Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 131

Trường An Như Trú

14/10/2023

Cái gì gọi là… vĩnh viễn phải ở bên cạnh hắn?

Xúc cảm trên môi quá rõ ràng, khiến cho người ta không thể coi nhẹ, cộng thêm lúc này khoảng cách Cố Vọng áp sát quá gần, trong lòng Khanh Linh cảm thấy động tác này có chút mập mờ.

Tuy Cố Vọng của trước đây thỉnh thoảng cũng làm ra một số hành động mập mờ, nhưng không hề khiến cho người ta cảm giác quá mức áp bách như vậy.

Khanh Linh khẽ nhíu mày, né tránh tay hắn.

Nhưng cô vừa mới ngửa ra sau đã bị Cố Vọng giữ lại.

Bây giờ hắn chỉ cần dùng một xíu lực là đã có thể khiến cô không thể động đậy.

Ngón cái và ngón trỏ của Cố Vọng bóp mặt Khanh Linh, để cô quay mặt lại đối diện với mình: “Sao hả?”

Sao cái gì chứ?

Không cho đi đâu, mãi mãi ở bên cạnh hắn?

Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng, đương nhiên Khanh Linh sẽ không đồng ý.

Cô cũng không thích bản thân bị động như vậy, bị Cố Vọng hạn chế hành động: “Ngươi buông ta ra trước đã.”

Cố Vọng nói: “A Linh vẫn chưa trả lời ta, đề nghị mới vừa rồi của ta thế nào?”

“Không thế nào cả.” Khanh Linh bình tĩnh nói: “Ta là ta, ngươi là ngươi, chúng ta đều có chuyện mà mình muốn làm.”

Đối với câu trả lời này, Cố Vọng không hề cảm thấy bất ngờ.

Hắn nhếch môi cười khẽ: “A Linh còn có chuyện khác nữa à?”

Đây là câu hỏi quái gở gì vậy.

Khanh Linh còn chưa kịp trả lời đã nghe Cố Vọng nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng đâu chuyện của ngươi chỉ có một mình ta chứ.”

Hắn lại nói ra những lời khó hiểu, nhưng Khanh Linh nhạy cảm phát hiện có chút không đúng, cô nhướng mắt: “Ta đương nhiên còn những chuyện khác rồi.”

Cố Vọng nghiêng đầu, vẫn đang mỉm cười, nhưng ý cười trong con ngươi đỏ đậm không chạm đến đáy mắt: “Ta chỉ có một yêu cầu thôi.”

Ánh mắt của hắn như thể muốn hút Khanh Linh vào trong mắt mình, chậm rãi nói: “Ngươi không đi, ta không nhập ma.”

Khanh Linh im lặng.

Cố Vọng của hôm nay hình như cứ chấp nhất chuyện cô có đi hay không, nhưng cô lại chưa từng nói muốn đi mà.

Cô cảnh giác hỏi lại: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Có phải lại muốn đụng đến điểm mấu chốt của cô không, sắp đến tình tiết khe nứt kỳ dị rồi, lúc này…

Khanh Linh ngẫm nghĩ, nếu lúc này Cố Vọng làm ra chuyện gì đó thì có lẽ cô cũng không đi được thật.

Cô cũng đã đi đến bước này rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ được chứ.

Cố Vọng: “…”

Có đôi khi hắn thật sự muốn nhìn xem trong đầu Khanh Linh ngoài ăn và ngủ ra thì còn có thứ gì nữa.

“Thôi.” Cố Vọng nhắm mắt: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Hắn nâng Khanh Linh đứng dậy.

Khanh Linh thấy hắn quay người, sau đó đi tới trước một cái giường ngọc thạch nhỏ, nói là giường chứ thật ra cũng không mấy chính xác.

Là một cái rổ bằng ngọc, bên trong trải đệm và gối đầu mềm mại, đặt ở đầu giường.

Khanh Linh được thả vào đó.

Cố Vọng tri kỷ đắp chăn lên cho cô: “Ngủ đi.”

Khanh Linh nằm yên không nhúc nhích, rũ mắt thấp giọng nói: “Nhục thể của ta đâu?”

Động tác của Cố Vọng hơi khựng lại, lập tức trở lại trạng thái bình thường: “Ta đã cất kỹ rồi.”

Khanh Linh hỏi tiếp: “Vậy thì khi nào chúng ta đi?”

Cố Vọng ngồi ở đầu giường, cằm gác lên mép rổ ngọc của cô, nhẹ nhàng đung đưa: “Muốn đi đâu?”

“Vân Cửu Phong.”

Cô còn phải đi tìm Thư Nhất để tìm hiểu xem tình huống tiếp theo như thế nào.

Cố Vọng nhàn nhạt cười: “Không được.”

“Vì sao?”

Cố Vọng đáp: “Vẫn chưa tới lúc.”

Khanh Linh lại hỏi: “Vậy, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chuyện của Lâm Ngân Chi được chưa?”

“Được.” Giọng điệu Cố Vọng lười biếng, thoạt nghe như không phải chuyện gì lớn lao.

“Muốn hỏi vì sao thần hồn của hắn lại không chút hao tổn đúng không?”

Cố Vọng chầm chậm nói: “Bởi vì hắn có đến hai hồn phách.”

Điều này phụ họa cho những gì Thư Nhất đã nói.

Khanh Linh khẽ gật đầu: “Cũng giống như ngươi?”

“Đương nhiên không giống.” Cố Vọng khẽ xì một tiếng: “Ta là một hồn phách nhưng tách làm hai, còn hắn là hai cái hoàn toàn khác biệt.”

Khanh Linh dường như đã hiểu được một chút: “Cho nên hôm đó kẻ bị thương…”

Cố Vọng thay cô trả lời: “Là một hồn phách khác.”

Nhưng chẳng phải người ở trong ảo cảnh kia đã nói Lâm Ngân Chi là ‘tu hú chiếm tổ chim khách’ đoạt xá gì đó sao?

Nếu là hai người dùng chung một thân thể, vậy vì sao cô chưa từng cảm giác được có một người khác từng tồn tại?



Hay là nói, một Lâm Ngân Chi khác chỉ là ở trong thân thể nhưng lại không thể điều khiển thân thể được, cho nên chỉ có thể dùng ảo cảnh hiển hiện ra.

Khanh Linh hỏi: “Hai hồn phách này đang ở trong cùng một thân thể?”

Cố Vọng nhếch môi: “Ừm.”

“Sao ngươi biết được?”

“Ta từng ở trong thân thể của hắn.” Cố Vọng trả lời rất trôi chảy: “Trong cơ thể hắn có thứ gì, ta đương nhiên biết rõ.”

Mọi thứ gần như không một chút sơ hở.

Nhưng vẫn còn một điểm, Khanh Linh quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Vậy vì sao ngươi biết ta muốn biết những thứ này?”

Cố Vọng đối diện với cô, đưa tay ra dịu dàng giúp cô vén tóc trên mặt qua một bên: “Ngươi đoán xem.”

Chuyện này do sau khi Thư Nhất đến gặp Lâm Ngân Chi đã nói.

Cố Vọng cơ bản không có mặt ở đó, cho dù hắn có thần thông quản đại đi chăng nữa, cho dù là trọng sinh thì cũng không có khả năng biết được bí mật này.

Trừ khi hắn chính là Lâm Ngân Chi.

Hoặc có thể hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Thư Nhất.

Lâm Ngân Chi của ngày đó lẽ nào lại đang ở trong người Cố Vọng? Không đúng, cho dù là hắn đi nữa thì những lời hôm đó Thư Nhất nói cũng không có chỗ nào có thể bị lộ tẩy.

Vậy thì chỉ còn khả năng phía sau, hắn nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Lâm Ngân Chi.

Nếu là như vậy…

Khanh Linh đột nhiên nhớ tới câu “chỉ cần ngươi không đi” mà Cố Vọng liên tục nhắc đến…Hắn nghe được ư?

“A Linh.”

Khanh Linh bị Cố Vọng gọi hoàn hồn, chớp chớp mắt: “Hả?”

Cố Vọng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

Khanh Linh im lặng một lúc rồi đáp: “Ta muốn nghỉ ngơi.”

Cố Vọng nhoẻn miệng cười: “Được.”

Hắn ngẩng đầu, rổ ngọc tạm thời dừng đong đưa, sau đó nhấc tay lên, cả căn phòng liền chìm vào bóng tối.

Khanh Linh nghe được tiếng động, hắn đúng là ngủ ở trên cái giường kia.

Có điều lúc này Khanh Linh lại không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhắm nghiền hai mắt.

Giọng Cố Vọng vang lên ngay bên cạnh: “Sao hôm nay A Linh không chúc ta ngủ ngon?”

Giọng Khanh Linh rất nhỏ: “Ngủ ngon.”

Cố Vọng mỉm cười, ở trong căn phòng yên tĩnh tối đen nụ cười này lộ ra rất rõ, hắn cười đáp: “Ngủ ngon.”

——

Sau một tiếng ngủ ngon, trong phòng lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở đều đặn cũng không nghe được.

Hồi lâu sau, Khanh Linh ở trong rổ ngọc mở mắt ra.

Cô không có bất kỳ động tác gì, trong mắt cũng rất an tĩnh, tự đáy lòng cô biết chuyện này không hề bình thường.

Không có ai lại đi nói với bằng hữu rằng “có thế nào cũng không cho đi, phải ở bên cạnh ta mãi mãi” cả.

Cũng sẽ không có ai làm ra động tác thân mật là chạm vào môi bằng hữu.

Cũng sẽ không có người nào lấy bản thân mình ra làm điều kiện, đổi lại cô không rời đi.

Về mặt tình cảm Khanh Linh không có kinh nghiệm, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu.

Nếu như chuyện trước đó ở Ma thành có thể lý giải được, chuyện ngoài ý muốn ở trên thân kiếm cũng có thể giải thích là do cô bất cẩn, ở Nam Sở Môn hắn tức giận bỏ đi cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của hắn.

Nhưng động tác vừa mới nãy, xác thực là đã vượt qua ranh giới.

Điều khiến Khanh Linh cảm thấy nhẹ nhõm là khi cô cố ý dẫn dắt, Cố vọng đã không tiếp tục chủ đề này, không trực tiếp dồn cô vào ngõ cụt.

Thế nhưng...

Khanh Linh cẩn thận suy đi nghĩ lại cũng không hiểu vì sao Cố Vọng lại có kiểu suy nghĩ khác thường này với mình.

Là cô đối xử với hắn quá tốt sao?

Những chuyện trước lúc còn sống Khanh Linh không mấy nhớ rõ, cho nên dưới góc nhìn của cô, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống kiểu này.

Chỉ còn một tình tiết kịch bản cuối cùng.

Khanh Linh nghĩ bụng: vượt qua đi, vượt qua là có thể lập tức rời đi rồi.

Cô phải giữ khoảng cách với Cố Vọng.

Thế nhưng cô và Cố Vọng vốn cũng không tiếp xúc nhiều, trước đó không phải hắn còn muốn giết cô đó sao?

Khanh Linh hơi buồn bực.

Cô im lặng thở dài.

Giọng nói Cố Vọng lại đột nhiên truyền tới: “A Linh không ngủ được à?”

Khanh Linh lập tức ngậm miệng, sao hắn lại phát hiện được nhỉ?

Trong bóng tối Khanh Linh không trả lời, Cố Vọng đợi một lát rồi không hỏi nữa, ngay lúc Khanh Linh sắp thở phào nhẹ nhõm, trong phòng lại lần nữa sáng lên.

Cô nhanh chóng phản ứng, nhắm chặt mắt lại.

Bên cạnh truyền đến tiếng động ồn ào, ngay sau đó một một luồng hơi thở áp sát cô.

Cố Vọng nhỏ giọng nói: “Đang ngủ à?”



Đúng đúng đúng, đang ngủ, ngươi mau ngủ đi.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, đầu ngón tay lạnh buốt lại một lần nữa chạm vào môi cô, hắn tựa như đang lẩm bẩm: “Vậy có thể làm chút gì đó không?”

Khanh Linh: “!”

Động tác mập mờ này, trong đầu Khanh Linh vô thức lại tái hiện chuyện ngoài ý muốn ở trên thân kiếm ngày đó.

Không được.

Khanh Linh đang định mở to mắt, xúc cảm trên môi lại đột nhiên biến mất, Cố Vọng mỉm cười nói: “Hôm nay bỏ qua cho ngươi.”

Bên cạnh lại truyền tới động tĩnh, tiếng động cách xa một chút, hắn đã nằm lại bên kia.

Khanh Linh cảm nhận được ánh sáng lại tắt ngúm, trong phòng lần nữa chìm vào bóng tối.

Sau một hồi, cô mới cẩn thận mở mắt ra.

Hết cách rồi, người bên cạnh là tâm sự đang đè nặng trong lòng cô, Khanh Linh thật sự không cách nào an ổn chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cô vừa mở mắt, lại bị giật nảy mình.

Trong phòng đúng thực đã tối xuống, nhưng mượn ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài vẫn có thể nhìn ra được bên ngoài rổ ngọc của cô có một cái bóng đen thật lớn.

Bản thân bóng đen thì lại đang nhìn chằm chằm vào cô.

Khanh Linh: “…”

Cô luôn cảm thấy đôi mắt của Cố Vọng giống như đang phát sáng.

Cố Vọng dường như cực kỳ vui vẻ, ngược lại không hề cố ý tránh né, cười đến cả người run run.

“Tiểu bịp bợm.” Hắn cười không ngừng: “Bắt được rồi nhé.”

Khanh Linh nghẹn một hơi, không nói tiếng nào.

Cô phải nói sao bây giờ đây?

Lúc này Cố Vọng không nói rõ ràng, vậy thì cô cũng sẽ không cố ý làm rõ.

Tình cảm là thứ phức tạp nhất, không giống những chuyện khác có qua có lại, không thể diễn đạt bằng lời.

“Ta biết A Linh vẫn luôn thông minh, có tâm linh tương thông với ta.” Cố Vọng nhấc tay vuốt ve tóc Khanh Linh: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Khanh Linh còn chưa kịp né tránh thì hắn đã thu tay về.

Đúng là muốn tránh cũng không tránh được.

Đáng giận!

Lần này hắn thật sự đã nằm lại, không hề nói nhiều thêm một câu.

Khanh Linh gần như mở mắt cả đêm, cũng không dám nhúc nhích, nhưng Cố Vọng dường như đã ngủ say.

Sau nửa đêm, cuối cùng Khanh Linh cũng không chống lại được cơn buồn ngủ bủa vây, nặng nề ngủ thiếp đi.

Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần Khanh Linh không nói thì Cố Vọng cũng sẽ không đề cập đến chuyện phải mãi mãi ở bên cạnh gì đó.

Nhưng Khanh Linh lại không yên tâm, bởi vì cô phát hiện dường như mình đang bị Cố Vọng nhốt ở chỗ này.

Thật ra nơi này là một cái viện rất lớn, lớn đến mức với vóc người hiện tại của Khanh Linh thì cần phải đi một ngày mới có thể đi hết viện tử.

Cố Vọng sẽ không mang cô đi, nếu cô muốn ra ngoài thì sẽ kêu cô tự mình đi.

Chỉ là hư thể này không thích hợp sử dụng linh lực, cho nên Khanh Linh thường đi được nửa đường đã cảm thấy rất mệt mỏi.

Chỉ cần cảm giác này xuất hiện, cô lại cảm thấy bản thân cũng không phải muốn đi về phía trước lắm.

Thường thường vào lúc này, Cố Vọng sẽ nhẹ nhàng nâng cô lên đặt trong lòng bàn tay: “Mệt rồi đúng không? Thế thì về nghỉ ngơi nhé.”

Cứ như vậy lại trôi qua mất một ngày.

Về sau mỗi một ngày đều lặp lại như thế.

Cố Vọng cũng không đi ra ngoài, nhưng hắn lại có rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui, đều là những món đồ kỳ lạ gì đó cô chưa từng nhìn thấy.

Nếu là mấy ngày trước Khanh Linh còn có thể vui vẻ, nhưng bây giờ thì không.

Mỗi khi cô hỏi đến nhục thể, Cố Vọng chỉ đáp: “Ngươi vẫn còn rất yếu.”

Khanh Linh biết mình suy yếu là đúng, nhưng hắn chỉ là không muốn để cho cô ra ngoài.

Cô đi tìm nhục thể của mình nhưng tiếc là không tìm được, nhẫn trữ vật không có, ngọc giản không có, nơi này cơ bản không thể liên hệ với người ở ngoại giới.

Khanh Linh nhận ra rằng, dường như Cố Vọng đang biến tướng cầm tù mình.

Cuối cùng, trong một lần Cố Vọng mang cô ra cửa, Khanh Linh bèn ném cái chuông trên cổ mình xuống.

Cố Vọng đi theo sau lưng cô, động tác bất chợt dừng lại, nhẹ giọng hỏi han: “A Linh?”

Thân thể Khanh Linh đã biến lớn,

cô quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Cố Vọng mỉm cười: “Ta cứ tưởng ngươi sẽ không hỏi tới.”

Khanh Linh khẽ nhíu mày.

“Không phải đã nói rồi sao?” Hắn tiến lên một bước, cúi người vuốt ve mi tâm của cô, dịu dàng nói: “Ta không nhập ma, ngươi ở bên cạnh ta.”

Khanh Linh đè cảm giác bất an ở đáy lòng xuống: “Ta chưa hề đồng ý.”

Cố Vọng thấp giọng cười.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Lúc A Linh coi ta là nhiệm vụ, không phải ta cũng không đồng ý đó sao?”

–Hết chương 63–.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook