Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)
Chương 27: Vại dấm
Bản Lật Tử
11/07/2020
Editor: Linh
Trái tim Ôn Ly nhảy lên thình thịch, trên mặt bốc lên hai rặng mây đỏ hồng. Vệ Anh thấy khuôn mặt mê người của nàng, cảm thấy miệng có chút khô khốc. Hắn nhìn thoáng qua Hồng Nhị đang đứng ở bên cạnh, phân phó nói: “Đi rửa chút anh đào mang lại đây, bổn vương muốn ăn anh đào.”
Ôn Ly: “….”
“Vâng.” Hồng Nhị hướng Vệ Anh thi lễ xong liền xoay người đi về phía viện Ngưng Hương.
Nhìn thoáng qua Giang Tâm Duyệt vô cùng chướng mắt ở bên cạnh, Vệ Anh giọng điệu lãnh đạm hỏi: “Ngươi đến tìm bổn vương, có việc gì quan trọng à?”
Vệ Anh hỏi như vậy, phảng phất như nếu Giang Tâm Duyệt không có việc gì quan trọng, đến đây quấy rầy chính là tội ác tày trời vậy.
Giang Tâm Duyệt nghẹn lời, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm nhếch lên một độ cong xinh đẹp, “Mấy ngày trước vào cung thăm cô cô, cô cô nói biểu ca sắp đi biên quan nên cố ý bảo ta qua đây thăm biểu ca.”
“Thì ra là thế.” Vệ Anh hiểu rõ gật gật đầu, “Bây giờ ngươi đã thấy bổn vương rồi, còn có chuyện gì khác không?”
Giang Tâm Duyệt: “….”
Tuy rằng chưa gặp hai nhi tử của cô cô mấy lần, nhưng ấn tượng của Giang Tâm Duyệt đối Vệ Anh vẫn luôn rất tốt. Không nói đến mưu trí cao hơn Thái tử, mà ngay cả diện mạo cũng tuấn mỹ hơn Thái tử mấy phần, nghiễm nhiên là một công tử phóng khoáng, là phu quân lý tưởng trong lòng không ít các tiểu thư.
Cho dù sau này khi tranh đoạt ghế Thái tử bị bại bởi Thái tử, nhưng Giang Tâm Duyệt lại càng thêm ái mộ Khánh vương.
Nhưng hôm nay vừa gặp, Khánh vương hiện tại và Khánh vương trong lòng Giang Tâm Duyệt, tác phong như hai người khác nhau.
Xấu hổ cười hai tiếng, Giang Tâm Duyệt giả vờ như không nghe thấy ý tiễn khách trong miệng Vệ Anh, ánh mắt liếc về phía thế cục trên bàn cờ. Nhìn nhìn, Giang Tâm Duyệt liền nhịn không được nở nụ cười, “Giữ màu trắng là Vương phi à?”
Thân thể Ôn Ly lập tức chấn động, theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, “Là ta, làm sao?”
“Ha ha,” một trận tiếng cười như chuông bạc truyền ra từ trong miệng Giang Tâm Duyệt, “Vương phi ngài thật sự biết chơi cờ à? Bước này đi được như thế này, thật sự là…. đánh bất ngờ.”
Giang Tâm Duyệt nói, lại che miệng cười hai tiếng, tuy rằng ngoài miệng không nói rõ, nhưng trong mắt tràn đầy là khinh bỉ đối Ôn Ly.
Ôn Ly trong lòng rầu rĩ, TMD ta chỉ là một cảnh sát, bảo đánh nhau còn được, dựa vào cái gì còn phải biết chơi cờ?! Đây cũng quá khảo nghiệm tính toàn diện của một cảnh sát rồi!
Khóe miệng Vệ Anh chứa chút ý cười xa cách, nhìn Giang Tâm Duyệt nói: “Ta chỉ thích nàng không biết.”
Giang Tâm Duyệt: “….”
