Chương 23:
Như Quỳnh
09/07/2023
Lúc này, Hạng Thiệu Đạt và Thẩm Quốc Thuấn bước vào, bọn họ nghe được mấy người Hạng Hạo muốn thay đổi kế hoạch tác chiến vô cùng tức giận, Hạng Thiệu Đạt vừa đi vào đã liếc mắt nhìn bọn họ một vòng, nghiêm khắc hỏi:
- Là ai muốn thay đổi kế hoạch tác chiến?
- Thẩm Văn Đào, quân lệnh như sơn, nhiệm vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, tại sao có thể do dự, thay đổi làm động quân tâm – Thẩm Quốc Thuấn chỉ thẳng vào mặt của Thẩm Văn Đào mà mắng.
Hạng Thiệu Đạt không cần nghe Thẩm Văn Đào giải thích đã trực tiếp ra lệnh:
- Thẩm Văn Đào, sáng sớm ngày mai cậu dẫn theo tất cả học viên trường quân đội khai chiến với bọn thổ phỉ ở khu vực núi Ngọa Ngưu.
Tiền Bảo Bảo lại ngay lập tức lên tiếng hỏi:
- Vậy nếu chúng tôi di tản bá tánh trước đó thì sao?
- Cô hiểu cái gì? Di tản bá tánh trước giờ khai chiến là đả thảo kinh xà, lợi bất cập hại – Hạng Thiệu Đạt không đồng ý.
- Lẽ nào vì muốn thắng trận mà hi sinh tánh mạng nhiều người dân hay sao? – Hạng Hạo lại hỏi.
Hạng Thiệu Đạt nhìn hắn hỏi:
- Vậy thì tánh mạng của binh sĩ không quan trọng sao?
- Chức trách của binh sĩ chính là bảo vệ bá tánh – Hạng Hạo lớn tiếng phản bác – Cha có biết không? Họ thà rằng uống canh rễ cỏ cũng phải dành số cơm cám còn lại cho tụi con, những bá tánh lương thiện vô tội như vậy, cha đành lòng xuống tay sao? Như vậy có khác gì tay đao phủ chứ.
Hạng Thiệu Đạt không biết cách nào nói lý với đứa con trai ngỗ nghịch này, nhíu mày ra lệnh:
- Hạ phó quan, giải xuống nhà giam cho tôi, không được cho nó tham gia cuộc chiến lần này, nếu ai dám cứu nó xử theo quân pháp.
- Rõ – Hạ phó quan nhìn Hạng Hạo lại nhìn Hạng Thiệu Đạt lên tiếng ứng, Hạng Hạo đành bất đắc dĩ đi theo Hạ phó quan.
Hạng Thiệu Đạt nghiêm khắc nhìn mấy người còn lại một lượt, rồi lại nhìn Thẩm Văn Đào ra lệnh:
- Văn Đào, chấp hành theo kế hoạch ban đầu.
Đợi Thẩm Văn Đào đáp ứng, liền dẫn đầu đi ra ngoài, Thẩm Quốc Thuấn cũng đi theo.
- Tịnh Dung, sao nãy giờ cô không nói gì, cô có thể nói với cha của cô chuyện này không, nghĩ ra cách cứu những bá tánh vô tội kia – Tiền Bảo Bảo quay sang nói với người nãy giờ vẫn giữ im lặng.
Lưu Tịnh Dung mở miệng muốn nói gì đó nhưng liếc mắt nhìn thấy bên ngoài lều thấp thoáng có bóng người, đôi mắt trầm xuống chuyển lời:
- Tôi cũng nghĩ như Thẩm quân trưởng và Hạng tham mưu trưởng, bây giờ không thể thay đổi kế hoạch tác chiến, cũng không thể di tản bá tánh, huống chi chúng ta đều là quân nhân, chấp hành nhiệm vụ. Tôi nói với cha tôi cũng vô ích thôi, trong trận chiến chúng ta chỉ có thể tận lực bảo vệ bọn họ thôi – Nói tới đây, Lưu Tịnh Dung quay đầu bỏ đi, cô không thể tiếp tục ở đây đối diện với vẻ mặt thất vọng của Tiền Bảo Bảo.
- Tịnh Dung – Tiền Bảo Bảo không tin được kêu lên nhưng Lưu Tịnh Dung cũng không hề quay đầu lại, lúc này cô đành quay sang nhìn Thẩm Văn Đào, giọng điệu cầu xin – Văn Đào, người bây giờ có thể lên tiếng trước mặt Tham mưu trưởng Hạng và Quân trưởng Thẩm chỉ có mình anh mà thôi, tôi xin anh nghĩ cách gì đó cứu những bá tánh vô tội đó.
Thẩm Văn Đào có chút khó xử trả lời:
- Những gì hai người nói tôi đều hiểu cả nhưng mong cô hãy tha thứ cho tôi, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
- Sao anh cũng cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? – Tiền Bảo Bảo khó tin hỏi.
- Là một quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của tôi – Thẩm Văn Đào chỉ có thể đáp lại như vậy.
Mọi lời nói của Tiền Bảo Bảo dường như nghẹn lại sau đó lại thở dài nói:
- Anh cứ mở miệng ra là nói quan tâm bá tánh, tôi thấy anh chẳng khác gì bọn họ, đúng là máu lạnh – Để lại một câu như vậy rồi quay đầu bỏ đi.
Đêm xuống, đợi mọi người đã nghỉ ngơi, Tiền Bảo Bảo vẫn lén lút đi thả Hạng Hạo, hai người cùng trốn ra ngoài. Lúc này, trong lều của mình, Lưu Tịnh Dung đang đứng với mấy binh lính Lưu gia thân thiết cùng với cô, trịnh trọng mở miệng nói:
- Các huynh đệ, lần hành động này không hề được phía trên chấp thuận, đợi khi quay về mọi người nhất định sẽ bị quân pháp xử trí.
- Tiểu thư nhỏ, cô yên tâm đi, chỉ cần bảo vệ được bá tánh chúng tôi cam tâm gánh vác mọi hậu quả - Một người trong đó đáp lại, những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Một người khác từ bên ngoài chạy vào thông báo:
- Tiểu thư nhỏ, hai người kia đã đi rồi.
Lưu Tịnh Dung gật đầu một cái rồi nói:
- Chia ra hành động theo kế hoạch.
Bọn họ chia nhau ra rời khỏi doanh trại, để lại một bức thư cho phó tướng đợi khoảng mười lăm phút giao cho Thẩm Văn Đào và Lưu Quốc Hùng. Khi Lưu Tịnh Dung và người của cô đuổi tới thôn xóm đó, Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo đang tìm mọi cách thuyết phục người trong thôn rời khỏi nhưng bọn họ kiên quyết từ chối, lại thay phiên mắng chửi hai người Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo.
- Không đi cũng được – Lưu Tịnh Dung lên tiếng cắt ngang sự cãi vã của bọn họ.
Quay đầu ra sau nhìn thấy Lưu Tịnh Dung, Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo đều kinh ngạc nhìn cô, Từ Võ nhìn thấy cô vui mừng kêu lên:
- Chị Dung, chị tới rồi.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn hỏi:
- Tiểu Võ, em đã nói chuyện với mọi người chưa? – Cô đã thương lượng cùng Từ Võ để lộ quan hệ của bọn họ mới khiến cho bá tánh nghe lời làm theo sắp xếp của bọn họ.
Từ Võ lắc đầu một cái rồi quay sang thôn trưởng nói:
- Ông nội, chị Dung chính là người đã đưa lương thực và những vật dụng khác mà hôm trước con đem về.
Nghe thấy thôn trưởng nhìn Lưu Tịnh Dung cười hiền từ nói:
- Cô Dung, những thứ đó thật sự rất tốt, cảm ơn cô rất nhiều.
- Thôn trưởng, con biết ông tạm thời không tin những điều con nói liền được nhưng ông có thể dẫn mọi người tạm thời tránh đi ở chỗ mà Tiểu Võ đã chuẩn bị được không? – Lưu Tịnh Dung nhỏ giọng thương lượng.
Từ Võ đứng một bên cũng góp lời:
- Ông nội, ông tin chị Dung đi, tin con đi. Chỗ con tìm cách chỗ này không xa, chúng ta tạm thời trốn đi được không?
Thôn trưởng và bá tánh trong thôn liếc nhìn nhau có chút do dự, rốt cuộc quyết định thử tin Lưu Tịnh Dung, hay đúng hơn là tin Từ Võ, bọn họ được Từ Võ dẫn đường tạm thời tránh đi ở một nơi cách chỗ thôn bọn họ ở không xa. Lưu Tịnh Dung đưa mắt ra hiệu hai binh lính Lưu gia đi theo bảo vệ cho bọn họ.
- Chúng ta tránh đi trước đi – Lưu Tịnh Dung ra lệnh cho mấy người còn lại.
Khi Lưu Tịnh Dung sắp bước đi, Tiền Bảo Bảo kéo tay của Lưu Tịnh Dung khó hiểu hỏi:
- Tịnh Dung, chuyện này rốt cuộc là sao?
Hiện giờ Lưu Tịnh Dung không có thời gian giải thích mọi chuyện với Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo, chỉ có thể nói:
- Bây giờ không có thời gian, đợi xong việc tôi sẽ từ từ giải thích với hai người. Nhanh nhanh đi thôi – Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo khó hiểu liếc nhìn nhau nhưng rốt cuộc cũng đi theo Lưu Tịnh Dung nấp về một bên.
- Là ai muốn thay đổi kế hoạch tác chiến?
- Thẩm Văn Đào, quân lệnh như sơn, nhiệm vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, tại sao có thể do dự, thay đổi làm động quân tâm – Thẩm Quốc Thuấn chỉ thẳng vào mặt của Thẩm Văn Đào mà mắng.
Hạng Thiệu Đạt không cần nghe Thẩm Văn Đào giải thích đã trực tiếp ra lệnh:
- Thẩm Văn Đào, sáng sớm ngày mai cậu dẫn theo tất cả học viên trường quân đội khai chiến với bọn thổ phỉ ở khu vực núi Ngọa Ngưu.
Tiền Bảo Bảo lại ngay lập tức lên tiếng hỏi:
- Vậy nếu chúng tôi di tản bá tánh trước đó thì sao?
- Cô hiểu cái gì? Di tản bá tánh trước giờ khai chiến là đả thảo kinh xà, lợi bất cập hại – Hạng Thiệu Đạt không đồng ý.
- Lẽ nào vì muốn thắng trận mà hi sinh tánh mạng nhiều người dân hay sao? – Hạng Hạo lại hỏi.
Hạng Thiệu Đạt nhìn hắn hỏi:
- Vậy thì tánh mạng của binh sĩ không quan trọng sao?
- Chức trách của binh sĩ chính là bảo vệ bá tánh – Hạng Hạo lớn tiếng phản bác – Cha có biết không? Họ thà rằng uống canh rễ cỏ cũng phải dành số cơm cám còn lại cho tụi con, những bá tánh lương thiện vô tội như vậy, cha đành lòng xuống tay sao? Như vậy có khác gì tay đao phủ chứ.
Hạng Thiệu Đạt không biết cách nào nói lý với đứa con trai ngỗ nghịch này, nhíu mày ra lệnh:
- Hạ phó quan, giải xuống nhà giam cho tôi, không được cho nó tham gia cuộc chiến lần này, nếu ai dám cứu nó xử theo quân pháp.
- Rõ – Hạ phó quan nhìn Hạng Hạo lại nhìn Hạng Thiệu Đạt lên tiếng ứng, Hạng Hạo đành bất đắc dĩ đi theo Hạ phó quan.
Hạng Thiệu Đạt nghiêm khắc nhìn mấy người còn lại một lượt, rồi lại nhìn Thẩm Văn Đào ra lệnh:
- Văn Đào, chấp hành theo kế hoạch ban đầu.
Đợi Thẩm Văn Đào đáp ứng, liền dẫn đầu đi ra ngoài, Thẩm Quốc Thuấn cũng đi theo.
- Tịnh Dung, sao nãy giờ cô không nói gì, cô có thể nói với cha của cô chuyện này không, nghĩ ra cách cứu những bá tánh vô tội kia – Tiền Bảo Bảo quay sang nói với người nãy giờ vẫn giữ im lặng.
Lưu Tịnh Dung mở miệng muốn nói gì đó nhưng liếc mắt nhìn thấy bên ngoài lều thấp thoáng có bóng người, đôi mắt trầm xuống chuyển lời:
- Tôi cũng nghĩ như Thẩm quân trưởng và Hạng tham mưu trưởng, bây giờ không thể thay đổi kế hoạch tác chiến, cũng không thể di tản bá tánh, huống chi chúng ta đều là quân nhân, chấp hành nhiệm vụ. Tôi nói với cha tôi cũng vô ích thôi, trong trận chiến chúng ta chỉ có thể tận lực bảo vệ bọn họ thôi – Nói tới đây, Lưu Tịnh Dung quay đầu bỏ đi, cô không thể tiếp tục ở đây đối diện với vẻ mặt thất vọng của Tiền Bảo Bảo.
- Tịnh Dung – Tiền Bảo Bảo không tin được kêu lên nhưng Lưu Tịnh Dung cũng không hề quay đầu lại, lúc này cô đành quay sang nhìn Thẩm Văn Đào, giọng điệu cầu xin – Văn Đào, người bây giờ có thể lên tiếng trước mặt Tham mưu trưởng Hạng và Quân trưởng Thẩm chỉ có mình anh mà thôi, tôi xin anh nghĩ cách gì đó cứu những bá tánh vô tội đó.
Thẩm Văn Đào có chút khó xử trả lời:
- Những gì hai người nói tôi đều hiểu cả nhưng mong cô hãy tha thứ cho tôi, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
- Sao anh cũng cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? – Tiền Bảo Bảo khó tin hỏi.
- Là một quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của tôi – Thẩm Văn Đào chỉ có thể đáp lại như vậy.
Mọi lời nói của Tiền Bảo Bảo dường như nghẹn lại sau đó lại thở dài nói:
- Anh cứ mở miệng ra là nói quan tâm bá tánh, tôi thấy anh chẳng khác gì bọn họ, đúng là máu lạnh – Để lại một câu như vậy rồi quay đầu bỏ đi.
Đêm xuống, đợi mọi người đã nghỉ ngơi, Tiền Bảo Bảo vẫn lén lút đi thả Hạng Hạo, hai người cùng trốn ra ngoài. Lúc này, trong lều của mình, Lưu Tịnh Dung đang đứng với mấy binh lính Lưu gia thân thiết cùng với cô, trịnh trọng mở miệng nói:
- Các huynh đệ, lần hành động này không hề được phía trên chấp thuận, đợi khi quay về mọi người nhất định sẽ bị quân pháp xử trí.
- Tiểu thư nhỏ, cô yên tâm đi, chỉ cần bảo vệ được bá tánh chúng tôi cam tâm gánh vác mọi hậu quả - Một người trong đó đáp lại, những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Một người khác từ bên ngoài chạy vào thông báo:
- Tiểu thư nhỏ, hai người kia đã đi rồi.
Lưu Tịnh Dung gật đầu một cái rồi nói:
- Chia ra hành động theo kế hoạch.
Bọn họ chia nhau ra rời khỏi doanh trại, để lại một bức thư cho phó tướng đợi khoảng mười lăm phút giao cho Thẩm Văn Đào và Lưu Quốc Hùng. Khi Lưu Tịnh Dung và người của cô đuổi tới thôn xóm đó, Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo đang tìm mọi cách thuyết phục người trong thôn rời khỏi nhưng bọn họ kiên quyết từ chối, lại thay phiên mắng chửi hai người Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo.
- Không đi cũng được – Lưu Tịnh Dung lên tiếng cắt ngang sự cãi vã của bọn họ.
Quay đầu ra sau nhìn thấy Lưu Tịnh Dung, Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo đều kinh ngạc nhìn cô, Từ Võ nhìn thấy cô vui mừng kêu lên:
- Chị Dung, chị tới rồi.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn hỏi:
- Tiểu Võ, em đã nói chuyện với mọi người chưa? – Cô đã thương lượng cùng Từ Võ để lộ quan hệ của bọn họ mới khiến cho bá tánh nghe lời làm theo sắp xếp của bọn họ.
Từ Võ lắc đầu một cái rồi quay sang thôn trưởng nói:
- Ông nội, chị Dung chính là người đã đưa lương thực và những vật dụng khác mà hôm trước con đem về.
Nghe thấy thôn trưởng nhìn Lưu Tịnh Dung cười hiền từ nói:
- Cô Dung, những thứ đó thật sự rất tốt, cảm ơn cô rất nhiều.
- Thôn trưởng, con biết ông tạm thời không tin những điều con nói liền được nhưng ông có thể dẫn mọi người tạm thời tránh đi ở chỗ mà Tiểu Võ đã chuẩn bị được không? – Lưu Tịnh Dung nhỏ giọng thương lượng.
Từ Võ đứng một bên cũng góp lời:
- Ông nội, ông tin chị Dung đi, tin con đi. Chỗ con tìm cách chỗ này không xa, chúng ta tạm thời trốn đi được không?
Thôn trưởng và bá tánh trong thôn liếc nhìn nhau có chút do dự, rốt cuộc quyết định thử tin Lưu Tịnh Dung, hay đúng hơn là tin Từ Võ, bọn họ được Từ Võ dẫn đường tạm thời tránh đi ở một nơi cách chỗ thôn bọn họ ở không xa. Lưu Tịnh Dung đưa mắt ra hiệu hai binh lính Lưu gia đi theo bảo vệ cho bọn họ.
- Chúng ta tránh đi trước đi – Lưu Tịnh Dung ra lệnh cho mấy người còn lại.
Khi Lưu Tịnh Dung sắp bước đi, Tiền Bảo Bảo kéo tay của Lưu Tịnh Dung khó hiểu hỏi:
- Tịnh Dung, chuyện này rốt cuộc là sao?
Hiện giờ Lưu Tịnh Dung không có thời gian giải thích mọi chuyện với Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo, chỉ có thể nói:
- Bây giờ không có thời gian, đợi xong việc tôi sẽ từ từ giải thích với hai người. Nhanh nhanh đi thôi – Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo khó hiểu liếc nhìn nhau nhưng rốt cuộc cũng đi theo Lưu Tịnh Dung nấp về một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.