Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 103: Kiếp trước (Một)
Bố Đinh Lưu Li
19/05/2024
Ngay sau khi Ninh Ân giết lão Hoàng đế, bước lên vị trí Nhiếp Chính Vương, Triệu Huy đã đưa một nữ nhân đến.
Bấy giờ toàn quốc đều đang làm đại tang, cấm đàn sáo yến tiệc nhưng không ngăn được kẻ gian nịnh nọt bò lên trên. Trong một buổi “Hội thưởng báu vật”, mỗi nhà đều lấy bảo vật trấn trạch ra, liều mình luồn cúi để lấy lòng vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi âm trầm kia.
Đại sảnh rực rỡ lấp lánh đủ loại màu sắc hiếm thấy, Ninh Ân ngồi chống huyệt thái dương, ngón tay thon dài thoáng nắm lấy một viên phỉ thúy được chạm khắc cực kỳ tinh xảo.
Dưới ánh mắt thích thú của người đưa ra vật báu, hắn thả lỏng năm ngón tay, ngọc phỉ thúy phát ra tiếng nứt vỡ khiến lòng người run sợ, chia năm xẻ bảy.
Sau đó là cái cốc vàng với đôi tai hổ được trang trí bằng đá quý, sau đó là đồ trang trí bằng san hô hồng ngọc...
Phá hủy là một việc rất sung sướng, ngọc bích đầy màu sắc bị vỡ nát bắn ra tung tóe, cũng chỉ xứng đáng để Nhiếp Chính Vương nghe tiếng.
“Chỉ là một vật chết, tục vật.”
Ninh Ân nhướng mi, đôi mắt đen nhánh như băng: “Cũng xứng đưa đến đây lừa gạt bổn vương?”
Những khuôn mặt kia chuyển từ tự mãn sang đau lòng, sau đó biến thành tro tàn. Chỉ có một người là ngoại lệ.
Triệu Huy lôi kéo bộ dáng mập mạp của lão ta quỳ về phía trước, nịnh nọt nói: “Thần chủ sự Binh Bộ Triệu Huy, có một bảo vật hiếm có, trên đời không có cái thứ hai, không dám giấu riêng, nguyện tặng cho điện hạ ngắm cảnh.”
Đêm hôm đó, Triệu phủ dùng một chiếc kiệu đỏ tươi kín đáo đưa một thiếu nữ hồng trang phi váy đang độ thanh xuân đến.
“Đây là cháu gái nuôi của thần. Nàng vốn là con gái út của phủ tướng quân, xuất thân danh giá, sau khi cha nương mất, thần thấy xuất thân đáng thương nên đã nhận nàng về nuôi nấng, nuôi trong khuê phòng, luôn dạy dỗ chăm sóc như nữ nhi của mình. Không như những nữ nhân không trong sạch bẩn thỉu kia...
Nếu như được điện hạ yêu thương, ở lại bên cạnh điện hạ cầm chổi, đó cũng coi như phúc khí mà nàng tu luyện ba kiếp.”
Những lời tâng bốc của Triệu Huy vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hắn cũng không nói sai.
Nghiêm túc mà nói, khuôn mặt nàng vô cùng xinh đẹp cùng với bộ váy đỏ như lửa, gần như chói mắt.
Khi Ninh Ân khoác một chiếc áo ngoài bước vào đại sảnh, nàng đang quỳ trên mặt đất, mái tóc đen mềm mại xõa ra sau tai, chiếc cổ xinh đẹp mỏng manh kéo dài đến tận sâu trong cổ áo.
Xuống chút nữa là bờ vai gầy gò, vòng eo mảnh khảnh lõm xuống hình vòng cung quyến rũ, một tay là có thể ôm trọn, những nơi nên có thịt lại đầy đặn, nhìn thấu qua lớp quần áo có thể nhìn thấy như thế nào là vẻ đẹp hậu thế mạn diệu phong hoa.
Đêm mưa u ám lạnh lẽo, căn bệnh cũ năm xưa ở chân trái lại nhức nhối.
Ninh Ân chậm rãi dùng ngón trỏ gõ vào tay vịn ghế ngồi, nhìn bóng người đang quỳ dưới chân: “Tên là gì?”
Giọng hắn nhẹ nhàng mang theo nét cười, nhưng không có một chút ấm áp nào.
Thiếu nữ đương nhiên nghe thấy, hơi thở run rẩy nói: “Ngu…”
Gọng nói thật sự rất khàn, nàng khó khăn nuốt nuốt, khàn giọng nhẹ nói: “Ngu Linh Tê, ‘một chút Linh Tê’ trong Linh Tê.”
Thì ra là họ Ngu, bảo sao.
Ninh Ân mở mắt, lấy gậy chống lên cằm của nàng: “Ngẩng đầu lên.”
Đáy của cây gậy kim loại đặt lên xương hàm dưới, mang lại sự lạnh lẽo thấu xương, Ngu Linh Tê rùng mình một cái, siết chặt ngón tay, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là đã khóc, đuôi mắt đỏ hoe.
Bên ngoài, mưa thu lạnh lẽo, nhưng cả người nàng như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ, mỏng manh nhưng lại chói mắt.
Tốt lắm, những ngày mưa thích hợp nhất để giết người.
Trên đời này có bao nhiêu người muốn nịnh bợ hắn thì sẽ có bấy nhiêu người muốn hắn chết. Những nữ nhân được đưa đến đây hoặc là mỹ nhân kế, hoặc là đao rọc xương (*), hắn sẽ không bao giờ để bọn họ sống nhìn thấy ánh sáng mặt trời mọc vào ngày hôm sau.
Mặc cho Ngu Linh Tê có “nhiệm vụ” nào trên lưng, cũng không có ngoại lệ.
Ngay khi ngón tay cái bấm vào cơ quan, lưỡi dao sắc nhọn ở dưới đáy gậy chống đã xuyên qua mà không hề báo trước.
Ngọn nến lay động dữ dội, cơn mưa mùa thu bên ngoài đại sảnh điên cuồng, bóng đen đung đưa trên gạch lát sàn giương nanh múa vuốt mà đong đưa.
Lưỡi kiếm sắc bén mỏng như làn nước mùa thu áp vào cổ nàng, trong đôi mắt đỏ bừng ướt át của Ngu Linh Tê lại tĩnh lặng.
Không có thét chói tai xin tha, từ đầu đến cuối nàng đều yếu ớt và mỹ lệ, nàng chỉ hỏi một câu: “Nếu ta chết, có làm liên lụy cả nhà của di phụ không?”
Phản ứng của nàng cực kỳ khô khan, Ninh Ân có hơi không vui, giọng điệu cũng hơi lạnh lẽo xuống: “Nếu không thỏa mãn, bổn vương sẽ giết sạch hết bọn họ.”
Vừa nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ngu Linh Tê.
Dẫu vậy, nỗi sợ hãi trong dự kiến cũng không xuất hiện, dường như nàng đã có câu trả lời mà mình muốn, đưa tay lên giữ lưỡi dao ở dưới gậy chống.
Trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, chiếc nhẫn đầu thú khắc tộc huy phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.
Đây là một loại tư thế phản kháng.
Ninh Ân lộ ra vẻ hơi thích thú, gần như muốn đâm xuyên cổ Ngu Linh Tê theo bản năng.
Xoạch.
Một giọt nước mắt nhỏ xuống cằm nàng, văng tung tóe lên trên lưỡi dao, phát ra âm thanh réo rắt.
Sự hưng phấn khát máu trong đáy mắt Ninh Ân dần dần tan biến như thủy triều.
Hắn đọc được suy nghĩ của nàng.
Nữ nhân này cố tình làm ra vẻ chống cự, một lòng muốn chết là vì muốn kéo cả nhà họ Triệu xuống...
Cũng đúng, Triệu phủ xem nàng như một món lễ vật hiến cho mình, đương nhiên nàng oán hận bọn họ.
“Lá gan cũng không nhỏ nhỉ, cũng dám mượn tay bổn vương giết người.”
Ninh Ân tức giận bật cười, nắm lấy cổ tay đang cầm lưỡi dao của nàng, sức lực mạnh đến mức suýt chút nữa đã bóp nát xương cổ tay mảnh mai của nàng.
Ngu Linh Tê đau đớn nên buông lỏng tay ra, ngã xuống trên mặt đất, những giọt máu đỏ sẫm nhỏ xuống theo đầu ngón tay trắng nõn, tràn ra thành nhiều đóa huyết mai.