Nụ cười trên mặt Giang Tâm Duyệt có chút không giữ được. Nàng đặc biệt chọn đến vào lúc này, chính là muốn có thể ở lại phủ Khánh vương ăn cơm trưa. Mà bây giờ xem ra, Vương gia cũng không có ý định giữ nàng lại cùng nhau dùng cơm.
Đường đường là phủ Khánh vương, vậy mà lại keo kiệt như thế? Đúng là khiến người giận sôi!
Đang lúc Giang Tâm Duyệt đi không được, ở lại cũng không xong thì Hồng Nhị bưng anh đào đã được rửa sạch đến. Bên cạnh còn đi theo một nha đầu áo xanh, trong lòng ôm một con chó.
Đôi mày thanh tú của Giang Tâm Duyệt chau lại, sao trong phủ Khánh vương lại nuôi loại chó hạ đẳng như vậy?
Tam Hoàng vừa nhìn thấy Ôn Ly liền ‘gâu gâu’ ầm lên, Vệ Anh nhướng mày, nhìn Lục La hỏi: “Ai cho ngươi mang nó đến đây?”
Lục La tay ôm Tam Hoàng run lên, quỳ xuống, “Hồi bẩm Vương gia, Tam Hoàng ở trong viện cứ sủa ầm ĩ không ngừng, nô tì nghĩ chắc là nó muốn gặp Vương phi, cho nên mới ôm nó đến đây.”
“Hừ.” Vệ Anh hừ lạnh một tiếng, “Ai cho ngươi lá gan tự chủ trương vậy hả?”
Trong giọng nói mang theo hờn giận, Lục La nhanh chóng nói: “Là lỗi của nô tì, nô tì mang nó về ngay đây ạ!”
Nhưng Tam Hoàng nhìn thấy Ôn Ly liền hưng phấn giống như chó gặp được thức ăn, càng không ngừng xoay tới xoay lui trong lòng Lục La, rốt cuộc tránh thoát khỏi vòng ôm của Lục La, vui sướng chạy về phía Ôn Ly.
Ôn Ly xoay người ôm lấy Tam Hoàng dưới đất đang liên tục vẫy đuôi với mình lên, nhẹ giọng hỏi, “Mày làm sao vậy, Tam Hoàng?”
“Gâu gâu!” Tam Hoàng chui vào trong lòng Ôn Ly, lè lưỡi liếm mấy cái lên mặt nàng.
Vệ Anh ‘vụt’ cái đứng lên khỏi ghế, nhấc Tam Hoàng ra khỏi lòng Ôn Ly, “Thân chó không sạch, sau này nàng ít ôm nó đi, càng không thể để nó liếm nàng.”
Ôn Ly thấy Vệ Anh hùng hổ, ngây ngốc ứng một câu, “Vâng.”
Hồng Nhị và Lục La vụng trộm trao đổi ánh mắt, chỉ cần một con Tam Hoàng là có thể trêu Vương gia. Vương gia, Giang Tam tiểu thư của ngài, quả thực không đáng để nhắc đến được không!
Vệ Anh ánh mắt như đao liếc qua hai người Hồng Nhị và Lục La, hai nha hoàn lập tức đứng thẳng người, cúi thấp đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm xuống mũi giày mình.
Vệ Anh ghét bỏ đưa Tam Hoàng cho Lục La, “Lập tức mang nó đi.”
“Vâng.” Lục La ngoan ngoãn ứng, đang muốn xoay người rời đi, Tam Hoàng đột nhiên nhảy ra khỏi tay nàng, lấy tư thế đại bàng giang cánh, xông về phía Giang Tâm Duyệt.
Giang Tâm Duyệt sợ đến mức hoa dung thất sắc, chỉ là vẫn không quên trốn vào trong lòng Vệ Anh.
