Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên
Chương 20
Trường An Như Trú
17/05/2022
Nghe giọng điệu này, giống như thật sự cảm thấy hơi đáng tiếc.
Ngươi đến cùng là đang tiếc cái gì?
Khanh Linh vẫn luôn cảm thấy tâm trạng của mình rất ổn định, sẽ không tùy tiện bị bên ngoài ảnh hưởng, tất cả nhân tài trong tổng cục đều cho rằng cô là người vô lo vô nghĩ nhất.
Nhưng lần này cô lại nhịn không được, nghiến răng cãi lại: “Thế à? Vậy ngươi có cần suy nghĩ thêm mấy cách chết để ta không được hời không?”
Cố Vọng thong thả nói: “Đang suy nghĩ đây.”
Khanh Linh: “…”
Cô ném lại Cố Vọng cái khăn tay mà hắn vừa vứt vào người cô.
Cố Vọng cúi đầu nhìn khăn tay trong ngực, hơi bật cười, giống như cái người âm u mới vừa rồi không phải là hắn vậy.
Hắn ngắm nghía cái khăn tay kia, nói: “Ngươi không thể chết được.”
Nói như thể sống chết của Khanh Linh đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay vậy.
Khanh Linh không chút cảm xúc đáp lại: “Phải rồi, ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách chết cho ta mà.”
Cố Vọng từ chối cho ý kiến.
Lần này, tiếng hoan hô trong đám người phát ra càng lúc càng lớn. Khanh Linh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với hắn nữa, bèn ngẩng đầu lên nhìn sang.
Kiệu hoa dừng ở trước cửa phủ, lập tức có đám người tiến tới vây quanh, đám người kia mặc đồ đen, vóc người to lớn.
Khanh Linh buồn bực nói: “Sao giống như tới cướp dâu quá vậy.”
Cố Vọng đứng ở bên cạnh cô, không mặn không nhạt đáp: “Có lẽ là vậy thật.”
Tân lang đi tới trước cửa kiệu, một người áo đen trong số đó lập tức mở cửa kiệu ra, chui vào.
Chớp mắt đã khiêng một cô nương mặc hỉ phục ra.
Cố Vọng hơi nheo mắt, Khanh Linh cũng khẽ nhíu mày.
Cô nương kia đúng là đang bị trói chéo tay, miệng cũng bị chặn lại, liều mạng giãy giụa trên vai gã to con, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước mắt làm cho lấm lem.
Mà đám người xung quanh dường như cũng im lặng ngay lập tức, sau đó lại khôi phục về trạng thái ban đầu, như chưa hề phát hiện ra tình huống kia.
Bên cạnh Khanh Linh có mấy người vẫn đang tiếp tục bàn tán: “Lần này nhìn có vẻ đẹp hơn lần trước.”
“Cũng chưa chắc, Vương lão gia hơn ba năm nay không có nạp thiếp, ba năm mới đổi thành người này.”
“Gì mà ba năm, chẳng lẽ ông ta đưa vào phủ còn ít sao? Chẳng qua là không có đãi rượu thôi.”
“Mặc kệ nói như thế nào, cũng coi như là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.”
…
Khanh Linh nghe mấy lời đối thoại không hợp với lẽ thường này, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Cô nương kia đã bị khiêng bước ngang qua chậu than, tiếng pháo nổ lốp bốp vang vọng cả con đường.
Quản gia lớn tiếng hô hào: “Chúc mừng Vương lão gia cưới phòng tiểu thiếp thứ mười tám!”
Bên dưới là một loạt tiếng hùa theo, không biết mọi người đang hùa theo lời nói kia hay là do bạc được rải xuống.
Cố Vọng hỏi: “Tức giận sao?”
Cô nương kia vẫn đang khóc lóc giãy giụa tuyệt vọng, hoàn toàn không hợp với cảnh tượng náo nhiệt vui mừng hớn hở xung quanh, cô thì lại không thể thờ ơ được.
Khanh Linh nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại: “Còn ngươi?”
Cố Vọng không trả lời, khóe môi khẽ cong lên, cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Nếu tức giận, chúng ta đi cứu nàng ta được không?”
Nói đến đây, Khanh Linh đột nhiên nhớ ra: “Ngươi có thể sử dụng linh lực được à?”
Bây giờ cô đang ở trạng thái đồng cảm, thân thể người phàm, làm gì cũng không được.
Không biết có phải là ảo giác của Khanh Linh hay không, sau khi cô hỏi xong, sắc mặt Cố Vọng dường như trầm xuống trong nháy mắt. Hắn lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, đi về phía trước: “Không thể.”
Khanh Linh đuổi theo: “Vậy ngươi…”
Cố Vọng không chút để ý nói: “Ai nói không dùng được thì không thể cứu người được.”
Khanh Linh khẽ chớp mắt: “Cứu bằng cách nào?”
Cố Vọng ngước mắt, nhìn cửa phủ xa hoa lãng phí trước mặt, ý tứ sâu xa: “Vậy thì phải xem vị tân nương tử này muốn để cho chúng ta cứu bằng cách nào.”
Tuy nói vương phủ phát bạc, nhưng không có mấy ai chân chính có khả năng bước qua cửa phủ đi uống rượu mừng, liếc mắt nhìn sơ qua, không phú cũng quý.
Khanh Linh nhìn quần áo trên người mình và Cố Vọng, ngay cả quản gia của người ta cũng không xứng.
Thế nhưng Cố Vọng lại nghênh ngang đi lên phía trước, không hề lo lắng về vấn đề này. Còn cô nương kia cũng đã bị khiêng vào trong phủ.
Cố Vọng đi tới cửa vương phủ, bước lên thềm đá.
Sau khi quản gia nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức tươi cười: “Tô công tử, hôm nay dẫn theo nương tử tới đây uống rượu sao?”
Khanh Linh:?
À, thân phận bây giờ của cô là vợ của hắn.
Cố Vọng quay đầu liếc mắt nhìn Khanh Linh, cong môi cười: “Đúng vậy, nương tử, sao còn không mau lại đây.”
Khanh Linh bày ra vẻ mặt ngoan hiền đi lên phía trước.
Quản gia kia nói tiếp: “Vừa hay, Tô gia nương tử, ngươi hiểu biết lễ nghĩa, mau tới khuyên nhủ di nương thứ mười tám của chúng ta đi. Ngày lành tháng tốt mà khóc sướt mướt như thế cũng không được tốt đúng không?”
Lời này nói ra có vẻ kỳ lạ.
Trước không nói tới một thư sinh nghèo và vợ của hắn có thể đi vào, bây giờ còn bảo vợ của thư sinh đi khuyên nhủ tiểu thiếp.
Có nói thế nào cũng không hiểu được.
Trong lúc Khanh Linh đang hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ tới những lời ban nãy Cố Vọng vừa nói: Phải xem tân nương tử muốn bọn họ cứu bằng cách nào.
Cô nháy mắt sáng tỏ, tiếp thu lời nói của quản gia, cong khóe mắt trả lời: “Được.”
Cô nói xong, lại phát hiện tầm mắt của Cố Vọng rơi vào trên mặt cô.
Quản gia để cho hai người đi vào, vào tới cửa lớn, Khanh Linh hỏi: “Vừa rồi ngươi nhìn ta làm gì?”
Cô nói sai cái gì rồi sao?
Cố Vọng cười cười: “Chỉ là cảm thấy Tiểu Quỷ Chủ thật thông minh.”
Ngạc nhiên thật đấy, cái miệng này hiếm khi biết cách nói chuyện như thế.
Khanh Linh khẽ cười, lại nhã nhặn nói: “Khiêm tốn lại.”
Ý cười của hắn càng tăng thêm: “Sợ là không khiêm tốn được, nương tử của ta thông minh như vậy, đương nhiên hy vọng mọi người đều biết đến.”
Được rồi, miệng tốt không quá ba giây.
Khanh Linh xụ mặt: “Nói chung cứ khiêm tốn lại là được.”
Bước chân Cố Vọng hơi chậm lại, hờ hững đáp: “Ta còn tưởng ngươi sẽ rất phấn khích.”
Khanh Linh: “Phấn khích chuyện gì?”
Cố Vọng dừng bước chân, quay đầu lại đối diện với cô, cười như không cười nói: “Có cơ hội có quan hệ này với ta, chẳng lẽ không đáng để phấn khích sao?”
Khanh Linh: “?”
Cô thật sự mù mịt, trở thành vợ chồng với một kẻ muốn nhốt cô vào rọ heo thì có gì đáng để phấn khích cơ chứ?
À đúng rồi, tên này còn ngại nhốt vào rọ heo chết quá nhanh, không đủ kích thích nữa đấy.
Cô có sao nói vậy: “Không đáng lắm.”
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Phải không?”
