Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 90: Lập người kế vị
Bố Đinh Lưu Li
19/05/2024
Dải lụa che lấy mắt, trước mắt Ngu Linh Tê là một khoảng trắng mờ nhạt, toàn bộ tri giác đều được mở rộng vô tận.
“Sao rồi?”
Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, nàng lần mò chạm vào đôi gò má của Ninh Ân.
Khuôn mặt hắn vẫn có chút lạnh lùng, nhưng đôi môi lại vương hơi ấm, cách dải lụa nhạt là làn mi ươn ướt của nàng.
“Được, được rồi, lấy đâu ra lắm sức lực thế?”
Ngu Linh Tê giữ lấy bàn tay đang di chuyển xuống dưới của hắn, nhẹ giọng nói.
Nói đi nói lại, cuối cùng cũng giữ lại được Ninh Ân ở trên sập.
Còn chưa kịp thở ra hơi, vòng eo chợt siết lại, nàng đã bị kẹp vào trong khuỷu tay rắn chắc.
Dải lụa trước mắt ngay sau đó được nới lỏng, ánh sáng ập tới, Ngu Linh Tê có hơi khó chịu mà mở mắt ra, tầm mắt nhìn vào một chỗ, đôi mắt gần trong gang tấc của Ninh Ân có sự tối tăm khiến lòng người ta xao động.
Ngu Linh Tê ngơ ngác, không khỏi nghĩ đến lúc ở trong mật thất tại chùa Kim Vân vào năm ngoái, sau khi dải lụa cởi ra, những thứ nhìn thấy trong mắt Ninh Ân liệu có chói mắt giống những gì nàng đang nhìn thấy như lúc này không?
“Có đẹp không?”
Ninh Ân nở nụ cười hết sức tuỳ ý, vươn ngón tay đè vào đuôi mắt nàng.
“Đẹp.”
Ngu Linh Tê thành thật gật đầu, đuôi mắt cong lên ánh cười: “Ngắm nhìn hai kiếp đều không đủ.”
“Cả một đời vẫn còn dài, đã bắt đầu lo tới kiếp sau rồi.”
Nét mặt dửng dưng như không của Ninh Ân, nhưng những vết đỏ nhạt ở ngực lại giống như bán đứng sự hứng khởi ngay lúc này của hắn.
“Bận bịu cả đêm, ngủ thôi.”
Ngu Linh Tê dùng đầu ngón tay chạm vào vùng tối dưới mí mắt hắn, sau đó cầm lấy dải lụa màu trắng ngà ở bên giường, nhẹ nhàng che đi đôi mắt của Ninh Ân: “Ta ngủ với chàng.”
Dưới dải lụa, mi mắt hắn động đậy, cuối cùng vẫn là nhân nhượng, cực kỳ chậm rãi mà khép mắt lại.
Đợi đến khi hơi thở của hắn đã vào sâu, Ngu Linh Tê cẩn thận điều chỉnh lại tư thế, ngước mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ yên của hắn.
Dải lụa mềm mại che đi đôi mắt lạnh nhạt mang cảm giác ác bức vô cùng dữ dội của hắn, mũi thẳng môi mỏng, khắp người tỏa ra một loại dễ bảo dịu dàng vô hại.
Ngu Linh Tê cong khoé miệng.
“Ngủ ngon.” Tiểu Phong Tử.
…
Ninh Ân chưa ngủ được bao lâu.
Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại sau khi chợp mắt, hắn đã có thể phấn chấn ra lệnh với người dưới trướng, mạnh mẽ kiêu ngạo, lại không thấy một chút vẻ mệt mỏi nào.
Quan sát chuyện đi tới đi lui của sứ giả, Ngu Linh Tê ước lượng được một khoảng thời gian, có lẽ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra bên trong cung.
Quả nhiên, ban đêm vừa dùng xong bữa tối, đã nghe thấy tiếng chuông báo tử ngân vang bên trong cung.
Lão hoàng đế đã băng hà.
Bằng một cách khó xử không thể nói ra, ông đã chết trên long sàng ở Trường Dương cung.
Một đêm không thanh tịnh.
Hoàng đế đột ngột qua đời, lại chưa lập người kế vị, nên trong triều rối như mớ bòng bong.
Lúc người trong cung lần lượt đến trình việc quốc tang, trên khuôn mặt hoàn hảo lại lạnh lẽo của Ninh Ân không hề có một chút xúc động.
“Chết cũng không chọn ngày.”
Có lẽ là không hài lòng với thời gian ra đi sớm hơn ngoài dự kiến của hoàng đế, giọng nói hờ hững của Ninh Ân mang theo chút sự căm ghét: “Tự dưng phá huỷ không khí vui mừng tân hôn của bổn vương.”
Người trong cung quỳ ở trước thềm hạ người xuống càng thấp hơn, không ai dám chất vấn câu nói đại nghịch bất đạo lần này của hắn
Về đến tẩm điện, Ngu Linh Tê đã cởi luôn y phục đỏ sau khi tân hôn, thay lên một bộ hán phục màu trắng. Búi tóc của nàng được búi lỏng bằng một chiếc trâm ngọc trắng có những đường vân màu đỏ mà Ninh Ân tặng nàng, mộc mạc ưa nhìn nhưng lại có một vẻ đẹp tự nhiên riêng biệt.
Ninh Ân ngồi ở sau bàn trang điểm ngắm nàng, không nén nổi mà vươn ngón tay, móc nhẹ dải lụa trắng thắt eo của nàng.
“Màu trắng quá mê hoặc, Tuế Tuế hợp với kiểu trang điểm xinh đẹp lộng lẫy thôi.”
