Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 75: TG4: ĐẠI LÃO MỖI NGÀY PHÂN CHIA NHÂN CÁCH (19) - TRƯỚC KHI HỢP NHẤT

Sơn Hữu Thanh Mộc

05/10/2021

Editor: An user86844642

Beta: Cutimap

- --

Thân Đồ Sam suy tư một lát, do dự mở miệng: "Không đúng nha, hôn môi vì sao sẽ bị đau miệng? Nếu không chúng ta thử lại?"

"...... Thôi đừng, anh nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ tốt hơn." Quý Thính vô ngữ cự tuyệt, vì phòng ngừa anh lại loạn hôn, cô nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, "Đi ăn cơm đi, em đói bụng."

"Ừm, vậy đi thôi." Thân Đồ Sam vừa nghe cô đói bụng, lập tức đem chuyện vừa rồi quên sạch sẽ.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, chủ động vươn tay về phía anh, Thân Đồ Sam vui mừng bắt lấy, ý cười cơ hồ muốn tràn ra từ khóe mắt. Quý Thính dở khóc dở cười: "Cao hứng như vậy sao?"

"Đúng vậy, siêu cao hứng." Thân Đồ Sam nói, nắm tay cô đi ra ngoài, cùng nhau đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Bởi vì Quý Thính ngày hôm qua giả bệnh lừa mọi người, buổi sáng hôm nay phòng bếp làm là món cháo trắng kèm rau xào, Quý Thính ngày hôm qua đã ăn cháo hiện giờ tức khắc hết muốn ăn, liếc nhìn Thân Đồ Sam một cái rồi do dự có nên lừa anh mang mình đi ăn bánh bao nhỏ hay không. Kết quả còn không chưa nghĩ xong, Thân Đồ Sam đã mở miệng trước: "Lại là cháo, ngày hôm qua dạ dày em không thoải mái sao?"

"...... Không có, ăn đi." Lúc trước cũng đã lừa gạt Thân Đồ Sam một lần, lúc này không nên lừa gạt nữa, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm.

Quý Thính nói, thuận tay lột cho anh quả trứng gà. Thân Đồ Sam cầm trứng gà cảm động nhìn Quý Thính, sau một lúc trịnh trọng lấy ra một tờ khăn giấy, đặt trứng gà lên trên.

Mí mắt Quý Thính nhảy một chút: "Anh muốn làm gì?"

"Em lần đầu lột trứng gà cho anh, anh muốn giữ lại nó." Thân Đồ Sam nghiêm trang trả lời.

Quý Thính: "...... Anh ăn cho em, không cho lãng phí đồ ăn."

Thân Đồ Sam không muốn, nhưng bị Quý Thính nhìn chằm chằm một hồi đành thỏa hiệp, không quá tình nguyện phải từ bỏ ý định gói trứng giữ lại mà ăn từng miếng từng miếng cho hết.

Quý Thính lúc này mới không làm phiền anh nữa, buồn cười mở miệng: " Nếu thích, mỗi ngày em đều lột cho anh."

"Lột cái gì?" Thanh âm trở nên trầm ổn.

Quý Thính chớp mắt một chút: "Lột trứng gà...... Các anh thường xuyên thay đổi như vậy, em như thế nào cũng cảm thấy thật không quá thích hợp?"

"Có thể là mới vừa xác định quan hệ, tất cả đều muốn ở cùng với em." Thân Đồ Dực rũ mắt nhìn về phía trứng gà để giữa bàn, trầm ngâm một chút, sau đó đưa cho cô một quả.

Quý Thính không thể hiểu được nhìn lên, không duỗi tay ra tiếp: "Làm gì? Em đã ăn qua một quả."

"Anh cũng muốn."

"......" Thôi kệ đi.

Nếu là mấy người kia, Quý Thính có lẽ đã cự tuyệt thẳng thừng, nhưng đối với Thân Đồ Dực, quan hệ thật là không gần đến như mấy người kia, tuy rằng hai người đã là quan hệ người yêu, nhưng khi đối mặt với anh, Quý Thính vẫn nhịn không được cảm thấy câu nệ.

Một quả trứng gà tròn vo được lột ra, Quý Thính đặt vào chén anh, Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái, từng ngụm từng ngụm ăn hết cái trứng.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục ăn cơm, Thân Đồ Dực từ đầu tới đuôi không quấy rầy Quý Thính, nhưng lúc cơm nước xong anh liền vươn tay ra: "Đi ra ngoài dạo một chút đi."

"Đi đâu?" Quý Thính ăn no chỉ muốn nằm.

"Ngày hôm qua không phải ghen tị với Dư Điềm có thể đi hái dâu tây dại sao? Anh bây giờ mang em đi hái."

"......" Nói tóm lại là ngày hôm qua đã nhận ra, vậy còn giả vờ cái gì mà giả vờ!

Quý Thính yên lặng đối diện với Thân Đồ Dực một lát, đột nhiên cảm thấy đi ra ngoài dạo một chút cũng khá tốt, vì thế cô dứt khoát đứng lên: "Đi thôi."

Ánh mắt Thân Đồ Dực dừng ở bàn tay đang ở trong không trung, không tán đồng nhíu mày. Quý Thính cũng chú ý tới, khóe miệng hơi hơi xả một chút: "Anh không phải không thích tứ chi tiếp xúc với người khác sao?"

"Muốn anh chứng minh cho thấy em và người khác có cái gì không giống nhau sao?" Ánh mắt Thân Đồ Dực nặng nề nhìn về phía Quý Thính.

Trong lòng chợt rùng mình, Quý Thính một chút cũng không muốn biết phương thức anh chứng minh là cái gì, vì thế ngoan ngoãn nghe lời nắm lấy tay anh. Lúc tay mình đã nằm gọn trong tay anh, Quý Thính đột nhiên trở nên kiên định: "Dâu tây dại ở đâu? Chúng ta có cần chuẩn bị một chút không?"

"Đi đổi đôi giày thoải mái, anh ở dưới lầu chờ em." Thân Đồ Dực nói xong, nhìn thấy trán cô nhăn lại, anh duỗi tay nhẹ nhàng sờ một chút.

Quý Thính theo bản năng muốn trốn, nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người đành phải cố gắng nhịn xuống. Phản ứng rất nhỏ của cô không tránh thoát được đôi mắt của Thân Đồ Dực, anh nhăn mày lại, bình tĩnh thu tay trở về.