Vệ Anh thấy Giang Tâm Duyệt ngã về phía mình, bước chân khẽ dịch liền tránh ra. Mắt thấy Giang Tâm Duyệt sắp ngã xuống đất, một đôi cánh tay hữu lực tiếp được nàng, “Giang Tam tiểu thư, cô không sao chứ?”
Giang Tâm Duyệt ngước đôi mắt to ngập nước lên, lọt vào tầm mắt là một gương mặt cương nghị nhưng xa lạ.
Là Liễu hộ viện.
Giang Tâm Duyệt vội đứng dậy khỏi người Liễu hộ viện, nũng nịu cúi người thi lễ với Vệ Anh, “Tạ Vương gia cứu giúp.”
…..
Cô nương, ánh mắt của cô cũng quá là đặc biệt đấy!
Đây là tiếng lòng của cộng đồng chúng hộ vệ trong viện.
Mà Liễu hộ viện thì hiển nhiên là nghĩ xa hơn, bộ dáng của chính mình chẳng lẽ thật sự có chút tương tự với Vương gia? Móa, gia sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phát hiện hóa ra bản thân cũng là một mỹ nam tử!
Liễu hộ viện cao hứng trong lòng thổi bong bóng.
Ôn Ly vội ôm Tam Hoàng vẫn còn không ngừng hướng Giang Tâm Duyệt sủa lên, “Tam Hoàng, không được làm bậy!”
Tam Hoàng ở trong lòng Ôn Ly rất nhanh đã ngừng công kích.
Vệ Anh giống như vô ý liếc Lục La một cái, Lục La vội tiến lên nhận lấy Tam Hoàng trong lòng Ôn Ly, “Vương phi, để nô tì ôm đi.”
Lần này Lục La thật sự ôm Tam Hoàng bước nhanh về phía viện Ngưng Hương. Lại tiếp tục nháo nữa, Vương gia sợ là sẽ thật sự nổi giận.
Ôn Ly thấy tóc Giang Tâm Duyệt có chút tán loạn, hỏi: “Giang tiểu thư, không dọa đến cô chứ?”
Giang Tâm Duyệt vuốt lại tóc mình, kinh hồn chưa định nhìn Ôn Ly, “Vương phi, sao ngài có thể nuôi loại chó không có giáo dưỡng đó chứ?” Trong cung có nuôi mấy con chó con mèo nước láng giềng tiến cống, bộ dáng xinh xắn y như hoàng tử công chúa. Đường đường là Khánh vương phi, làm sao có thể nuôi một con chó đất?
Lần này Vệ Anh khó được đồng ý, “Ta cũng cảm thấy không nên nuôi một con chó như vậy.
Ôn Ly: “…..”
Hồng Nhị trong lòng cười khinh bỉ, Vương gia thật đúng là bắt được cơ hội là bỏ đá xuống giếng. Tam Hoàng cùng lắm chỉ là một con chó, một con chó đấy! Vương gia có nhất thiết phải trả đũa vậy không!
Ôn Ly nhìn Vệ Anh, thử nói: “Vậy hay là, chúng ta nuôi hai con?”
Vệ Anh: “…..”
Giang Tâm Duyệt thấy Vệ Anh đứng về phía mình, trong lòng mừng thầm, suy nghĩ nói, “Vương phi, thường ngôn nói có loại chó gì, thì sẽ có dạng chủ nhân đó, ngài….”
Lời nàng ta còn chưa nói xong đã bị Vệ Anh ngắt lời, “Giang Tam tiểu thư đây là đang vòng vèo nói Vương phi không có giáo dưỡng?”
Giang Tâm Duyệt sửng sốt, tự biết mình nói lỡ, “Biểu ca, ta không phải ý này, ta chỉ là….”
“Đủ rồi!” Vệ Anh lên tiếng đánh gãy Giang Tâm Duyệt nói tiếp, “Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, bổn vương không muốn lại nghe được gì có liên quan đến nói xấu Vương phi.”
