Chương 4:
Như Quỳnh
14/06/2023
Vài ngày sau đó, Lưu Tịnh Dung vẫn thường lui tới căn nhà bí mật chăm sóc thay thuốc cho Hoài Vũ và trò chuyện cùng Trần Nam, nhờ vậy cô càng thêm hiểu về Hội cứu quốc. Cuối cùng, mười ngày sau, Lưu Tịnh Dung cũng nói ra quyết định của bản thân với Trần Nam:
- Lão Trần, tôi muốn tham gia vào Hội cứu quốc.
Trần Nam chẳng hề ngần ngại nói với Lưu Tịnh Dung chuyện về Hội cứu quốc cũng nhằm mục đích lôi kéo nên chẳng hề kinh ngạc khi nghe cô nói vậy nhưng ông vẫn phải hỏi:
- Vì sao?
- Tôi không tin ông không biết lý do mà chính là đang đợi tôi nói ra câu này đúng không? – Lưu Tịnh Dung mỉm cười đáp lại.
Trần Nam chính là thưởng thức tính cách thông minh lại thẳng thắn này của Lưu Tịnh Dung, cũng chẳng vòng vo nhắc nhở cô:
- Tôi phải nhắc nhở cô, chuyện này rất nguy hiểm, có thể liên lụy người nhà, đừng quên thân phận của cô.
Lưu Tịnh Dung đưa ra quyết định này tất nhiên đã suy nghĩ cẩn thận, Lưu Quốc Hùng chính là điểm khiến cô do dự. Bây giờ tình thế vô cùng hỗn loạn, trong cán bộ cấp cao tham ô, lũng đoạn kinh tế đất nước, ngoài Nhật Bản lăm le xâm lược, người chịu khổ cơ cực chính là nhân dân. Chẳng biết tại sao cô xuyên đến đây nhưng đã tới thì cô phải sống cho đáng, sống thật oanh liệt, cứu dân cứu nước một phen. Nhưng cô không thể làm mọi thứ một mình, cô cần người đồng hành, cần một tổ chức, Hội cứu quốc chính là lựa chọn tốt nhất. Vì thế dù là bất hiếu cô vẫn quyết tâm:
- Tôi chắc chắn, tôi muốn gia nhập Hội cứu quốc, dù chết không hối.
Sau đó, Trần Nam bắt đầu dạy Lưu Tịnh Dung công tác tình báo, cô cũng luyện tập võ thuật và bắn súng, âm thầm ôn tập y khoa và tự mình bồi dưỡng thế lực của riêng mình đặt bên người và dần dần tham gia vào các nhiệm vụ lớn nhỏ. Mỗi lần có nhiệm vụ ở nơi khác cô sẽ dẫn theo đám người đó viện cớ đi du lịch, có người đi theo nên Lưu Quốc Hùng cũng yên tâm. Khi Lưu Tịnh Dung trở nên lão luyện, có thể tự mình đảm đương thì thời gian bộ phim diễn ra cũng sắp tới.
Một tháng trước đó, Lưu Tịnh Dung đã dẫn sự nghi ngờ của Hội cứu quốc tập trung trên người Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng, rốt cuộc thành công nhận được nhiệm vụ xâm nhập vào trường quân đội Long thành, tiếp cận, điều tra bọn chúng. Với thân phận hiện thời của cô rất dễ dàng xin được, chỉ cần tham gia khảo hạch là cô có thể tham gia vào đội chiến sĩ tinh anh. Tuy nhiên trước đó ba ngày cô phải đi một chuyến tới Dương thành, cô không quên Hạng Hạo sẽ trở về tham gia cuộc tuyển chọn, đó là một chuyến đi bất ổn, Tiêu Hàm gặp chuyện mất tích và Tiền Bảo Bảo sẽ thay thế bước vào trường, cô cần phải làm gì đó để thay đổi mọi thứ.
Một ngày trước ngày khảo hạch, Lưu Tịnh Dung đã có mặt ở Dương thành, đợi Hạng Hạo, Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo ở sân ga. Bằng cách giúp trả tiền vé xe mà làm thân với mẹ con Tiền Bảo Bảo, lại mời vào phòng riêng mà cô đã đặt sẵn cố tình nằm bên cạnh phòng của Tiêu Hàm với mục đích bảo hộ cả ba khi chuyện xảy ra, cô định nếu chuyện xảy ra cô sẽ giữ Tiền Bảo Bảo và Tiền mẫu trong phòng, sau đó chuyện cô vừa ứng phó địch vừa bảo vệ Tiêu Hàm tương đối dễ dàng. Dù Lưu Tịnh Dung có tính toán cẩn thận thế nào lại không ngăn được biến cố xảy ra.
Nửa đêm, khung cảnh yên tĩnh thần bí, một sự yên tĩnh trước bão dông, Lưu Tịnh Dung nhắm mắt chưa hề ngủ, cô đang đợi, đợi thời gian đến. Bỗng nhiên, Tiền mẫu muốn đi vệ sinh, mặc dù không muốn cho họ ra khỏi phòng lúc này, nhưng cô chỉ có thể bất đắc dĩ cùng đi với họ, mong là thời gian ám sát Hạng Hạo không phải lúc này, bọn họ đi nhanh về nhanh là ổn thôi. Ông trời không nghe lời cầu nguyện của cô, khi bọn họ định trở về, trên đường gặp Hạng Hạo đang giao đấu với kẻ địch dần dần hướng về phía họ, Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo nhanh chóng bảo hộ Tiền mẫu phía sau lưng. Bọn người ám sát chẳng cần biết là ai, gặp người là giết, may là gần cả năm huấn luyện không hề uổng phí, Lưu Tịnh Dung dễ dàng vừa ứng phó với chúng vừa bảo vệ mẹ con họ Tiền. Nhưng khi Tiêu Hàm bị tiếng ồn dẫn tới đây, trong đầu của cô thầm kêu chết tiệt, cô nương cô không trốn trong phòng chạy tới đây làm chi chứ. Có lẽ nhận ra Hạng Hạo, Tiêu Hàm liền lo lắng vội vàng gia nhập vòng chiến khiến cho tình cảnh của Lưu Tịnh Dung càng thêm gian nan, vừa phải chống trả vừa phải để ý tình hình của ba người kia, cô không muốn tình cảnh trong phim sẽ thực sự diễn ra. Thế nên, khi Tiêu Hàm bị đánh bay khỏi cửa xe, Lưu Tịnh Dung lập tức phản ứng, một tay kéo Tiêu Hàm, một tay ghìm chặt cạnh cửa, đoàn tàu chạy nhanh thêm gió thổi mạnh khiến cho Lưu Tịnh Dung gần như cũng muốn bay khỏi cửa nhưng cô vẫn cố cắn răng níu giữ. Họa vô đơn chí, một tên áo đen phát hiện họ, bước tới dùng chân đá vào bụng của Lưu Tịnh Dung, nhằm muốn đá bọn cô khỏi xe. Lưu Tịnh Dung đột ngột đau đớn mất lực buông tay bay ra khỏi một đoạn, may là cô kịp thời cố nhịn đau bám lấy tay cầm của cánh cửa, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Tiền Bảo Bảo thấy vậy vội vàng chạy tới đánh nhau với tên kia muốn nhanh chóng cứu Lưu Tịnh Dung và Tiêu Hàm. Sức lực có hạn kéo thêm một người lại bị thương, Lưu Tịnh Dung sắp chống đỡ không nổi, trong đầu xẹt qua tính toán hay là cứ nhảy khỏi xe, lúc rơi xuống cô cẩn thận bảo hộ Tiêu Hàm, liệu có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót. Khi Lưu Tịnh Dung còn chưa đưa ra quyết định thì bảo vệ của tàu hỏa rốt cuộc lục tục kéo tới, cứu Tiền Bảo Bảo, kéo cô và Tiêu Hàm vào toa tàu, Lưu Tịnh Dung kiệt sức khuỵu gối xuống đất, thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao lâu thì đột nhiên Tiền mẫu ngã xuống, người co giật, Tiền Bảo Bảo vội vàng chạy tới ôm lấy bà luôn miệng gọi mẹ, Tiêu Hàm cũng chạy tới xem xét tình huống, lên tiếng đề nghị:
- Mau đưa bác vào phòng của tôi, tôi có thuốc.
Một lát sau, Tiền mẫu đã uống thuốc tình hình ổn định, ngủ thiếp đi. Nghe bảo vệ báo lại cuộc ẩu đả này bắt nguồn từ Hạng Hạo, Tiền Bảo Bảo dường như phát điên, vừa đánh đá vừa cấu xé Hạng Hạo vừa mắng:
- Anh đúng là đồ sao chổi mà, lần nào gặp anh cũng không tốt lành hết, anh không hại người ta là không cam lòng à. Tôi đánh chết anh, đánh chết anh.
Lưu Tịnh Dung và Tiêu Hàm vội vàng tiến lên ngăn cản, người thì ngăn Tiền Bảo Bảo, người thì đỡ Hạng Hạo đứng dậy. Hạng Hạo vẫn mạnh miệng cãi lại:
- Ai biểu các người đêm hôm lại ra ngoài chứ?
Tiền Bảo Bảo nghe vậy càng tức điên hơn, muốn nhào tới cấu xé anh ta bị Lưu Tịnh Dung ngăn cản:
- Bảo Bảo, bình tĩnh đi.
- Hạng Hạo, anh cũng im lặng đi, đừng châm dầu vô lửa, vốn là anh sai mà – Tiêu Hàm cũng lên tiếng khuyên nhủ Hạng Hạo.
Nghe gọi tên của mình, Hạng Hạo vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Hàm, Tiền Bảo Bảo cũng bất ngờ phát ra tiếng hỏi:
- A… Ân nhân cô biết anh ta là ai sao?
Biểu hiện chẳng hề nhận ra cô của Hạng Hạo làm cho lòng của Tiêu Hàm xẹt qua chút thất vọng, bề ngoài lại tỏ ra bình tĩnh giải thích:
- Anh ấy là Hạng Hạo, tôi là Tiêu Hàm, hai nhà chúng tôi vốn là thế giao, mong cô nể mặt tôi bỏ qua cho anh ấy.
Tiêu Hàm đã nói vậy Tiền Bảo bảo cũng không tiện tiếp tục truy cứu hờ hững nói:
- Họ Hạng kia coi như ngươi may mắn, ta nể mặt cô Tiêu bỏ qua cho ngươi.
Hạng Hạo trước giờ kiêu ngạo có bao giờ bị đối xử như vậy, gương mặt tức giận đỏ gắt, muốn phản bác:
- Cô…Cô… - Chưa hết câu đã bị Tiêu Hàm cắt ngang, vội vàng đẩy hắn ra ngoài nói:
- Hạng Hạo, anh mau về phòng của anh đi, chuyện này em sẽ giải quyết.
Trong lúc đó, Lưu Tịnh Dung cũng nhỏ giọng khuyên nhủ Tiền Bảo Bảo:
- Đừng chấp nhặt với anh ta, tránh để cho Tiêu Hàm khó xử - Trong lòng thầm than đúng là một cặp đôi oan gia mà.
Tiền Bảo Bảo nghe khuyên không cam lòng gật đầu đồng ý.
Quay lại, Tiêu Hàm vội chuyển chủ đề, tránh Tiền Bảo Bảo tiếp tục tức giận:
- Cô Tiền à, tôi xem tình hình của bác gái giống như bị bệnh động kinh, thầy tôi cũng đã từng bị như vậy, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
Giờ Tiền Bảo Bảo đâu còn nhớ đến chuyện tức giận với Hạng Hạo mà sốt ruột hỏi:
- Vậy phải làm sao đây?
- Không sao, bệnh này vẫn có thể chữa. Đúng rồi, chuyến tàu này đi đến Long thành ở đó có thiết bị y tế hiện đại nhất hiện nay, bệnh của mẹ cô sẽ có hi vọng – Tiêu Hàm đề nghị.
Nghe vậy, Tiền Bảo Bảo nhăn mi thật chặt, chần chừ rồi mới hỏi:
- Liệu chữa bệnh này sẽ mất bao nhiêu tiền? – Mẹ con bọn họ là trốn nợ mới chạy tới đi chuyến tàu này, ngay cả tiền vé cũng là người ta trả giúp, phải làm sao mới có tiền chữa bệnh đây, lòng cô hạ quyết tâm dù bất cứ giá nào cũng phải chữa khỏi cho mẹ.
Nhìn vẻ mặt của Tiền Bảo Bảo, Tiêu Hàm liền hiểu cô đang băn khoăn cái gì, đề nghị:
- Giáo viên trường quân đội và người nhà có đặc quyền miễn phí chữa bệnh, tuy cô không phải nhưng tôi có thể giúp cô liên lạc xem sao.
- Chuyện này tôi có thể giúp được – Lưu Tịnh Dung bất chợt lên tiếng khiến hai người kia chú ý trong phòng nãy giờ vẫn còn một người khác, hướng ánh nhìn chờ đợi cô nói tiếp – Tôi có thể sắp xếp cô đến làm trợ giáo ở trường quân đội, thế thì cô có thể hưởng đặc quyền đó lại có thêm tiền trang trải cuộc sống.
- Xem ra thân phận của cô không hề đơn giản – Ánh mắt nghiền ngẫm, Tiêu Hàm cảm thán.
Sớm muộn gì họ cũng biết nên Lưu Tịnh Dung không hề có ý che giấu:
- Cha tôi là Lưu Quốc Hùng Lưu tư lệnh dưới quyền đại soái, trong tay có chút quyền lực mà thôi.
Tiền Bảo Bảo chẳng quan tâm Lưu Tịnh Dung là ai, cô chỉ quan tâm cô ấy có thể giúp cô và muốn giúp cô, nắm chặt tay Lưu Tịnh Dung rất cảm kích nói:
- Cám ơn cô Lưu, cám ơn cô Tiêu, cám ơn hai người.
Lưu Tịnh Dung bất ngờ nghiêm mặt nói:
- Không cần cám ơn, tôi giúp cô là có điều kiện.
- Điều kiện? Điều kiện của cô là gì? – Tiền Bảo Bảo e ngại thắc mắc.
- Điều kiện của tôi là chúng ta kết bạn đi, cô đừng gọi tôi là cô Lưu nữa – Lưu Tịnh Dung chẳng giả vờ nghiêm túc được bao lâu, phì cười nói.
- Đúng vậy, cô cũng có thể gọi tôi là Tiêu Hàm, cô này cô kia quá xa lạ - Tiêu Hàm cũng thân thiện đề nghị.
Tưởng chuyện gì khó chứ chuyện này Tiền Bảo Bảo rất vui vẻ đồng ý. Thế là tình bạn cứ như thế hình thành, cả ba cô gái họp thành cái chợ, nói nói cười suốt đêm, từ chuyện tâm lý học của Tiêu Hàm, chuyện mải võ diễn xiếc của Tiền Bảo Bảo tới tình hình hiện nay của Long thành, trong thanh âm tràn ngập tiếng cười và hi vọng với tương lai.
- Lão Trần, tôi muốn tham gia vào Hội cứu quốc.
Trần Nam chẳng hề ngần ngại nói với Lưu Tịnh Dung chuyện về Hội cứu quốc cũng nhằm mục đích lôi kéo nên chẳng hề kinh ngạc khi nghe cô nói vậy nhưng ông vẫn phải hỏi:
- Vì sao?
- Tôi không tin ông không biết lý do mà chính là đang đợi tôi nói ra câu này đúng không? – Lưu Tịnh Dung mỉm cười đáp lại.
Trần Nam chính là thưởng thức tính cách thông minh lại thẳng thắn này của Lưu Tịnh Dung, cũng chẳng vòng vo nhắc nhở cô:
- Tôi phải nhắc nhở cô, chuyện này rất nguy hiểm, có thể liên lụy người nhà, đừng quên thân phận của cô.
Lưu Tịnh Dung đưa ra quyết định này tất nhiên đã suy nghĩ cẩn thận, Lưu Quốc Hùng chính là điểm khiến cô do dự. Bây giờ tình thế vô cùng hỗn loạn, trong cán bộ cấp cao tham ô, lũng đoạn kinh tế đất nước, ngoài Nhật Bản lăm le xâm lược, người chịu khổ cơ cực chính là nhân dân. Chẳng biết tại sao cô xuyên đến đây nhưng đã tới thì cô phải sống cho đáng, sống thật oanh liệt, cứu dân cứu nước một phen. Nhưng cô không thể làm mọi thứ một mình, cô cần người đồng hành, cần một tổ chức, Hội cứu quốc chính là lựa chọn tốt nhất. Vì thế dù là bất hiếu cô vẫn quyết tâm:
- Tôi chắc chắn, tôi muốn gia nhập Hội cứu quốc, dù chết không hối.
Sau đó, Trần Nam bắt đầu dạy Lưu Tịnh Dung công tác tình báo, cô cũng luyện tập võ thuật và bắn súng, âm thầm ôn tập y khoa và tự mình bồi dưỡng thế lực của riêng mình đặt bên người và dần dần tham gia vào các nhiệm vụ lớn nhỏ. Mỗi lần có nhiệm vụ ở nơi khác cô sẽ dẫn theo đám người đó viện cớ đi du lịch, có người đi theo nên Lưu Quốc Hùng cũng yên tâm. Khi Lưu Tịnh Dung trở nên lão luyện, có thể tự mình đảm đương thì thời gian bộ phim diễn ra cũng sắp tới.
Một tháng trước đó, Lưu Tịnh Dung đã dẫn sự nghi ngờ của Hội cứu quốc tập trung trên người Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng, rốt cuộc thành công nhận được nhiệm vụ xâm nhập vào trường quân đội Long thành, tiếp cận, điều tra bọn chúng. Với thân phận hiện thời của cô rất dễ dàng xin được, chỉ cần tham gia khảo hạch là cô có thể tham gia vào đội chiến sĩ tinh anh. Tuy nhiên trước đó ba ngày cô phải đi một chuyến tới Dương thành, cô không quên Hạng Hạo sẽ trở về tham gia cuộc tuyển chọn, đó là một chuyến đi bất ổn, Tiêu Hàm gặp chuyện mất tích và Tiền Bảo Bảo sẽ thay thế bước vào trường, cô cần phải làm gì đó để thay đổi mọi thứ.
Một ngày trước ngày khảo hạch, Lưu Tịnh Dung đã có mặt ở Dương thành, đợi Hạng Hạo, Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo ở sân ga. Bằng cách giúp trả tiền vé xe mà làm thân với mẹ con Tiền Bảo Bảo, lại mời vào phòng riêng mà cô đã đặt sẵn cố tình nằm bên cạnh phòng của Tiêu Hàm với mục đích bảo hộ cả ba khi chuyện xảy ra, cô định nếu chuyện xảy ra cô sẽ giữ Tiền Bảo Bảo và Tiền mẫu trong phòng, sau đó chuyện cô vừa ứng phó địch vừa bảo vệ Tiêu Hàm tương đối dễ dàng. Dù Lưu Tịnh Dung có tính toán cẩn thận thế nào lại không ngăn được biến cố xảy ra.
Nửa đêm, khung cảnh yên tĩnh thần bí, một sự yên tĩnh trước bão dông, Lưu Tịnh Dung nhắm mắt chưa hề ngủ, cô đang đợi, đợi thời gian đến. Bỗng nhiên, Tiền mẫu muốn đi vệ sinh, mặc dù không muốn cho họ ra khỏi phòng lúc này, nhưng cô chỉ có thể bất đắc dĩ cùng đi với họ, mong là thời gian ám sát Hạng Hạo không phải lúc này, bọn họ đi nhanh về nhanh là ổn thôi. Ông trời không nghe lời cầu nguyện của cô, khi bọn họ định trở về, trên đường gặp Hạng Hạo đang giao đấu với kẻ địch dần dần hướng về phía họ, Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo nhanh chóng bảo hộ Tiền mẫu phía sau lưng. Bọn người ám sát chẳng cần biết là ai, gặp người là giết, may là gần cả năm huấn luyện không hề uổng phí, Lưu Tịnh Dung dễ dàng vừa ứng phó với chúng vừa bảo vệ mẹ con họ Tiền. Nhưng khi Tiêu Hàm bị tiếng ồn dẫn tới đây, trong đầu của cô thầm kêu chết tiệt, cô nương cô không trốn trong phòng chạy tới đây làm chi chứ. Có lẽ nhận ra Hạng Hạo, Tiêu Hàm liền lo lắng vội vàng gia nhập vòng chiến khiến cho tình cảnh của Lưu Tịnh Dung càng thêm gian nan, vừa phải chống trả vừa phải để ý tình hình của ba người kia, cô không muốn tình cảnh trong phim sẽ thực sự diễn ra. Thế nên, khi Tiêu Hàm bị đánh bay khỏi cửa xe, Lưu Tịnh Dung lập tức phản ứng, một tay kéo Tiêu Hàm, một tay ghìm chặt cạnh cửa, đoàn tàu chạy nhanh thêm gió thổi mạnh khiến cho Lưu Tịnh Dung gần như cũng muốn bay khỏi cửa nhưng cô vẫn cố cắn răng níu giữ. Họa vô đơn chí, một tên áo đen phát hiện họ, bước tới dùng chân đá vào bụng của Lưu Tịnh Dung, nhằm muốn đá bọn cô khỏi xe. Lưu Tịnh Dung đột ngột đau đớn mất lực buông tay bay ra khỏi một đoạn, may là cô kịp thời cố nhịn đau bám lấy tay cầm của cánh cửa, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Tiền Bảo Bảo thấy vậy vội vàng chạy tới đánh nhau với tên kia muốn nhanh chóng cứu Lưu Tịnh Dung và Tiêu Hàm. Sức lực có hạn kéo thêm một người lại bị thương, Lưu Tịnh Dung sắp chống đỡ không nổi, trong đầu xẹt qua tính toán hay là cứ nhảy khỏi xe, lúc rơi xuống cô cẩn thận bảo hộ Tiêu Hàm, liệu có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót. Khi Lưu Tịnh Dung còn chưa đưa ra quyết định thì bảo vệ của tàu hỏa rốt cuộc lục tục kéo tới, cứu Tiền Bảo Bảo, kéo cô và Tiêu Hàm vào toa tàu, Lưu Tịnh Dung kiệt sức khuỵu gối xuống đất, thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao lâu thì đột nhiên Tiền mẫu ngã xuống, người co giật, Tiền Bảo Bảo vội vàng chạy tới ôm lấy bà luôn miệng gọi mẹ, Tiêu Hàm cũng chạy tới xem xét tình huống, lên tiếng đề nghị:
- Mau đưa bác vào phòng của tôi, tôi có thuốc.
Một lát sau, Tiền mẫu đã uống thuốc tình hình ổn định, ngủ thiếp đi. Nghe bảo vệ báo lại cuộc ẩu đả này bắt nguồn từ Hạng Hạo, Tiền Bảo Bảo dường như phát điên, vừa đánh đá vừa cấu xé Hạng Hạo vừa mắng:
- Anh đúng là đồ sao chổi mà, lần nào gặp anh cũng không tốt lành hết, anh không hại người ta là không cam lòng à. Tôi đánh chết anh, đánh chết anh.
Lưu Tịnh Dung và Tiêu Hàm vội vàng tiến lên ngăn cản, người thì ngăn Tiền Bảo Bảo, người thì đỡ Hạng Hạo đứng dậy. Hạng Hạo vẫn mạnh miệng cãi lại:
- Ai biểu các người đêm hôm lại ra ngoài chứ?
Tiền Bảo Bảo nghe vậy càng tức điên hơn, muốn nhào tới cấu xé anh ta bị Lưu Tịnh Dung ngăn cản:
- Bảo Bảo, bình tĩnh đi.
- Hạng Hạo, anh cũng im lặng đi, đừng châm dầu vô lửa, vốn là anh sai mà – Tiêu Hàm cũng lên tiếng khuyên nhủ Hạng Hạo.
Nghe gọi tên của mình, Hạng Hạo vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Hàm, Tiền Bảo Bảo cũng bất ngờ phát ra tiếng hỏi:
- A… Ân nhân cô biết anh ta là ai sao?
Biểu hiện chẳng hề nhận ra cô của Hạng Hạo làm cho lòng của Tiêu Hàm xẹt qua chút thất vọng, bề ngoài lại tỏ ra bình tĩnh giải thích:
- Anh ấy là Hạng Hạo, tôi là Tiêu Hàm, hai nhà chúng tôi vốn là thế giao, mong cô nể mặt tôi bỏ qua cho anh ấy.
Tiêu Hàm đã nói vậy Tiền Bảo bảo cũng không tiện tiếp tục truy cứu hờ hững nói:
- Họ Hạng kia coi như ngươi may mắn, ta nể mặt cô Tiêu bỏ qua cho ngươi.
Hạng Hạo trước giờ kiêu ngạo có bao giờ bị đối xử như vậy, gương mặt tức giận đỏ gắt, muốn phản bác:
- Cô…Cô… - Chưa hết câu đã bị Tiêu Hàm cắt ngang, vội vàng đẩy hắn ra ngoài nói:
- Hạng Hạo, anh mau về phòng của anh đi, chuyện này em sẽ giải quyết.
Trong lúc đó, Lưu Tịnh Dung cũng nhỏ giọng khuyên nhủ Tiền Bảo Bảo:
- Đừng chấp nhặt với anh ta, tránh để cho Tiêu Hàm khó xử - Trong lòng thầm than đúng là một cặp đôi oan gia mà.
Tiền Bảo Bảo nghe khuyên không cam lòng gật đầu đồng ý.
Quay lại, Tiêu Hàm vội chuyển chủ đề, tránh Tiền Bảo Bảo tiếp tục tức giận:
- Cô Tiền à, tôi xem tình hình của bác gái giống như bị bệnh động kinh, thầy tôi cũng đã từng bị như vậy, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
Giờ Tiền Bảo Bảo đâu còn nhớ đến chuyện tức giận với Hạng Hạo mà sốt ruột hỏi:
- Vậy phải làm sao đây?
- Không sao, bệnh này vẫn có thể chữa. Đúng rồi, chuyến tàu này đi đến Long thành ở đó có thiết bị y tế hiện đại nhất hiện nay, bệnh của mẹ cô sẽ có hi vọng – Tiêu Hàm đề nghị.
Nghe vậy, Tiền Bảo Bảo nhăn mi thật chặt, chần chừ rồi mới hỏi:
- Liệu chữa bệnh này sẽ mất bao nhiêu tiền? – Mẹ con bọn họ là trốn nợ mới chạy tới đi chuyến tàu này, ngay cả tiền vé cũng là người ta trả giúp, phải làm sao mới có tiền chữa bệnh đây, lòng cô hạ quyết tâm dù bất cứ giá nào cũng phải chữa khỏi cho mẹ.
Nhìn vẻ mặt của Tiền Bảo Bảo, Tiêu Hàm liền hiểu cô đang băn khoăn cái gì, đề nghị:
- Giáo viên trường quân đội và người nhà có đặc quyền miễn phí chữa bệnh, tuy cô không phải nhưng tôi có thể giúp cô liên lạc xem sao.
- Chuyện này tôi có thể giúp được – Lưu Tịnh Dung bất chợt lên tiếng khiến hai người kia chú ý trong phòng nãy giờ vẫn còn một người khác, hướng ánh nhìn chờ đợi cô nói tiếp – Tôi có thể sắp xếp cô đến làm trợ giáo ở trường quân đội, thế thì cô có thể hưởng đặc quyền đó lại có thêm tiền trang trải cuộc sống.
- Xem ra thân phận của cô không hề đơn giản – Ánh mắt nghiền ngẫm, Tiêu Hàm cảm thán.
Sớm muộn gì họ cũng biết nên Lưu Tịnh Dung không hề có ý che giấu:
- Cha tôi là Lưu Quốc Hùng Lưu tư lệnh dưới quyền đại soái, trong tay có chút quyền lực mà thôi.
Tiền Bảo Bảo chẳng quan tâm Lưu Tịnh Dung là ai, cô chỉ quan tâm cô ấy có thể giúp cô và muốn giúp cô, nắm chặt tay Lưu Tịnh Dung rất cảm kích nói:
- Cám ơn cô Lưu, cám ơn cô Tiêu, cám ơn hai người.
Lưu Tịnh Dung bất ngờ nghiêm mặt nói:
- Không cần cám ơn, tôi giúp cô là có điều kiện.
- Điều kiện? Điều kiện của cô là gì? – Tiền Bảo Bảo e ngại thắc mắc.
- Điều kiện của tôi là chúng ta kết bạn đi, cô đừng gọi tôi là cô Lưu nữa – Lưu Tịnh Dung chẳng giả vờ nghiêm túc được bao lâu, phì cười nói.
- Đúng vậy, cô cũng có thể gọi tôi là Tiêu Hàm, cô này cô kia quá xa lạ - Tiêu Hàm cũng thân thiện đề nghị.
Tưởng chuyện gì khó chứ chuyện này Tiền Bảo Bảo rất vui vẻ đồng ý. Thế là tình bạn cứ như thế hình thành, cả ba cô gái họp thành cái chợ, nói nói cười suốt đêm, từ chuyện tâm lý học của Tiêu Hàm, chuyện mải võ diễn xiếc của Tiền Bảo Bảo tới tình hình hiện nay của Long thành, trong thanh âm tràn ngập tiếng cười và hi vọng với tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.