Chương 45: Mất mặt
Quân Doanh
22/04/2023
- Ôm kiểu công chúa dưới ánh mắt của mọi người-
Hứa Hiện đứng bên cạnh Tiếu giang không nói chuyện, địch không động ta cũng không động, mặc dù Tiếu Giang cứu cô, nhưng cô vẫn còn đang tức giận, một số chuyện còn chưa giải thích rõ ràng, cô không thể dễ dàng tha thứ, chủ động nói chuyện với Tiếu Giang được.
"Sau khi thi xong có phải tập hợp cùng bạn học không?"
Sáng sớm trên đường phố, không khí so với bất kỳ thời gian nào trong lành hơn, Hứa Hiện đón một cơn gió mát, trầm giọng đáp: "Có."
"Chơi đến mấy giờ?"
Hứa Hiện quay đầu nhìn Tiếu Giang, một lúc sau quay đầu lại, lười biếng đáp: "Có liên quan gì đến anh."
"Dì bảo anh đưa em đến điểm thi."
Hứa Hiện nhìn đường phố trước mặt, không để ý chờ Tiếu Giang nói tiếp.
Đợi một lúc, không nghe thấy Tiếu Giang nói nữa, Hứa Hiện liếc mắt nhìn Tiếu Giang hài lòng đi bên cạnh cô, Hứa Hiện tức giận, Tiếu Giang lại có thể thả móc câu cho cô.
Anh thả móc câu để cô cắn câu sao?
Cô sẽ không cắn câu đâu!
Hứa Hiện tăng tốc đi đến điểm thi, muốn nói nhưng không nói.
Bàn tay rộng lớn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hứa Hiện, Hứa Hiện ngạc nhiên nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, khi còn nhỏ bọn họ chưa từng nắm tay như vậy.
"Tức giận à?"
Khuôn mặt tươi cười hoàn toàn không cảm thấy có điều gì đó bất thường, đường phố yên tĩnh càng ngày càng ồn ào, chạy đến điểm thi thấy hai khuôn mặt tuấn tú, không nhịn được dừng lại, tán thưởng vẻ đẹp của hai người.
Nhìn hai người nắm chặt tay nhau, họ không khỏi cảm khái, câu nói tuấn nam xứng với mỹ nữ quả là rất đúng, nữ thần của bọn họ phải xứng với người đàn ông đẹp trai ưu tú như vậy.
Nhìn thật kỹ, lướt qua đôi mắt hoa đào đặc trưng của người đàn ông, họ mới giật mình tỉnh giấc, đây không phải là người đứng đầu bảng xếp hạng ở trường học trong ba năm sao? Đến bây giờ vẫn chưa có ai vượt qua, người mà mỗi ngày đàn em khoá dưới đều nhắc đến là Tiếu Giang!
**!
Cỏ bá xứng hoa, ba ngàn năm là một nhà!
Cảm nhận được tầm mắt như có như không, Hứa Hiện thu tay lại, sắc mặt đỏ bừng đứng cách xa Tiếu Giang: "Em tức giận cái gì đâu! Anh cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì."
Tiếu Giang cưng chiều đi bên cạnh Hứa Hiện, dỗ dành nói: "Đúng, anh không phải nhân vật nỏi tiếng, em cũng không tức giận, anh đưa Tiểu Hiện đến phòng thi rồi rời đi."
Hứa Hiện vội vã chạy vào phòng thi, muốn thoát khỏi Tiếu Giang, quá xấu hổ, cô không thể thích ứng với Tiếu Giang dịu dàng như vậy, cảm giác như là sói lớn với ý đồ xấu xa đeo mặt nạ của bà ngoại!
Tiếu Giang thấy Hứa Hiện tăng tốc đi nhanh hơn, tốc độ của Tiếu Giang cũng tăng lên, Hứa Hiện thấy Tiếu Giang đuổi theo, trong lòng cô có cảm giác vô cùng khẩn trương, giống như Tiếu Giang đuổi theo cô sẽ làm ra hành động bất lợi với cô vậy.
Hứa Hiện càng chạy càng nhanh, Tiếu Giang đuổi theo càng lúc càng nhanh, không thương tiếc, Hứa Hiện ngã ngửa trên mặt đất.
Không khí có chút ngưng trệ, Tiếu Giang ôm lấy Hứa Hiện, lo lắng hỏi thăm: "Em có đau không?"
Hai người đuổi kịp đến phòng thi, trong phòng thi có rất nhiều người, rất ít người biết Hứa Hiện và Tiếu Giang, thời điểm Hứa Hiện ngã xuống đất, Hứa Hiện nghe thấy có rất nhiều người hoảng sợ hô lên.
Hứa Hiện vùi mặt vào ngực Tiếu Giang không dám ngẩng lên, cô cảm thấy rất mất mặt, hình tượng nữ thần ba năm dày công xây dựng, bị ném đi không còn tung tích.
Tiếu Giang thấy Hứa Hiện không dám ngẩng đầu, anh còn tưởng Hứa HIện bị ngã rất nghiêm trọng, anh rũ mắt xuống đến gần Hứa Hiện, lo lắng hỏi: "Đau ở đâu? Có thể kiên trì làm xong bài thi không? Em có muốn đi bệnh viện không?"
Tiếu Giang càng hỏi, khuôn mặt của Hứa Hiện giống như quả táo, càng nóng hơn, cô ôm chặt Tiếu giang sống chết không chịu xuống.
"Không đau, em không đau!"
Hứa Hiện vùi đầu vào ngực Tiếu Giang, nói nhỏ, xung quanh tiếng ồn rất lớn, Tiếu Giang hoàn toàn không nghe thấy Hứa Hiện nói gì, đột nhiên như vậy, anh còn tưởng Hứa Hiện bị thương đến nỗi khóc.
"Em nói gì?"
Đầu của Tiếu Giang càng ngày càng thấp, Hứa Hiện có thể cảm nhận được hơi thở khi Tiếu Giang nói chuyện, lỗ tai của Hứa Hiện đỏ ửng, cô tăng âm lượng, nói lớn: "Em không sao, em chỉ cảm thấy xấu hổ thôi!"
Tiếu giang sững người, sau đó cười một cách thoải mái, ngã trước mặt mọi người thực sự rất mất mặt.
Mọi người xung quanh nhìn Hứa Hiện lại không cảm thấy mất mặt, họ chỉ cảm thấy Hứa Hiện và Tiếu Giang đang thể hiện tình cảm, còn ngọt ngào đến mức sủi bọt, họ cũng muốn được nam thần ôm kiểu công chúa, muốn sự quan tâm chăm sóc, dịu dàng của nam thần!
Hứa Hiện đứng bên cạnh Tiếu giang không nói chuyện, địch không động ta cũng không động, mặc dù Tiếu Giang cứu cô, nhưng cô vẫn còn đang tức giận, một số chuyện còn chưa giải thích rõ ràng, cô không thể dễ dàng tha thứ, chủ động nói chuyện với Tiếu Giang được.
"Sau khi thi xong có phải tập hợp cùng bạn học không?"
Sáng sớm trên đường phố, không khí so với bất kỳ thời gian nào trong lành hơn, Hứa Hiện đón một cơn gió mát, trầm giọng đáp: "Có."
"Chơi đến mấy giờ?"
Hứa Hiện quay đầu nhìn Tiếu Giang, một lúc sau quay đầu lại, lười biếng đáp: "Có liên quan gì đến anh."
"Dì bảo anh đưa em đến điểm thi."
Hứa Hiện nhìn đường phố trước mặt, không để ý chờ Tiếu Giang nói tiếp.
Đợi một lúc, không nghe thấy Tiếu Giang nói nữa, Hứa Hiện liếc mắt nhìn Tiếu Giang hài lòng đi bên cạnh cô, Hứa Hiện tức giận, Tiếu Giang lại có thể thả móc câu cho cô.
Anh thả móc câu để cô cắn câu sao?
Cô sẽ không cắn câu đâu!
Hứa Hiện tăng tốc đi đến điểm thi, muốn nói nhưng không nói.
Bàn tay rộng lớn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hứa Hiện, Hứa Hiện ngạc nhiên nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, khi còn nhỏ bọn họ chưa từng nắm tay như vậy.
"Tức giận à?"
Khuôn mặt tươi cười hoàn toàn không cảm thấy có điều gì đó bất thường, đường phố yên tĩnh càng ngày càng ồn ào, chạy đến điểm thi thấy hai khuôn mặt tuấn tú, không nhịn được dừng lại, tán thưởng vẻ đẹp của hai người.
Nhìn hai người nắm chặt tay nhau, họ không khỏi cảm khái, câu nói tuấn nam xứng với mỹ nữ quả là rất đúng, nữ thần của bọn họ phải xứng với người đàn ông đẹp trai ưu tú như vậy.
Nhìn thật kỹ, lướt qua đôi mắt hoa đào đặc trưng của người đàn ông, họ mới giật mình tỉnh giấc, đây không phải là người đứng đầu bảng xếp hạng ở trường học trong ba năm sao? Đến bây giờ vẫn chưa có ai vượt qua, người mà mỗi ngày đàn em khoá dưới đều nhắc đến là Tiếu Giang!
**!
Cỏ bá xứng hoa, ba ngàn năm là một nhà!
Cảm nhận được tầm mắt như có như không, Hứa Hiện thu tay lại, sắc mặt đỏ bừng đứng cách xa Tiếu Giang: "Em tức giận cái gì đâu! Anh cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì."
Tiếu Giang cưng chiều đi bên cạnh Hứa Hiện, dỗ dành nói: "Đúng, anh không phải nhân vật nỏi tiếng, em cũng không tức giận, anh đưa Tiểu Hiện đến phòng thi rồi rời đi."
Hứa Hiện vội vã chạy vào phòng thi, muốn thoát khỏi Tiếu Giang, quá xấu hổ, cô không thể thích ứng với Tiếu Giang dịu dàng như vậy, cảm giác như là sói lớn với ý đồ xấu xa đeo mặt nạ của bà ngoại!
Tiếu Giang thấy Hứa Hiện tăng tốc đi nhanh hơn, tốc độ của Tiếu Giang cũng tăng lên, Hứa Hiện thấy Tiếu Giang đuổi theo, trong lòng cô có cảm giác vô cùng khẩn trương, giống như Tiếu Giang đuổi theo cô sẽ làm ra hành động bất lợi với cô vậy.
Hứa Hiện càng chạy càng nhanh, Tiếu Giang đuổi theo càng lúc càng nhanh, không thương tiếc, Hứa Hiện ngã ngửa trên mặt đất.
Không khí có chút ngưng trệ, Tiếu Giang ôm lấy Hứa Hiện, lo lắng hỏi thăm: "Em có đau không?"
Hai người đuổi kịp đến phòng thi, trong phòng thi có rất nhiều người, rất ít người biết Hứa Hiện và Tiếu Giang, thời điểm Hứa Hiện ngã xuống đất, Hứa Hiện nghe thấy có rất nhiều người hoảng sợ hô lên.
Hứa Hiện vùi mặt vào ngực Tiếu Giang không dám ngẩng lên, cô cảm thấy rất mất mặt, hình tượng nữ thần ba năm dày công xây dựng, bị ném đi không còn tung tích.
Tiếu Giang thấy Hứa Hiện không dám ngẩng đầu, anh còn tưởng Hứa HIện bị ngã rất nghiêm trọng, anh rũ mắt xuống đến gần Hứa Hiện, lo lắng hỏi: "Đau ở đâu? Có thể kiên trì làm xong bài thi không? Em có muốn đi bệnh viện không?"
Tiếu Giang càng hỏi, khuôn mặt của Hứa Hiện giống như quả táo, càng nóng hơn, cô ôm chặt Tiếu giang sống chết không chịu xuống.
"Không đau, em không đau!"
Hứa Hiện vùi đầu vào ngực Tiếu Giang, nói nhỏ, xung quanh tiếng ồn rất lớn, Tiếu Giang hoàn toàn không nghe thấy Hứa Hiện nói gì, đột nhiên như vậy, anh còn tưởng Hứa Hiện bị thương đến nỗi khóc.
"Em nói gì?"
Đầu của Tiếu Giang càng ngày càng thấp, Hứa Hiện có thể cảm nhận được hơi thở khi Tiếu Giang nói chuyện, lỗ tai của Hứa Hiện đỏ ửng, cô tăng âm lượng, nói lớn: "Em không sao, em chỉ cảm thấy xấu hổ thôi!"
Tiếu giang sững người, sau đó cười một cách thoải mái, ngã trước mặt mọi người thực sự rất mất mặt.
Mọi người xung quanh nhìn Hứa Hiện lại không cảm thấy mất mặt, họ chỉ cảm thấy Hứa Hiện và Tiếu Giang đang thể hiện tình cảm, còn ngọt ngào đến mức sủi bọt, họ cũng muốn được nam thần ôm kiểu công chúa, muốn sự quan tâm chăm sóc, dịu dàng của nam thần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.