Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)
Chương 67: Tính trẻ con
Bản Lật Tử
11/07/2020
Editor: Linh
Thái hậu ở hành cung nghỉ hè, mãi cho đến vào thu mới hồi cung.
Trong thời gian đó tuy rằng Vệ Anh đã nắm được hết các tội chứng của Giang Nho, nhưng chậm chạp chưa hành động thêm bước nữa. Một mặt là do trong lòng hắn đối Thái hậu vẫn còn chút băn khoăn, mặt khác là bởi vì đứa nhỏ trong bụng Ôn Ly đã được hơn nửa năm, Vệ Anh không nghĩ trong lúc này tạo thành náo động gì, cho nên muốn đợi đến lúc Ôn Ly sinh xong rồi mới động thủ.
Sau khi hộ tống Thái hậu trở về, Bùi tướng quân đi báo cáo với Hoàng thượng rồi mới rời khỏi hoàng cung.
Vệ Anh cũng không đi cung Trường Thọ thỉnh an Thái hậu, mà là trực tiếp đi cung Trường Nhạc. Bụng Ôn Ly hiện đã lộ ra, hành động cũng nhiều bất tiện, Vệ Anh cũng tận lực đưa tấu chương đến cung Trường Nhạc phê duyệt, lúc nào không thể nhìn thấy Ôn Ly hắn đều cảm thấy không an lòng.
Đặc biệt sau khi phát sinh việc Tam Hoàng bị bỏ thuốc, tuy rằng Ôn Ly không bị sao, nhưng trong lòng Vệ Anh đối bốn người Hồng Nhị đã có khúc mắc, thấy thế nào cũng cảm thấy bốn người các nàng mặt mũi khó ưa.
Đám người Hồng Nhị ngày cũng không tốt hơn, hàn ý trong ánh mắt khi Hoàng thượng nhìn các nàng, ngay cả người mù cũng có thể cảm nhận được chứ đừng nói đến các nàng mắt sáng như sao.
Nhưng là theo ngày Hoàng hậu sinh càng gần, số lần Hoàng thượng đến cung Trường Nhạc cũng càng lúc càng nhiều. Đặc biệt dạo này, hắn gần như dời hết triều vụ đến cung Trường Nhạc xử lý, buổi tối cũng là ở tại cung Trường Nhạc. Trừ lúc vào triều sớm, Hoàng thượng gần như thời thời khắc khắc đều cùng Hoàng hậu dính chung một chỗ, điều này cũng có nghĩa là các nàng gần như thời thời khắc khắc đều có thể thấy Hoàng thượng, điều này khiến các nàng cảm thấy đầu trên cổ mình vô cùng lỏng lẻo.
Hôm nay Vệ Anh gặp Bùi Hoành xong, vẫn như ngày thường để Lý công công mang tấu chương chưa phê xong đến cung Trường Nhạc. Mới vừa đi đến thư phòng liền nhìn thấy Ôn Ly ánh mắt lóe sáng ngồi ở cạnh bàn nhìn mình.
Mày Vệ Anh giật giật, mím môi cười hỏi: “Ly Nhi là đặc biệt ở đây chờ ta?”
Ôn Ly gật gật đầu, vừa định đứng dậy Vệ Anh liền nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, “Nàng đừng cử động, ngồi là tốt rồi.”
Vì thế Lý công công vừa tiến vào liền nhìn thấy cảnh tượng chính là Hoàng hậu nương nương thoải mái ngồi đó, Hoàng thượng lại đứng ở bên cạnh. Hắn ở trong lòng lắc lắc đầu, Hoàng thượng thật đúng là bị Hoàng hậu nương nương ăn đến sít sao.
“Thái hậu đã trở lại thật à?” Ôn Ly nhìn Vệ Anh, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Vệ Anh gật đầu cười, nói: “Thái hậu đúng là đã trở lại, có điều Bùi tướng quân vẫn chưa trở về.”
“Vì sao?” Ôn Ly vừa hỏi ra miệng liền cảm giác mình trúng kế Vệ Anh, liền vội vàng đổi lời, “Bùi tướng quân về hay chưa về ta không quan tâm.”
Nhìn ánh mắt chân thành của ta này.
Vệ Anh tiếp tục cười, “À, hóa ra Ly nhi quan tâm Thái hậu như vậy.”