Tay của Ninh Ân có hơi dùng sức, Ngu Linh Tê chợt ngã vào lòng hắn.
Nàng hiểu rõ nỗi hận của Ninh Ân với hoàng đế, đó là kẻ thù mà hắn bất chấp mang theo tiếng xấu giết cha giết vua cũng phải báo thù.
Lệ phi đối xử không tốt với Ninh Ân, nhưng Ngu Linh Tê chưa bao giờ nghe thấy Ninh Ân tỏ ra một chút oán hận với thân mẫu, nếu có thì chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Bởi vì hắn biết rõ, nam nhân ngồi trên long ỷ mới là toàn bộ ngọn nguồn của tội ác.
Thế nhưng hoàng đế mới mất, Ngu Linh Tê dù sao vẫn phải mặc một bộ y phục trắng để đối phó.
Không phải là bất kính với hoàng đế, mà là sợ hành động không hiểu lý lẽ sẽ gây rắc rối cho Ân Ninh. Dẫu sao thì hoàng đế băng hà lại không có thái tử, chính là thời cơ nhiễu loạn.
“Khi nào thì vào cung?” Ngu Linh Tê áp trán vào bờ vai của Ninh Ân, nhẹ giọng hỏi.
“Trường Dương cung quá dơ bẩn, đợi ông ta vào quan tài rồi nói tiếp.
Ninh Ân vuốt mái tóc lành lạnh của nàng, thản nhiên nói: “Tối qua lão hoàng đế muốn lập y đái chiếu, tiếc là bị ta đốt rồi… Ha, nàng quả thật nên nhìn xem biểu cảm lúc đó của ông ta, tức tới nỗi con mắt sắp ứ cả máu.”
Ninh Ân của kiếp trước ra tay càng liều lĩnh điên rồ hơn Ninh Ân bây giờ, nên Ngu Linh Tê cũng không thấy bất ngờ lắm.
Hoàng đế nhờ vào danh vua mà làm ra biết bao chuyện đáng hổ thẹn, nên cũng coi như là đáng tội.
Nàng khẽ “Ừ” một tiếng, rồi hỏi: “Không có di chiếu, bước tiếp theo phu quân tính làm gì?”
Nàng hiếm khi chủ động gọi “phu quân”, thỉnh thoảng gọi một tiếng, âm đuôi cuốn hút giống như mang theo móc câu.
Bàn tay Ninh Ân vuốt mái tóc nàng chậm lại.
Được một lúc, hắn lại xoa cái gáy mịn màng của nàng, ra hiệu nàng quay mặt lại.
“Để Tuế Tuế làm hoàng đế, có được không?”
Hắn mỉm cười hỏi nàng, ánh mắt điên cuồng mà lại dịu dàng: “Chỉ cần Tuế Tuế muốn, thì ta có thể làm được.
Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu. (1)
Ngu Linh Tê thấy khiếp đảm, người không có tham vọng như nàng, vậy mà bị Tiểu Phong Tử đặt hy vọng cao tới như vậy.
Nàng thậm chí nghi ngờ Ninh Ân liệu có phải là nói sai tên, hay là đang đùa hay không nữa.
Nhưng rất nhanh, nàng nhìn ra được Ninh Ân không phải là đang nói đùa.
Nhớ lại trước khi thành hôn ở Ngu phủ, sau khi Ninh Ân viết thơ tình ở hõm lưng của nàng, hắn từng hỏi lại nàng một cách hết sức bình thản: “Muốn làm hoàng đế không?”
Ngu Linh Tê lúc đó lại cảm thấy lời này có gì đó không đúng, còn tưởng điều hắn hỏi chính là “Muốn ta làm hoàng đế không?”
…Hiện tại xem ra, Ninh Ân hoàn toàn không có hỏi nhầm!
Hoang đường, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dám phạm phải sai lầm lớn của thiên hạ, đích thực là chuyện dám làm của kẻ điên.
“Sao lại ngây ra rồi?”
Ninh Ân vuốt ve cằm của nàng, cười nói: “Bộ dáng ngơ ngác, nhìn tới mức bổn vương muốn cắn một cái.”
Thực sự thì hắn đã làm như vậy.
Một bên má của nàng bị hàm răng nhẹ nhàng giữ lấy, hơi thở nhồn nhột lướt qua vành tai nàng, Ngu Linh Tê cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Chàng đúng là muốn doạ chết ta rồi.”
Đôi má trắng ngần của Ngu Linh Tê mau chóng hiện ra vết cắn rất nhạt, giống như hoa đào phai chiếu lên làn da trắng mịn, đến cả dáng vẻ giận hờn cũng xinh đẹp vô cùng.
Nàng ôm lấy gò má cao gầy của Ninh Ân, nhìn chăm chú vẻ điên dại tận sâu trong con mắt hắn, nghiêm túc nói: “Ta chưa từng muốn làm hoàng đế, nhưng cũng không có hợp, lời này không thể nói nhảm được.”
Ngu Linh Tê từ khi sinh ra đã không phải là người có quyền có thế lại được sống trong hưởng thụ, chỉ mong muốn được bạc đầu giai lão, thân hữu trọn vẹn niềm vui.
Vả lại để một nữ tử không hề có chút huyết mạch của hoàng thất lên ngôi không khác gì làm điều ngang ngược, biển máu với thi hài khắp nơi sẽ không chôn vùi cả thiên hạ, mà chính là sẽ cắn trả lại nàng cùng với Ninh Ân.
Ninh Ân nhìn nàng một lúc, gật đầu đáp lại: “Thay thế Ngu Hoán Thần hoặc Ngu tướng quân cũng được.”
“Phụ thân với huynh trưởng cũng không muốn!”
Ngu Linh Tê không nhịn nổi mà bóp má Ninh Ân, thật sự không biết bên trong cái đầu này đã chứa đựng những thứ gây ngạc nhiên nào nữa.
Đôi má hơi gầy cùng da mặt căng mịn của Ninh Ân, Ngu Linh Tê bóp không thấy thích, bèn hờn dỗi: “Nhà ta không có tâm tư tranh giành soán ngôi, phu quân nên nghiêm túc suy nghĩ một lượt, sau khi đại tang nên đưa người nào đó lên ngôi đi.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Ngu Linh Tê căn bản đã nắm chắc.
Nếu Ninh Ân muốn đi theo con đường cũ của kiếp trước, thì chắc chắn là đưa tiểu hoàng tử lên ngôi.
Tiểu hoàng tử vẫn còn chưa biết nói chuyện, ngay cả ngai vàng đều chẳng ngồi vững, nên việc khống chế là thích hợp nhất. Chỉ là với con đường này, những chuyện tấn công thẳng hay lén ở kiếp trước suy cho cùng khó mà trừ khử được, vị trí của nhiếp chính vương sẽ không thể ngồi vô cùng thoải mái.
Tuổi tác của tiểu hoàng tử dần dần tăng thêm, hạ thần trong triều càng thay đổi, ai cũng không thể biết trước được sau mười năm sẽ là tình cảnh gì.
Trừ khi chọn được Quận vương có tài đức trưởng thành từ trong hoàng tộc khác, Ninh Ân làm xong việc bản thân muốn làm thì có thể cùng nàng bình thản trải qua quãng đời còn lại về sau.
Ngoài ra hoặc là…
Ngu Linh Tê ngước mắt, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Ninh Ân.
Ninh Ân điềm tĩnh mặc cho nàng nhìn, nghiêng đầu cắn vào đầu ngón tay nàng: “Muốn nói cái gì?”
Ngu Linh Tê nuốt nước miếng như đang dò xét, hỏi ra những nghi ngờ đã lâu trong lòng: “Ninh Ân, huynh đã từng nghĩ tới, bản thân sẽ làm hoàng đế chưa?”
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, con mắt trong trẻo dịu dàng, không thấy được một chút mờ ảo.
Khác với những thị tòng trợ tá dưới quyền của hắn, thậm chí, không giống với Ngu Xuyến đã từng hỏi câu hỏi này.
Ninh Ân biết rõ, người dưới trướng càng lúc càng nhiều của hắn đều quyết một lòng theo hắn, không phải là vì tận tâm tận lực, mà là vì kính nể cùng với việc mang lợi từ hắn.
Có rất nhiều người mong hắn lên ngôi để được nhờ vả, nhưng hắn lại không mong muốn.
“Tuế Tuế, ta không giống như bọn họ.”
Ninh Ân cực kỳ bình tĩnh nhìn nàng, vẽ ra đường cong mờ nhạt: “Ta không phải là người dễ lay chuyển, hôm nay thiên tai ở nơi này, ngày mai người chết ở nơi kia, không thể khơi dậy trong lòng ta một chút xíu sự thương hại được. Nàng chắc chắn muốn để ta như…”
Hắn ngừng lại, chậm chạp đưa ra một từ phù hợp: “… Như quái vật mà đi làm hoàng đế?”
“Chàng là phu quân của ta, không phải là quái vật.”
Nét mặt của Ngu Linh Tê trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng giọng nói lại dịu dàng không hề thay đổi: “Huynh chỉ là không thể yêu thương thiên hạ bá tánh như yêu thương ta được.”
Ánh mắt Ninh Ân có hơi thay đổi.
Kỳ lạ thay, rõ ràng lòng dạ lạnh lùng cứng nhắc như thế, mà trong lúc đối mặt với sự an ủi của nàng cuối cùng có thể vô thức mềm lòng.
“Đúng vậy, chút lương tâm trong sạch đều dâng cho Tuế Tuế rồi.”
Có chút nụ cười hiện ra trong mắt hắn: “Tính khí ta như thế này chỉ sợ thiên hạ không loạn được, vẫn là làm người xấu thoải mái hơn, ta thật sự không có kiên nhẫn bảo vệ bất kỳ giang sơn xã tắc nào.”
Điều hắn muốn bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ có một người.
Tuế Tuế không để mắt tới ngai vàng kia, vậy thì Ngu Hoán Thần cũng được, tiểu hoàng tử cũng được, ai làm hoàng đế bù nhìn đều được hết.
Miễn là không cản đường của hắn.
“Điện hạ.”
Bóng dáng thân vệ xuất hiện ở cánh cửa, trình báo: “Chuyện người căn dặn, đều đã chuẩn bị ổn thoả.”
Ninh Ân lúc này mới buông Ngu Linh Tê ra, ung dung đáp lại: “Tối nay không thể ngủ cùng Tuế Tuế rồi, thật đáng tiếc.”
“Có gì mà đáng tiếc? Những thứ mắc nợ trong đêm, ban ngày sớm đã trả lại trước rồi.”
Ngu Linh Tê nhỏ giọng nói thầm, sau đó bỗng bừng tỉnh: “Huynh sẽ không lường trước được như vậy, cho nên ban ngày thà không ngủ cũng…”
Ninh Ân đột nhiên cười thầm, tính xấu ngập tràn trong con mắt.
“Ngoan nào.”
Hắn cong ngón tay xoa nhẹ mi mắt xinh đẹp của nàng, thấp giọng nói: “Nếu ngủ không được, thì nàng có thể rung chuông.”
Quả lắc của chuông vàng đã được lắp xong, trong phạm vi ba mươi trượng, lắc một chiếc trong số chúng, thì chiếc còn lại cũng sẽ leng keng vang theo.
Ngu Linh Tê vừa muốn nói lời tạm biệt để đi nghỉ thì trong chớp mắt ngậm miệng lại, bực bội bất lực nhìn hắn, rồi chạy đi trong tiếng cười thầm vui sướng của hắn.
Đợi đến khi Ngu Linh Tê tắm rửa xong quay trở lại, Ninh Ân quả nhiên đã rời đi.
Tẩm điện to lớn dường như bỗng chốc trở nên trống vắng.
Ngu Linh Tê ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận nhớ lại một lần lúc hoàng đế băng hà ở kiếp trước liệu đã có đại sự nào xảy ra hay không.
Mà nàng khi đó còn đang mắc kẹt ở sân sau của Triệu phủ, tin báo không thể lọt vào được, cho dù có tranh giành lập người kế vị gì đi nữa, cũng không thể truyền được đến tai nàng.
Sau khi Ninh Ân trở thành nhiếp chính vương, ngoại trừ thanh danh bị bêu rếu là “Giết cha giết huynh” muôn đời, thì những thứ nhỏ nhặt khác đều chôn vùi trong năm tháng, giữ kín như bưng.
Chỉ có điều chuyện đăng cơ của tân đế vẫn còn sớm, cũng phải đợi tới sau khi đưa linh cữu của tiên đế tới được nơi an táng.
Suy nghĩ tới đây, Ngu Linh Tê cũng nhẹ nhõm đi một chút.
Cảm xúc bay bổng được một lát, tầm mắt nàng tình cờ dừng lại trên chiếc tủ thấp ngay bên cạnh sập gỗ.
Chần chừ được một lúc, nàng cuối cùng cũng không kìm lại được sự tò mò, bước tới rồi nhẹ nhàng mở ngăn trên ra.
Dây thừng màu đỏ đã rời ra, chỉ còn lại một chiếc chuông vàng nằm trơ trọi bên trong hộp gấm, chiếc còn lại đã không thấy bóng dáng đâu.
Ai đã mang nó đi rồi?
“Tên điên.” Ngu Linh Tê chống cằm cầm lấy chiếc chuông kia rồi lắc lắc.
Tiếng rung nhẹ phát ra, nụ cười hiện ra trong con mắt nàng, nới lỏng độ dài dây thừng, rồi sau đó treo chiếc chuông lên cổ, giấu vào trong vạt áo.
Điều này tóm lại không đàng hoàng cho lắm, không thể để người ta nhìn thấy.
Ngày mai phải vào cung túc trực bên linh cữu.
Trời vừa tờ mờ sáng, cung tỳ đã lần lượt đi vào cửa, hầu hại Ngu Linh Tê chải đầu thay y phục.
Bởi vì trong ngày đại tang không được trang điểm xinh đẹp, các bước phiền toái như thoa phấn tô mày cũng được lược bỏ, chỉ có cây trâm ngọc trắng mà Ninh Ân tặng được cắm nghiêng trên búi tóc gọn gàng đơn giản, chưa tới hai khắc đã chuẩn bị ổn thoả.
Ngồi trên kiệu đi vào trong cung, Ngu Linh Tê sờ lấy chiếc chuông vàng giấu trong vạt áo màu trắng.
Dựa theo lễ chế, đám người Quận vương cùng vương tôn hoàng tử đều túc trực linh cữu ở trong Phụng Tiên điện, mà vương phi thì quỳ chờ cùng với phi tần ở ngoài Phụng Tiên môn.
Ngu Linh Tê đoán, từ Phụng Tiên môn đến nơi Ninh Ân đang ở, cách xa nhau khoảng mười trượng. Chỉ cần Ninh Ân di chuyển, nàng ở bên này chắc chắn nhận ra được.
Kiệu dừng tới trước cung môn thì không thể tiếp tục đi thẳng được nữa, toàn bộ cung tỳ cùng người hầu vương phủ đều ở lại trông coi ngoài cung môn.
Người đến đón Ngu Linh Tê là một tiểu thái giám không quen biết, còn có cả một cung nữ có hơi quen mắt.
Ngu Linh Tê nhớ ra, tiểu cung nữ có khuôn mặt tròn bầu bĩnh này là thị tòng ở phủ Tịnh Vương, người nhặt y phục cho nàng sau khi tắm suối nước nóng chỉ có nàng ta.
“Vương phi nương nương, tiểu nô dẫn người đi Phụng Tiền môn.” Tiểu thái giám kính cẩn nói.
Ngu Linh Tê gật đầu: “Làm phiền ngươi.”
Nàng theo sau hai người kia, đi được khoảng một tuần trà (2) dần dần nhận thấy không được đúng cho lắm.
Nàng nhớ rõ, hôm trước vừa mới đi dạo trong hoàng cung, các phương hướng cung điện đại khái nắm rõ.
Thấy Ngu Linh Tê ngừng bước, tiểu cung nữ có hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, sao vậy?”
Ngu Linh Tê nhìn thấy phía tận cuối con đường, sắc mặt trở nên trầm tĩnh.
Đây không phải là hướng đi Phụng Tiền môn.
———
(1)Nguyên văn 语不惊人,死不休: Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu; Nghĩa: chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
(2)Một tuần trà: có nghĩa là thời gian để uống hết một tách trà, ước chừng khoảng 10 tới 15 phút.
“Sao rồi?”
Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, nàng lần mò chạm vào đôi gò má của Ninh Ân.
Khuôn mặt hắn vẫn có chút lạnh lùng, nhưng đôi môi lại vương hơi ấm, cách dải lụa nhạt là làn mi ươn ướt của nàng.
“Được, được rồi, lấy đâu ra lắm sức lực thế?”
Ngu Linh Tê giữ lấy bàn tay đang di chuyển xuống dưới của hắn, nhẹ giọng nói.
Nói đi nói lại, cuối cùng cũng giữ lại được Ninh Ân ở trên sập.
Còn chưa kịp thở ra hơi, vòng eo chợt siết lại, nàng đã bị kẹp vào trong khuỷu tay rắn chắc.
Dải lụa trước mắt ngay sau đó được nới lỏng, ánh sáng ập tới, Ngu Linh Tê có hơi khó chịu mà mở mắt ra, tầm mắt nhìn vào một chỗ, đôi mắt gần trong gang tấc của Ninh Ân có sự tối tăm khiến lòng người ta xao động.
Ngu Linh Tê ngơ ngác, không khỏi nghĩ đến lúc ở trong mật thất tại chùa Kim Vân vào năm ngoái, sau khi dải lụa cởi ra, những thứ nhìn thấy trong mắt Ninh Ân liệu có chói mắt giống những gì nàng đang nhìn thấy như lúc này không?
“Có đẹp không?”
Ninh Ân nở nụ cười hết sức tuỳ ý, vươn ngón tay đè vào đuôi mắt nàng.
“Đẹp.”
Ngu Linh Tê thành thật gật đầu, đuôi mắt cong lên ánh cười: “Ngắm nhìn hai kiếp đều không đủ.”
“Cả một đời vẫn còn dài, đã bắt đầu lo tới kiếp sau rồi.”
Nét mặt dửng dưng như không của Ninh Ân, nhưng những vết đỏ nhạt ở ngực lại giống như bán đứng sự hứng khởi ngay lúc này của hắn.
“Bận bịu cả đêm, ngủ thôi.”
Ngu Linh Tê dùng đầu ngón tay chạm vào vùng tối dưới mí mắt hắn, sau đó cầm lấy dải lụa màu trắng ngà ở bên giường, nhẹ nhàng che đi đôi mắt của Ninh Ân: “Ta ngủ với chàng.”
Dưới dải lụa, mi mắt hắn động đậy, cuối cùng vẫn là nhân nhượng, cực kỳ chậm rãi mà khép mắt lại.
Đợi đến khi hơi thở của hắn đã vào sâu, Ngu Linh Tê cẩn thận điều chỉnh lại tư thế, ngước mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ yên của hắn.
Dải lụa mềm mại che đi đôi mắt lạnh nhạt mang cảm giác ác bức vô cùng dữ dội của hắn, mũi thẳng môi mỏng, khắp người tỏa ra một loại dễ bảo dịu dàng vô hại.
Ngu Linh Tê cong khoé miệng.
“Ngủ ngon.” Tiểu Phong Tử.
…
Ninh Ân chưa ngủ được bao lâu.
Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại sau khi chợp mắt, hắn đã có thể phấn chấn ra lệnh với người dưới trướng, mạnh mẽ kiêu ngạo, lại không thấy một chút vẻ mệt mỏi nào.
Quan sát chuyện đi tới đi lui của sứ giả, Ngu Linh Tê ước lượng được một khoảng thời gian, có lẽ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra bên trong cung.
Quả nhiên, ban đêm vừa dùng xong bữa tối, đã nghe thấy tiếng chuông báo tử ngân vang bên trong cung.
Lão hoàng đế đã băng hà.
Bằng một cách khó xử không thể nói ra, ông đã chết trên long sàng ở Trường Dương cung.
Một đêm không thanh tịnh.
Hoàng đế đột ngột qua đời, lại chưa lập người kế vị, nên trong triều rối như mớ bòng bong.
Lúc người trong cung lần lượt đến trình việc quốc tang, trên khuôn mặt hoàn hảo lại lạnh lẽo của Ninh Ân không hề có một chút xúc động.
“Chết cũng không chọn ngày.”
Có lẽ là không hài lòng với thời gian ra đi sớm hơn ngoài dự kiến của hoàng đế, giọng nói hờ hững của Ninh Ân mang theo chút sự căm ghét: “Tự dưng phá huỷ không khí vui mừng tân hôn của bổn vương.”
Người trong cung quỳ ở trước thềm hạ người xuống càng thấp hơn, không ai dám chất vấn câu nói đại nghịch bất đạo lần này của hắn
Về đến tẩm điện, Ngu Linh Tê đã cởi luôn y phục đỏ sau khi tân hôn, thay lên một bộ hán phục màu trắng. Búi tóc của nàng được búi lỏng bằng một chiếc trâm ngọc trắng có những đường vân màu đỏ mà Ninh Ân tặng nàng, mộc mạc ưa nhìn nhưng lại có một vẻ đẹp tự nhiên riêng biệt.
Ninh Ân ngồi ở sau bàn trang điểm ngắm nàng, không nén nổi mà vươn ngón tay, móc nhẹ dải lụa trắng thắt eo của nàng.
“Màu trắng quá mê hoặc, Tuế Tuế hợp với kiểu trang điểm xinh đẹp lộng lẫy thôi.”
Tay của Ninh Ân có hơi dùng sức, Ngu Linh Tê chợt ngã vào lòng hắn.