"Anh chờ em một chút, em thật mau sẽ quay lại." Quý Thính nói xong liền đi lên lầu, Thân Đồ Dực nhìn theo bóng dáng Quý Thính cho đến khi biến mất, lúc này mới rũ mắt nhìn về phía đầu ngón tay của mình. Vừa rồi đụng vào trán, mà tựa hồ cô ấy không thích gì mấy.

Cô ấy đối với bọn Tiểu Tự khẳng định không phải như vậy, bao nhiêu lần thay đổi nhân cách, đều có thể gặp được cô cùng người khác không hề có chướng ngại gì mà thật thân mật, nhưng đối mặt với anh lại luôn câu nệ. Có thể là bởi vì cô ấy thích chính là Thân Đồ Xuyên, mà mình chỉ là Thân Đồ Dực.

Quý Thính không biết mình phản xạ có điều kiện né đi một chút lại làm Thân Đồ Dực có ít nhiều tâm tư như vậy, cô nhanh chóng lên lầu thay đôi giày thể thao, chạy xuống nhà, rất mau đã trở về tới bên người anh: "Em chuẩn bị tốt rồi, xuất phát đi."

"Đi đâu?" Anh lười biếng hỏi, ngón tay vươn ra câu lấy cái hoodie trên áo Quý Thính.

Quý Thính dừng một chút, đau đầu nhìn anh: "Em hỏi lại một lần, các anh thường xuyên thay đổi như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Hẳn là không có vấn đề gì đi," Thân Đồ Nhĩ ngáp một cái, cúi người gác cằm ở trên đầu cô, "Vừa rồi là anh cả đi, hai người tính toán đi đâu?"

"Lên núi hái dâu tây dại...... Anh đứng thẳng lên cho em đi, đầu sao mà lại nặng thế." Quý Thính bất mãn bị người cao như thế áp chế xuống.

Thân Đồ Nhĩ nhắm mắt lại khẽ cười một tiếng: "Anh chính là muốn như vậy dựa vào em, không được sao?"

"Không được, đứng lên." Quý Thính duỗi tay đẩy anh đi, đẩy hai lần không đẩy nổi, cũng nhịn không được nở nụ cười.

Thân Đồ Nhĩ lúc này mới đứng thẳng thân lên, nhìn chằm chằm Quý Thính một lát, đột nhiên nói: "Tốt với anh một chút không được sao cô giáo Quý, vừa rồi lão tam khoe em lột trứng gà, hiện tại em lại muốn cùng anh cả đi hẹn hò, anh chỉ là muốn dựa gần em cũng không được sao?"

Tuy rằng giọng anh giống như thường ngày, nhưng Quý Thính vẫn nhạy bén nghe được một tia ủy khuất. Trong lòng cô phảng phất bị cây kim nhỏ đâm một chút, tuy rằng không đau, nhưng lại là tê tê nhức nhức, nói không nên lời đó là tư vị gì.

"Em nào bỏ được đối với anh không tốt........Được, anh dựa vào em đi, muốn dựa bao lâu đều được, thật là làm người ta không có biện pháp nào." Quý Thính vừa nói vừa cầm tay anh, để anh ôm lấy cánh tay mình, trên mặt dần dần nóng lên.

Đáy mắt Thân Đồ Nhĩ hiện lên một tia ý cười, thực mau ý cười giấu đi, càng ra vẻ ủy khuất nhìn cô: "Em không cần miễn cưỡng, anh biết anh không quan trọng bằng bọn Tiểu Tự, là anh không nên yêu cầu."

"...... Anh đủ rồi nha, diễn nghiện rồi có phải hay không, nghĩ muốn cái gì nói thẳng là được, em có thể phối hợp khẳng định phối hợp, không cho lại giả vờ đáng thương." Quý Thính nói, nắm lấy miệng anh, người đàn ông anh tuấn lập tức biến thành con vịt mếu máo.

Thân Đồ Nhĩ lại khống chế không được nở nụ cười: "Em làm sao thấy được?"

"Bởi vì em quá hiểu biết anh." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, do dự một chút lại ôm lấy eo Thân Đồ Nhĩ.

Thân Đồ Nhĩ bị cô chủ động mà hoảng sợ, hai cái cánh tay đều không tự chủ được nâng lên, giơ đến giữa không trung, tư thế lại đột nhiên cứng đờ.

"Em thích anh nhất, đừng ghen." Quý Thính nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ nhu hòa xuống: "Không phải nói, đều là diễn sao?"

"Vậy thì thế nào, em còn không thể nói hai câu dễ nghe dỗ anh?" Người này một bộ dáng phong lưu, cố tình tâm tư lại thật tỉ mỉ, cô như thế nào lại nghe không hiểu, lời nói đùa kia đều giấu đi một tia ủy khuất.

Thân Đồ Nhĩ dừng một chút, cười rồi ôm lấy cô: "Cô giáo Quý, anh thật là càng ngày càng thích em."

"Mấy lời này của anh, em nghe đến phát chán, còn câu khác sao?" Quý Thính rời khỏi lòng ngực anh.

Thân Đồ Nhĩ suy tư một chút, cười khẽ: "Trước tiên em lột quả trứng gà cho anh, anh sẽ nói câu khác với em."

"...... Còn ăn sao?" Quý Thính vẻ mặt vô ngữ, nhưng nhìn đến biểu tình kiên định kia, cô thở dài một tiếng đi phòng bếp cầm quả trứng gà, khi muốn lột lại nghĩ nghĩ, bỏ thêm một cái vào trong túi.

Chờ cô đem trứng gà đưa cho Thân Đồ Nhĩ, anh ăn xong, cuối cùng cũng thỏa mãn: "Cô giáo Quý thật tốt quá, quả thực làm người muốn lập tức ẵm lên giường sinh con."

"...... Anh vẫn là đừng nói chuyện." Đáng lẽ không nên lột trứng gà cho anh ấy!

Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng thay đổi đề tài: "Quần áo em cũng đổi rồi, không ra khỏi cửa quá đáng tiếc, nhưng mà anh không muốn đi hái dâu tây dại, mang em đi hẹn hò đi."

"Hẹn hò cái gì?" Quý Thính mới vừa hỏi xong, đã bị anh nắm đi ra ngoài.

Thanh âm Thân Đồ Nhĩ tràn đầy sung sướng: "Mang em đi hóng gió."