Giang Tâm Duyệt mấp máy đôi môi có chút khô ráp, thấy mi tâm Vệ Anh mang theo nồng đậm tức giận, một chữ cũng không dám nói tiếp.
“Lý tổng quản, tiễn Giang Tam tiểu thư đi ra ngoài.” Vệ Anh ngồi lại về ghế, phân phó Lý tổng quản đang đứng sau Ôn Ly.
Lý tổng quản tuân lệnh, đi đến trước mặt Giang Tâm Duyệt, giơ tay xoay người, “Giang Tam tiểu thư, bên này mời.”
Giang Tâm Duyệt khóe miệng mím chặt, một ngày nào đó, nàng ta sẽ làm Vệ Anh trong mắt chỉ có mình nàng ta! Tuy rằng trong lòng không cam, nhưng Giang Tâm Duyệt vẫn khẽ nhún người thi lễ với Vệ Anh, “Vậy Tâm Duyệt xin cáo lui, biểu ca bảo trọng.”
Sau khi Giang Tâm Duyệt đi rồi, Vệ Anh đuổi mọi người trong hoa viên đi, “Tất cả các ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.” Người trong hoa viên đồng loạt lên tiếng rồi có trật tự lui xuống. Người đi hết rồi, Vệ Anh hướng Ôn Ly vẫy vẫy tay, “Ly nhi, qua đây.”
Ôm Ôn Ly dựa vào đình hóng mát bên cạnh, nhìn nước ao trong vắt gợn sóng lăn tăn, tâm trạng Vệ Anh dần dần tốt lại. Hắn nắm bàn tay mềm mại của Ôn Ly, ngón cái vuốt ve mu bàn tay non mềm của nàng, “Ly nhi, hai nha hoàn của nàng rất biết suy nghĩ cho nàng đấy.”
Tay Ôn Ly cứng đơ, nói với Vệ Anh ở phía sau, “Hồng Nhị và Lục La không có ác ý, chàng cũng đừng chấp nhặt với bọn họ.”
Vệ Anh ghé sát vào vành tai Ôn Ly khẽ cười một tiếng, “Ta đương nhiên sẽ không chấp nhặt với các nàng, chỉ là….. Phong Tình vụng trộm đến gặp nàng nhiều lần như vậy, nàng lại dám giấu ta?”
“A….” Ôn Ly cố gắng tìm kiếm ngôn ngữ, “hắn chỉ đến có một lần…..”
Ôn Ly còn chưa nói xong đã bị Vệ Anh ngắt lời, “Nàng là ngại quá ít phải không?”
Ôn Ly: “…..”
Nàng im lặng một lát, trịnh trọng hỏi: “Vệ Anh, chàng năm nay nhiêu tuổi rồi hả?”
Vệ Anh phì cười, “Mặc kệ ta mấy tuổi, ta chính là không thích nàng và hắn thân cận.”
Ôn Ly nói: “Phong Tình vẫn còn trẻ con, chàng không cần để trong lòng.”
Vệ Anh nhéo nhéo gò má Ôn Ly, “Không cho nói giúp hắn.”
Được rồi.
Ôn Ly triệt để im lặng.
Vệ Anh nắm lấy cằm Ôn Ly, nâng đầu nàng lên, ngậm lấy đôi môi nàng bắt đầu hôn. Đang lúc Vệ Anh vui vẻ hưởng thụ món khai vị trước bữa trưa của mình, cửa Vương phủ đã loạn thành một đoàn.
“Liễu hộ viện, Phong, Phong tướng quân lại đến rồi!” Một thị vệ vội vàng chạy đến, kém chút nữa thì ngay cả giày cũng văng ra ngoài.
“Cái gì?” Liễu hộ vệ lập tức như lâm đại địch, Phong tướng quân chính là người không được hoan nghênh nhất Vương phủ. Hắn quơ lấy binh khí, suất lĩnh chúng hộ vệ đi về phía cửa, “Nghe! Không tiếc tất cả đại giới, nhất định phải cản người lại cho ta!”
