Chương 7: Truyện về hồ Thái Bình
Thôn Ngư
01/08/2022
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, thiếu niên giặt quần áo.
Bởi vì hai chân vô lực, thiếu niên căn bản không thể ngồi xổm được, hắn chỉ có thể cố gắng tìm cách giặt quần áo, rửa sạch vết máu dưới cái lạnh giá của thời tiết mùa đông.
Ngón tay thon dài của hắn thật xinh đẹp, bàn tay vốn được tạc từ ngọc tuyệt đẹp lại có sẹo, trên mu bàn tay lại có vết do trời lạnh cóng mà taọ thành, khớp xương còn hơi sưng lên.
Giọng nói ngoài cửa truyền đến, động tác của thiếu niên chỉ dừng lại một chút, sau đó cúi đầu tiếp tục giặt quần áo mùa đông.
Nội Vụ Phủ hàng năm đều cấp cho chủ tử các cung, lại bỏ lại duy nhất Kiến Chương Cung, quần áo mùa đông này đều là từ 3-4 năm trước, đã sớm bị giặt đến trắng bệch, vậy nên bộ y phục mỏng manh trên người thiếu niên không ngăn cản được giá lạnh, và đây cũng là một bộ quần áo mùa đông uy nhất của hắn còn sót lại.
Đã từng là Thái Tử sống trong nhung lụa , hiện tại học được cách giặt quần áo bằng tay.
Gió lạnh truyền đến giọng nói lanh lảnh bên tai:
“Lưu công công, vị chủ tử của các ngươi có ở trong đây không?”
Thanh âm nói chuyện của tiểu thái giám phá lệ tiêm tế, có chút quen tai. Thiếu niên nhớ ra, đây là thái giám bên cạnh Ngũ hoàng tử, rất được sủng ái, gọi là Tiểu Hi Tử.
Thanh âm của Lưu Kỳ vang lên, nói một cách nịnh nọt, “Đương nhiên là có! Vừa rồi mới đem cơm vào cho tên đó! Hỉ gia gia yên tâm, tên này là một người có quy củ, cả ngày đều ở trong này, bây giờ vẫn đang ở trong đó!”
Tiểu Hỉ Tử cười tủm tỉm hàn huyên cùng Lưu Kỳ vài câu, phảng phất như chỉ tới chào hỏi với Lưu Kỳ, rất nhanh đã rời đi.
Còn thiếu niên vẫn đang giặt quần áo.
Cửa cung bị Lưu Kỳ mở ra, hắn thấy thiếu niên đang giặt quần áo, lại âm dương quái khí vài câu, cuối cùng mới nửa là châm chọc nửa thử hỏi:
“Hôm qua ngươi ngại gió Tây Bắc ở Kiến Chương Cung không đủ lạnh, chạy tới bên hồ Thái Bình uống gió đêm à hả?”
Thiếu niên cũng không trả lời hắn, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn ngược lại.
Ánh mắt của hắn giống như phiến băng tuyết trong cái lạnh thấu xương này, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái.
Đôi mắt của hắn là đôi mắt Đan Phong đích thực, như thể chúng sinh ra với vẻ uy nghiêm. Nhất là khi hắn yên lặng nhìn mọi người, biết hắn là phế vật, người ta không khỏi ngoảnh mặt không dám nhìn hắn.
Lưu Kỳ thấy hỏi không được cái gì, trong lòng mơ hồ đã suy đoán ra được chút, nghĩ vừa rồi Tiểu Hỉ Tử đến hỏi thử, Lưu Kỳ cười lạnh một tiếng, “ Hừ, ngươi phải chịu khổ rồi ha.”
Cửa cung đóng chặt lại, thiếu niên hơi rũ con ngươi xuống, phơi quần áo lên giữa tiết trời mùa đông.
Tiểu Hỉ Tử vừa mới đến dò la, không ai rõ ràng hơn thiếu niên—— Tiểu Hỉ Tử tới là thử hắn cótồn tại trở về hay không .
Ngũ hoàng tử là một tiểu bụ bẫm, hoàng đế tổng cộng chỉ có năm nhi tử, hắn là con út, tất nhiên có nhiều sủng ái.
Mẫu thân hắn là Dung phi-người có được thánh sủng duy nhất trong hoàng cung này, ca ca ruột của hắn là Nhị hoàng tử- người có khả năng lớn nhất sẽ trở thành Thái Tử.
Ngũ hoàng tử Trần Nguyên từ nhỏ vô cùng tùy hứng bá đạo, từ trước Trần Nguyên đã thích khi dễ thiếu niên, khi còn nhỏ thích trêu cợt người, lớn lên một ít, liền thích cầm gậy cùng với đám thư đồng của mình tới tra tấn hắn.