"Trước nói rõ, không cho đi thi đấu, ngay cả muốn đua cũng không cho chọn loại đua xe nguy hiểm không chính quy như vậy." Quý Thính biết anh thích xe máy, cô không muốn hoàn toàn cản trở yêu thích của anh, nhưng cũng không muốn anh mỗi lần đều là cả người bị thương.

Thân Đồ Nhĩ mang cô đến gara, cầm nón bảo hiểm mang lên giúp cô, vừa mang vừa mở miệng: "Sẽ không, trước kia thích nguy hiểm, hiện tại càng thích cô giáo Quý, cho nên vì cô giáo Quý, sẽ không lại làm chính mình lâm vào nguy hiểm."

...... Lời âu yếm của người đàn ông này thật là đáng chết mê người!

Đội nón bảo hiểm xong, Thân Đồ Nhĩ chân dài leo lên xe máy, thanh âm nghẹn trong mũ bảo hiểm truyền đến: "Cô giáo Quý, lên xe."

Quý Thính cười ngồi trên xe, cho rằng anh sẽ lỗ mãng giống lúc trước, không đợi cô ngồi xong liền chạy đi, vì thế vừa ngồi xuống lập tức ôm chặt lấy eo anh, kết quả cả người cả xe đều không động đậy gì.

"Ngồi xong chưa cô giáo Quý? Ôm lấy eo anh, như vậy tương đối an toàn." Thân Đồ Nhĩ kiên nhẫn dặn dò.

"......" Thì ra lúc trước không phải không biết săn sóc, chỉ là không thích cô như vậy, cho nên không rảnh lo mà thôi. Quý Thính vừa bực mình vừa buồn cười ôm lấy anh, ở phía sau cảm thấy thật ngọt ngào.

Xe máy chạy như bay trên đường, hai bên phong cảnh như bị gió thổi bay, xẹt qua khóe mắt. Thân Đồ Nhĩ chở Quý Thính, tuy rằng tốc độ vẫn hơi nhanh, nhưng chạy thật bình ổn, Quý Thính cũng bởi vì thế cảm nhận được lạc thú xe chạy nhanh.

Hai người một đường chạy qua ruộng đồng, bờ sông, cuối cùng đến một chỗ công viên thì dừng lại. Thân Đồ Nhĩ nắm tay cô, chậm rì rì ở công viên tản bộ, chỉ là vẫn luôn nhịn không được ngáp liên tục.

"Đêm qua anh không ngủ sao?" Quý Thính ngưng mi.

Thân Đồ Nhĩ khẽ lắc đầu: "Không biết, đêm qua là em ba, em ấy hẳn là không nghỉ ngơi được tốt."

"Đợi chút tìm một chỗ ngủ một giấc đi, trạng thái hiện tại của anh nhìn thật quá không được." Quý Thính vẻ mặt lo lắng, có điểm hối hận để anh chạy xe máy, anh mệt thành như vậy mà vừa rồi còn chạy đến nhanh như thế, thật là đủ nguy hiểm.

Thân Đồ Nhĩ mí mắt nặng nề: "Nhưng mà anh muốn hẹn hò."

"Đều mệt thành như vậy, đi vào trong mộng mà hẹn đi." Quý Thính vô ngữ.

Thân Đồ Nhĩ dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Em xác định? Nói rõ trước, trong mộng của anh, em đều là chưa bao giờ mặc quần áo."

"......" Cô thật không nên phản ứng anh!

Thân Đồ Nhĩ cười cười, sợ thật sự chọc giận Quý Thính, vì thế ngoan ngoãn đáp ứng nghỉ ngơi một chút.

Hai người tìm một chỗ ghế dài bị bóng cây che khuất, Quý Thính đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, vỗ nhẹ nhẹ một chút vào đùi mình: "Lại đây đi, ngủ một chút."

"Được." Thân Đồ Nhĩ nói, thuận theo gối đầu lên trên đùi cô, tuy rằng 'giường' này thật sự là không thoải mái, nhưng bởi vì gối đầu quá mềm, anh thực mau đã ngủ rồi.

Quý Thính nhìn nhan sắc trầm tĩnh khi ngủ của anh, trong lòng ẩn ẩn bất an, cô cảm thấy hôm nay anh buồn ngủ như vậy có điểm không đúng lắm, lúc trước anh không phải không thức cả đêm, nhưng cũng chưa từng thấy bị mệt mỏi đến như thế này.

Anh gối chân cô ngủ hồi lâu, mãi cho đến khi có cảm giác đói bụng, mới chậm rãi mở to mắt: "Thính Thính......"

"Tiểu Tự, tỉnh rồi." Quý Thính thấy tần suất bọn họ thay đổi như vậy đã quen, thấy anh tỉnh liền kêu anh ngồi lên, còn chính mình đấm đấm đôi chân tê dại.

Thân Đồ Tự xoa xoa đôi mắt, thanh tỉnh rồi mới mở miệng: "Đói bụng, hiện tại là mấy giờ?"



"Vừa lúc là giữa trưa, bên cạnh đây có trung tâm mua sắm, chúng ta đi ăn cơm đi." Quý Thính ôn nhu nói, thấy anh gật đầu, lại hỏi, "Anh muốn ăn cái gì?"

Thân Đồ Tự dừng một chút: "Trứng luộc."

"......"

"Chính là kiểu em tự tay lột." Anh lại cường điệu một câu.

"......" Cô lần sau nhất định phải giáo huấn Thân Đồ Sam miệng rộng kia mới được.

Cuối cùng Thân Đồ Tự như nguyện ăn được trứng luộc, tâm tình cũng tốt lên, hai người còn cùng nhau đến rạp chiếu phim ở lầu bốn của trung tâm thương mại xem phim, trong quá trình xem Thân Đồ Tự không nhịn được, giống như ăn trộm hôn hôn lên khóe môi cô.

Quý Thính liếc mắt nhìn anh một cái, nhân lúc người khác không chú ý lại hôn trở lại, Thân Đồ Tự mặt bạo hồng, khóe môi lại dương cao, phi thường thỏa mãn, tràn ngập vui mừng khi làm chuyện vụng trộm này với Quý Thính. Nhưng vui sướng không duy trì bao lâu, anh lại ngủ thiếp đi, Quý Thính nhìn bộ dáng anh ngủ say, trong lòng thở dài một tiếng.

