp nhau ngươi cứ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta đi. Nếu cô nương kia đỏ mặt, xấu hổ né tránh chứ không phải cho ngươi một tát và mắng ngươi lưu manh thì tám phần mười là ngươi có hy vọng rồi đấy."
Dung Đình im lặng hồi lâu không trả lời. Hắn cũng không biết mình có nghe lọt tai lời này hay không nữa.
Mãi một lúc sau Dung Đình mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Đa tạ lão đại phu."
Lão đại phu rộng lượng đáp: "Không cần đa tạ ta đâu."
Ông ấy không khỏi nhớ lại chút chuyện cũ.
Năm đó lúc ông ấy dùng cách này để thử...
Lão đại phu sờ sờ gò má đầy nếp nhăn của mình.
Ai mà chẳng có một thời hào hoa phong nhã chứ...
Thật ra cũng chẳng có gì hay để khoe khoang, chỉ là vừa nghĩ đến mặt có hơi đau mà thôi.
...
Lúc Dung Đình rời khỏi y quán thì ngoài đường rất ồn ào, hình như có chuyện lớn gì đó vừa xảy ra nên tất cả mọi người đều đang đổ dồn về phía cửa thành.
Dung Đình nhíu mày khi nghe có người trên đường kêu lên...
"Mở cửa rồi! Mở cửa rồi!"
"Nghiệp thành mở cửa rồi!" Lão quản gia Khương gia vội vàng chạy vào thư phòng của Khương Tứ gia.
Khương Tứ gia đang ngồi trước bàn đọc sách lập tức ngẩng đầu lên, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Cuối cùng ông ấy cũng có thể dẫn Niên Niên đi!
Cuối cùng ông ấy cũng không cần tức giận vì tiểu tử thành Tây kia nữa rồi!
Ở thành Tây, những người được Khương Nhiêu phái tới đây bị Dung Đình sắp xếp cho ở sau nhà hết.
Có một người hầu hỏi Khương Bình: "Cô nương để chúng ta đảm bảo an toàn cho tiểu thiếu gia kia nhưng hắn lại nói không cần. Vậy lỡ hắn gặp chuyện thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Khương Bình đáp: "Ta thấy mặc dù tiểu thiếu gia kia mặt mày tái nhợt người đầy bệnh tật nhưng dáng người cao ráo, cũng không có vẻ chán chường ủ dột như bệnh nhân bình thường."
Nhiều nhất là người này có một khuôn mặt đẹp đến mức khó tin mà thôi.
"Có khi chính hắn có thể tự xử lý cũng nên." Khương Bình nói: "Chúng ta cứ đứng ngoài canh gác thôi, nếu nghe thấy tiếng động lạ thì vọt vào trong, không thể để hắn gặp chuyện được, như vậy chúng ta mới dễ báo cáo với cô nương."
Lúc này trong phòng đang đốt lửa than. Ngọn lửa bùng lên hắt hai bóng người trong phòng lên mặt tường màu trắng.
Một bóng người bị treo trên xà nhà cao ngất.
Đó là tử sĩ áo xanh kia.
Bóng người còn lại ở cách gã một đoạn.
Dung Đình đang ngồi cạnh lò lửa.
Ánh lửa hắt lên mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Hắn đang thong thả lau chùi vết máu trên thanh dao nhỏ trong tay.
Hai tay của tên tử sĩ bị trói gô lại treo vắt vẻo trên xà nhà, máu trên người thấm ướt cả quần áo, có vài giọt máu đỏ tươi tí tách giọt xuống đất, cằm gã vẫn đang trong trạng thái bị trật khớp chưa được bẻ về, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng túa ra trên trán gã. Hiện tại tên này đã đau đến mức không phát ra được chút âm thanh nào nữa rồi.
Đến khi thanh dao trong tay dần sạch sẽ sáng loáng trở lại, Dung Đình mới giơ lên ngắm nghía vài lần. Khuôn mặt đẹp như tượng tạc nhưng ánh mắt lại lạnh như băng của hắn phản chiếu trên lưỡi dao. Hắn ngẩng đầu lên hỏi tử sĩ kia: "Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi muốn trả lời thì gật đầu, còn nếu không muốn..."
Đến đây, Dung Đình nhướng mày: "Sáng nay ta bẻ khớp cằm của ngươi, lúc nãy lại chặt đứt gân tay ngươi nên hiện tại ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong. Nếu ngươi không muốn trả lời thì ta sẽ chặt tay ngươi ra thành nhiều khúc."
Hắn nhếch mép cười lạnh, giọng điệu cũng đầy ý đe doạ nhưng lại vì khuôn mặt quá đẹp và ánh mắt trong veo mà trông chẳng khác gì một hài tử tàn nhẫn bẩm sinh, không chuyện ác nào không dám làm. Linh hồn tà ác, vẻ ngoài ngây thơ.
"Có trả lời không?" Dung Đình vứt ra câu hỏi đầu tiên.
Tử sĩ ú ớ mấy tiếng gì đó.
Bây giờ gã chỉ một lòng muốn chết mà thôi.
Muốn chết một cách dứt khoát, không muốn bị hành hạ nữa.
Thấy gã không gật đầu mà chỉ ú ớ bậy bạ, Dung Đình không vui nheo mắt lại: "Ngươi muốn lấy mạng nàng thì ta sẽ lấy mạng ngươi."
"Muốn chết hả? Đừng vội vậy chứ." Ngón tay Dung Đình cọ nhẹ lên lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo của thanh dao trong tay, sau đó hắn nhẹ nhàng giơ dao lên gõ nhẹ vào gò má tử sĩ: "Chờ ta hỏi được hết những gì muốn biết rồi ta sẽ tự mình tiễn ngươi một đoạn đường."
Hắn sẽ khiến tên này phải chết đi trong đau đớn, như vậy mới coi như là báo thù xong việc gã dùng ám khí muốn hại nàng.
...
Đã là người thì ai cũng có nhược điểm và những lúc yếu đuối.
Dung Đình có lấy được thông tin mình muốn biết hay không thì còn phải xem giữa hắn và tử sĩ ai ác hơn đã.
Sáng sớm bốn ngày sau...
Đây là lần đầu tiên sau bốn ngày Dung Đình bước chân ra khỏi nhà.
Trên người hắn thoang thoảng mùi máu tanh, trong tay cầm một bức thư, phía trên đã có sẵn dấu tay của tên tử sĩ đã đứt hơi bên trong.
Hắn đưa bức thư này tới dịch trạm rồi gửi đi Kim Lăng.
Nếu Hoàng hậu đã muốn điều tra xem ai giúp hắn thì chính người "được" điều tra là hắn đây sẽ trả lời bà ta.
...
Quý ma ma vội vàng bước vào cung Cẩm Tú.
Bà ta vừa nghe ngóng được một tin tức nói rằng bây giờ Khương Tứ gia của Khương gia đang ở Nghiệp thành!
Bọn họ chờ đợi ở Kinh thành đã nhiều ngày nhưng không thấy tử sĩ được phái tới Nghiệp thành truyền tin về, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra bên Nghiệp thành. Ngay lúc Gia Hòa Hoàng hậu sắp phát điên đến nơi thì đột nhiên Quý ma ma nhận được tin này. Bà ta lập tức sải bước chạy về báo cáo ngay cho Hoàng hậu nương nương.
Có khi chính vị Khương Tứ gia kia đã âm thầm giúp đỡ Cửu Hoàng tử, ngáng đường bọn họ cũng nên.
Quý ma ma đi rất nhanh, sau khi bước vào cung Cẩm Tú lại thấy mặt mày Hoàng hậu nương nương vô cùng u ám, trong tay cầm một bức thư.
Quý ma ma gọi: "Nương nương!"
Tiếng gọi này làm Hoàng hậu nương nương giật mình hoàn hồn từ trong suy nghĩ riêng của bản thân. Bà ta ngẩng đầu lên nhìn lại. Thấy Quý ma ma đi tới, bà ta không còn không đề phòng gì mà đưa bức thư trong tay cho Quý ma ma xem như thường ngày nữa mà vội vàng gấp thư lại rồi đặt sang một bên.
Ánh mắt bà ta nhìn Quý ma ma cũng đã có thêm chút nghi ngờ mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Quý ma ma là người hầu già nhất bên cạnh Hoàng hậ, cũng là người được Hoàng hậu nương nương tin tưởng nhất. Nhưng sau khi đọc được nội dung bức thư kia, trong lòng Hoàng hậu đã sinh ra đề phòng.
Trong thư nói người âm thầm trợ giúp Dung Đình không phải ai khác mà chính là vị Quý ma ma bà ta tin tưởng nhất này!
Nếu đây chỉ là một bức thư bình thường thì chắc chắn Hoàng hậu nương nương sẽ không tin tưởng nhanh đến vậy.
Nhưng bên dưới bức thư này lại có vẽ hoa văn tử sĩ Từ gia nhà bà ta, còn cả dấu tay máu do tử sĩ bà ta phái đi ấn xuống nữa, đến cả vị trí vết sẹo cũng giống nhau như đúc.
Trong thư viết rằng Nghiệp thành vừa có tuyết rơi nhiều nên gã không thể chạy về ngay được, đành phải gửi thư về trước nhắc nhở bà ta đề phòng người xung quanh.
Thế là tự dưng Hoàng hậu nương nương nghi ngờ Quý ma ma. Bà ta cất giọng lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm gì mà vội vàng quá vậy?"
Quý ma ma vui vẻ nói: "Lão nô mới nghe ngóng được ít chuyện ạ."
"Nói đi."
"Người còn nhớ Khương Tứ gia của phủ Ninh An Bá nữa không?"
Gia Hòa Hoàng hậu nhíu mày: "Cái vị trước giờ luôn thích dạo chơi bên ngoài chứ nói sao cũng không chịu hồi kinh kia à?"
"Đúng vậy." Quý ma ma kề sát vào tai Hoàng hậu nói: "Lão nô hỏi thăm được rằng bây giờ ông ta đang ở Nghiệp thành."
Vẻ mặt Gia Hòa Hoàng hậu hơi thay đổi.
Quý ma ma cười nói: "Lão nô cảm thấy người giúp đỡ Cửu Hoàng tử chính là ông ta."
Nhất thời Gia Hòa Hoàng hậu cũng không biết có nên tin lời này hay không.
Nếu không có lá thư vừa rồi thì chắc chắn bà ta sẽ tin ngay.
Nhưng cũng là vì lá thư vừa rồi nên bà ta vô thức nghĩ nhiều hơn. Nghe nói Khương Tứ gia của phủ Ninh An Bá là một người thích sự tự do, hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với quyền lực. Trái lại, người này hướng tới một cuộc sống yên ấm hạnh phúc, không muốn dính đến rắc rối. Trước đây vì sợ phải gánh vác cả phủ Ninh An Bá mà người này vội vàng rời khỏi Kim Lăng ra ngoài ngao du khắp nơi.
Một người có tính cách như vậy không giống người sẽ nhúng tay vào chuyện của người khác.
Thấy Gia Hòa Hoàng hậu nhíu mày, Quý ma ma bèn hỏi: "Nương nương đang lo lắng Khương Tứ gia khó đối phó ạ?"
Nếp nhăn nơi khoé mắt Quý ma ma lại càng sâu hơn, vẻ tàn nhẫn dày đặc trong mắt: "Chuyện này nương nương không cần lo đâu. Mặc dù Khương Hành Chu giàu nứt đố đổ vách nhưng dù sao thì ông ta cũng đã rời khỏi Kim Lăng nhiều năm, vừa không có mạng lưới quan hệ vừa không có quyền thế. Nếu nương nương muốn yên tâm hẳn thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót cũng được."
Nghe vậy, Gia Hòa Hoàng hậu càng khó chịu hơn.
Nội dung trong đọc thư vừa đọc được kia vốn đã khiến bà ta cảnh giác xoi mói rồi, giờ Quý ma ma nói như vậy lại càng khiến bà ta cảm thấy kẻ này tàn nhẫn độc đoán hơn.
Chỉ mới biết Khương Hành Chu ở Nghiệp thành thôi mà, sao chưa gì đã khẳng định chắc chắn ông ta chính là người gây rắc rối cho bọn họ rồi vậy?
Chiêu Vũ Đế rất thích chữ do Khương Hành Chu viết, nếu bà ta nghi oan cho người ta thì bà ta sẽ không chỉ mất lòng Khương Hành Chu mà còn mất lòng cả Hoàng thượng nữa!
Bây giờ Gia Hòa Hoàng hậu đã dần tin những gì viết trong thư rồi.
Có thể Quý ma ma đã thật sự phản bội bà ta!
Nghĩ đến đây, bà ta nhếch môi cười với Quý ma ma, làm bộ như mình đã nghe lọt tai những lời vừa rồi: "Ma ma vất vả rồi."
Tuy bà ta đang cười nhưng ánh mắt nhìn Quý ma ma lại u ám lạnh như băng: "Lần này chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nhờ có ma ma để ý, cũng mất không ít công sức. Ma ma muốn được thưởng gì?"
Nghe vậy, vẻ vui sướng lộ ra trên mặt Quý ma ma: "Mấy ngày nữa cháu của lão nô sẽ tham gia khoa cử năm nay, có điều nó hơi nghịch ngợm, bình thường không chịu cố gắng học hành. Chẳng qua cùng lớp với nó có một hài tử có tài văn chương tên là Bùi Nhiên..."
Bà ta chỉ nói đến đây nhưng Gia Hòa Hoàng hậu đã hiểu ý bà ta là gì rồi. Hoàng hậu nhếch môi cười lạnh: "Hoàng đế vô cùng để ý đến khoa cử năm nay nên e rằng không dễ đổi bài thi lắm đâu."
Ý trong lời này là từ chối.
Nụ cười vui sướng của Quý ma ma cứng ngắc trên mặt.
Bà ta vội nói ngay: "Lão nô cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong tôn nhi có thể đậu tú tài là được rồi."
Hoàng hậu nương nương khẽ lắc đầu một cái.
Dù sao Hoàng hậu cũng đã nghi ngờ Quý ma ma rồi nên không muốn mạo hiểm thêm một lần nào chỉ để bà ta được nếm quả ngọt nữa.
Thậm chí trong lòng bà ta đã dấy lên suy nghĩ muốn diệt trừ Quý ma ma.
Nhưng dù sao thì Quý ma ma cũng đã ở bên bà ta bao lâu năm, biết quá nhiều chuyện của bà ta rồi, bình thường cũng giúp bà ta liên lạc với rất nhiều người nên một khi muốn động đến Quý ma ma thì bà ta phải tìm được người thay thế vị trí đó cái đã rồi mới từ từ ra tay được.
Hoàng hậu nương nương nói: "Ma ma thông cảm cho bổn cung nhé. Chuyện này thật sự khó mà làm được. Lát nữa ngươi đến chỗ quản sự lấy cây trâm cài tóc Kim Chi Minh Thuý dành để sau này tặng cho nhi tức nhé. Coi như đó là tấm lòng của bổn cung."
Quý ma ma suýt nữa không nhịn được mà bật cười tại chỗ.
Rõ ràng là lần khoa cử trước bà ta nghe nói Hoàng hậu nương nương giúp hài tử nhà một quan viên nhất phẩm tráo bài thi với người khác mà. Cái tên kia vừa bất tài vừa ngu ngốc, thế mà cuối cùng lại trở thành một trong ba người đứng đầu!
Chắc hẳn Hoàng hậu thấy bà ta chỉ là một người hầu nên mới không chịu giúp thôi.
Một bức thư không những khiến Gia Hòa Hoàng hậu nổi ý đề phòng mà còn khiến cả Quý ma ma nảy sinh bất mãn với Gia Hòa Hoàng hậu nữa.
Giữa chủ tớ hai người đã hoàn toàn có khoảng cách.
Sau khi Quý ma ma ra ngoài, Gia Hòa Hoàng hậu lập tức lấy giấy ra nhanh nhẹn viết thư hồi âm muốn gửi tới Nghiệp thành.
Lần này bà ta không sai Quý ma ma nữa mà sai một cung nữ đi gửi thư giúp mình.
...
Đọc xong thư hồi âm, Dung Đình không khỏi nhếch môi cười khẽ một tiếng.
Cá cắn câu rồi.
Lần này Hoàng hậu nương nương ra lệnh cho tử sĩ của mình đi điều tra những quan viên vốn nên trung thành với bà ta nhưng lại cấu kết với Quý ma ma.
Dung Đình gấp phong thư lại cẩn thận rồi cất đi để sau này lấy ra làm chứng cứ. Sau đó hắn lấy một tờ giấy viết thư khác đã có sẵn dấu tay máu của tử sĩ ra viết một bức thư gửi lại cho Hoàng hậu.
Viết xong, Dung Đình đẩy cửa ra.
Vì hắn đã mở cửa sổ suốt hai ngày liền nên gió bên ngoài đã mang mùi máu tanh trong phòng đi gần hết rồi, bây giờ gần như không còn ngửi thấy mùi gì nữa.
Dung Đình suy tư chốc lát, cảm thấy hôm nay đã có thể mời Khương Nhiêu tới chơi.
Mấy ngày rồi hắn không gặp nàng.
Vừa nghĩ đến Khương Nhiêu là trong mắt Dung Đình lại loé lên vẻ dịu dàng mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Những hạ nhân của Khương gia do Khương Nhiêu cử đến đã bị hắn lùa về cả rồi.
Còn về nguyên nhân cái chết của tên tử sĩ kia thì Dung Đình nói với Khương Nhiêu rằng gã đã nhân lúc hắn không để ý mà tự sát.
Tử sĩ vốn phải tự sát nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ do chủ nhân giao nên Khương Nhiêu cũng không nghĩ nhiều, vừa nghe đã tin ngay.
Thậm chí nàng còn thở phào nhẹ nhõm nữa.
Nàng luôn cảm thấy để một tử sĩ ở chung một phòng với một người bệnh như Dung Đình là quá nguy hiểm. Dù sao thì tên kia cũng là tử sĩ được huấn luyện bài bản, thực lực rất mạnh. Dung Đình cơ thể yếu ớt nhiều bệnh sao mà địch nổi.
Nếu tử sĩ đã tự sát thì nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
...
Trước khi hẹn gặp Khương Nhiêu, Dung Đình lại tới Diệu Thực các một chuyến.
Bây giờ hắn đã biết khẩu vị của nàng như thế nào rồi. Nàng thích ăn đồ ngọt nhưng lại càng thích những món ăn có thêm vị khác ngoài vị ngọt hơn, ví dụ như vị chua hoặc vị cay. Chỉ mỗi vị ngọt sẽ khiến nàng thấy ngán.
Ông chủ Diệu Thực các nhận ra vị khách quen Dung Đình này: "Tiểu thiếu gia lại tới rồi."
Khác với lần đầu tiên tới đây chẳng phân biệt được đống bánh ngọt bày biện trong các nên đành nhìn chúng như nhìn kẻ thù, bây giờ Dung Đình đã có thể gọi tên các loại bánh trong đây rồi.
Mua bánh xong, ông chủ Diệu Thực các hỏi hắn: "Tiểu thiếu gia, trông mặt mày ngài tốt hơn trước rất nhiều. Vết thương trên chân ngài đã khá hơn chưa?"
Dung Đình nhếch môi trả lời qua loa: "Còn cần thêm chút thời gian nữa."
Sáng nay khi đứng dậy hắn đã không cần chỗ dựa nữa rồi. Mặc dù hiện tại hắn mới chỉ đi được xa nhất là hai bước nhưng so với trước đây thì như vậy đã là tốt hơn rất nhiều rồi.
Nhưng chuyện này không cần phải nói cho người không quan trọng nghe.
Dù sao thì vẻ ngoài yếu ớt bệnh tật cũng dễ giúp hắn che giấu tham vọng trong lòng hơn.
Sau khi rời khỏi Diệu Thực các, Dung Đình đi về phía y quán nhờ lão đại phu xem giúp một chút xem chân mình đã khôi phục đến mức nào rồi.
Đến y quán, lão đại phu giơ cái gậy gỗ nhỏ lên gõ gõ lên đùi Dung Đình một hồi rồi bật ra một tiếng cảm thán: "Nhậm thần y quả nhiên là thần y."
"Dù có sống thêm một đời nữa ta cũng không nghĩ ra được phương thuốc này." Ông ấy nhìn Dung Đình: "Có điều ngươi cũng giỏi chịu đựng đấy."
Phương thuốc mà Nhậm thần y đưa cho Dung Đình có thể giúp hắn trị hết vết thương ở chân, chỉ là nếu kết hợp những vị thuốc trong đó lại thì sẽ gây nên tác dụng phụ khiến người bệnh vô cùng nhức đầu mỗi khi đêm xuống, đau đến mức không muốn sống nữa.
Thế mà từ trước đến nay trên mặt tiểu thiếu niên này chưa từng xuất hiện chút khó chịu đau đớn nào.
Rõ ràng là một người đẹp mã nhưng tính khí cũng kiên cường không kém.
"Thảo nào tiểu nha đầu kia lại thích ngươi như vậy."
Dung Đình khẽ ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Là tiểu cô nương cùng thả đèn hoa với ngươi trên cầu Chu Tước hồi trước ấy."
Dung Đình chớp mắt đáp: "Lão tiên sinh hiểu nhầm rồi."
Lão đại phu lắc đầu rồi lại nói: "Cô bé kia chạy đến chỗ ta hỏi thăm tin tức về ngươi từ lâu rồi, còn dặn nếu ngươi đến đây thì phải báo cho cô bé biết nữa. Vừa nghe nói chân ngươi bị thương nghiêm trọng, hai mắt cô bé lập tức ầng ậc nước, như kiểu ngay giây tiếp theo sẽ khóc oà vậy."
Dung Đình vô thức nín thở.
Thấy hắn có vẻ không tin lắm, lão đại phu "chậc" một tiếng: "Sao người trẻ tuổi bây giờ đứa nào cũng sợ này sợ nọ vậy nhỉ?"
"Nếu ngươi không tin lời ta nói thì một người từng trải như ta đây sẽ dạy cho ngươi cách này. Bao giờ gặp nhau ngươi cứ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta đi. Nếu cô nương kia đỏ mặt, xấu hổ né tránh chứ không phải cho ngươi một tát và mắng ngươi lưu manh thì tám phần mười là ngươi có hy vọng rồi đấy."
Dung Đình im lặng hồi lâu không trả lời. Hắn cũng không biết mình có nghe lọt tai lời này hay không nữa.
Mãi một lúc sau Dung Đình mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Đa tạ lão đại phu."
Lão đại phu rộng lượng đáp: "Không cần đa tạ ta đâu."
Ông ấy không khỏi nhớ lại chút chuyện cũ.
Năm đó lúc ông ấy dùng cách này để thử...
Lão đại phu sờ sờ gò má đầy nếp nhăn của mình.
Ai mà chẳng có một thời hào hoa phong nhã chứ...
Thật ra cũng chẳng có gì hay để khoe khoang, chỉ là vừa nghĩ đến mặt có hơi đau mà thôi.
...
Lúc Dung Đình rời khỏi y quán thì ngoài đường rất ồn ào, hình như có chuyện lớn gì đó vừa xảy ra nên tất cả mọi người đều đang đổ dồn về phía cửa thành.
Dung Đình nhíu mày khi nghe có người trên đường kêu lên...
"Mở cửa rồi! Mở cửa rồi!"
"Nghiệp thành mở cửa rồi!" Lão quản gia Khương gia vội vàng chạy vào thư phòng của Khương Tứ gia.
Khương Tứ gia đang ngồi trước bàn đọc sách lập tức ngẩng đầu lên, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Cuối cùng ông ấy cũng có thể dẫn Niên Niên đi!
Cuối cùng ông ấy cũng không cần tức giận vì tiểu tử thành Tây kia nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.