Chương 38:
Như Quỳnh
21/08/2023
Lưu Tịnh Dung muốn che giấu tự bản thân mình xử lý không liên lụy một ai nhưng lại không thể khống chế sự sắp đặt của số phận. Người nên biết thì vẫn biết, hơn nữa lại biết trong một hoàn cảnh không ngờ nhất, đau thương nhất khiến cho ai cũng thổn thức.
Lưu Tịnh Dung nhanh chóng lên kế hoạch hành động tiêu diệt tên phản bội lão Quý. Hiện giờ, lão Quý là người chỉ điểm được người của đại soái đặc biệt bảo vệ, đang ở khách sạn Nguyệt San – khách sạn bậc nhất ở Long thành. Cái tên này chỉ lập chút công mà hống hách, cáo mượn oai hùm, hằng đêm luôn ở vũ trường chơi bời lại nhát gan, dẫn theo một đám người bảo vệ cho bản thân. Họ theo dõi lão Quý ba ngày rồi quyết định ra tay ở vũ trường đông đúc. Lưu Tịnh Dung giả làm một vũ nữ xinh đẹp, trang điểm rất đậm để che giấu dung nhan của bản thân, dùng sắc đẹp quyến rũ lão Quý, lơi lả với hắn khiến cho hắn quay cuồng đầu óc, mê đắm rồi dụ hắn đến một góc khuất, lập tức trong im lặng cho hắn một dao giết chết, trong khi đó cô còn thầm thì bên tai hắn:
- Đây là cái giá của kẻ phản bội.
Trước khi chết, lão Quý vẫn còn kinh hoàng, mắt trợn to đầy hoảng sợ, không thể tin nổi. Lưu Tịnh Dung mặc kệ ông ta rời đi, đám bảo vệ nhanh chóng phát hiện lão Quý đã chết la toáng lên, nổ súng tìm kẻ giết người, lập tức phát hiện hướng đi của cô đuổi theo. May là Lưu Tịnh Dung không hề hành động một mình, sắp xếp người tiếp ứng, hai bên liên tục nả súng vào nhau, người của Hội cứu quốc vừa chống trả vừa chia nhau ra hai hướng bỏ chạy theo kế hoạch định sẵn.
Vốn tưởng mọi thứ đã kết thúc hoàn mỹ nhưng không thể tránh khỏi sự sắp xếp của số phận, Lưu Tịnh Dung vừa rẽ vào một ngõ tối đã gặp một người mà cô không ngờ tới nhất – Thẩm Văn Đào, phản ứng đầu tiên của cô là cúi đầu xoay người muốn bỏ chạy, ở sau lưng là Hạng Hạo đã đứng chặn đường cô với gương mặt phức tạp nhìn cô. Trong giây lát, Lưu Tịnh Dung chỉ có thể bất đắc dĩ hành động chớp mắt ra tay với Hạng Hạo, ôm tâm lý cầu may thoát trước đã còn chuyện sau đó sẽ nghĩ cách sau. Lưu Tịnh Dung nghĩ rất hay nhưng Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào là ai chứ, là tinh anh của tinh anh trong trường quân đội, hơn nữa bọn họ đã có sự chuẩn bị sao có thể để cho cô tẩu thoát. Khi Thẩm Văn Đào chĩa súng vào cô thì Lưu Tịnh Dung chỉ đành dừng tay mà thôi.
- Lưu Tịnh Dung, cô rốt cuộc đang làm gì? Là cô che giấu quá tốt hay là chúng tôi chưa từng nhìn kĩ cô? Cô đã tự hỏi lương tâm đang làm gì không? Sự mất tích của Tiền trợ giáo cô vẫn chưa thể giải thích, hôm nay lại giết người bên cạnh đại soái? Hôm nay cô không đưa ra lời giải thích hợp lý thì đừng mong rời đi – Thanh âm hỏi han của Thẩm Văn Đào nghiêm nghị gấp gáp, lại chẳng che giấu được sự thất vọng.
Có lẽ cảnh tượng trước mắt là điều mà có chết cô cũng không ngờ nó có thể xảy ra, có lẽ cô đã gánh vác trách nhiệm một mình quá lâu, áp lực ép cô không thể thở nổi đã đến lúc bùng nổ, Lưu Tịnh Dung không hề trả lời câu hỏi của Thẩm Văn Đào mà nhìn thẳng vào mặt anh hỏi ngược lại:
- Anh sẽ làm gì? Anh sẽ giết em sao? – Giờ phút này, trái tim cô như ngừng đập, đáy lòng chết lặng, cô chỉ muốn chết, có lẽ chết trong tay của người mà cô yêu nhất đối với cô là sự giải thoát, không cần phải sống mệt mỏi như vậy.
Quen biết rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên Thẩm Văn Đào nhìn thấy vẻ mặt này, ánh mắt này của Lưu Tịnh Dung, cảm nhận được sự tuyệt vọng đau thương của cô, trong lúc nhất thời không ai có phản ứng gì, cứ đứng trân trân nhìn nhau giữa màn đêm tĩnh lặng u buồn.
Bỗng có tiếng nói la lên phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng tang thương ấy:
- Dừng tay – Người đến là Tiền Bảo Bảo, vừa chạy tới đã che trước người của Lưu Tịnh Dung, lớn tiếng chất vấn – Hạng Hạo, Thẩm Văn Đào, hai người đang làm gì? Hai người muốn giết Tịnh Dung sao? – Hôm nay, mấy người của Hội cứu quốc ai nấy đều nghiêm túc, bận rộn làm gì đó khiến cho cô hiếu kì, không nhịn được lẻn đi theo xem sao, không ngờ khi đuổi tới đây lại thấy một tình cảnh như vậy, kích động muốn hỏi cho ra lẽ.
Hạng Hạo lại kinh ngạc nắm lấy tay của Tiền Bảo Bảo, tới tấp hỏi han:
- Bảo Bảo, em không sao chứ? Mấy ngày hôm nay em đi đâu vậy? Em có biết bọn anh đã tìm em rất lâu không, cứ ngỡ rằng em đã xảy ra chuyện chứ?
- Hạng Hạo, chuyện này rất phức tạp, em sẽ từ từ giải thích với anh sau. Bây giờ em chỉ muốn hỏi anh, vừa rồi anh định làm gì? – Tiền Bảo Bảo nhíu mi, chất vấn Hạng Hạo lần nữa, cô thật sự mong những điều mình vừa thấy không phải như cô đang nghĩ dù điều đó là không thể nào.
Dù bọn họ có muôn vàn lý do đi nữa nhưng ra tay, chĩa súng vào bạn bè, chiến hữu của mình vốn đã là sai lầm hơn nữa bây giờ Tiền Bảo Bảo trở về an toàn đã đánh tan nghi ngờ của bọn họ nên sắc mặt của Hạng Hạo rất khó xem, ngập ngừng muốn giải thích lại chẳng nói nên lời:
- Anh…Anh…
Trong lúc đó, Lưu Tịnh Dung đã thức tỉnh từ sự đau thương, bình ổn tâm trạng của bản thân, gương mặt lại trở nên lạnh nhạt, lên tiếng lần nữa:
- Không cần nói gì nữa. Người các người cần tìm đã ở đây, dẫn đi đi. Đừng quên chúng ta đã từng nói ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Chuyện của tôi không cần các người quan tâm, các người hãy mau rời đi, muốn giữ im lặng hay tố cáo cũng được, tùy các người – Thanh âm lạnh lùng, quyết tuyệt quay lưng bỏ đi.
- Tịnh Dung, anh… - Thẩm Văn Đào gọi tên cô, muốn cùng cô nói rõ những chuyện xảy ra vừa qua, đưa tay muốn nắm lấy tay Lưu Tịnh Dung mà cứ thế tuột khỏi tầm tay, nhìn theo bóng lưng cô mà tâm trạng ngổn ngang, hắn có cảm giác dường nhau hắn cùng cô đã rất xa, rất xa.
Vốn họ cũng muốn đuổi theo, lại bị Hoài Vũ xuất hiện cản đường nói:
- Cô Tiền, chỗ của chúng tôi cô không thể quay về nữa, cứ coi như mấy ngày qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu cô còn nghĩ đến tình nghĩa của cô và chị Tịnh Dung, nghĩ đến ơn cứu mạng thì hãy tạm thời ẩn trốn một thời gian là xem như cô đã giúp chúng tôi. Còn hai người, tôi chỉ muốn nói, đôi khi lời nói dối sẽ mang theo tình yêu, cái nhìn bằng mắt chưa chắc là sự thật – Hoài Vũ không nhịn được úp mở nói thêm vài câu rồi mới quay đầu bỏ đi.
Nhìn theo hai người trước sau rời đi, lòng của Tiền Bảo Bảo chợt cảm thấy đau đớn, mở miệng thắc mắc:
- Thẩm Văn Đào, Hạng Hạo, hai người rốt cuộc đã làm gì, tổn thương lòng của Tịnh Dung như vậy? – Hỏi thì hỏi chứ không trông chờ câu trả lời – Thôi, thôi, chúng ta về chỗ của bọn họ rồi nói.
- Chỗ của bọn họ? Như vậy rồi bọn họ sẽ chịu gặp chúng ta sao? – Hạng Hạo kinh ngạc hỏi.
Tiền Bảo Bảo thở dài một cái đáp:
- Thì cứ làm mặt dày đến đó thôi, hôm nay phải làm rõ mọi nghi vấn của chúng ta, nếu không chuyện ngày hôm nay sẽ tiếp tục xảy ra.
- Tiền trợ giáo, rốt cuộc cô biết những gì? – Thẩm Văn Đào hỏi.
- Điều tôi biết cũng rất ít, Tịnh Dung chỉ nói sợ liên lụy tới tôi nên không hề tiết lộ điều gì, chúng ta thử gặng hỏi lần nữa xem sao. Đi, trên đường tôi sẽ từ từ nói với các anh những điều tôi biết – Tiền Bảo Bảo than thở rồi đưa ra đề nghị.
Vừa bước vào căn cứ bí mật của Hội cứu quốc đã đối mặt với sự giận dữ của Hoài Phong, sự lạnh nhạt của Hoài Vũ, Hoài Phong lạnh lùng hỏi:
- Không phải chị Tịnh Dung đã cắt đứt quan hệ với các người rồi sao? Các người còn tới làm gì?
Đám người Thẩm Văn Đào liếc mắt nhìn nhau, Tiền Bảo Bảo quen thuộc với bọn họ hơn nên cân nhắc lựa lời nói:
- Hoài Phong, Hoài Vũ, có gì chúng ta bình tĩnh ngồi xuống từ từ nói. Chuyện hôm nay thực sự chỉ là hiểu lầm thôi.
- Tôi… - Hoài Phong định nói gì đó nhưng lại bị cắt ngang bởi thanh âm rơi vỡ đồ gì đó truyền đến từ phòng của Lưu Tịnh Dung khiến cho Hoài Phong và Hoài Vũ kinh hãi, biến sắc vội vàng chạy tới phòng của cô.
Lưu Tịnh Dung nhanh chóng lên kế hoạch hành động tiêu diệt tên phản bội lão Quý. Hiện giờ, lão Quý là người chỉ điểm được người của đại soái đặc biệt bảo vệ, đang ở khách sạn Nguyệt San – khách sạn bậc nhất ở Long thành. Cái tên này chỉ lập chút công mà hống hách, cáo mượn oai hùm, hằng đêm luôn ở vũ trường chơi bời lại nhát gan, dẫn theo một đám người bảo vệ cho bản thân. Họ theo dõi lão Quý ba ngày rồi quyết định ra tay ở vũ trường đông đúc. Lưu Tịnh Dung giả làm một vũ nữ xinh đẹp, trang điểm rất đậm để che giấu dung nhan của bản thân, dùng sắc đẹp quyến rũ lão Quý, lơi lả với hắn khiến cho hắn quay cuồng đầu óc, mê đắm rồi dụ hắn đến một góc khuất, lập tức trong im lặng cho hắn một dao giết chết, trong khi đó cô còn thầm thì bên tai hắn:
- Đây là cái giá của kẻ phản bội.
Trước khi chết, lão Quý vẫn còn kinh hoàng, mắt trợn to đầy hoảng sợ, không thể tin nổi. Lưu Tịnh Dung mặc kệ ông ta rời đi, đám bảo vệ nhanh chóng phát hiện lão Quý đã chết la toáng lên, nổ súng tìm kẻ giết người, lập tức phát hiện hướng đi của cô đuổi theo. May là Lưu Tịnh Dung không hề hành động một mình, sắp xếp người tiếp ứng, hai bên liên tục nả súng vào nhau, người của Hội cứu quốc vừa chống trả vừa chia nhau ra hai hướng bỏ chạy theo kế hoạch định sẵn.
Vốn tưởng mọi thứ đã kết thúc hoàn mỹ nhưng không thể tránh khỏi sự sắp xếp của số phận, Lưu Tịnh Dung vừa rẽ vào một ngõ tối đã gặp một người mà cô không ngờ tới nhất – Thẩm Văn Đào, phản ứng đầu tiên của cô là cúi đầu xoay người muốn bỏ chạy, ở sau lưng là Hạng Hạo đã đứng chặn đường cô với gương mặt phức tạp nhìn cô. Trong giây lát, Lưu Tịnh Dung chỉ có thể bất đắc dĩ hành động chớp mắt ra tay với Hạng Hạo, ôm tâm lý cầu may thoát trước đã còn chuyện sau đó sẽ nghĩ cách sau. Lưu Tịnh Dung nghĩ rất hay nhưng Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào là ai chứ, là tinh anh của tinh anh trong trường quân đội, hơn nữa bọn họ đã có sự chuẩn bị sao có thể để cho cô tẩu thoát. Khi Thẩm Văn Đào chĩa súng vào cô thì Lưu Tịnh Dung chỉ đành dừng tay mà thôi.
- Lưu Tịnh Dung, cô rốt cuộc đang làm gì? Là cô che giấu quá tốt hay là chúng tôi chưa từng nhìn kĩ cô? Cô đã tự hỏi lương tâm đang làm gì không? Sự mất tích của Tiền trợ giáo cô vẫn chưa thể giải thích, hôm nay lại giết người bên cạnh đại soái? Hôm nay cô không đưa ra lời giải thích hợp lý thì đừng mong rời đi – Thanh âm hỏi han của Thẩm Văn Đào nghiêm nghị gấp gáp, lại chẳng che giấu được sự thất vọng.
Có lẽ cảnh tượng trước mắt là điều mà có chết cô cũng không ngờ nó có thể xảy ra, có lẽ cô đã gánh vác trách nhiệm một mình quá lâu, áp lực ép cô không thể thở nổi đã đến lúc bùng nổ, Lưu Tịnh Dung không hề trả lời câu hỏi của Thẩm Văn Đào mà nhìn thẳng vào mặt anh hỏi ngược lại:
- Anh sẽ làm gì? Anh sẽ giết em sao? – Giờ phút này, trái tim cô như ngừng đập, đáy lòng chết lặng, cô chỉ muốn chết, có lẽ chết trong tay của người mà cô yêu nhất đối với cô là sự giải thoát, không cần phải sống mệt mỏi như vậy.
Quen biết rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên Thẩm Văn Đào nhìn thấy vẻ mặt này, ánh mắt này của Lưu Tịnh Dung, cảm nhận được sự tuyệt vọng đau thương của cô, trong lúc nhất thời không ai có phản ứng gì, cứ đứng trân trân nhìn nhau giữa màn đêm tĩnh lặng u buồn.
Bỗng có tiếng nói la lên phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng tang thương ấy:
- Dừng tay – Người đến là Tiền Bảo Bảo, vừa chạy tới đã che trước người của Lưu Tịnh Dung, lớn tiếng chất vấn – Hạng Hạo, Thẩm Văn Đào, hai người đang làm gì? Hai người muốn giết Tịnh Dung sao? – Hôm nay, mấy người của Hội cứu quốc ai nấy đều nghiêm túc, bận rộn làm gì đó khiến cho cô hiếu kì, không nhịn được lẻn đi theo xem sao, không ngờ khi đuổi tới đây lại thấy một tình cảnh như vậy, kích động muốn hỏi cho ra lẽ.
Hạng Hạo lại kinh ngạc nắm lấy tay của Tiền Bảo Bảo, tới tấp hỏi han:
- Bảo Bảo, em không sao chứ? Mấy ngày hôm nay em đi đâu vậy? Em có biết bọn anh đã tìm em rất lâu không, cứ ngỡ rằng em đã xảy ra chuyện chứ?
- Hạng Hạo, chuyện này rất phức tạp, em sẽ từ từ giải thích với anh sau. Bây giờ em chỉ muốn hỏi anh, vừa rồi anh định làm gì? – Tiền Bảo Bảo nhíu mi, chất vấn Hạng Hạo lần nữa, cô thật sự mong những điều mình vừa thấy không phải như cô đang nghĩ dù điều đó là không thể nào.
Dù bọn họ có muôn vàn lý do đi nữa nhưng ra tay, chĩa súng vào bạn bè, chiến hữu của mình vốn đã là sai lầm hơn nữa bây giờ Tiền Bảo Bảo trở về an toàn đã đánh tan nghi ngờ của bọn họ nên sắc mặt của Hạng Hạo rất khó xem, ngập ngừng muốn giải thích lại chẳng nói nên lời:
- Anh…Anh…
Trong lúc đó, Lưu Tịnh Dung đã thức tỉnh từ sự đau thương, bình ổn tâm trạng của bản thân, gương mặt lại trở nên lạnh nhạt, lên tiếng lần nữa:
- Không cần nói gì nữa. Người các người cần tìm đã ở đây, dẫn đi đi. Đừng quên chúng ta đã từng nói ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Chuyện của tôi không cần các người quan tâm, các người hãy mau rời đi, muốn giữ im lặng hay tố cáo cũng được, tùy các người – Thanh âm lạnh lùng, quyết tuyệt quay lưng bỏ đi.
- Tịnh Dung, anh… - Thẩm Văn Đào gọi tên cô, muốn cùng cô nói rõ những chuyện xảy ra vừa qua, đưa tay muốn nắm lấy tay Lưu Tịnh Dung mà cứ thế tuột khỏi tầm tay, nhìn theo bóng lưng cô mà tâm trạng ngổn ngang, hắn có cảm giác dường nhau hắn cùng cô đã rất xa, rất xa.
Vốn họ cũng muốn đuổi theo, lại bị Hoài Vũ xuất hiện cản đường nói:
- Cô Tiền, chỗ của chúng tôi cô không thể quay về nữa, cứ coi như mấy ngày qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu cô còn nghĩ đến tình nghĩa của cô và chị Tịnh Dung, nghĩ đến ơn cứu mạng thì hãy tạm thời ẩn trốn một thời gian là xem như cô đã giúp chúng tôi. Còn hai người, tôi chỉ muốn nói, đôi khi lời nói dối sẽ mang theo tình yêu, cái nhìn bằng mắt chưa chắc là sự thật – Hoài Vũ không nhịn được úp mở nói thêm vài câu rồi mới quay đầu bỏ đi.
Nhìn theo hai người trước sau rời đi, lòng của Tiền Bảo Bảo chợt cảm thấy đau đớn, mở miệng thắc mắc:
- Thẩm Văn Đào, Hạng Hạo, hai người rốt cuộc đã làm gì, tổn thương lòng của Tịnh Dung như vậy? – Hỏi thì hỏi chứ không trông chờ câu trả lời – Thôi, thôi, chúng ta về chỗ của bọn họ rồi nói.
- Chỗ của bọn họ? Như vậy rồi bọn họ sẽ chịu gặp chúng ta sao? – Hạng Hạo kinh ngạc hỏi.
Tiền Bảo Bảo thở dài một cái đáp:
- Thì cứ làm mặt dày đến đó thôi, hôm nay phải làm rõ mọi nghi vấn của chúng ta, nếu không chuyện ngày hôm nay sẽ tiếp tục xảy ra.
- Tiền trợ giáo, rốt cuộc cô biết những gì? – Thẩm Văn Đào hỏi.
- Điều tôi biết cũng rất ít, Tịnh Dung chỉ nói sợ liên lụy tới tôi nên không hề tiết lộ điều gì, chúng ta thử gặng hỏi lần nữa xem sao. Đi, trên đường tôi sẽ từ từ nói với các anh những điều tôi biết – Tiền Bảo Bảo than thở rồi đưa ra đề nghị.
Vừa bước vào căn cứ bí mật của Hội cứu quốc đã đối mặt với sự giận dữ của Hoài Phong, sự lạnh nhạt của Hoài Vũ, Hoài Phong lạnh lùng hỏi:
- Không phải chị Tịnh Dung đã cắt đứt quan hệ với các người rồi sao? Các người còn tới làm gì?
Đám người Thẩm Văn Đào liếc mắt nhìn nhau, Tiền Bảo Bảo quen thuộc với bọn họ hơn nên cân nhắc lựa lời nói:
- Hoài Phong, Hoài Vũ, có gì chúng ta bình tĩnh ngồi xuống từ từ nói. Chuyện hôm nay thực sự chỉ là hiểu lầm thôi.
- Tôi… - Hoài Phong định nói gì đó nhưng lại bị cắt ngang bởi thanh âm rơi vỡ đồ gì đó truyền đến từ phòng của Lưu Tịnh Dung khiến cho Hoài Phong và Hoài Vũ kinh hãi, biến sắc vội vàng chạy tới phòng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.