Lại lần nữa tỉnh lại chính là Thân Đồ Dực, Quý Thính tìm được người có thể thương lượng, vội vàng đem chuyện này nói cho anh. Thân Đồ Dực nghe xong mày thẳng nhăn, cuối cùng cùng Quý Thính đi bệnh viện.

Kết quả kiểm tra không có bất luận cái gì dị thường, Thân Đồ Dực hơi hơi thả lỏng: "Có thể là ngày hôm qua quá mệt mỏi, anh hôm nay để cho bọn họ ra sớm, ban đêm anh ngủ, nghỉ ngơi một đêm cho tốt thì tốt rồi."

"...... Vậy trước như vậy đi." Quý Thính kỳ thật muốn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng nghĩ tới chuyện anh bài xích bác sĩ tâm lý, cuối cùng cô cũng không nói gì thêm, quyết định lại chờ đến đêm nhìn xem.

Hai người cuối cùng vẫn là đi lên núi hái dâu tây dại, kết quả xoay một vòng lớn cũng chưa nhìn đến thứ gì, hai người ngồi ở một khoảng đất khô khốc, im lặng hồi lâu, Quý Thính mới mở miệng: "Em vừa rồi lên mạng tra một chút, dâu tây dại là từ tháng sáu đến tháng tám mới có, bây giờ đã là tháng mười."

"...... Ừm." Thân Đồ Dực khó được có chút quẫn bách.

Anh lúc trước chỉ là vì muốn gạt Dư Điềm rời đi nên thuận miệng nói một câu, không ngờ Quý Thính nghĩ đến mới để trong lòng, kết quả lại đã quên một bước quan trọng nhất, kiểm tra chu kỳ sinh trưởng của dâu tây dại.

"Anh lúc trước thật sự đã nhìn thấy, ở chỗ này có rất nhiều." Thân Đồ Dực nói, chỉ về một mảnh cỏ trước mặt.

Quý Thính phối hợp gật gật đầu: "Ừm, chúng ta đây chờ lần sau lại đến đi."

Lần sau chính là gần một năm sau, trong lòng Thân Đồ Dực khẽ nhúc nhích, ánh mắt trầm tĩnh như nước.

Anh đột nhiên an tĩnh lại, Quý Thính có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Nếu không...... Chúng ta về nhà?"

"Ừm." Thân Đồ Dực nói xong, chủ động dắt lấy tay cô, đem bàn tay nhỏ mềm mại của cô toàn bộ đều bao vây lại.

Quý Thính nhìn mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, không biết vì sao mặt có chút nhiệt, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh. Chỗ bọn họ ở lúc này là bên ngoài đường mòn, trên đường có rất nhiều hòn đá nhỏ, gập ghềnh, lúc tới thì không chú ý, bây giờ trở về, Quý Thính cảm thấy thực phiền toái.

Thân Đồ Dực tựa hồ cảm giác được cô không kiên nhẫn, dừng một chút sau đó ngừng hẳn lại, khuỵu đầu gối đưa lưng về phía cô, quỳ lên mặt đất: "Đi lên."

Quý Thính sửng sốt, nhìn chằm chằm phía sau lưng anh một hồi mới ý thức được là anh muốn cõng cô.

"Nhanh lên." Thân Đồ Dực thúc giục.

Quý Thính mím mím môi, thật cẩn thận bò lên trên người anh, anh kéo chân cô sát vòng qua người mình, nhẹ nhàng đứng lên, vững bước hướng về phía trước.

Quý Thính dán ở phía sau lưng anh, gần đến có thể nghe được tiếng anh hít thở.

"Còn cảm thấy anh xa lạ sao?" Thân Đồ Dực đột nhiên hỏi.

Quý Thính hơi dừng một chút, sau đó thả lỏng, ôm lấy cổ anh, thành thật trả lời: "Có một chút."

"Vì cái gì?"

"Em cũng không biết, có lẽ cảm thấy anh có điểm nghiêm túc, sợ chọc anh tức giận." Quý Thính chậm rãi mở miệng.

Thân Đồ Dực 'ừm' một tiếng, sau một lúc lâu nhàn nhạt nói: "Đừng sợ."

"Hửm?"

"Anh không tức giận."

"...... A." Quý Thính lên tiếng, đột nhiên nở nụ cười, chờ anh đến ven đường thì từ nhảy xuống, vòng đến trước người Thân Đồ Dực, mi mắt cong cong nhìn anh.

Hầu kết Thân Đồ Dực khẽ nhúc nhích, ôm lấy eo cô kéo lại gần rồi hôn lên, Quý Thính thuận theo nhắm mắt lại, sau khi nụ hôn kết thúc hơi thở hai người đều có chút không xong, cô thở hổn hển mở to mắt, vừa vặn nhìn đến đôi mắt anh hiện lên một tia mỏi mệt.

Yết hầu giật giật, Quý Thính rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Em nói cái gì anh đều sẽ không tức giận sao?"

"Ừm."

"...... Vậy, anh có thể đi gặp bác sĩ tâm lý không?" Quý Thính khẩn trương, thấy anh không phản ứng, cô vội vàng bổ sung một câu, "Em lo cho trạng thái của anh, hôm nay anh biểu hiện không được tốt lắm... Không đúng, gần đây anh hoàn toàn không như thường, trước kia khi nhân cách thay đổi theo quy luật thì khác, dạo gần đây chính các anh cũng không có biện pháp khống chế, em thật không yên tâm chút nào."

Thân Đồ Dực im lặng hồi lâu, lúc Quý Thính càng ngày càng khẩn trương, anh rốt cuộc mở miệng: "Không tức giận, không đi."

"......"

Quý Thính không nói gì, nhìn anh sắc mặt bình thường nắm tay mình, chậm rãi đi tới trước, cô do dự muốn tiếp tục khuyên, kết quả còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã ngã xuống mặt đất.

"Thân Đồ Dực!"

......

Khi Thân Đồ Nhĩ tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng, tiếp theo là khuôn mặt khẩn trương của Quý Thính, mà phía sau cô là đội ngũ chữa bệnh của Thân Đồ gia. Anh nhíu mày: "Anh làm sao vậy?"

"Anh ngất xỉu." Quý Thính duỗi tay ra cầm lấy mấy ngón tay anh, trái tim vẫn luôn căng thẳng cuối cùng thả lỏng lại.

