Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 9:

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

13/02/2024

Nam tử hồng y trong lòng thầm tặc lưỡi, tưởng đâu hai nam một nữ, giờ mới nhận ra là hai nam hai nữ mới đúng. Hắn tranh thủ ngó qua Vân Mộng Hạm, nghĩ cũng biết, lã chã chực khóc, hơi nước trong mắt ngày càng nhiều.

Tuy thanh âm cuộc tranh luận này không lớn, nhưng lại khiến nhiều người chú ý tới. Bọn họ dung mạo nổi trội, đâu đó còn thấy drame tình tứ, kéo theo hàng tá người len lén hóng hớt.

Túc Ẩm Nguyệt tìm cách tách thứ tiện nhân Vân Mộng Hạm kia ra đã khó, quay ra quay vào đã không thấy biểu ca nàng đâu, đoán chừng lại đuổi theo Vân Mộng Hạm. Nàng tức anh ách trong lòng, cũng mang theo thị nữ chạy tới.

Liếc mắt thấy Lăng Trọng Dục, mừng rỡ réo lên “Biểu ca”, khựng lại mới nhìn tới Vân Mộng Hạm bên cạnh, còn có… Lăng Thanh Tiêu.

Sắc mặt nàng dần khôi phục vẻ đạm mạc, gật đầu phía Lăng Thanh Tiêu: “Nhị biểu ca.”

Coi như có hình thức. Túc Ẩm Nguyệt không còn quan tâm nữa, đi về phía Lăng Trọng Dục, ngấm ngầm đẩy Vân Mộng Hạm ra.

Hôm nay lần thứ ba đỏ chóe trầm trồ, ra là tầm hiểu biết của hắn quá nông cạn rồi, đây là hai nam ba nữ nha.

Huynh đệ, sư muội, biểu muội, lúc này mới gọi là thăng trầm, nhấp nhô bất ngờ luôn.

Lúc Túc Ẩm Nguyệt xuất hiện, Lăng Trọng Dục cùng Vân Mộng Hạm đều đứng ngồi không yên. Hai người yên lặng, Lăng Thanh Tiêu, Lạc Hàm tất nhiên cũng chả chủ động kiếm chuyện. Bầu không khí an tĩnh nhiệm màu, được cái bí cảnh mở ra cũng nhanh.

Trên trời dưới đất khiên chắn sáng rực, người ta tranh nhau chen lấn vọt vào bí cảnh, ai cũng hiểu Thiên tài Địa bảo tới trước thì có, đồ ngon mà bị người khác đoạt được, oan ức cái gì.

Lăng Trọng Dục cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng, bước được hai bước, nhớ ra Lăng Thanh Tiêu, giữ thể diện hỏi: “Nhị đệ, bí cảnh Bích Vân trập trùng hiểm nguy, đoàn đội gia tộc sẽ an toàn hơn. Đệ có muốn gia nhập không?”

Lăng Thanh Tiêu triệu hồi trường kiếm thay câu trả lời, cúi đầu nhìn Lạc Hàm: “Đi thôi.”

“Được.”

Hai người không ai để ý Lăng Trọng Dục, lơ hắn bước qua. Đỏ chóe thấy thế cũng đuổi theo sau.

Lăng Trọng Dục bị Lăng Thanh Tiêu cho ra rìa, sắc mặt thúi quắc. Từ nhỏ đến lớn, luôn được người người tán tụng, chưa từng bị đối xử lạnh nhạt, mặc dù bây giờ thân phận bị bại lộ, địa vị có chút khó xử, nhưng không một ai dám vô lễ trước mặt hắn.

Túc Ẩm Nguyệt dè dặt nắm vạt áo hắn, Vân Mộng Hạm cũng trông mong nhìn Lăng Trọng Dục. Nén cơn bực bội, gói gém lại tâm tình, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Một trong số ít những bí cảnh không bị đại tộc độc chiếm, bí cảnh Bích Vân mở công khai với tất cả. Tiến vào, Lạc Hàm có chút choáng, đứng tại chỗ hồi thần, liền thấy nam tử thân mặc hồng y kè kè bên cạnh.

Nàng quái lạ hỏi: “Sao lại qua đây rồi?”

Đỏ chóe da mặt dày, “Ta tên Diệp Tử Nam, bản thể là Chu Tước, hỏa thuật là sở trường của ta. Đúng dịp ta không có tổ đội, các ngươi cũng thiếu người nè, ta cũng đi chung có được không?”

Lạc Hàm nhạt nhẽo nhìn hắn: “Tên nào đồn bọn ta thiếu người?”

Diệp Tử Nam hơi giật mình: “Mới có hai người đó… Bí cảnh nguy hiểm ngổn ngang, nếu gặp bất trắc, chỉ dựa vào hai người sao mà ứng phó kịp?”

“Sai rồi.” Nàng nghiêm túc chấn chỉnh hắn, “Chỉ dựa vào một người thôi.”

Diệp Tử Nam tự dưng đoản mạch ngang, không phân biệt nổi nàng đang mỉa mai hay khiêm tốn nữa, đảo mắt quanh hai người, vẫn muốn chào hàng đẩy nhanh tiêu thụ: “Vừa rồi ta thấy hắn thi triển, là thuật pháp hệ băng đúng không, nếu vào bí cảnh gặp thuộc tính tương khắc, có phải là chối tỉ lắm luôn đúng không? Ta hệ hỏa, hai thuộc tính bù đắp nhau thế là vừa chuẩn bài, chưa kể đến Chu Tước tốc độ cao, trinh sát đỉnh chóp, đánh nhanh rút gọn, có ta trong đội quý báu lắm đó. Kể cho nghe nè, ta mà đơn độc cũng không thành vấn đề, nhưng ta thấy rất ưng ý hai ngươi, mới chạy qua tìm mấy người đó.”

Lạc Hàm thử cân nhắc năng lực hắn, suy qua tính lại vẫn chả thấy có tác dụng gì. Lăng Thanh Tiêu có phân nửa huyết mạch là Ứng Long, cánh cũng có rồi, nên trình nhanh nhẹn với linh hoạt không cần bàn, kiếm của hắn chủ tốc độ, đi tiên phong là hợp lí nhất. Suy ra cái thuộc tính bay của Diệp Tử Nam chẳng thấy làm nên trò trống gì.

Xét đến lực chiến tên này…Nói như đùa. Hỏa khắc băng, đổi lại băng cũng chế ngự hỏa, chỉ xem kẻ nào mạnh thôi. Trời sinh Long tộc da dày thịt béo, công cao, thủ cao, cục máu cũng dày, trừ khi xách tên Long tộc khác ra solo, chứ không chơi thế ai chơi lại.

Hắn không có Long đan còn bụp kết giới Thần Vực nứt ra khe, vừa chơi đỡ đòn kiêm cả phù trợ, xa thì thi pháp cấu rỉa, gần thì rút kiếm xiên, mình tên này cân cả đội ngũ nhá.

Lạc Hàm lên sẵn ý tưởng cự tuyệt Diệp Tử Nam, tưởng ta không đoán ra chứ gì, ưng cái ý gì ở đây, hắn chỉ muốn đi theo hít ké drame thôi. Trong đầu xây viễn cảnh, trong đội hẳn là phải có chân chạy giống Sa Tăng, giữ hắn lại mần chuyện cũng ổn quá nhỉ.

Nàng nhìn về vị tiềm năng nhất trong đội, trưng cầu ý kiến: “Ngươi nhìn hắn đi? Có ảnh hưởng đến ngươi không?”

Lăng Thanh Tiêu vẫn thờ ơ, người có cũng như không: “Không sao. Ta thế nào cũng được.”

Nàng gật đầu, thiện lành duyệt thành viên: “Dễ nói thôi, vậy ngươi theo chúng ta đồng hành một chặng. Nhưng ngươi chú ý đừng sinh sự.”



Đường đường là Vương thế tử Chu Tước tộc Vân Châu, lần đầu tiên gặp kẻ dùng giọng điệu miễn cưỡng đón chào hắn như vậy. Diệp Tử Nam nhất thời không nói nên lời, thấy hai tên trước mắt này ngày càng thiếu uy tín.

“Các ngươi có đang phóng đại quá lên không thế?”

Lạc Hàm lạnh nhạt liếc hắn một cái, cảnh cáo: “Chú ý cái mỏ ngươi đi, cẩn thận mất đi cơ hội được trời cao chiếu cố đó.”

Loằng ngoằng mãi cũng xong tổ hợp ba người, thời điểm quay ra ỉ ôi nhau, người khác đã đi xa từ lâu, giờ chỉ còn thấy được tia sáng mờ nhạt phía xa.

Diệp Tử Nam duỗi cổ nhìn xung quanh, giọng nói có chút nôn nóng: “Bọn họ bay xa rồi đó, không nhanh lên, đến đất cũng không có đâu.”

Lạc Hàm hỏi: “Ngươi vào đây tìm cái gì?”

“Tất nhiên là Hạc Linh Lan chứ gì nữa.” Nhìn nàng như đồ chập cheng, “Rốt cuộc ngươi là đại tiểu thư nhà ai, khù khờ quá rồi đó. Tưởng muốn mà được à, ngươi nói cứ như ta cầu được ước thấy ý.”

Hạc Linh Lan không chỉ định giá được bằng linh thạch, mà xưa nay toàn dùng vật đổi vật. Nghe Lạc Hàm nói, y như ra sau nhà nhổ củ cải mang về, còn hỏi người ta đến tìm gì nữa.

Tự dưng thấy có mùi hối hận, hắn không nên vì ham hố nhất thời mà đẩy mình vào hai tên đồng đội không chín chắn như này. Lạc Hàm không biết nhân gian hiểm ác, Lăng Thanh Tiêu không ưa giao tiếp với loài hai chân, vồ phải hai vị đồng minh này, Diệp Tử Nam mệt tim quá ta ơi.

Chết mất thôi, thấy cái hiệu suất ọp ẹp này không? Lục tìm được một quả đồi, bí cảnh đóng cửa cái ùm rồi sao?

Nhìn tình hình này, hắn dự định hôm nay, đến tay trắng, về trắng tay, trước khi dặt dẹo về, hắn có ý kéo hai tên đồng đội nhà mình nghỉ: “Các ngươi tỉnh táo lại đi, Hạc Linh Lan mong manh khó kiếm, điều kiện sinh trưởng đặc thù, đừng thấy bí cảnh này có núi, có biển hợp thành một thế giới thu nhỏ, nhưng một nơi lớn như thế, mọc ra được mười cây Lạc Linh Lan đã là nhiều rồi!”

“Thế à?” Lạc Hàm nhấn mở giao diện Thiên Đạo, mới đầu nhận được, nàng đã điều chỉnh hệ thống để chỉ mình nàng sử dụng. Lúc này, Diệp Tử Nam thấy nàng tự dưng lấy thứ pháp khí nào đó ra, tay chíu chíu trên không.

Hắn sảng hồn: “Ngươi làm gì thế?”

Nàng vào phòng hồ sơ Thiên tài Địa bảo, nhập bí cảnh Bích Vân, tìm “Hạc Linh Lan”. Trong nháy mắt, số lượng hiện ra.

Cho Diệp Tử Nam một ánh mắt tán dương: “Ngươi đoán đúng đó, Bích Vân có tròn mười cây Hạc Linh Lan nè.”

Hắn trắng mắt tròn mồm kinh ngạc.

“Trong núi phía đông nam hai cây, cực bắc hai cây, phía tây ba cây, còn có ba cây dưới đáy biển.”

Diệp Tử Nam hả miệng rộng hơn nữa.

Lăng Thanh Tiêu không chút thắc mắc, gật đầu nói: “Đi hướng đông nam trước, men theo đường vòng tới cực bắc, đáy biển để cuối.”

Hắn tưởng mình sắp quên luôn tiếng mẹ đẻ rồi chứ, thế là quyết định xong à? Một tên dám nói, một kẻ dám tin, chịu rồi.

Lạc Hàm gật gù, muốn chia sẻ tọa độ cho Lăng Thanh Tiêu, nhưng vẫn chưa hình dung ra sao. Lăng Thanh Tiêu đoán hành vi của nàng, thản nhiên nhắc nhở: “Có thể dùng ngọc giản được.”

Giác ngộ ghê, Tiên giới đều truyền tin qua ngọc giản, chỉ cần dí vào trán là khắc ý nghĩ của mình vào được. Đưa cho đối phương, lại dí vào trán hắn là xong chuyện.

Lạc Hàm lật trữ vật không gian lên, nhớ ra nàng không có ngọc giản. Lăng Thanh Tiêu lại đoán được ý nàng, bình tĩnh lấy ra một chồng ngọc giản.

Chỉ có Diệp Tử Nam đứng ngoài nhìn hai tên kia diễn kịch câm, trong đầu chấm hỏi to đùng. Chuyện gì vừa xảy ra? Sao hắn có cảm giác như mình bị lùa ra một góc vậy?”

Lạc Hàm sao chép định vị mười cây Hạc Linh Lan, đưa cho Lăng Thanh Tiêu. Về phần đỏ chóe… thôi khuân vác như ngươi đòi hỏi cái gì.

Vì thế lúc Diệp Tử Nam còn chưa định hình gì, hai tên đồng đội của hắn đã chuẩn bị hành nghề. Hắn nghiến lợi, dự trù sẵn, đen lắm thì về tay không thôi chứ có gì đâu.

Tiên nhân lên đường, tất nhiên là phi hành. Nàng cẩn thận đứng lên thân kiếm Lăng Thanh Tiêu, tuy biết hắn ngự kiếm rất vững, nhưng đứng đó vẫn thấy nơm nớp lo sợ. Nàng tận mắt nhìn thấy trường kiếm bay lên, cỏ cây, rừng rậm xuất hiện dưới lòng bàn chân, dãy núi trập trùng, hết thảy hóa bóng xanh mờ mịt.

Lăng Thanh Tiêu tạo kết giới cho nàng, gió nhẹ thổi qua, vén lên một lọn tóc nhỏ. Lạc Hàm xuyên qua tầng mây, ánh dương chiếu xuống có hơi chói, ở mây loãng còn nhìn thấy con sông lẳng lặng chảy xuyên chân núi.

Lạc Hàm dần bình tĩnh, tò mò duỗi tay vợt mây: “Ngự kiếm tốt nhỉ, ta cũng muốn học thuật phi hành.”

Nàng chỉ buột miệng nói, chứ thứ nàng muốn học còn nhiều lắm. Nhưng Lăng Thanh Tiêu ở phía trước nghe thấy, nhàn nhã gật đầu: “Được.”

Giọng điệu từ tốn, nghe còn lạnh hơn mây nàng vừa vợt. Bàn tay đang đùa nghịch khựng lại trong chốc lát: “Ta cũng không vội lắm đâu, chờ ra ngoài rồi học cũng được, hái thuốc vẫn cấp bách hơn.”



“Không sao cả.” Lăng Thanh Tiêu đáp, “Không cần trì hoãn.”

Nàng thấy có chút tuyệt vọng, xem tình hình này, có vẻ Lăng Thanh Tiêu định tự mình dạy nàng sao? Thật ra ta cũng không tha thiết nó lắm đâu mà.

Tốc độ ngự kiếm Lăng Thanh Tiêu nhanh cực kỳ, đã có vị trí chính xác của thảo dược, nhìn chung thì cứ thế mà lao thôi. Phần còn lại, Lăng Thanh Tiêu tự túc cả, Lạc Hàm bên cạnh nhòm vào xem hắn xử lí chỉnh tề, linh hoạt, không nhịn được cảm thán: “Học bá đúng là có chỗ dùng thật.”

Lăng Thanh Tiêu đưa hộp ngọc chứa Hạc Linh Lan cho Lạc Hàm, không để tâm “Học bá” có nghĩa gì, trực tiếp hỏi: “Đến nơi tiếp theo?”

“Thôi được.”

Dẫm lên kiếm rồi mới thấy Diệp Tử Nam thở như hen suyễn lao tới. Thấy Lạc Hàm còn đứng trên kiếm, vội hỏi: “Vẫn không thấy Hạc Linh Lan à? Không thành vấn đề, ta tới hỗ trợ rồi đây.”

“Không cần.” Lạnh lùng không thương tiếc vạch trần, “Chúng ta hái xong luôn rồi. Ngươi cũng không cần xuống đâu, đi thẳng đến nơi kế tiếp đi.”

Vẻ mặt bàng hoàng, không dám tin. Hắn hoài nghi hỏi: “Thật không đó? Các ngươi đừng có hùa vào lừa ta nha?”

Lạc Hàm ngao ngán, lấy hộp ngọc mở cho hắn xem linh dược: “Việc dễ như này còn phải lừa nhau á? Cái này chưa thấy ngươi góp công gì, không có chia chác đều đâu. Đến chỗ tiếp theo, ngươi năng nổ hoạt động là có phần, giờ đi thôi.”

Nói xong, khẽ lẩm bẩm: “Vừa nãy bảo là Chu Tước mà, thân là Điểu tộc, sao mà bay như bò vậy?”

Trách sao được tai mắt nhạy bén, lời ghét bỏ chói lóa đó Diệp Tử Nam nghe không sót từng chữ từng chữ một. Hắn tủi thân bưng kín trái tim đang vụn vỡ, thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc.

Lên hiệp hai, vì lấy lại danh dự loài có lông vũ, cuối cùng cũng bắt kịp lúc đào gốc cuối lên. Lạc Hàm nhìn Diệp Tử Nam như chim sắp tắc thở, thương cảm mà chia hắn một gốc Hạc Linh Lan.

Cầm trong tay thứ đồ giá trị liên thành, bỗng không biết nên khóc hay cười. Rốt cuộc cũng thấm lời nói ban đầu đó, thì ra vào đội hắn thật sự chỉ biết làm kì đà kéo chân sau.

Tư dưng lạc vào cái tổ đội gì thế không biết? Hắn nhớ rõ ràng trước khi vào bí cảnh có như thế này đâu.

Thu hoạch Hạc Linh Lan trong núi xong, vốn dĩ sẽ đi thẳng tới cực bắc, nhưng xem xét chuyện một đứa trẻ yếu ớt như Lạc Hàm, một ngày cần ngủ đủ bốn canh giờ, Lăng Thanh Tiêu chọn nghỉ chân ở một sơn động ấm áp, an toàn, dừng thám hiểm giữa chừng.

Diệp Tử Nam ngượng ngùng khẽ thở phào. Mãi mới được nghỉ một chút, Lăng Thanh Tiêu là cái giống gì vậy? Chỉ tính chuyện đuổi theo Lăng Thanh Tiêu, hắn đã mệt muốn tụt phổi rồi.

Mà cái tốc độ này, hình như Lăng Thanh Tiêu còn cố tình giảm xuống để chiếu cố Lạc Hàm.

Chưa đến một ngày, Diệp Tử Nam đã nếm đủ thăng trầm cuộc sống, mỹ mạo, tốc độ, thực lực, mọi khía cạnh sụp đổ không thương tiếc.

Trời lúc này vẫn chưa muộn, lên đường cả ngày, cuối cùng cũng được lướt hệ thống vào buổi tối. Lạc Hàm lấy giường, đệm, gối dựa đã đặt mua bên ngoài, thong thả mở giao diện, muốn tìm chút chuyện mua vui.

Thí dụ như, xem nam chính lại thề thốt gì với nữ chính, biểu muội không nè.

Tiên Giới rất quan tâm đến sự riêng tư, tuy ở chung một sơn động, nhưng cấm chế được thiết lập xong thì việc ai người nấy làm. Lạc Hàm vừa mới chỉ trỏ hai cái, đột nhiên thanh âm lành lạnh truyền đến từ đỉnh đầu: “Lạc Hàm.”

Ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Lăng Thanh Tiêu đứng ở cửa động, yên tĩnh nhàn nhã nhìn nàng: “Ngươi nói muốn học thuật phi hành.”

“Ta…” Lạc Hàm nghiến mỏ, cắn môi, tức nước vỡ bờ cam chịu mà ngậm ngùi: “Có nhất thiết là phải học vào lúc này không?”

Bà Tác có điều muốn nói:

Lạc Hàm: Hãy gọi ta là Lạc - hà khắc tàn nhẫn; mồm miệng đỡ chân tay; Thiên Đạo ngang tàn; mỹ nữ vô địch - Hàm ạ.

Lăng Thanh Tiêu: Lạc Hàm, đi học thôi.

Lạc Hàm:…. ( mãnh hổ trào lệ )

MY NAME'S SỐNG KHỎE SỐNG ĐẸP

Đường lên đại học thì xa

Đường ra ruộng lúa thì" A, đây rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook