Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 2: Chết
Bố Đinh Lưu Li
19/05/2024
Ngu Linh Tê không ngờ bản thân lại chết như thế này.
Ngu Linh Tê lo lắng đến nỗi cởi mỗi đai bạch ngọc thôi cũng rất mất thời gian.
Ninh Ân lại rất bình tĩnh, ngón trỏ gõ lên đùi theo nhịp, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Ánh nến lập lòe, từ góc nhìn của Ninh Ân có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô mất hút dần dưới lớp áo, còn đẹp hơn miếng ngọc mỡ dê thượng đẳng.
Hắn nhìn thấu tất cả, biểu cảm lười biếng, nhàn nhã hưởng thụ cử chỉ âu yếm của Ngu Linh Tê.
Dù là con người lạnh lùng như Ninh Ân cũng không thể không thừa nhận vẻ ngoài đẹp đẽ của Ngu Linh Tê. Cho dù bây giờ thân phận của nàng không hề cao quý nhưng băng cơ ngọc cốt vẫn rực rỡ như trước, ngay cả cọng tóc cũng như phát sáng dưới ánh đèn dầu.
Ánh sáng ấy chiếu vào mắt Ninh Ân khó chịu vô cùng, khiến người ta muốn kéo xuống, tàn nhẫn bóp nát trong lòng bàn tay chứ đừng nói đến việc nàng vì nam nhân khác mới đến lấy lòng hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt nóng vội đến đỏ lên của mỹ nhân dưới ánh đèn, thản nhiên nói: “Ngu Linh Tê, ngươi đừng đánh giá bản thân cao quá.”
Đôi mắt của hắn như hai mảnh băng đen, đẹp nhưng sâu thăm thẳm, vừa tối tăm vừa lạnh lẽo.
Hai bên thái dương của Ngu Linh Tế đổ một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng lại thấy xót xa: "Có đánh giá cao hay không thì cũng phải... thử mới biết được."
Dải lụa thô quấn quanh eo được cởi ra, làn váy xếp tầng rơi xuống dưới chân nàng. Nàng co rúm lại vì cái lạnh của mùa xuân.
Sau đó, nàng run rẩy ôm lấy cổ hắn, lại gần một chút, nín thở dâng gương mặt xinh đẹp đến bên môi mỏng lạnh băng của Ninh Ân.
Thấy hắn không nói gì, nàng lại bạo gan tiến lên, liếm chóp mũi thẳng tắp của hắn.
Dù sao thì bọn họ đã ở bên nhau hai năm, nàng biết cách vỗ về kẻ điên này.
Nếu tâm tình hắn tốt thì chỉ khó khăn hơn chút, nếu tâm tình hắn không tốt thì nhất định sẽ phải thấy máu.
Bất hạnh là đêm nay không biết kẻ điên này bị cái gì ảnh hưởng, tâm tình hắn không tốt.
“Cười một cái.” Trong bóng tối, Ninh Ân lạnh lùng ra lệnh.
So với dáng vẻ quần áo chỉnh tề của hắn thì Ngu Linh Tê chật vật hơn nhiều. Nàng khó chịu vô cùng, dạ dày như bị bỏng, miễn cưỡng giật khóe miệng, không cười nổi.
Ninh Ân nhướng mày, rõ ràng không hài lòng.
Hắn xoa cánh môi của Ngu Linh Tê, kéo căng ra hai bên. Đôi môi bị hắn chơi đùa đến mức bật máu, màu sắc còn nổi bật hơn tô son.
Mãi đến khi môi cô bị kéo thành một nụ cười giả tạo, đau đến nỗi rưng rưng nước mắt, Ninh Ân mới buông cô ra, cười to, cười đến mức lồng ngực phập phồng.
Hắn chống tay lên đầu rồi dựa vào cạnh ghế, ngón tay vươn ra ấn lên cánh môi của Ngu Linh Tê, chậm rãi di đều vết máu. Giọng nói khàn đặc mang theo ý cười: “Cái miệng nhỏ thế này, lấy đâu ra tự tin có thể ăn được bổn vương?”
Lời nói bông đùa của hắn khiến hai má Ngu Linh Tê đau rát.
Nàng từng là quý nữ của phủ tướng quân toả sáng rực rỡ, kiêu ngạo tự phụ biết bao. Luvevaland chấm co. Hai năm nay nàng nuốt nỗi sợ vào trong, chịu đau chịu khổ bởi vì nàng tưởng rằng đã không còn người để mình bận tâm nữa nhưng lời nói đùa bỡn của Ninh Ân đã nhắc nhở nàng bây giờ thật ti tiện, nàng không nhịn được mà khóc.
Dạ dày nóng như lửa đốt, cơ thể khó chịu trong lòng cũng khó chịu. Trong người như có cái gì đó sắp đứt ra, Ngu Linh Tê cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu ra nữa.
Nàng ráng mở to mắt hạnh dẫu đỏ bừng, cố gắng thoát khỏi vòng kiềm của Ninh Ân, muốn đi lại bị hắn dễ dàng kéo lại, giam ở trên giường.
Nàng không phục, giãy dụa đá vào chân trái của Ninh Ân, cả hai khựng lại trong phút chốc.
Chân trái tàn tật là vảy ngược cả đời này của hắn, không ai dám đụng vào càng đừng nói là đá vào.
Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ân lập tức tối sầm lại: “Xùy.” Hắn nắm cằm Ngu Linh Tê, cười lạnh: “Da mặt này mỏng như thế cũng muốn leo lên giường ta?”
Ngu Linh Tê cũng biết bản thân đã chạm đến giới hạn của hắn, cả người cứng đờ như con chim cút.
Nàng muốn nói gì đó nhưng cơn đau bụng mãnh liệt ập đến.
Sau đó, tầm mắt nàng bắt đầu mờ dần, cơ thể như con cá mắc cạn, không thể phát ra tiếng.
Ninh Ân nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng, còn tưởng rằng sau khi nàng gặp họ Tiết kia thì ngay cả ra vẻ qua loa lấy lệ cũng không muốn.
Nếu là ngày thường thì nàng đã hừ hừ dính lên người hắn, dịu giọng dỗ dành hắn.
“Bây giờ mới tỏ ra chán ghét bổn vương, có phải muộn rồi không?”
Ninh Ân không vui tất nhiên sẽ không để người khác vui vẻ.
Hắn không kìm được mà nắm lấy cổ chân đang đá lung tung của Ngu Linh Tê, nói: “Chi bằng đánh gãy chân ngươi, cài chốt cửa đeo xiềng xích, khiến ngươi không còn sức ra khỏi cửa phủ gặp bạn cũ, như thế thì ngươi mới ngoan ngoãn...”
Tiếng nói chợt im bặt.
Hình ảnh cuối cùng Ngu Linh Tê nhìn thấy là cảnh nàng phun một ngụm máu đen lên vạt áo trắng như tuyết của Ninh Ân.
Sau đó bụng quặn đau, trước mắt tối sầm không còn ý thức.
...
Ngu Linh Tê không ngờ bản thân lại chết như thế.
Nàng suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu, tại sao bản thân đột nhiên đi đời nhà ma như thế, chắc không phải là bị Ninh Ân dọa chết đâu nhỉ?
Không khoa học, rất không khoa học!
Suốt ba ngày, linh hồn nàng lơ lửng dưới xà nhà, nhìn thân xác kỳ lạ nằm trên giường băng. Luvevaland chấm co. Từ lúc đầu không tin đến hoảng sợ rồi chết lặng nhận mệnh...
Cuối cùng nàng chán nản nghĩ: Chết cũng tốt, kẻ điên kia không thể trút giận lên người nàng nữa.
Nàng cũng không biết Ninh Ân sẽ đưa thân xác nàng đi đâu. Là một mồi lửa thiêu rụi hay cuốn một manh chiếu ném ở bãi tha ma?
Nhưng nàng không ngờ, Ninh Ân không làm tang sự cho nàng, cũng không lập linh đường.
Thậm chí còn không thèm bố thí cho cô một tấm chiếu, bỏ thân xác của nàng ở lại trong phòng tối từ ngày này sang ngày khác.
Có lẽ vì không được an táng đoàng hoàng nên hồn phách của Ngu Linh Tê không thể đi xuống cửu tuyền luân hồi, trở thành cô hồn dã quỷ lảng vảng bên cạnh Ninh Ân, cắn răng nhìn hắn lên triều xử lý công việc, bãi triều giết người.
Ngày thứ ba sau khi Ngu Linh Tê chết, Ninh Ân đi đến phủ đệ của di phu Triệu Huy.
Bước vào cửa, hắn không nói lời nào mà chỉ ra lệnh cho người liệt kê ra hơn mười tội danh tham ô không làm tròn chức trách. Hắn bắt giam tất cả mấy chục người của phủ họ Triệu.
Di phu Triệu Huy sợ tái mặt, vội lấy một miếng ngọc mỡ dê cổ trấn trạch và một số hòm châu báu ra, quỳ gối cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ tha cho lão ta.
Ninh Ân nhướng mày nhìn miếng ngọc bội kia, cười nói: “Ngọc tốt thật nhưng thiếu chút sắc.”
Di phu tưởng có cơ hội thay đổi cục diện, vừa lộ vẻ vui mừng thì nghe Ninh Ân chậm rãi nói thêm một câu: “Nghe nói loại ngọc được nuôi dưỡng bằng máu người mới là cực phẩm hiếm có.”
Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, máu tươi văng tung tóe nhuộm đỏ cả cây hải đường đang nở rộ ở phủ họ Triệu.
Triệu Huy co giật ngã xuống, vũng máu loang rộng dưới xác chết của lão ta, nhuộm miếng ngọc mỡ dê thành màu đỏ kỳ lạ.
Bọn họ thậm chí còn không có cơ hội la hét, phủ họ Triệu đã trở thành địa ngục nhân gian.
Thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả Ngu Linh Tê đã thành quỷ cũng phải rùng mình.
Chẳng mấy chốc chỉ còn biểu tỷ Triệu Ngọc Minh còn sống nhưng sắc mặt của nàng ta còn đáng sợ hơn người chết. Luvevaland chấm co. Hai mắt trừng lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ninh Ân cầm gậy nhấc cằm Triệu Ngọc Minh lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt yếu đuối xinh đẹp của nàng ta. Hồi lâu sau mới thương tiếc nói: “Gương mặt của ngươi khiến ta nhớ tới cố nhân, giết đi thì tiếc thật.”
Một tia hy vọng sống xẹt qua đáy mắt Triệu Ngọc Minh, nàng ta run rẩy quỵ lụy, nắm lấy vạt áo Ninh Ân để cầu xin.
Ngay sau đó lưỡi dao sắc bén giấu dưới gậy chống được tuốt ra, vẽ lên mặt Triệu Ngọc Minh một đường máu sâu hoắm kéo dài từ khóe miệng đến tận mang tai.
Tiệu Ngọc Minh ôm mặt kêu la thảm thiết.
Ninh Ân chỉ lạnh lùng nhìn rồi dặn dò thị vệ: “Sung nàng ta vào tiện tịch, đưa nàng ta đến trại quân đội ở biên cương. Nhớ, đừng để nàng ta chết, có vài tội phải sống để chuộc lại mới được.”
Cánh cửa ở đằng sau đóng lại, linh hồn của Ngu Linh Tê bị buộc đi theo hắn. Tiếng khóc thê thảm của biểu tỷ Triệu Ngọc Minh vẫn quanh quẩn trong đầu nàng.
Tuy Triệu Huy bị trừng phạt đúng người đúng tội, Ngu Linh Tê cũng không thân với nhà di phu nhưng nhìn thấy tình trạng thảm thiết của phủ họ Triệu, trong lòng nàng sợ hãi nhiều hơn vui mừng.
Ninh Ân nói gương mặt của Triệu Ngọc Minh khiến hắn nhớ đến cố nhân, Ngu Linh Tê biết: gương mặt của biểu tỷ rất giống nàng.
Nàng không ngờ Ninh Ân lại ghét nàng đến thế, nhìn thấy gương mặt giống nàng là hủy hoại, còn sung nàng ta vào doanh kỹ(*) bị người ta thỏa sức chà đạp.
(*) Doanh kỹ: nhóm kỹ nữ trong quân doanh, phục vụ quân lính.
Ngu Linh Tê nghĩ kỹ lại mấy năm nay nàng cẩn thận lo trước lo sau, không có công lao cũng có khổ lao, hình như nàng chưa từng làm gì có lỗi với Ninh Ân.
Chắc không phải vì một cú đá trên giường kia đâu nhỉ?
Sớm biết thế thì nàng đã không đá hắn, kẻ điên xấu xí!
Ngày thứ năm sau khi Ngu Linh Tê chết.
Ninh Ân trực tiếp tống hết đám người nhà họ Ngu đi lưu đày.
Sau đó hắn ung dung đi đến tầng cuối của nhà lao Đại Lý, ngắm nhìn tình trạng thê thảm của Tiết Sầm, tiện tay bẻ gãy hai ngón tay của Tiết Sầm.
Ngu Linh Tê suýt tức phát khóc: Nàng đã chết rồi nhưng Ninh Ân vẫn không buông tha cho người bên cạnh nàng.
Nàng lảng vảng bay sau lưng Ninh Ân, đâm hình nhân nguyền rủa hắn, ước gì có thể biến thành lệ quỷ như trong tiểu thuyết để trà thù Ninh Ân.
Nhưng nàng không thể, nàng dồn sức giơ tay xuyên qua cơ thể của Ninh Ân, hắn chẳng hề hấn gì dù chỉ là một sợi tóc.
Ngày thứ sáu sau khi Ngu Linh Tê chết, cuối cùng thì Ninh Ân cũng nhớ dến nàng.
Ngày xuân càng lúc càng ấm, dù trong mật thất có giường băng nhưng nàng đã chết lâu rồi, thân xác không còn đẹp nữa.
Mà Ninh Ân lại giống như say rượu, ánh mắt si mê. Luvevaland chấm co. Hắn ngồi bên mép giường băng một lúc, sau đó lấy son phấn Ngu Linh Tê thường dùng lúc còn sống đến rồi chậm rãi vẽ chân mày, trang điểm cho nàng.
Kỹ thuật vô cùng điêu luyện, trang điểm tinh tế xinh đẹp nhưng Ngu Linh Tê không thể khen nổi. Cơ thể không còn chút sinh khí nào, bột phấn bôi lên thành một màu trắng bệch giả tạo, thoa son đỏ tươi, nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị.
Nhưng hình như Ninh Ân không quan tâm, thậm chí còn có tâm tư kéo khóe môi nàng lên, thản nhiên nói: “Cười một cái.”
Mẹ kiếp!
Ngu Linh Tê tức phát điên, tí thì hồn phi phách tán. Nàng nghi ngờ tính tình Ninh Ân bị khiếm khuyết nghiêm trọng hoặc là có bệnh tâm thần.
Cơ thể đã cứng ngắc, sao mà cười được?
Nàng sẽ không thể cười nữa, cười không nổi.
Dường như Ninh Ân cũng đã nhận ra điều đó.
Hắn chống tay lên giường băng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào góc nghiêng của hắn như phủ lên một lớp băng mờ.
Hắn cứ cụp mắt, im lặng không nhúc nhích như thế.
Đầu ngày thứ bảy, Ngu Linh Tê có thể cảm nhận hồn phách của mình bắt đầu mờ nhạt như sương khói, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan nàng.
Nhưng Ninh Ân vẫn không chôn cất nàng.
Hắn ra lệnh cho người hầu cất hết mọi thứ liên quan đến Ngu Linh Tê vào trong mật thất.
Thậm chí hắn còn không cho phép người hầu trong phủ nhắc đến tên nàng, trái lệnh giết ngay lập tức.
Ngu Linh Tê hơi đau lòng.
Nàng biết, cái mật thất nhỏ bé kia chính là mồ chôn cuối cùng của nàng, không bài vị không thờ cúng, ngay cả tiền vàng nàng cũng không xứng có được.
Cuối cùng nàng vẫn không cam lòng, vô cùng không cam lòng.
Nàng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, không nên rơi vào kết cục này.
Trước khi chìm vào bóng đêm vô tận, ý thức của nàng bắt đầu mất đi.
Nếu có kiếp sau, nàng nhất định phải khiến Ninh Ân kia làm trâu làm ngựa cho nàng, trả lại nghiệp kiếp này của hắn.
Ngu Linh Tê lo lắng đến nỗi cởi mỗi đai bạch ngọc thôi cũng rất mất thời gian.
Ninh Ân lại rất bình tĩnh, ngón trỏ gõ lên đùi theo nhịp, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Ánh nến lập lòe, từ góc nhìn của Ninh Ân có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô mất hút dần dưới lớp áo, còn đẹp hơn miếng ngọc mỡ dê thượng đẳng.
Hắn nhìn thấu tất cả, biểu cảm lười biếng, nhàn nhã hưởng thụ cử chỉ âu yếm của Ngu Linh Tê.
Dù là con người lạnh lùng như Ninh Ân cũng không thể không thừa nhận vẻ ngoài đẹp đẽ của Ngu Linh Tê. Cho dù bây giờ thân phận của nàng không hề cao quý nhưng băng cơ ngọc cốt vẫn rực rỡ như trước, ngay cả cọng tóc cũng như phát sáng dưới ánh đèn dầu.
Ánh sáng ấy chiếu vào mắt Ninh Ân khó chịu vô cùng, khiến người ta muốn kéo xuống, tàn nhẫn bóp nát trong lòng bàn tay chứ đừng nói đến việc nàng vì nam nhân khác mới đến lấy lòng hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt nóng vội đến đỏ lên của mỹ nhân dưới ánh đèn, thản nhiên nói: “Ngu Linh Tê, ngươi đừng đánh giá bản thân cao quá.”
Đôi mắt của hắn như hai mảnh băng đen, đẹp nhưng sâu thăm thẳm, vừa tối tăm vừa lạnh lẽo.
Hai bên thái dương của Ngu Linh Tế đổ một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng lại thấy xót xa: "Có đánh giá cao hay không thì cũng phải... thử mới biết được."
Dải lụa thô quấn quanh eo được cởi ra, làn váy xếp tầng rơi xuống dưới chân nàng. Nàng co rúm lại vì cái lạnh của mùa xuân.
Sau đó, nàng run rẩy ôm lấy cổ hắn, lại gần một chút, nín thở dâng gương mặt xinh đẹp đến bên môi mỏng lạnh băng của Ninh Ân.
Thấy hắn không nói gì, nàng lại bạo gan tiến lên, liếm chóp mũi thẳng tắp của hắn.
Dù sao thì bọn họ đã ở bên nhau hai năm, nàng biết cách vỗ về kẻ điên này.
Nếu tâm tình hắn tốt thì chỉ khó khăn hơn chút, nếu tâm tình hắn không tốt thì nhất định sẽ phải thấy máu.
Bất hạnh là đêm nay không biết kẻ điên này bị cái gì ảnh hưởng, tâm tình hắn không tốt.
“Cười một cái.” Trong bóng tối, Ninh Ân lạnh lùng ra lệnh.
So với dáng vẻ quần áo chỉnh tề của hắn thì Ngu Linh Tê chật vật hơn nhiều. Nàng khó chịu vô cùng, dạ dày như bị bỏng, miễn cưỡng giật khóe miệng, không cười nổi.
Ninh Ân nhướng mày, rõ ràng không hài lòng.
Hắn xoa cánh môi của Ngu Linh Tê, kéo căng ra hai bên. Đôi môi bị hắn chơi đùa đến mức bật máu, màu sắc còn nổi bật hơn tô son.
Mãi đến khi môi cô bị kéo thành một nụ cười giả tạo, đau đến nỗi rưng rưng nước mắt, Ninh Ân mới buông cô ra, cười to, cười đến mức lồng ngực phập phồng.
Hắn chống tay lên đầu rồi dựa vào cạnh ghế, ngón tay vươn ra ấn lên cánh môi của Ngu Linh Tê, chậm rãi di đều vết máu. Giọng nói khàn đặc mang theo ý cười: “Cái miệng nhỏ thế này, lấy đâu ra tự tin có thể ăn được bổn vương?”
Lời nói bông đùa của hắn khiến hai má Ngu Linh Tê đau rát.
Nàng từng là quý nữ của phủ tướng quân toả sáng rực rỡ, kiêu ngạo tự phụ biết bao. Luvevaland chấm co. Hai năm nay nàng nuốt nỗi sợ vào trong, chịu đau chịu khổ bởi vì nàng tưởng rằng đã không còn người để mình bận tâm nữa nhưng lời nói đùa bỡn của Ninh Ân đã nhắc nhở nàng bây giờ thật ti tiện, nàng không nhịn được mà khóc.
Dạ dày nóng như lửa đốt, cơ thể khó chịu trong lòng cũng khó chịu. Trong người như có cái gì đó sắp đứt ra, Ngu Linh Tê cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu ra nữa.
Nàng ráng mở to mắt hạnh dẫu đỏ bừng, cố gắng thoát khỏi vòng kiềm của Ninh Ân, muốn đi lại bị hắn dễ dàng kéo lại, giam ở trên giường.
Nàng không phục, giãy dụa đá vào chân trái của Ninh Ân, cả hai khựng lại trong phút chốc.
Chân trái tàn tật là vảy ngược cả đời này của hắn, không ai dám đụng vào càng đừng nói là đá vào.
Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ân lập tức tối sầm lại: “Xùy.” Hắn nắm cằm Ngu Linh Tê, cười lạnh: “Da mặt này mỏng như thế cũng muốn leo lên giường ta?”
Ngu Linh Tê cũng biết bản thân đã chạm đến giới hạn của hắn, cả người cứng đờ như con chim cút.
Nàng muốn nói gì đó nhưng cơn đau bụng mãnh liệt ập đến.
Sau đó, tầm mắt nàng bắt đầu mờ dần, cơ thể như con cá mắc cạn, không thể phát ra tiếng.
Ninh Ân nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng, còn tưởng rằng sau khi nàng gặp họ Tiết kia thì ngay cả ra vẻ qua loa lấy lệ cũng không muốn.
Nếu là ngày thường thì nàng đã hừ hừ dính lên người hắn, dịu giọng dỗ dành hắn.
“Bây giờ mới tỏ ra chán ghét bổn vương, có phải muộn rồi không?”
Ninh Ân không vui tất nhiên sẽ không để người khác vui vẻ.
Hắn không kìm được mà nắm lấy cổ chân đang đá lung tung của Ngu Linh Tê, nói: “Chi bằng đánh gãy chân ngươi, cài chốt cửa đeo xiềng xích, khiến ngươi không còn sức ra khỏi cửa phủ gặp bạn cũ, như thế thì ngươi mới ngoan ngoãn...”
Tiếng nói chợt im bặt.
Hình ảnh cuối cùng Ngu Linh Tê nhìn thấy là cảnh nàng phun một ngụm máu đen lên vạt áo trắng như tuyết của Ninh Ân.
Sau đó bụng quặn đau, trước mắt tối sầm không còn ý thức.
...
Ngu Linh Tê không ngờ bản thân lại chết như thế.
Nàng suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu, tại sao bản thân đột nhiên đi đời nhà ma như thế, chắc không phải là bị Ninh Ân dọa chết đâu nhỉ?
Không khoa học, rất không khoa học!
Suốt ba ngày, linh hồn nàng lơ lửng dưới xà nhà, nhìn thân xác kỳ lạ nằm trên giường băng. Luvevaland chấm co. Từ lúc đầu không tin đến hoảng sợ rồi chết lặng nhận mệnh...
Cuối cùng nàng chán nản nghĩ: Chết cũng tốt, kẻ điên kia không thể trút giận lên người nàng nữa.
Nàng cũng không biết Ninh Ân sẽ đưa thân xác nàng đi đâu. Là một mồi lửa thiêu rụi hay cuốn một manh chiếu ném ở bãi tha ma?
Nhưng nàng không ngờ, Ninh Ân không làm tang sự cho nàng, cũng không lập linh đường.
Thậm chí còn không thèm bố thí cho cô một tấm chiếu, bỏ thân xác của nàng ở lại trong phòng tối từ ngày này sang ngày khác.
Có lẽ vì không được an táng đoàng hoàng nên hồn phách của Ngu Linh Tê không thể đi xuống cửu tuyền luân hồi, trở thành cô hồn dã quỷ lảng vảng bên cạnh Ninh Ân, cắn răng nhìn hắn lên triều xử lý công việc, bãi triều giết người.
Ngày thứ ba sau khi Ngu Linh Tê chết, Ninh Ân đi đến phủ đệ của di phu Triệu Huy.
Bước vào cửa, hắn không nói lời nào mà chỉ ra lệnh cho người liệt kê ra hơn mười tội danh tham ô không làm tròn chức trách. Hắn bắt giam tất cả mấy chục người của phủ họ Triệu.
Di phu Triệu Huy sợ tái mặt, vội lấy một miếng ngọc mỡ dê cổ trấn trạch và một số hòm châu báu ra, quỳ gối cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ tha cho lão ta.
Ninh Ân nhướng mày nhìn miếng ngọc bội kia, cười nói: “Ngọc tốt thật nhưng thiếu chút sắc.”
Di phu tưởng có cơ hội thay đổi cục diện, vừa lộ vẻ vui mừng thì nghe Ninh Ân chậm rãi nói thêm một câu: “Nghe nói loại ngọc được nuôi dưỡng bằng máu người mới là cực phẩm hiếm có.”
Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, máu tươi văng tung tóe nhuộm đỏ cả cây hải đường đang nở rộ ở phủ họ Triệu.
Triệu Huy co giật ngã xuống, vũng máu loang rộng dưới xác chết của lão ta, nhuộm miếng ngọc mỡ dê thành màu đỏ kỳ lạ.
Bọn họ thậm chí còn không có cơ hội la hét, phủ họ Triệu đã trở thành địa ngục nhân gian.
Thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả Ngu Linh Tê đã thành quỷ cũng phải rùng mình.
Chẳng mấy chốc chỉ còn biểu tỷ Triệu Ngọc Minh còn sống nhưng sắc mặt của nàng ta còn đáng sợ hơn người chết. Luvevaland chấm co. Hai mắt trừng lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ninh Ân cầm gậy nhấc cằm Triệu Ngọc Minh lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt yếu đuối xinh đẹp của nàng ta. Hồi lâu sau mới thương tiếc nói: “Gương mặt của ngươi khiến ta nhớ tới cố nhân, giết đi thì tiếc thật.”
Một tia hy vọng sống xẹt qua đáy mắt Triệu Ngọc Minh, nàng ta run rẩy quỵ lụy, nắm lấy vạt áo Ninh Ân để cầu xin.
Ngay sau đó lưỡi dao sắc bén giấu dưới gậy chống được tuốt ra, vẽ lên mặt Triệu Ngọc Minh một đường máu sâu hoắm kéo dài từ khóe miệng đến tận mang tai.
Tiệu Ngọc Minh ôm mặt kêu la thảm thiết.
Ninh Ân chỉ lạnh lùng nhìn rồi dặn dò thị vệ: “Sung nàng ta vào tiện tịch, đưa nàng ta đến trại quân đội ở biên cương. Nhớ, đừng để nàng ta chết, có vài tội phải sống để chuộc lại mới được.”
Cánh cửa ở đằng sau đóng lại, linh hồn của Ngu Linh Tê bị buộc đi theo hắn. Tiếng khóc thê thảm của biểu tỷ Triệu Ngọc Minh vẫn quanh quẩn trong đầu nàng.
Tuy Triệu Huy bị trừng phạt đúng người đúng tội, Ngu Linh Tê cũng không thân với nhà di phu nhưng nhìn thấy tình trạng thảm thiết của phủ họ Triệu, trong lòng nàng sợ hãi nhiều hơn vui mừng.
Ninh Ân nói gương mặt của Triệu Ngọc Minh khiến hắn nhớ đến cố nhân, Ngu Linh Tê biết: gương mặt của biểu tỷ rất giống nàng.
Nàng không ngờ Ninh Ân lại ghét nàng đến thế, nhìn thấy gương mặt giống nàng là hủy hoại, còn sung nàng ta vào doanh kỹ(*) bị người ta thỏa sức chà đạp.
(*) Doanh kỹ: nhóm kỹ nữ trong quân doanh, phục vụ quân lính.
Ngu Linh Tê nghĩ kỹ lại mấy năm nay nàng cẩn thận lo trước lo sau, không có công lao cũng có khổ lao, hình như nàng chưa từng làm gì có lỗi với Ninh Ân.
Chắc không phải vì một cú đá trên giường kia đâu nhỉ?
Sớm biết thế thì nàng đã không đá hắn, kẻ điên xấu xí!
Ngày thứ năm sau khi Ngu Linh Tê chết.
Ninh Ân trực tiếp tống hết đám người nhà họ Ngu đi lưu đày.
Sau đó hắn ung dung đi đến tầng cuối của nhà lao Đại Lý, ngắm nhìn tình trạng thê thảm của Tiết Sầm, tiện tay bẻ gãy hai ngón tay của Tiết Sầm.
Ngu Linh Tê suýt tức phát khóc: Nàng đã chết rồi nhưng Ninh Ân vẫn không buông tha cho người bên cạnh nàng.
Nàng lảng vảng bay sau lưng Ninh Ân, đâm hình nhân nguyền rủa hắn, ước gì có thể biến thành lệ quỷ như trong tiểu thuyết để trà thù Ninh Ân.
Nhưng nàng không thể, nàng dồn sức giơ tay xuyên qua cơ thể của Ninh Ân, hắn chẳng hề hấn gì dù chỉ là một sợi tóc.
Ngày thứ sáu sau khi Ngu Linh Tê chết, cuối cùng thì Ninh Ân cũng nhớ dến nàng.
Ngày xuân càng lúc càng ấm, dù trong mật thất có giường băng nhưng nàng đã chết lâu rồi, thân xác không còn đẹp nữa.
Mà Ninh Ân lại giống như say rượu, ánh mắt si mê. Luvevaland chấm co. Hắn ngồi bên mép giường băng một lúc, sau đó lấy son phấn Ngu Linh Tê thường dùng lúc còn sống đến rồi chậm rãi vẽ chân mày, trang điểm cho nàng.
Kỹ thuật vô cùng điêu luyện, trang điểm tinh tế xinh đẹp nhưng Ngu Linh Tê không thể khen nổi. Cơ thể không còn chút sinh khí nào, bột phấn bôi lên thành một màu trắng bệch giả tạo, thoa son đỏ tươi, nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị.
Nhưng hình như Ninh Ân không quan tâm, thậm chí còn có tâm tư kéo khóe môi nàng lên, thản nhiên nói: “Cười một cái.”
Mẹ kiếp!
Ngu Linh Tê tức phát điên, tí thì hồn phi phách tán. Nàng nghi ngờ tính tình Ninh Ân bị khiếm khuyết nghiêm trọng hoặc là có bệnh tâm thần.
Cơ thể đã cứng ngắc, sao mà cười được?
Nàng sẽ không thể cười nữa, cười không nổi.
Dường như Ninh Ân cũng đã nhận ra điều đó.
Hắn chống tay lên giường băng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào góc nghiêng của hắn như phủ lên một lớp băng mờ.
Hắn cứ cụp mắt, im lặng không nhúc nhích như thế.
Đầu ngày thứ bảy, Ngu Linh Tê có thể cảm nhận hồn phách của mình bắt đầu mờ nhạt như sương khói, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan nàng.
Nhưng Ninh Ân vẫn không chôn cất nàng.
Hắn ra lệnh cho người hầu cất hết mọi thứ liên quan đến Ngu Linh Tê vào trong mật thất.
Thậm chí hắn còn không cho phép người hầu trong phủ nhắc đến tên nàng, trái lệnh giết ngay lập tức.
Ngu Linh Tê hơi đau lòng.
Nàng biết, cái mật thất nhỏ bé kia chính là mồ chôn cuối cùng của nàng, không bài vị không thờ cúng, ngay cả tiền vàng nàng cũng không xứng có được.
Cuối cùng nàng vẫn không cam lòng, vô cùng không cam lòng.
Nàng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, không nên rơi vào kết cục này.
Trước khi chìm vào bóng đêm vô tận, ý thức của nàng bắt đầu mất đi.
Nếu có kiếp sau, nàng nhất định phải khiến Ninh Ân kia làm trâu làm ngựa cho nàng, trả lại nghiệp kiếp này của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.