Ôn Ly cũng cười, “Đúng vậy.”
Lý công công đứng bên cạnh lặng lẽ run một cái, Hoàng thượng Hoàng hậu à, thời tiết đã chuyển lạnh, hai người đừng phóng thêm khí lạnh nữa.
Chờ hai người đều cười đủ Vệ Anh mới nâng Ôn Ly dậy, dè dặt đi về phía tẩm điện, “Sắc trời cũng không còn sớm, nàng nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Ừ.” Ôn Ly ngoài miệng đáp lời, nghiêng đầu nhìn Vệ Anh hỏi: “Ngày mai có cần đi thỉnh an Thái hậu không?” Dù sao đó cũng là Thái hậu mà.
“Không cần, chỗ mẫu hậu ta sẽ đi thỉnh an, nàng không cần chạy loạn khắp nơi.”
“Ừ.” Ôn Ly hiện trong thân thể này, cũng quả thật là không có cách nào chạy loạn khắp nơi, nàng ngay cả đi đường chút thôi cũng cảm thấy phiền toái. Có điều không biết đi dạo ngự hoa viên có thể gặp được Bùi tướng quân không, hắn hình như thường xuyên qua lại nơi đó, nghe người ta nói thời kì mang thai nhìn nhiều vật xinh đẹp con sinh ra cũng sẽ xinh xắn.
Đang nghĩ thì Ôn Ly thấy cánh tay mình bị người nhẹ véo một cái, Ôn Ly quay đầu qua, chỉ thấy Vệ Anh có chút không vui nhìn mình, “Nàng lại đang nghĩ gì vậy?” Hắn cảm thấy hắn thật sự phải tìm một lý do cách chức Bùi Hoành mới được.
Ôn Ly chớp chớp mắt, nói: “Ta đang nghĩ, con của chúng ta nhất định cũng sẽ anh tuấn như chàng.”
Vệ Anh: “…”
Lời như vậy thật khiến người ta muốn phản bác cũng không phải, không phải bác cũng không được, thật khổ não.
Vệ Anh đang muốn véo cánh tay Ôn Ly lần nữa thì người bên cạnh lại đột nhiên kêu lên một tiếng, khom người bất động. Vệ Anh cả kinh, vội vàng dừng bước, “Nàng làm sao vậy?”
Ôn Ly ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã nhìn Vệ Anh, “Con lại đá ta.”
Nhìn Ôn Ly vẻ mặt ủy khuất, Vệ Anh thật sự buồn cười, “Không sao, sau này ta giúp nàng đá lại.”
Ôn Ly: “…”
Chàng nghĩ rằng ta và chàng sẽ sinh ra một quả bóng à.
Nghĩ đến đây, Ôn Ly đột nhiên liền nghĩ đến Na Tra, nghe nói đó là Lí phu nhân mang thai ba năm mới sinh ra… Một quả cầu thịt.
Được Vệ Anh đỡ lên giường, suy nghĩ của Ôn Ly còn đang xoay quanh quả cầu thịt. Vệ Anh nhìn người trên giường mở hai mắt to không chịu ngủ, cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng, “Ly Nhi, nhắm mắt lại.”
Ôn Ly bĩu môi, hỏi: “Đây là thánh chỉ à?”
Vệ Anh bật cười nói: “Đúng vậy thì sao, không phải thì sao?”
“Đúng vậy thì nô tì chỉ có thể tuân chỉ, không phải, vậy ta sẽ tiếp tục mở mắt.”
Vệ Anh: “…”
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ bào thai trong bụng hay không, Ôn Ly gần đây tính tình càng lúc càng giống trẻ con.
Vệ Anh nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Đây là thánh chỉ.”
Ôn Ly thất vọng bĩu môi, hỏi: “Nếu kháng chỉ thì sẽ tru di cửu tộc à?”
Vệ Anh nhẹ véo hai má nàng, “Không cho kháng chỉ.”
Ôn Ly chớp mắt mấy cái, rốt cục nhắm mắt lại. Có điều an tĩnh không được mấy giây nàng lại không nhịn được hỏi: “Vệ Anh, nếu như ta sinh ra một quả cầu thịt thì làm sao bây giờ?”
Vệ Anh: “…”
Hay là ngày mai để Văn thái y lại mở chút thuốc cho Hoàng hậu.