Ninh Ân không vui, cực kỳ không vui.
Từ khi sinh ra hắn đã là một tên điên, Ngu Linh Tê trông mong muốn chết, ngược lại hắn càng không cho nàng được như ý.
Nhiếp Chính Vương nheo mắt, lòng tràn đầy lạnh lẽo, đổi ý.
...
Mưa thu rơi suốt đêm.
Khi Ninh Ân xuống giường, sắc mặt của hắn tái nhợt đến mức không có chút nhân khí nào.
Thiếu nữ đang gục đầu trên ghế bật dậy ngay lập tức, thẳng lưng nhìn hắn. Nhiếp Chính Vương vừa mới tỉnh lại còn chưa kịp ngụy trang cảm xúc, cau mày, cả người đều khí lạnh.
Hắn nhìn Ngu Linh Tê chằm chằm, nhớ ra món đồ chơi này vẫn còn sống.
Ngu Linh Tê vẫn ngồi trên nền gạch băng giá, bị hắn nhìn chằm chằm mà thấy hơi sợ hãi, giống như con mồi bị con sói đè dưới móng vuốt, chỉ có thể run rẩy theo bản năng.
“Hôm nay Vương gia sẽ giết ta sao?”
Hiển nhiên là cả đêm qua nàng không ngủ, nàng đang trong trạng thái yếu ớt, làn da nhợt nhạt được tô điểm bởi lớp trang điểm đỏ chói, lộ ra một loại vẻ đẹp không có sức sống.
Ninh Ân xoay ngược lòng bàn tay mảnh khảnh của mình qua lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi phồng lên, có thể dễ dàng bóp nát xương người—
Đêm qua, Ngu Linh Tê đã phải trải qua sức mạnh phi thường của hắn.
Nàng vô thức giấu vết bầm hình ngón tay trên cổ tay, lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Nhiếp Chính Vương: “Khi nào trở về ta sẽ giết ngươi.”
Ninh Ân nhìn thấy lông mi của Ngu Linh Tê run lên như mong muốn của mình, lúc này hắn mới chống gậy rời đi với vẻ hài lòng.
Thú vị hơn khi giết được con mồi là rơi vào cảnh khủng hoảng sống không bằng chết.
Nghĩ đến việc khi hắn trở lại sẽ nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm khô héo của nàng, nhìn nàng héo mòn trong tuyệt vọng, cuối cùng Nhiếp Chính Vương cũng cảm nhận được một chút vui thích bệnh hoạn.
Trong điện.
Biết được ngày chết của mình, Ngu Linh Tê đột nhiên cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Những người hầu trong phủ cũng không biết nữ nhân này có lai lịch như thế nào, dù sao thì không có ‘lễ vật’ nào ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương có thể sống sót qua một đêm. Bọ họ vừa nghi ngờ vừa lo sợ nên khi thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ này lịch sự nhờ bọ họ mang đồ ăn, nước uống vào, đám người hầu không dám từ chối...
Đến buổi tối, khi Ninh Ân trở về sau khi giết vài tên cận thần không nghe lời thì nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ chỉnh tề, ngồi trên ghế trong tẩm điện, ăn đến nỗi khóe môi dính đầy vụn bánh.
Tốt lắm, nàng thực sự đang ăn.
Ăn uống ngon miệng là tốt rồi.
Ninh Ân đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn nàng.
Vẻ mặt bình tĩnh “Cuối cùng cũng đến rồi” của Ngu Linh Tê lưu luyến không rời đặt nửa chiếc bánh ngọt cuối cùng xuống, cẩn thận đặt bốn chiếc đĩa không sang một bên, lau sạch môi, sửa sang lại tà váy, sau đó nàng mới cúi đầu quỳ xuống với Ninh Ân từ xa.
“Cảm tạ lòng hiếu khách của Vương gia.”
Nghiễm nhiên là đã ăn uống đầy đủ, sẵn sàng lên đường.
Khuôn mặt Ninh Ân âm trầm, hắn bước từng bước đi về phía nàng, dùng gậy chống gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng ‘cộc cộc’ như một lá bùa đòi mạng.
Nàng đan xoắn ngón tay, lông mi rũ xuống run rẩy theo bước chân đặc biệt của hắn, trong mắt cũng không có vẻ bình tĩnh như đang biểu hiện ra bên ngoài.
Ninh Ân giơ cây gậy lên, áp vào chiếc cổ mảnh mai của nàng.
Ngu Linh Tê nhắm hai mắt lại.
Lưỡi dao sắc bén chỉ cách làn da mỏng manh của nàng một chút xíu, chỉ cần nhẹ nhàng rạch một dao, những bông hoa đỏ tươi sẽ nở trên cơ thể nàng.
Nhưng mà không thú vị.
Giết một người nằm chờ chết cũng không đạt được bất cứ khoái cảm gì, hắn rất ghét cảm giác bị người khác thao túng.
Cùng với âm thanh đinh tai nhức óc, lưỡi dao dưới đáy cây gậy đã được rút lại.
Ngu Linh Tê vẫn nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào kết quả.
Rõ ràng nàng là một thứ mảnh mai đến mức hắn có thể dùng một tay bóp cổ đến chết, lấy đâu ra dũng khí để ‘Thấy chết không sờn’?
Ninh Ân cười nhạo một tiếng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ đen tối.
“Bộ dạng của ngươi bây giờ cũng không khác gì người chết.”
Ninh Ân chống gậy bằng một tay, tay kia bóp chặt quai hàm của Ngu Linh Tê, buộc nàng phải mở mắt ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng một lúc, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Bổn vương không có hứng thú với thi thể, đi thôi.”
Đôi mắt hạnh khô héo ấy đột nhiên mở to ra, bừng lên ánh sáng.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở, như muốn hỏi điều gì đó.
Ninh Ân nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Ta nói đi, ngươi không nghe thấy sao?”
Hắn... Thật sự muốn thả mình đi?
Không nghi ngờ gì nữa, đây quả là một sự cám dỗ rất lớn, Ngu Linh Tê nhìn hắn một lúc lâu, do dự rồi từ từ đứng dậy.
Ninh Ân chắp tay dựa vào gậy chống có tay cầm bằng ngọc dát vàng, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng chờ đợi nàng mừng như điên chạy như bay.
Mỗi khi những người đó đưa phụ nữ đến, hắn đều cố tình mất cảnh giác.
Sau đó, khi mật thám kìm nén không được lộ ra sơ hở, hắn sẽ tự tay phá hủy hy vọng và sinh mạng của các nàng.
Bấy giờ toàn quốc đều đang làm đại tang, cấm đàn sáo yến tiệc nhưng không ngăn được kẻ gian nịnh nọt bò lên trên. Trong một buổi “Hội thưởng báu vật”, mỗi nhà đều lấy bảo vật trấn trạch ra, liều mình luồn cúi để lấy lòng vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi âm trầm kia.
Đại sảnh rực rỡ lấp lánh đủ loại màu sắc hiếm thấy, Ninh Ân ngồi chống huyệt thái dương, ngón tay thon dài thoáng nắm lấy một viên phỉ thúy được chạm khắc cực kỳ tinh xảo.
Dưới ánh mắt thích thú của người đưa ra vật báu, hắn thả lỏng năm ngón tay, ngọc phỉ thúy phát ra tiếng nứt vỡ khiến lòng người run sợ, chia năm xẻ bảy.
Sau đó là cái cốc vàng với đôi tai hổ được trang trí bằng đá quý, sau đó là đồ trang trí bằng san hô hồng ngọc...
Phá hủy là một việc rất sung sướng, ngọc bích đầy màu sắc bị vỡ nát bắn ra tung tóe, cũng chỉ xứng đáng để Nhiếp Chính Vương nghe tiếng.
“Chỉ là một vật chết, tục vật.”
Ninh Ân nhướng mi, đôi mắt đen nhánh như băng: “Cũng xứng đưa đến đây lừa gạt bổn vương?”
Những khuôn mặt kia chuyển từ tự mãn sang đau lòng, sau đó biến thành tro tàn. Chỉ có một người là ngoại lệ.
Triệu Huy lôi kéo bộ dáng mập mạp của lão ta quỳ về phía trước, nịnh nọt nói: “Thần chủ sự Binh Bộ Triệu Huy, có một bảo vật hiếm có, trên đời không có cái thứ hai, không dám giấu riêng, nguyện tặng cho điện hạ ngắm cảnh.”
Đêm hôm đó, Triệu phủ dùng một chiếc kiệu đỏ tươi kín đáo đưa một thiếu nữ hồng trang phi váy đang độ thanh xuân đến.
“Đây là cháu gái nuôi của thần. Nàng vốn là con gái út của phủ tướng quân, xuất thân danh giá, sau khi cha nương mất, thần thấy xuất thân đáng thương nên đã nhận nàng về nuôi nấng, nuôi trong khuê phòng, luôn dạy dỗ chăm sóc như nữ nhi của mình. Không như những nữ nhân không trong sạch bẩn thỉu kia...
Nếu như được điện hạ yêu thương, ở lại bên cạnh điện hạ cầm chổi, đó cũng coi như phúc khí mà nàng tu luyện ba kiếp.”
Những lời tâng bốc của Triệu Huy vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hắn cũng không nói sai.
Nghiêm túc mà nói, khuôn mặt nàng vô cùng xinh đẹp cùng với bộ váy đỏ như lửa, gần như chói mắt.
Khi Ninh Ân khoác một chiếc áo ngoài bước vào đại sảnh, nàng đang quỳ trên mặt đất, mái tóc đen mềm mại xõa ra sau tai, chiếc cổ xinh đẹp mỏng manh kéo dài đến tận sâu trong cổ áo.
Xuống chút nữa là bờ vai gầy gò, vòng eo mảnh khảnh lõm xuống hình vòng cung quyến rũ, một tay là có thể ôm trọn, những nơi nên có thịt lại đầy đặn, nhìn thấu qua lớp quần áo có thể nhìn thấy như thế nào là vẻ đẹp hậu thế mạn diệu phong hoa.
Đêm mưa u ám lạnh lẽo, căn bệnh cũ năm xưa ở chân trái lại nhức nhối.
Ninh Ân chậm rãi dùng ngón trỏ gõ vào tay vịn ghế ngồi, nhìn bóng người đang quỳ dưới chân: “Tên là gì?”
Giọng hắn nhẹ nhàng mang theo nét cười, nhưng không có một chút ấm áp nào.
Thiếu nữ đương nhiên nghe thấy, hơi thở run rẩy nói: “Ngu…”
Gọng nói thật sự rất khàn, nàng khó khăn nuốt nuốt, khàn giọng nhẹ nói: “Ngu Linh Tê, ‘một chút Linh Tê’ trong Linh Tê.”
Thì ra là họ Ngu, bảo sao.
Ninh Ân mở mắt, lấy gậy chống lên cằm của nàng: “Ngẩng đầu lên.”
Đáy của cây gậy kim loại đặt lên xương hàm dưới, mang lại sự lạnh lẽo thấu xương, Ngu Linh Tê rùng mình một cái, siết chặt ngón tay, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là đã khóc, đuôi mắt đỏ hoe.
Bên ngoài, mưa thu lạnh lẽo, nhưng cả người nàng như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ, mỏng manh nhưng lại chói mắt.
Tốt lắm, những ngày mưa thích hợp nhất để giết người.
Trên đời này có bao nhiêu người muốn nịnh bợ hắn thì sẽ có bấy nhiêu người muốn hắn chết. Những nữ nhân được đưa đến đây hoặc là mỹ nhân kế, hoặc là đao rọc xương (*), hắn sẽ không bao giờ để bọn họ sống nhìn thấy ánh sáng mặt trời mọc vào ngày hôm sau.
Mặc cho Ngu Linh Tê có “nhiệm vụ” nào trên lưng, cũng không có ngoại lệ.
Ngay khi ngón tay cái bấm vào cơ quan, lưỡi dao sắc nhọn ở dưới đáy gậy chống đã xuyên qua mà không hề báo trước.
Ngọn nến lay động dữ dội, cơn mưa mùa thu bên ngoài đại sảnh điên cuồng, bóng đen đung đưa trên gạch lát sàn giương nanh múa vuốt mà đong đưa.
Lưỡi kiếm sắc bén mỏng như làn nước mùa thu áp vào cổ nàng, trong đôi mắt đỏ bừng ướt át của Ngu Linh Tê lại tĩnh lặng.
Không có thét chói tai xin tha, từ đầu đến cuối nàng đều yếu ớt và mỹ lệ, nàng chỉ hỏi một câu: “Nếu ta chết, có làm liên lụy cả nhà của di phụ không?”
Phản ứng của nàng cực kỳ khô khan, Ninh Ân có hơi không vui, giọng điệu cũng hơi lạnh lẽo xuống: “Nếu không thỏa mãn, bổn vương sẽ giết sạch hết bọn họ.”
Vừa nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ngu Linh Tê.
Dẫu vậy, nỗi sợ hãi trong dự kiến cũng không xuất hiện, dường như nàng đã có câu trả lời mà mình muốn, đưa tay lên giữ lưỡi dao ở dưới gậy chống.
Trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, chiếc nhẫn đầu thú khắc tộc huy phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.
Đây là một loại tư thế phản kháng.
Ninh Ân lộ ra vẻ hơi thích thú, gần như muốn đâm xuyên cổ Ngu Linh Tê theo bản năng.
Xoạch.
Một giọt nước mắt nhỏ xuống cằm nàng, văng tung tóe lên trên lưỡi dao, phát ra âm thanh réo rắt.
Sự hưng phấn khát máu trong đáy mắt Ninh Ân dần dần tan biến như thủy triều.
Hắn đọc được suy nghĩ của nàng.
Nữ nhân này cố tình làm ra vẻ chống cự, một lòng muốn chết là vì muốn kéo cả nhà họ Triệu xuống...
Cũng đúng, Triệu phủ xem nàng như một món lễ vật hiến cho mình, đương nhiên nàng oán hận bọn họ.
“Lá gan cũng không nhỏ nhỉ, cũng dám mượn tay bổn vương giết người.”
Ninh Ân tức giận bật cười, nắm lấy cổ tay đang cầm lưỡi dao của nàng, sức lực mạnh đến mức suýt chút nữa đã bóp nát xương cổ tay mảnh mai của nàng.
Ngu Linh Tê đau đớn nên buông lỏng tay ra, ngã xuống trên mặt đất, những giọt máu đỏ sẫm nhỏ xuống theo đầu ngón tay trắng nõn, tràn ra thành nhiều đóa huyết mai.
Ninh Ân không vui, cực kỳ không vui.
Từ khi sinh ra hắn đã là một tên điên, Ngu Linh Tê trông mong muốn chết, ngược lại hắn càng không cho nàng được như ý.
Nhiếp Chính Vương nheo mắt, lòng tràn đầy lạnh lẽo, đổi ý.
...
Mưa thu rơi suốt đêm.
Khi Ninh Ân xuống giường, sắc mặt của hắn tái nhợt đến mức không có chút nhân khí nào.
Thiếu nữ đang gục đầu trên ghế bật dậy ngay lập tức, thẳng lưng nhìn hắn. Nhiếp Chính Vương vừa mới tỉnh lại còn chưa kịp ngụy trang cảm xúc, cau mày, cả người đều khí lạnh.
Hắn nhìn Ngu Linh Tê chằm chằm, nhớ ra món đồ chơi này vẫn còn sống.
Ngu Linh Tê vẫn ngồi trên nền gạch băng giá, bị hắn nhìn chằm chằm mà thấy hơi sợ hãi, giống như con mồi bị con sói đè dưới móng vuốt, chỉ có thể run rẩy theo bản năng.
“Hôm nay Vương gia sẽ giết ta sao?”
Hiển nhiên là cả đêm qua nàng không ngủ, nàng đang trong trạng thái yếu ớt, làn da nhợt nhạt được tô điểm bởi lớp trang điểm đỏ chói, lộ ra một loại vẻ đẹp không có sức sống.
Ninh Ân xoay ngược lòng bàn tay mảnh khảnh của mình qua lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi phồng lên, có thể dễ dàng bóp nát xương người—
Đêm qua, Ngu Linh Tê đã phải trải qua sức mạnh phi thường của hắn.
Nàng vô thức giấu vết bầm hình ngón tay trên cổ tay, lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Nhiếp Chính Vương: “Khi nào trở về ta sẽ giết ngươi.”
Ninh Ân nhìn thấy lông mi của Ngu Linh Tê run lên như mong muốn của mình, lúc này hắn mới chống gậy rời đi với vẻ hài lòng.
Thú vị hơn khi giết được con mồi là rơi vào cảnh khủng hoảng sống không bằng chết.
Nghĩ đến việc khi hắn trở lại sẽ nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm khô héo của nàng, nhìn nàng héo mòn trong tuyệt vọng, cuối cùng Nhiếp Chính Vương cũng cảm nhận được một chút vui thích bệnh hoạn.
Trong điện.
Biết được ngày chết của mình, Ngu Linh Tê đột nhiên cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Những người hầu trong phủ cũng không biết nữ nhân này có lai lịch như thế nào, dù sao thì không có ‘lễ vật’ nào ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương có thể sống sót qua một đêm. Bọ họ vừa nghi ngờ vừa lo sợ nên khi thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ này lịch sự nhờ bọ họ mang đồ ăn, nước uống vào, đám người hầu không dám từ chối...
Đến buổi tối, khi Ninh Ân trở về sau khi giết vài tên cận thần không nghe lời thì nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ chỉnh tề, ngồi trên ghế trong tẩm điện, ăn đến nỗi khóe môi dính đầy vụn bánh.
Tốt lắm, nàng thực sự đang ăn.
Ăn uống ngon miệng là tốt rồi.
Ninh Ân đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn nàng.
Vẻ mặt bình tĩnh “Cuối cùng cũng đến rồi” của Ngu Linh Tê lưu luyến không rời đặt nửa chiếc bánh ngọt cuối cùng xuống, cẩn thận đặt bốn chiếc đĩa không sang một bên, lau sạch môi, sửa sang lại tà váy, sau đó nàng mới cúi đầu quỳ xuống với Ninh Ân từ xa.
“Cảm tạ lòng hiếu khách của Vương gia.”
Nghiễm nhiên là đã ăn uống đầy đủ, sẵn sàng lên đường.
Khuôn mặt Ninh Ân âm trầm, hắn bước từng bước đi về phía nàng, dùng gậy chống gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng ‘cộc cộc’ như một lá bùa đòi mạng.
Nàng đan xoắn ngón tay, lông mi rũ xuống run rẩy theo bước chân đặc biệt của hắn, trong mắt cũng không có vẻ bình tĩnh như đang biểu hiện ra bên ngoài.
Ninh Ân giơ cây gậy lên, áp vào chiếc cổ mảnh mai của nàng.
Ngu Linh Tê nhắm hai mắt lại.
Lưỡi dao sắc bén chỉ cách làn da mỏng manh của nàng một chút xíu, chỉ cần nhẹ nhàng rạch một dao, những bông hoa đỏ tươi sẽ nở trên cơ thể nàng.
Nhưng mà không thú vị.
Giết một người nằm chờ chết cũng không đạt được bất cứ khoái cảm gì, hắn rất ghét cảm giác bị người khác thao túng.
Cùng với âm thanh đinh tai nhức óc, lưỡi dao dưới đáy cây gậy đã được rút lại.
Ngu Linh Tê vẫn nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào kết quả.
Rõ ràng nàng là một thứ mảnh mai đến mức hắn có thể dùng một tay bóp cổ đến chết, lấy đâu ra dũng khí để ‘Thấy chết không sờn’?
Ninh Ân cười nhạo một tiếng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ đen tối.
“Bộ dạng của ngươi bây giờ cũng không khác gì người chết.”
Ninh Ân chống gậy bằng một tay, tay kia bóp chặt quai hàm của Ngu Linh Tê, buộc nàng phải mở mắt ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng một lúc, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Bổn vương không có hứng thú với thi thể, đi thôi.”
Đôi mắt hạnh khô héo ấy đột nhiên mở to ra, bừng lên ánh sáng.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở, như muốn hỏi điều gì đó.
Ninh Ân nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Ta nói đi, ngươi không nghe thấy sao?”
Hắn... Thật sự muốn thả mình đi?
Không nghi ngờ gì nữa, đây quả là một sự cám dỗ rất lớn, Ngu Linh Tê nhìn hắn một lúc lâu, do dự rồi từ từ đứng dậy.
Ninh Ân chắp tay dựa vào gậy chống có tay cầm bằng ngọc dát vàng, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng chờ đợi nàng mừng như điên chạy như bay.
Mỗi khi những người đó đưa phụ nữ đến, hắn đều cố tình mất cảnh giác.
Sau đó, khi mật thám kìm nén không được lộ ra sơ hở, hắn sẽ tự tay phá hủy hy vọng và sinh mạng của các nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.