Chương 45:
Như Quỳnh
05/09/2023
CHƯƠNG 45:
Tiền Bảo Bảo nhíu mày nói:
- Lý Thiên Hàng lại giả bệnh không đi chấp hành nhiệm vụ.
- Nhưng như vậy càng chứng tỏ nhiệm vụ này có thể là sự thật – Hạng Hạo suy đoán.
Thẩm Văn Đào cũng lên tiếng:
- Dù cho đó là thật đi chăng nữa, hành động tối nay chắc chắn có nguy hiểm.
- Nguy hiểm là điều chắc chắn, bởi vì đây vốn là một cái bẫy – Lưu Tịnh Dung bỗng nhiên đi từ bên ngoài vào nói.
Thẩm Văn Đào nhìn thấy cô liền đứng lên nhường chỗ cho Lưu Tịnh Dung, cô cũng tự nhiên ngồi xuống ghế, tiếp tục mở miệng:
- Đây là một cái bẫy Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng bày ra sẵn cho mọi người.
- Bọn họ rốt cuộc định làm gì? – Cố Tiểu Bạch nôn nóng hỏi.
Lưu Tịnh Dung nhìn bọn họ nói ra một từ:
- Bom.
- Bọn họ định đặt bom sao? – Hàng Húc kinh hoảng kêu lên.
- Đặt ở đâu? – Cố Tiểu Bạch nhăn mày nôn nóng hỏi.
Lưu Tịnh Dung lắc đầu nói:
- Không biết – Dù trong lòng cô biết rõ ràng lại không thể nói ra, cô chỉ có thể nói không biết, không thể để bọn họ nghi ngờ được, huống chi nếu trong hành động của bọn họ có gì đó không đúng, mục đích của cô sẽ không đạt được.
- Sao cô có thể không biết? Lưu Tịnh Dung, cô mau nói rõ ràng đi – Cao Mỹ Nhân có chút nóng nảy lớn tiếng.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn thở dài một tiếng rồi nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ có thể nói với mọi người một tiếng “cẩn thận” – Lại nhìn Hạng Hạo – Hạng Hạo, nhất là anh, đừng nóng nảy kẻo hỏng chuyện. Cẩn thận – Sau đó kiên quyết xoay người rời đi.
- Tịnh Dung, Tịnh Dung, cô đứng lại đi nói rõ ràng đi, Tịnh Dung – Cố Tiểu Bạch nôn nóng kêu cô quay lại, này lời còn chưa nói rõ ràng, sao chưa nói rõ mà đã đi rồi nhưng Lưu Tịnh Dung giống như không hề nghe thấy, cứ đi như vậy.
Hạng Hạo kéo hắn một cái nói:
- Đừng gọi nữa, những thứ có thể nói được Lưu Tịnh Dung đã nói hết rồi. Việc còn lại là chuyện của chúng ta.
- Nhưng… - Cố Tiểu Bạch vẫn còn bất mãn.
- Tịnh Dung cũng có bất đắc dĩ của cô ấy, có những thứ cô ấy cũng không muốn – Thẩm Văn Đào cũng lên tiếng giải thích thay cho Lưu Tịnh Dung.
- Tóm lại chúng ta tối nay phải thật sự cẩn thận – Tiền Bảo Bảo mở miệng, quay sang đánh Hạng Hạo một cái – Nhất là anh.
Hạng Hạo bị đánh nhăn mày bất đắc dĩ hỏi:
- Tại sao nhất là anh chứ? – Ngay cả Lưu Tịnh Dung lẫn Tiền Bảo Bảo đều chỉ nhắc nhở mỗi hắn, trông hắn hấp tấp dễ hỏng chuyện vậy sao, bị Tiền Bảo Bảo trừng mắt một cái đành phải câm miệng.
Bọn họ canh chừng bên ngoài rạp hát Phong Cầm, nhìn thấy hai ba người bước vào, bố trí xong lập tức xông vào. Hạng Hạo quá nóng nảy muốn chứng minh bản thân vẫn như cũ giẫm phải bom mà người Nhật đã bố trí ở bên trong. Nhưng cũng nhờ như vậy đã giải khai khuất mắc trong lòng của Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào bao lâu nay. Thoát chết trong gang tấc, mấy người Đỗ Phong đều vui mừng hoan hô, cũng khiến cho Lưu Tịnh Dung sau khi thu xếp cho vài người của Hội cứu quốc vội vàng chạy tới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nhìn thấy bọn họ vui mừng như vậy cũng không định bước tới, chỉ đứng nhìn một lúc rồi xoay người rời đi. Thẩm Văn Đào vô tình liếc nhìn qua liền thấy bóng lưng của Lưu Tịnh Dung, mở miệng định gọi cô, tiến lên một bước lại chợt dừng bước, rốt cuộc nuốt lại tiếng kêu, thôi vậy cô không bước tới tất có lý do của cô. Hàng Húc cũng không phát hiện hành động bất thường của Thẩm Văn Đào theo hướng ánh mắt hắn nhìn nhưng không hề phát hiện bất cứ ai khó hiểu hỏi:
- Văn Đào, sao thế?
Thẩm Văn Đào lắc đầu không đáp.
Hai ngày sau, có một người bất ngờ đến tìm Lưu Tịnh Dung, nhìn thấy người đó nói thật cô không có chút kinh ngạc nào mở miệng hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Tôi có chuyện muốn nói với cô – Tiết Thiếu Kỳ nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ, thắc mắc không biết hỏi ai, cứ đi cứ đi bất giác đi đến chỗ của Lưu Tịnh Dung.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Thiếu Kỳ, Lưu Tịnh Dung rốt cuộc đồng ý:
- Được rồi, cô nói đi.
Tiết Thiếu Kỳ suy nghĩ một lát đưa cho cô một mảnh vỏ bom tìm được ở rạp hát Phong Cầm nói:
- Đây… đây… tôi đã tìm Lưu giáo quan hỏi qua đây là mìn của người Nhật, nó giống với mảnh vỡ mìn tôi tìm được trong cái chết của anh trai cô. Lưu Tịnh Dung, cô nghĩ chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lưu Tịnh Dung thở dài một tiếng cuối cùng quyết định thẳng thắn với Tiết Thiếu Kỳ:
- Cái chết của Tiết Thiếu Hoa có liên quan đến Lý Thiên Hàng, hắn vốn muốn hại chết cả ba người Tiết Thiếu Hoa, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ có mỗi anh trai cô phải chết.
Tiết Thiếu Kỳ kinh sợ hoảng hồn, vẻ mặt thất thần bước hụt một bước, miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào, không thể nào, tôi… tôi vậy mà suýt chút nữa yêu thương kẻ thù giết anh trai của tôi, hơn nữa tôi còn liên tục có ý nghĩ muốn hãm hại những người yêu thương tôi, tôi… tôi rốt cuộc đang làm gì?
Lưu Tịnh Dung có chút không đành lòng, nhíu mày mở miệng:
- Tiết Thiếu Kỳ, cô bình tĩnh đi, có gì từ từ nói, hơn nữa cô chỉ là nghĩ thôi chứ chưa từng làm gì mà.
- Cô… cô, chỉ có cô mới có thể nói với tôi, đúng là hắn đúng không, là hắn đã hại chết anh trai của tôi đúng không? Tôi phải giết anh ta, phải giết anh ta – Tiết Thiếu Kỳ kích động vô cùng, ánh mắt hằn đỏ lên, muốn xông ra ngoài, một lòng muốn băm vằm Lý Thiên Hàng thành ngàn mảnh.
Lưu Tịnh Dung kéo Tiết Thiếu Kỳ lại, cố gắng trấn an cô:
- Tiết Thiếu Kỳ, cô bình tĩnh đi, bình tĩnh đi – Nhưng Tiết Thiếu Kỳ đang kích động lời của Lưu Tịnh Dung cô không hề nghe vào tai, liên tục dùng dằng muốn né khỏi tay của Lưu Tịnh Dung.
Lưu Tịnh Dung vẫn muốn khuyên Tiết Thiếu Kỳ, cuối cùng giơ tay tát thật mạnh vào mặt của Tiết Thiếu Kỳ, rốt cuộc Tiết Thiếu Kỳ cũng dừng kích động, gương mặt ngơ ngẩn nhìn Lưu Tịnh Dung. Lúc này Lưu Tịnh Dung giữ lấy vai của Tiết Thiếu Kỳ lớn giọng gằn từng chữ:
- Tiết Thiếu Kỳ, bình tĩnh, cô phải hết sức bình tĩnh, Lý Thiên Hàng vô cùng nguy hiểm, một khi cô để cho hắn phát hiện cô đã biết chân tướng hắn nhất định không tha cho cô.
- Tôi sẽ giết anh ta – Ánh mắt để lộ sát khí, Tiết Thiếu Kỳ cực đoan nói.
- Cô không nghĩ tới mình thì cũng phải nghĩ đến mẹ của cô, nếu cô thật sự xảy ra chuyện thì mẹ của cô phải làm sao? – Lưu Tịnh Dung hiểu rõ điểm yếu của Tiết Thiếu Kỳ ở đâu, mở miệng nhắc nhở.
Nghe đến đây, Tiết Thiếu Kỳ bỗng nhiên chần chừ, cô nghĩ đến mẹ của mình, anh trai mất đi, hai ông bà kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh gần như hoàn toàn suy sụp, cha của cô lại ngã bệnh liệt giường, cô chính là niềm an ủi duy nhất của bọn họ, nếu cô thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ ra sao. Nhưng nỗi hận giết anh lớn hơn trời, cô làm sao có thể buông tha cho kẻ thù, không làm gì hết. Lưu Tịnh Dung hạ thêm một liều thuốc mạnh:
- Cha cô bệnh nặng liệt giường, mẹ cô tuổi già sức yếu, đôi mắt lại mù, không thể tự lo bản thân, cô không thể bỏ lại họ. Nghe lời tôi, giao Lý Thiên Hàng cho tôi, tôi nhất định sẽ cho cô câu trả lời.
Tiền Bảo Bảo nhíu mày nói:
- Lý Thiên Hàng lại giả bệnh không đi chấp hành nhiệm vụ.
- Nhưng như vậy càng chứng tỏ nhiệm vụ này có thể là sự thật – Hạng Hạo suy đoán.
Thẩm Văn Đào cũng lên tiếng:
- Dù cho đó là thật đi chăng nữa, hành động tối nay chắc chắn có nguy hiểm.
- Nguy hiểm là điều chắc chắn, bởi vì đây vốn là một cái bẫy – Lưu Tịnh Dung bỗng nhiên đi từ bên ngoài vào nói.
Thẩm Văn Đào nhìn thấy cô liền đứng lên nhường chỗ cho Lưu Tịnh Dung, cô cũng tự nhiên ngồi xuống ghế, tiếp tục mở miệng:
- Đây là một cái bẫy Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng bày ra sẵn cho mọi người.
- Bọn họ rốt cuộc định làm gì? – Cố Tiểu Bạch nôn nóng hỏi.
Lưu Tịnh Dung nhìn bọn họ nói ra một từ:
- Bom.
- Bọn họ định đặt bom sao? – Hàng Húc kinh hoảng kêu lên.
- Đặt ở đâu? – Cố Tiểu Bạch nhăn mày nôn nóng hỏi.
Lưu Tịnh Dung lắc đầu nói:
- Không biết – Dù trong lòng cô biết rõ ràng lại không thể nói ra, cô chỉ có thể nói không biết, không thể để bọn họ nghi ngờ được, huống chi nếu trong hành động của bọn họ có gì đó không đúng, mục đích của cô sẽ không đạt được.
- Sao cô có thể không biết? Lưu Tịnh Dung, cô mau nói rõ ràng đi – Cao Mỹ Nhân có chút nóng nảy lớn tiếng.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn thở dài một tiếng rồi nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ có thể nói với mọi người một tiếng “cẩn thận” – Lại nhìn Hạng Hạo – Hạng Hạo, nhất là anh, đừng nóng nảy kẻo hỏng chuyện. Cẩn thận – Sau đó kiên quyết xoay người rời đi.
- Tịnh Dung, Tịnh Dung, cô đứng lại đi nói rõ ràng đi, Tịnh Dung – Cố Tiểu Bạch nôn nóng kêu cô quay lại, này lời còn chưa nói rõ ràng, sao chưa nói rõ mà đã đi rồi nhưng Lưu Tịnh Dung giống như không hề nghe thấy, cứ đi như vậy.
Hạng Hạo kéo hắn một cái nói:
- Đừng gọi nữa, những thứ có thể nói được Lưu Tịnh Dung đã nói hết rồi. Việc còn lại là chuyện của chúng ta.
- Nhưng… - Cố Tiểu Bạch vẫn còn bất mãn.
- Tịnh Dung cũng có bất đắc dĩ của cô ấy, có những thứ cô ấy cũng không muốn – Thẩm Văn Đào cũng lên tiếng giải thích thay cho Lưu Tịnh Dung.
- Tóm lại chúng ta tối nay phải thật sự cẩn thận – Tiền Bảo Bảo mở miệng, quay sang đánh Hạng Hạo một cái – Nhất là anh.
Hạng Hạo bị đánh nhăn mày bất đắc dĩ hỏi:
- Tại sao nhất là anh chứ? – Ngay cả Lưu Tịnh Dung lẫn Tiền Bảo Bảo đều chỉ nhắc nhở mỗi hắn, trông hắn hấp tấp dễ hỏng chuyện vậy sao, bị Tiền Bảo Bảo trừng mắt một cái đành phải câm miệng.
Bọn họ canh chừng bên ngoài rạp hát Phong Cầm, nhìn thấy hai ba người bước vào, bố trí xong lập tức xông vào. Hạng Hạo quá nóng nảy muốn chứng minh bản thân vẫn như cũ giẫm phải bom mà người Nhật đã bố trí ở bên trong. Nhưng cũng nhờ như vậy đã giải khai khuất mắc trong lòng của Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào bao lâu nay. Thoát chết trong gang tấc, mấy người Đỗ Phong đều vui mừng hoan hô, cũng khiến cho Lưu Tịnh Dung sau khi thu xếp cho vài người của Hội cứu quốc vội vàng chạy tới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nhìn thấy bọn họ vui mừng như vậy cũng không định bước tới, chỉ đứng nhìn một lúc rồi xoay người rời đi. Thẩm Văn Đào vô tình liếc nhìn qua liền thấy bóng lưng của Lưu Tịnh Dung, mở miệng định gọi cô, tiến lên một bước lại chợt dừng bước, rốt cuộc nuốt lại tiếng kêu, thôi vậy cô không bước tới tất có lý do của cô. Hàng Húc cũng không phát hiện hành động bất thường của Thẩm Văn Đào theo hướng ánh mắt hắn nhìn nhưng không hề phát hiện bất cứ ai khó hiểu hỏi:
- Văn Đào, sao thế?
Thẩm Văn Đào lắc đầu không đáp.
Hai ngày sau, có một người bất ngờ đến tìm Lưu Tịnh Dung, nhìn thấy người đó nói thật cô không có chút kinh ngạc nào mở miệng hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Tôi có chuyện muốn nói với cô – Tiết Thiếu Kỳ nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ, thắc mắc không biết hỏi ai, cứ đi cứ đi bất giác đi đến chỗ của Lưu Tịnh Dung.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Thiếu Kỳ, Lưu Tịnh Dung rốt cuộc đồng ý:
- Được rồi, cô nói đi.
Tiết Thiếu Kỳ suy nghĩ một lát đưa cho cô một mảnh vỏ bom tìm được ở rạp hát Phong Cầm nói:
- Đây… đây… tôi đã tìm Lưu giáo quan hỏi qua đây là mìn của người Nhật, nó giống với mảnh vỡ mìn tôi tìm được trong cái chết của anh trai cô. Lưu Tịnh Dung, cô nghĩ chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lưu Tịnh Dung thở dài một tiếng cuối cùng quyết định thẳng thắn với Tiết Thiếu Kỳ:
- Cái chết của Tiết Thiếu Hoa có liên quan đến Lý Thiên Hàng, hắn vốn muốn hại chết cả ba người Tiết Thiếu Hoa, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ có mỗi anh trai cô phải chết.
Tiết Thiếu Kỳ kinh sợ hoảng hồn, vẻ mặt thất thần bước hụt một bước, miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào, không thể nào, tôi… tôi vậy mà suýt chút nữa yêu thương kẻ thù giết anh trai của tôi, hơn nữa tôi còn liên tục có ý nghĩ muốn hãm hại những người yêu thương tôi, tôi… tôi rốt cuộc đang làm gì?
Lưu Tịnh Dung có chút không đành lòng, nhíu mày mở miệng:
- Tiết Thiếu Kỳ, cô bình tĩnh đi, có gì từ từ nói, hơn nữa cô chỉ là nghĩ thôi chứ chưa từng làm gì mà.
- Cô… cô, chỉ có cô mới có thể nói với tôi, đúng là hắn đúng không, là hắn đã hại chết anh trai của tôi đúng không? Tôi phải giết anh ta, phải giết anh ta – Tiết Thiếu Kỳ kích động vô cùng, ánh mắt hằn đỏ lên, muốn xông ra ngoài, một lòng muốn băm vằm Lý Thiên Hàng thành ngàn mảnh.
Lưu Tịnh Dung kéo Tiết Thiếu Kỳ lại, cố gắng trấn an cô:
- Tiết Thiếu Kỳ, cô bình tĩnh đi, bình tĩnh đi – Nhưng Tiết Thiếu Kỳ đang kích động lời của Lưu Tịnh Dung cô không hề nghe vào tai, liên tục dùng dằng muốn né khỏi tay của Lưu Tịnh Dung.
Lưu Tịnh Dung vẫn muốn khuyên Tiết Thiếu Kỳ, cuối cùng giơ tay tát thật mạnh vào mặt của Tiết Thiếu Kỳ, rốt cuộc Tiết Thiếu Kỳ cũng dừng kích động, gương mặt ngơ ngẩn nhìn Lưu Tịnh Dung. Lúc này Lưu Tịnh Dung giữ lấy vai của Tiết Thiếu Kỳ lớn giọng gằn từng chữ:
- Tiết Thiếu Kỳ, bình tĩnh, cô phải hết sức bình tĩnh, Lý Thiên Hàng vô cùng nguy hiểm, một khi cô để cho hắn phát hiện cô đã biết chân tướng hắn nhất định không tha cho cô.
- Tôi sẽ giết anh ta – Ánh mắt để lộ sát khí, Tiết Thiếu Kỳ cực đoan nói.
- Cô không nghĩ tới mình thì cũng phải nghĩ đến mẹ của cô, nếu cô thật sự xảy ra chuyện thì mẹ của cô phải làm sao? – Lưu Tịnh Dung hiểu rõ điểm yếu của Tiết Thiếu Kỳ ở đâu, mở miệng nhắc nhở.
Nghe đến đây, Tiết Thiếu Kỳ bỗng nhiên chần chừ, cô nghĩ đến mẹ của mình, anh trai mất đi, hai ông bà kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh gần như hoàn toàn suy sụp, cha của cô lại ngã bệnh liệt giường, cô chính là niềm an ủi duy nhất của bọn họ, nếu cô thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ ra sao. Nhưng nỗi hận giết anh lớn hơn trời, cô làm sao có thể buông tha cho kẻ thù, không làm gì hết. Lưu Tịnh Dung hạ thêm một liều thuốc mạnh:
- Cha cô bệnh nặng liệt giường, mẹ cô tuổi già sức yếu, đôi mắt lại mù, không thể tự lo bản thân, cô không thể bỏ lại họ. Nghe lời tôi, giao Lý Thiên Hàng cho tôi, tôi nhất định sẽ cho cô câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.