Nàng hiểu rõ nỗi hận của Ninh Ân với hoàng đế, đó là kẻ thù mà hắn bất chấp mang theo tiếng xấu giết cha giết vua cũng phải báo thù.
Lệ phi đối xử không tốt với Ninh Ân, nhưng Ngu Linh Tê chưa bao giờ nghe thấy Ninh Ân tỏ ra một chút oán hận với thân mẫu, nếu có thì chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Bởi vì hắn biết rõ, nam nhân ngồi trên long ỷ mới là toàn bộ ngọn nguồn của tội ác.
Thế nhưng hoàng đế mới mất, Ngu Linh Tê dù sao vẫn phải mặc một bộ y phục trắng để đối phó.
Không phải là bất kính với hoàng đế, mà là sợ hành động không hiểu lý lẽ sẽ gây rắc rối cho Ân Ninh. Dẫu sao thì hoàng đế băng hà lại không có thái tử, chính là thời cơ nhiễu loạn.
“Khi nào thì vào cung?” Ngu Linh Tê áp trán vào bờ vai của Ninh Ân, nhẹ giọng hỏi.
“Trường Dương cung quá dơ bẩn, đợi ông ta vào quan tài rồi nói tiếp.
Ninh Ân vuốt mái tóc lành lạnh của nàng, thản nhiên nói: “Tối qua lão hoàng đế muốn lập y đái chiếu, tiếc là bị ta đốt rồi… Ha, nàng quả thật nên nhìn xem biểu cảm lúc đó của ông ta, tức tới nỗi con mắt sắp ứ cả máu.”
Ninh Ân của kiếp trước ra tay càng liều lĩnh điên rồ hơn Ninh Ân bây giờ, nên Ngu Linh Tê cũng không thấy bất ngờ lắm.
Hoàng đế nhờ vào danh vua mà làm ra biết bao chuyện đáng hổ thẹn, nên cũng coi như là đáng tội.
Nàng khẽ “Ừ” một tiếng, rồi hỏi: “Không có di chiếu, bước tiếp theo phu quân tính làm gì?”
Nàng hiếm khi chủ động gọi “phu quân”, thỉnh thoảng gọi một tiếng, âm đuôi cuốn hút giống như mang theo móc câu.
Bàn tay Ninh Ân vuốt mái tóc nàng chậm lại.
Được một lúc, hắn lại xoa cái gáy mịn màng của nàng, ra hiệu nàng quay mặt lại.
“Để Tuế Tuế làm hoàng đế, có được không?”
Hắn mỉm cười hỏi nàng, ánh mắt điên cuồng mà lại dịu dàng: “Chỉ cần Tuế Tuế muốn, thì ta có thể làm được.
Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu. (1)
Ngu Linh Tê thấy khiếp đảm, người không có tham vọng như nàng, vậy mà bị Tiểu Phong Tử đặt hy vọng cao tới như vậy.
Nàng thậm chí nghi ngờ Ninh Ân liệu có phải là nói sai tên, hay là đang đùa hay không nữa.
Nhưng rất nhanh, nàng nhìn ra được Ninh Ân không phải là đang nói đùa.
Nhớ lại trước khi thành hôn ở Ngu phủ, sau khi Ninh Ân viết thơ tình ở hõm lưng của nàng, hắn từng hỏi lại nàng một cách hết sức bình thản: “Muốn làm hoàng đế không?”
Ngu Linh Tê lúc đó lại cảm thấy lời này có gì đó không đúng, còn tưởng điều hắn hỏi chính là “Muốn ta làm hoàng đế không?”
…Hiện tại xem ra, Ninh Ân hoàn toàn không có hỏi nhầm!
Hoang đường, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dám phạm phải sai lầm lớn của thiên hạ, đích thực là chuyện dám làm của kẻ điên.
“Sao lại ngây ra rồi?”
Ninh Ân vuốt ve cằm của nàng, cười nói: “Bộ dáng ngơ ngác, nhìn tới mức bổn vương muốn cắn một cái.”
Thực sự thì hắn đã làm như vậy.
Một bên má của nàng bị hàm răng nhẹ nhàng giữ lấy, hơi thở nhồn nhột lướt qua vành tai nàng, Ngu Linh Tê cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Chàng đúng là muốn doạ chết ta rồi.”
Đôi má trắng ngần của Ngu Linh Tê mau chóng hiện ra vết cắn rất nhạt, giống như hoa đào phai chiếu lên làn da trắng mịn, đến cả dáng vẻ giận hờn cũng xinh đẹp vô cùng.
Nàng ôm lấy gò má cao gầy của Ninh Ân, nhìn chăm chú vẻ điên dại tận sâu trong con mắt hắn, nghiêm túc nói: “Ta chưa từng muốn làm hoàng đế, nhưng cũng không có hợp, lời này không thể nói nhảm được.”
Ngu Linh Tê từ khi sinh ra đã không phải là người có quyền có thế lại được sống trong hưởng thụ, chỉ mong muốn được bạc đầu giai lão, thân hữu trọn vẹn niềm vui.
Vả lại để một nữ tử không hề có chút huyết mạch của hoàng thất lên ngôi không khác gì làm điều ngang ngược, biển máu với thi hài khắp nơi sẽ không chôn vùi cả thiên hạ, mà chính là sẽ cắn trả lại nàng cùng với Ninh Ân.
Ninh Ân nhìn nàng một lúc, gật đầu đáp lại: “Thay thế Ngu Hoán Thần hoặc Ngu tướng quân cũng được.”
“Phụ thân với huynh trưởng cũng không muốn!”
Ngu Linh Tê không nhịn nổi mà bóp má Ninh Ân, thật sự không biết bên trong cái đầu này đã chứa đựng những thứ gây ngạc nhiên nào nữa.
Đôi má hơi gầy cùng da mặt căng mịn của Ninh Ân, Ngu Linh Tê bóp không thấy thích, bèn hờn dỗi: “Nhà ta không có tâm tư tranh giành soán ngôi, phu quân nên nghiêm túc suy nghĩ một lượt, sau khi đại tang nên đưa người nào đó lên ngôi đi.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Ngu Linh Tê căn bản đã nắm chắc.
Nếu Ninh Ân muốn đi theo con đường cũ của kiếp trước, thì chắc chắn là đưa tiểu hoàng tử lên ngôi.
Tiểu hoàng tử vẫn còn chưa biết nói chuyện, ngay cả ngai vàng đều chẳng ngồi vững, nên việc khống chế là thích hợp nhất. Chỉ là với con đường này, những chuyện tấn công thẳng hay lén ở kiếp trước suy cho cùng khó mà trừ khử được, vị trí của nhiếp chính vương sẽ không thể ngồi vô cùng thoải mái.
Tuổi tác của tiểu hoàng tử dần dần tăng thêm, hạ thần trong triều càng thay đổi, ai cũng không thể biết trước được sau mười năm sẽ là tình cảnh gì.
Trừ khi chọn được Quận vương có tài đức trưởng thành từ trong hoàng tộc khác, Ninh Ân làm xong việc bản thân muốn làm thì có thể cùng nàng bình thản trải qua quãng đời còn lại về sau.
Ngoài ra hoặc là…
Ngu Linh Tê ngước mắt, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Ninh Ân.
Ninh Ân điềm tĩnh mặc cho nàng nhìn, nghiêng đầu cắn vào đầu ngón tay nàng: “Muốn nói cái gì?”
Ngu Linh Tê nuốt nước miếng như đang dò xét, hỏi ra những nghi ngờ đã lâu trong lòng: “Ninh Ân, huynh đã từng nghĩ tới, bản thân sẽ làm hoàng đế chưa?”
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, con mắt trong trẻo dịu dàng, không thấy được một chút mờ ảo.
Khác với những thị tòng trợ tá dưới quyền của hắn, thậm chí, không giống với Ngu Xuyến đã từng hỏi câu hỏi này.
Ninh Ân biết rõ, người dưới trướng càng lúc càng nhiều của hắn đều quyết một lòng theo hắn, không phải là vì tận tâm tận lực, mà là vì kính nể cùng với việc mang lợi từ hắn.
Có rất nhiều người mong hắn lên ngôi để được nhờ vả, nhưng hắn lại không mong muốn.
“Tuế Tuế, ta không giống như bọn họ.”
Ninh Ân cực kỳ bình tĩnh nhìn nàng, vẽ ra đường cong mờ nhạt: “Ta không phải là người dễ lay chuyển, hôm nay thiên tai ở nơi này, ngày mai người chết ở nơi kia, không thể khơi dậy trong lòng ta một chút xíu sự thương hại được. Nàng chắc chắn muốn để ta như…”
Hắn ngừng lại, chậm chạp đưa ra một từ phù hợp: “… Như quái vật mà đi làm hoàng đế?”
“Chàng là phu quân của ta, không phải là quái vật.”
Nét mặt của Ngu Linh Tê trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng giọng nói lại dịu dàng không hề thay đổi: “Huynh chỉ là không thể yêu thương thiên hạ bá tánh như yêu thương ta được.”
Ánh mắt Ninh Ân có hơi thay đổi.
Kỳ lạ thay, rõ ràng lòng dạ lạnh lùng cứng nhắc như thế, mà trong lúc đối mặt với sự an ủi của nàng cuối cùng có thể vô thức mềm lòng.
“Đúng vậy, chút lương tâm trong sạch đều dâng cho Tuế Tuế rồi.”
Có chút nụ cười hiện ra trong mắt hắn: “Tính khí ta như thế này chỉ sợ thiên hạ không loạn được, vẫn là làm người xấu thoải mái hơn, ta thật sự không có kiên nhẫn bảo vệ bất kỳ giang sơn xã tắc nào.”
Điều hắn muốn bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ có một người.
Tuế Tuế không để mắt tới ngai vàng kia, vậy thì Ngu Hoán Thần cũng được, tiểu hoàng tử cũng được, ai làm hoàng đế bù nhìn đều được hết.
Miễn là không cản đường của hắn.
“Điện hạ.”
Bóng dáng thân vệ xuất hiện ở cánh cửa, trình báo: “Chuyện người căn dặn, đều đã chuẩn bị ổn thoả.”
Ninh Ân lúc này mới buông Ngu Linh Tê ra, ung dung đáp lại: “Tối nay không thể ngủ cùng Tuế Tuế rồi, thật đáng tiếc.”
“Có gì mà đáng tiếc? Những thứ mắc nợ trong đêm, ban ngày sớm đã trả lại trước rồi.”
Ngu Linh Tê nhỏ giọng nói thầm, sau đó bỗng bừng tỉnh: “Huynh sẽ không lường trước được như vậy, cho nên ban ngày thà không ngủ cũng…”
Ninh Ân đột nhiên cười thầm, tính xấu ngập tràn trong con mắt.
“Ngoan nào.”
Hắn cong ngón tay xoa nhẹ mi mắt xinh đẹp của nàng, thấp giọng nói: “Nếu ngủ không được, thì nàng có thể rung chuông.”
Quả lắc của chuông vàng đã được lắp xong, trong phạm vi ba mươi trượng, lắc một chiếc trong số chúng, thì chiếc còn lại cũng sẽ leng keng vang theo.
Ngu Linh Tê vừa muốn nói lời tạm biệt để đi nghỉ thì trong chớp mắt ngậm miệng lại, bực bội bất lực nhìn hắn, rồi chạy đi trong tiếng cười thầm vui sướng của hắn.
Đợi đến khi Ngu Linh Tê tắm rửa xong quay trở lại, Ninh Ân quả nhiên đã rời đi.
Tẩm điện to lớn dường như bỗng chốc trở nên trống vắng.
Ngu Linh Tê ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận nhớ lại một lần lúc hoàng đế băng hà ở kiếp trước liệu đã có đại sự nào xảy ra hay không.
Mà nàng khi đó còn đang mắc kẹt ở sân sau của Triệu phủ, tin báo không thể lọt vào được, cho dù có tranh giành lập người kế vị gì đi nữa, cũng không thể truyền được đến tai nàng.
Sau khi Ninh Ân trở thành nhiếp chính vương, ngoại trừ thanh danh bị bêu rếu là “Giết cha giết huynh” muôn đời, thì những thứ nhỏ nhặt khác đều chôn vùi trong năm tháng, giữ kín như bưng.
Chỉ có điều chuyện đăng cơ của tân đế vẫn còn sớm, cũng phải đợi tới sau khi đưa linh cữu của tiên đế tới được nơi an táng.
Suy nghĩ tới đây, Ngu Linh Tê cũng nhẹ nhõm đi một chút.
Cảm xúc bay bổng được một lát, tầm mắt nàng tình cờ dừng lại trên chiếc tủ thấp ngay bên cạnh sập gỗ.
Chần chừ được một lúc, nàng cuối cùng cũng không kìm lại được sự tò mò, bước tới rồi nhẹ nhàng mở ngăn trên ra.
Dây thừng màu đỏ đã rời ra, chỉ còn lại một chiếc chuông vàng nằm trơ trọi bên trong hộp gấm, chiếc còn lại đã không thấy bóng dáng đâu.
Ai đã mang nó đi rồi?
“Tên điên.” Ngu Linh Tê chống cằm cầm lấy chiếc chuông kia rồi lắc lắc.
Tiếng rung nhẹ phát ra, nụ cười hiện ra trong con mắt nàng, nới lỏng độ dài dây thừng, rồi sau đó treo chiếc chuông lên cổ, giấu vào trong vạt áo.
Điều này tóm lại không đàng hoàng cho lắm, không thể để người ta nhìn thấy.
Ngày mai phải vào cung túc trực bên linh cữu.
Trời vừa tờ mờ sáng, cung tỳ đã lần lượt đi vào cửa, hầu hại Ngu Linh Tê chải đầu thay y phục.
Bởi vì trong ngày đại tang không được trang điểm xinh đẹp, các bước phiền toái như thoa phấn tô mày cũng được lược bỏ, chỉ có cây trâm ngọc trắng mà Ninh Ân tặng được cắm nghiêng trên búi tóc gọn gàng đơn giản, chưa tới hai khắc đã chuẩn bị ổn thoả.
Ngồi trên kiệu đi vào trong cung, Ngu Linh Tê sờ lấy chiếc chuông vàng giấu trong vạt áo màu trắng.
Dựa theo lễ chế, đám người Quận vương cùng vương tôn hoàng tử đều túc trực linh cữu ở trong Phụng Tiên điện, mà vương phi thì quỳ chờ cùng với phi tần ở ngoài Phụng Tiên môn.
Ngu Linh Tê đoán, từ Phụng Tiên môn đến nơi Ninh Ân đang ở, cách xa nhau khoảng mười trượng. Chỉ cần Ninh Ân di chuyển, nàng ở bên này chắc chắn nhận ra được.
Kiệu dừng tới trước cung môn thì không thể tiếp tục đi thẳng được nữa, toàn bộ cung tỳ cùng người hầu vương phủ đều ở lại trông coi ngoài cung môn.
Người đến đón Ngu Linh Tê là một tiểu thái giám không quen biết, còn có cả một cung nữ có hơi quen mắt.
Ngu Linh Tê nhớ ra, tiểu cung nữ có khuôn mặt tròn bầu bĩnh này là thị tòng ở phủ Tịnh Vương, người nhặt y phục cho nàng sau khi tắm suối nước nóng chỉ có nàng ta.
“Vương phi nương nương, tiểu nô dẫn người đi Phụng Tiền môn.” Tiểu thái giám kính cẩn nói.
Ngu Linh Tê gật đầu: “Làm phiền ngươi.”
Nàng theo sau hai người kia, đi được khoảng một tuần trà (2) dần dần nhận thấy không được đúng cho lắm.
Nàng nhớ rõ, hôm trước vừa mới đi dạo trong hoàng cung, các phương hướng cung điện đại khái nắm rõ.
Thấy Ngu Linh Tê ngừng bước, tiểu cung nữ có hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, sao vậy?”
Ngu Linh Tê nhìn thấy phía tận cuối con đường, sắc mặt trở nên trầm tĩnh.
Đây không phải là hướng đi Phụng Tiền môn.
———
(1)Nguyên văn 语不惊人,死不休: Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu; Nghĩa: chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
(2)Một tuần trà: có nghĩa là thời gian để uống hết một tách trà, ước chừng khoảng 10 tới 15 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.