Chương 1: Sinh Viên Xuất Sắc Của Khoa Y (1)
Thời Đầu
23/06/2024
Dạo này, thời tiết ở Đại học A không được đẹp cho lắm.
Trời lại mưa to rồi.
Mưa lớn như thế này thì có chạy nhanh cũng khó. Thế là tốp năm tốp ba sinh viên đeo túi đứng tránh mưa dưới mái hiên, khẽ giọng trò chuyện, nói xấu này nọ, âm thanh tan vào cơn gió. Một số ít người có mang ô thì dẫn bạn đi trong ánh nhìn hâm mộ của người khác.
Cơn mưa xối xả, phủ một màu trắng xóa, gần như không nhìn thấy bóng người.
Sau khi Thẩm Quân Du nói chuyện với giáo sư xong, anh ôm sách bước ra khỏi phòng học. Gió bên ngoài mang theo hơi ẩm và nước mưa phả vào mặt, anh dừng chân, thoáng nhíu mày.
Xem ra phải đợi một lúc rồi.
Anh lạnh nhạt ngước nhìn lên bầu trời đen kịt rồi về lại lớp học.
Đợi tạnh mưa rồi về cũng được.
Khi anh đang suy nghĩ sơ bộ về cấu trúc bài luận thì phía trước vọng tiếng gõ bàn.
Anh ngước nhìn, khuôn mặt lạnh lùng hơi giãn ra, xuất hiện biểu cảm hiếm có: "Sao cậu lại tới đây?"
Sa Điềm thu tay lại, nói vài câu mỉa mai: "Biết nam thần như cậu không mang ô, nên tớ đem ô đến cho cậu."
Ánh mắt Thẩm Quân Du dâng lên chút ấm áp, anh khép sách lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Tới cũng đã tới rồi, hay tối nay cùng nhau ăn một bữa đi?”
“Được.” Sa Điềm vui vẻ đồng ý, cô cười nói: “Ăn một bữa với cậu xong, chắc mấy cô gái trong khoa y của cậu sẽ xem tớ là kẻ thù mà treo tớ trên diễn đàn suốt một thời gian mất.”
Anh lắc đầu: "Lại nói bậy."
Sa Điềm biết anh sẽ nói như vậy, nhưng cũng nằm trong dự đoán của cô. Vốn dĩ anh luôn không quan tâm đến những chuyện này.
Cô tiện tay đưa chiếc ô cho anh: "Đến Tô Châu Thực Ký sao?"
Thẩm Quân Du kẹp sách vào khuỷu tay, rồi cầm chiếc ô mới mua thản nhiên nói: "Cậu quyết định đi."
“Vậy đi thôi.” Sa Điềm ra khỏi phòng học trước, tiếp đó mở ô bước vào màn mưa. Tiếng mưa vang tí tách bên tai lại như xa tận chân trời.
Anh cũng bước tới hàng hiên mở ô, tùy bây giờ chỉ còn vài người đứng dưới mái hiên, nhưng lúc này lại vang lên những âm thanh nhỏ nhỏ.
Thẩm Quân Du vờ như không nghe thấy.
Anh cầm chiếc ô hình hoa bước tới cạnh Sa Điềm, rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng màn mưa lại giống như từng đóa hoa đang lần lượt nở rộ phía sau anh.
Chiếc ô phía trước lay động, Sa Điềm lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt kiên nhẫn của anh, mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Anh khẽ gật đầu.
Hai người đi bộ trong mưa đến Tô Châu Thực Ký. Thẩm Quân Du không phải người nói nhiều, Sa Điềm cũng hiếm khi yên lặng, suốt đoạn đường này, hai người thật sự trải qua trong im lặng.
Lúc này cách giờ cơm đã được một lúc, trong Tô Châu Thực Ký cũng không còn nhiều sinh viên Đại học A.
Sa Điềm đứng ở cửa thu ô mãi mà vẫn không khép ô lại được, vừa định dùng sức thì một bàn tay sạch sẽ vươn ra từ bên cạnh, phối hợp với chiếc ô đen kế bên cô khiến nó trông đặc biệt thon dài trắng trẻo hơn.
Nếu đăng lên mạng, có khi chỉ với đôi tay này thôi cũng có thể trở nên nổi tiếng.
Trong lúc cô hơi ngẩn người thì chiếc ô trên tay đã được khép lại.
Sa Điềm mỉm cười nói: “Trong tương lai đôi tay này của cậu sẽ cầm dao giải phẫu, nên đừng khép ô cho tớ nữa, cẩn thận vẫn hơn.”
“Nó dễ hỏng như vậy sao.” Thẩm Quân Du thong thả bước tới vị trí gần cửa sổ, nhàn nhạt nói.
“Được, đó là vinh hạnh của tớ.” Cô nắm chặt cán ô, tùy ý vén lại mái tóc bị gió tạt ướt, ngồi vào phía đối diện anh.
Anh nhìn thực đơn trên bàn rồi gọi người phục vụ tới, mà người tới chính là một cô gái, thoạt nhìn tuy rất bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu được hai má ửng đỏ: “Chào quý khách, không biết anh cần gọi món gì?”
“Một phần cải trắng, một phần thịt xào ớt xanh, một phần cá cay.” Thẩm Quân Du dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Thêm một phần sườn, nhân tiện cho tôi một lý nước gừng.”
Cô gái phục vụ vừa ghi vừa thỉnh thoảng lén nhìn anh, đợi anh gọi xong mới lập lại một lần: “... Cuối cùng là một chén nước gừng đúng không ạ?”
Anh gật đầu: “Cho cô ấy.”
Cô gái phục vụ nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ rồi cầm tờ giấy đi gọi món.
Sa Điềm không quan tâm đến kiểu ánh mắt này chút nào, cô đã quen với việc bị nhìn chằm chằm như thế này.
“Cậu lại kéo thêm mối thù cho tớ rồi.”
Thấy ánh mắt anh lộ vẻ khó hiểu, giống như anh không biết tại sao anh lại kéo mối thù cho cô.
Sa Điềm mỉm cười, không nói gì nữa, cô nhìn mưa lớn kéo dài ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơ màng như thể đang ngẩn ngơ.
Anh nhắm hờ mắt, vừa đợi đồ ăn vừa lọc lại bản thảo luận văn hôm nay trong đầu.
Sa Điềm đột nhiên chuyển hướng nói: “Khi nào cậu đi thực tập?”
Thẩm Quân Du nghiêm túc tính: “Chắc viết xong luận văn thì đi.”
“Ở lại Thành phố A hay sao?” Ánh mắt cô như nước gợn sóng: “Hay là quay về?”
Lúc này, phục vụ bưng từng món lên, trong khay có đĩa cải trắng và một chén nước gừng nóng hổi.
Anh bưng bát nước gừng đặt tới trước mặt cô: “Uống trước đi.”
Thấy Sa Điềm ngoan ngoãn uống nước gừng, anh mới nhớ tới câu cô vừa hỏi: “Thành phố A có nhiều không gian phát triển.”
Cúng đúng, cô rũ mắt, nuốt vị cay đắng của gừng vào bụng.
“Cậu muốn trở về?” Mặc dù Thẩm Quân Du không biểu hiện rõ, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu một cảm xúc vô thức: “Thị trường marketing ở Thành phố A cũng lớn hơn Thành phố G nhiều.”
Sa Điềm “Hả?” một tiếng, khóe mắt hơi cong: “Cá Nhỏ không nỡ rời xa tớ sao?”
Nghe thấy biệt danh quen thuộc, vành tai anh đỏ bừng: “Mình chỉ đang bàn luận thôi.”
Cô khẽ cười: “Nói sau đi, đợi tới lúc đó xem tình hình thế nào.”
Anh ừm một tiếng.
Rất nhanh các món ăn đều đã được bưng lên bàn, chỉ có điều món cá cay cô không dám động đũa. Ngẫm nghĩ một lúc cô quyết định gắp miếng thịt kho tàu thì một dĩa nhỏ xuất hiện trước mặt cô, mùi giấm thoang thoảng quanh mũi cô.
Cô đổi đầu đũa gắp miếng cá cay, nhìn màu đỏ tươi thôi cũng khiến dạ dày cô quặn đau, cô gấp miếng cá dưới đĩa nhỏ cho vào miệng.
Mùi thơm của cá không bị mất, vị cay cũng vừa phải.
Sa Điềm nheo mắt, đầu lưỡi tê tê: “Thật sự không ai hiểu tớ hơn cậu, Thẩm Quân Du.”
Một lúc sau anh mới nói: “Tớ cũng vậy.”
Không, cậu không phải, rất nhanh cậu sẽ không phải.
Sa Điềm uống ngụm nước gừng đã nguội lạnh bên cạnh, do nước gừng đã nguội nên nó càng trở nên đắng và cay hơn.
Cũng càng khó uống hơn.
Giống như trái tim cô vậy.
Sau khi dùng bữa xong, hai người quay lại ký túc xá, lúc này mưa cũng đã tạnh.
Trên mặt đất gồ ghề đều là vũng nước, nếu bất cẩn giẫm phải thì sẽ văng lên trên người mình và người khác.
Sa Điềm nhìn ký túc xá ở ngay trước mắt, cô dừng bước, ánh mắt không mấy thiện ý mà quay đầu nhìn Thẩm Quân Du đang nhàn nhã đi phía sau: “Cũng không còn xa, cậu không cần đưa mình đi nữa, cậu về ký túc xá chuẩn bị luận văn đi.”
Anh nhìn con đường phía trước, thấy không còn xa mới gật đầu xoay người rời đi.
Trời lại lất phất mưa rơi.
Cô đứng ở cửa ký túc xá nhìn anh cầm ô đi dưới mưa, nhìn bóng dáng anh dần bị màn mưa che khuất. Cô đã đứng đó một lúc lâu mới lên lầu.
Trên đời này không ai hiểu anh hơn cô.
Hai người thân đến mức có thể mặc cùng một chiếc quần, cùng nhau nắm tay đi học, cùng nhau ngủ trưac cùng nhau chơi đùa.
Nếu như nhường cho người khác.
Chỉ nghĩ thôi, mà cô đã đau tới không thở nổi.
***
——————
“Tôi không cầu gì nhiều, chỉ mong cậu dùng tình yêu của chính tôi, dù cậu có yêu ai thì tôi chỉ mong cậu bình an, hạnh phúc, cả đời an khang.”
—— Sa Điềm
Trời lại mưa to rồi.
Mưa lớn như thế này thì có chạy nhanh cũng khó. Thế là tốp năm tốp ba sinh viên đeo túi đứng tránh mưa dưới mái hiên, khẽ giọng trò chuyện, nói xấu này nọ, âm thanh tan vào cơn gió. Một số ít người có mang ô thì dẫn bạn đi trong ánh nhìn hâm mộ của người khác.
Cơn mưa xối xả, phủ một màu trắng xóa, gần như không nhìn thấy bóng người.
Sau khi Thẩm Quân Du nói chuyện với giáo sư xong, anh ôm sách bước ra khỏi phòng học. Gió bên ngoài mang theo hơi ẩm và nước mưa phả vào mặt, anh dừng chân, thoáng nhíu mày.
Xem ra phải đợi một lúc rồi.
Anh lạnh nhạt ngước nhìn lên bầu trời đen kịt rồi về lại lớp học.
Đợi tạnh mưa rồi về cũng được.
Khi anh đang suy nghĩ sơ bộ về cấu trúc bài luận thì phía trước vọng tiếng gõ bàn.
Anh ngước nhìn, khuôn mặt lạnh lùng hơi giãn ra, xuất hiện biểu cảm hiếm có: "Sao cậu lại tới đây?"
Sa Điềm thu tay lại, nói vài câu mỉa mai: "Biết nam thần như cậu không mang ô, nên tớ đem ô đến cho cậu."
Ánh mắt Thẩm Quân Du dâng lên chút ấm áp, anh khép sách lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Tới cũng đã tới rồi, hay tối nay cùng nhau ăn một bữa đi?”
“Được.” Sa Điềm vui vẻ đồng ý, cô cười nói: “Ăn một bữa với cậu xong, chắc mấy cô gái trong khoa y của cậu sẽ xem tớ là kẻ thù mà treo tớ trên diễn đàn suốt một thời gian mất.”
Anh lắc đầu: "Lại nói bậy."
Sa Điềm biết anh sẽ nói như vậy, nhưng cũng nằm trong dự đoán của cô. Vốn dĩ anh luôn không quan tâm đến những chuyện này.
Cô tiện tay đưa chiếc ô cho anh: "Đến Tô Châu Thực Ký sao?"
Thẩm Quân Du kẹp sách vào khuỷu tay, rồi cầm chiếc ô mới mua thản nhiên nói: "Cậu quyết định đi."
“Vậy đi thôi.” Sa Điềm ra khỏi phòng học trước, tiếp đó mở ô bước vào màn mưa. Tiếng mưa vang tí tách bên tai lại như xa tận chân trời.
Anh cũng bước tới hàng hiên mở ô, tùy bây giờ chỉ còn vài người đứng dưới mái hiên, nhưng lúc này lại vang lên những âm thanh nhỏ nhỏ.
Thẩm Quân Du vờ như không nghe thấy.
Anh cầm chiếc ô hình hoa bước tới cạnh Sa Điềm, rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng màn mưa lại giống như từng đóa hoa đang lần lượt nở rộ phía sau anh.
Chiếc ô phía trước lay động, Sa Điềm lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt kiên nhẫn của anh, mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Anh khẽ gật đầu.
Hai người đi bộ trong mưa đến Tô Châu Thực Ký. Thẩm Quân Du không phải người nói nhiều, Sa Điềm cũng hiếm khi yên lặng, suốt đoạn đường này, hai người thật sự trải qua trong im lặng.
Lúc này cách giờ cơm đã được một lúc, trong Tô Châu Thực Ký cũng không còn nhiều sinh viên Đại học A.
Sa Điềm đứng ở cửa thu ô mãi mà vẫn không khép ô lại được, vừa định dùng sức thì một bàn tay sạch sẽ vươn ra từ bên cạnh, phối hợp với chiếc ô đen kế bên cô khiến nó trông đặc biệt thon dài trắng trẻo hơn.
Nếu đăng lên mạng, có khi chỉ với đôi tay này thôi cũng có thể trở nên nổi tiếng.
Trong lúc cô hơi ngẩn người thì chiếc ô trên tay đã được khép lại.
Sa Điềm mỉm cười nói: “Trong tương lai đôi tay này của cậu sẽ cầm dao giải phẫu, nên đừng khép ô cho tớ nữa, cẩn thận vẫn hơn.”
“Nó dễ hỏng như vậy sao.” Thẩm Quân Du thong thả bước tới vị trí gần cửa sổ, nhàn nhạt nói.
“Được, đó là vinh hạnh của tớ.” Cô nắm chặt cán ô, tùy ý vén lại mái tóc bị gió tạt ướt, ngồi vào phía đối diện anh.
Anh nhìn thực đơn trên bàn rồi gọi người phục vụ tới, mà người tới chính là một cô gái, thoạt nhìn tuy rất bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu được hai má ửng đỏ: “Chào quý khách, không biết anh cần gọi món gì?”
“Một phần cải trắng, một phần thịt xào ớt xanh, một phần cá cay.” Thẩm Quân Du dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Thêm một phần sườn, nhân tiện cho tôi một lý nước gừng.”
Cô gái phục vụ vừa ghi vừa thỉnh thoảng lén nhìn anh, đợi anh gọi xong mới lập lại một lần: “... Cuối cùng là một chén nước gừng đúng không ạ?”
Anh gật đầu: “Cho cô ấy.”
Cô gái phục vụ nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ rồi cầm tờ giấy đi gọi món.
Sa Điềm không quan tâm đến kiểu ánh mắt này chút nào, cô đã quen với việc bị nhìn chằm chằm như thế này.
“Cậu lại kéo thêm mối thù cho tớ rồi.”
Thấy ánh mắt anh lộ vẻ khó hiểu, giống như anh không biết tại sao anh lại kéo mối thù cho cô.
Sa Điềm mỉm cười, không nói gì nữa, cô nhìn mưa lớn kéo dài ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơ màng như thể đang ngẩn ngơ.
Anh nhắm hờ mắt, vừa đợi đồ ăn vừa lọc lại bản thảo luận văn hôm nay trong đầu.
Sa Điềm đột nhiên chuyển hướng nói: “Khi nào cậu đi thực tập?”
Thẩm Quân Du nghiêm túc tính: “Chắc viết xong luận văn thì đi.”
“Ở lại Thành phố A hay sao?” Ánh mắt cô như nước gợn sóng: “Hay là quay về?”
Lúc này, phục vụ bưng từng món lên, trong khay có đĩa cải trắng và một chén nước gừng nóng hổi.
Anh bưng bát nước gừng đặt tới trước mặt cô: “Uống trước đi.”
Thấy Sa Điềm ngoan ngoãn uống nước gừng, anh mới nhớ tới câu cô vừa hỏi: “Thành phố A có nhiều không gian phát triển.”
Cúng đúng, cô rũ mắt, nuốt vị cay đắng của gừng vào bụng.
“Cậu muốn trở về?” Mặc dù Thẩm Quân Du không biểu hiện rõ, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu một cảm xúc vô thức: “Thị trường marketing ở Thành phố A cũng lớn hơn Thành phố G nhiều.”
Sa Điềm “Hả?” một tiếng, khóe mắt hơi cong: “Cá Nhỏ không nỡ rời xa tớ sao?”
Nghe thấy biệt danh quen thuộc, vành tai anh đỏ bừng: “Mình chỉ đang bàn luận thôi.”
Cô khẽ cười: “Nói sau đi, đợi tới lúc đó xem tình hình thế nào.”
Anh ừm một tiếng.
Rất nhanh các món ăn đều đã được bưng lên bàn, chỉ có điều món cá cay cô không dám động đũa. Ngẫm nghĩ một lúc cô quyết định gắp miếng thịt kho tàu thì một dĩa nhỏ xuất hiện trước mặt cô, mùi giấm thoang thoảng quanh mũi cô.
Cô đổi đầu đũa gắp miếng cá cay, nhìn màu đỏ tươi thôi cũng khiến dạ dày cô quặn đau, cô gấp miếng cá dưới đĩa nhỏ cho vào miệng.
Mùi thơm của cá không bị mất, vị cay cũng vừa phải.
Sa Điềm nheo mắt, đầu lưỡi tê tê: “Thật sự không ai hiểu tớ hơn cậu, Thẩm Quân Du.”
Một lúc sau anh mới nói: “Tớ cũng vậy.”
Không, cậu không phải, rất nhanh cậu sẽ không phải.
Sa Điềm uống ngụm nước gừng đã nguội lạnh bên cạnh, do nước gừng đã nguội nên nó càng trở nên đắng và cay hơn.
Cũng càng khó uống hơn.
Giống như trái tim cô vậy.
Sau khi dùng bữa xong, hai người quay lại ký túc xá, lúc này mưa cũng đã tạnh.
Trên mặt đất gồ ghề đều là vũng nước, nếu bất cẩn giẫm phải thì sẽ văng lên trên người mình và người khác.
Sa Điềm nhìn ký túc xá ở ngay trước mắt, cô dừng bước, ánh mắt không mấy thiện ý mà quay đầu nhìn Thẩm Quân Du đang nhàn nhã đi phía sau: “Cũng không còn xa, cậu không cần đưa mình đi nữa, cậu về ký túc xá chuẩn bị luận văn đi.”
Anh nhìn con đường phía trước, thấy không còn xa mới gật đầu xoay người rời đi.
Trời lại lất phất mưa rơi.
Cô đứng ở cửa ký túc xá nhìn anh cầm ô đi dưới mưa, nhìn bóng dáng anh dần bị màn mưa che khuất. Cô đã đứng đó một lúc lâu mới lên lầu.
Trên đời này không ai hiểu anh hơn cô.
Hai người thân đến mức có thể mặc cùng một chiếc quần, cùng nhau nắm tay đi học, cùng nhau ngủ trưac cùng nhau chơi đùa.
Nếu như nhường cho người khác.
Chỉ nghĩ thôi, mà cô đã đau tới không thở nổi.
***
——————
“Tôi không cầu gì nhiều, chỉ mong cậu dùng tình yêu của chính tôi, dù cậu có yêu ai thì tôi chỉ mong cậu bình an, hạnh phúc, cả đời an khang.”
—— Sa Điềm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.