Ngay từ đầu Trần Nguyên cũng không dám quá phận, chỉ là sau đó nhìn thấy Hoàng đế chưa bao giờ quản, lá gan Trần Nguyên lớn lên, càng thêm quá mức.
Ngày hôm qua sau khi tan học, Ngũ hoàng tử đi ra khỏi phòng học phía Nam và chuẩn bị đến hồ Thái Bình để tổ chức một bữa tiệc nhỏ với mấy thư đồng của mình, thì hắn gặp Phế Thái Tử Trần Thu trên đường đi.
Nửa năm trước hắn bị ngã ngựa thành người tàn phế , đã sớm truyền khắp toàn bộ hoàng cung, nhưng từ đó về sau thiếu niên liền đóng cửa không ra, Trần Nguyên mãi không tìm được cơ hộ gây khó dễ cho vị ca ca này.
Ngày hôm qua vừa thấy người, Ngũ hoàng tử liền ra lệnh một tiếng liền đem thiếu niên bắt lấy.
Trần Nguyên sai người buộc thiếu niên vào thuyền, nhưng hai chân của thiếu niên vô lực, sao có thể chèo thuyền được, sau đó vang lên mấy tiếng cười nhạo , Trần Nguyên cười hì hì sai thái giám đưa thiếu niên về.
Ai biết rằng tên thái giám này là một người ẩu đoảng, khi vừa tiên lên đỡ thiếu niên ra khỏi thuyền thì lỡ trượt trần để thiếu niên ngã xuống hồ Thái Bình giữ thời tiết mùa đông khắc nghiệt.
Đám người Trần Nguyên cười ha ha.
Có một thư đồng hiểu được tâm ý của Trần Nguyên nên cười nói: “Ngươi xin lỗi Ngũ hoàng tử của chúng ta, đừng cản đường Ngũ hoàng tử của chúng ta khi đi học, xin lỗi đàng hoàng thì có thể cho qua chuyện này.”
Nhưng thiếu niên trầm mặc không nói lời này, chỉ an tĩnh mà nhìn bọn họ.
Sự tình cũng bởi vì thiếu niên trầm mặc, dần dần đi theo hướng mất khống chế. Sau nhiều lần vừa đe dọa vừa dụ dỗ vô dụng, Ngũ hoàng tử cũng mất kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng, hạ lệnh ấn đầu thiếu niên xuống ngước.
Sau khi ấn đi ấn lại năm sáu lần, khi ai đó kéo thiếu niên ra thì hắn đã hấp hối rồi.
Mái tóc đen đẫm nước lòa xòa trên người, khuôn mặt tái nhợt, nhưng lông mày và đôi mắt vẫn đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Ngũ hoàng tử cho rằng người có lẽ đã thức thời, cười hì hì chuẩn bị cùng hắn “Nói một chút đạo lý”, thiếu niên lại trầm mặc nhìn bọn hắn chằm chằm, ánh mắt đen nhánh.
Ai mà ngờ được giây tiếp theo, cổ chân Ngũ hoàng tử đã bị người ta đột nhiên kéo xuống nước!
Ngũ hoàng tử rơi vào nước lạnh, liều mạng giãy giụa lại hoàn toàn không thoát khỏi không được kia xích sắt giống nhau thủ đoạn!
“Cứu người! Mau cứu người!!”
Bọn thái giám kinh hoảng thất thố, hô to gọi nhỏ mà gọi người lại đây.
Bởi vì Ngũ hoàng tử muốn khi dễ người, đã sớm đuổi bọn thị vệ đi, cũng chỉ để lại mấy thái giám tâm phúc, nơi này còn là đình ở giữa hồ……
Bọn thái giám sôi nổi xuống nước cứu người, thiếu niên lại như một du ngư, ở trong nước lôi kéo Ngũ hoàng tử bơi sâu xuống.
Hắn nhìn thì gầy yếu, nhưng hắn ở trong cung bảy năm lăn lê bò lết, đã sớm không phải là tiểu Thái Tử sống trong nhung lụa như trước. Nếu không phải hai chân không động đậy được, nếu được hắn còn có thể bơi nhanh hơn.
Chính vì thế mấy tên thái giám gầy yếu sao là đối thủ của hắn.
Rất nhanh thiếu niên biến mất trên mặt hồ đen nhánh.
Ngũ hoàng tử bị uống phải rất nhiều nước lạnh, mãi mới chới với bơi đến bờ hồ, thiếu niên lúc này lôi tóc Ngũ hoàng tử lại, đột nhiên dúi đầu Ngũ hoàng tử xuống, động tác với sức lực to lớn, làm Ngũ hoàng tử kêu quỷ khóc sói gào.
Nhưng này còn chưa đủ, thiếu niên xinh đẹp mặt vô biểu tình tiếp tục ấn người xuống mặt nước ——
Bởi vì hai chân vô lực, thiếu niên căn bản không thể ngồi xổm được, hắn chỉ có thể cố gắng tìm cách giặt quần áo, rửa sạch vết máu dưới cái lạnh giá của thời tiết mùa đông.
Ngón tay thon dài của hắn thật xinh đẹp, bàn tay vốn được tạc từ ngọc tuyệt đẹp lại có sẹo, trên mu bàn tay lại có vết do trời lạnh cóng mà taọ thành, khớp xương còn hơi sưng lên.
Giọng nói ngoài cửa truyền đến, động tác của thiếu niên chỉ dừng lại một chút, sau đó cúi đầu tiếp tục giặt quần áo mùa đông.
Nội Vụ Phủ hàng năm đều cấp cho chủ tử các cung, lại bỏ lại duy nhất Kiến Chương Cung, quần áo mùa đông này đều là từ 3-4 năm trước, đã sớm bị giặt đến trắng bệch, vậy nên bộ y phục mỏng manh trên người thiếu niên không ngăn cản được giá lạnh, và đây cũng là một bộ quần áo mùa đông uy nhất của hắn còn sót lại.
Đã từng là Thái Tử sống trong nhung lụa , hiện tại học được cách giặt quần áo bằng tay.
Gió lạnh truyền đến giọng nói lanh lảnh bên tai:
“Lưu công công, vị chủ tử của các ngươi có ở trong đây không?”
Thanh âm nói chuyện của tiểu thái giám phá lệ tiêm tế, có chút quen tai. Thiếu niên nhớ ra, đây là thái giám bên cạnh Ngũ hoàng tử, rất được sủng ái, gọi là Tiểu Hi Tử.
Thanh âm của Lưu Kỳ vang lên, nói một cách nịnh nọt, “Đương nhiên là có! Vừa rồi mới đem cơm vào cho tên đó! Hỉ gia gia yên tâm, tên này là một người có quy củ, cả ngày đều ở trong này, bây giờ vẫn đang ở trong đó!”
Tiểu Hỉ Tử cười tủm tỉm hàn huyên cùng Lưu Kỳ vài câu, phảng phất như chỉ tới chào hỏi với Lưu Kỳ, rất nhanh đã rời đi.
Còn thiếu niên vẫn đang giặt quần áo.
Cửa cung bị Lưu Kỳ mở ra, hắn thấy thiếu niên đang giặt quần áo, lại âm dương quái khí vài câu, cuối cùng mới nửa là châm chọc nửa thử hỏi:
“Hôm qua ngươi ngại gió Tây Bắc ở Kiến Chương Cung không đủ lạnh, chạy tới bên hồ Thái Bình uống gió đêm à hả?”
Thiếu niên cũng không trả lời hắn, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn ngược lại.
Ánh mắt của hắn giống như phiến băng tuyết trong cái lạnh thấu xương này, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái.
Đôi mắt của hắn là đôi mắt Đan Phong đích thực, như thể chúng sinh ra với vẻ uy nghiêm. Nhất là khi hắn yên lặng nhìn mọi người, biết hắn là phế vật, người ta không khỏi ngoảnh mặt không dám nhìn hắn.
Lưu Kỳ thấy hỏi không được cái gì, trong lòng mơ hồ đã suy đoán ra được chút, nghĩ vừa rồi Tiểu Hỉ Tử đến hỏi thử, Lưu Kỳ cười lạnh một tiếng, “ Hừ, ngươi phải chịu khổ rồi ha.”
Cửa cung đóng chặt lại, thiếu niên hơi rũ con ngươi xuống, phơi quần áo lên giữa tiết trời mùa đông.
Tiểu Hỉ Tử vừa mới đến dò la, không ai rõ ràng hơn thiếu niên—— Tiểu Hỉ Tử tới là thử hắn cótồn tại trở về hay không .
Ngũ hoàng tử là một tiểu bụ bẫm, hoàng đế tổng cộng chỉ có năm nhi tử, hắn là con út, tất nhiên có nhiều sủng ái.
Mẫu thân hắn là Dung phi-người có được thánh sủng duy nhất trong hoàng cung này, ca ca ruột của hắn là Nhị hoàng tử- người có khả năng lớn nhất sẽ trở thành Thái Tử.
Ngũ hoàng tử Trần Nguyên từ nhỏ vô cùng tùy hứng bá đạo, từ trước Trần Nguyên đã thích khi dễ thiếu niên, khi còn nhỏ thích trêu cợt người, lớn lên một ít, liền thích cầm gậy cùng với đám thư đồng của mình tới tra tấn hắn.
Ngay từ đầu Trần Nguyên cũng không dám quá phận, chỉ là sau đó nhìn thấy Hoàng đế chưa bao giờ quản, lá gan Trần Nguyên lớn lên, càng thêm quá mức.
Ngày hôm qua sau khi tan học, Ngũ hoàng tử đi ra khỏi phòng học phía Nam và chuẩn bị đến hồ Thái Bình để tổ chức một bữa tiệc nhỏ với mấy thư đồng của mình, thì hắn gặp Phế Thái Tử Trần Thu trên đường đi.
Nửa năm trước hắn bị ngã ngựa thành người tàn phế , đã sớm truyền khắp toàn bộ hoàng cung, nhưng từ đó về sau thiếu niên liền đóng cửa không ra, Trần Nguyên mãi không tìm được cơ hộ gây khó dễ cho vị ca ca này.
Ngày hôm qua vừa thấy người, Ngũ hoàng tử liền ra lệnh một tiếng liền đem thiếu niên bắt lấy.
Trần Nguyên sai người buộc thiếu niên vào thuyền, nhưng hai chân của thiếu niên vô lực, sao có thể chèo thuyền được, sau đó vang lên mấy tiếng cười nhạo , Trần Nguyên cười hì hì sai thái giám đưa thiếu niên về.
Ai biết rằng tên thái giám này là một người ẩu đoảng, khi vừa tiên lên đỡ thiếu niên ra khỏi thuyền thì lỡ trượt trần để thiếu niên ngã xuống hồ Thái Bình giữ thời tiết mùa đông khắc nghiệt.
Đám người Trần Nguyên cười ha ha.
Có một thư đồng hiểu được tâm ý của Trần Nguyên nên cười nói: “Ngươi xin lỗi Ngũ hoàng tử của chúng ta, đừng cản đường Ngũ hoàng tử của chúng ta khi đi học, xin lỗi đàng hoàng thì có thể cho qua chuyện này.”
Nhưng thiếu niên trầm mặc không nói lời này, chỉ an tĩnh mà nhìn bọn họ.
Sự tình cũng bởi vì thiếu niên trầm mặc, dần dần đi theo hướng mất khống chế. Sau nhiều lần vừa đe dọa vừa dụ dỗ vô dụng, Ngũ hoàng tử cũng mất kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng, hạ lệnh ấn đầu thiếu niên xuống ngước.
Sau khi ấn đi ấn lại năm sáu lần, khi ai đó kéo thiếu niên ra thì hắn đã hấp hối rồi.
Mái tóc đen đẫm nước lòa xòa trên người, khuôn mặt tái nhợt, nhưng lông mày và đôi mắt vẫn đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Ngũ hoàng tử cho rằng người có lẽ đã thức thời, cười hì hì chuẩn bị cùng hắn “Nói một chút đạo lý”, thiếu niên lại trầm mặc nhìn bọn hắn chằm chằm, ánh mắt đen nhánh.
Ai mà ngờ được giây tiếp theo, cổ chân Ngũ hoàng tử đã bị người ta đột nhiên kéo xuống nước!
Ngũ hoàng tử rơi vào nước lạnh, liều mạng giãy giụa lại hoàn toàn không thoát khỏi không được kia xích sắt giống nhau thủ đoạn!
“Cứu người! Mau cứu người!!”
Bọn thái giám kinh hoảng thất thố, hô to gọi nhỏ mà gọi người lại đây.
Bởi vì Ngũ hoàng tử muốn khi dễ người, đã sớm đuổi bọn thị vệ đi, cũng chỉ để lại mấy thái giám tâm phúc, nơi này còn là đình ở giữa hồ……
Bọn thái giám sôi nổi xuống nước cứu người, thiếu niên lại như một du ngư, ở trong nước lôi kéo Ngũ hoàng tử bơi sâu xuống.
Hắn nhìn thì gầy yếu, nhưng hắn ở trong cung bảy năm lăn lê bò lết, đã sớm không phải là tiểu Thái Tử sống trong nhung lụa như trước. Nếu không phải hai chân không động đậy được, nếu được hắn còn có thể bơi nhanh hơn.
Chính vì thế mấy tên thái giám gầy yếu sao là đối thủ của hắn.
Rất nhanh thiếu niên biến mất trên mặt hồ đen nhánh.
Ngũ hoàng tử bị uống phải rất nhiều nước lạnh, mãi mới chới với bơi đến bờ hồ, thiếu niên lúc này lôi tóc Ngũ hoàng tử lại, đột nhiên dúi đầu Ngũ hoàng tử xuống, động tác với sức lực to lớn, làm Ngũ hoàng tử kêu quỷ khóc sói gào.
Nhưng này còn chưa đủ, thiếu niên xinh đẹp mặt vô biểu tình tiếp tục ấn người xuống mặt nước ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.