Mãi mới chờ đến lúc Ôn Ly mơ mơ màng màng ngủ, Vệ Anh mới lại đi thư phòng bắt đầu phê duyệt tấu chương. Trong điện rất yên tĩnh, chỉ có một mình Hồng Nhị canh giữ ở trong thư phòng hầu hạ, thỉnh thoảng thêm dầu cho ngọn đèn, giúp Hoàng thượng nghiền mực.
Lư hương trong góc bàn thoảng ra mùi hương nhàn nhạt, đây là Văn thái y chuyên môn vì Ôn Ly điều chế, nói là có thể giúp nàng bình ổn cảm xúc. Vệ Anh mới đầu vẫn không cảm giác được Ôn Ly có vấn đề gì, có điều bây giờ xem ra, mang thai tựa hồ thật sự có thể làm tính nết con người ta thay đổi, bình ổn cảm xúc vẫn là rất quan trọng.
Đêm dần khuya, Lý công công thấy Vệ Anh sắc mặt mệt mỏi, tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, trước vẫn nên nghỉ ngơi thôi.”
Vệ Anh nhìn tấu chương vẫn còn xếp chồng, lắc đầu, “Phê duyệt xong đống tấu chương này rồi nghỉ.” Gần nhất bởi vì ban ngày đại đa số thời gian đều dành cho Ôn Ly, Vệ Anh chỉ có thể chờ buổi tối Ôn Ly ngủ rồi lại tăng ca làm thêm giờ.
Lý công công môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì lui qua một bên. Hồng Nhị nhìn mực hồng trong nghiên mực sắp hết, liền chủ động tiến lên nghiền mực thay Hoàng thượng.
Hồng Nhị mặc dù chỉ là một nha hoàn, nhưng có một đôi tay vô cùng đẹp, ngón trỏ thon dài, như hành được gọt rễ. Trên tay tuy rằng cũng có một ít vết chai, nhưng không cẩn thận nhìn cũng không nhìn ra.
Không biết thế nào Vệ Anh đột nhiên lại bị đôi tay này của Hồng Nhị hấp dẫn. Cảm nhận được ánh mắt chuyên chú nhìn đôi tay mình của Hoàng thượng, khóe miệng Hồng Nhị khẽ nhếch, nhưng tay cũng không dám ngừng.
Lý công công thấy ánh mắt Hoàng thượng, khẽ cau mày. Tuy rằng hắn không phải nam nhân từ lâu rồi, nhưng hắn cũng đã từng là nam nhân, hắn có thể hiểu được nhu cầu sinh lý của nam nhân. Nam nhân bình thường còn tam thê tứ thiếp, càng không cần phải nói đế vương.
Nhưng là… Hoàng hậu nương nương đang nằm ở cách vách đấy! Hoàng thượng ngài muốn ngủ nữ nhân khác tại chỗ này, hậu cung ngày mai nhất định sẽ lật trời.
Mà cuối cùng xui xẻo, nhất định là hạ nhân như bọn họ.
Đang lúc Lý công công muốn tiến lên cắt ngang ánh mắt nóng bỏng của Hoàng thượng thì Hoàng thượng đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến tẩm cung của Hoàng hậu.
Lý công công nhìn phương hướng hắn rời khỏi, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trước khi đi, Lý công công tỉnh bơ quan sát nhìn Hồng Nhị một cái rồi mới đuổi theo bước chân Hoàng thượng.
Ôn Ly vẫn luôn ngủ không sâu, cho nên cứ việc Vệ Anh đã rất cẩn thận, vẫn kinh động đến Ôn Ly.
Cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh nhích lại gần, Ôn Ly miễn cưỡng mở mí mắt, lầm bầm kêu một tiếng Vệ Anh.
Vệ Anh khẽ ôm lấy Ôn Ly, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừ.
Ôn Ly cảm thấy thanh âm Vệ Anh có chút không đúng, liền lại miễn cưỡng lên tinh thần, mở một con mắt nghiêng đầu nhìn Vệ Ah, “Chàng làm sao vậy?”
Vệ Anh cúi đầu, ở cổ Ôn Ly hít sâu một cái, “Không có việc gì, ngủ đi.”
“Ừ.” Giọng Ôn Ly mang theo nồng đậm uể oải, nàng nhẹ ừ một tiếng liền nhắm hai mắt lại.”
Vệ Anh thấy người trong ngực hô hấp dần dần vững vàng, liền cứ như vậy ôm nàng, chậm rãi khép mắt.
Cả đêm tư thế của hai người đều không đổi. Vệ Anh trời còn chưa sáng liền tự nhiên tỉnh, rón rén rời giường mặc quần áo chuẩn bị vào triều sớm.
Khi đi qua ngoài điện, nhìn thấy Hồng Nhị đang đứng canh giữ ở một bên, Vệ Anh theo bản năng nhíu mày.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đêm qua hắn quả thật đột nhiên đối Hồng Nhị sinh ra xúc động. Hắn tự nhận là một người sẽ không miệt mài — được rồi, là lúc không có Ôn Ly, hắn không phải là một người miệt mài — sẽ càng không đối người khác trừ Ôn Ly sinh ra dục vọng gì khác, nhưng đêm qua đột nhiên lại đối Hồng Nhị sinh ra xúc động không nên có.
Tuy rằng cuối cùng hắn cũng không có làm gì, nhưng hắn vẫn cảm giác chuyện này không quá bình thường. Thật chẳng lẽ là do lâu lắm không cùng Ôn Ly làm nên vậy?
Thấy Hoàng thượng lại nhìn Hồng Nhị chằm chằm, Lý công công ho khan một tiếng, đối Vệ Anh nói: “Hoàng thượng, thời điểm không còn sớm, nên vào triều rồi.”
Vệ Anh mấp máy môi, thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài điện.
Lý công công đi ở phía sau Vệ Anh, lại liếc nhìn Hồng Nhị thêm một cái. Hoàng thượng rốt cục là coi trọng nha đầu này ở chỗ nào? Hắn cảm thấy so với Hồng Nhị, Lục La càng đẹp hơn chút. Chẳng lẽ là bởi vì Hồng Nhị trước kia là nha đầu của Hoàng hậu, cho nên Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi?
Lý công công còn đang suy nghĩ, chợt nghe Vệ Anh ở phía trước nói: “Lý công công, đi mời Văn thái y đến, chờ ở cung Trường Nhạc.”
Thái hậu ở hành cung nghỉ hè, mãi cho đến vào thu mới hồi cung.
Trong thời gian đó tuy rằng Vệ Anh đã nắm được hết các tội chứng của Giang Nho, nhưng chậm chạp chưa hành động thêm bước nữa. Một mặt là do trong lòng hắn đối Thái hậu vẫn còn chút băn khoăn, mặt khác là bởi vì đứa nhỏ trong bụng Ôn Ly đã được hơn nửa năm, Vệ Anh không nghĩ trong lúc này tạo thành náo động gì, cho nên muốn đợi đến lúc Ôn Ly sinh xong rồi mới động thủ.
Sau khi hộ tống Thái hậu trở về, Bùi tướng quân đi báo cáo với Hoàng thượng rồi mới rời khỏi hoàng cung.
Vệ Anh cũng không đi cung Trường Thọ thỉnh an Thái hậu, mà là trực tiếp đi cung Trường Nhạc. Bụng Ôn Ly hiện đã lộ ra, hành động cũng nhiều bất tiện, Vệ Anh cũng tận lực đưa tấu chương đến cung Trường Nhạc phê duyệt, lúc nào không thể nhìn thấy Ôn Ly hắn đều cảm thấy không an lòng.
Đặc biệt sau khi phát sinh việc Tam Hoàng bị bỏ thuốc, tuy rằng Ôn Ly không bị sao, nhưng trong lòng Vệ Anh đối bốn người Hồng Nhị đã có khúc mắc, thấy thế nào cũng cảm thấy bốn người các nàng mặt mũi khó ưa.
Đám người Hồng Nhị ngày cũng không tốt hơn, hàn ý trong ánh mắt khi Hoàng thượng nhìn các nàng, ngay cả người mù cũng có thể cảm nhận được chứ đừng nói đến các nàng mắt sáng như sao.
Nhưng là theo ngày Hoàng hậu sinh càng gần, số lần Hoàng thượng đến cung Trường Nhạc cũng càng lúc càng nhiều. Đặc biệt dạo này, hắn gần như dời hết triều vụ đến cung Trường Nhạc xử lý, buổi tối cũng là ở tại cung Trường Nhạc. Trừ lúc vào triều sớm, Hoàng thượng gần như thời thời khắc khắc đều cùng Hoàng hậu dính chung một chỗ, điều này cũng có nghĩa là các nàng gần như thời thời khắc khắc đều có thể thấy Hoàng thượng, điều này khiến các nàng cảm thấy đầu trên cổ mình vô cùng lỏng lẻo.
Hôm nay Vệ Anh gặp Bùi Hoành xong, vẫn như ngày thường để Lý công công mang tấu chương chưa phê xong đến cung Trường Nhạc. Mới vừa đi đến thư phòng liền nhìn thấy Ôn Ly ánh mắt lóe sáng ngồi ở cạnh bàn nhìn mình.
Mày Vệ Anh giật giật, mím môi cười hỏi: “Ly Nhi là đặc biệt ở đây chờ ta?”
Ôn Ly gật gật đầu, vừa định đứng dậy Vệ Anh liền nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, “Nàng đừng cử động, ngồi là tốt rồi.”
Vì thế Lý công công vừa tiến vào liền nhìn thấy cảnh tượng chính là Hoàng hậu nương nương thoải mái ngồi đó, Hoàng thượng lại đứng ở bên cạnh. Hắn ở trong lòng lắc lắc đầu, Hoàng thượng thật đúng là bị Hoàng hậu nương nương ăn đến sít sao.
“Thái hậu đã trở lại thật à?” Ôn Ly nhìn Vệ Anh, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Vệ Anh gật đầu cười, nói: “Thái hậu đúng là đã trở lại, có điều Bùi tướng quân vẫn chưa trở về.”
“Vì sao?” Ôn Ly vừa hỏi ra miệng liền cảm giác mình trúng kế Vệ Anh, liền vội vàng đổi lời, “Bùi tướng quân về hay chưa về ta không quan tâm.”
Nhìn ánh mắt chân thành của ta này.
Vệ Anh tiếp tục cười, “À, hóa ra Ly nhi quan tâm Thái hậu như vậy.”
Ôn Ly cũng cười, “Đúng vậy.”
Lý công công đứng bên cạnh lặng lẽ run một cái, Hoàng thượng Hoàng hậu à, thời tiết đã chuyển lạnh, hai người đừng phóng thêm khí lạnh nữa.
Chờ hai người đều cười đủ Vệ Anh mới nâng Ôn Ly dậy, dè dặt đi về phía tẩm điện, “Sắc trời cũng không còn sớm, nàng nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Ừ.” Ôn Ly ngoài miệng đáp lời, nghiêng đầu nhìn Vệ Anh hỏi: “Ngày mai có cần đi thỉnh an Thái hậu không?” Dù sao đó cũng là Thái hậu mà.
“Không cần, chỗ mẫu hậu ta sẽ đi thỉnh an, nàng không cần chạy loạn khắp nơi.”
“Ừ.” Ôn Ly hiện trong thân thể này, cũng quả thật là không có cách nào chạy loạn khắp nơi, nàng ngay cả đi đường chút thôi cũng cảm thấy phiền toái. Có điều không biết đi dạo ngự hoa viên có thể gặp được Bùi tướng quân không, hắn hình như thường xuyên qua lại nơi đó, nghe người ta nói thời kì mang thai nhìn nhiều vật xinh đẹp con sinh ra cũng sẽ xinh xắn.
Đang nghĩ thì Ôn Ly thấy cánh tay mình bị người nhẹ véo một cái, Ôn Ly quay đầu qua, chỉ thấy Vệ Anh có chút không vui nhìn mình, “Nàng lại đang nghĩ gì vậy?” Hắn cảm thấy hắn thật sự phải tìm một lý do cách chức Bùi Hoành mới được.
Ôn Ly chớp chớp mắt, nói: “Ta đang nghĩ, con của chúng ta nhất định cũng sẽ anh tuấn như chàng.”
Vệ Anh: “…”
Lời như vậy thật khiến người ta muốn phản bác cũng không phải, không phải bác cũng không được, thật khổ não.
Vệ Anh đang muốn véo cánh tay Ôn Ly lần nữa thì người bên cạnh lại đột nhiên kêu lên một tiếng, khom người bất động. Vệ Anh cả kinh, vội vàng dừng bước, “Nàng làm sao vậy?”
