Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 43

Thất Tát Nương Tử

31/05/2021

Đường Na lui lại một bước, đụng vào người Ngu Trạch.

Sau khi anh đỡ được cơ thể bất ổn của cô thì chắn trước mặt cô, Đường Na trông thấy máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ khẽ hở bàn tay trái nắm chặt thành đấm của anh.

So sánh với cô khô kiệt ma lực, tình huống của Ngu Trạch cũng không khá hơn chút nào, nếu đổi là người ngoài đã sớm ngất đi vì mất máu quá nhiều, mà anh còn có thể gắng gượng đứng yên đã mạnh hơn tất cả mọi người và rất nhiều yêu.

Viên Mộng nhìn cô, nói: "Cô không cần phải lo lắng, chúng tôi sẽ không tổn thương cô."

Đường Na ráng chống đỡ sức lực cuối cùng duy trì ma pháp quang minh cấp Truyền Kỳ "Sử thi thẩm phán", nhờ đó uy hiếp phòng quản lý chủng loại không nên hành động xốc nổi.

Cô ở sau lưng Ngu Trạch cười lạnh: "Chỉ muốn mời tôi tới phòng quản lý chủng loại ngồi một lát?"

Viên Mộng im lặng.

Triệu Sảng Hiệt nhíu chặt chân mày, đè nén lửa giận chất vấn Đường Na: "Cô muốn đối địch với quốc gia hả?"

Đường Na lau vết máu ở khóe miệng, nhếch môi nói: "Nếu như các người uy hiếp được tôi."

Cô kéo tay áo Ngu Trạch, anh hiểu rõ bế cô lên.

Cô bé tóc vàng được người đàn ông chồng chất vết thương ôm vào lòng, khoé miệng của cô cũng dính vết máu, trên mặt lại lộ ra nụ cười xán lạn: "Phải là tôi nên hỏi các người."

Dưới vô số họng súng và ánh mắt căm thù, cô cười xán lạn như ánh mặt trời.

"Các người muốn đối địch với tôi ư?"

Toàn trường yên tĩnh.

Bên tai Đường Na chỉ có tiếng tim đập dồn dập của Ngu Trạch.

Cô nắm chặt quả ngọc lan đã ảm đạm, ra vẻ ung dung nhìn Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng đưa ra quyết định.

Khuôn mặt báo yêu cấp tiến lộ vẻ xoắn xuýt, ánh mắt lặng lẽ chuyền về phía đèn báo màu lam của xe pháo bên cạnh, kính yêu bảo thủ hơn thì nhìn thẳng vào mắt cô.

"Duy trì trật tự xã hội là công việc của chúng tôi, mà cô...: "

Kính yêu gằn từng chữ nói: "Đã thành nhân tố không ổn định của xã hội."

Nụ cười của Đường Na biến mất, cô yên lặng nhìn Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng.

Lại một trận ác chiến hết sức căng thẳng.

Một chiếc xe hơi bỗng nhiên lái tới ngã tư tia lửa tung tóe, dừng lại trước một vết nứt thật dài.

Triệu Sảng Hiệt trợn mắt nhìn về phía khỉ lông vàng: "Ai cho xe vào thế?"

Khỉ còn chưa mở miệng, một giọng nữ trong trẻo đã vang lên trước: "Trưởng phòng Triệu, là tôi."

Trì Linh Âm đi từ trên xe xuống, cô ta mặc lễ phục màu trắng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, không phù hợp với hiện trường bừa bộn sau trận đấu.

Vẻ mặt Triệu Sảng Hiệt có biến hoá nho nhỏ: "Sao cô lại tới đây?"

"Gần đó xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi có thể không tới sao?"

Trì Linh Âm giống như không nhìn thấy vô số thanh kiếm ánh sáng màu trắng đang nhắm thẳng vào phòng quản lý chủng loại, cười nói với Đường Na: "Em mới trải qua một trận chiến lớn, chẳng lẽ không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Coi như em có thể chiến đấu tiếp, cũng cần cân nhắc người bên cạnh em." Cô ta mỉm cười, nói: "Trông Ngu Trạch không ổn lắm đâu."

Đường Na vô ý thức nhìn về phía Ngu Trạch mặt mũi tràn đầy máu tươi.

Anh khàn giọng nói: "...Đừng quan tâm tôi."

Trì Linh Âm tiếp tục nhìn về phía Viên Mộng, nói: "Giữa các người không có lý do nhất định phải khai chiến."

Viên Mộng nói: "Chúng tôi không thể để mặc sinh vật mạnh mẽ không chút kiêng kỵ đi lại trong xã hội loài người, cô ta nhất định phải tiếp nhận sự quản lý và ràng buộc của phòng quản lý chủng loại, đề phòng một ngày nào đó trong tương lai trở thành phần tử nguy hiểm phá hư trật tự xã hội."

Trì Linh Âm cười: "Dựa theo "Luật quản lý yêu quái của nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa", dù cho em ấy phải nhận sự quản lý từ ai đó, cũng nên là sự quản lý của hội trưởng hiệp hội huyền học... Bởi vì, em ấy không phải yêu."

Triệu Sảng Hiệt cau mày mở miệng: "Nhưng sức mạnh cô ta sử dụng cũng không phải huyền học."

Trì Linh Âm cười.

"Huyền học bác đại tinh thâm, ngay cả tôi cũng không thể khẳng định sức mạnh em ấy sử dụng không phải huyền học cổ xưa đã thất truyền, trưởng phòng Triệu là một yêu quái chưa từng học huyền học mà có thể khẳng định sức mạnh của em ấy không liên quan đến huyền học ư?"

Sắc mặt Triệu Sảng Hiệt khó coi lại không thể phản bác, bởi vì đứng ở trước mặt anh ta chính là người dẫn đầu giới huyền học Trung Quốc, nếu nói hiểu rõ về huyền học, Trì Linh Âm tự xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.

Cô ta là thiên tài xuất sắc nhất của huyền học Trung Quốc mấy trăm năm qua, thời điểm gần hai mươi bốn tuổi đã được đề cử làm hội trưởng hiệp hội số một trong giới huyền học.