Trái tim Ôn Ly nhảy lên thình thịch, trên mặt bốc lên hai rặng mây đỏ hồng. Vệ Anh thấy khuôn mặt mê người của nàng, cảm thấy miệng có chút khô khốc. Hắn nhìn thoáng qua Hồng Nhị đang đứng ở bên cạnh, phân phó nói: “Đi rửa chút anh đào mang lại đây, bổn vương muốn ăn anh đào.”
Ôn Ly: “….”
“Vâng.” Hồng Nhị hướng Vệ Anh thi lễ xong liền xoay người đi về phía viện Ngưng Hương.
Nhìn thoáng qua Giang Tâm Duyệt vô cùng chướng mắt ở bên cạnh, Vệ Anh giọng điệu lãnh đạm hỏi: “Ngươi đến tìm bổn vương, có việc gì quan trọng à?”
Vệ Anh hỏi như vậy, phảng phất như nếu Giang Tâm Duyệt không có việc gì quan trọng, đến đây quấy rầy chính là tội ác tày trời vậy.
Giang Tâm Duyệt nghẹn lời, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm nhếch lên một độ cong xinh đẹp, “Mấy ngày trước vào cung thăm cô cô, cô cô nói biểu ca sắp đi biên quan nên cố ý bảo ta qua đây thăm biểu ca.”
“Thì ra là thế.” Vệ Anh hiểu rõ gật gật đầu, “Bây giờ ngươi đã thấy bổn vương rồi, còn có chuyện gì khác không?”
Giang Tâm Duyệt: “….”
Tuy rằng chưa gặp hai nhi tử của cô cô mấy lần, nhưng ấn tượng của Giang Tâm Duyệt đối Vệ Anh vẫn luôn rất tốt. Không nói đến mưu trí cao hơn Thái tử, mà ngay cả diện mạo cũng tuấn mỹ hơn Thái tử mấy phần, nghiễm nhiên là một công tử phóng khoáng, là phu quân lý tưởng trong lòng không ít các tiểu thư.
Cho dù sau này khi tranh đoạt ghế Thái tử bị bại bởi Thái tử, nhưng Giang Tâm Duyệt lại càng thêm ái mộ Khánh vương.
Nhưng hôm nay vừa gặp, Khánh vương hiện tại và Khánh vương trong lòng Giang Tâm Duyệt, tác phong như hai người khác nhau.
Xấu hổ cười hai tiếng, Giang Tâm Duyệt giả vờ như không nghe thấy ý tiễn khách trong miệng Vệ Anh, ánh mắt liếc về phía thế cục trên bàn cờ. Nhìn nhìn, Giang Tâm Duyệt liền nhịn không được nở nụ cười, “Giữ màu trắng là Vương phi à?”
Thân thể Ôn Ly lập tức chấn động, theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, “Là ta, làm sao?”
“Ha ha,” một trận tiếng cười như chuông bạc truyền ra từ trong miệng Giang Tâm Duyệt, “Vương phi ngài thật sự biết chơi cờ à? Bước này đi được như thế này, thật sự là…. đánh bất ngờ.”
Giang Tâm Duyệt nói, lại che miệng cười hai tiếng, tuy rằng ngoài miệng không nói rõ, nhưng trong mắt tràn đầy là khinh bỉ đối Ôn Ly.
Ôn Ly trong lòng rầu rĩ, TMD ta chỉ là một cảnh sát, bảo đánh nhau còn được, dựa vào cái gì còn phải biết chơi cờ?! Đây cũng quá khảo nghiệm tính toàn diện của một cảnh sát rồi!
Khóe miệng Vệ Anh chứa chút ý cười xa cách, nhìn Giang Tâm Duyệt nói: “Ta chỉ thích nàng không biết.”
Giang Tâm Duyệt: “….”
Nụ cười trên mặt Giang Tâm Duyệt có chút không giữ được. Nàng đặc biệt chọn đến vào lúc này, chính là muốn có thể ở lại phủ Khánh vương ăn cơm trưa. Mà bây giờ xem ra, Vương gia cũng không có ý định giữ nàng lại cùng nhau dùng cơm.
Đường đường là phủ Khánh vương, vậy mà lại keo kiệt như thế? Đúng là khiến người giận sôi!
Đang lúc Giang Tâm Duyệt đi không được, ở lại cũng không xong thì Hồng Nhị bưng anh đào đã được rửa sạch đến. Bên cạnh còn đi theo một nha đầu áo xanh, trong lòng ôm một con chó.
Đôi mày thanh tú của Giang Tâm Duyệt chau lại, sao trong phủ Khánh vương lại nuôi loại chó hạ đẳng như vậy?
Tam Hoàng vừa nhìn thấy Ôn Ly liền ‘gâu gâu’ ầm lên, Vệ Anh nhướng mày, nhìn Lục La hỏi: “Ai cho ngươi mang nó đến đây?”
Lục La tay ôm Tam Hoàng run lên, quỳ xuống, “Hồi bẩm Vương gia, Tam Hoàng ở trong viện cứ sủa ầm ĩ không ngừng, nô tì nghĩ chắc là nó muốn gặp Vương phi, cho nên mới ôm nó đến đây.”
“Hừ.” Vệ Anh hừ lạnh một tiếng, “Ai cho ngươi lá gan tự chủ trương vậy hả?”
Trong giọng nói mang theo hờn giận, Lục La nhanh chóng nói: “Là lỗi của nô tì, nô tì mang nó về ngay đây ạ!”
Nhưng Tam Hoàng nhìn thấy Ôn Ly liền hưng phấn giống như chó gặp được thức ăn, càng không ngừng xoay tới xoay lui trong lòng Lục La, rốt cuộc tránh thoát khỏi vòng ôm của Lục La, vui sướng chạy về phía Ôn Ly.
Ôn Ly xoay người ôm lấy Tam Hoàng dưới đất đang liên tục vẫy đuôi với mình lên, nhẹ giọng hỏi, “Mày làm sao vậy, Tam Hoàng?”
“Gâu gâu!” Tam Hoàng chui vào trong lòng Ôn Ly, lè lưỡi liếm mấy cái lên mặt nàng.
Vệ Anh ‘vụt’ cái đứng lên khỏi ghế, nhấc Tam Hoàng ra khỏi lòng Ôn Ly, “Thân chó không sạch, sau này nàng ít ôm nó đi, càng không thể để nó liếm nàng.”
Ôn Ly thấy Vệ Anh hùng hổ, ngây ngốc ứng một câu, “Vâng.”
Hồng Nhị và Lục La vụng trộm trao đổi ánh mắt, chỉ cần một con Tam Hoàng là có thể trêu Vương gia. Vương gia, Giang Tam tiểu thư của ngài, quả thực không đáng để nhắc đến được không!
Vệ Anh ánh mắt như đao liếc qua hai người Hồng Nhị và Lục La, hai nha hoàn lập tức đứng thẳng người, cúi thấp đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm xuống mũi giày mình.
Vệ Anh ghét bỏ đưa Tam Hoàng cho Lục La, “Lập tức mang nó đi.”
“Vâng.” Lục La ngoan ngoãn ứng, đang muốn xoay người rời đi, Tam Hoàng đột nhiên nhảy ra khỏi tay nàng, lấy tư thế đại bàng giang cánh, xông về phía Giang Tâm Duyệt.
Giang Tâm Duyệt sợ đến mức hoa dung thất sắc, chỉ là vẫn không quên trốn vào trong lòng Vệ Anh.
Vệ Anh thấy Giang Tâm Duyệt ngã về phía mình, bước chân khẽ dịch liền tránh ra. Mắt thấy Giang Tâm Duyệt sắp ngã xuống đất, một đôi cánh tay hữu lực tiếp được nàng, “Giang Tam tiểu thư, cô không sao chứ?”
Giang Tâm Duyệt ngước đôi mắt to ngập nước lên, lọt vào tầm mắt là một gương mặt cương nghị nhưng xa lạ.
Là Liễu hộ viện.
Giang Tâm Duyệt vội đứng dậy khỏi người Liễu hộ viện, nũng nịu cúi người thi lễ với Vệ Anh, “Tạ Vương gia cứu giúp.”
…..
Cô nương, ánh mắt của cô cũng quá là đặc biệt đấy!
Đây là tiếng lòng của cộng đồng chúng hộ vệ trong viện.
Mà Liễu hộ viện thì hiển nhiên là nghĩ xa hơn, bộ dáng của chính mình chẳng lẽ thật sự có chút tương tự với Vương gia? Móa, gia sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phát hiện hóa ra bản thân cũng là một mỹ nam tử!
Liễu hộ viện cao hứng trong lòng thổi bong bóng.
Ôn Ly vội ôm Tam Hoàng vẫn còn không ngừng hướng Giang Tâm Duyệt sủa lên, “Tam Hoàng, không được làm bậy!”
Tam Hoàng ở trong lòng Ôn Ly rất nhanh đã ngừng công kích.
Vệ Anh giống như vô ý liếc Lục La một cái, Lục La vội tiến lên nhận lấy Tam Hoàng trong lòng Ôn Ly, “Vương phi, để nô tì ôm đi.”
Lần này Lục La thật sự ôm Tam Hoàng bước nhanh về phía viện Ngưng Hương. Lại tiếp tục nháo nữa, Vương gia sợ là sẽ thật sự nổi giận.
Ôn Ly thấy tóc Giang Tâm Duyệt có chút tán loạn, hỏi: “Giang tiểu thư, không dọa đến cô chứ?”
Giang Tâm Duyệt vuốt lại tóc mình, kinh hồn chưa định nhìn Ôn Ly, “Vương phi, sao ngài có thể nuôi loại chó không có giáo dưỡng đó chứ?” Trong cung có nuôi mấy con chó con mèo nước láng giềng tiến cống, bộ dáng xinh xắn y như hoàng tử công chúa. Đường đường là Khánh vương phi, làm sao có thể nuôi một con chó đất?
Lần này Vệ Anh khó được đồng ý, “Ta cũng cảm thấy không nên nuôi một con chó như vậy.
Ôn Ly: “…..”
Hồng Nhị trong lòng cười khinh bỉ, Vương gia thật đúng là bắt được cơ hội là bỏ đá xuống giếng. Tam Hoàng cùng lắm chỉ là một con chó, một con chó đấy! Vương gia có nhất thiết phải trả đũa vậy không!
Ôn Ly nhìn Vệ Anh, thử nói: “Vậy hay là, chúng ta nuôi hai con?”
Vệ Anh: “…..”
Giang Tâm Duyệt thấy Vệ Anh đứng về phía mình, trong lòng mừng thầm, suy nghĩ nói, “Vương phi, thường ngôn nói có loại chó gì, thì sẽ có dạng chủ nhân đó, ngài….”
Lời nàng ta còn chưa nói xong đã bị Vệ Anh ngắt lời, “Giang Tam tiểu thư đây là đang vòng vèo nói Vương phi không có giáo dưỡng?”
Giang Tâm Duyệt sửng sốt, tự biết mình nói lỡ, “Biểu ca, ta không phải ý này, ta chỉ là….”
“Đủ rồi!” Vệ Anh lên tiếng đánh gãy Giang Tâm Duyệt nói tiếp, “Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, bổn vương không muốn lại nghe được gì có liên quan đến nói xấu Vương phi.”
Giang Tâm Duyệt mấp máy đôi môi có chút khô ráp, thấy mi tâm Vệ Anh mang theo nồng đậm tức giận, một chữ cũng không dám nói tiếp.
“Lý tổng quản, tiễn Giang Tam tiểu thư đi ra ngoài.” Vệ Anh ngồi lại về ghế, phân phó Lý tổng quản đang đứng sau Ôn Ly.
Lý tổng quản tuân lệnh, đi đến trước mặt Giang Tâm Duyệt, giơ tay xoay người, “Giang Tam tiểu thư, bên này mời.”
Giang Tâm Duyệt khóe miệng mím chặt, một ngày nào đó, nàng ta sẽ làm Vệ Anh trong mắt chỉ có mình nàng ta! Tuy rằng trong lòng không cam, nhưng Giang Tâm Duyệt vẫn khẽ nhún người thi lễ với Vệ Anh, “Vậy Tâm Duyệt xin cáo lui, biểu ca bảo trọng.”
Sau khi Giang Tâm Duyệt đi rồi, Vệ Anh đuổi mọi người trong hoa viên đi, “Tất cả các ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.” Người trong hoa viên đồng loạt lên tiếng rồi có trật tự lui xuống. Người đi hết rồi, Vệ Anh hướng Ôn Ly vẫy vẫy tay, “Ly nhi, qua đây.”
Ôm Ôn Ly dựa vào đình hóng mát bên cạnh, nhìn nước ao trong vắt gợn sóng lăn tăn, tâm trạng Vệ Anh dần dần tốt lại. Hắn nắm bàn tay mềm mại của Ôn Ly, ngón cái vuốt ve mu bàn tay non mềm của nàng, “Ly nhi, hai nha hoàn của nàng rất biết suy nghĩ cho nàng đấy.”
Tay Ôn Ly cứng đơ, nói với Vệ Anh ở phía sau, “Hồng Nhị và Lục La không có ác ý, chàng cũng đừng chấp nhặt với bọn họ.”
Vệ Anh ghé sát vào vành tai Ôn Ly khẽ cười một tiếng, “Ta đương nhiên sẽ không chấp nhặt với các nàng, chỉ là….. Phong Tình vụng trộm đến gặp nàng nhiều lần như vậy, nàng lại dám giấu ta?”
“A….” Ôn Ly cố gắng tìm kiếm ngôn ngữ, “hắn chỉ đến có một lần…..”
Ôn Ly còn chưa nói xong đã bị Vệ Anh ngắt lời, “Nàng là ngại quá ít phải không?”
Ôn Ly: “…..”
Nàng im lặng một lát, trịnh trọng hỏi: “Vệ Anh, chàng năm nay nhiêu tuổi rồi hả?”
Vệ Anh phì cười, “Mặc kệ ta mấy tuổi, ta chính là không thích nàng và hắn thân cận.”
Ôn Ly nói: “Phong Tình vẫn còn trẻ con, chàng không cần để trong lòng.”
Vệ Anh nhéo nhéo gò má Ôn Ly, “Không cho nói giúp hắn.”
Được rồi.
Ôn Ly triệt để im lặng.
Vệ Anh nắm lấy cằm Ôn Ly, nâng đầu nàng lên, ngậm lấy đôi môi nàng bắt đầu hôn. Đang lúc Vệ Anh vui vẻ hưởng thụ món khai vị trước bữa trưa của mình, cửa Vương phủ đã loạn thành một đoàn.
“Liễu hộ viện, Phong, Phong tướng quân lại đến rồi!” Một thị vệ vội vàng chạy đến, kém chút nữa thì ngay cả giày cũng văng ra ngoài.
“Cái gì?” Liễu hộ vệ lập tức như lâm đại địch, Phong tướng quân chính là người không được hoan nghênh nhất Vương phủ. Hắn quơ lấy binh khí, suất lĩnh chúng hộ vệ đi về phía cửa, “Nghe! Không tiếc tất cả đại giới, nhất định phải cản người lại cho ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.