Ôn Ly ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã nhìn Vệ Anh, “Con lại đá ta.”
Nhìn Ôn Ly vẻ mặt ủy khuất, Vệ Anh thật sự buồn cười, “Không sao, sau này ta giúp nàng đá lại.”
Ôn Ly: “…”
Chàng nghĩ rằng ta và chàng sẽ sinh ra một quả bóng à.
Nghĩ đến đây, Ôn Ly đột nhiên liền nghĩ đến Na Tra, nghe nói đó là Lí phu nhân mang thai ba năm mới sinh ra… Một quả cầu thịt.
Được Vệ Anh đỡ lên giường, suy nghĩ của Ôn Ly còn đang xoay quanh quả cầu thịt. Vệ Anh nhìn người trên giường mở hai mắt to không chịu ngủ, cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng, “Ly Nhi, nhắm mắt lại.”
Ôn Ly bĩu môi, hỏi: “Đây là thánh chỉ à?”
Vệ Anh bật cười nói: “Đúng vậy thì sao, không phải thì sao?”
“Đúng vậy thì nô tì chỉ có thể tuân chỉ, không phải, vậy ta sẽ tiếp tục mở mắt.”
Vệ Anh: “…”
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ bào thai trong bụng hay không, Ôn Ly gần đây tính tình càng lúc càng giống trẻ con.
Vệ Anh nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Đây là thánh chỉ.”
Ôn Ly thất vọng bĩu môi, hỏi: “Nếu kháng chỉ thì sẽ tru di cửu tộc à?”
Vệ Anh nhẹ véo hai má nàng, “Không cho kháng chỉ.”
Ôn Ly chớp mắt mấy cái, rốt cục nhắm mắt lại. Có điều an tĩnh không được mấy giây nàng lại không nhịn được hỏi: “Vệ Anh, nếu như ta sinh ra một quả cầu thịt thì làm sao bây giờ?”
Vệ Anh: “…”
Hay là ngày mai để Văn thái y lại mở chút thuốc cho Hoàng hậu.
Mãi mới chờ đến lúc Ôn Ly mơ mơ màng màng ngủ, Vệ Anh mới lại đi thư phòng bắt đầu phê duyệt tấu chương. Trong điện rất yên tĩnh, chỉ có một mình Hồng Nhị canh giữ ở trong thư phòng hầu hạ, thỉnh thoảng thêm dầu cho ngọn đèn, giúp Hoàng thượng nghiền mực.
Lư hương trong góc bàn thoảng ra mùi hương nhàn nhạt, đây là Văn thái y chuyên môn vì Ôn Ly điều chế, nói là có thể giúp nàng bình ổn cảm xúc. Vệ Anh mới đầu vẫn không cảm giác được Ôn Ly có vấn đề gì, có điều bây giờ xem ra, mang thai tựa hồ thật sự có thể làm tính nết con người ta thay đổi, bình ổn cảm xúc vẫn là rất quan trọng.
Đêm dần khuya, Lý công công thấy Vệ Anh sắc mặt mệt mỏi, tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, trước vẫn nên nghỉ ngơi thôi.”
Vệ Anh nhìn tấu chương vẫn còn xếp chồng, lắc đầu, “Phê duyệt xong đống tấu chương này rồi nghỉ.” Gần nhất bởi vì ban ngày đại đa số thời gian đều dành cho Ôn Ly, Vệ Anh chỉ có thể chờ buổi tối Ôn Ly ngủ rồi lại tăng ca làm thêm giờ.
Lý công công môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì lui qua một bên. Hồng Nhị nhìn mực hồng trong nghiên mực sắp hết, liền chủ động tiến lên nghiền mực thay Hoàng thượng.
Hồng Nhị mặc dù chỉ là một nha hoàn, nhưng có một đôi tay vô cùng đẹp, ngón trỏ thon dài, như hành được gọt rễ. Trên tay tuy rằng cũng có một ít vết chai, nhưng không cẩn thận nhìn cũng không nhìn ra.
Không biết thế nào Vệ Anh đột nhiên lại bị đôi tay này của Hồng Nhị hấp dẫn. Cảm nhận được ánh mắt chuyên chú nhìn đôi tay mình của Hoàng thượng, khóe miệng Hồng Nhị khẽ nhếch, nhưng tay cũng không dám ngừng.
Lý công công thấy ánh mắt Hoàng thượng, khẽ cau mày. Tuy rằng hắn không phải nam nhân từ lâu rồi, nhưng hắn cũng đã từng là nam nhân, hắn có thể hiểu được nhu cầu sinh lý của nam nhân. Nam nhân bình thường còn tam thê tứ thiếp, càng không cần phải nói đế vương.
Nhưng là… Hoàng hậu nương nương đang nằm ở cách vách đấy! Hoàng thượng ngài muốn ngủ nữ nhân khác tại chỗ này, hậu cung ngày mai nhất định sẽ lật trời.
Mà cuối cùng xui xẻo, nhất định là hạ nhân như bọn họ.
Đang lúc Lý công công muốn tiến lên cắt ngang ánh mắt nóng bỏng của Hoàng thượng thì Hoàng thượng đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến tẩm cung của Hoàng hậu.
Lý công công nhìn phương hướng hắn rời khỏi, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trước khi đi, Lý công công tỉnh bơ quan sát nhìn Hồng Nhị một cái rồi mới đuổi theo bước chân Hoàng thượng.
Ôn Ly vẫn luôn ngủ không sâu, cho nên cứ việc Vệ Anh đã rất cẩn thận, vẫn kinh động đến Ôn Ly.
Cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh nhích lại gần, Ôn Ly miễn cưỡng mở mí mắt, lầm bầm kêu một tiếng Vệ Anh.
Vệ Anh khẽ ôm lấy Ôn Ly, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừ.
Ôn Ly cảm thấy thanh âm Vệ Anh có chút không đúng, liền lại miễn cưỡng lên tinh thần, mở một con mắt nghiêng đầu nhìn Vệ Ah, “Chàng làm sao vậy?”
Vệ Anh cúi đầu, ở cổ Ôn Ly hít sâu một cái, “Không có việc gì, ngủ đi.”
“Ừ.” Giọng Ôn Ly mang theo nồng đậm uể oải, nàng nhẹ ừ một tiếng liền nhắm hai mắt lại.”
Vệ Anh thấy người trong ngực hô hấp dần dần vững vàng, liền cứ như vậy ôm nàng, chậm rãi khép mắt.
Cả đêm tư thế của hai người đều không đổi. Vệ Anh trời còn chưa sáng liền tự nhiên tỉnh, rón rén rời giường mặc quần áo chuẩn bị vào triều sớm.
Khi đi qua ngoài điện, nhìn thấy Hồng Nhị đang đứng canh giữ ở một bên, Vệ Anh theo bản năng nhíu mày.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đêm qua hắn quả thật đột nhiên đối Hồng Nhị sinh ra xúc động. Hắn tự nhận là một người sẽ không miệt mài — được rồi, là lúc không có Ôn Ly, hắn không phải là một người miệt mài — sẽ càng không đối người khác trừ Ôn Ly sinh ra dục vọng gì khác, nhưng đêm qua đột nhiên lại đối Hồng Nhị sinh ra xúc động không nên có.
Tuy rằng cuối cùng hắn cũng không có làm gì, nhưng hắn vẫn cảm giác chuyện này không quá bình thường. Thật chẳng lẽ là do lâu lắm không cùng Ôn Ly làm nên vậy?
Thấy Hoàng thượng lại nhìn Hồng Nhị chằm chằm, Lý công công ho khan một tiếng, đối Vệ Anh nói: “Hoàng thượng, thời điểm không còn sớm, nên vào triều rồi.”
Vệ Anh mấp máy môi, thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài điện.
Lý công công đi ở phía sau Vệ Anh, lại liếc nhìn Hồng Nhị thêm một cái. Hoàng thượng rốt cục là coi trọng nha đầu này ở chỗ nào? Hắn cảm thấy so với Hồng Nhị, Lục La càng đẹp hơn chút. Chẳng lẽ là bởi vì Hồng Nhị trước kia là nha đầu của Hoàng hậu, cho nên Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi?
Lý công công còn đang suy nghĩ, chợt nghe Vệ Anh ở phía trước nói: “Lý công công, đi mời Văn thái y đến, chờ ở cung Trường Nhạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.