Thân Đồ Nhĩ còn muốn hỏi tiếp, bác sĩ tâm lý đã đi vào, nhìn thấy anh đã tỉnh, hơi hơi gật đầu: "Xin lỗi Thân Đồ tiên sinh, chuyện đột nhiên xảy ra, chưa có sự cho phép của anh, tôi đã kiểm tra đo lường đại não."

Thân Đồ Nhĩ im lặng một chút: "Khó trách thân thể tôi không bình thường lắm, dùng thuốc tê?"

"Không đúng chỗ nào?" Quý Thính lập tức khẩn trương.

Thân Đồ Nhĩ vừa muốn nói chuyện, ánh mắt liền trống rỗng đi, tiếp theo đó là hoảng sợ nhìn Quý Thính: "Anh bị bệnh sao?"

"...... Ừ, một chút bệnh nhỏ, không có việc gì." Quý Thính an ủi.

Thân Đồ Sam nhìn thấy bác sĩ tâm lý, không khỏi rụt về sau một chút: "Vì sao ông ta ở chỗ này, chẳng lẽ không phải cơ thể bị bệnh, là mấy người bọn anh?"

"Ngoan, không có việc gì, bác sĩ mới vừa làm kiểm tra xong, bây giờ đang nói kết quả." Quý Thính phóng nhẹ thanh âm, mới vừa nói xong, vẻ mặt Thân Đồ Sam lại lần nữa thay đổi.

Lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn dừng lại ở Thân Đồ Dực, Quý Thính đem sự tình giải thích một lần nữa, ánh mắt Thân Đồ Dực lạnh lẽo nhìn phía bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý biểu tình nghiêm túc, sau một lúc lâu đưa kết quả qua: "Thân Đồ tiên sinh, biên độ hoạt động não của ngài vượt qua người bình thường quá nhiều, đó hẳn là do nhân cách thường xuyên thay đổi, khi nào ngài bắt đầu thay đổi hơn hai lần trở lên trong một ngày?"

Thân Đồ Dực không nói, Quý Thính thế anh đáp: "Chắc là từ mấy tháng trước, làm sao vậy bác sĩ?"

"Biên độ đại não dao động quá cao, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thương không thể lành, nhẹ thì trí lực giảm xuống hành động chậm chạp, nặng thì não tử vong."

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn bác sĩ tâm lý, trong đầu cứ lặp đi lặp lại lời ông nói, lại chậm chạp không hiểu.

Ở thời điểm cô ngây người, Thân Đồ Dực nhàn nhạt hỏi: "Có biện pháp giải quyết gì?"

"Loại tình huống này trên thế giới chỉ có hai ba trường hợp, ở phương diện trị liệu mà nói, trị liệu bằng thuốc xác suất thành công không lớn, muốn trị tận gốc vẫn là yêu cầu thông qua thôi miên sâu, dung hợp nhân cách hoặc là...... tiêu trừ nhân cách dư thừa." Bác sĩ tâm lý nói xong, nhịn không được buông tiếng thở dài.

Trị liệu không khó, khó chính là hiếm khi có người bình thường nào không muốn trị hoàn toàn tận gốc, chỉ có người trước mắt này, đem nhân cách khác trở thành anh em, chỉ sợ tình nguyện lựa chọn tử vong cũng không bỏ được tiêu trừ nhân cách dư thừa, còn chuyện dung hợp nhân cách......

"Tôi nhớ rõ lúc trước ông có nói qua, dung hợp nhân cách khó khăn cực lớn, lúc trị liệu sâu thường sẽ xuất hiện nhân cách tử vong." Thân Đồ Dực trầm giọng nói.

Trái tim Quý Thính co rụt lại, không khỏi nhìn về phía bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý khuyên giải an ủi: "Vẫn là có trường hợp thành công."

"Thành công? Sau khi thành công thì sao? Chúng tôi bốn người biến thành một người, chúng tôi đây bốn bản thân khác nhau, còn coi như tồn tại sao?" Ánh mắt Thân Đồ Dực lạnh băng.

Bác sĩ tâm lý lập tức trả lời: "Đương nhiên tồn tại, ký ức các người cũng sẽ dung hợp, sẽ hoàn toàn biến thành một người......"

"Trị liệu bằng thuốc đi, tôi sẽ dặn dò ba người bọn họ, ngày thường không cần thường xuyên ra tới." Thân Đồ Dực ngắt lời.

Bác sĩ tâm lý lại lần nữa thở dài, cùng các bác sĩ khác đi ra ngoài.

Phòng bệnh nháy mắt chỉ còn lại có hai người Quý Thính cùng Thân Đồ Dực, an tĩnh đến phảng phất rớt một cây kim đều có thể nghe thấy. Quý Thính ngưng mi nhìn anh hồi lâu, thử khuyên giải an ủi: "Thuốc cũng có thể trị liệu thành công, tuy rằng xác suất không cao, nhưng cũng không phải không có hy vọng."

Đầu ngón tay Thân Đồ Dực giật giật, sau một lúc lâu anh rũ mắt nói: "Cảm ơn."

Quý Thính không hỏi anh cảm ơn cái gì, chỉ là an ủi đan mười ngón tay vào cùng anh. Cô biết tính cách người này, tuyệt đối không có khả năng để ba người còn lại mạo hiểm, cho nên ngay từ đầu liền không tính toán khuyên, chỉ cầu nguyện trước khi anh xảy ra chuyện, thế giới này có thể mau chóng thành công, như vậy anh cũng sẽ không cần chịu tội quá lớn.

"Anh ngủ đã lâu chắc đói bụng, em gọi người đưa chút đồ ăn lại đây?" Quý Thính nhìn về phía Thân Đồ Dực, thấy đôi mắt anh trống rỗng trong một giây, Thân Đồ Tự ra tới.

Lại là một đợt giải thích, giải thích xong Thân Đồ Sam lại ra tới, chờ đến khi y tá đem thuốc lại đây, anh uống xong mới ổn định lại.

Sau khi Thân Đồ Nhĩ ra tới, hai giờ sau cũng chưa thay đổi nhân cách, Quý Thính rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cả người đều không căng chặt như lúc trước. Thân Đồ Nhĩ mỉm cười nhìn cô: "Cô giáo Quý, dù sao anh cả cũng nói trị liệu bằng thuốc, lưu lại nơi này cũng không có ích gì, không bằng chúng ta về nhà đi."

"Cũng được, em đi nói bác sĩ một tiếng, chúng ta liền trở về." Quý Thính đứng dậy.

"Đi đâu?" Anh hoang mang hỏi.

Quý Thính dừng một chút, khô cằn cười một tiếng: "Mang Sam Sam về nhà."

"Thật vậy sao?" Thân Đồ Sam kinh hỉ, "Vậy thật tốt quá, anh thật không nghĩ ở bệnh viện đợi, chạy nhanh đi chạy nhanh đi."

Quý Thính nhìn bộ dáng của anh, trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là mang người về nhà.

Từ hôm đó theo ý Thân Đồ Dực bắt đầu uống thuốc, mặc kệ ai xuất hiện vào thời điểm đó cũng phải theo an bài mà uống thuốc. Lần này có lẽ Thân Đồ Dực nói rõ ràng đến tính nghiêm trọng của chuyện này, ngay cả Thân Đồ Sam kiều khí khi uống thuốc mày cũng không nhăn chút nào.

Quý Thính nhìn bọn họ nỗ lực, trong lòng luôn là cảm thấy bất an, cũng may bọn họ cẩn tuân lời dặn của bác sĩ đúng hạn uống thuốc, bệnh trạng tựa hồ giảm bớt không ít.

"Hôm nay tính cả anh cũng chỉ thay đổi ba lần, thật đáng khen ngợi." Quý Thính nói, nhéo mặt Thân Đồ Nhĩ một chút.

Thân Đồ Nhĩ bật cười: "Không lớn không nhỏ, ai cho em nhéo anh."

"Em này không phải nhéo Tiểu Tự cùng Sam Sam quen rồi sao." Quý Thính vọt miệng.

Thân Đồ Nhĩ xuy một tiếng, kéo cô ngồi xuống sô pha: "Cũng may là anh, nếu là anh cả, em khẳng định là bị mắng."

"A Dực sẽ không mắng em." Quý Thính không phục.

"A Dực? Cái xưng hô quỷ gì đây." Thân Đồ Nhĩ cười nhạo.

Quý Thính liếc anh một cái, không muốn phản ứng lại. Thân Đồ Nhĩ yên lặng một chút, kéo tay cô đặt lên trên đùi: "Mấy ngày nay thật vất vả có phải không?"

"Vất vả chính là anh mới đúng, còn mệt sao?" Quý Thính rốt cuộc toát ra một chút lo lắng.

Thân Đồ Nhĩ giấu đi mỏi mệt trong mắt: "Còn tốt, không quá mệt."



"Anh cùng A Dực còn đỡ, hai người Tiểu Tự cùng Sam Sam, lúc cả hai đổi ra tới vẫn ngủ, cả người đều uể oải." Quý Thính buông tiếng thở dài.

Thân Đồ Nhĩ không biết nên nói gì cho tốt, chỉ biết an ủi vỗ vỗ phía sau lưng cô, sau một lúc lâu đột nhiên xin lỗi: "Thực xin lỗi."

"Cùng em xin lỗi cái gì?" Quý Thính bật cười.

Thân Đồ Nhĩ không nói, chỉ là đem trán để lên vai cô, sau một lúc lâu nhẹ nhàng hít một hơi, như một con mèo lớn lười biếng. Quý Thính an ủi ôm anh, an tĩnh một lát sau anh liền ngồi ngay ngắn: "Thân Đồ Nhĩ làm nũng với em?"

"...... Ừm." Lại thay đổi.

Thân Đồ Dực đè đè huyệt thái dương, chân mày cau lại: "Đầu có chút đau, bọn họ lại không nghỉ ngơi tốt phải không?"

Quý Thính trầm mặc, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: "Nghỉ ngơi tốt lắm, cũng chăm chỉ uống thuốc, nhưng hôm nay vẫn thay đổi bốn lần."

"So với lúc trước khá hơn nhiều, xem ra thuốc là hữu dụng." Thân Đồ Dực nói xong, duỗi tay vuốt phẳng nếp uốn giữa mày cô.

Quý Thính nhấp môi, sau một lúc dè dặt đề nghị: "Không bằng làm dung hợp đi, như vậy tiếp tục cũng không phải biện pháp."

"Không quan hệ, anh sẽ giải quyết." Thân Đồ Dực an ủi nói.

Quý Thính biết khuyên không được anh, cũng chỉ có thể từ bỏ, chỉ có thể trông cậy vào anh có thể trở thành người may mắn chữa khỏi bằng thuốc. Hoặc là nỗ lực làm anh vui vẻ lên, làm thế giới này có thể mau chóng kết thúc.

"Hơi mệt, ở đây cùng với anh, anh ngủ một lát được không?" Thân Đồ Dực đề nghị.

Quý Thính cười cười, vươn tay ra. Mày Thân Đồ Dực giương một chút, cuối cùng không nắm lấy tay cô, mà là trực tiếp ôm cô lên, đi lên trên lầu.

Một khắc vừa nằm trên giường, Thân Đồ Dực thả lỏng lại, ôm Quý Thính vào trong ngực nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trầm mặc một hồi sau đó nhẹ giọng an ủi: "Sẽ không có việc gì."

"Vâng."

Anh nói chuyện luôn rất có lực thuyết phục, vì thế Quý Thính cũng thật sự tin, rốt cuộc nơi này là thế giới tiểu thuyết, nơi chốn đều có kỳ tích phát sinh.

Nhưng mà ông trời lúc này tựa hồ không có đứng về phía họ, mặc dù đúng hạn uống thuốc tận dụng nhiều khả năng nghỉ ngơi, anh vẫn là càng ngày càng mỏi mệt, thậm chí ngẫu nhiên bắt đầu quên chuyện, ngẫu nhiên trong một giờ thay đổi vài lần, mỗi người đổi ra đều có nhiều ít thật mờ mịt.

Quý Thính ở một bên nhìn đến đau lòng, nhưng mỗi lần khuyên bảo đều sẽ bị cự tuyệt thẳng thừng, đến cuối cùng ngay cả bệnh viện cũng từ chối đi.

Trong lòng Quý Thính càng ngày càng cấp bách, mỗi ngày đều một tấc cũng không rời anh, thử dùng đủ loại biện pháp làm mấy nhân cách vui vẻ, cô chỉ mong trước khi bọn họ bị thương tổn thì nhiệm vụ thế giới này được thành công, như vậy bọn họ cũng không phải chịu đựng thống khổ sắp đến.

Đáng tiếc suy nghĩ thì tốt, sự thật lại không được như mong muốn, bọn họ trước kia đều có các chấp niệm khổ sở, hiện giờ sắp gặp phải kiếp nạn nhân sinh, sẽ cảm thấy vui vẻ mới là lạ. Quý Thính sau nhiều lần thất bại, cũng bắt đầu thường xuyên phát ngốc.

Thân Đồ Nhĩ đem hết thảy đều để ở trong mắt, nhưng rốt cuộc cái gì cũng chưa nói với cô.

Hôm nay buổi sáng, Quý Thính mở to mắt phát hiện người bên cạnh không thấy đâu, nhất thời trong lòng nóng nảy lên, liền lao ra ngoài bắt đầu tìm người, ở biệt thự tìm một vòng sau đó lại đi sau núi, không phát hiện người thì mới nhớ tới gọi điện thoại, lại vội vàng chạy trở về gọi điện thoại tìm người.

Cũng may điện thoại vang lên một tiếng liền có người tiếp: "Cô giáo Quý buổi sáng tốt lành!"

"Anh đi đâu?" Quý Thính quá mức sốt ruột, ngữ khí cũng có chút không tốt.

Thân Đồ Nhĩ cũng không để ý: "Anh đang ở bên ngoài, buổi sáng tỉnh ngủ là Thân Đồ Sam, em ấy nói để lại tin nhắn cho em, em không thấy được sao?"

Quý Thính kiểm tra di động, quả nhiên nhìn đến có một tin nhắn, nói anh muốn đi ra ngoài một chút.

"Trạng thái hiện tại này của anh có thể đi ra ngoài sao? Nếu thay đổi đến anh, vì sao không trở về ngay?" Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng: "Anh cũng buồn nha, yên tâm đi, buổi sáng trước khi đi đã uống trước hai liều thuốc, tạm thời không cần quay về."

"Thuốc đó là uống theo chỉ định, anh sao lại có thể uống nhiều thêm?" Quý Thính không vui.

Thân Đồ Nhĩ thấp thấp lấy lòng, vừa mới nói hai câu, di động bên kia liền truyền đến một cái giọng nam: "Thân Đồ tiên sinh, đây là thư đồng ý......"

"Cái gì?" Quý Thính nghe quá rõ: "Bên kia là ai?"

Thân Đồ Nhĩ dừng một chút: "Đưa cà phê, làm sao vậy?"

"...... Anh còn rảnh uống cà phê a, nhanh chóng trở về đi, bằng không em liền đi tìm anh, nhớ rõ ngồi xe taxi, đừng chính mình lái xe." Quý Thính không quên dặn dò.

Thân Đồ Nhĩ vui sướng đáp ứng. Quý Thính treo điện thoại, đi ra cửa biệt thự chờ, cuối cùng chờ được Thân Đồ Tự, tinh thần anh thoạt nhìn không tồi, nhìn đến Quý Thính từ xa đã vẫy tay: "Thính Thính!"

"Mau tới đây." Nhìn bộ dáng anh sung sướng, Quý Thính cũng có chút cao hứng theo.

Thân Đồ Tự chạy đến bên người cô: "Anh vừa rồi uống thuốc, có thể duy trì một đoạn thời gian thật dài, chúng ta đi hẹn hò đi?"

"Anh hai anh đã uống thuốc, tại sao anh còn uống nữa?" Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Tự cười cười: "Ngẫu nhiên uống một lần, cũng không có vấn đề gì đâu."

"Về sau không cho nữa, nhiều một lần cũng không cho." Quý Thính nghiêm túc giáo huấn.

Thân Đồ Tự thuận theo đáp ứng cô: "Vậy...... Em có thể cùng anh đi hẹn hò sao? Chỉ một lát."

"Anh muốn hẹn hò như thế nào?" Quý Thính mỉm cười hỏi.

Thân Đồ Tự lập tức trả lời: "Anh muốn đi công viên giải trí, lúc trước anh ở trường học, những người đó yêu đương đều là đi công viên giải trí, em có thể đi cùng anh không?"

"Đương nhiên." Quý Thính cười cười, cầm lấy tay anh.

Mặt Thân Đồ Tự hơi hơi đỏ lên, hôn trộm ở khóe môi cô một chút sau đó liền kéo cô đi.

Có lẽ là do uống thuốc quá nhiều, lúc Quý Thính cùng Thân Đồ Tự hẹn hò mấy giờ liền, đều không có chuyện thay đổi phát sinh. Hai người buổi sáng ở công viên giải trí vắng người chơi điên hơn ba giờ, cuối cùng nằm liệt trên mặt cỏ.

"Thật tốt nha, thật muốn cứ tiếp tục được như vậy." Thân Đồ Tự cảm khái một câu, đáy mắt tràn đầy thương cảm.

Quý Thính cho rằng anh suy nghĩ bệnh tình của mình, không khỏi trầm mặc xuống. Thân Đồ Tự thu liễm cảm xúc, mỉm cười nhìn về phía cô: "Thính Thính, em sẽ vẫn luôn nhớ rõ anh sao?"

"Anh sẽ vẫn luôn ở bên người em, không cần em cố tình nhớ kỹ." Quý Thính ôn nhu nắm lấy tay anh.

Hốc mắt Thân Đồ Tự nháy mắt đỏ, anh hoảng loạn quay mặt đi, đang lúc co quắp thì ánh mắt đột nhiên thay đổi.

"Đến anh sao?" Anh vẻ mặt hưng phấn quay đầu nhìn về phía Quý Thính.

Trên mặt Quý Thính bật cười, trái tim lại chậm rãi trầm xuống: "Sam Sam, là anh ra tới à?"

"Tiểu Tự thật chán ghét, hại anh chờ lâu như vậy," Thân Đồ Sam nói, ném hai viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, "Nhưng rồi cũng tới lượt anh hẹn hò với em."

"Anh như thế nào cũng uống thuốc?" Lúc anh uống thuốc Quý Thính còn chưa phản ứng kịp, sau một lúc lâu mới ý thức được anh cũng uống thuốc, mày lập tức nhíu lại. Phần thuốc này một ngày chỉ uống hai lần, bọn họ uống như vậy nhiều hay ít?

Thân Đồ Sam nâng cằm lên: "Bởi vì anh cũng muốn cùng Thính Thính hẹn hò, cho nên chỉ có thể làm như vậy."

Quý Thính không ủng hộ nhìn anh.

Thân Đồ Sam đẩy cô đi ra ngoài: "Nhanh lên thôi, thời gian không đợi người, anh quá muốn mặc đồ nữ, chúng ta mặc hai bộ váy xinh đẹp đi bên hồ chụp ảnh đi."

"......"

Nguyện vọng Thân Đồ Tự đã đủ mộc mạc, không nghĩ tới vị này càng khoa trương, chỉ là mặc cái váy mà thôi. Quý Thính bất đắc dĩ đồng ý, tự mình dẫn anh đi khu mua sắm mua một bộ váy dài, lại mua một đống thượng vàng hạ cám bôi bôi trét trét, xong xuôi hai người lái xe đến bờ hồ bên cạnh biệt thự hẹn hò.

Bên này tuy rằng người tương đối ít, nhưng không có nghĩa không có người, Thân Đồ Sam mặc váy dài, khác với bộ dáng bình thường sợ bị phát hiện mà đi tới đi lui thật trương dương. Làn da anh vốn trắng nõn, hơn nữa có áo khoác che đi cơ bắp, cùng với tóc dài trang điểm nhẹ thành bộ dáng nữ thần, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Quý Thính đem cái người vênh váo như con công này tới chỗ ít người ngồi xuống: "Anh không sợ bị anh cả anh phát hiện à."

"Anh mới không sợ, anh muốn mặc như vậy." Thân Đồ Sam bộ dáng dũng cảm.

Quý Thính nhéo mặt anh một chút, Thân Đồ Sam lập tức bất mãn: "Đừng làm rớt phấn nền trên mặt anh."

"...... A." Quý Thính nhìn anh nghiêm túc sửa lại trang điểm, nhịn không được bật cười. Ánh mắt của cô thật sự là bị Thân Đồ Sam làm cho kỳ dị, thế nhưng cảm thấy có bạn trai trang điểm phụ nữ lại đặc biệt đáng yêu, ngay cả chỉnh trang cũng quá đáng yêu như thế.

Thân Đồ Sam chỉnh sửa, vẻ mặt chờ mong nhìn Quý Thính: "Chúng ta chờ lát nữa chụp ảnh xong, lại đi chỗ khác đi dạo đi, anh mặc đẹp như vậy, đã sớm không muốn che giấu."

Quý Thính mỉm cười nhìn mặt anh, trái tim phảng phất giống như bị một bàn tay nắm lấy, chỉ là trên mặt cô không biểu hiện chút nào: "Được, chúng ta cùng đi."

Đáng tiếc lúc cô đáp ứng, ánh mắt anh liền thay đổi, sau đó yên lặng nhìn về phía bộ đồ trên người mình, sau một lúc lâu không khỏi bưng kín đôi mắt: "Lão tam thằng nhóc này, anh thật không nên đem thả em ấy ra."

"Anh có phải hay không cũng muốn uống thuốc duy trì?" Quý Thính cười không nổi.

Thân Đồ Nhĩ liếc nhìn cô một cái, đột nhiên cong cong khóe môi: "Không uống, chờ lát nữa anh cả liền phải ra tới, em chờ anh một chút, anh đi dẹp cái đám lung tung rối loạn này."

Anh nói xong xoay người đi toilet nam, không bao lâu liền thanh thanh sảng sảng ra tới.

"Đi thôi." Anh vẫy tay về phía Quý Thính.

Quý Thính đi qua theo: "Đi đâu?"

"Lên xe lại nói." Thân Đồ Nhĩ nói xong, lấy chìa khóa xe từ trong tay Quý Thính, chính mình ngồi vào ghế điều khiển.

Quý Thính kinh hãi, vội vàng đi qua gõ cửa sổ xe: "Anh xuống đây, trạng thái hiện tại này của anh không thể lái xe!" Không nói đến tình huống lúc bình thường thường xuyên đổi nhân cách, Thân Đồ Tự sẽ không lái xe, lúc này anh sao có thể đụng vào tay lái.

"Không có việc gì, em lên trước đi." Thân Đồ Nhĩ nói xong thấy cô vẫn không chịu động, không khỏi nheo mắt lại, "Lại không lên, anh chỉ có thể tự mình đi thôi."

Lời anh còn chưa dứt, Quý Thính liền cau mày vòng đến ghế phụ bên kia, còn đem cửa xe đóng ầm một tiếng.

Thân Đồ Nhĩ cười cười, một chân đạp ga hướng thẳng đường về phía nhà, Quý Thính trước sau lo lắng đề phòng, nhìn tới lui trên đường không có xe khác mới thả lỏng được một chút.

Khi sắp về đến nhà, Thân Đồ Nhĩ đột nhiên ngừng lại, yên lặng nhìn con đường phía trước. Quý Thính mím môi, trái tim trở nên thật đau.

"Em đã biết đi, nếu còn tiếp tục như vậy, khả năng chúng ta ai cũng sống không được." Thân Đồ Nhĩ mở miệng.

Đầu ngón tay Quý Thính run lên, thanh âm còn tính bình tĩnh: "Cho nên anh cùng Sam Sam Tiểu Tự bọn họ muốn làm dung hợp đúng không? Hôm nay bọn họ khác thường như vậy, cũng là vì chuyện dung hợp."

Thân Đồ Nhĩ cười khẽ: "Anh biết mà, cô giáo Quý thông minh nhất."

- --

* Tác giả có lời muốn nói: Muốn dung hợp! Chương sau là đại kết cục! Thế giới này giống như nam phụ cố chấp không biểu hiện ra ngoài quá nhiều, chủ yếu vẫn là loại tình tiết nhẹ nhàng, xem ra thế giới sau phải thêm vào một chút.

"Tiểu đáng thương hung tàn không ai thương" – thế nào? Nam phụ là thiên tài vườn trường bị khi dễ, nhưng bởi vì tình cảm thiếu hụt nên chưa bao giờ đem đám người khi dễ mình để vào trong mắt, cho đến khi những học sinh hư hỏng đó bắt đầu khi dễ Thính Thính duy nhất của anh, thì những người này không thể hiểu được đều biến mất.

Thính: Dì Trương hàng xóm mắng tôi bị chậu hoa rơi trúng đầu phải vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ICU, không phải là cậu làm chứ?

Nam phụ nhỏ yếu mặt đáng thương: Tôi không có.

Thính: Cũng đúng, cậu như cọng cải thìa, khẳng định không phải cái loại người tàn bạo này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook