Chương 3: 8 Cm
Thôn Ngư
26/05/2022
Trong tiếng ồn ào, máu của thiếu niên từng giọt từng giọt rơi xuống ngọc bội nắm chặt trong tay, rất nhanh thấm đẫm những đường vân trên ngọc bội, nhỏ từng giọt xuống ngọc bội, dọc theo hành lang dài, có một giọt máu dài.
Thiếu niên bị kéo vào Kiến Chương ở phía xa của Tây Lục Viện. Nơi này từ trước là chỗ ở của thái tử ở phía tây hoàng cung, lúc trước các đại thần đều cảm thấy cung điện này xây quá nhỏ, không phù hợp thân phận của thái tử.
Nhưng hiện tại, nơi này cỏ dại mọc thành cụm, khắp nơi tiêu điều, cả tòa cung điện không có một bóng người, trống trải đến đáng sợ, từ khi phế bỏ thái tử, nơi này đã trở thành nơi mà mọi người trong cung trốn không kịp.
Đám người Lưu Kỳ đem người ném vào giữa điện, kẽo kẹt một tiếng cửa cung nặng nề bị đóng lại.
Sảnh chính của Cung Kiến Chương không nhỏ, nhưng sáu bảy năm qua không được sửa chữa nên mái nhà bị dột, giấy dán cửa sổ đã rách từ lâu, hoàn toàn không thể chịu được gió lạnh như băng của mùa đông Biện Kinh.
Những thứ nguyên bản thuộc về thái tử đã bị nâng hết đi, to như vậy một toà cung điện rộng lớn như vậy thậm chí không có bức bình phong để chắn gió.
Nhìn qua nơi vốn nên đặt một chiếc giường gỗ quý hiếm được nạm vàng, đổi thành chiếu giường gỗ phổ thông; tủ quần áo sang quý bị dọn đi, chỉ đẻ lại một hòm gỗ nhỏ, lớp sơn bên ngoài còn bị bong mốc ra; còn có một bàn một ghế phế thái tử không biết tìm đâu ra ...... Đây là toàn bộ gia cụ thiên điện còn sót lại.
Đám người Lưu Kỳ chểnh mảng công việc không đến một hai ngày, biết chân của hai chân của phế Thái tử đã tàn tật nhưng vẫn vô tư ném xuống nền đất lạnh. Họ hoàn toàn không nghĩ đến việc giao bữa tối cho thiếu niên, ngay cả ấm trà trên mặt bàn còn không có lấy một giọt nước.
Nhưng là giữa lúc ý thức mơ hồ thiếu niên vẫn cảm thấy có chút may mắn.
Ít nhất không có ở trong hồ đông chết.
Hắn thậm chí không thèm để ý thái giám vừa mới khinh nhục hắn, hắn biết rất rõ, phiền toái của mình còn ở phía trước.
Hắn cố hết chút sức lực cuối cùng, để leo lên giường và ngất đi hoàn toàn.
Thiếu niên vừa ngất xỉu không bao lâu, Khương Tiểu Viên liền từ ngọc bội bên trong bò ra tới.
Ban nãy đKhương Tiểu Viên ứng một bên chứng kiến rất nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được ra tay.
Dù cho nàng đã biết trước quá khứ của bạo quân ở trong tiểu thuyết, tác giả đã sơ lược, Khương Tiểu Viên không có bất kỳ cảm xúc thực sự nào. Nhưng đọc tiểu thuyết là một chuyện, còn thực sự chứng kiến một thiếu niên bị bắt nạt như thế này lại là chuyện khác.
Nếu lúc trước Khương Tiểu Viên còn do dự bản thân rốt cuộc nên làm nhiệm vụ như thế nào, nhưng sau khi nhìn mấy chuyện vừa xảy ra, Khương Tiểu Viên nắm chặt tay lại.
Vì thế cho nên lúc Lưu Kỳ đánh người nđầu óc àng nóng lên liền muốn bò ra để xem bản thân có thể giúp thiếu niên được gì hay không
Khương Tiểu Viên nhìn xuống phía dưới trống rỗng.
Khương Tiểu Viên phát hiện mình sắp ngã xuống vực thẳm.
∑(Дノ)ノ!!
Nghĩ đến trước lúc bị rơi tự do, Khương Tiểu Viên lại nhớ tới lúc mình ở trong ngọc bội của bạo quan còn muốn giả mạo thành một lão gia gia râu bạc tuyệt thế cao nhân trong truyền thuyết.
Nhưng mà sau khi bò dọc theo ống quần thiếu niên qua mười phút mới gian nan mà trở lại ngọc bội của hắn, tuyệt thế cao nhân rốt cuộc phát hiện: Có lẽ nàng còn chưa cao tới 10cm.
Cao nhân khóc lóc thảm thiết.
Tuy rằng không cần đo lường chính xác, nhưng là trong khoảng thời gian này nàng điên cuồng khoa tay múa chân xem mình khổng lồ như thế nào, rốt cuộc tìm được vật tham chiếu —— một đầu ngón tay của thiếu niên.
Nàng rốt cuộc ngộ ra ý nghĩa tồn tại của mình: Thật ra lãnh đạo đưa nàng tới đây không phải là để cứu vớt bạo quân, mà là tới kéo chết bạo quân.
Nhưng sau khi nàng nghĩ lại, an ủi mình một chút. Nghĩ tích cực lên, dù nàng xuất hiện chỉ để kéo chân sau cho bạo quân, nàng cũng chỉ kéo đucợ ngón chân út mà thôi.
May mắn trời không phụ người có lòng, đại khái cũng ý thức được trang thái mini làm cũng không được gì, lãnh đạo còn hảo tâm cho nàng một câu: Hệ thống cho phép nàng có thể di chuyển đồ vật dù lớn hay nhỏ...... Hoàn toàn nhờ vào năng lượng của hệ thống rác rưởi.
Chỉ cần nàng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ, là có thể mở khóa thương thànhhệ thống cùng chức năng khác, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đầy năng lượng, nàng làm người lần nữa!
Khương Tiểu Viên đã phải chịu một cú sốc lớn trong cuộc đời mình, nhgix đến sau này mình chỉ ưn một hạt dưa đã no năng rồi, nàng quay ra ôm lấy bản thân nhỏ bé của mình chìm vào im lặng.
Nhưng vẫn còn tốt, cuộc sống 8cm cũng chưa hoàn toàn tuyệt vọng —— nàng vẫn có thể làm nhiệm vụ!
Nghĩ đến thiếu niên hơi thở thoi thóp, nàng không thể ngồi yên, nhân lúc hắn ngất đi, nàng mới bò ra ngoài.
Vừa ló đầu ra ngoài, nàng đã bị gió lạnh làm cho loạng choạng.
Trên giường, thiếu niên cau mày.
Tuy là bạo quân tương lai, cũng không phải loại này liếc mắt một cái liền có thể moi tim tiểu hài tử ăn tươi nuốt sống, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, lông mày hơi cau lại, ánh trăng bên ngoài chiếu lên gương mặt hắn, sáng đẹp đến mức gần như vô hại, có một loại vẻ đẹp vượt qua bụi trần, cho dù hiện tại yếu ớt như vậy, vẫn khiến người ta quên đi sự thô tục, vô thức mê muội trước vẻ ngoài.
Nhưng mà không thể xem nhẹ một vết ửng hồng bất thường trên mặt thiếu niên.
Khương Tiểu Viên bò qua, nỗ lực vươn đôi tay ra chạm vào trán của hắn, quả nhiên đã phát sốt.
Thiếu niên hôm nay ngâm ở trong nước đá thời gian rất lâu, quần áo cũng ướt nhẹp, miệng vết thương bên cạnh người thấm ướt quần áo, còn mang theo vụn băng do máu đọng lại...... Cần thiết phải vệ sinh và băng bó lại.
Khương Tiểu Viên có chút sốt ruột.
Thiếu niên bị kéo vào Kiến Chương ở phía xa của Tây Lục Viện. Nơi này từ trước là chỗ ở của thái tử ở phía tây hoàng cung, lúc trước các đại thần đều cảm thấy cung điện này xây quá nhỏ, không phù hợp thân phận của thái tử.
Nhưng hiện tại, nơi này cỏ dại mọc thành cụm, khắp nơi tiêu điều, cả tòa cung điện không có một bóng người, trống trải đến đáng sợ, từ khi phế bỏ thái tử, nơi này đã trở thành nơi mà mọi người trong cung trốn không kịp.
Đám người Lưu Kỳ đem người ném vào giữa điện, kẽo kẹt một tiếng cửa cung nặng nề bị đóng lại.
Sảnh chính của Cung Kiến Chương không nhỏ, nhưng sáu bảy năm qua không được sửa chữa nên mái nhà bị dột, giấy dán cửa sổ đã rách từ lâu, hoàn toàn không thể chịu được gió lạnh như băng của mùa đông Biện Kinh.
Những thứ nguyên bản thuộc về thái tử đã bị nâng hết đi, to như vậy một toà cung điện rộng lớn như vậy thậm chí không có bức bình phong để chắn gió.
Nhìn qua nơi vốn nên đặt một chiếc giường gỗ quý hiếm được nạm vàng, đổi thành chiếu giường gỗ phổ thông; tủ quần áo sang quý bị dọn đi, chỉ đẻ lại một hòm gỗ nhỏ, lớp sơn bên ngoài còn bị bong mốc ra; còn có một bàn một ghế phế thái tử không biết tìm đâu ra ...... Đây là toàn bộ gia cụ thiên điện còn sót lại.
Đám người Lưu Kỳ chểnh mảng công việc không đến một hai ngày, biết chân của hai chân của phế Thái tử đã tàn tật nhưng vẫn vô tư ném xuống nền đất lạnh. Họ hoàn toàn không nghĩ đến việc giao bữa tối cho thiếu niên, ngay cả ấm trà trên mặt bàn còn không có lấy một giọt nước.
Nhưng là giữa lúc ý thức mơ hồ thiếu niên vẫn cảm thấy có chút may mắn.
Ít nhất không có ở trong hồ đông chết.
Hắn thậm chí không thèm để ý thái giám vừa mới khinh nhục hắn, hắn biết rất rõ, phiền toái của mình còn ở phía trước.
Hắn cố hết chút sức lực cuối cùng, để leo lên giường và ngất đi hoàn toàn.
Thiếu niên vừa ngất xỉu không bao lâu, Khương Tiểu Viên liền từ ngọc bội bên trong bò ra tới.
Ban nãy đKhương Tiểu Viên ứng một bên chứng kiến rất nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được ra tay.
Dù cho nàng đã biết trước quá khứ của bạo quân ở trong tiểu thuyết, tác giả đã sơ lược, Khương Tiểu Viên không có bất kỳ cảm xúc thực sự nào. Nhưng đọc tiểu thuyết là một chuyện, còn thực sự chứng kiến một thiếu niên bị bắt nạt như thế này lại là chuyện khác.
Nếu lúc trước Khương Tiểu Viên còn do dự bản thân rốt cuộc nên làm nhiệm vụ như thế nào, nhưng sau khi nhìn mấy chuyện vừa xảy ra, Khương Tiểu Viên nắm chặt tay lại.
Vì thế cho nên lúc Lưu Kỳ đánh người nđầu óc àng nóng lên liền muốn bò ra để xem bản thân có thể giúp thiếu niên được gì hay không
Khương Tiểu Viên nhìn xuống phía dưới trống rỗng.
Khương Tiểu Viên phát hiện mình sắp ngã xuống vực thẳm.
∑(Дノ)ノ!!
Nghĩ đến trước lúc bị rơi tự do, Khương Tiểu Viên lại nhớ tới lúc mình ở trong ngọc bội của bạo quan còn muốn giả mạo thành một lão gia gia râu bạc tuyệt thế cao nhân trong truyền thuyết.
Nhưng mà sau khi bò dọc theo ống quần thiếu niên qua mười phút mới gian nan mà trở lại ngọc bội của hắn, tuyệt thế cao nhân rốt cuộc phát hiện: Có lẽ nàng còn chưa cao tới 10cm.
Cao nhân khóc lóc thảm thiết.
Tuy rằng không cần đo lường chính xác, nhưng là trong khoảng thời gian này nàng điên cuồng khoa tay múa chân xem mình khổng lồ như thế nào, rốt cuộc tìm được vật tham chiếu —— một đầu ngón tay của thiếu niên.
Nàng rốt cuộc ngộ ra ý nghĩa tồn tại của mình: Thật ra lãnh đạo đưa nàng tới đây không phải là để cứu vớt bạo quân, mà là tới kéo chết bạo quân.
Nhưng sau khi nàng nghĩ lại, an ủi mình một chút. Nghĩ tích cực lên, dù nàng xuất hiện chỉ để kéo chân sau cho bạo quân, nàng cũng chỉ kéo đucợ ngón chân út mà thôi.
May mắn trời không phụ người có lòng, đại khái cũng ý thức được trang thái mini làm cũng không được gì, lãnh đạo còn hảo tâm cho nàng một câu: Hệ thống cho phép nàng có thể di chuyển đồ vật dù lớn hay nhỏ...... Hoàn toàn nhờ vào năng lượng của hệ thống rác rưởi.
Chỉ cần nàng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ, là có thể mở khóa thương thànhhệ thống cùng chức năng khác, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đầy năng lượng, nàng làm người lần nữa!
Khương Tiểu Viên đã phải chịu một cú sốc lớn trong cuộc đời mình, nhgix đến sau này mình chỉ ưn một hạt dưa đã no năng rồi, nàng quay ra ôm lấy bản thân nhỏ bé của mình chìm vào im lặng.
Nhưng vẫn còn tốt, cuộc sống 8cm cũng chưa hoàn toàn tuyệt vọng —— nàng vẫn có thể làm nhiệm vụ!
Nghĩ đến thiếu niên hơi thở thoi thóp, nàng không thể ngồi yên, nhân lúc hắn ngất đi, nàng mới bò ra ngoài.
Vừa ló đầu ra ngoài, nàng đã bị gió lạnh làm cho loạng choạng.
Trên giường, thiếu niên cau mày.
Tuy là bạo quân tương lai, cũng không phải loại này liếc mắt một cái liền có thể moi tim tiểu hài tử ăn tươi nuốt sống, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, lông mày hơi cau lại, ánh trăng bên ngoài chiếu lên gương mặt hắn, sáng đẹp đến mức gần như vô hại, có một loại vẻ đẹp vượt qua bụi trần, cho dù hiện tại yếu ớt như vậy, vẫn khiến người ta quên đi sự thô tục, vô thức mê muội trước vẻ ngoài.
Nhưng mà không thể xem nhẹ một vết ửng hồng bất thường trên mặt thiếu niên.
Khương Tiểu Viên bò qua, nỗ lực vươn đôi tay ra chạm vào trán của hắn, quả nhiên đã phát sốt.
Thiếu niên hôm nay ngâm ở trong nước đá thời gian rất lâu, quần áo cũng ướt nhẹp, miệng vết thương bên cạnh người thấm ướt quần áo, còn mang theo vụn băng do máu đọng lại...... Cần thiết phải vệ sinh và băng bó lại.
Khương Tiểu Viên có chút sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.