Chương 21:
Như Quỳnh
07/07/2023
Có một chiếc xe hơi màu đen dừng trước, xe tải phía sau từng tốp từng tốp người lính xuống xe, từ trên xe hơi có một người mặc quân trang bước xuống, rồi mở cửa xe sau, một người trung niên từ trên xe bước xuống. Lưu Tịnh Dung nhìn người đó vô cùng kinh ngạc sau đó khổ não bất đắc dĩ cúi đầu.
Lão Lưu đi bên cạnh người đó đi đến thì thầm vào tai phó quan của Hạng Thiệu Đạt điều gì đó, sau đó hắn hô lên:
- Lưu Tịnh Dung bước ra khỏi hàng, Lưu tư lệnh muốn gặp cô.
Lưu Tịnh Dung nghe lệnh bước ra khỏi hàng, đi đến trước mặt của Lưu Quốc Hùng, lớn tiếng nói:
- Báo cáo Lưu tư lệnh, tôi Lưu Tịnh Dung có mặt.
Lưu Quốc Hùng trừng mắt nhìn cô nói:
- Lưu Tịnh Dung, con thật giỏi a, con biết nơi này là nơi nào không mà dám tới hả?
- Con là quân nhân tất nhiên phải chấp hành nhiệm vụ chứ - Lưu Tịnh Dung mở miệng giải thích.
- Bớt nói nhảm, cha tin con mới là lạ - Lưu Quốc Hùng làm sao tin mấy lời nói bâng quơ này của Lưu Tịnh Dung, nếu con gái không muốn đi chắc chắn Lý Kế Châu cũng phải thỏa hiệp.
Lưu Tịnh Dung thở dài một tiếng nghiêm túc nhìn Lưu Quốc Hùng nói:
- Cha, bọn thổ phỉ này hoành hành ngang ngược, cướp bóc và giết không biết bao nhiều người, là một con người con phải làm gì đó. Cha, con hứa với cha nhất định sẽ cẩn thận, không để bản thân bị thương.
Đối diện với ánh mắt kiên quyết, với vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Tịnh Dung, Lưu Quốc Hùng không thể thốt ra lời từ chối, được rồi, ông có thể không phản đối nhưng ông vẫn phải làm gì đó, thêm cho con gái một tầng bảo vệ, nói:
- Đi thôi, ta vào trong gặp Hạng Thiệu Đạt và Thẩm Quốc Thuấn.
Lưu Tịnh Dung đi lại vào trong hàng, trong lòng thầm thở dài, cô tất nhiên đoán được ông muốn làm gì, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Không biết bên trong bọn họ đã nói gì, lát sau gọi Hạng Hạo, Thẩm Văn Đào, Lý Thiên Hàng và Lưu Tịnh Dung vào trong lều để bàn bạc kế hoạch tác chiến. Thẩm Văn Đào vẫn đề ra kế hoạch tác chiến, chọn núi Ngọa Ngưu làm nơi tác chiến, Lưu Tịnh Dung liếc nhìn Thẩm Văn Đào, mở miệng muốn nói gì đó nhưng ánh mắt lại dừng trên người của Lý Thiên Hàng, lời muốn nói nuốt ngược trở lại. Ra bên ngoài lều, Thẩm Văn Đào vẫn phái Hạng Hạo cải trang đi thăm dò thực địa chiến trường ngày mai. Lưu Tịnh Dung kéo Tiền Bảo Bảo cũng đang đứng phía sau bọn họ lớn tiếng nói:
- Chúng ta cùng đi thôi.
Thẩm Văn Đào quay đầu nhìn Lưu Tịnh Dung đang mỉm cười rốt cuộc đồng ý bốn người cùng đi.
- Chỉ thăm dò địa hình mà cần ba bốn người cùng đi sao? – Hạng Hạo nhỏ giọng oán trách.
Tiền Bảo Bảo trừng mắt nhìn hắn giễu cợt nói:
- Đây là thực chiến không phải chuyện đùa, chúng tôi sợ rằng anh sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì đó nên do dó chúng tôi mới đi theo cùng với anh.
- Hai người đi không tốt sao, cứ phải kéo theo hai bóng đèn – Hạng Hạo thì thầm có chút oán trách, cảm thấy hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung đi theo quá phiền.
- Anh nói cái gì? – Tiền Bảo Bảo tưởng Hạng Hạo đang nói xấu cô, khó chịu hỏi.
Hạng Hạo vội vã lắc đầu phản bác:
- Không có, không có.
Bọn họ đi dọc theo núi Ngọa Ngưu, Thẩm Văn Đào vừa đi vừa giải thích việc tại sao hắn lại lựa chọn núi Ngọa Ngưu làm nơi tác chiến, bỗng có một người gọi Tiền Bảo Bảo từ đằng xa:
- Chị Bảo Bảo. Chị Bảo Bảo.
Tiền Bảo Bảo quay người nhìn thấy một đứa trẻ gương mặt có chút quen thuộc vẫn vui vẻ gọi tên cô, Tiền Bảo Bảo thắc mắc đứa trẻ này là ai, đứa trẻ mở miệng trả lời:
- Chị Bảo Bảo, trước đó chị từng biểu diễn ảo thuật cho em xem ở trên tàu đó. Lẽ nào chị không nhớ em sao?
Tiền Bảo Bảo suy nghĩ một lát rồi nhớ lại:
- Chị nhớ ra rồi, có một lần chị biểu diễn ảo thuật cho một đám trẻ con trên tàu xem, em tên là Tiểu Ngư nhi, đúng không?
- Đúng rồi – Được nhớ đến Tiểu Ngư nhi rất vui vẻ.
Tiền Bảo Bảo đưa tay xoa đầu của Tiểu Ngư nhi, Hạng Hạo lại rất vui vẻ bắt chước Tiểu Ngư nhi gọi:
- Bảo Bảo, Bảo Bảo.
Tiền Bảo Bảo trừng mắt nhìn hắn nghiêm khắc nói:
- Không lớn nhỏ gì hết, em là giáo quan của anh đó.
- Trên lớp em là lớn nhất, tan học anh là lớn nhất đúng không, Bảo Bảo? – Hạng Hạo vẫn không để ý đùa giỡn làm cho Tiền Bảo Bảo cứng họng không thể phản bác.
Lưu Tịnh Dung không rảnh để ý đến bọn họ, cúi người mỉm cười hỏi:
- Tiểu Ngư nhi, sao em lại ở đây? Ba má của em đâu?
Trong lòng cô vô cùng thắc mắc bởi vì cô đã từng nhắc nhở người của Hội cứu quốc đưa đi những người dân chạy nạn đến đây tránh khi khai chiến liên lụy người vô tội, cớ sao tình tiết trong phim vẫn xuất hiện, bọn họ vẫn gặp được Tiểu Ngư nhi. Tiểu Ngư nhi vẫn trả lời như trong trí nhớ của Lưu Tịnh Dung:
- Nhà em ở ngay bên hồ kia kìa.
- Nhà em bên đó? Có thật không vậy, xung quanh đây không thấy thôn hay cửa tiệm, sao nhà em lại ở bên đó được – Thẩm Văn Đào nhíu mày hỏi.
Tiểu Ngư nhi vô cùng vui vẻ đề nghị:
- Vậy em mời bốn anh chị về nhà em chơi một lát nha.
- Không thể nào, anh đã xem bản đồ rồi, núi Ngọa Ngưu này vốn dĩ không có cái thôn nào hết – Hạng Hạo cũng không tin lắm nói.
Mấy người Thẩm Văn Đào liếc nhìn nhau, Tiền Bảo Bảo mở miệng đề nghị:
- Tiểu Ngư nhi, em dẫn mấy anh chị đến nhà của em chơi cho biết có được không?
- Dạ được, dạ được – Tiểu Ngư nhi lập tức vui vẻ đồng ý, chạy trước dẫn đường, Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo đã đi theo, Hạng Hạo còn đứng lẩm bẩm:
- Không đúng, sao có thể ta? - Thấy mọi người đã đi hết liền chạy theo, gọi với theo – Chị Bảo Bảo, đợi em với, chị Bảo Bảo.
Tiểu Ngư nhi dẫn bọn họ đi vòng ra sau núi, ở một nơi hẻo lánh và sâu khuất, đúng là nhìn thấy những ngôi nhà dựng tạm bợ, có những người dân sống ở đó, đang làm việc thấy bọn họ đều tò mò nhìn kĩ. Đi vào trong một chút rốt cuộc đến nhà của Tiểu Ngư nhi, thấy một người đàn ông trung niên nghe thấy Tiểu Ngư nhi gọi cha và giới thiệu:
- Cha ơi, đây chính là chị Bảo Bảo chúng ta gặp ở trên tàu đó.
Mấy người Tiền Bảo Bảo đều mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, cha Tiểu Ngư nhi cũng mỉm cười nói:
- À, mời bốn vị ngồi.
- Xem ra những người này đều là những nạn dân mới chạy trốn tới đây – Hạng Hạo nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình.
Cha của Tiểu Ngư nhi cũng nghe được lời của Hạng Hạo, thuật lại cho bọn họ:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói, người trong thôn chúng tôi vừa trốn tới đây vào mấy ngày trước, núi Ngọa Ngưu này tuy rằng hơi hẻo lánh một chút với lại rất ít người ở nhưng chúng tôi cảm thấy ở đây là một nơi tốt để trốn tránh.
Một vị phụ nhân chắc là mẹ của Tiểu Ngư nhi bưng lên bốn tô cơm canh, nói tô chỉ có một chút chắc được khoảng nửa tô, không thấy bao nhiêu gạo, nồng nhiệt nói:
- Bốn vị khách quý, nếu đến rồi thì cùng nhau ăn chút cơm nhạt đi. Nhà chúng tôi nghèo cũng không có món gì ngon để chiêu đãi bốn vị. Thật là ngại quá.
Lão Lưu đi bên cạnh người đó đi đến thì thầm vào tai phó quan của Hạng Thiệu Đạt điều gì đó, sau đó hắn hô lên:
- Lưu Tịnh Dung bước ra khỏi hàng, Lưu tư lệnh muốn gặp cô.
Lưu Tịnh Dung nghe lệnh bước ra khỏi hàng, đi đến trước mặt của Lưu Quốc Hùng, lớn tiếng nói:
- Báo cáo Lưu tư lệnh, tôi Lưu Tịnh Dung có mặt.
Lưu Quốc Hùng trừng mắt nhìn cô nói:
- Lưu Tịnh Dung, con thật giỏi a, con biết nơi này là nơi nào không mà dám tới hả?
- Con là quân nhân tất nhiên phải chấp hành nhiệm vụ chứ - Lưu Tịnh Dung mở miệng giải thích.
- Bớt nói nhảm, cha tin con mới là lạ - Lưu Quốc Hùng làm sao tin mấy lời nói bâng quơ này của Lưu Tịnh Dung, nếu con gái không muốn đi chắc chắn Lý Kế Châu cũng phải thỏa hiệp.
Lưu Tịnh Dung thở dài một tiếng nghiêm túc nhìn Lưu Quốc Hùng nói:
- Cha, bọn thổ phỉ này hoành hành ngang ngược, cướp bóc và giết không biết bao nhiều người, là một con người con phải làm gì đó. Cha, con hứa với cha nhất định sẽ cẩn thận, không để bản thân bị thương.
Đối diện với ánh mắt kiên quyết, với vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Tịnh Dung, Lưu Quốc Hùng không thể thốt ra lời từ chối, được rồi, ông có thể không phản đối nhưng ông vẫn phải làm gì đó, thêm cho con gái một tầng bảo vệ, nói:
- Đi thôi, ta vào trong gặp Hạng Thiệu Đạt và Thẩm Quốc Thuấn.
Lưu Tịnh Dung đi lại vào trong hàng, trong lòng thầm thở dài, cô tất nhiên đoán được ông muốn làm gì, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Không biết bên trong bọn họ đã nói gì, lát sau gọi Hạng Hạo, Thẩm Văn Đào, Lý Thiên Hàng và Lưu Tịnh Dung vào trong lều để bàn bạc kế hoạch tác chiến. Thẩm Văn Đào vẫn đề ra kế hoạch tác chiến, chọn núi Ngọa Ngưu làm nơi tác chiến, Lưu Tịnh Dung liếc nhìn Thẩm Văn Đào, mở miệng muốn nói gì đó nhưng ánh mắt lại dừng trên người của Lý Thiên Hàng, lời muốn nói nuốt ngược trở lại. Ra bên ngoài lều, Thẩm Văn Đào vẫn phái Hạng Hạo cải trang đi thăm dò thực địa chiến trường ngày mai. Lưu Tịnh Dung kéo Tiền Bảo Bảo cũng đang đứng phía sau bọn họ lớn tiếng nói:
- Chúng ta cùng đi thôi.
Thẩm Văn Đào quay đầu nhìn Lưu Tịnh Dung đang mỉm cười rốt cuộc đồng ý bốn người cùng đi.
- Chỉ thăm dò địa hình mà cần ba bốn người cùng đi sao? – Hạng Hạo nhỏ giọng oán trách.
Tiền Bảo Bảo trừng mắt nhìn hắn giễu cợt nói:
- Đây là thực chiến không phải chuyện đùa, chúng tôi sợ rằng anh sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì đó nên do dó chúng tôi mới đi theo cùng với anh.
- Hai người đi không tốt sao, cứ phải kéo theo hai bóng đèn – Hạng Hạo thì thầm có chút oán trách, cảm thấy hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung đi theo quá phiền.
- Anh nói cái gì? – Tiền Bảo Bảo tưởng Hạng Hạo đang nói xấu cô, khó chịu hỏi.
Hạng Hạo vội vã lắc đầu phản bác:
- Không có, không có.
Bọn họ đi dọc theo núi Ngọa Ngưu, Thẩm Văn Đào vừa đi vừa giải thích việc tại sao hắn lại lựa chọn núi Ngọa Ngưu làm nơi tác chiến, bỗng có một người gọi Tiền Bảo Bảo từ đằng xa:
- Chị Bảo Bảo. Chị Bảo Bảo.
Tiền Bảo Bảo quay người nhìn thấy một đứa trẻ gương mặt có chút quen thuộc vẫn vui vẻ gọi tên cô, Tiền Bảo Bảo thắc mắc đứa trẻ này là ai, đứa trẻ mở miệng trả lời:
- Chị Bảo Bảo, trước đó chị từng biểu diễn ảo thuật cho em xem ở trên tàu đó. Lẽ nào chị không nhớ em sao?
Tiền Bảo Bảo suy nghĩ một lát rồi nhớ lại:
- Chị nhớ ra rồi, có một lần chị biểu diễn ảo thuật cho một đám trẻ con trên tàu xem, em tên là Tiểu Ngư nhi, đúng không?
- Đúng rồi – Được nhớ đến Tiểu Ngư nhi rất vui vẻ.
Tiền Bảo Bảo đưa tay xoa đầu của Tiểu Ngư nhi, Hạng Hạo lại rất vui vẻ bắt chước Tiểu Ngư nhi gọi:
- Bảo Bảo, Bảo Bảo.
Tiền Bảo Bảo trừng mắt nhìn hắn nghiêm khắc nói:
- Không lớn nhỏ gì hết, em là giáo quan của anh đó.
- Trên lớp em là lớn nhất, tan học anh là lớn nhất đúng không, Bảo Bảo? – Hạng Hạo vẫn không để ý đùa giỡn làm cho Tiền Bảo Bảo cứng họng không thể phản bác.
Lưu Tịnh Dung không rảnh để ý đến bọn họ, cúi người mỉm cười hỏi:
- Tiểu Ngư nhi, sao em lại ở đây? Ba má của em đâu?
Trong lòng cô vô cùng thắc mắc bởi vì cô đã từng nhắc nhở người của Hội cứu quốc đưa đi những người dân chạy nạn đến đây tránh khi khai chiến liên lụy người vô tội, cớ sao tình tiết trong phim vẫn xuất hiện, bọn họ vẫn gặp được Tiểu Ngư nhi. Tiểu Ngư nhi vẫn trả lời như trong trí nhớ của Lưu Tịnh Dung:
- Nhà em ở ngay bên hồ kia kìa.
- Nhà em bên đó? Có thật không vậy, xung quanh đây không thấy thôn hay cửa tiệm, sao nhà em lại ở bên đó được – Thẩm Văn Đào nhíu mày hỏi.
Tiểu Ngư nhi vô cùng vui vẻ đề nghị:
- Vậy em mời bốn anh chị về nhà em chơi một lát nha.
- Không thể nào, anh đã xem bản đồ rồi, núi Ngọa Ngưu này vốn dĩ không có cái thôn nào hết – Hạng Hạo cũng không tin lắm nói.
Mấy người Thẩm Văn Đào liếc nhìn nhau, Tiền Bảo Bảo mở miệng đề nghị:
- Tiểu Ngư nhi, em dẫn mấy anh chị đến nhà của em chơi cho biết có được không?
- Dạ được, dạ được – Tiểu Ngư nhi lập tức vui vẻ đồng ý, chạy trước dẫn đường, Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo đã đi theo, Hạng Hạo còn đứng lẩm bẩm:
- Không đúng, sao có thể ta? - Thấy mọi người đã đi hết liền chạy theo, gọi với theo – Chị Bảo Bảo, đợi em với, chị Bảo Bảo.
Tiểu Ngư nhi dẫn bọn họ đi vòng ra sau núi, ở một nơi hẻo lánh và sâu khuất, đúng là nhìn thấy những ngôi nhà dựng tạm bợ, có những người dân sống ở đó, đang làm việc thấy bọn họ đều tò mò nhìn kĩ. Đi vào trong một chút rốt cuộc đến nhà của Tiểu Ngư nhi, thấy một người đàn ông trung niên nghe thấy Tiểu Ngư nhi gọi cha và giới thiệu:
- Cha ơi, đây chính là chị Bảo Bảo chúng ta gặp ở trên tàu đó.
Mấy người Tiền Bảo Bảo đều mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, cha Tiểu Ngư nhi cũng mỉm cười nói:
- À, mời bốn vị ngồi.
- Xem ra những người này đều là những nạn dân mới chạy trốn tới đây – Hạng Hạo nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình.
Cha của Tiểu Ngư nhi cũng nghe được lời của Hạng Hạo, thuật lại cho bọn họ:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói, người trong thôn chúng tôi vừa trốn tới đây vào mấy ngày trước, núi Ngọa Ngưu này tuy rằng hơi hẻo lánh một chút với lại rất ít người ở nhưng chúng tôi cảm thấy ở đây là một nơi tốt để trốn tránh.
Một vị phụ nhân chắc là mẹ của Tiểu Ngư nhi bưng lên bốn tô cơm canh, nói tô chỉ có một chút chắc được khoảng nửa tô, không thấy bao nhiêu gạo, nồng nhiệt nói:
- Bốn vị khách quý, nếu đến rồi thì cùng nhau ăn chút cơm nhạt đi. Nhà chúng tôi nghèo cũng không có món gì ngon để chiêu đãi bốn vị. Thật là ngại quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.