Mặc kệ bởi vì thực lực của cô ta hay toàn bộ giới huyền học sau lưng cô ta, phòng quản lý chủng loại cũng không thể tuỳ tiện xem nhẹ mặt mũi của cô ta.

Lúc này Viên Mộng mở miệng: "...Cô không sợ cô ta mang đến rắc rối cho cô?"

Trì Linh Âm nói: "Nếu như sợ rắc rối, tôi đã không đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội."

Triệu Sảng Hiệt nhìn thẳng Trì Linh Âm, suy tư một lúc lâu, sắc mặt nặng nề nói: "Cô cần phải biết, nếu như cô khăng khăng muốn ôm rắc rối này, như vậy cô sẽ phải đảm bảo, nếu như sau này cô ta làm ra chuyện phạm pháp..."

Giọng Triệu Sảng Hiệt mang thâm ý nói: "Một mình cô ta chạy được, cô đại biểu giới huyền học, không chạy được đâu."

Trì Linh Âm không quan tâm cười, quay đầu nói với Đường Na: "Đi thôi, lên xe. Các người đều cần chữa trị."

Dưới vô số cái nhìn chăm chú của phòng quản lý chủng loại, Đường Na và Ngu Trạch lên xe Trì Linh Âm.

Theo tiếng động cơ khởi động, xe chở ba người nhanh chóng rời đi.

Khỉ hóa thành người đàn ông dáng lùn đi đến bên cạnh Triệu Sảng Hiệt, nghi ngờ hỏi: "Lão đại, chúng ta cứ thả họ đi vậy à?"

Triệu Sảng Hiệt không kiên nhẫn nói: "Bằng không thì sao? Cậu đánh thắng được Trì Linh Âm hay là đánh thắng được Đường Na?"

Anh ta móc một điếu thuốc từ trong túi quần và châm lửa, cà lơ phất phơ ngậm vào miệng, mặt mũi rất không vui: "Một chuyến tay không coi như xong, ông đây còn phải viết báo cáo sự cố! Trì Linh Âm dẫn người đi, để cô ta viết ấy, ông đây biết cái gì đâu!"

Người đàn ông dáng lùn sắp khóc: "Lão đại, anh không thể không biết cái gì được, lúc này Giang chính ủy còn đang nằm sấp dưới đất ở văn phòng đấy!"

Triệu Sảng Hiệt nhớ tới sự việc này, hoảng sợ suýt không cả ngậm được thuốc.

"... Cậu đánh ngất thật à?"

"Lão đại, anh không thể quỵt nợ, để phòng ngộ nhỡ tôi đã ghi âm..."

"Cái gì? Con khỉ nhà cậu, cậu tới đây cho ông, nói! Ghi âm ở đâu?"

Viên Mộng nhíu mày, ngắt cuộc tranh chấp ngây thơ của hai người đàn ông: "Chớ ồn ào, vẫn nên nghĩ làm sao khôi phục con đường này trước khi trời sáng đi."

Triệu Sảng Hiệt buông cổ áo của người đàn ông dáng lùn, nhìn về phía đường cái như trải qua trận động đất cấp tám: "Nát thế này rồi chỉ có thể để Cục quản lý giao thông đến phong tỏa con đường thôi."

Vẻ mặt người đàn ông dáng lùn phức tạp nói: "Rốt cuộc cô bé kia có lai lịch gì... Trưởng phòng Triệu, anh có thể một mình chiến đấu với ác linh vừa rồi không?"

Triệu Sảng Hiệt nói: "Có thể~" anh dừng một chút, tăng thêm "..."

"Oa!" Khuôn mặt người đàn ông dáng lùn đầy cảm xúc sùng bái: "Trưởng phòng Triệu thật lợi hại!"

Viên Mộng nhìn đám đàn ông xấu xa dối trá, hóa thành một sợi ánh sáng tiến vào trong kính chiếu hậu phía bên phải chiếc Hummer.

Trì Linh Âm sắp xếp Ngu Trạch ở trong biệt viện nhà cô ta, một ông cụ tóc trắng xoá phụ trách chữa trị cho anh.

Đường Na được Trì Linh Âm dẫn phòng sách của cô ta, lúc cô ta đi ra, Đường Na nhân cơ hội quan sát bày trí trong phòng.

Trì Linh Âm sống trong một toà nhà kiểu Trung Quốc cổ điển, phòng sách của cô ta cũng theo phong cách Trung Quốc cổ điển.

Bốn mặt tường của căn phòng được tạo thành từ giá sách cao đến trần nhà, một mặt trong đó hơi lộn xộn với đầy sách mới và cũ, thậm chí còn có bản chép tay, Đường Na nhanh chóng đảo qua gáy sách mỗi quyển sách, phát hiện đều là sách có liên quan đến huyền học.

Cô đi đến trước kệ sách, nhón chân lấy bừa một quyển mở ra, nội dung trong sách không khác tiêu đề trên gáy sách, bên trong thậm chí còn có phê bình chú giải viết tay.

Trên ba giá sách khác thì trưng bày mấy món đồ cổ quý giá thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, phía bàn gỗ hồ đào màu đen, ở giữa treo một bức tranh hoa bách hợp được khắc bằng vàng.

Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Đường Na lập tức ngồi lại ghế bành làm bằng gỗ thật.

Trì Linh Âm đi đến.

"Ông Uông nói Ngu Trạch đã không có nguy hiểm đến tính mạng, buổi tối hôm nay có ông Uông chăm sóc anh ta, em không cần lo lắng."

Đường Na vội hỏi: "Vậy vết thương trên mặt anh ấy...?"

Mặt Ngu Trạch là chỗ dựa lớn nhất để nổi tiếng trở lại, nếu bị hủy khuôn mặt, cô đi đâu đổi cho anh một gương mặt giống hệt đây?

Trì Linh Âm cười nói: "Tôi cam đoan, hai ngày sau vết thương trên mặt anh ta sẽ như trước kia."

Đường Na thở dài một hơi.

Trì Linh Âm ngồi xuống trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.

Thần kinh Đường Na lại căng thẳng.

Cô không tin người phụ nữ thần bí này ra mặt cho cô trước mặt phòng quản lý chủng loại mà không có mục đích gì.

"Em không cần khẩn trương, chúng ta không phải kẻ địch."

Trì Linh Âm cười nói: "Nếu như chị muốn hại em, cần gì tốn công tốn sức cứu em từ phòng quản lý chủng loại?"

Đường Na nhìn chằm chằm cô ta, hỏi: "Mục đích của chị là gì?"

"Chúng ta công bằng một chút, chị trả lời một câu hỏi của em, em cũng trả lời một câu của chị, em đồng ý không?"

Đường Na dùng sự im lặng để trả lời, Trì Linh Âm mở miệng nói: "Mục đích của chị rất đơn giản, chính là hoàn toàn giết chết ác linh Thủy Hoàng."

Đường Na tập trung nhìn cô ta, không bỏ sót một xíu biến hoá nào trên mặt cô ta, phân tích cẩn thận xem cô ta có nói dối ở trước mặt mình hay không.

"Em biết sự tồn tại của ác linh Thủy Hoàng không?"

Đường Na nói ngắn gọn: "Biết."

"Giới huyền học và cơ quan quốc gia bắt tay, bỏ ra cái giá thê thảm đau đớn mới miễn cưỡng tạm thời phong ấn ác linh Thủy Hoàng. Phong ấn rất yếu ớt, nhiều nhất chỉ có thể vây khốn ác linh Thủy Hoàng năm năm, nếu như ác linh Thủy Hoàng trở lại nhân gian, hậu quả khó mà lường được."

Đường Na hỏi: "Vì sao không củng cố phong ấn?"

"Từ sau trận chiến ấy, giới huyền học bị tổn thương nặng, cho dù bọn chị tìm được cách củng cố phong ấn, cũng không tìm được người có năng lực củng cổ phong ấn."

"Chị biết em sử dụng một loài sức mạnh giống ác linh Thuỷ Hoàng từ chỗ phòng quản lý chủng loại, chị không biết sức mạnh của em đến từ đâu, chị chỉ có giác quan thứ sáu, chắc chắn em biết cách hoàn toàn giết chết ác linh Thủy Hoàng."

Đường Na hỏi: "Bởi vì giác quan thứ sáu, chị dám đảm bảo cho tôi? Chị không sợ tôi gây ra chuyện gì liên lụy đến chị và người nhà của chị?"

Trì Linh Âm cười nói: "Đừng xem nhẹ giác quan thứ sáu, đối với người giới huyền học mà nói, giác quan thứ sáu là thứ quan trọng hơn hẳn năm giác quan khác. Người đứng đầu nhà họ Trì thoạt nhìn là tên tuổi rất đáng hãnh diện, nhưng nhà họ Trì bây giờ cũng chỉ còn một mình chị, cho dù em liên lụy nhà họ Trì, cũng chỉ là một mình chị bị liên lụy. Chị bằng lòng mạo hiểm như vậy."

"Ác linh Thủy Hoàng bị phong ấn ở đâu?"

"Đây là câu hỏi thứ hai. Trước khi chị trả lời em, em phải trả lời một câu hỏi của chị trước..." Trì Linh Âm hỏi: "Em và ác linh đến từ cùng một nơi đúng không?"

Đường Na do dự một lát, nói: "Phải."

"Ác linh Thủy Hoàng bị phong ấn dưới chân Tĩnh Sơn." Trì Linh Âm trao đổi đáp án, tiếp đó đưa ra một câu hỏi mới: "Em có cách giết chết ác linh Thủy Hoàng không?"

"Có."

Đường Na không quan tâm nói.

Đợi cô khôi phục thực lực thời kỳ mạnh nhất, giết chết lão già hèn hạ Nibel kia không phải chuyện vài phút à?

Nơi này không có giáo hội Quang Minh làm hậu thuẫn cho ông ta!

Đường Na hỏi tiếp: "Tại sao chị muốn giết chết ác linh Thủy Hoàng?"

"... Trong trận chiến ác liệt kia, ác linh Thủy Hoàng giết chết rất nhiều người và yêu có tài năng." Trì Linh Âm dừng một chút, nói: "Trong đó bao gồm bố mẹ của chị."

Trì Linh Âm hỏi lại: "Mục đích cuối cùng của em là gì?"

"... Có ý gì?"

Đường Na bỗng nhiên cảnh giác.

Trì Linh Âm không chớp mắt nhìn cô: "Tất cả hành vi của em đến hiện tại, mục đích cuối cùng là vì cái gì?"

Con ngươi của Đường Na đảo một vòng, vừa muốn mở miệng, Trì Linh Âm đã nói: "Xin nói thật, vì tín nhiệm sau này của chúng ta."

Lời nói dối của Đường Na kẹt lại cổ họng, cô suy nghĩ, để lấy được sự tín nhiệm của Trì Linh Âm, nửa thật nửa giả nói: "Chỉ có Ngu Trạch trở lại lúc nổi tiếng nhất, tôi mới có thể khôi phục toàn bộ sức mạnh vốn có."

Trì Linh Âm khẽ gật đầu: "Chị không còn câu hỏi nữa, em còn cái gì muốn hỏi không?"

Đường Na hỏi: "Chị phát hiện thân phận của tôi lúc nào?"

Trì Linh Âm nói: "Từ lần đầu tiên."

"Cái gì?"

Đường Na sợ ngây người, cô cảm thấy mình vẫn luôn ngụy trang khá lắm mà!

Ngay cả mấy người phòng quản lý chủng loại thích xen vào chuyện của người khác cũng bởi vì phát hiện thú nhồi bông của cô mới phát hiện sự tồn tại của cô.

Sao Trì Linh Âm có thể chỉ dựa vào lần đầu tiên đã phát hiện ra thân phận của cô?

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, chị đã phát hiện em không phải người của thế giới này, trên người em có bóng ma của thế giới khác." Trì Linh Âm cười nói: "Đây không phải bí mật gì, người nhà họ Trì trời sinh có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy một ít đồ vật con người không thấy được."

Nghi vấn của Đường Na đều có được giải đáp, tạm thời cô không nghĩ ra còn câu hỏi gì, cuộc nói chuyện rơi vào im lặng, mà từ đầu đến cuối Trì Linh Âm đều dễ tính chờ cô suy nghĩ.

Qua nửa ngày, Đường Na nghi ngờ hỏi: "Chị cũng không cần tôi cam đoan không làm chuyện phạm pháp ư?"

Trì Linh Âm giống như được cô nhắc nhở, "A" một tiếng, cười nhẹ nói: "Em nói đúng, đừng làm chuyện phạm pháp gây rối loạn trật tự..."

Người phụ nữ có mái tóc đen suôn dài như thác nước cười xinh đẹp nói: "Muốn làm, cũng đừng để bị phòng quản lý chủng loại bắt được chuôi."

Vì chờ đợi Ngu Trạch khôi phục, Đường Na tạm thời ở lại nhà Trì Linh Âm.



Có lẽ bởi vì ngủ trên chiếc giường xa lạ, một đêm này Đường Na ngủ không quá ngon.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng cô đã thức dậy, đi ra ngoài đi về phía phòng của Ngu Trạch.

Mặc dù nhà họ Trì ít người, nhưng vẫn rất giàu có, điểm này có thể nhìn ra từ việc bọn họ lại có thể có một căn nhà sang trọng tấc đất tất vàng cải tạo từ một toà vương phủ nằm bên cạnh Tử Cấm thành.

Chuyện này không phải cứ có tiền là làm được.

Đường Na dựa vào ký ức ngày hôm qua, sau khi trải qua hành lang bảy lần ngoặt tám lần rẽ đi tới căn phòng của Ngu Trạch.

Đường Na vừa nghĩ tới sắp được gặp bò sát nhỏ ngọ nguậy, tâm trạng cô lập tức vui sướng.

Cô tung tăng chạy tới, đẩy cửa phòng ra: "Ngu..."

Tiếng nói của cô kẹt ở nửa đường.

Ngu Trạch nửa nằm trên giường và Trì Linh Âm ngồi trước giường cùng nhìn về phía cô.

...Tình huống thế nào?

Bọn họ lén nói chuyện gì sau lưng cô?

Trì Linh Âm đứng từ ghế lên, cười nói: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

"Không ngon!"

Đường Na xây xẩm mặt này đi tới, ngăn trước mặt Ngu Trạch, không vui nhìn Trì Linh Âm: "Của tôi."

Trì Linh Âm ngẩn người, đưa mắt nhìn Ngu Trạch.

"Mới sáng sớm mà căn phòng này thật náo nhiệt."

Đường Na nhìn lại, ông Uông với mái tóc trắng xoá bưng một bát ngọc nho nhỏ đi từ căn phòng kế phòng ngủ ra.

"Ông Uông, ông đến ngồi."

Trì Linh Âm bước nhanh tới, đỡ ông Uông ngồi xuống.

Cô ta quay đầu nói với Đường Na: "Chị tới thăm ông Uông, tối hôm qua ông ấy chăm sóc một đêm, chị muốn xem nơi này có chỗ nào cần giúp không."

Sau khi thấy trong phòng còn có ông lão tóc trắng, không vui trong lòng Đường Na mới tiêu tan, cô quay đầu nhìn Ngu Trạch, ánh mắt đảo quanh đỉnh đầu anh.

Cô còn nhớ rõ hôm qua đầu anh chảy máu, bò sát nhỏ thật sự không sao chứ?

Ngu Trạch nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, tôi không sao."

Đường Na giống như con mèo bị dẫm đuôi, lập tức xù lông: "Tôi thèm vào lo lắng ấy!"

Ông Uông dùng bàn chải nhỏ mềm mại chấm thuốc cao trong bát ngọc rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên mặt Ngu Trạch, vừa bôi vừa nói: "Trong hai ngày này vết thương trên mặt không thể dính nước, cậu cầm thuốc cao này, thỉnh thoảng lại bôi, bảo đảm vết thương của cậu sẽ không lưu lại."

Ngu Trạch thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Ông Uông nói: "Lần sau chú ý một chút, đừng khoe khoang, cảm giác gãy xương dễ chịu không?"

Đường Na không nhịn được hỏi: "Anh ấy gãy xương ạ?"

Hôm qua không phải anh còn có thể chuyển động, ngoại trừ chảy máu thì mọi thứ để tốt sao?

"Gãy hơi bị nhiều đấy."

Ông Uông bôi thuốc lên vết thương trên mặt Ngu Trạch xong, đậy nắp bát ngọc, đẻ lên tủ gỗ đầu giường, nói: "Mấy chỗ xương bị gãy nát lại thêm nội tạng xuất huyết nhiều, nói thật, cậu ấy có thể kiên trì đến chỗ tôi đã là một kỳ tích rồi."

Trì Linh Âm cười nói: "Ông Uông có thể cứu được anh ấy, lại là một kỳ tích khác."

"Chỉ con biết nói ngọt." Ông Uông nhìn Trì Linh Âm đầy cưng chiều như đang nhìn cháu gái ruột của ông.

Đường Na tò mò nhìn ông Uông trông rất bình thường, hình như ông là một ông lão bình thường nhưng ở trong miệng Trì Linh Âm lại là một nhân vật không tầm thường.

Theo lời Trì Linh Âm, Trung Quốc có ba thánh thủ giới y học, hai người trong đó là yêu, dùng yêu thuật cứu mạng, một yêu là đã từng chữa trị cho Đường Na - Vương Doanh, một yêu khác trợ giúp cho Tự Do Thiên Quốc.

Trong ba người có duy nhất một nhân loại, dùng huyền học cứu mạng, từng dùng thủ đoạn không giống bình thường cứu được rất nhiều sinh mệnh mà y học bình thường không thể cứu được.

Sau khi sử dụng ma lực quá độ, tinh thần Đường Na vẫn rất phơi phới, việc này phần lớn nhờ công của chén thuốc cực kỳ hôi thôi mà ông Uông bắt cô uống hết tối hôm qua.

Đó có lẽ sẽ trở thành địa ngục trong lòng Đường Na chỉ đứng sau hang ma nữ.

Đường Na hỏi: "Hôm nay anh ấy có thể hoàn toàn khôi phục không?"

Ông Uông kinh ngạc nhìn cô một chút: "Cho dù tôi là thần tiên sống, cậu ta cũng không thể hôm qua gãy xương hôm nay đã nhảy nhót tưng bừng được. Người phàm thương gân động cốt còn cần một trăm ngày, tôi chỉ có thể để cậu ta mau chóng trong một tuần khôi phục năng lực hành động thôi."

Ước chừng nhìn ra sự thất vọng của Đường Na thất vọng, Trì Linh Âm hỏi: "Trong thế giới của em, có cách chữa trị tốt hơn hả?"

Đường Na cảnh giác nhìn cô ta.

Trì Linh Âm cười: "Chỉ là hiếu kì thôi, em yên tâm, chị sẽ không tiết lộ với phòng quản lý chủng loại chuyện em đến từ thế giới khác."

"Nhóc con này đến từ thế giới khác?"

Ông Uông ở một bên nghe ngóng nghi ngờ hỏi.

Đường Na tức giận nói: "Tôi không phải nhóc con đâu nhé!"

Trì Linh Âm giải thích giúp: "Em ấy năm tuổi rồi."

Đường Na tình nguyện cô ta ngậm miệng.

"Tôi không chỉ năm tuổi!" Cô nổi giận đùng đùng giải thích.

Cơ thể trẻ con đáng ghét này, lúc nào cô mới có thể biến lại dáng vẻ vốn có đây?

"Nếu như dùng cách của em..." Trì Linh Âm nói: "Em có thế khiến người chết sống lại không?"

Đường Na nhớ tới bố mẹ đã bị Nibel giết chết, nói: "Không cứu được, nhưng có thể khiến bọn họ lấy hình thức xương cốt hoặc là vong linh ở lại nhân thế... Tôi nhắc nhở chị một câu, mang linh hồn từ thế giới người chết về thường có rất nhiều vấn đề, không có ý thức cá nhân chỉ là vấn đề phổ biến nhất."

Ông Uông thở dài, nói với Trì Linh Âm: "Người đã mất, vẫn để bọn họ yên nghỉ thôi."

Trì Linh Âm im lặng, ánh mắt phức tạp khó tả.

Ông Uông thở dài, nói: "Ông lão này mệt mỏi một đêm, muốn trở về nghỉ ngơi."

Trì Linh Âm nói: "Cháu cũng muốn đi, cháu đưa người về phòng."

Cô ta đỡ ông Uông rồi lấy ra hai chiếc túi trong suốt bịt kín đưa cho Đường Na.

Trong chiếc túi trong suốt bịt kín là điện thoại và đồ riêng của Đường Na và Ngu Trạch.

Trì Linh Âm nói: "Sáng hôm nay phòng quản lý chủng loại đưa tới. Xe của các người đã báo hỏng, bị kéo đến nhà máy xử lý rác thải rồi."

Cô ta nhìn về phía Ngu Trạch: "Không ai biết xe anh xảy ra tai nạn xe cộ vào tối hôm qua. Cục Giao Thông sẽ trả anh một biển số xe như cũ, nhưng Ferrari thì anh phải tự đi mua."Đường Na nhận cái túi.

Trì Linh Âm đỡ ông Uông đi tới cửa, quay đầu nói: "Bởi vì công tác, tôi rất ít khi trở về chỗ ở, các người có thể yên tâm dưỡng thương ở chỗ này. Nếu cần cái gì thì nói với ông Uông hoặc là tôi."

"Đúng rồi, có một việc..." Trì Linh Âm cười nói: "Ra ngoài sau mười một giờ đêm thì nhớ mang hạt Bồ Đề trong phòng, bởi vì ma trận trong nhà sẽ tự động mở ra từ mười một giờ đêm đến bốn giờ sáng."

Một già một trẻ rời đi.

Đường Na lập tức xốc chăn của Ngu Trạch lên, muốn xem xét vết thương của anh.

Ngu Trạch đè lại chăn, nói: "Tôi không sao... Cô thì sao?"

Đường Na nghe vậy kiêu ngạo ngẩng đầu, như con khổng tước nhỏ màu vàng.

"Tôi có thể có chuyện gì? Anh đã quên dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người của đám ngu xuẩn phòng quản lý chủng loại hôm qua rồi à?"

Ngu Trạch dùng cái tay cách cô khá xa xoa đầu cô.

Đường Na vốn định hất tay anh ra nhưng nhìn thấy tay trái anh không động đậy lại nhịn xuống.

Cô hỏi: "Gãy xương ở đây hả?"

Ngu Trạch khẽ nói: "Không sao, qua mấy ngày là khỏi ấy mà... Cô không sao là tốt rồi."

Tay anh rời đỉnh đầu của cô: "...Nếu như tôi có yêu lực thì tốt rồi."

Đường Na vừa định nói chuyện, Ngu Trạch trực tiếp cầm quả cây ngọc lan trên cổ cô lên.

Quả cây ngọc lan ảm đạm không ánh sáng, bên ngoài tràn đầy vết nứt thật sâu.

Giống kết tinh kính yêu, quả ngọc lan cũng bởi vì mất đi tất cả năng lượng mà biến thành một vật vô dụng.

Ngu Trạch nói: "... Đây là di vật của mẹ tôi."

Không hiểu sao Đường Na cảm thấy chột dạ, thật là kỳ lạ, cô chột dạ cái gì?

Cô lén quan sát sắc mặt của Ngu Trạch, trên khuôn mặt poker không thay đổi kia vẫn bình tĩnh như trước đây.

Cô còn đang do dự có nên lấy quả ngọc lan xuống trả lại cho anh không, Ngu Trạch đã thu tay về, ngược lại hỏi: "Đưa điện thoại của tôi cho tôi."

Đường Na thở dài một hơi, đem điện thoại của anh từ túi bịt kín ra.

Chắc chắn phòng quản lý chủng loại đã lật tung tất cả đồ vật trong chiếc điện này ra rồi, Đường Na cực kỳ tín nhiệm nhân phẩm thấp kém của bọn họ... đặc biệt là trưởng phòng Triệu Sảng Hiệt.

Có lẽ bọn họ không cảm thấy hứng thú với bí mật "Na cũng quá tuyệt vời".

Mà thứ bọn họ cảm thấy hứng thú đã bị Đường Na cẩn thận xóa sạch sẽ từ lâu.

Sau khi Ngu Trạch lấy được điện thoại, trước tiên cho gọi điện thoại cho tổ tiết mục "Ký ức đầu ngón tay".

Một giây trước khi điện thoại kết nối, Đường Na cướp lấy điện thoại mở loa ngoài.

Tiếng của người chế tác chương trình truyền từ trong điện thoại ra.

"Alo, Ngu Trạch?"

"Là tôi, thật sự xin lỗi chuyện tối hôm qua."

"Tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Cậu và Na Na đột nhiên chạy đi, làm chúng tôi giật hết cả mình."

Ngu Trạch không giỏi nói dối câm như hến không trả lời được.

Bò sát nhỏ vô dụng!

Đường Na cướp lời nói với điện thoại: "Chào chú chế tác, là Na Na không tốt, Na Na lại bị bệnh, Đản Đản vội vã đưa cháu đi bệnh viện, trên đường còn xảy ra tai nạn xe, Đản Đản cũng bị thương, thật sự xin lỗi chú. "

"Ngu Trạch cũng bị thương rồi?" Tiếng người chế tác dồn dập lên: "Bị thương chỗ nào rồi? Có nghiêm trọng không?"

"Đản Đản bị thương xương cốt, chú bác sĩ nói anh ấy cần tĩnh dưỡng."

"Gãy xương cũng không phải việc nhỏ." Tiếng người chế tác trở nên nặng nề: "Ngu Trạch, chuyện này cậu nhất định phải nghe bác sĩ, tĩnh dưỡng thật tốt. Tuyệt đối đừng nóng vội, một người bạn tôi quen cũng bởi vì gãy xương không dưỡng khỏi hoàn toàn đã vội vã trở về làm việc, bây giờ cánh tay vẫn còn chút vấn đề đấy."

Đây không phải ok rồi sao? Nói dối dễ như trở bàn tay!

Đường Na đắc ý nhìn về phía Ngu Trạch, lại phát hiện anh híp mắt nhìn điện thoại, bởi vì người chế tác quan tâm mà khóe miệng kéo xuống thấp hơn.

Nhìn thấy bò sát nhỏ không vui, Đường Na cũng cảm thấy nói dối thành công không đáng đắc ý như vậy nữa.

"Thật sự xin lỗi, chuyện này là tôi không tốt, nếu như tập một cần tôi quay bổ sung, lúc nào cũng có thể nghe sắp xếp của tổ chế tác."

Trong điện thoại, người chế tác cười cởi mở nói: "Cậu đừng lo lắng chỗ tôi, hôm qua cũng quay đến cuối rồi, đoạn sau cậu không ở đây thì cắt mấy ống kính lúc trước vào là được, về phần ghi hình tập sau, cậu rất may mắn đấy, tối hôm qua cậu đi không bao lâu, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên Lê Hoằng cũng đi trước."

"Trước khi cậu gọi tới, tôi vừa mới nói điện thoại với cậu ấy, đồng ý kéo dài thời hạn ghi hình tập tiếp theo đến tháng sau, cho nên chỉ cần tháng sau cậu có thể trở lại chương trình, chúng tôi sẽ không cần thay người."

Chờ Ngu Trạch cúp điện thoại, làm một người theo chủ nghĩa hoài nghi, Đường Na nghi ngờ hỏi: "Làm sao trùng hợp như vậy?"

Bọn họ vừa mới phải vắng mặt ghi hình tiết mục vì bị thương, tổ tiết mục cũng phải điều chỉnh thời gian ghi hình vì vấn đề lịch trình của Lê Hoằng?

Cái này khác gì năm triệu từ trên trời rơi xuống?

Ngu Trạch nói: "Đây không phải đúng lúc sao?"

"... Tôi không tin có đúng lúc gì cả."

Cô còn chưa rõ lai lịch ác linh hôm qua, cô cũng không phải bánh trái thơm ngon gì, tại sao ác linh kia mặc kệ hơn mười sinh mệnh đầy sức sống, hết lần này tới lần khác đuổi theo cô chạy mấy nghìn mét?

Đó chẳng phải bình thường!

Trên mặt Ngu Trạch lộ ra một chút do dự.

Đường Na hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"

"Hôm qua..." Anh nói: "Sau khi cô chạy xa, ác linh nói chuyện."

"Nó nói cái gì?"

"Không thể giết chết ma nữ và tế phẩm, còn có 'xua đuổi', ' chủ nhân'."

Đường Na sửng sốt, qua một lúc lâu, cô mở miệng nói: "...Chủ nhân?"

Mấy tiếng tiếng đập cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Bây giờ bò sát nhỏ là người tàn phế, Đường Na gánh trọng trách chăm sóc anh đi đến cửa.

Sau khi mở cửa, cô phát hiện đứng ở cửa chính là một con rối bằng gỗ cao nửa người, trong tay con rối bưng bàn ăn, bên trên đặt bữa sáng của Đường Na và Ngu Trạch.

Sau khi cửa mở, con rối nhìn không chớp mắt, tư thế cứng đờ đi vào, đặt bàn ăn lên tủ đầu giường rồi xoay người trở về đường cũ.



Đường Na cảm thấy hiếu kỳ với cơ quan con rối hình người thần kỳ này nên cố ý chắn đường đi của nó, kết quả nó còn biết chuyển hướng, tránh ra trước mặt cô.

Sau khi con rối đưa lưng về phía Đường Na, cô trông thấy trên lưng của nó dán một lá bùa cô nhìn không hiểu, cô tiện tay giật lá bùa xuống, con rối lập tức bất động.

"Đây là thứ gì thế?"

Cô nhìn lá bùa trong tay, chữ viết bên trên giống mấy lời phê bình ghi chú cô thấy trong phòng sách.

Tiếng nói của Ngu Trạch truyền đến từ phía sau: "Con rối tạp vụ, Trì Linh Âm nói nó sẽ đưa ngày ba bữa cơm đến cho chúng ta, quần áo cần giặt cũng có thể trực tiếp giao cho nó."

Đường Na dán bùa lên lưng con rối, con rối giống như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục vụng về đi ra ngoài cửa.

"Anh biết khi nào?"

Đường Na quay người trở về giường.

Ngu Trạch nói: "Trước khi cô đến, Trì Linh Âm đang nói chuyện con rối tạp vụ với tôi."

Đường Na lườm anh một cái: "Ít ở riêng với cô ta thôi."

"Cô không tin cô ta?"

Đường Na cảm thấy anh vô cùng buồn cười.

"Trì Linh Âm đại biểu thế gia huyền học, Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng đại biểu thế lực quốc gia, còn có Trác Vũ đại biểu Tự Do Thiên Quốc..."

Cô cười lạnh một tiếng.

"Tôi không tin ai hết."

Cô chỉ tin bản thân mình.

Cho nên cô mới có thể sống đến hiện tại.

Vào ban đêm, Đường Na trằn trọc trên chiếc giường xa lạ.

Không biết ban ngày cô ăn cái gì mà trên người cô lại nổi mẩn đỏ, cực kỳ ngứa, càng gãi càng ngứa.

Cô phiền lòng đứng dậy, mặc quần áo đi về phía cửa.

Sau khi vô ý thức mở cửa, cô mới nhớ tới lời cảnh cáo của Trì Linh Âm hồi sáng.

Vô số tiếng hoan hô truyền đến từ ngoài cửa.

Đám người mặc trang phục bằng vải lanh đưa lưng về phía cô, không ngừng hò reo trước giá hỏa hình bị bao vây bởi ngọn lửa cháy hừng hực trên tế đài ở quảng trường.

Mấy giáo chủ mặc thánh bào của giáo hội Quang Minh đứng trên khán đài nhẹ giọng an ủi quý tộc mặc hoa phục màu tím.

Giáo chủ tóc trắng xoá ở giữa chính là người mười năm sau sẽ trở thành giáo chủ có triển vọng kế nhiệm Giáo hoàng Quang Minh nhất - Nibel.

Hiện tại ông ta vẫn chỉ là giáo chủ bình thường, nhưng rất nhanh ông ta sẽ được trọng dụng, bởi vì ông ta phát hiện một ma nữ ẩn nấp trong nhà Công tước Đồ Linh.

Trong thính phòng dưới khán đài không còn chỗ ngồi.

Mọi người bốn phương tám hướng đều tới quan sát cô con gái gần năm sáu tuổi nhà Công tước tiếp nhận thẩm phán.

Một ngày trước, cô còn đang hưởng thụ ăn ngon mặc đẹp.

Hôm nay, cô đã bị trói lên giá hỏa hình.

Giá hỏa hình lạnh lẽo dán lên da cô, dây gai thô ráp ghìm chặt hai tay hai chân của cô, cô khóc kêu tên người nhà.

Bốn phía cũng chỉ có tiếng cười ăn mừng.

Bùm...!

Ngọn lửa cao cao quét bừng lên phía chân trời xanh thẳm.

Cánh cửa đóng lại, ngăn cản mọi thứ ở ngoài.

Cô im lặng thở hổn hển, âm thanh văng vẳng vẫn quanh quẩn bên tai cô.

Tiếng gió, tiếng khóc, tiếng củi cháy đôm đốp rất nhỏ, còn có tiếng hoan hô, tiếng cười của mọi người.

Âm thanh sắp bao phủ lấy cô.

Đường Na vươn tay, dùng sức nắm chặt hạt Bồ Đề treo trên chốt cửa.

Một luồng mát lạnh tràn vào cơ thể của cô, xua đuổi âm thanh ồn ào trong tai cô, cô nắm chặt hạt Bồ Đề trong tay, im lặng thở hổn hển giống như bị đuối nước.

Ngu Trạch đang lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy có người leo lên giường của anh.

Chui vào trong chăn của anh.

Lay cánh tay của anh.

Ngu Trạch mở mắt ra, trông thấy một mái tóc vàng bóng mượt gối lên tay anh.

Sách tinh gối lên tay anh, phờ phạc nhìn anh.

Anh nhíu mày lại, muốn rút cánh tay khỏi đầu cô.

Sách tinh khẽ nói: "...Cổ họng tôi đau quá."

Cô còn chưa dứt lời thì đã ho lụ khụ.

Khác với lúc "kịch trường của sách tinh" bắt đầu cô diễn hận không thể ho nổ phổi, bây giờ cô lại cố ý kìm nén tiếng ho khan.

Ngu Trạch nhìn vẻ hoảng hốt hiếm có trên mặt cô, cánh tay muốn rút ra bất tri bất giác dừng lại.

Anh khó khăn nâng cái tay bị thương, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

Cô khàn giọng nói: "...Thật nhiều bụi, thật bẩn."

Ngu Trạch nhìn quanh mình, bụi ở đâu?

Anh thấp giọng hỏi: "Cô mơ thấy ác mộng hả?"

Chờ giây lát, anh thấy cô khẽ gật đầu.

"... Cô tỉnh rồi."

Cô không nói gì, vô ý thức đưa tay gãi bụng. Ngu Trạch giữ chặt tay của cô, mắt nhìn cái bụng dưới lớp quần áo của cô, phát hiện nổi mẩn cả một mảng.

Anh lật chăn ra, phát hiện trên tay chân cô đều nổi mẩn đỏ.

Ngu Trạch nhíu mày thật sâu: "Cô ăn cái gì rồi?"

Cô ngơ ngác nhìn anh, như đứa trẻ ngây thơ vô tri: "Không biết."

Đổi hoàn cảnh hoàn toàn mới, Ngu Trạch cũng không thể xác định là nguyên liệu nấu ăn hay là cái gì khác làm cô dị ứng.

Cô luôn dị ứng, đủ loại nguyên nhân đều có thể khiến cô dị ứng.

Mấy ngày đầu khi cô mới từ trong sách ra, uống nước cũng dị ứng.

Ngu Trạch chưa từng thấy người nào yếu ớt như vậy, giống như một trận gió cũng có thể lấy mạng cô.

Cô mạnh mẽ đến mức có thể một mình chiến thắng ác linh làm cho cả phòng quản lý chủng loại phải điều động toàn quân, như gặp kẻ địch mạnh.

Đối với anh mà nói, cô lại giống con mèo con đi lạc trong cơn mưa rào, cong lưng dựng lông, bởi vì sợ mà nhe răng nanh với anh hơn.

Khi cô giương nanh múa vuốt, anh luôn không nhịn được mềm lòng vì một chút yếu ớt cô ngẫu nhiên toát ra, chút yếu ớt ấy nói cho anh biết, cô không xấu như những gì cô cố ý biểu hiện ra.

Anh nắm chặt cái tay muốn vung vẩy lung tung của cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, sẽ không mơ thấy ác mộng nữa."

Cánh tay bị thương vì gập lại mà truyền đến cơn đau thấu xương nhưng anh lại xem như không thấy.

Sách tinh dần dần yên tĩnh lại, anh nhìn mí mắt cô chậm rãi cụp xuống, lại cố gắng mở ra, lặp đi lặp lại mấy lần cuối cùng nhắm lại, anh lại nghĩ...

Nếu như anh có yêu lực thì tốt rồi.

Nếu như anh có yêu lực, anh có thể bảo vệ tất cả người anh muốn bảo vệ.

Anh cầm tay nhỏ của sách tinh, nhắm mắt lại, trong tầm mắt tối om hiện ra mộng cảnh trước khi bị tỉnh lại.

Trên linh đường của mẹ, trong đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại bừa bộn và yên tĩnh sau khi khách khứa rời đi.

Quan tài bằng băng nửa trong suốt, dưới lớp pha lê chỉ có thể nhìn thấy một bóng người và đóa hoa màu trắng nở rộ mơ hồ, trong không khí thoang thoảng hương hoa như ẩn như hiện.

Ngu Bái nghẹn ngào khóc thút thít trong linh đường, mà anh tình nguyện đứng ở dưới gốc cây ngọc lan trong sân ngẩn người cũng không muốn tới gần linh đường.

Bởi vì anh biết, nơi đó không có cái gì.

"Nếu cô ấy lựa chọn con, vậy thì con cầm cái này đi."

Anh nâng mắt từ trên cây ngọc lan, người bố mặc tây trang đang đứng ở trước mặt anh.

Âu phục và tóc tai của ông vẫn cẩn thận chỉnh chu, giống như mẹ qua đời chẳng có ảnh hưởng gì đến ông.

Ngu Trạch nhìn về phía một thứ như hòn đá màu đỏ trong tay anh.

Anh hỏi: "Đây là cái gì ạ?"

"Quả ngọc lan." Bố dừng một chút, nói: "Di vật của mẹ con."

Anh cầm quả ngọc lan, ngẩng đầu nhìn về phía bố: "Em trai thì sao ạ?"

"Chỉ có một quả thôi."

Bố xoay người đi, bóng lưng hơi khom xuống.

Ngu Trạch nắm chặt quả ngọc lan màu đỏ, sau khi xoay người trông thấy Ngu Bái đứng trước cửa linh đường oán hận nhìn chằm chằm anh.

Anh do dự một lát rồi đi về phía cậu ta.

"...Cho em."

Ngu Trạch vươn tay với cậu ta.

Ngu Bái hất quả ngọc lan trong tay anh: "Em không cần, anh là hung thủ hại chết mẹ!"

Quả ngọc lan lăn ra xa.

Đối mặt cơn giận của Ngu Bái, Ngu Trạch không nói tiếng nào nhặt quả ngọc lan rơi dưới đất lên.

Lúc anh cầm quả ngọc lan đứng dậy, Ngu Bái đã chạy vào linh đường, trong sân chỉ còn lại một mình anh.

Ngu Trạch cúi đầu nhìn quả ngọc lan đã dính bụi, kinh ngạc nghĩ nếu như anh là một yêu quái mạnh mẽ thì tốt rồi.

Nếu như anh có yêu lực, cũng không cần mẹ đứng trước nguy cơ lựa chọn cứu anh hay là cứu em trai.

Nếu như anh có yêu lực thì sẽ không trơ mắt nhìn mẹ hóa thành cánh hoa tiêu tán ở trên không trung cao vạn trượng mà không có cách nào.

"Anh cũng thấy ác mộng hả?"

Một âm thanh nho nhỏ cắt đứt hồi ức của anh.

Ngu Trạch mở mắt ra, trông thấy sách tinh mí mắt đánh nhau nhưng vẫn lên dây cót tinh thần nhìn anh.

Lúc này anh mới phát hiện anh nắm tay cô rất chặt.

Ngu Trạch buông tay cô ra, khẽ nói: "Làm đau cô hả?"

Cô lắc đầu, nắm chặt bàn tay muốn rút lại của anh. Một lần nữa nhắm mắt lại.

Không lâu lắm, tiếng hít thở khe khẽ lại vang lên lần nữa.

Ngu Trạch nhìn lông mi như cánh bướm của cô, trong lòng bình yên đến lạ.

Anh thấp giọng nỉ non: "Ngủ đi, sẽ không thấy ác mộng nữa."

Nói với cô, cũng nói với mình.

*******

Mặc dù quần chúng thích hóng hớt ăn dưa gần như mỗi tháng đều có thể ăn được một quả dưa, nhưng ngành giải trí cũng không gió nổi mây phun suốt.

Có lúc, dưa liên tiếp đưa vào miệng.

Có lúc, há to miệng cũng không ăn được miếng dưa nào.

Mấy ngày nay chính là thời gian không có dưa ăn.

Các ngôi sao sống thoải mái, sung sướng, tài khoản marketing và paparazi lại chết đói.

Vu Tâm mang theo đoàn đội của anh ta chạy khắp thủ đô một tuần cũng không chụp được tin tức nào hot, thật sự là không khoa học, nghỉ hè nên là thời điểm dư dả tin đồn, tháng tám này lại bình tĩnh như vậy.

Dưa yêu đương này?

Dưa ngoại tình này?

Dưa ** này?

Hay dưa lén hít ma tuý này?

Những người này không lộ đuôi cáo, là muốn anh ta về nhà trồng cải trắng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook