Chương 49: Trường hận ca
Bản Lật Tử
15/01/2017
Editor: Linh
Sau lễ sắc phong, Ôn Ly chuyển vào cung Trường Nhạc, Hoàng thái hậu thì chuyển vào cung Trường Thọ.
Hồng Nhị và Lục La xách theo đuôi nhỏ Tam Hoàng, đi theo Ôn Ly cùng nhau vào cung. Do Hồng Nhị và Lục La đều không hiểu quy củ trong cung, Vệ Anh lại ban cho Ôn Ly thêm hai cung nữ, tên là Phương Lăng Phương Tiêu.
Phương Lăng và Phương Tiêu từ nhỏ đã bị đưa vào trong cung, ở trong thâm cung này ngây người nhiều năm như vậy sớm đã tu luyện thành nhân tinh. Hai người đều là trải qua ngàn chọn vạn chọn mới được Vệ Anh nhìn trúng, cuối cùng yên tâm đưa đến bên người Ôn Ly.
Trừ Phương Lăng và Phương Tiêu ra, Vệ Anh còn ban cho rất nhiều thái giám cung nữ, đồ trang sức đến cung Trường Nhạc. Bọn nô tài vừa thấy từng món bảo bối được đưa đến cung Trường Nhạc, liền biết Hoàng đế đối Hoàng hậu là chân ái.
"Tiểu thư cô xem! Viên dạ minh châu này còn to hơn cả nắm tay em nữa!" Hồng Nhị kích động nhìn viên dạ minh châu sáng mù mắt người trên bàn, ở trước mặt Ôn Ly hoa tay múa chân vui sướng.
Phương Lăng cau mày, tiến lên nói với Hồng Nhị: "Vào trong cung không thể lại kêu tiểu thư, phải gọi nương nương. Còn có, ở trước mặt nương nương, không được em em, phải nói nô tì."
Hồng Nhị bĩu môi, cúi người hành lễ với Ôn Ly, "Nô tì biết sai rồi, xin nương nương thứ tội."
Phương Lăng vẫn nhăn mày, "Mặc kệ trước kia ở ngoài cung ngươi như thế nào, ở trong cung này, ngàn vạn lần đừng ồn ào, bằng không rất dễ bị người bắt lấy nhược điểm."
Hồng Nhị mắt ngập nước nhìn Ôn Ly.
Ôn Ly hắng giọng, đối Hồng Nhị nói: "Bản cung cảm thấy Phương Lăng nói đúng."
Hồng Nhị: "..."
"Gâu gâu gâu!" Vừa đến một hoàn cảnh mới, Tam Hoàng có vẻ đặc biệt phấn khích, vẫn luôn kích động chạy vòng quanh, chạy quanh Ôn Ly mấy vòng, Tam Hoàng rốt cục dừng lại bên chân nàng, phe phẩy đuôi nhìn nàng.
Ôn Ly xoay người, vừa định bế Tam Hoàng lên đã bị Phương Lăng ngăn cản: "Nương nương, chờ nô tì mang nó đi tắm rửa sạch sẽ rồi nương nương lại ôm."
Ôn Ly vốn định nói là nó hôm qua mới tắm xong, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của Phương Lăng, lại nuốt lời nói trở lại, "... Được rồi."
Sau đó nàng trơ mắt nhìn Tam Hoàng thống khổ bị Phương Lăng bế ra ngoài.
Phương Tiêu tiến lên, khom người nói với Ôn Ly: "Nương nương, Phương Lăng từ nhỏ chính là tính cách này, làm chuyện gì đều có quy củ. Nhưng bọn ta đều là vì nương nương suy nghĩ, xin nương nương đừng lấy làm phiền lòng."
Ôn Ly gật đầu, nói: "Bản cung hiểu rõ." Nếu Phương Lăng và Phương Tiêu không có điểm nào hơn người, Vệ Anh sẽ không đặc biệt an bài hai người đến bên cạnh nàng.
"Hoàng thượng giá lâm --"
Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài truyền vào, người trong phòng lập tức đồng loạt quỳ xuống, Hồng Nhị một mình người ngây ngốc đứng đó, bị Lục La kéo xuống.
"Vệ Anh." Ôn Ly thấy Vệ Anh dẫn đầu đi tới, hướng hắn cười liền tiến lên nghênh đón. Lý công công đi theo sau lưng Vệ Anh mày lập tức dựng ngược. Hoàng hậu thấy Hoàng thượng không quỳ xuống chưa tính, thế nhưng còn dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng. Mà Hoàng thượng... Không chỉ có không tức giận, ngược lại còn cười đến rất vui vẻ.
Lý công công từng hầu hạ qua hai vị Hoàng thượng, càng là nhân tinh trong nhân tinh, lúc này thấy vậy liền biết, ở trong cung này, thà rằng đắc tội Hoàng thượng, cũng đừng đắc tội Hoàng hậu.
Vệ Anh ý bảo người khác bình thân liền kéo Ôn Ly ngồi xuống: "Ly Nhi, cung Trường Nhạc còn thiếu gì không? Ta lập tức sai người đưa tới."
Ôn Ly lắc lắc đầu, nói: "Mấy thứ chàng đưa đến ta đều dùng không hết." Ở trong cung không lo ăn không lo mặc, vàng bạc châu báu này căn bản là không có cơ hội dùng.
Khóe miệng Vệ Anh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, vân vê tóc đen trước trán Ôn Ly: "Có hài lòng với Phương Lăng và Phương Tiêu không?"
Phương Tiêu may mắn nghe được lời này cúc hoa lập tức căng thẳng.
Ôn Ly nói: "Ừ, các nàng rất tốt."
Hồng Nhị ở trong lòng khinh thường hừ một tiếng, cúc hoa của Phương Tiêu lại thả lỏng xuống.
Vệ Anh ngẩng đầu, nhìn quanh điện một vòng, hỏi: "Phương Lăng đâu?"
Phương Tiêu tiến lên một bước, cung kính nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Phương Lăng đi tắm cho chó của Hoàng hậu nương nương rồi."
Khóe mặt Vệ Anh hơi xếch lên: "Ly Nhi, trong cung có rất nhiều mèo con chó con xinh đẹp, vì sao phải mang Tam Hoàng vào cung?"
Ôn Ly chớp chớp mắt, một đôi mắt phiếm ánh nước, "Nhưng là... Để một mình Tam Hoàng ở ngoài cung rất đáng thương."
Vệ Anh: "..."
Đúng rồi, lần đó cũng là bởi vì nàng dùng loại ánh mắt này nhìn mình, chính mình mới mềm lòng.
Vệ Anh lại một lần nữa bi thương phát hiện, hắn lại mềm lòng rồi.
Trừng phạt nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Ôn Ly, Vệ Anh nhìn về phía Phương Tiêu, "Hồng Nhị và Lục La đều không hiểu quy củ trong cung, cung Trường Nhạc còn phải dựa vào các ngươi thu xếp. Nếu Hoàng hậu ra một chút sai lầm nào, Trẫm cứ các ngươi mà hỏi."
Câu cuối cùng bị Vệ Anh nhấn mạnh, Phương Tiêu lập tức quỳ xuống, đối Vệ Anh nói: "Xin Hoàng thượng yên tâm, nô tì nhất định không phụ Hoàng thượng sở thác."
"Tốt nhất là vậy." Tầm mắt sắc bén của Vệ Anh khi tiếp xúc đến Ôn Ly lại mềm xuống, "Ly Nhi, ta còn có chút chuyện cần xử lý, trễ chút lại qua."
"Được." Ôn Ly nhu thuận gật đầu, Vệ Anh nhịn không được in xuống môi nàng một nụ hôn mới đứng dậy đi ra khỏi cung Trường Nhạc.
Cung tiễn Hoàng thượng đi rồi, Phương Tiêu mới một lần nữa đứng dậy.
Dựa theo quy củ, ngày sắc phong Hoàng thượng sẽ ngủ lại ở chỗ Hoàng hậu. Cho nên dùng xong bữa tối, Phương Lăng và Phương Tiêu liền bắt đầu hầu hạ Ôn Ly tắm rửa thay quần áo.
Nhưng là các nàng sớm, Hoàng thượng còn sớm hơn.
Vệ Anh bước vào cung Trường Nhạc, không thấy bóng dáng Ôn Ly, mày lập tức nhíu lại, "Hoàng hậu đâu?"
Hồng Nhị giành trước khi Lục La mở miệng, đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương đang tắm." Xem, nàng cũng có thể nói rất tốt!
Hai chữ đang tắm nghiêm trọng gợi lên hứng thú của Vệ Anh, hắn anh tuấn xoay người một cái, đi thẳng đến phòng tắm.
Lúc đó, Ôn Ly vừa từ bồn tắm đi ra, trên người mới chỉ khoác lên một chiếc áo lót mỏng, ngay cả dây cũng chưa thắt thì Vệ Anh đã đi đến.
Phương Lăng Phương Tiêu lập tức phát hoảng, nhất tề quỳ xuống, "Hoàng thượng cát tường."
Vệ Anh đi thẳng về phía Ôn Ly, "Tất cả đều đi xuống."
Phương Lăng Phương Tiêu đầu cũng không dám nâng lui xuống.
Vệ Anh đứng ở trước mặt Ôn Ly, nhìn thẳng vào nàng, Ôn Ly bị nhìn cả người không được tự nhiên, theo bản năng kéo áo lót quấn chặt lấy người, tay lại bị Vệ Anh nắm chặt, "Ly Nhi, không cần che, nàng như vậy rất đẹp."
Ôn Ly: "..."
Vệ Anh nói xong liền một tay kéo Ôn Ly vào trong lòng, từ đằng sau ôm chặt lấy nàng, bàn tay to trực tiếp phủ lên đẫy đà trước ngực, vuốt ve. Tay kia thì đẩy tóc Ôn Ly về phía trước, tiếp theo nhẹ nhàng kéo áo lót xuống, vải dệt tơ lụa rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn như ngọc.
Con ngươi Vệ Anh trầm xuống, cúi đầu liền bắt đầu gặm Ôn Ly.
Thân thể vừa mới tắm xong dị thường trắng mịn, hương khí dính trên da thịt thấm vào ruột gan, càng làm người ta tâm viên ý mã. Sợi tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước, giọt nước óng ánh trong suốt theo phần lưng trơn bóng của Ôn Ly trượt xuống, cuối cùng biến mất dưới áo lót.
Hình ảnh này quá mức hương diễm, Vệ Anh chỉ cảm thấy máu nóng trong người bỗng chốc sôi trào dồn hết xuống bụng dưới. Lực đạo vuốt ve đột nhiên tăng lên, tay kia thì nâng đùi phải Ôn Ly lên, tỉ mỉ vuốt ve bên trong bắp đùi nàng.
"Ừ... Vệ Anh." Khí lực toàn thân Ôn Ly đột nhiên như bị rút hết, thân thể mềm nhũn ngay cả đứng cũng không nổi, sức nặng toàn thân dồn hết lên người Vệ Anh.
"Hửm?" Từ cổ họng Vệ Anh phát ra một từ đơn, âm cuối mang theo mấy phần gợi cảm cùng lười nhác, làm thân thể Ôn Ly càng thêm khó chịu.
Tay Vệ Anh chậm rãi dọc theo đùi Ôn Ly hướng lên trên, đầu ngón tay hơi trêu đùa, cuối cùng cũng đến đích, "Ly Nhi, nàng đã ướt như vậy rồi."
Ôn Ly: "..."
Tinh! Chúc mừng người chơi Vệ Anh thành công lên làm Hoàng đế, đạt thành kỹ năng cầm thú mãn điểm!
Ngón tay Vệ Anh tiến vào trong cơ thể Ôn Ly, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nội bích, người trong lòng lại một trận run rẩy, "Vệ Anh... Không cần."
"Không cần cái gì?" Đầu lưỡi Vệ Anh khẽ liếm qua vành tai Ôn Ly, hơi thở ấm áp làm lỗ tai Ôn Ly nhiễm màu đỏ ửng.
"Không nên ở chỗ này..." Toàn thân cao thấp các bộ vị mẫn cảm đều bị Vệ Anh nắm trong lòng bàn tay, Ôn Ly đã bị biến thành sắp khóc.
Nhưng giọng nói mang theo nức nở lại càng thêm kích phát ham muốn của Vệ Anh.
Hắn cởi chiếc áo lót duy nhất trên người Ôn Ly xuống, tiếp theo cũng nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình ra, rồi ôm Ôn Ly đi vào trong bể nước, "Vậy chúng ta đi vào trong này."
Nước ao ấm áp làm thân thể khô nóng của Ôn Ly càng thêm khó chịu, nàng không tự giác dán lên người Vệ Anh, hai tay vòng qua cổ hắn, "Vệ Anh..." Theo bản năng kêu tên Vệ Anh, giống như đang khát cầu gì đó.
Vệ Anh cúi đầu lên tiếng rồi đặt Ôn Ly lên vách đá lạnh như băng, ngay sau đó thân hình nóng bỏng của chính mình cũng đè lên. Nâng hai chân thon dài của Ôn Ly lên, Vệ Anh động thân một cái liền đưa chính mình vào. Nước ao theo động tác này của Vệ Anh, cùng nhau bị đưa vào trong cơ thể Ôn Ly, Ôn Ly nhịn không được rên ra tiếng.
Đầu ngón tay là da thịt trơn mềm nhẵn nhụi của Ôn Ly, bên tai là tiếng kêu yêu kiều, thân dưới của mình thì được Ôn Ly gắt gao bao trùm, Vệ Anh chỉ cảm thấy chính mình sảng khoái sắp hồn bay lên trời, "Ly Nhi, Ly Nhi..."
Vệ Anh động tình càng thêm lợi hại, mỗi một lần gọi tên Ôn Ly, thân dưới đều mạnh mẽ đâm sâu tận tử cung, lại mạnh mẽ rút ra, ép buộc người phía trước yêu kiều không ngừng, Lực cản của nước làm Vệ Anh động càng thêm cố sức, nhưng lại mang đến cảm giác không giống vậy.
Loại cảm giác mới này làm Vệ Anh đặc biệt hưng phấn. Hắn chế trụ gáy Ôn Ly, sau đó liền hôn xuống đôi môi ành đào của nàng. Tuy rằng vừa làm vừa hôn Ôn Ly sẽ làm Vệ Anh thấy tận hứng, nhưng không nghe được thanh âm êm tai của Ôn Ly, lại khiến Vệ Anh có chút không vừa lòng. Cho nên hắn hôn Ôn Ly một hồi, liền lại buông lỏng môi nàng ta, ngậm chặt hai viên tròn màu phấn hồng trước ngực nàng.
Dưới thân mạnh mẽ đâm một cái, Ôn Ly a kêu lên, Vệ Anh ghé môi vào bên tai Ôn Ly, tốc độ dưới thân nhanh hơn, "Ly Nhi, kêu to chút."
Trong đầu Ôn Ly đã sớm hỗn độn thành một đoàn, Vệ Anh nói thế nào, nàng liền làm thế ấy.
Hai người ở trong nước ép buộc nửa ngày, Vệ Anh rốt cục ở trong cơ thể Ôn Ly phóng thích ra.
Ôn Ly mềm nhũn như con chi chi dán lên người Vệ Anh, kịch liệt thở phì phò, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần. Vệ Anh lau khô thân thể hai người, lấy cái khăn nhung quấn lên người hai người rồi ôm Ôn Ly đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi thái giám cung nữ đều hận không thể vùi đầu vào ngực mình, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.
Đi vào trong tẩm cung, bình lui mọi người, Vệ Anh kéo khăn nhung trên người ra dè dặt cẩn trọng đặt Ôn Ly lên giường, lại đè người mình lên.
Ban đêm vận động quá độ hậu quả trực tiếp chính là sáng hôm sau dậy không nổi.
Lý công công đứng bên ngoài nhuyễn trướng, hạ giọng gọi: "Hoàng thượng, nên vào triều rồi."
Trong nhuyễn trướng không có động tĩnh gì, Lý công công nuốt một ngụm nước bọt, lần thứ hai nói: "Hoàng thượng, nên vào triều rồi."
Lần này qua một lúc lâu sau, thanh âm rầu rĩ của Vệ Anh mới từ bên trong truyền ra, "Hôm nay không lên triều."
Lý công công: "..."
Hoàng thượng ngài vừa lập hậu được một ngày đã không muốn lâm triều là muốn nháo lại nào a, gào khóc!
Ôn Ly vẫn luôn mơ mơ màng màng nghe hai người đối thoại, cuối cùng bị Vệ Anh "hôm nay không lâm triều" triệt để đánh thức.
Tục ngữ nói thế nào nhỉ? Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu*!
(*) Đêm xuân khổ ngắn mặt trời lên cao.
Về sau Quân vương không lên triều. (Trích: Trường hận ca - Bạch Cư Dị)
Nàng không cần làm Dương Quý phi đâu! Nàng không cần mất nước!
Kì kèo mè nheo thúc Vệ Anh dậy vào triều, còn tự mình giúp hắn thay triều phục, nhưng mặt Vệ Anh vẫn rất đen.
Lý công công dọc theo đường đi đi theo Hoàng thượng mặt đen, trong lòng tuy vạn phần không yên, nhưng vẫn uyển chuyển nhắc nhở, Hoàng thượng nên lấy quốc gia đại sự làm trọng.
Hoàng thượng đưa ra câu trả lời thuyết phục là -- còn có việc gì quan trọng hơn kéo dài huyết mạch hoàng thất sao?
Sau lễ sắc phong, Ôn Ly chuyển vào cung Trường Nhạc, Hoàng thái hậu thì chuyển vào cung Trường Thọ.
Hồng Nhị và Lục La xách theo đuôi nhỏ Tam Hoàng, đi theo Ôn Ly cùng nhau vào cung. Do Hồng Nhị và Lục La đều không hiểu quy củ trong cung, Vệ Anh lại ban cho Ôn Ly thêm hai cung nữ, tên là Phương Lăng Phương Tiêu.
Phương Lăng và Phương Tiêu từ nhỏ đã bị đưa vào trong cung, ở trong thâm cung này ngây người nhiều năm như vậy sớm đã tu luyện thành nhân tinh. Hai người đều là trải qua ngàn chọn vạn chọn mới được Vệ Anh nhìn trúng, cuối cùng yên tâm đưa đến bên người Ôn Ly.
Trừ Phương Lăng và Phương Tiêu ra, Vệ Anh còn ban cho rất nhiều thái giám cung nữ, đồ trang sức đến cung Trường Nhạc. Bọn nô tài vừa thấy từng món bảo bối được đưa đến cung Trường Nhạc, liền biết Hoàng đế đối Hoàng hậu là chân ái.
"Tiểu thư cô xem! Viên dạ minh châu này còn to hơn cả nắm tay em nữa!" Hồng Nhị kích động nhìn viên dạ minh châu sáng mù mắt người trên bàn, ở trước mặt Ôn Ly hoa tay múa chân vui sướng.
Phương Lăng cau mày, tiến lên nói với Hồng Nhị: "Vào trong cung không thể lại kêu tiểu thư, phải gọi nương nương. Còn có, ở trước mặt nương nương, không được em em, phải nói nô tì."
Hồng Nhị bĩu môi, cúi người hành lễ với Ôn Ly, "Nô tì biết sai rồi, xin nương nương thứ tội."
Phương Lăng vẫn nhăn mày, "Mặc kệ trước kia ở ngoài cung ngươi như thế nào, ở trong cung này, ngàn vạn lần đừng ồn ào, bằng không rất dễ bị người bắt lấy nhược điểm."
Hồng Nhị mắt ngập nước nhìn Ôn Ly.
Ôn Ly hắng giọng, đối Hồng Nhị nói: "Bản cung cảm thấy Phương Lăng nói đúng."
Hồng Nhị: "..."
"Gâu gâu gâu!" Vừa đến một hoàn cảnh mới, Tam Hoàng có vẻ đặc biệt phấn khích, vẫn luôn kích động chạy vòng quanh, chạy quanh Ôn Ly mấy vòng, Tam Hoàng rốt cục dừng lại bên chân nàng, phe phẩy đuôi nhìn nàng.
Ôn Ly xoay người, vừa định bế Tam Hoàng lên đã bị Phương Lăng ngăn cản: "Nương nương, chờ nô tì mang nó đi tắm rửa sạch sẽ rồi nương nương lại ôm."
Ôn Ly vốn định nói là nó hôm qua mới tắm xong, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của Phương Lăng, lại nuốt lời nói trở lại, "... Được rồi."
Sau đó nàng trơ mắt nhìn Tam Hoàng thống khổ bị Phương Lăng bế ra ngoài.
Phương Tiêu tiến lên, khom người nói với Ôn Ly: "Nương nương, Phương Lăng từ nhỏ chính là tính cách này, làm chuyện gì đều có quy củ. Nhưng bọn ta đều là vì nương nương suy nghĩ, xin nương nương đừng lấy làm phiền lòng."
Ôn Ly gật đầu, nói: "Bản cung hiểu rõ." Nếu Phương Lăng và Phương Tiêu không có điểm nào hơn người, Vệ Anh sẽ không đặc biệt an bài hai người đến bên cạnh nàng.
"Hoàng thượng giá lâm --"
Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài truyền vào, người trong phòng lập tức đồng loạt quỳ xuống, Hồng Nhị một mình người ngây ngốc đứng đó, bị Lục La kéo xuống.
"Vệ Anh." Ôn Ly thấy Vệ Anh dẫn đầu đi tới, hướng hắn cười liền tiến lên nghênh đón. Lý công công đi theo sau lưng Vệ Anh mày lập tức dựng ngược. Hoàng hậu thấy Hoàng thượng không quỳ xuống chưa tính, thế nhưng còn dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng. Mà Hoàng thượng... Không chỉ có không tức giận, ngược lại còn cười đến rất vui vẻ.
Lý công công từng hầu hạ qua hai vị Hoàng thượng, càng là nhân tinh trong nhân tinh, lúc này thấy vậy liền biết, ở trong cung này, thà rằng đắc tội Hoàng thượng, cũng đừng đắc tội Hoàng hậu.
Vệ Anh ý bảo người khác bình thân liền kéo Ôn Ly ngồi xuống: "Ly Nhi, cung Trường Nhạc còn thiếu gì không? Ta lập tức sai người đưa tới."
Ôn Ly lắc lắc đầu, nói: "Mấy thứ chàng đưa đến ta đều dùng không hết." Ở trong cung không lo ăn không lo mặc, vàng bạc châu báu này căn bản là không có cơ hội dùng.
Khóe miệng Vệ Anh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, vân vê tóc đen trước trán Ôn Ly: "Có hài lòng với Phương Lăng và Phương Tiêu không?"
Phương Tiêu may mắn nghe được lời này cúc hoa lập tức căng thẳng.
Ôn Ly nói: "Ừ, các nàng rất tốt."
Hồng Nhị ở trong lòng khinh thường hừ một tiếng, cúc hoa của Phương Tiêu lại thả lỏng xuống.
Vệ Anh ngẩng đầu, nhìn quanh điện một vòng, hỏi: "Phương Lăng đâu?"
Phương Tiêu tiến lên một bước, cung kính nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Phương Lăng đi tắm cho chó của Hoàng hậu nương nương rồi."
Khóe mặt Vệ Anh hơi xếch lên: "Ly Nhi, trong cung có rất nhiều mèo con chó con xinh đẹp, vì sao phải mang Tam Hoàng vào cung?"
Ôn Ly chớp chớp mắt, một đôi mắt phiếm ánh nước, "Nhưng là... Để một mình Tam Hoàng ở ngoài cung rất đáng thương."
Vệ Anh: "..."
Đúng rồi, lần đó cũng là bởi vì nàng dùng loại ánh mắt này nhìn mình, chính mình mới mềm lòng.
Vệ Anh lại một lần nữa bi thương phát hiện, hắn lại mềm lòng rồi.
Trừng phạt nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Ôn Ly, Vệ Anh nhìn về phía Phương Tiêu, "Hồng Nhị và Lục La đều không hiểu quy củ trong cung, cung Trường Nhạc còn phải dựa vào các ngươi thu xếp. Nếu Hoàng hậu ra một chút sai lầm nào, Trẫm cứ các ngươi mà hỏi."
Câu cuối cùng bị Vệ Anh nhấn mạnh, Phương Tiêu lập tức quỳ xuống, đối Vệ Anh nói: "Xin Hoàng thượng yên tâm, nô tì nhất định không phụ Hoàng thượng sở thác."
"Tốt nhất là vậy." Tầm mắt sắc bén của Vệ Anh khi tiếp xúc đến Ôn Ly lại mềm xuống, "Ly Nhi, ta còn có chút chuyện cần xử lý, trễ chút lại qua."
"Được." Ôn Ly nhu thuận gật đầu, Vệ Anh nhịn không được in xuống môi nàng một nụ hôn mới đứng dậy đi ra khỏi cung Trường Nhạc.
Cung tiễn Hoàng thượng đi rồi, Phương Tiêu mới một lần nữa đứng dậy.
Dựa theo quy củ, ngày sắc phong Hoàng thượng sẽ ngủ lại ở chỗ Hoàng hậu. Cho nên dùng xong bữa tối, Phương Lăng và Phương Tiêu liền bắt đầu hầu hạ Ôn Ly tắm rửa thay quần áo.
Nhưng là các nàng sớm, Hoàng thượng còn sớm hơn.
Vệ Anh bước vào cung Trường Nhạc, không thấy bóng dáng Ôn Ly, mày lập tức nhíu lại, "Hoàng hậu đâu?"
Hồng Nhị giành trước khi Lục La mở miệng, đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương đang tắm." Xem, nàng cũng có thể nói rất tốt!
Hai chữ đang tắm nghiêm trọng gợi lên hứng thú của Vệ Anh, hắn anh tuấn xoay người một cái, đi thẳng đến phòng tắm.
Lúc đó, Ôn Ly vừa từ bồn tắm đi ra, trên người mới chỉ khoác lên một chiếc áo lót mỏng, ngay cả dây cũng chưa thắt thì Vệ Anh đã đi đến.
Phương Lăng Phương Tiêu lập tức phát hoảng, nhất tề quỳ xuống, "Hoàng thượng cát tường."
Vệ Anh đi thẳng về phía Ôn Ly, "Tất cả đều đi xuống."
Phương Lăng Phương Tiêu đầu cũng không dám nâng lui xuống.
Vệ Anh đứng ở trước mặt Ôn Ly, nhìn thẳng vào nàng, Ôn Ly bị nhìn cả người không được tự nhiên, theo bản năng kéo áo lót quấn chặt lấy người, tay lại bị Vệ Anh nắm chặt, "Ly Nhi, không cần che, nàng như vậy rất đẹp."
Ôn Ly: "..."
Vệ Anh nói xong liền một tay kéo Ôn Ly vào trong lòng, từ đằng sau ôm chặt lấy nàng, bàn tay to trực tiếp phủ lên đẫy đà trước ngực, vuốt ve. Tay kia thì đẩy tóc Ôn Ly về phía trước, tiếp theo nhẹ nhàng kéo áo lót xuống, vải dệt tơ lụa rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn như ngọc.
Con ngươi Vệ Anh trầm xuống, cúi đầu liền bắt đầu gặm Ôn Ly.
Thân thể vừa mới tắm xong dị thường trắng mịn, hương khí dính trên da thịt thấm vào ruột gan, càng làm người ta tâm viên ý mã. Sợi tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước, giọt nước óng ánh trong suốt theo phần lưng trơn bóng của Ôn Ly trượt xuống, cuối cùng biến mất dưới áo lót.
Hình ảnh này quá mức hương diễm, Vệ Anh chỉ cảm thấy máu nóng trong người bỗng chốc sôi trào dồn hết xuống bụng dưới. Lực đạo vuốt ve đột nhiên tăng lên, tay kia thì nâng đùi phải Ôn Ly lên, tỉ mỉ vuốt ve bên trong bắp đùi nàng.
"Ừ... Vệ Anh." Khí lực toàn thân Ôn Ly đột nhiên như bị rút hết, thân thể mềm nhũn ngay cả đứng cũng không nổi, sức nặng toàn thân dồn hết lên người Vệ Anh.
"Hửm?" Từ cổ họng Vệ Anh phát ra một từ đơn, âm cuối mang theo mấy phần gợi cảm cùng lười nhác, làm thân thể Ôn Ly càng thêm khó chịu.
Tay Vệ Anh chậm rãi dọc theo đùi Ôn Ly hướng lên trên, đầu ngón tay hơi trêu đùa, cuối cùng cũng đến đích, "Ly Nhi, nàng đã ướt như vậy rồi."
Ôn Ly: "..."
Tinh! Chúc mừng người chơi Vệ Anh thành công lên làm Hoàng đế, đạt thành kỹ năng cầm thú mãn điểm!
Ngón tay Vệ Anh tiến vào trong cơ thể Ôn Ly, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nội bích, người trong lòng lại một trận run rẩy, "Vệ Anh... Không cần."
"Không cần cái gì?" Đầu lưỡi Vệ Anh khẽ liếm qua vành tai Ôn Ly, hơi thở ấm áp làm lỗ tai Ôn Ly nhiễm màu đỏ ửng.
"Không nên ở chỗ này..." Toàn thân cao thấp các bộ vị mẫn cảm đều bị Vệ Anh nắm trong lòng bàn tay, Ôn Ly đã bị biến thành sắp khóc.
Nhưng giọng nói mang theo nức nở lại càng thêm kích phát ham muốn của Vệ Anh.
Hắn cởi chiếc áo lót duy nhất trên người Ôn Ly xuống, tiếp theo cũng nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình ra, rồi ôm Ôn Ly đi vào trong bể nước, "Vậy chúng ta đi vào trong này."
Nước ao ấm áp làm thân thể khô nóng của Ôn Ly càng thêm khó chịu, nàng không tự giác dán lên người Vệ Anh, hai tay vòng qua cổ hắn, "Vệ Anh..." Theo bản năng kêu tên Vệ Anh, giống như đang khát cầu gì đó.
Vệ Anh cúi đầu lên tiếng rồi đặt Ôn Ly lên vách đá lạnh như băng, ngay sau đó thân hình nóng bỏng của chính mình cũng đè lên. Nâng hai chân thon dài của Ôn Ly lên, Vệ Anh động thân một cái liền đưa chính mình vào. Nước ao theo động tác này của Vệ Anh, cùng nhau bị đưa vào trong cơ thể Ôn Ly, Ôn Ly nhịn không được rên ra tiếng.
Đầu ngón tay là da thịt trơn mềm nhẵn nhụi của Ôn Ly, bên tai là tiếng kêu yêu kiều, thân dưới của mình thì được Ôn Ly gắt gao bao trùm, Vệ Anh chỉ cảm thấy chính mình sảng khoái sắp hồn bay lên trời, "Ly Nhi, Ly Nhi..."
Vệ Anh động tình càng thêm lợi hại, mỗi một lần gọi tên Ôn Ly, thân dưới đều mạnh mẽ đâm sâu tận tử cung, lại mạnh mẽ rút ra, ép buộc người phía trước yêu kiều không ngừng, Lực cản của nước làm Vệ Anh động càng thêm cố sức, nhưng lại mang đến cảm giác không giống vậy.
Loại cảm giác mới này làm Vệ Anh đặc biệt hưng phấn. Hắn chế trụ gáy Ôn Ly, sau đó liền hôn xuống đôi môi ành đào của nàng. Tuy rằng vừa làm vừa hôn Ôn Ly sẽ làm Vệ Anh thấy tận hứng, nhưng không nghe được thanh âm êm tai của Ôn Ly, lại khiến Vệ Anh có chút không vừa lòng. Cho nên hắn hôn Ôn Ly một hồi, liền lại buông lỏng môi nàng ta, ngậm chặt hai viên tròn màu phấn hồng trước ngực nàng.
Dưới thân mạnh mẽ đâm một cái, Ôn Ly a kêu lên, Vệ Anh ghé môi vào bên tai Ôn Ly, tốc độ dưới thân nhanh hơn, "Ly Nhi, kêu to chút."
Trong đầu Ôn Ly đã sớm hỗn độn thành một đoàn, Vệ Anh nói thế nào, nàng liền làm thế ấy.
Hai người ở trong nước ép buộc nửa ngày, Vệ Anh rốt cục ở trong cơ thể Ôn Ly phóng thích ra.
Ôn Ly mềm nhũn như con chi chi dán lên người Vệ Anh, kịch liệt thở phì phò, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần. Vệ Anh lau khô thân thể hai người, lấy cái khăn nhung quấn lên người hai người rồi ôm Ôn Ly đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi thái giám cung nữ đều hận không thể vùi đầu vào ngực mình, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.
Đi vào trong tẩm cung, bình lui mọi người, Vệ Anh kéo khăn nhung trên người ra dè dặt cẩn trọng đặt Ôn Ly lên giường, lại đè người mình lên.
Ban đêm vận động quá độ hậu quả trực tiếp chính là sáng hôm sau dậy không nổi.
Lý công công đứng bên ngoài nhuyễn trướng, hạ giọng gọi: "Hoàng thượng, nên vào triều rồi."
Trong nhuyễn trướng không có động tĩnh gì, Lý công công nuốt một ngụm nước bọt, lần thứ hai nói: "Hoàng thượng, nên vào triều rồi."
Lần này qua một lúc lâu sau, thanh âm rầu rĩ của Vệ Anh mới từ bên trong truyền ra, "Hôm nay không lên triều."
Lý công công: "..."
Hoàng thượng ngài vừa lập hậu được một ngày đã không muốn lâm triều là muốn nháo lại nào a, gào khóc!
Ôn Ly vẫn luôn mơ mơ màng màng nghe hai người đối thoại, cuối cùng bị Vệ Anh "hôm nay không lâm triều" triệt để đánh thức.
Tục ngữ nói thế nào nhỉ? Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu*!
(*) Đêm xuân khổ ngắn mặt trời lên cao.
Về sau Quân vương không lên triều. (Trích: Trường hận ca - Bạch Cư Dị)
Nàng không cần làm Dương Quý phi đâu! Nàng không cần mất nước!
Kì kèo mè nheo thúc Vệ Anh dậy vào triều, còn tự mình giúp hắn thay triều phục, nhưng mặt Vệ Anh vẫn rất đen.
Lý công công dọc theo đường đi đi theo Hoàng thượng mặt đen, trong lòng tuy vạn phần không yên, nhưng vẫn uyển chuyển nhắc nhở, Hoàng thượng nên lấy quốc gia đại sự làm trọng.
Hoàng thượng đưa ra câu trả lời thuyết phục là -- còn có việc gì quan trọng hơn kéo dài huyết mạch hoàng thất sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.