Hiển nhiên là hắn không tin.
Khanh Linh vừa định hỏi hắn lấy tự tin từ đâu ra, chỉ dựa vào cái mặt tiền này của hắn thôi sao?
Nhưng tiếng động từ phía sau truyền đến đã cắt ngang lời cô.
“Mấy vị là người phương nào? Có thiệp mời hay không?”
Là giọng của quản gia.
“Thấy quý phủ náo nhiệt như thế, chúng ta cũng muốn đến góp vui, lây dính một chút không khí vui mừng.”
Nghe thấy giọng nói này, cô dừng bước, quay đầu lại.
Người lên tiếng đúng là Tống Đoan, đi cùng với hắn còn có Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
“Không được, trừ khi có thiệp mời, nếu không mấy vị không thể bước vào cửa vương phủ được.” Quản gia ngăn bọn họ lại, thái độ rất là kiên quyết: “Mấy vị trông rất lạ mắt, nếu muốn lây dính không khí vui mừng thì có thể đi ra ngoài phủ lĩnh bạc chung với mọi người.”
Tống Đoan lập tức chỉ vào Khanh Linh: “Bọn họ cũng không có thiệp mời, vì sao lại có thể đi vào?”
Quản gia: “Gia đình Tô công tử là khách mời của lão gia, đương nhiên có thể đi vào.”
Tống Đoan: “Ấy, chúng ta là bằng hữu của Tô công tử.”
Quản gia lập tức nhìn sang đây: “Tô công tử.”
Tống Đoan ở sau lưng ông ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với Cố Vọng.
Cố Vọng khoanh tay lại, đầu hơi nghiêng nghiêng, giọng điệu cực kỳ muốn ăn đòn: “Không quen biết.”
Không biết vì sao, Khanh Linh cảm thấy đối với câu trả lời này, cô không hề bất ngờ chút nào.
Tống Đoan bị nghẹn một hơi: “!!Ngươi!”
Cố Vọng không thèm để ý tới bọn họ nữa, nói với Khanh Linh: “Nương tử, chúng ta đi thôi.”
Khanh Linh ngẩng đầu, Tống Đoan đang dùng hai mắt sáng rực nhìn cô, chờ cô mở miệng nói một câu “có quen biết”.
Lâm Ngân Chi cũng nhìn cô, không nói tiếng nào.
Bọn họ muốn vào, chắc chắn là đã phát hiện điều kỳ lạ ở nơi này.
Mặc dù Lâm Ngân Chi và Cố Vọng không hợp nhau, nhưng trước đại cục, dường như bọn họ cũng chưa từng mất liên kết.
Bây giờ cô và Cố Vọng đều không có linh lực, thêm một người thì nhiều thêm một phần sức lực.
Nghĩ như vậy, Khanh Linh mấp máy môi, vừa định mở miệng, Cố Vọng đột nhiên nắm lấy sau gáy cô, đầu ngón tay điểm nhẹ lên cổ cô: “Nương tử đang nghĩ gì vậy?”
Uy hiếp trắng trợn!
Cũng không nhìn thử xem là vì ai.
Khanh Linh còn chưa lên tiếng, Cố Vọng lại đột nhiên cúi người, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, nhỏ giọng nói: “Ngâm vào rọ heo.”
Khanh Linh: “…”
Ngâm đi ngâm đi, cô nghĩ, chết rồi thì cô có thể lập tức trở về.
Còn hơn là chịu ủy khuất thế này, ngủ cũng không ngủ được ngon giấc.
Nhưng dù sao trước khi rời đi, ít nhất cô vẫn còn ở nơi này, vẫn phải cố gắng hết sức bảo vệ hắn.
Cô vừa định lên tiếng, Lâm Ngân Chi ở bên kia bất chợt nói: “Thôi.”
Tống Đoan và Cổ Vũ Yên đều ngạc nhiên quay đầu lại.
Cổ Vũ Yên: “Sư huynh có tính toán gì không?”
Lâm Ngân Chi quay người rời đi: “Không cần phải ép buộc khiến cho người khác khó xử.”
Khanh Linh trợn to hai mắt, thoáng chốc sững sờ, chuyện này, có thể ép buộc một chút cũng được mà.
Nếu như bọn họ không đến thì cần phải xử lý kịch bản này thế nào đây?
Hay là vẫn còn có cách khác? Dù sao bên trong nguyên tác cũng không có Cố Vọng.
Cố Vọng liếc nhìn sắc mặt cô, bàn tay đang đặt trên cổ cô khẽ siết chặt: “Ngươi thất vọng lắm à?”
Khanh Linh: “Có một chút.”
Cố Vọng thả cổ cô ra, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ ngươi cũng có thể ra ngoài tìm bọn họ.”
Cô đi tìm thì có ích lợi gì.
Khanh Linh không muốn để ý tới tâm trạng vui giận thất thường này của hắn, quay người đi vào trong phủ.
Cố Vọng nhìn theo bóng lưng của cô, con ngươi đen thâm trầm.
Khách mời trong vương phủ không ít, lại còn chưa có mở tiệc, tân nương tử bị hai gã to con đè ép quỳ gối ở trước nhà chính. Vương lão gia đứng ở bên cạnh nàng ta, hình như đang chuẩn bị bái đường.
Tân nương tử liên tục lắc đầu, nhưng sức lực của hai gã to con quả thực không nhẹ, nàng ta ngoài lắc đầu ra, những chỗ khác cơ bản không thể cựa quậy được: “Ưm ưm ưm!”
“Tiêu cô nương, ngươi cố chấp làm gì?” Có người khuyên bảo: “Gả cho Vương lão gia là phúc khí sau này của ngươi, hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
“Đúng vậy, ngươi xem, Vương lão gia cho cha ngươi bao nhiêu tiền.” Tên còn lại cũng nói: “Cuộc sống sau này của nhà các ngươi không còn ai có thể tốt hơn, cần gì phải khóc chứ.”
“Nhanh bái đường đi, nhân lúc giờ lành, vào động phòng nói không chừng còn có khả năng có tiểu công tử!”
“Ôi chao, điều này rất có khả năng!”
Ngươi một lời ta một lời, tất cả đều đang thuyết phục cô nương ở giữa kia, dường như chuyện nàng ta gả vào đây chính là một niềm vui lớn từ trên trời rớt xuống, rớt vào trên đầu nàng ta.
“Được rồi, được rồi.” Vương lão gia mở miệng ngăn mọi người lại: “Nguyệt Nhi là người hiểu chuyện.”
“Nào, đừng khóc nữa, bái đường cùng lão gia.”
Cô nương kia tiếp tục lắc đầu.
Mặt mày Vương lão gia xụ xuống, đưa mắt ra hiệu cho hai gã to con, cô nương kia nháy mắt bị giữ đầu, dập xuống đất.
Ba cái khấu đầu, dập đến khi mọi người xung quanh cất tiếng hoan hô ngập trời, dập đến mức hai mắt cô nương kia mất đi thần trí.
Trước khi cô nương kia bị đè đầu, Khanh Linh đã muốn đi ra ngoài, bấy giờ lại đột nhiên phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được, ngay cả lời cũng không thể nói.
Giống như đây mới là trạng thái đồng cảm, cô hẳn là không nhúc nhích được mới đúng.
Cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô nương kia bị người ta đè xuống dập đầu.
Đợi cô nương kia bị đưa vào động phòng rồi, Khanh Linh mới có thể động đậy, cô nhìn sang Cố Vọng trước, chỉ thấy lúc này hắn giống như là đang thất thần.
Cô khẽ đẩy hắn: “Cố Vọng.”
Cố Vọng khép mắt lại: “Hửm?”
Khanh Linh: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Cô lại càng muốn hỏi rằng: Sao ngươi cứ luôn thất thần như thế.
Cố Vọng khẽ à một tiếng, đưa mắt nhìn hỉ đường trống rỗng, có chút hờ hững nói: “Nghĩ đến lúc trước bái đường với nương tử, hẳn là tốt hơn bọn họ một chút.”
Khanh Linh: “?”
Màu mắt Cố Vọng thoáng thay đổi, biểu cảm trên mặt hơi thả lỏng, giống như cuối cùng cũng hoàn hồn lại, lười biếng nói: “Chắc lúc đó nương tử gấp không chờ kịp muốn bái thiên địa đúng không?”
Khanh Linh dường như có thể đoán ra được tiếp theo hắn muốn nói gì.
Cố Vọng cười khẽ: “Suy cho cùng, nương tử nhà ta là người thích chủ động mà.”
Quả nhiên!
Trong lòng Khanh Linh không chút gợn sóng, thậm chí còn muốn mở đầu óc của hắn ra nhìn xem trong đó có gì, sao tư duy lại có thể nhảy vọt được như vậy.
…
Tác giả có lời muốn nói: A Linh vừa mở ra đã thấy khá sốc, Cố Vọng vậy mà không có não!
Ngươi đến cùng là đang tiếc cái gì?
Khanh Linh vẫn luôn cảm thấy tâm trạng của mình rất ổn định, sẽ không tùy tiện bị bên ngoài ảnh hưởng, tất cả nhân tài trong tổng cục đều cho rằng cô là người vô lo vô nghĩ nhất.
Nhưng lần này cô lại nhịn không được, nghiến răng cãi lại: “Thế à? Vậy ngươi có cần suy nghĩ thêm mấy cách chết để ta không được hời không?”
Cố Vọng thong thả nói: “Đang suy nghĩ đây.”
Khanh Linh: “…”
Cô ném lại Cố Vọng cái khăn tay mà hắn vừa vứt vào người cô.
Cố Vọng cúi đầu nhìn khăn tay trong ngực, hơi bật cười, giống như cái người âm u mới vừa rồi không phải là hắn vậy.
Hắn ngắm nghía cái khăn tay kia, nói: “Ngươi không thể chết được.”
Nói như thể sống chết của Khanh Linh đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay vậy.
Khanh Linh không chút cảm xúc đáp lại: “Phải rồi, ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách chết cho ta mà.”
Cố Vọng từ chối cho ý kiến.
Lần này, tiếng hoan hô trong đám người phát ra càng lúc càng lớn. Khanh Linh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với hắn nữa, bèn ngẩng đầu lên nhìn sang.
Kiệu hoa dừng ở trước cửa phủ, lập tức có đám người tiến tới vây quanh, đám người kia mặc đồ đen, vóc người to lớn.
Khanh Linh buồn bực nói: “Sao giống như tới cướp dâu quá vậy.”
Cố Vọng đứng ở bên cạnh cô, không mặn không nhạt đáp: “Có lẽ là vậy thật.”
Tân lang đi tới trước cửa kiệu, một người áo đen trong số đó lập tức mở cửa kiệu ra, chui vào.
Chớp mắt đã khiêng một cô nương mặc hỉ phục ra.
Cố Vọng hơi nheo mắt, Khanh Linh cũng khẽ nhíu mày.
Cô nương kia đúng là đang bị trói chéo tay, miệng cũng bị chặn lại, liều mạng giãy giụa trên vai gã to con, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước mắt làm cho lấm lem.
Mà đám người xung quanh dường như cũng im lặng ngay lập tức, sau đó lại khôi phục về trạng thái ban đầu, như chưa hề phát hiện ra tình huống kia.
Bên cạnh Khanh Linh có mấy người vẫn đang tiếp tục bàn tán: “Lần này nhìn có vẻ đẹp hơn lần trước.”
“Cũng chưa chắc, Vương lão gia hơn ba năm nay không có nạp thiếp, ba năm mới đổi thành người này.”
“Gì mà ba năm, chẳng lẽ ông ta đưa vào phủ còn ít sao? Chẳng qua là không có đãi rượu thôi.”
“Mặc kệ nói như thế nào, cũng coi như là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.”
…
Khanh Linh nghe mấy lời đối thoại không hợp với lẽ thường này, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Cô nương kia đã bị khiêng bước ngang qua chậu than, tiếng pháo nổ lốp bốp vang vọng cả con đường.
Quản gia lớn tiếng hô hào: “Chúc mừng Vương lão gia cưới phòng tiểu thiếp thứ mười tám!”
Bên dưới là một loạt tiếng hùa theo, không biết mọi người đang hùa theo lời nói kia hay là do bạc được rải xuống.
Cố Vọng hỏi: “Tức giận sao?”
Cô nương kia vẫn đang khóc lóc giãy giụa tuyệt vọng, hoàn toàn không hợp với cảnh tượng náo nhiệt vui mừng hớn hở xung quanh, cô thì lại không thể thờ ơ được.
Khanh Linh nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại: “Còn ngươi?”
Cố Vọng không trả lời, khóe môi khẽ cong lên, cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Nếu tức giận, chúng ta đi cứu nàng ta được không?”
Nói đến đây, Khanh Linh đột nhiên nhớ ra: “Ngươi có thể sử dụng linh lực được à?”
Bây giờ cô đang ở trạng thái đồng cảm, thân thể người phàm, làm gì cũng không được.
Không biết có phải là ảo giác của Khanh Linh hay không, sau khi cô hỏi xong, sắc mặt Cố Vọng dường như trầm xuống trong nháy mắt. Hắn lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, đi về phía trước: “Không thể.”
Khanh Linh đuổi theo: “Vậy ngươi…”
Cố Vọng không chút để ý nói: “Ai nói không dùng được thì không thể cứu người được.”
Khanh Linh khẽ chớp mắt: “Cứu bằng cách nào?”
Cố Vọng ngước mắt, nhìn cửa phủ xa hoa lãng phí trước mặt, ý tứ sâu xa: “Vậy thì phải xem vị tân nương tử này muốn để cho chúng ta cứu bằng cách nào.”
Tuy nói vương phủ phát bạc, nhưng không có mấy ai chân chính có khả năng bước qua cửa phủ đi uống rượu mừng, liếc mắt nhìn sơ qua, không phú cũng quý.
Khanh Linh nhìn quần áo trên người mình và Cố Vọng, ngay cả quản gia của người ta cũng không xứng.
Thế nhưng Cố Vọng lại nghênh ngang đi lên phía trước, không hề lo lắng về vấn đề này. Còn cô nương kia cũng đã bị khiêng vào trong phủ.
Cố Vọng đi tới cửa vương phủ, bước lên thềm đá.
Sau khi quản gia nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức tươi cười: “Tô công tử, hôm nay dẫn theo nương tử tới đây uống rượu sao?”
Khanh Linh:?
À, thân phận bây giờ của cô là vợ của hắn.
Cố Vọng quay đầu liếc mắt nhìn Khanh Linh, cong môi cười: “Đúng vậy, nương tử, sao còn không mau lại đây.”
Khanh Linh bày ra vẻ mặt ngoan hiền đi lên phía trước.
Quản gia kia nói tiếp: “Vừa hay, Tô gia nương tử, ngươi hiểu biết lễ nghĩa, mau tới khuyên nhủ di nương thứ mười tám của chúng ta đi. Ngày lành tháng tốt mà khóc sướt mướt như thế cũng không được tốt đúng không?”
Lời này nói ra có vẻ kỳ lạ.
Trước không nói tới một thư sinh nghèo và vợ của hắn có thể đi vào, bây giờ còn bảo vợ của thư sinh đi khuyên nhủ tiểu thiếp.
Có nói thế nào cũng không hiểu được.
Trong lúc Khanh Linh đang hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ tới những lời ban nãy Cố Vọng vừa nói: Phải xem tân nương tử muốn bọn họ cứu bằng cách nào.
Cô nháy mắt sáng tỏ, tiếp thu lời nói của quản gia, cong khóe mắt trả lời: “Được.”
Cô nói xong, lại phát hiện tầm mắt của Cố Vọng rơi vào trên mặt cô.
Quản gia để cho hai người đi vào, vào tới cửa lớn, Khanh Linh hỏi: “Vừa rồi ngươi nhìn ta làm gì?”
Cô nói sai cái gì rồi sao?
Cố Vọng cười cười: “Chỉ là cảm thấy Tiểu Quỷ Chủ thật thông minh.”
Ngạc nhiên thật đấy, cái miệng này hiếm khi biết cách nói chuyện như thế.
Khanh Linh khẽ cười, lại nhã nhặn nói: “Khiêm tốn lại.”
Ý cười của hắn càng tăng thêm: “Sợ là không khiêm tốn được, nương tử của ta thông minh như vậy, đương nhiên hy vọng mọi người đều biết đến.”
Được rồi, miệng tốt không quá ba giây.
Khanh Linh xụ mặt: “Nói chung cứ khiêm tốn lại là được.”
Bước chân Cố Vọng hơi chậm lại, hờ hững đáp: “Ta còn tưởng ngươi sẽ rất phấn khích.”
Khanh Linh: “Phấn khích chuyện gì?”
Cố Vọng dừng bước chân, quay đầu lại đối diện với cô, cười như không cười nói: “Có cơ hội có quan hệ này với ta, chẳng lẽ không đáng để phấn khích sao?”
Khanh Linh: “?”
Cô thật sự mù mịt, trở thành vợ chồng với một kẻ muốn nhốt cô vào rọ heo thì có gì đáng để phấn khích cơ chứ?
À đúng rồi, tên này còn ngại nhốt vào rọ heo chết quá nhanh, không đủ kích thích nữa đấy.
Cô có sao nói vậy: “Không đáng lắm.”
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Phải không?”
Hiển nhiên là hắn không tin.
Khanh Linh vừa định hỏi hắn lấy tự tin từ đâu ra, chỉ dựa vào cái mặt tiền này của hắn thôi sao?
Nhưng tiếng động từ phía sau truyền đến đã cắt ngang lời cô.
“Mấy vị là người phương nào? Có thiệp mời hay không?”
Là giọng của quản gia.
“Thấy quý phủ náo nhiệt như thế, chúng ta cũng muốn đến góp vui, lây dính một chút không khí vui mừng.”
Nghe thấy giọng nói này, cô dừng bước, quay đầu lại.
Người lên tiếng đúng là Tống Đoan, đi cùng với hắn còn có Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
“Không được, trừ khi có thiệp mời, nếu không mấy vị không thể bước vào cửa vương phủ được.” Quản gia ngăn bọn họ lại, thái độ rất là kiên quyết: “Mấy vị trông rất lạ mắt, nếu muốn lây dính không khí vui mừng thì có thể đi ra ngoài phủ lĩnh bạc chung với mọi người.”
Tống Đoan lập tức chỉ vào Khanh Linh: “Bọn họ cũng không có thiệp mời, vì sao lại có thể đi vào?”
Quản gia: “Gia đình Tô công tử là khách mời của lão gia, đương nhiên có thể đi vào.”
Tống Đoan: “Ấy, chúng ta là bằng hữu của Tô công tử.”
Quản gia lập tức nhìn sang đây: “Tô công tử.”
Tống Đoan ở sau lưng ông ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với Cố Vọng.
Cố Vọng khoanh tay lại, đầu hơi nghiêng nghiêng, giọng điệu cực kỳ muốn ăn đòn: “Không quen biết.”
Không biết vì sao, Khanh Linh cảm thấy đối với câu trả lời này, cô không hề bất ngờ chút nào.
Tống Đoan bị nghẹn một hơi: “!!Ngươi!”
Cố Vọng không thèm để ý tới bọn họ nữa, nói với Khanh Linh: “Nương tử, chúng ta đi thôi.”
Khanh Linh ngẩng đầu, Tống Đoan đang dùng hai mắt sáng rực nhìn cô, chờ cô mở miệng nói một câu “có quen biết”.
Lâm Ngân Chi cũng nhìn cô, không nói tiếng nào.
Bọn họ muốn vào, chắc chắn là đã phát hiện điều kỳ lạ ở nơi này.
Mặc dù Lâm Ngân Chi và Cố Vọng không hợp nhau, nhưng trước đại cục, dường như bọn họ cũng chưa từng mất liên kết.
Bây giờ cô và Cố Vọng đều không có linh lực, thêm một người thì nhiều thêm một phần sức lực.
Nghĩ như vậy, Khanh Linh mấp máy môi, vừa định mở miệng, Cố Vọng đột nhiên nắm lấy sau gáy cô, đầu ngón tay điểm nhẹ lên cổ cô: “Nương tử đang nghĩ gì vậy?”
Uy hiếp trắng trợn!
Cũng không nhìn thử xem là vì ai.
Khanh Linh còn chưa lên tiếng, Cố Vọng lại đột nhiên cúi người, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, nhỏ giọng nói: “Ngâm vào rọ heo.”
Khanh Linh: “…”
Ngâm đi ngâm đi, cô nghĩ, chết rồi thì cô có thể lập tức trở về.
Còn hơn là chịu ủy khuất thế này, ngủ cũng không ngủ được ngon giấc.
Nhưng dù sao trước khi rời đi, ít nhất cô vẫn còn ở nơi này, vẫn phải cố gắng hết sức bảo vệ hắn.
Cô vừa định lên tiếng, Lâm Ngân Chi ở bên kia bất chợt nói: “Thôi.”
Tống Đoan và Cổ Vũ Yên đều ngạc nhiên quay đầu lại.
Cổ Vũ Yên: “Sư huynh có tính toán gì không?”
Lâm Ngân Chi quay người rời đi: “Không cần phải ép buộc khiến cho người khác khó xử.”
Khanh Linh trợn to hai mắt, thoáng chốc sững sờ, chuyện này, có thể ép buộc một chút cũng được mà.
Nếu như bọn họ không đến thì cần phải xử lý kịch bản này thế nào đây?
Hay là vẫn còn có cách khác? Dù sao bên trong nguyên tác cũng không có Cố Vọng.
Cố Vọng liếc nhìn sắc mặt cô, bàn tay đang đặt trên cổ cô khẽ siết chặt: “Ngươi thất vọng lắm à?”
Khanh Linh: “Có một chút.”
Cố Vọng thả cổ cô ra, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ ngươi cũng có thể ra ngoài tìm bọn họ.”
Cô đi tìm thì có ích lợi gì.
Khanh Linh không muốn để ý tới tâm trạng vui giận thất thường này của hắn, quay người đi vào trong phủ.
Cố Vọng nhìn theo bóng lưng của cô, con ngươi đen thâm trầm.
Khách mời trong vương phủ không ít, lại còn chưa có mở tiệc, tân nương tử bị hai gã to con đè ép quỳ gối ở trước nhà chính. Vương lão gia đứng ở bên cạnh nàng ta, hình như đang chuẩn bị bái đường.
Tân nương tử liên tục lắc đầu, nhưng sức lực của hai gã to con quả thực không nhẹ, nàng ta ngoài lắc đầu ra, những chỗ khác cơ bản không thể cựa quậy được: “Ưm ưm ưm!”
“Tiêu cô nương, ngươi cố chấp làm gì?” Có người khuyên bảo: “Gả cho Vương lão gia là phúc khí sau này của ngươi, hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
“Đúng vậy, ngươi xem, Vương lão gia cho cha ngươi bao nhiêu tiền.” Tên còn lại cũng nói: “Cuộc sống sau này của nhà các ngươi không còn ai có thể tốt hơn, cần gì phải khóc chứ.”
“Nhanh bái đường đi, nhân lúc giờ lành, vào động phòng nói không chừng còn có khả năng có tiểu công tử!”
“Ôi chao, điều này rất có khả năng!”
Ngươi một lời ta một lời, tất cả đều đang thuyết phục cô nương ở giữa kia, dường như chuyện nàng ta gả vào đây chính là một niềm vui lớn từ trên trời rớt xuống, rớt vào trên đầu nàng ta.
“Được rồi, được rồi.” Vương lão gia mở miệng ngăn mọi người lại: “Nguyệt Nhi là người hiểu chuyện.”
“Nào, đừng khóc nữa, bái đường cùng lão gia.”
Cô nương kia tiếp tục lắc đầu.
Mặt mày Vương lão gia xụ xuống, đưa mắt ra hiệu cho hai gã to con, cô nương kia nháy mắt bị giữ đầu, dập xuống đất.
Ba cái khấu đầu, dập đến khi mọi người xung quanh cất tiếng hoan hô ngập trời, dập đến mức hai mắt cô nương kia mất đi thần trí.
Trước khi cô nương kia bị đè đầu, Khanh Linh đã muốn đi ra ngoài, bấy giờ lại đột nhiên phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được, ngay cả lời cũng không thể nói.
Giống như đây mới là trạng thái đồng cảm, cô hẳn là không nhúc nhích được mới đúng.
Cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô nương kia bị người ta đè xuống dập đầu.
Đợi cô nương kia bị đưa vào động phòng rồi, Khanh Linh mới có thể động đậy, cô nhìn sang Cố Vọng trước, chỉ thấy lúc này hắn giống như là đang thất thần.
Cô khẽ đẩy hắn: “Cố Vọng.”
Cố Vọng khép mắt lại: “Hửm?”
Khanh Linh: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Cô lại càng muốn hỏi rằng: Sao ngươi cứ luôn thất thần như thế.
Cố Vọng khẽ à một tiếng, đưa mắt nhìn hỉ đường trống rỗng, có chút hờ hững nói: “Nghĩ đến lúc trước bái đường với nương tử, hẳn là tốt hơn bọn họ một chút.”
Khanh Linh: “?”
Màu mắt Cố Vọng thoáng thay đổi, biểu cảm trên mặt hơi thả lỏng, giống như cuối cùng cũng hoàn hồn lại, lười biếng nói: “Chắc lúc đó nương tử gấp không chờ kịp muốn bái thiên địa đúng không?”
Khanh Linh dường như có thể đoán ra được tiếp theo hắn muốn nói gì.
Cố Vọng cười khẽ: “Suy cho cùng, nương tử nhà ta là người thích chủ động mà.”
Quả nhiên!
Trong lòng Khanh Linh không chút gợn sóng, thậm chí còn muốn mở đầu óc của hắn ra nhìn xem trong đó có gì, sao tư duy lại có thể nhảy vọt được như vậy.
…
Tác giả có lời muốn nói: A Linh vừa mở ra đã thấy khá sốc, Cố Vọng vậy mà không có não!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.